Hồng Phi đã đuổi lên, tuy là mệt lả vô lực, rốt cuộc vẫn mạnh hơn ba người bọn họ. Hai người kia đấu với Hồng Phi, Hồng Phi giật hành lý bên hông một người xuống. Người nọ tiến lên đoạt lại liền bị Hồng Phi ngăn lại. Phản Ảnh xoay người nhặt lên, nâng hành lý lên cho Thượng Quan Mạn. Bên trong lại là những cái hộp lớn nhỏ, mở ra từng cái, cũng không có cái gì, đều là chút ít đồ cổ lưu hành một thời. Nghe nói tứ hoàng tử cực yêu mến cái này, bởi vậy rất nhiều người vì danh mà đi hiến vật quý, được tứ hoàng tử chọn trúng thì ngay lập tức có thể gà chó lên trời. Đang nghi hoặc, ánh mắt chạm đến một cái hộp sơn đen, trong vô số cũng không dễ thấy, tim nàng lại đập như trống.
Mở hộp ra, chỉ thấy lờ mờ một điểm xanh ngọc choáng ra, đầu ngón tay chưa sờ liền thấy thanh mát trơn bóng, lờ mờ cảm thấy điêu chính là long ngư phượng điểu... Trong nội tâm nàng kinh hoàng, lại “Cộp” một tiếng đậy cái hộp lại, nặng nề bọc hành lý lại. Đầu ngón tay run nhè nhẹ, thấy sắc mặt nàng cực kỳ không tốt, Phản Ảnh kìm lòng không được gọi: “Công tử.”
Nàng mới hoảng sợ hoàn hồn.
Tuyệt sẽ không nhận lầm, nàng sanh ở hoàng cung, vàng ngọc bảo khí từ nhỏ đã tiếp xúc, thứ đồ bình thường, thực sự không thể giấu nàng được.
Trên đời này, điêu khắc long ngư phượng điểu lại không dễ có. Màu xanh ngọc có thể so với của trời, không phải cổ ngọc bình thường có thể chứng kiến. Đó là... Hoà Thị Bích dùng để điêu khắc ngọc tỷ truyền quốc, thiên hạ chỉ có một khối này.
Nghe đồn ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu qua các thời đại. Đến thời Tiên đế công thành, Hoàng đế tiền triều bị bỏ mình. Đại thần của hắn mang theo ấu đế lao xuống vách núi, ngọc tỷ cũng mất tích theo.
Đương kim Thánh Thượng vẫn luôn than thở “Thiếu ngọc tỷ truyền quốc”.
Cẩn thận nghĩ đến, đại thọ Hoàng đế hình như sắp đến... Nếu vật này đến trong tay tứ hoàng tử, hắn chỉ dâng tặng lễ vật đơn giản như vậy sao? Ngọc tỷ này nếu bị người biết rõ, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu gió tanh mưa máu.... Hai tay Thượng Quan Mạn bưng lấy, chỉ cảm thấy như bỏng tay. Chợt cảm thấy bóng đen lóe lên trước mắt, thanh âm khẩn trương của Hồng Phi vang lên bên tai: “Công tử cẩn thận!” Nàng chưa kịp kinh hoảng, cái hộp trong tay đã bị đoạt mất, nàng biết rõ giá trị của vật ấy, gắt gao nắm. Người nọ cướp đoạt không được, đạp một cước vào bụng nàng. Nàng đau đến mức co rút, hai tay không tự giác buông ra. Hồng Phi bị tên còn lại cuốn lấy, tức giận kêu to: “Đồ khốn kiếp các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Mắt thấy người nọ nhảy lên đầu tường, biến mất tầm mắt.
Phản Ảnh dẫn Tiểu Ngũ, Tiểu Tam bước lên phía trước đỡ nàng: “Công tử!” Người nọ dùng mười phần lực. Nàng cảm thấy tứ chi đều co rút, trên trán nàng chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, lại cũng không dám cử động.
Lại nghe mấy tiếng cười chế giễu vang lên quanh quẩn ngõ hẹp, nghe như tiếng kêu của dơi trong bóng tối, làm cho người ta sởn tóc gáy. Tiểu Tam mãnh liệt rùng mình một cái, lại nghe nhánh cây rung loạn lên, có tiếng người thê lương rên “A!”. “Ầm”. Một bóng đen từ một bên tường khác ngã xuống, thoáng chốc máu thịt mơ hồ. Mọi người cẩn thận xem xét, chẳng phải là người chạy trốn vừa rồi sao. Cả kinh, Phản Ảnh vội che mắt Tiểu Tam, Tiểu Ngũ.
Tên còn lại thấy thảm trạng đó sợ tới mức lướt qua mặt tường biến mất không thấy dấu vết.
Có người từ chỗ quẹo dạo bước tới, thường phục màu lam xanh biếc như biển sâu thêu chỉ vàng tinh xảo, sáng quắc rực rỡ. Bên người hắn là một người gầy áo đen, xấu xí, thật giống như một con dơi, quả nhiên là Đỗ Minh.
Thanh âm trầm thấp tại bên tai: “Có thể đứng dậy không?” Đau đớn tựa như bị dao găm đâm trúng, chạy dọc trong máu xương, nàng cơ hồ khó có thể cất lời. Hắn đưa tay vòng qua vai nàng, thuận thế đem nửa người nàng dựa vào trong ngực mình. Phản Ảnh giống như bị khí thế của hắn trấn áp, kìm lòng không được mở ra.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cố đứng lên, trên tay hắn bỗng nhiên nặng, ánh mắt lợi hại: “Đau đến như vậy, ngươi còn chứng tỏ cái gì.” Thượng Quan Mạn bất động, nếu từ chối nữa, lại lộ vẻ kiểu cách, lại thở hắt ra: “Đa tạ Đại nhân, ta nghỉ một lát sẽ không sao.”
Một tiếng Đại nhân, làm cho ánh mắt của hắn thay đổi liên tục.
Đỗ Minh nâng hành lý chứa hộp sơn đen tung lên, lại nhẹ nhàng tiếp được, dường như cảm thấy ném không đủ cao, lại tiếp tục tung hứng.... Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy túi kia có hoa văn làm nhức mắt nàng. Nếu hắn biết rõ bên trong là ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu ngàn năm, còn có thể ngang nhiên tung hứng như vậy hay không.
Hách Liên Du mở miệng: “Ngươi đang tranh đoạt thứ này.”
Nếu ngọc tỷ rơi vào trong tay hắn... Trực giác cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Trong đầu nàng lập tức có tiếng chuông vang lên mãnh liệt, lưng cũng không tự giác cứng lại, nhất thời quên cả đau, lại chỉ sợ giấu đầu hở đuôi, càng khiến hắn hứng thú, nói: “Nhìn có vẻ khả nghi, cùng xem một chút nào.”
“Uh.” Hắn mỉm cười: “Không biết bên trong là vật gì.”
Nàng không dám chớp mắt, cười nói: “Thực sự chưa kịp xem.”
Hắn lại nheo mắt, ánh mắt sâu xa, ung dung nói một câu: “Có lẽ là vật quan trọng.” Tim nàng bỗng nhiên bị xiết chặt, tự nhiên kéo căng. Đây có thể nói là đồ vật đại biểu cho gi¬ang sơn xã tắc, quyết định vận mạng mọi người. Cuống họng nàng khô cứng, chỉ sợ hắn nhất thời cao hứng sẽ nói, mở ra nhìn một cái. Vật kia đang trên tay Đỗ Minh, muốn mở ra rất dễ dàng.
Huống hồ cuối cùng là hắn giành được. Tuy là nàng phát hiện trước, nhưng kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Nàng tâm phục khẩu phục. Bên cạnh của hắn, đương nhiên toàn là tàng long ngọa hổ. Nhưng vật kia lại không thể rơi vào trong tay hắn.
Hắn cũng rốt cuộc không nói gì, chỉ giữ bờ vai nàng nâng dậy, nói: “Khá hơn chút chưa?”
Tất cả tâm tư của nàng đang ở trên ngọc tỷ, trên bụng cũng không còn cảm giác đau đớn như trước, có lẽ nghỉ ngơi chút, đã giảm bớt rất nhiều. Hắn lại cúi đầu, hơi thở ấm áp phất tại bên tai: “Vì sao lại trốn tránh ta.”
Nàng buồn bực, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Phản Ảnh, Hồng Phi đều giương mắt nhìn hai người. Nàng không tiện nhiều lời, hơi giãy đầu vai, mắt thấy hàng mi dày của hắn đặc biệt có một tầng bóng đen trên đôi mắt màu lam. Ánh mắt kia, lại làm cho người nhìn không thật, nàng vội quay đầu nở nụ cười: “Đại nhân đang nói cái gì.”
Hắn cười khẽ, tiếng nói trầm thấp: “Gọi là Tử Thanh nghe một chút.”
Nàng sững người, quay phắt đầu nhìn hắn, đây là tình huống gì, hắn có ý gì?
Hắn càng vui vẻ, nhưng lại giống như đang uy hiếp và dụ dỗ một đứa bé: “Nếu gọi, ta đem cái hộp kia cho ngươi.”
Thượng Quan Mạn không biết nên khóc hay cười: “Đại nhân đang nói giỡn với tại hạ sao?” Phân lượng của ngọc tỷ truyền quốc, gọi hắn một tiếng ”Tử Thanh” liền chắp tay dâng cho người ta sao?
Thần sắc Hách Liên Du không hề giống như đang đùa: “Cơ hội chỉ có một lần.” Hồng Phi duỗi cánh tay tới. Thượng Quan Mạn thuận thế thoát ra khỏi hai tay của hắn, ánh mắt Hách Liên Du lạnh lẽo: “Chúng ta đi.”
Thân thể nàng cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu: “Đợi chút!”
Mở hộp ra, chỉ thấy lờ mờ một điểm xanh ngọc choáng ra, đầu ngón tay chưa sờ liền thấy thanh mát trơn bóng, lờ mờ cảm thấy điêu chính là long ngư phượng điểu... Trong nội tâm nàng kinh hoàng, lại “Cộp” một tiếng đậy cái hộp lại, nặng nề bọc hành lý lại. Đầu ngón tay run nhè nhẹ, thấy sắc mặt nàng cực kỳ không tốt, Phản Ảnh kìm lòng không được gọi: “Công tử.”
Nàng mới hoảng sợ hoàn hồn.
Tuyệt sẽ không nhận lầm, nàng sanh ở hoàng cung, vàng ngọc bảo khí từ nhỏ đã tiếp xúc, thứ đồ bình thường, thực sự không thể giấu nàng được.
Trên đời này, điêu khắc long ngư phượng điểu lại không dễ có. Màu xanh ngọc có thể so với của trời, không phải cổ ngọc bình thường có thể chứng kiến. Đó là... Hoà Thị Bích dùng để điêu khắc ngọc tỷ truyền quốc, thiên hạ chỉ có một khối này.
Nghe đồn ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu qua các thời đại. Đến thời Tiên đế công thành, Hoàng đế tiền triều bị bỏ mình. Đại thần của hắn mang theo ấu đế lao xuống vách núi, ngọc tỷ cũng mất tích theo.
Đương kim Thánh Thượng vẫn luôn than thở “Thiếu ngọc tỷ truyền quốc”.
Cẩn thận nghĩ đến, đại thọ Hoàng đế hình như sắp đến... Nếu vật này đến trong tay tứ hoàng tử, hắn chỉ dâng tặng lễ vật đơn giản như vậy sao? Ngọc tỷ này nếu bị người biết rõ, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu gió tanh mưa máu.... Hai tay Thượng Quan Mạn bưng lấy, chỉ cảm thấy như bỏng tay. Chợt cảm thấy bóng đen lóe lên trước mắt, thanh âm khẩn trương của Hồng Phi vang lên bên tai: “Công tử cẩn thận!” Nàng chưa kịp kinh hoảng, cái hộp trong tay đã bị đoạt mất, nàng biết rõ giá trị của vật ấy, gắt gao nắm. Người nọ cướp đoạt không được, đạp một cước vào bụng nàng. Nàng đau đến mức co rút, hai tay không tự giác buông ra. Hồng Phi bị tên còn lại cuốn lấy, tức giận kêu to: “Đồ khốn kiếp các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Mắt thấy người nọ nhảy lên đầu tường, biến mất tầm mắt.
Phản Ảnh dẫn Tiểu Ngũ, Tiểu Tam bước lên phía trước đỡ nàng: “Công tử!” Người nọ dùng mười phần lực. Nàng cảm thấy tứ chi đều co rút, trên trán nàng chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, lại cũng không dám cử động.
Lại nghe mấy tiếng cười chế giễu vang lên quanh quẩn ngõ hẹp, nghe như tiếng kêu của dơi trong bóng tối, làm cho người ta sởn tóc gáy. Tiểu Tam mãnh liệt rùng mình một cái, lại nghe nhánh cây rung loạn lên, có tiếng người thê lương rên “A!”. “Ầm”. Một bóng đen từ một bên tường khác ngã xuống, thoáng chốc máu thịt mơ hồ. Mọi người cẩn thận xem xét, chẳng phải là người chạy trốn vừa rồi sao. Cả kinh, Phản Ảnh vội che mắt Tiểu Tam, Tiểu Ngũ.
Tên còn lại thấy thảm trạng đó sợ tới mức lướt qua mặt tường biến mất không thấy dấu vết.
Có người từ chỗ quẹo dạo bước tới, thường phục màu lam xanh biếc như biển sâu thêu chỉ vàng tinh xảo, sáng quắc rực rỡ. Bên người hắn là một người gầy áo đen, xấu xí, thật giống như một con dơi, quả nhiên là Đỗ Minh.
Thanh âm trầm thấp tại bên tai: “Có thể đứng dậy không?” Đau đớn tựa như bị dao găm đâm trúng, chạy dọc trong máu xương, nàng cơ hồ khó có thể cất lời. Hắn đưa tay vòng qua vai nàng, thuận thế đem nửa người nàng dựa vào trong ngực mình. Phản Ảnh giống như bị khí thế của hắn trấn áp, kìm lòng không được mở ra.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cố đứng lên, trên tay hắn bỗng nhiên nặng, ánh mắt lợi hại: “Đau đến như vậy, ngươi còn chứng tỏ cái gì.” Thượng Quan Mạn bất động, nếu từ chối nữa, lại lộ vẻ kiểu cách, lại thở hắt ra: “Đa tạ Đại nhân, ta nghỉ một lát sẽ không sao.”
Một tiếng Đại nhân, làm cho ánh mắt của hắn thay đổi liên tục.
Đỗ Minh nâng hành lý chứa hộp sơn đen tung lên, lại nhẹ nhàng tiếp được, dường như cảm thấy ném không đủ cao, lại tiếp tục tung hứng.... Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy túi kia có hoa văn làm nhức mắt nàng. Nếu hắn biết rõ bên trong là ngọc tỷ truyền quốc truyền lưu ngàn năm, còn có thể ngang nhiên tung hứng như vậy hay không.
Hách Liên Du mở miệng: “Ngươi đang tranh đoạt thứ này.”
Nếu ngọc tỷ rơi vào trong tay hắn... Trực giác cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Trong đầu nàng lập tức có tiếng chuông vang lên mãnh liệt, lưng cũng không tự giác cứng lại, nhất thời quên cả đau, lại chỉ sợ giấu đầu hở đuôi, càng khiến hắn hứng thú, nói: “Nhìn có vẻ khả nghi, cùng xem một chút nào.”
“Uh.” Hắn mỉm cười: “Không biết bên trong là vật gì.”
Nàng không dám chớp mắt, cười nói: “Thực sự chưa kịp xem.”
Hắn lại nheo mắt, ánh mắt sâu xa, ung dung nói một câu: “Có lẽ là vật quan trọng.” Tim nàng bỗng nhiên bị xiết chặt, tự nhiên kéo căng. Đây có thể nói là đồ vật đại biểu cho gi¬ang sơn xã tắc, quyết định vận mạng mọi người. Cuống họng nàng khô cứng, chỉ sợ hắn nhất thời cao hứng sẽ nói, mở ra nhìn một cái. Vật kia đang trên tay Đỗ Minh, muốn mở ra rất dễ dàng.
Huống hồ cuối cùng là hắn giành được. Tuy là nàng phát hiện trước, nhưng kẻ mạnh là kẻ chiến thắng. Nàng tâm phục khẩu phục. Bên cạnh của hắn, đương nhiên toàn là tàng long ngọa hổ. Nhưng vật kia lại không thể rơi vào trong tay hắn.
Hắn cũng rốt cuộc không nói gì, chỉ giữ bờ vai nàng nâng dậy, nói: “Khá hơn chút chưa?”
Tất cả tâm tư của nàng đang ở trên ngọc tỷ, trên bụng cũng không còn cảm giác đau đớn như trước, có lẽ nghỉ ngơi chút, đã giảm bớt rất nhiều. Hắn lại cúi đầu, hơi thở ấm áp phất tại bên tai: “Vì sao lại trốn tránh ta.”
Nàng buồn bực, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Phản Ảnh, Hồng Phi đều giương mắt nhìn hai người. Nàng không tiện nhiều lời, hơi giãy đầu vai, mắt thấy hàng mi dày của hắn đặc biệt có một tầng bóng đen trên đôi mắt màu lam. Ánh mắt kia, lại làm cho người nhìn không thật, nàng vội quay đầu nở nụ cười: “Đại nhân đang nói cái gì.”
Hắn cười khẽ, tiếng nói trầm thấp: “Gọi là Tử Thanh nghe một chút.”
Nàng sững người, quay phắt đầu nhìn hắn, đây là tình huống gì, hắn có ý gì?
Hắn càng vui vẻ, nhưng lại giống như đang uy hiếp và dụ dỗ một đứa bé: “Nếu gọi, ta đem cái hộp kia cho ngươi.”
Thượng Quan Mạn không biết nên khóc hay cười: “Đại nhân đang nói giỡn với tại hạ sao?” Phân lượng của ngọc tỷ truyền quốc, gọi hắn một tiếng ”Tử Thanh” liền chắp tay dâng cho người ta sao?
Thần sắc Hách Liên Du không hề giống như đang đùa: “Cơ hội chỉ có một lần.” Hồng Phi duỗi cánh tay tới. Thượng Quan Mạn thuận thế thoát ra khỏi hai tay của hắn, ánh mắt Hách Liên Du lạnh lẽo: “Chúng ta đi.”
Thân thể nàng cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu: “Đợi chút!”
/141
|