Mắt thấy sắp đến bình minh, hai người chỉ sợ bị bách quan chiêm ngưỡng, thừa dịp bóng đêm hồi cung. Thượng Quan Mạn tham ngủ, lại mệt mỏi vô cùng, vừa dính vào gối ngủ, Hách Liên Du ở bên tai nàng dặn dò: Tất cả đã xử lý thỏa đáng, ta đi nói với mẫu thân sau đó chúng ta có thể lên đường.
Nàng yếu ớt mở miệng: Không bằng thiếp cũng đi gặp mẫu thân, cần gì làm lớn lên như thế. Thần sắc hắn ngưng đọng, chậm rãi kéo chăn gấm lại cho nàng, nói: Không cần.
Hách Liên Du đến tẩm cung của Tô Lưu Cẩn, Tô Lưu Cẩn ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm, cung nữ chải tóc thấy hắn đi vào, muốn hành lễ, lại bị hắn không tiếng động cản lại, cung nữ khắp mọi nơi đều lui xuống. Hách Liên Du nhận lấy lược sừng tê giác kia, nâng một nhúm tóc đen của bà lên, nhẹ nhàng chải.
Tô Lưu Cẩn nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài trong gương đồng, không khỏi dịu dàng cười: Lại nói, lần trước Thanh nhi chải tóc cho ta, đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, Thanh nhi, con còn nhớ rõ không?
Hách Liên Du thấp nói: Nhi thần nhớ, khi đó nhi thần sắp đi tới Tiền Tần, trước khi đi đã chải tóc cho mẫu thân.
Tô Lưu Cẩn cười nói: Quả nhiên thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay, con đã có hài nhi của mình. Nói xong hơi ngẩn ra, giống như nhớ lại chuyện mất hứng gì, mỉm cười ở khóe môi chìm xuống, ánh mắt của Hách Liên Du chớp tắt: Mẫu thân vẫn không bỏ được sao?
Nụ cười của Tô Lưu Cẩn ngưng tụ: Con bảo ta để xuống, được, ta cho con giữ nàng bên cạnh, nhưng con nhất định phải lập Huyên Nhi làm hậu. Đốt ngón tay của hắn cứng đờ, chậm rãi thả lược sừng tê giác kia lên bàn trang điểm lại, nhẹ nói: Chuyện này không cần nói nữa, nhi thần có việc trong người, xin được cáo lui trước.
Tô Lưu Cẩn cất giọng kêu lên: Thanh nhi!
Thân ảnh của hắn đã xuyên qua cửa cung nặng nề, dần dần không còn thấy nữa.
Bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, Tô Lưu Cẩn hỏi: Đã đưa chưa? Đại cung nữ đáp: Vâng
Như đến cuối xuân, mới tháng năm đã cảm thấy hơi nóng, Thượng Quan Mạn mới tắm rửa cảm thấy mát mẻ rất nhiều, chỉ khoác áo khoác trắng thuần rộng thùng thình, tóc dài xõa vai, cách đồ trang trí, như có người đi vào, ở bên ngoài mỉm cười mở miệng: Điện hạ, bệ hạ bảo nô tỳ mang canh tới cho điện hạ bổ dưỡng thân thể.
Oh. Bổ dưỡng thân thể, chợt nhớ tới ban đêm mông lung hình như nghe hắn hài hước mở miệng: Thân thể này hơi yếu, nên bồi bổ tốt lên mới được. Trên má bỗng dưng nóng bỏng, âm thanh nhàn nhạt: Đặt ở đó đi. Cung nữ bên ngoài nói nhỏ một tiếng: Vâng không tiếng động lui xuống. Nàng từ từ đi ra ngoài điện, quả thấy trên bàn con chân cao kế bên đồ trang trí có đặt một chén canh ngân nhĩ, muỗng bạc nghiêng đặt ở trong canh. Nàng không nhịn được bưng lên, đầu ngón tay cầm muỗng uống từng muỗng từng muỗng, môi luôn mỉm cười.
Mặt trời chuyển qua, xuyên qua bức rèm che mịn, cái bóng lướt lên mặt nàng, chắc là ánh nắng quá mức chói mắt, trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy mơ hồ, lò hương sơn đỏ khắc hoa trước mắt dần dần mơ hồ. Tay nàng buông lỏng, đặt chén canh qua một bên, chỉ nghe đáy chén đụng vài lần. Một tiếng phịch , trước mắt long trời lở đất, nàng lảo đảo đi vào trong nội thất, chưa đi vài bước, mềm nhũn ngã lên cái ghế bên cạnh.
Trong điện im ắng yên tĩnh, hắn một đường vào điện, cũng không có người thông báo, chỉ thấy Thượng Quan Mạn nhắm mắt tựa vào ghế, tóc đen hơi ướt, dính vào trên mặt, làn do trắng nõn càng thêm sáng bóng.
Hắn cười nhẹ: Sao ngủ ở nơi này. Nghiêng người liền muốn ôm nàng vào trong giường, bên tai lướt qua đáy mũi nàng, hình như không cảm nhận được hơi thở ra vào. Thân thể hắn bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, cong tay dò hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy như nước lạnh rét căm căm đổ xuống, lạnh đến đáy lòng, ngón tay cong cong cũng không nhịn được run rẩy, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nàng.
Lông mi dài của nàng như cánh quạt, bên má nhàn nhạt đỏ tươi, bên môi chứa đựng nụ cười, giống như là ngủ thiếp đi.
Nhiệt độ ở đáy mắt hắn chết đi từng chút, cuối cùng hóa thành tảng băng đông lạnh, quay đầu, liền thấy canh ngân nhĩ chưa uống xong trên bàn con, hơi ấm vẫn còn ở đây, vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của nàng. Ánh mắt thâm trầm của hắn bắt đầu khởi động, rũ mắt lạnh lùng cười nhẹ: Ra là cái này. Hắn cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: Mạn nhi, nàng chờ chút, ta sẽ tới cùng nàng. Liền uống sạch chén canh còn sót lại kia, ném lên trên đất, Xoảng chia năm xẻ bảy. Hắn khom người ôm nàng lên sải bước bước vào nội thất.
Hắn ôm nàng tựa vào đầu vai, đầu ngón tay xuyên qua tóc còn ướt của nàng, vô ý thức vuốt vuốt, ý thức như có chút mơ hồ, hắn ôm chặt nàng, nhất thời nhớ tới rất nhiều việc. Biết nàng sẽ không trả lời nữa, lại mỉm cười: Mạn nhi, nàng có nhớ hay không.... Năm ấy đế vương và bách quan ở trên các, từ trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy bảo mã hương thơm đầy đường. Bên cạnh là một nhóm người vây quanh hò hét loạn lên, hắn chỉ nhìn qua một cái, trong trăm dân chúng, hỗn loạn xô bồ, chỉ có nàng hạc đứng trong bầy gà, thiếu niên áo trắng như vẽ, nụ cười yểu điệu như một cành hoa đào ở trong đám người.
Hắn tinh mắt cỡ nào, một cái liền nhận ra đó là cô gái giả trang, cảm thấy hắn nhìn chăm chú, nàng không hề cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, đôi tròng mắt kia sáng tỏ trong trẻo lạnh lùng như trăng thu, thẳng chiếu vào trong lòng hắn, nháy mắt động lòng.
Mang theo yêu kiều sợ sệt của nữ tử, nàng hốt hoảng thu hồi ánh mắt, chỉ chốc lát cách đám người, trong bóng đêm bóng dáng thật nhỏ yếu, chính hắn cũng không phát hiện đã lặng lẽ theo đuôi.....
Thảo dân tham kiến Thượng thư đại nhân.
Thảo dân?
Phải
Chơi cờ không tệ.
Không biết có may mắn chơi ván kế với đại nhân hay không.
Sau lưng hoa rụng rực rỡ, loạn đỏ như mưa, từ không trung cánh hoa rơi lên đầu vai mảnh khảnh của nàng, hắn không khỏi ngước mắt nhìn sang, lại thấy da thịt nhẵn nhụi như ngọc trên cổ nàng, ở ban đêm ẩn có ánh sáng, hắn không nhịn được giơ tay phất, cánh hoa từ đầu ngón tay bay xuống, nhìn vào con ngươi ấm áp của nàng.
Hắn mỉm cười: Thì ra là một mỹ nhân hoa.
Đúng vậy, là một đóa hoa mỹ nhân, chưa báo động đã sáng lạng nở ra trong cuộc đời hoang vu khô khốc của hắn.
Hôm sau quốc tang, cả nước thương tiếc.
Dân gian tránh việc vui trong một tháng, tất cả mặc áo trắng. Khách trong quán trà cũng thưa thớt, tiểu nhị tựa lên khung cửa không khỏi buồn ngủ, có người gọi hắn: Tiểu oa nhi, tỉnh dậy. Hắn miễn cưỡng mở mắt, liền thấy một thứ gì trắng bóc dựa sát vào, bị hù dọa giật mình, lần này tỉnh thật, mới thấy là một lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng, nhìn hắn mặc áo quần rách rưới, nghĩ đến là một tên ăn xin, liền tức giận, lại bởi vì bị người quấy rối mộng đẹp, tức quá nên hỏi: Chuyện gì?
Lão đầu kia cười hì hì: Ta chỉ muốn hỏi trong hoàng cung rốt cuộc chết mấy người? Ông vừa nói ra miệng, liền khiến tiểu nhị sợ mất hồn, run rẩy bưng bít cái miệng của ông: Lão đầu ông không muốn sống rồi. Hắn nhìn chừng một chút, rốt cuộc bớt sợ, liền nói ra tin tức thỉnh thoảng nghe được: Nghe nói trừ bệ hạ, còn có đế cơ Lâm Quan của Tiền Tần, hai người vì tình mà chết.... Lão đầu chậc chậc lên tiếng: Nguyên là chết một đôi. Hắn liền cười hì hì không ngừng: Không vội không vội, lão già ta đi ngay. Chợt lại kéo tóc: Đứa trẻ hư kia hại chết lão đầu ta rồi, nếu bị tiểu Cẩn biết, còn không vặt hết lông mày của lão đầu ta sao. Quay đầu lại hỏi hắn: Lão già ta trí nhớ không tốt, vào hoàng cung là hướng này phải không. Ông chỉ chỉ vào nơi xa.
Tiểu nhị ngơ ngác gật đầu, lão đầu kia liền cười hì hì rời đi, lúc này tiểu nhị mới phục hồi tinh thần lại, vung cái khăn trên vai, lầu bầu một tiếng: Thật là một quái nhân, hoàng cung không phải chỗ ông đến được đâu. Nhìn về phía cửa cung rồi ngủ tiếp.
Trong một đêm Tô Lưu Cẩn già đi rất nhiều, khắp nơi trong cung treo lụa trắng, bà mặc áo trắng đi qua như u hồn, lão thần Cố quốc thương tiếc chỉ rối rít dâng tấu xin tân quân vào chỗ. Bà dưới cơn nóng giận phất tay áo ném tấu chương kia đầy đất, bà mới nhớ tới, khi Thanh nhi của bà sáu tuổi, đã lập lời thề nặng ở trước mặt bà, muốn cho người thương tổn bà trả lại gấp mười. Trong lòng bà liền có chỗ dựa vào. Vài chục năm qua, nó một lòng cũng chỉ muốn cứu bà ra ngoài, nhưng bà đã quên, Thanh nhi của bà khi đó cũng chỉ là đứa bé, đã phải mang theo trách nhiệm nặng nề như thế, bà làm mẫu thân, lại nhẫn tâm đẩy nó vào trong nước xoáy thù hận, mỗi ngày đều nguyền rủa, căm hận giống bà....
Nếu như Thượng Quan Mạn chưa từng xuất hiện, bà cơ hồ khó có thể tưởng tượng, Thanh nhi của bà, Thanh nhi không có ai quan tâm, sẽ có bộ dáng thật đáng buồn như thế nào.
Nhưng tất cả, đều đã muộn.
Có nội thị thông bẩm: Thái hậu, Thượng Quan Uyên cầu kiến.
Tô Lưu Cẩn khì cười nhạt một tiếng: Rất tốt, ta không phái người đi bắt hắn, hắn còn dám tới gặp ta. Chợt phất tay áo: Truyền lệnh cấm quân, chém ngay tại chỗ. Lời còn chưa dứt một bóng trắng vèo vọt qua, bà cả kinh lảo đảo một cái, nội thị kia vội vàng tiến lên đỡ bà: Thái hậu, bảo trọng phượng thể. Quay đầu liền quát lớn: Thật là to gan, dám quấy rầy Thái hậu.
Một cung nữ theo đuôi mà đến cả kinh thẳng tắp quỳ lên trên đất: Thái hậu tha mạng.
Tô Lưu Cẩn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một con chồn trắng toàn thân trắng như tuyết quay đầu nhìn bà, đôi con ngươi màu lam như lưu ly bình tĩnh nhìn bà, ngực bà va chạm: Đây là......
Cung nữ kia vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: Thái hậu tha mạng, con chồn trắng này nô tỳ nhặt được ở Tây Uyển, nô tỳ vốn tưởng rằng nó sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, không ngờ hôm nay lại còn sống, đột ngột lại đụng đến Thái hậu, Thái hậu tha mạng......
Bà nhạy cảm bắt được một từ, nhẹ nhíu mày: Tây Uyển? Bà nhớ, súc sinh hôm đó người phía dưới dùng để thử độc sau khi chết liền bị ném vào Tây Uyển, hôm nay sao lại sống lại. Trong đầu bà xẹt qua một ý nghĩ, vội vàng mở miệng: Người đâu, mở quan tài của bệ hạ ra. Nói xong mới phát giác, đôi tay mình đã run không còn hình dáng.
Nội thị nghe vậy liếc nhau, cuối cùng run rẩy phụng mệnh đi, trở lại bẩm báo đã là bảy hồn mất ba hồn: Hồi, hồi thái hậu, thi thể bệ hạ không cánh mà bay.
Quả nhiên.... Trong lòng bà thở dài, nhất thời cũng phân không ra là vui hay giận. Vô lực kêu nội thị kia: Cho Thượng Quan Uyên đi vào.
Thượng Quan Uyên ra mắt Thái hậu xong ra ngoài, đi ngang Ngự Hoa Viên. Mùa xuân đã hết, trong ngự hoa viên lại tràn đầy ý xuân, cả tay áo đầy hương, có một bóng dáng thướt tha đi tới từ bụi hoa, vạt áo tung bay, mặt mày dịu dàng. Hắn không khỏi dừng chân nhìn, nàng cũng căng thẳng cười nhìn hắn.
Hắn rũ mắt xuống thật thấp: Đã lâu không gặp.
Nhu phi cũng không nhịn được cúi đầu: Dạ, đã lâu không gặp. Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, khom người muốn rời đi, hắn đột nhiên gọi lại nàng: Huyên Nhi. Nàng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy mắt phượng của hắn híp lại, nụ cười như nắng ấm ngày đông: Nghe nói trong cung mới trồng Ngũ Nguyệt Tuyết Khai, có thể đi xem với ta không.
Nàng ngớ ngẩn, gió nhẹ quất vào mặt, khắp mọi nơi đều thơm, nàng nhẹ nhàng cười lên: Được.
Ngày kế, tân đế Hách Liên Khuyết lên ngôi đại bảo, Thượng Quan Uyên nhiếp chính phụ tá, đợi mười năm sau tân đế thân chính.
Mẫu thân thanh âm trẻ con mềm nhũn kêu một tiếng, mới vừa vào bên trong phòng liền bị đám người phía sau ôm lấy hai chân. Thượng Quan Mạn quay đầu, liền thấy một đôi mắt màu lam vô tội của Hách Liên Khuyết nhìn chằm chằm, nó giòn giã mở miệng: Tối nay Yêu nhi muốn ngủ với mẫu thân.
Trong lòng nàng mềm nhũn, cười nói: Biết rồi. Vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa có tiếng kêu nhỏ: Yêu nhi! Hách Liên Khuyết co rụt đầu, nhảy ra cửa đi như thỏ, ngoài cửa ánh nắng chiếu loạn, cách cành lá rậm rạp loang lổ rơi vào trên bóng dáng chạy xa của hắn. Hách Liên Du mặc áo lam rộng rãi thanh thản bước vào, đôi con ngươi tựa như trách tựa như than, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Hử hử, lại đáp ứng nó.
Thượng Quan Mạn không nhịn được cười: Yêu nhi thường ngày học tập nặng nề, thiếp thật sự không đành lòng từ chối nó. Hắn nhíu mày, chỉ ôm chặt eo nhỏ của nàng, thì thầm nhỏ nhỏ bên tai nàng: Nương tử lúc nào mới biết đau lòng vi phu, chúng ta đã có hơn tháng không cùng phòng rồi. Nàng thoáng chốc đỏ mặt tới mang tai: Cho dù không cùng phòng cũng không cản được chàng tới bên cạnh..... Hai tay hắn dùng sức khẽ kéo, đã ôm nàng tới dựa vào trên bàn trà sát tường, nàng hơi sợ, vội vàng đẩy hắn: Hôm nay Diệu Nhi và Phản Ảnh sẽ tới.
Hắn hiểu sai ý: Oh, ta bảo Đỗ Minh ngăn bọn họ lại.
Nàng nhất thời không biết nên khóc hay cười, tức nói: Yêu nhi vẫn còn ở bên ngoài đấy.
Nó đã làm chuyện thật có lỗi với cha, nhất thời sẽ không trở về.
Nàng còn muốn nói, hắn cúi đầu, dùng hôn ngăn lại.
Hơn một tháng sau, truyền đến tin tức Thượng Quan Mạn có thai, nhiều người nhốn nháo tụ tập trong sân nhỏ. Đỗ Minh và Bàn Tử ở một bên đánh cuộc là nam hay nữ, Thanh Thụy đứng cúi đầu, Diệu Dương hưng phấn vây quanh Thượng Quan Mạn líu ríu nói không ngừng. La cô giải quyết dứt khoát: Điện hạ thích chua, lần này tiểu bệ hạ lại thêm đệ đệ cho xem.
Hách Liên Khuyết giận, nghiêng lỗ tai nương đến bụng Thượng Quan Mạn, giây lát bộ mặt phớt tỉnh ngẩng mặt: Là muội muội.
Diệu Dương kinh ngạc nói: Yêu nhi, sao con biết là muội muội. Hách Liên Khuyết xoay mặt: Ta chính là biết. Nó nhìn Hách Liên Du, một tay ôm lấy eo Thượng Quan Mạn: Phụ thân có mẫu thân là đủ rồi, muội muội là của ta. Hách Liên Du lơ đễnh chau chau mày, ngược lại chọc cho La cô và Diệu Dương cười ha ha không ngừng.
La cô âm thầm kéo Diệu Dương: Điện hạ, khi nào người và Phản Ảnh công tử sẽ có chuyện tốt đây.... Diệu Dương nghe vậy nhếch lông mày trừng mắt: Không cho nói ta với hắn. Rốt cuộc len lén nhìn Phản Ảnh mỉm cười không nói bên cạnh, thấy hắn như có phát hiện nhìn sang, lại hừ một tiếng nghiêng đầu đi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã ba năm.
Vào ngày xuân, trúc xanh yếu ớt, gió nhẹ ấm áp, một đứa trẻ có hai búi tóc đứng ở trên đất viết chữ vẽ tranh, chỉ thấy môi hồng khẽ mím, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt đen bóng, dưới tay nó vẽ ra không phải gì khác, đều là Âm Dương Bát Quái, Thiên Địa Càn Khôn.
Phỉ nhi
Thanh âm trẻ con từ xa xa vang dội, nó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lên nhìn nam hài dần dần đi tới, lịch sự vỗ vỗ bụi bậm trên áo, tóc đen mềm mại chải thành đôi búi tóc, nổi bật lên một đôi mắt phượng đen nhánh sáng ngời. Hách Liên Khuyết đến gần, nhìn thấy búi tóc mềm mại của nó, lòng đùa cợt nổi lên, không nhịn được giơ tay lên ngắt tóc nó.
Nó nâng đầu ngón tay út lên, làm như muốn kéo xuống, Hách Liên Khuyết giận: Không cho kéo.
Ca ca, Phỉ nhi không muốn búi tóc.
Câm mồm, nữ hài tử đều búi tóc.
Hách Liên Phỉ híp mắt phượng, ánh mắt sáng tắt: Phỉ nhi không phải nữ hài tử mà.
Ta nói ngươi phải thì phải, phải nghe lời ca ca nói.
.... phía dưới ca ca có chim nhỏ, Phỉ nhi cũng có, ca ca cũng là nữ hài tử.
Hách Liên Khuyết không nhịn được rống nó dữ dội: Ngu ngốc, ta không phải!
Rõ ràng là phải....
Câm miệng!
Bóng dáng của một lớn một nhỏ, rốt cuộc nắm tay càng lúc càng xa.
Rì rào, rừng trúc nhẹ vang lên.
Hết.
Nàng yếu ớt mở miệng: Không bằng thiếp cũng đi gặp mẫu thân, cần gì làm lớn lên như thế. Thần sắc hắn ngưng đọng, chậm rãi kéo chăn gấm lại cho nàng, nói: Không cần.
Hách Liên Du đến tẩm cung của Tô Lưu Cẩn, Tô Lưu Cẩn ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm, cung nữ chải tóc thấy hắn đi vào, muốn hành lễ, lại bị hắn không tiếng động cản lại, cung nữ khắp mọi nơi đều lui xuống. Hách Liên Du nhận lấy lược sừng tê giác kia, nâng một nhúm tóc đen của bà lên, nhẹ nhàng chải.
Tô Lưu Cẩn nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài trong gương đồng, không khỏi dịu dàng cười: Lại nói, lần trước Thanh nhi chải tóc cho ta, đã là chuyện mười mấy năm trước rồi, Thanh nhi, con còn nhớ rõ không?
Hách Liên Du thấp nói: Nhi thần nhớ, khi đó nhi thần sắp đi tới Tiền Tần, trước khi đi đã chải tóc cho mẫu thân.
Tô Lưu Cẩn cười nói: Quả nhiên thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay, con đã có hài nhi của mình. Nói xong hơi ngẩn ra, giống như nhớ lại chuyện mất hứng gì, mỉm cười ở khóe môi chìm xuống, ánh mắt của Hách Liên Du chớp tắt: Mẫu thân vẫn không bỏ được sao?
Nụ cười của Tô Lưu Cẩn ngưng tụ: Con bảo ta để xuống, được, ta cho con giữ nàng bên cạnh, nhưng con nhất định phải lập Huyên Nhi làm hậu. Đốt ngón tay của hắn cứng đờ, chậm rãi thả lược sừng tê giác kia lên bàn trang điểm lại, nhẹ nói: Chuyện này không cần nói nữa, nhi thần có việc trong người, xin được cáo lui trước.
Tô Lưu Cẩn cất giọng kêu lên: Thanh nhi!
Thân ảnh của hắn đã xuyên qua cửa cung nặng nề, dần dần không còn thấy nữa.
Bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, Tô Lưu Cẩn hỏi: Đã đưa chưa? Đại cung nữ đáp: Vâng
Như đến cuối xuân, mới tháng năm đã cảm thấy hơi nóng, Thượng Quan Mạn mới tắm rửa cảm thấy mát mẻ rất nhiều, chỉ khoác áo khoác trắng thuần rộng thùng thình, tóc dài xõa vai, cách đồ trang trí, như có người đi vào, ở bên ngoài mỉm cười mở miệng: Điện hạ, bệ hạ bảo nô tỳ mang canh tới cho điện hạ bổ dưỡng thân thể.
Oh. Bổ dưỡng thân thể, chợt nhớ tới ban đêm mông lung hình như nghe hắn hài hước mở miệng: Thân thể này hơi yếu, nên bồi bổ tốt lên mới được. Trên má bỗng dưng nóng bỏng, âm thanh nhàn nhạt: Đặt ở đó đi. Cung nữ bên ngoài nói nhỏ một tiếng: Vâng không tiếng động lui xuống. Nàng từ từ đi ra ngoài điện, quả thấy trên bàn con chân cao kế bên đồ trang trí có đặt một chén canh ngân nhĩ, muỗng bạc nghiêng đặt ở trong canh. Nàng không nhịn được bưng lên, đầu ngón tay cầm muỗng uống từng muỗng từng muỗng, môi luôn mỉm cười.
Mặt trời chuyển qua, xuyên qua bức rèm che mịn, cái bóng lướt lên mặt nàng, chắc là ánh nắng quá mức chói mắt, trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy mơ hồ, lò hương sơn đỏ khắc hoa trước mắt dần dần mơ hồ. Tay nàng buông lỏng, đặt chén canh qua một bên, chỉ nghe đáy chén đụng vài lần. Một tiếng phịch , trước mắt long trời lở đất, nàng lảo đảo đi vào trong nội thất, chưa đi vài bước, mềm nhũn ngã lên cái ghế bên cạnh.
Trong điện im ắng yên tĩnh, hắn một đường vào điện, cũng không có người thông báo, chỉ thấy Thượng Quan Mạn nhắm mắt tựa vào ghế, tóc đen hơi ướt, dính vào trên mặt, làn do trắng nõn càng thêm sáng bóng.
Hắn cười nhẹ: Sao ngủ ở nơi này. Nghiêng người liền muốn ôm nàng vào trong giường, bên tai lướt qua đáy mũi nàng, hình như không cảm nhận được hơi thở ra vào. Thân thể hắn bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, cong tay dò hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy như nước lạnh rét căm căm đổ xuống, lạnh đến đáy lòng, ngón tay cong cong cũng không nhịn được run rẩy, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn nàng.
Lông mi dài của nàng như cánh quạt, bên má nhàn nhạt đỏ tươi, bên môi chứa đựng nụ cười, giống như là ngủ thiếp đi.
Nhiệt độ ở đáy mắt hắn chết đi từng chút, cuối cùng hóa thành tảng băng đông lạnh, quay đầu, liền thấy canh ngân nhĩ chưa uống xong trên bàn con, hơi ấm vẫn còn ở đây, vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của nàng. Ánh mắt thâm trầm của hắn bắt đầu khởi động, rũ mắt lạnh lùng cười nhẹ: Ra là cái này. Hắn cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười nói: Mạn nhi, nàng chờ chút, ta sẽ tới cùng nàng. Liền uống sạch chén canh còn sót lại kia, ném lên trên đất, Xoảng chia năm xẻ bảy. Hắn khom người ôm nàng lên sải bước bước vào nội thất.
Hắn ôm nàng tựa vào đầu vai, đầu ngón tay xuyên qua tóc còn ướt của nàng, vô ý thức vuốt vuốt, ý thức như có chút mơ hồ, hắn ôm chặt nàng, nhất thời nhớ tới rất nhiều việc. Biết nàng sẽ không trả lời nữa, lại mỉm cười: Mạn nhi, nàng có nhớ hay không.... Năm ấy đế vương và bách quan ở trên các, từ trên cao nhìn ra xa, chỉ thấy bảo mã hương thơm đầy đường. Bên cạnh là một nhóm người vây quanh hò hét loạn lên, hắn chỉ nhìn qua một cái, trong trăm dân chúng, hỗn loạn xô bồ, chỉ có nàng hạc đứng trong bầy gà, thiếu niên áo trắng như vẽ, nụ cười yểu điệu như một cành hoa đào ở trong đám người.
Hắn tinh mắt cỡ nào, một cái liền nhận ra đó là cô gái giả trang, cảm thấy hắn nhìn chăm chú, nàng không hề cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, đôi tròng mắt kia sáng tỏ trong trẻo lạnh lùng như trăng thu, thẳng chiếu vào trong lòng hắn, nháy mắt động lòng.
Mang theo yêu kiều sợ sệt của nữ tử, nàng hốt hoảng thu hồi ánh mắt, chỉ chốc lát cách đám người, trong bóng đêm bóng dáng thật nhỏ yếu, chính hắn cũng không phát hiện đã lặng lẽ theo đuôi.....
Thảo dân tham kiến Thượng thư đại nhân.
Thảo dân?
Phải
Chơi cờ không tệ.
Không biết có may mắn chơi ván kế với đại nhân hay không.
Sau lưng hoa rụng rực rỡ, loạn đỏ như mưa, từ không trung cánh hoa rơi lên đầu vai mảnh khảnh của nàng, hắn không khỏi ngước mắt nhìn sang, lại thấy da thịt nhẵn nhụi như ngọc trên cổ nàng, ở ban đêm ẩn có ánh sáng, hắn không nhịn được giơ tay phất, cánh hoa từ đầu ngón tay bay xuống, nhìn vào con ngươi ấm áp của nàng.
Hắn mỉm cười: Thì ra là một mỹ nhân hoa.
Đúng vậy, là một đóa hoa mỹ nhân, chưa báo động đã sáng lạng nở ra trong cuộc đời hoang vu khô khốc của hắn.
Hôm sau quốc tang, cả nước thương tiếc.
Dân gian tránh việc vui trong một tháng, tất cả mặc áo trắng. Khách trong quán trà cũng thưa thớt, tiểu nhị tựa lên khung cửa không khỏi buồn ngủ, có người gọi hắn: Tiểu oa nhi, tỉnh dậy. Hắn miễn cưỡng mở mắt, liền thấy một thứ gì trắng bóc dựa sát vào, bị hù dọa giật mình, lần này tỉnh thật, mới thấy là một lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng, nhìn hắn mặc áo quần rách rưới, nghĩ đến là một tên ăn xin, liền tức giận, lại bởi vì bị người quấy rối mộng đẹp, tức quá nên hỏi: Chuyện gì?
Lão đầu kia cười hì hì: Ta chỉ muốn hỏi trong hoàng cung rốt cuộc chết mấy người? Ông vừa nói ra miệng, liền khiến tiểu nhị sợ mất hồn, run rẩy bưng bít cái miệng của ông: Lão đầu ông không muốn sống rồi. Hắn nhìn chừng một chút, rốt cuộc bớt sợ, liền nói ra tin tức thỉnh thoảng nghe được: Nghe nói trừ bệ hạ, còn có đế cơ Lâm Quan của Tiền Tần, hai người vì tình mà chết.... Lão đầu chậc chậc lên tiếng: Nguyên là chết một đôi. Hắn liền cười hì hì không ngừng: Không vội không vội, lão già ta đi ngay. Chợt lại kéo tóc: Đứa trẻ hư kia hại chết lão đầu ta rồi, nếu bị tiểu Cẩn biết, còn không vặt hết lông mày của lão đầu ta sao. Quay đầu lại hỏi hắn: Lão già ta trí nhớ không tốt, vào hoàng cung là hướng này phải không. Ông chỉ chỉ vào nơi xa.
Tiểu nhị ngơ ngác gật đầu, lão đầu kia liền cười hì hì rời đi, lúc này tiểu nhị mới phục hồi tinh thần lại, vung cái khăn trên vai, lầu bầu một tiếng: Thật là một quái nhân, hoàng cung không phải chỗ ông đến được đâu. Nhìn về phía cửa cung rồi ngủ tiếp.
Trong một đêm Tô Lưu Cẩn già đi rất nhiều, khắp nơi trong cung treo lụa trắng, bà mặc áo trắng đi qua như u hồn, lão thần Cố quốc thương tiếc chỉ rối rít dâng tấu xin tân quân vào chỗ. Bà dưới cơn nóng giận phất tay áo ném tấu chương kia đầy đất, bà mới nhớ tới, khi Thanh nhi của bà sáu tuổi, đã lập lời thề nặng ở trước mặt bà, muốn cho người thương tổn bà trả lại gấp mười. Trong lòng bà liền có chỗ dựa vào. Vài chục năm qua, nó một lòng cũng chỉ muốn cứu bà ra ngoài, nhưng bà đã quên, Thanh nhi của bà khi đó cũng chỉ là đứa bé, đã phải mang theo trách nhiệm nặng nề như thế, bà làm mẫu thân, lại nhẫn tâm đẩy nó vào trong nước xoáy thù hận, mỗi ngày đều nguyền rủa, căm hận giống bà....
Nếu như Thượng Quan Mạn chưa từng xuất hiện, bà cơ hồ khó có thể tưởng tượng, Thanh nhi của bà, Thanh nhi không có ai quan tâm, sẽ có bộ dáng thật đáng buồn như thế nào.
Nhưng tất cả, đều đã muộn.
Có nội thị thông bẩm: Thái hậu, Thượng Quan Uyên cầu kiến.
Tô Lưu Cẩn khì cười nhạt một tiếng: Rất tốt, ta không phái người đi bắt hắn, hắn còn dám tới gặp ta. Chợt phất tay áo: Truyền lệnh cấm quân, chém ngay tại chỗ. Lời còn chưa dứt một bóng trắng vèo vọt qua, bà cả kinh lảo đảo một cái, nội thị kia vội vàng tiến lên đỡ bà: Thái hậu, bảo trọng phượng thể. Quay đầu liền quát lớn: Thật là to gan, dám quấy rầy Thái hậu.
Một cung nữ theo đuôi mà đến cả kinh thẳng tắp quỳ lên trên đất: Thái hậu tha mạng.
Tô Lưu Cẩn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một con chồn trắng toàn thân trắng như tuyết quay đầu nhìn bà, đôi con ngươi màu lam như lưu ly bình tĩnh nhìn bà, ngực bà va chạm: Đây là......
Cung nữ kia vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: Thái hậu tha mạng, con chồn trắng này nô tỳ nhặt được ở Tây Uyển, nô tỳ vốn tưởng rằng nó sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, không ngờ hôm nay lại còn sống, đột ngột lại đụng đến Thái hậu, Thái hậu tha mạng......
Bà nhạy cảm bắt được một từ, nhẹ nhíu mày: Tây Uyển? Bà nhớ, súc sinh hôm đó người phía dưới dùng để thử độc sau khi chết liền bị ném vào Tây Uyển, hôm nay sao lại sống lại. Trong đầu bà xẹt qua một ý nghĩ, vội vàng mở miệng: Người đâu, mở quan tài của bệ hạ ra. Nói xong mới phát giác, đôi tay mình đã run không còn hình dáng.
Nội thị nghe vậy liếc nhau, cuối cùng run rẩy phụng mệnh đi, trở lại bẩm báo đã là bảy hồn mất ba hồn: Hồi, hồi thái hậu, thi thể bệ hạ không cánh mà bay.
Quả nhiên.... Trong lòng bà thở dài, nhất thời cũng phân không ra là vui hay giận. Vô lực kêu nội thị kia: Cho Thượng Quan Uyên đi vào.
Thượng Quan Uyên ra mắt Thái hậu xong ra ngoài, đi ngang Ngự Hoa Viên. Mùa xuân đã hết, trong ngự hoa viên lại tràn đầy ý xuân, cả tay áo đầy hương, có một bóng dáng thướt tha đi tới từ bụi hoa, vạt áo tung bay, mặt mày dịu dàng. Hắn không khỏi dừng chân nhìn, nàng cũng căng thẳng cười nhìn hắn.
Hắn rũ mắt xuống thật thấp: Đã lâu không gặp.
Nhu phi cũng không nhịn được cúi đầu: Dạ, đã lâu không gặp. Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, khom người muốn rời đi, hắn đột nhiên gọi lại nàng: Huyên Nhi. Nàng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy mắt phượng của hắn híp lại, nụ cười như nắng ấm ngày đông: Nghe nói trong cung mới trồng Ngũ Nguyệt Tuyết Khai, có thể đi xem với ta không.
Nàng ngớ ngẩn, gió nhẹ quất vào mặt, khắp mọi nơi đều thơm, nàng nhẹ nhàng cười lên: Được.
Ngày kế, tân đế Hách Liên Khuyết lên ngôi đại bảo, Thượng Quan Uyên nhiếp chính phụ tá, đợi mười năm sau tân đế thân chính.
Mẫu thân thanh âm trẻ con mềm nhũn kêu một tiếng, mới vừa vào bên trong phòng liền bị đám người phía sau ôm lấy hai chân. Thượng Quan Mạn quay đầu, liền thấy một đôi mắt màu lam vô tội của Hách Liên Khuyết nhìn chằm chằm, nó giòn giã mở miệng: Tối nay Yêu nhi muốn ngủ với mẫu thân.
Trong lòng nàng mềm nhũn, cười nói: Biết rồi. Vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa có tiếng kêu nhỏ: Yêu nhi! Hách Liên Khuyết co rụt đầu, nhảy ra cửa đi như thỏ, ngoài cửa ánh nắng chiếu loạn, cách cành lá rậm rạp loang lổ rơi vào trên bóng dáng chạy xa của hắn. Hách Liên Du mặc áo lam rộng rãi thanh thản bước vào, đôi con ngươi tựa như trách tựa như than, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Hử hử, lại đáp ứng nó.
Thượng Quan Mạn không nhịn được cười: Yêu nhi thường ngày học tập nặng nề, thiếp thật sự không đành lòng từ chối nó. Hắn nhíu mày, chỉ ôm chặt eo nhỏ của nàng, thì thầm nhỏ nhỏ bên tai nàng: Nương tử lúc nào mới biết đau lòng vi phu, chúng ta đã có hơn tháng không cùng phòng rồi. Nàng thoáng chốc đỏ mặt tới mang tai: Cho dù không cùng phòng cũng không cản được chàng tới bên cạnh..... Hai tay hắn dùng sức khẽ kéo, đã ôm nàng tới dựa vào trên bàn trà sát tường, nàng hơi sợ, vội vàng đẩy hắn: Hôm nay Diệu Nhi và Phản Ảnh sẽ tới.
Hắn hiểu sai ý: Oh, ta bảo Đỗ Minh ngăn bọn họ lại.
Nàng nhất thời không biết nên khóc hay cười, tức nói: Yêu nhi vẫn còn ở bên ngoài đấy.
Nó đã làm chuyện thật có lỗi với cha, nhất thời sẽ không trở về.
Nàng còn muốn nói, hắn cúi đầu, dùng hôn ngăn lại.
Hơn một tháng sau, truyền đến tin tức Thượng Quan Mạn có thai, nhiều người nhốn nháo tụ tập trong sân nhỏ. Đỗ Minh và Bàn Tử ở một bên đánh cuộc là nam hay nữ, Thanh Thụy đứng cúi đầu, Diệu Dương hưng phấn vây quanh Thượng Quan Mạn líu ríu nói không ngừng. La cô giải quyết dứt khoát: Điện hạ thích chua, lần này tiểu bệ hạ lại thêm đệ đệ cho xem.
Hách Liên Khuyết giận, nghiêng lỗ tai nương đến bụng Thượng Quan Mạn, giây lát bộ mặt phớt tỉnh ngẩng mặt: Là muội muội.
Diệu Dương kinh ngạc nói: Yêu nhi, sao con biết là muội muội. Hách Liên Khuyết xoay mặt: Ta chính là biết. Nó nhìn Hách Liên Du, một tay ôm lấy eo Thượng Quan Mạn: Phụ thân có mẫu thân là đủ rồi, muội muội là của ta. Hách Liên Du lơ đễnh chau chau mày, ngược lại chọc cho La cô và Diệu Dương cười ha ha không ngừng.
La cô âm thầm kéo Diệu Dương: Điện hạ, khi nào người và Phản Ảnh công tử sẽ có chuyện tốt đây.... Diệu Dương nghe vậy nhếch lông mày trừng mắt: Không cho nói ta với hắn. Rốt cuộc len lén nhìn Phản Ảnh mỉm cười không nói bên cạnh, thấy hắn như có phát hiện nhìn sang, lại hừ một tiếng nghiêng đầu đi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã ba năm.
Vào ngày xuân, trúc xanh yếu ớt, gió nhẹ ấm áp, một đứa trẻ có hai búi tóc đứng ở trên đất viết chữ vẽ tranh, chỉ thấy môi hồng khẽ mím, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, đôi mắt đen bóng, dưới tay nó vẽ ra không phải gì khác, đều là Âm Dương Bát Quái, Thiên Địa Càn Khôn.
Phỉ nhi
Thanh âm trẻ con từ xa xa vang dội, nó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lên nhìn nam hài dần dần đi tới, lịch sự vỗ vỗ bụi bậm trên áo, tóc đen mềm mại chải thành đôi búi tóc, nổi bật lên một đôi mắt phượng đen nhánh sáng ngời. Hách Liên Khuyết đến gần, nhìn thấy búi tóc mềm mại của nó, lòng đùa cợt nổi lên, không nhịn được giơ tay lên ngắt tóc nó.
Nó nâng đầu ngón tay út lên, làm như muốn kéo xuống, Hách Liên Khuyết giận: Không cho kéo.
Ca ca, Phỉ nhi không muốn búi tóc.
Câm mồm, nữ hài tử đều búi tóc.
Hách Liên Phỉ híp mắt phượng, ánh mắt sáng tắt: Phỉ nhi không phải nữ hài tử mà.
Ta nói ngươi phải thì phải, phải nghe lời ca ca nói.
.... phía dưới ca ca có chim nhỏ, Phỉ nhi cũng có, ca ca cũng là nữ hài tử.
Hách Liên Khuyết không nhịn được rống nó dữ dội: Ngu ngốc, ta không phải!
Rõ ràng là phải....
Câm miệng!
Bóng dáng của một lớn một nhỏ, rốt cuộc nắm tay càng lúc càng xa.
Rì rào, rừng trúc nhẹ vang lên.
Hết.
/141
|