Bên trong tử diễm, hắc bào thiếu niên lãnh khốc cũng liếc mắt nhìn qua Hoàng Bắc Nguyệt, đôi mặc mâu thoáng có chút kinh ngạc.
” Thái tử điện hạ ! ”
Tiêu Trọng Kỳ bỗng nhiên bước về phía trước, hưng phấn phi thường nói: “Phương Bắc từ biệt, rốt cục cũng gặp lại được ngài! ”
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân uy lực phi thường mạnh mẽ, cho dù nó không phát uy thì cũng không có ai dám tới gần.
Chiến Dã mặc mâu khẽ liếc qua Tiêu Trọng Kỳ. Tiêu Viễn Trình cưới Huệ Văn trưởng công chúa, bởi vậy Tiêu gia cũng được tính là hoàng thân quốc thích. Mà Tiêu Trọng Kỳ này thực lực cũng không tồi, lần trước tại phương Bắc cùng Man tộc tác chiến, hắn không
giống các thế gia công tử nơm nớp lo sợ, trên sa trường lại dũng cảm tiến tới nên cũng để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
” Tiêu công tử, có khoẻ hay không, các ngươi muốn đi vào rừng rậm sao ? ”
” Ân, thụ gia phụ chi mệnh, đi rừng rậm tìm Bích Linh Quả ! ”
Có thể cùng thái tử điện hạ nói chuyện, Tiêu Trọng Kỳ kích động đến nỗi mặt đỏ rần lên.
Đoàn lính đánh thuê sau lưng tạm thời xây dựng, mỗi một người thân thủ đều rất tốt cho nên đều kiêu ngạo cuồng vọng. Hắn mặc dù là Tiêu gia trưởng tử nhưng Tạp Nhĩ Tháp đại lục là cường giả vi tôn, thân phận không thể lấy ra phục chúng được.
Thế nhưng chỉ cần để bọn họ nhìn thấy chính mình cùng thái tử điện hạ quan hệ không tệ, những người này nhất định sẽ phục hắn.
Hoàng Chiến Dã, Nam Dực quốc Thái tử điện hạ, Tạp Nhĩ Tháp đại lục đệ nhất thiên tài Triệu hoán sư, tên của hắn chính là tượng trưng cho cường giả !
Tiểu tâm tư của Tiêu Trọng Kỳ, Chiến Dã sao lại nhìn không ra cho được. Bởi vậy hắn chỉ muốn khách sáo hai câu liền rời đi, mà lúc này, từ rừng rậm đằng xa truyền đến từng tiếng nổ vang.
Hống hống hống hống hống hống…!!
Tiếng rít gào vang vọng thiên không.
Trời vốn màu xanh lam trong nháy mắt lại bị mây đen phủ kín.
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng phát ra một chuỗi rít gào trầm thấp, thoạt nhìn cực kì giận dữ !
” Hình như đã xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ, ngài hãy về cung trước, thuộc hạ đi tìm hiểu tình huống. ”
Trung niên nam nhân cưỡi Linh Điêu luôn theo ở phía sau lúc này tiến lên nói. Trên cổ áo của hắn có sáu viên hỏa diễm châu lóe sáng kim quang chứng minh thân phận của hắn – Lục Tinh Triệu hoán sư !
” Vẫn còn sớm, ta cũng đi xem sao. ”
Hắn nói xong, vừa ngẩng đầu liền thấy hắc y nhân trong đội ngũ đánh thuê lúc nãy đã thúc ngựa hướng rừng rậm phóng đi.
Sắc mặt thoáng trầm xuống. Không biết tại sao trong lòng xuất hiện một tia cảm giác kỳ dị xẹt qua, hắn lập tức điều khiển Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đuổi theo.
Rừng rậm dày đặc nằm ở ngoại vi đế đô, kích thước cũng không lớn, có thể là vì giáp với Phù Quang sâm lâm – nơi ma thú hoành hành ghê gớm nhất trên đại lục, cho nên độ nguy hiểm cũng rất lớn.
Cao thủ bình thường tuyệt đối không dám đơn độc mà xông vào.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không sợ. Kinh nghiệm tác chiến phong phú của kiếp trước làm cho nàng có thể chuẩn xác phán đoán phương thức hành sự !
Huống hồ, trong giới Linh thú, nàng là vương giả nga~ !
Tiến vào rừng rậm được một lúc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được từng trận khí lạnh thấu xương, rừng rậm dày đặc trước mặt cũng đã bị đóng băng lại, triệt để trở thành băng lâm (rừng băng) !
Thớt ngựa nàng cưỡi khi vừa đến rìa rừng rậm liền dừng bước không chịu tiến lên, Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ đành bỏ ngựa, đi bộ tiến vài rừng.
Trong thân thể huyết mạch có chút sôi trào, nàng có thể cảm giác được, Linh thú có thể phát ra tiếng gầm gừ làm rung động thiên địa, đẳng cấp tuyệt đối không thua kém Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân !
Hồng hộc…
Thái tử Chiến Dã cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng đuổi kịp nàng.
” Lên đây đi. ”
Chiến dã hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay.
Bên trong rừng rậm đâu đâu cũng có hàn băng, hắn có tử diễm của Hỏa Kỳ Lân hộ thể vậy mà vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh, người này thân thể này đơn bạc như vậy, e rằng cũng chịu không được bao lâu.
” Thái tử điện hạ ! ”
Tiêu Trọng Kỳ bỗng nhiên bước về phía trước, hưng phấn phi thường nói: “Phương Bắc từ biệt, rốt cục cũng gặp lại được ngài! ”
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân uy lực phi thường mạnh mẽ, cho dù nó không phát uy thì cũng không có ai dám tới gần.
Chiến Dã mặc mâu khẽ liếc qua Tiêu Trọng Kỳ. Tiêu Viễn Trình cưới Huệ Văn trưởng công chúa, bởi vậy Tiêu gia cũng được tính là hoàng thân quốc thích. Mà Tiêu Trọng Kỳ này thực lực cũng không tồi, lần trước tại phương Bắc cùng Man tộc tác chiến, hắn không
giống các thế gia công tử nơm nớp lo sợ, trên sa trường lại dũng cảm tiến tới nên cũng để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
” Tiêu công tử, có khoẻ hay không, các ngươi muốn đi vào rừng rậm sao ? ”
” Ân, thụ gia phụ chi mệnh, đi rừng rậm tìm Bích Linh Quả ! ”
Có thể cùng thái tử điện hạ nói chuyện, Tiêu Trọng Kỳ kích động đến nỗi mặt đỏ rần lên.
Đoàn lính đánh thuê sau lưng tạm thời xây dựng, mỗi một người thân thủ đều rất tốt cho nên đều kiêu ngạo cuồng vọng. Hắn mặc dù là Tiêu gia trưởng tử nhưng Tạp Nhĩ Tháp đại lục là cường giả vi tôn, thân phận không thể lấy ra phục chúng được.
Thế nhưng chỉ cần để bọn họ nhìn thấy chính mình cùng thái tử điện hạ quan hệ không tệ, những người này nhất định sẽ phục hắn.
Hoàng Chiến Dã, Nam Dực quốc Thái tử điện hạ, Tạp Nhĩ Tháp đại lục đệ nhất thiên tài Triệu hoán sư, tên của hắn chính là tượng trưng cho cường giả !
Tiểu tâm tư của Tiêu Trọng Kỳ, Chiến Dã sao lại nhìn không ra cho được. Bởi vậy hắn chỉ muốn khách sáo hai câu liền rời đi, mà lúc này, từ rừng rậm đằng xa truyền đến từng tiếng nổ vang.
Hống hống hống hống hống hống…!!
Tiếng rít gào vang vọng thiên không.
Trời vốn màu xanh lam trong nháy mắt lại bị mây đen phủ kín.
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng phát ra một chuỗi rít gào trầm thấp, thoạt nhìn cực kì giận dữ !
” Hình như đã xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ, ngài hãy về cung trước, thuộc hạ đi tìm hiểu tình huống. ”
Trung niên nam nhân cưỡi Linh Điêu luôn theo ở phía sau lúc này tiến lên nói. Trên cổ áo của hắn có sáu viên hỏa diễm châu lóe sáng kim quang chứng minh thân phận của hắn – Lục Tinh Triệu hoán sư !
” Vẫn còn sớm, ta cũng đi xem sao. ”
Hắn nói xong, vừa ngẩng đầu liền thấy hắc y nhân trong đội ngũ đánh thuê lúc nãy đã thúc ngựa hướng rừng rậm phóng đi.
Sắc mặt thoáng trầm xuống. Không biết tại sao trong lòng xuất hiện một tia cảm giác kỳ dị xẹt qua, hắn lập tức điều khiển Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đuổi theo.
Rừng rậm dày đặc nằm ở ngoại vi đế đô, kích thước cũng không lớn, có thể là vì giáp với Phù Quang sâm lâm – nơi ma thú hoành hành ghê gớm nhất trên đại lục, cho nên độ nguy hiểm cũng rất lớn.
Cao thủ bình thường tuyệt đối không dám đơn độc mà xông vào.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không sợ. Kinh nghiệm tác chiến phong phú của kiếp trước làm cho nàng có thể chuẩn xác phán đoán phương thức hành sự !
Huống hồ, trong giới Linh thú, nàng là vương giả nga~ !
Tiến vào rừng rậm được một lúc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được từng trận khí lạnh thấu xương, rừng rậm dày đặc trước mặt cũng đã bị đóng băng lại, triệt để trở thành băng lâm (rừng băng) !
Thớt ngựa nàng cưỡi khi vừa đến rìa rừng rậm liền dừng bước không chịu tiến lên, Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ đành bỏ ngựa, đi bộ tiến vài rừng.
Trong thân thể huyết mạch có chút sôi trào, nàng có thể cảm giác được, Linh thú có thể phát ra tiếng gầm gừ làm rung động thiên địa, đẳng cấp tuyệt đối không thua kém Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân !
Hồng hộc…
Thái tử Chiến Dã cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng đuổi kịp nàng.
” Lên đây đi. ”
Chiến dã hướng về phía Hoàng Bắc Nguyệt vươn tay.
Bên trong rừng rậm đâu đâu cũng có hàn băng, hắn có tử diễm của Hỏa Kỳ Lân hộ thể vậy mà vẫn cảm thấy từng cơn ớn lạnh, người này thân thể này đơn bạc như vậy, e rằng cũng chịu không được bao lâu.
/1058
|