Không khí đột nhiên biến hóa lập tức kinh động đến Minh Dạ đang đưa lưng về phía nàng. Minh Dạ hơi nhíu mày rồi quay người lại, hắn thấy Mạc Tinh đang nghiêm túc nhìn mặt biển chằm chằm thì cũng bước tới gần nhìn xuống theo. Không ngờ Minh Dạ vừa mới bước một bước, thuyền lớn đột nhiên dừng lại, toàn bộ thân thuyền run lên kịch liệt, thoáng một cái đã liền dừng lại tại chỗ, không tiếp tục di chuyển nữa, giống như có một bàn tay vô hình nào đó giữ chặt con thuyền trên mặt biển.
Sắc mặt Minh Dạ lập tức trầm xuống, hắn đi nhanh về phía trước, đôi mắt đỏ sậm quét về phía mặt biển.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Sơn nghiêm nghị quát to.
“Không biết, thuyền đột nhiên không lái được nữa. . .”
“Long cốt* bất động, có vật gì đó kéo thuyền lại. . .”
(* chỗ này người chuyển ngữ dịch là hoa, nhưng mình tra thì chỉ thấy long cốt hợp hơn. Long cốt có tác dụng “chẻ nước”, giúp thuyền đi thẳng mà không bị dạt ra hai bên.)
“Thân thuyền không có vấn đề, nhưng không thể di chuyển được. . .”
Trong nháy mắt, thuyền trưởng, hoa tiêu thay nhau gào lên. Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ nghiêm túc, còn nặng nề hơn so với lúc biết bão tố sắp đến.
Thuyền lớn như thế bỗng nhiên lại dừng lại, cái này. . .
Trong thời gian mọi người lần lượt báo cáo, trong nháy mắt thuyền dừng lại, toàn bộ thối lui về sau.
Ngược lại, Lâm Sơn đang nhìn chung quanh con thuyền, một đám lái chính, tài công trên mặt co rút, huynh nhìn ta, ta nhìn huynh.
Những con thuyền đi bên cạnh lúc này cũng đã chú ý tới sự khác thường của thuyền Minh Vương, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
“Phái người xuống dưới xem xét, dưới biển có vật gì đó.” Lâm Sơn mặt lạnh quát lớn.
“Vâng.” Lập tức có người cao giọng trả lời, thuyền vòng trở lại quay về phía sau, thật không thể tưởng tượng được, trong nước chắc chắn có vấn đề.
“Khoan đã.” Người trả lời còn chưa rời đi, Minh Dạ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt nước đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
“Vương, phát hiện ra cái gì sao?” Lâm Sơn thấy vậy lập tức bước nhanh tới, nhìn nước biển trầm giọng hỏi.
Minh Dạ không nói gì, chỉ về phía dưới mặt biển.
Lúc này nước trên mặt biển bắt đầu quay cuồng, ánh sáng năm màu ngày càng rực rỡ hỗn loạn, nước biển xanh lam không ngừng gợn sóng, tầng tầng chấn động theo nước biển lan đi xa.
Dưới mặt biển hình như dập dềnh hai vật thể nhìn giống cối xay hình tròn to nhỏ khác nhau, trên người nó phát ra một loạt màu sắc rực rỡ càng thêm kinh người.
Bây giờ nhìn kỹ lại thì giống một đám hơn.
Lâm Sơn thấy vậy, lông mày lập tức nhíu lại, trên mặt hiện vẻ khó coi, quay đầu nhìn vẻ mặt không biểu tình của Minh Dạ: “Sứa?”
Sứa? Cái đó là gì? Mạc Tinh vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động, nàng nghe nói vậy thì cẩn thận nhìn lại vài lần nữa. Lúc này những ánh sáng kia đang dần đến gần, bây giờ nàng có thể rõ chúng.
Thân thể của chúng dưới mặt nước nhìn như một cái hòm gỗ, trên bề mặt phát ra thứ ánh sáng năm màu, mà phía dưới chúng còn có những chiếc tua thật dài.
Tua? Trong đầu Mạc Tinh chợt lóe, nàng đã hiểu rồi, là do những chiếc tua này bám vào, kéo thuyền của bọn họ lui về phía sau, thật mạnh quá.
“Sứa biển.” Minh Dạ lạnh lùng mở miệng.
Đoàn thuyền viên sau lưng Minh Dạ nghe xong hai chữ này lập tức hoảng sợ. Ở vùng biển, độc ác nhất không phải là cá mập ăn thịt người không nháy mắt, cũng không phải rắn biển, mà chính là sứa! Chỉ cần bị dính vào một chiếc tua của chúng, trong vòng một hơi thở là có thể lấy một mạng người. Khả năng cứu sống căn bản là con số không! Những người kiếm ăn trên biển như bọn họ chỉ sợ tránh nó không kịp, không biết hôm nay xui xẻo như thế nào lại đụng tới.
“Không thể cứ để chúng nó kéo đi như vậy, bão sắp tới rồi.” Lâm Sơn nhíu mày trầm giọng nói.
Không ngờ vừa nói xong, nước biển đột nhiên quay cuồng kịch liệt. Vô số sinh vật trong suốt từ trong nước nhảy ra, tấn công về phía thuyền lớn.
Chúng hình trụ, trong suốt, màu sắc làm nổi bật ánh sáng mặt trời, xinh đẹp như thủy tinh. Nhưng xinh đẹp thế này, cho dù đã chứng kiến vô số sự việc như Mạc Tinh cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Những cái tua dài quơ qua quơ lại, hình như dài hơn mười trượng, còn lớn hơn so với đùi người. Chúng nhanh chóng bao quanh thuyền Minh Vương, những cái tua dài trong suốt bám chặt lấy thân thuyền, trong chốc lát chiếc thuyền như được gắn thêm chân.
“Răng rắc, răng rắc. . .” Âm thanh gãy vỡ liên tiếp vang lên, những cái tua to lớn của bọn sứa biển phá tan nhiều bộ phận của chiếc thuyền.
Những cái tua trong suốt thoạt nhìn thì mềm mại vô lực, nhưng chúng trôi nổi trên nước, bám lấy thân thuyền kéo xuống.
Tiếng vỡ vụn nghiền nát cùng lúc vang lên, thuyền Minh Vương từ từ chìm xuống, rất chậm rãi, nhưng sau đó tốc độ lại càng ngày càng nhanh.
Trong mắt Minh Dạ lóe lên tia ngoan độc, cả người tản ra khí thế sắc lạnh.
“Vương, đáy thuyền bắt đầu rạn vỡ, có nước thấm vào rồi. . .”
“Vương, thuyền bắt đầu rạn nứt. . .”
“Vương, sau mớn nước* căng thẳng. . .” (* đường tiếp giáp giữa vỏ tàu và mặt nước)
“Vương. . .”
Những âm thanh báo cáo liên tục vang lên, tất cả thuyền viên bắt đầu dao động, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Thuyền bị hủy cũng không sợ, nhưng vừa vào trong nước thì bọn họ phải đối mặt với đám sứa này, chỉ cần đụng vào chúng nó thì chết là chắc.
Lúc này, nhóm thuyền hải tặc bên cạnh cũng nhìn ra được dưới nước có thứ gì đó, trên mặt họ liền biến sắc, có cho tiền bọn họ cũng không dám đụng đến. Thừa dịp những thứ này đang quấn lấy thuyền Minh Vương, bọn họ bỏ chạy lấy người, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Xa xa phía chân trời, một vệt màu đen đang tiến gần về đây. Chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ, nửa bầu trời xanh lam như mặt biển, nửa bầu trời đen kịt như than trông thật kỳ dị. Cơn bão đang tiến nhanh đến.
“Đội một đi cùng bổn vương, đội hai, đội ba, hành động.” Nhấc tay ôm lấy Mạc Tinh, Minh Dạ quay người đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
Sau lưng, đội hai chuẩn bị cung tiễn, đội ba chuẩn bị pháo. Sau khi đã sẵn sàng lập tức cao giọng xác nhận, cung tiễn pháo đá toàn bộ được ném ra, tấn công về phía bọn sứa dưới mặt biển.
Khoang đáy của thuyền đã bị ngập nước, những cái tua trong suốt theo đó mà bò lên.
“Mọi người tự xem xét mà làm.” Trường kiếm trong tay vung lên, một nhát đã chặt đứt một cái tua trong suốt, Minh Dạ lấy cái gì đó thả vào lỗ hổng ấy. Hắn cao giọng phân phó mọi người làm theo rồi đưa Mạc Tinh lên chỗ cao nhất. Sứa chỉ có thể di chuyển trong nước, bọn chúng chẳng thể lên cạn nhảy múa được.
“Vâng.” Những thuyền viên đi theo Minh Dạ trả lời ngay lập tức, đội một chính là đội có võ công cao nhất trên thuyền. Ở đây quá nguy hiểm, mọi người chỉ còn cách hết sức cẩn trọng với bọn sứa này, vừa đánh trả vừa hạ độc trong nước. Ta giết ngươi không chết thì ta hạ độc cho ngươi chết!
Chỗ bị hư hại ngày càng nhiều, tua sứa bò lên cũng ngày càng tràn lan. Toàn bộ khoang đáy của chiếc thuyền đã ngập nước đến tận bắp chân, những cái tua sứa càng được dịp hoành hành.
“Ầm.” Tiếng tách nước giòn tan, một cái tua trong suốt xuyên qua mặt nước quét tới sau lưng Minh Dạ, khí thế cực kỳ hung hãn.
Minh Dạ nghe tiếng gió nhận biết vị trí, không thèm quay đầu mà chỉ trở tay vung kiếm lên chém, một mảnh thịt dinh dính văng vào trong nước, cái tua bị Minh Dạ chém thành vài mảnh.
Sứa bị đau theo phản xạ rụt tua về khiến bọt nước tăng tung tóe, sau đó lại nhắm vào Mạc Tinh mà tấn công.
Minh Dạ nhướng mày, nhún chân, quay người vung kiếm nhắm vào cái tua đang đánh về phía Mạc Tinh.
Kiếm thế ngang trời, nhanh như tia chớp, một kiếm của Minh Dạ còn chưa đâm trúng cái tua thì Mạc Tinh đang bất động đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe sáng sắc lạnh như kiếm, khí thế cả người nàng đột nhiên thay đổi. Minh Dạ thấy thế, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống.
Sắc mặt Minh Dạ lập tức trầm xuống, hắn đi nhanh về phía trước, đôi mắt đỏ sậm quét về phía mặt biển.
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Sơn nghiêm nghị quát to.
“Không biết, thuyền đột nhiên không lái được nữa. . .”
“Long cốt* bất động, có vật gì đó kéo thuyền lại. . .”
(* chỗ này người chuyển ngữ dịch là hoa, nhưng mình tra thì chỉ thấy long cốt hợp hơn. Long cốt có tác dụng “chẻ nước”, giúp thuyền đi thẳng mà không bị dạt ra hai bên.)
“Thân thuyền không có vấn đề, nhưng không thể di chuyển được. . .”
Trong nháy mắt, thuyền trưởng, hoa tiêu thay nhau gào lên. Sắc mặt mọi người đều hiện lên vẻ nghiêm túc, còn nặng nề hơn so với lúc biết bão tố sắp đến.
Thuyền lớn như thế bỗng nhiên lại dừng lại, cái này. . .
Trong thời gian mọi người lần lượt báo cáo, trong nháy mắt thuyền dừng lại, toàn bộ thối lui về sau.
Ngược lại, Lâm Sơn đang nhìn chung quanh con thuyền, một đám lái chính, tài công trên mặt co rút, huynh nhìn ta, ta nhìn huynh.
Những con thuyền đi bên cạnh lúc này cũng đã chú ý tới sự khác thường của thuyền Minh Vương, bọn họ không khỏi kinh ngạc.
“Phái người xuống dưới xem xét, dưới biển có vật gì đó.” Lâm Sơn mặt lạnh quát lớn.
“Vâng.” Lập tức có người cao giọng trả lời, thuyền vòng trở lại quay về phía sau, thật không thể tưởng tượng được, trong nước chắc chắn có vấn đề.
“Khoan đã.” Người trả lời còn chưa rời đi, Minh Dạ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt nước đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
“Vương, phát hiện ra cái gì sao?” Lâm Sơn thấy vậy lập tức bước nhanh tới, nhìn nước biển trầm giọng hỏi.
Minh Dạ không nói gì, chỉ về phía dưới mặt biển.
Lúc này nước trên mặt biển bắt đầu quay cuồng, ánh sáng năm màu ngày càng rực rỡ hỗn loạn, nước biển xanh lam không ngừng gợn sóng, tầng tầng chấn động theo nước biển lan đi xa.
Dưới mặt biển hình như dập dềnh hai vật thể nhìn giống cối xay hình tròn to nhỏ khác nhau, trên người nó phát ra một loạt màu sắc rực rỡ càng thêm kinh người.
Bây giờ nhìn kỹ lại thì giống một đám hơn.
Lâm Sơn thấy vậy, lông mày lập tức nhíu lại, trên mặt hiện vẻ khó coi, quay đầu nhìn vẻ mặt không biểu tình của Minh Dạ: “Sứa?”
Sứa? Cái đó là gì? Mạc Tinh vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động, nàng nghe nói vậy thì cẩn thận nhìn lại vài lần nữa. Lúc này những ánh sáng kia đang dần đến gần, bây giờ nàng có thể rõ chúng.
Thân thể của chúng dưới mặt nước nhìn như một cái hòm gỗ, trên bề mặt phát ra thứ ánh sáng năm màu, mà phía dưới chúng còn có những chiếc tua thật dài.
Tua? Trong đầu Mạc Tinh chợt lóe, nàng đã hiểu rồi, là do những chiếc tua này bám vào, kéo thuyền của bọn họ lui về phía sau, thật mạnh quá.
“Sứa biển.” Minh Dạ lạnh lùng mở miệng.
Đoàn thuyền viên sau lưng Minh Dạ nghe xong hai chữ này lập tức hoảng sợ. Ở vùng biển, độc ác nhất không phải là cá mập ăn thịt người không nháy mắt, cũng không phải rắn biển, mà chính là sứa! Chỉ cần bị dính vào một chiếc tua của chúng, trong vòng một hơi thở là có thể lấy một mạng người. Khả năng cứu sống căn bản là con số không! Những người kiếm ăn trên biển như bọn họ chỉ sợ tránh nó không kịp, không biết hôm nay xui xẻo như thế nào lại đụng tới.
“Không thể cứ để chúng nó kéo đi như vậy, bão sắp tới rồi.” Lâm Sơn nhíu mày trầm giọng nói.
Không ngờ vừa nói xong, nước biển đột nhiên quay cuồng kịch liệt. Vô số sinh vật trong suốt từ trong nước nhảy ra, tấn công về phía thuyền lớn.
Chúng hình trụ, trong suốt, màu sắc làm nổi bật ánh sáng mặt trời, xinh đẹp như thủy tinh. Nhưng xinh đẹp thế này, cho dù đã chứng kiến vô số sự việc như Mạc Tinh cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Những cái tua dài quơ qua quơ lại, hình như dài hơn mười trượng, còn lớn hơn so với đùi người. Chúng nhanh chóng bao quanh thuyền Minh Vương, những cái tua dài trong suốt bám chặt lấy thân thuyền, trong chốc lát chiếc thuyền như được gắn thêm chân.
“Răng rắc, răng rắc. . .” Âm thanh gãy vỡ liên tiếp vang lên, những cái tua to lớn của bọn sứa biển phá tan nhiều bộ phận của chiếc thuyền.
Những cái tua trong suốt thoạt nhìn thì mềm mại vô lực, nhưng chúng trôi nổi trên nước, bám lấy thân thuyền kéo xuống.
Tiếng vỡ vụn nghiền nát cùng lúc vang lên, thuyền Minh Vương từ từ chìm xuống, rất chậm rãi, nhưng sau đó tốc độ lại càng ngày càng nhanh.
Trong mắt Minh Dạ lóe lên tia ngoan độc, cả người tản ra khí thế sắc lạnh.
“Vương, đáy thuyền bắt đầu rạn vỡ, có nước thấm vào rồi. . .”
“Vương, thuyền bắt đầu rạn nứt. . .”
“Vương, sau mớn nước* căng thẳng. . .” (* đường tiếp giáp giữa vỏ tàu và mặt nước)
“Vương. . .”
Những âm thanh báo cáo liên tục vang lên, tất cả thuyền viên bắt đầu dao động, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Thuyền bị hủy cũng không sợ, nhưng vừa vào trong nước thì bọn họ phải đối mặt với đám sứa này, chỉ cần đụng vào chúng nó thì chết là chắc.
Lúc này, nhóm thuyền hải tặc bên cạnh cũng nhìn ra được dưới nước có thứ gì đó, trên mặt họ liền biến sắc, có cho tiền bọn họ cũng không dám đụng đến. Thừa dịp những thứ này đang quấn lấy thuyền Minh Vương, bọn họ bỏ chạy lấy người, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Xa xa phía chân trời, một vệt màu đen đang tiến gần về đây. Chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ, nửa bầu trời xanh lam như mặt biển, nửa bầu trời đen kịt như than trông thật kỳ dị. Cơn bão đang tiến nhanh đến.
“Đội một đi cùng bổn vương, đội hai, đội ba, hành động.” Nhấc tay ôm lấy Mạc Tinh, Minh Dạ quay người đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
Sau lưng, đội hai chuẩn bị cung tiễn, đội ba chuẩn bị pháo. Sau khi đã sẵn sàng lập tức cao giọng xác nhận, cung tiễn pháo đá toàn bộ được ném ra, tấn công về phía bọn sứa dưới mặt biển.
Khoang đáy của thuyền đã bị ngập nước, những cái tua trong suốt theo đó mà bò lên.
“Mọi người tự xem xét mà làm.” Trường kiếm trong tay vung lên, một nhát đã chặt đứt một cái tua trong suốt, Minh Dạ lấy cái gì đó thả vào lỗ hổng ấy. Hắn cao giọng phân phó mọi người làm theo rồi đưa Mạc Tinh lên chỗ cao nhất. Sứa chỉ có thể di chuyển trong nước, bọn chúng chẳng thể lên cạn nhảy múa được.
“Vâng.” Những thuyền viên đi theo Minh Dạ trả lời ngay lập tức, đội một chính là đội có võ công cao nhất trên thuyền. Ở đây quá nguy hiểm, mọi người chỉ còn cách hết sức cẩn trọng với bọn sứa này, vừa đánh trả vừa hạ độc trong nước. Ta giết ngươi không chết thì ta hạ độc cho ngươi chết!
Chỗ bị hư hại ngày càng nhiều, tua sứa bò lên cũng ngày càng tràn lan. Toàn bộ khoang đáy của chiếc thuyền đã ngập nước đến tận bắp chân, những cái tua sứa càng được dịp hoành hành.
“Ầm.” Tiếng tách nước giòn tan, một cái tua trong suốt xuyên qua mặt nước quét tới sau lưng Minh Dạ, khí thế cực kỳ hung hãn.
Minh Dạ nghe tiếng gió nhận biết vị trí, không thèm quay đầu mà chỉ trở tay vung kiếm lên chém, một mảnh thịt dinh dính văng vào trong nước, cái tua bị Minh Dạ chém thành vài mảnh.
Sứa bị đau theo phản xạ rụt tua về khiến bọt nước tăng tung tóe, sau đó lại nhắm vào Mạc Tinh mà tấn công.
Minh Dạ nhướng mày, nhún chân, quay người vung kiếm nhắm vào cái tua đang đánh về phía Mạc Tinh.
Kiếm thế ngang trời, nhanh như tia chớp, một kiếm của Minh Dạ còn chưa đâm trúng cái tua thì Mạc Tinh đang bất động đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe sáng sắc lạnh như kiếm, khí thế cả người nàng đột nhiên thay đổi. Minh Dạ thấy thế, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống.
/59
|