Năm ngón tay chế trụ tay Mạc Tinh, trong mắt Minh Dạ cuồn cuộn nhưng chưa từng hiện vẻ tức giận, người của Minh Dạ hắn chỉ có hắn mới có thể để nàng sống hoặc để nàng chết, đây rõ ràng là nàng đi tìm cái chết.
Mạc Tinh biết rõ mình quyết định như thế, Minh Dạ tất nhiên sẽ tức giận, bởi vậy cũng không hoảng sợ, lạnh lùng nhìn Minh Dạ nói: “Buông tay.”
Trận này không chỉ quan hệ đến nàng mà còn quan hệ đến mặt mũi của Đông Hải, không rảnh mà quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, có bao nhiêu thù hận, chắc có lẽ Minh Dạ sẽ không để cho nàng tiếp tục như vậy.
Con ngươi đỏ sậm biến thành đen kịt, trong mắt Minh Dạ đã hiện ra nguy hiểm.
Giương cung bạt kiếm giằng co.
Bên cạnh, trường kiếm trong tay người bị Mạc Tinh thế thân đã muốn rút ra khỏi vỏ, chỉ cần Minh Dạ ra lệnh sẽ liền lập tức bắt lấy Mạc Tinh.
Đôi mắt đỏ sậm chống lại ánh mắt lạnh như băng, sâu trong hai tròng mắt lạnh như băng hiện vẻ kiên định chưa từng có từ trước đến nay, lại làm cho người chấn kinh, kiên trì như vậy, thật sự là làm cho người người rung động.
Hai mắt nhíu lại, trong tay Minh Dạ xiết chặt kéo Mạc Tinh đến gần, nhanh chóng cúi đầu xuống trước mắt bao nhiêu người, bỏ qua toàn bộ hung dữ hôn lên cặp môi đỏ mọng xinh đẹp kia.
Mạc Tinh nhướng mày không kịp phản ứng, tay Minh Dạ sau lưng đang kề sát, đột nhiên một luồng nhiệt lực truyền vào toàn thân, nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi.
Mạc Tinh chấn động, Minh Dạ không chỉ giải khai huyệt đạo của nàng, còn truyền thêm nội lực cho nàng, người này…
Cảm giác được thủ đoạn của Minh Dạ, Mạc Tinh lúc này cũng chẳng quan tâm Minh Dạ đang hôn môi nàng, nhắm mắt nhanh chóng thu nạp nội lực dũng mãnh của Minh Dạ, chuyện tốt đến bực này, người ngu hay sao mà không muốn.
“Trở về, ta sẽ tính sổ với nàng.” Nửa ngày sau, giọng giận dỗi vang lên bên tai, Minh Dạ chậm rãi buông Mạc Tinh, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên.
Vì để cho hắn cởi bỏ huyệt đạo của nàng, nàng nghĩ đến tất cả các biện pháp để đối phó với hắn, tuy nhiên hắn lại dùng một chiêu này, phải chăng hắn…..
Thân thể rách rưới cũng dám lên đài, Minh Dạ nghĩ đến đây, ánh sáng lạnh trong mắt càng nhiều, hắn tuyệt đối không cho phép nàng vượt khỏi khống chế của hắn, nàng có thể chết hay không chỉ hắn mới có thể quyết định, trong lúc này trước sẽ bảo toàn mạng của nàng, đợi nàng ra rồi, hắn sẽ thu thập nàng.
Hít sâu một hơi, thu nạp nội lực Minh Dạ và nội lực của mình, vốn thân thể đã khôi phục được năm thành công lực lập tức tăng lên tới tám phần, Mạc Tinh trợn mắt nhìn vẻ mặt mỉm cười nhưng hai con ngươi lại lạnh như băng trước mắt, tay vung lên đã cầm được một trường kiếm, quay người lại đi đến lôi đài.
Không chừa cho Minh Dạ chút sắc mặt nào.
Minh Dạ thấy vậy nhìn lướt qua Lâm Sơn, bất động thanh sắc nhẹ gật đầu.
Lâm Sơn vừa thấy lập tức hiểu ý, thi lễ với Minh Dạ một cái, theo đuôi Mạc Tinh.
Phía dưới, việc tuyển chọn người đã xong, người trúng tuyển đều lục tục ngo ngoe lên lôi đài, lôi đài rộng lớn, Tượng hải thần bên trên đã được thu hồi, chỉ còn lại hơn một ngàn cao thủ.
Mạc Tinh và Lâm Sơn đứng ở hai hướng cách xa, không đứng ở một chỗ liên thủ với nhau.
Quét mắt nhìn một nam nhân tráng kiện dường như giống như một đầu ngưu trước mắt, kiếm Mạc Tinh nghiêng nghiêng chỉa xuống mặt đất, hai mắt vừa mở vừa khép, không ngừng âm thầm điều hòa nội lực.
Minh Dạ ngồi trên cao thấy vậy thì liếc nhìn Mạc Tinh, ngón tay bắn ra một dòng nội lực đánh lên cái chiêng màu vàng đồng trưng bày ở bên trên, chỉ nghe cái chiêng nổ ra một tiếng cực kì thanh thúy, nổ vang trong hội trường nghiêm túc.
Gió nổi, mây bay.
Trên lôi đài, hơn ngàn người cùng động, vung kiếm nhắm hướng đánh tới người bên cạnh, tiếng kêu dường như rung trời trong nháy mắt.
Ngàn người chém giết, không có bạn, chỉ có địch.
Tia máu văng khắp nơi, không phải ngươi chết chính là ta sống.
Mạc Tinh chính là nữ tử duy nhất trong trận đấu này, lúc này giết chóc vừa bắt đầu, nam nhâm đứng ở bên người Mạc Tinh đã giơ búa trong tay lên đánh tới Mạc Tinh, thế đánh tới mạnh mẽ ác liệt, không hề thương hương tiếc ngọc.
Hai mắt nửa mở nửa khép hai mắt đột nhiên đôi mắt mở ra, trường kiếm chỉa xuống mặt đất lập tức vung lên, nhanh như tia chớp.
Chỉ thấy một tàn ảnh lóe lên, quay đầu bổ tới nam tử, thân thể chấn động, một huyết kiếm trên gáy bắn ra, người phịch một tiếng ngã xuống, toàn bộ chỉ là thời gian một lần đối mặt.
Người tới công kích thấy vậy, trong mắt còn chưa kịp hiện lên khiếp sợ, Mạc Tinh trước mặt đã không thấy bóng dáng.
Nơi này, thời gian há có thể cho phép người khiếp sợ phân tâm, mấy người còn chưa kịp phản ứng, lợi kiếm của những người khác đã đến sau lưng.
Mà Mạc Tinh thì xâm nhập vòng chiến.
Cùng đối phó với tên cao lớn độc nhất vô nhị kia, Mạc Tinh một bên rất nhanh điều tức tìm kiếm phương thức thoát khỏi Minh Dạ, một bên thân hình chớp liên tục, chém giết như một đầu cá bơi, tốc độ tia chớp xẹt qua, tìm kiếm bất kỳ một nơi nào hẻo lánh trống vắng, không động thủ cùng người bên cạnh, nàng lên lôi đài, không phải đi tìm cái chết, chém giết hỗn loạn như thế, nàng không phải thần, muốn một đường chém giết sao, nàng không có nhiệm vụ kia.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, tránh mũi nhọn, đây mới là đường sống.
Minh Dạ trên đài cao thấy vậy, thần sắc trên mặt bất động, tay chậm rãi vuốt vuốt một hòn bi.
Hỗn chiến, không cách nào dùng lời nói mà có thể hình dung được hỗn chiến lúc này.
Hơn một ngàn thế lực phái ra toàn bộ đều là cao thủ, cao thủ so chiêu há lại như trò đùa, thời gian một kiếm quang đều có thể quyết định là sống hay chết.
Bởi vậy, vừa bắt đầu, tất cả mọi người không có chần chừ, hoặc cũng có thể nói chần chừ cũng không được, toàn lực giết chết hết thảy mọi thứ uy hiếp thì mình mới có thể được sống.
Cuộc đánh cược một lần một ngàn này chính là đi dạo ở biên giời Địa Ngục.
Một khắc trước, ngươi mới chặt bỏ cánh tay người trước, một khắc sau, sau lưng đã có một kiếm đâm vào.
Một khắc trước, người bên cạnh vẫn còn cùng giết đối phương cùng ngươi, một khắc sau, trường kiếm người bên cạnh đã đâm vào ngực của mình.
Một khắc trước, đối thủ trước người một đao đã chém đến đầu, mình sắp chết, một khắc sau, đối thủ đã yếu đi, mà trường kiếm người phía sau hắn đang tiến đến.
Huyết quang chiếu trên lôi đài, bay múa ở giữa không trung, màu trắng của lôi đài dưới chân đã bị phủ lên màu đỏ máu, đang không ngừng chảy xuống, giống như một dòng suối nhỏ tụ hợp thành biển cả.
Vô số chân cụt tay đứt, tả tơi bị ném vứt bỏ khắp nơi.
Tu La trường, chỉ có thể hình dung như vậy.
Trên lôi đài, Mạc Tinh không ngừng dùng khinh công di chuyển, có thể không động thủ thì nàng sẽ không động thủ, nếu không phải nằm trên mặt đất ngược lại sẽ bị giết chết, Mạc Tinh còn muốn dứt khoát nằm trên mặt đất, giả chết.
Thắng người trước mặt không phải là người thắng, người cuối cùng đứng trên lôi đài này mới là người thắng, Mạc Tinh vô cùng hiểu rõ điều này.
Huống chi hiện tại nàng cần có chút thời gian để dung nạp nội lực Minh Dạ truyền vào, cần phải có thời gian để tìm ra cách phá giải thủ pháp của Minh Dạ, hôm nay nàng đã ra tay như vậy, nếu có thể còn sống trở về, Minh Dạ tất nhiên sẽ không bỏ qua nàng, tiếp theo suy nghĩ Minh Dạ cởi bỏ huyệt đạo của nàng không biết sẽ tới bao giờ, cho nên chỉ có hôm nay.
Người trên lôi đài bắt đầu giảm bớt, người nằm trên mặt đất bắt đầu tăng nhiều, Mạc Tinh di động càng cẩn thận, bởi vì nằm trên mặt đất chưa chắc đã chết, hải tặc, cũng không hoàn toàn là đại quê mùa.
“Vèo.” Đột nhiên một tiếng phá không nhẹ vang lên, lao thẳng tới sau lưng Mạc Tinh, thế tới mạnh mẽ ác liệt cực kỳ, tuyệt không phải bình thường.
Giữa lông mày Mạc Tinh rùng mình, nghiêng người một kiếm đâm tới sau lưng, đồng thời quay đầu nhìn lại, mắt quét nhanh, đột nhiên Mạc Tinh nắm chặt trường kiếm trong tay, là hắn.
Mạc Tinh biết rõ mình quyết định như thế, Minh Dạ tất nhiên sẽ tức giận, bởi vậy cũng không hoảng sợ, lạnh lùng nhìn Minh Dạ nói: “Buông tay.”
Trận này không chỉ quan hệ đến nàng mà còn quan hệ đến mặt mũi của Đông Hải, không rảnh mà quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, có bao nhiêu thù hận, chắc có lẽ Minh Dạ sẽ không để cho nàng tiếp tục như vậy.
Con ngươi đỏ sậm biến thành đen kịt, trong mắt Minh Dạ đã hiện ra nguy hiểm.
Giương cung bạt kiếm giằng co.
Bên cạnh, trường kiếm trong tay người bị Mạc Tinh thế thân đã muốn rút ra khỏi vỏ, chỉ cần Minh Dạ ra lệnh sẽ liền lập tức bắt lấy Mạc Tinh.
Đôi mắt đỏ sậm chống lại ánh mắt lạnh như băng, sâu trong hai tròng mắt lạnh như băng hiện vẻ kiên định chưa từng có từ trước đến nay, lại làm cho người chấn kinh, kiên trì như vậy, thật sự là làm cho người người rung động.
Hai mắt nhíu lại, trong tay Minh Dạ xiết chặt kéo Mạc Tinh đến gần, nhanh chóng cúi đầu xuống trước mắt bao nhiêu người, bỏ qua toàn bộ hung dữ hôn lên cặp môi đỏ mọng xinh đẹp kia.
Mạc Tinh nhướng mày không kịp phản ứng, tay Minh Dạ sau lưng đang kề sát, đột nhiên một luồng nhiệt lực truyền vào toàn thân, nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi.
Mạc Tinh chấn động, Minh Dạ không chỉ giải khai huyệt đạo của nàng, còn truyền thêm nội lực cho nàng, người này…
Cảm giác được thủ đoạn của Minh Dạ, Mạc Tinh lúc này cũng chẳng quan tâm Minh Dạ đang hôn môi nàng, nhắm mắt nhanh chóng thu nạp nội lực dũng mãnh của Minh Dạ, chuyện tốt đến bực này, người ngu hay sao mà không muốn.
“Trở về, ta sẽ tính sổ với nàng.” Nửa ngày sau, giọng giận dỗi vang lên bên tai, Minh Dạ chậm rãi buông Mạc Tinh, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên.
Vì để cho hắn cởi bỏ huyệt đạo của nàng, nàng nghĩ đến tất cả các biện pháp để đối phó với hắn, tuy nhiên hắn lại dùng một chiêu này, phải chăng hắn…..
Thân thể rách rưới cũng dám lên đài, Minh Dạ nghĩ đến đây, ánh sáng lạnh trong mắt càng nhiều, hắn tuyệt đối không cho phép nàng vượt khỏi khống chế của hắn, nàng có thể chết hay không chỉ hắn mới có thể quyết định, trong lúc này trước sẽ bảo toàn mạng của nàng, đợi nàng ra rồi, hắn sẽ thu thập nàng.
Hít sâu một hơi, thu nạp nội lực Minh Dạ và nội lực của mình, vốn thân thể đã khôi phục được năm thành công lực lập tức tăng lên tới tám phần, Mạc Tinh trợn mắt nhìn vẻ mặt mỉm cười nhưng hai con ngươi lại lạnh như băng trước mắt, tay vung lên đã cầm được một trường kiếm, quay người lại đi đến lôi đài.
Không chừa cho Minh Dạ chút sắc mặt nào.
Minh Dạ thấy vậy nhìn lướt qua Lâm Sơn, bất động thanh sắc nhẹ gật đầu.
Lâm Sơn vừa thấy lập tức hiểu ý, thi lễ với Minh Dạ một cái, theo đuôi Mạc Tinh.
Phía dưới, việc tuyển chọn người đã xong, người trúng tuyển đều lục tục ngo ngoe lên lôi đài, lôi đài rộng lớn, Tượng hải thần bên trên đã được thu hồi, chỉ còn lại hơn một ngàn cao thủ.
Mạc Tinh và Lâm Sơn đứng ở hai hướng cách xa, không đứng ở một chỗ liên thủ với nhau.
Quét mắt nhìn một nam nhân tráng kiện dường như giống như một đầu ngưu trước mắt, kiếm Mạc Tinh nghiêng nghiêng chỉa xuống mặt đất, hai mắt vừa mở vừa khép, không ngừng âm thầm điều hòa nội lực.
Minh Dạ ngồi trên cao thấy vậy thì liếc nhìn Mạc Tinh, ngón tay bắn ra một dòng nội lực đánh lên cái chiêng màu vàng đồng trưng bày ở bên trên, chỉ nghe cái chiêng nổ ra một tiếng cực kì thanh thúy, nổ vang trong hội trường nghiêm túc.
Gió nổi, mây bay.
Trên lôi đài, hơn ngàn người cùng động, vung kiếm nhắm hướng đánh tới người bên cạnh, tiếng kêu dường như rung trời trong nháy mắt.
Ngàn người chém giết, không có bạn, chỉ có địch.
Tia máu văng khắp nơi, không phải ngươi chết chính là ta sống.
Mạc Tinh chính là nữ tử duy nhất trong trận đấu này, lúc này giết chóc vừa bắt đầu, nam nhâm đứng ở bên người Mạc Tinh đã giơ búa trong tay lên đánh tới Mạc Tinh, thế đánh tới mạnh mẽ ác liệt, không hề thương hương tiếc ngọc.
Hai mắt nửa mở nửa khép hai mắt đột nhiên đôi mắt mở ra, trường kiếm chỉa xuống mặt đất lập tức vung lên, nhanh như tia chớp.
Chỉ thấy một tàn ảnh lóe lên, quay đầu bổ tới nam tử, thân thể chấn động, một huyết kiếm trên gáy bắn ra, người phịch một tiếng ngã xuống, toàn bộ chỉ là thời gian một lần đối mặt.
Người tới công kích thấy vậy, trong mắt còn chưa kịp hiện lên khiếp sợ, Mạc Tinh trước mặt đã không thấy bóng dáng.
Nơi này, thời gian há có thể cho phép người khiếp sợ phân tâm, mấy người còn chưa kịp phản ứng, lợi kiếm của những người khác đã đến sau lưng.
Mà Mạc Tinh thì xâm nhập vòng chiến.
Cùng đối phó với tên cao lớn độc nhất vô nhị kia, Mạc Tinh một bên rất nhanh điều tức tìm kiếm phương thức thoát khỏi Minh Dạ, một bên thân hình chớp liên tục, chém giết như một đầu cá bơi, tốc độ tia chớp xẹt qua, tìm kiếm bất kỳ một nơi nào hẻo lánh trống vắng, không động thủ cùng người bên cạnh, nàng lên lôi đài, không phải đi tìm cái chết, chém giết hỗn loạn như thế, nàng không phải thần, muốn một đường chém giết sao, nàng không có nhiệm vụ kia.
Nghỉ ngơi dưỡng sức, tránh mũi nhọn, đây mới là đường sống.
Minh Dạ trên đài cao thấy vậy, thần sắc trên mặt bất động, tay chậm rãi vuốt vuốt một hòn bi.
Hỗn chiến, không cách nào dùng lời nói mà có thể hình dung được hỗn chiến lúc này.
Hơn một ngàn thế lực phái ra toàn bộ đều là cao thủ, cao thủ so chiêu há lại như trò đùa, thời gian một kiếm quang đều có thể quyết định là sống hay chết.
Bởi vậy, vừa bắt đầu, tất cả mọi người không có chần chừ, hoặc cũng có thể nói chần chừ cũng không được, toàn lực giết chết hết thảy mọi thứ uy hiếp thì mình mới có thể được sống.
Cuộc đánh cược một lần một ngàn này chính là đi dạo ở biên giời Địa Ngục.
Một khắc trước, ngươi mới chặt bỏ cánh tay người trước, một khắc sau, sau lưng đã có một kiếm đâm vào.
Một khắc trước, người bên cạnh vẫn còn cùng giết đối phương cùng ngươi, một khắc sau, trường kiếm người bên cạnh đã đâm vào ngực của mình.
Một khắc trước, đối thủ trước người một đao đã chém đến đầu, mình sắp chết, một khắc sau, đối thủ đã yếu đi, mà trường kiếm người phía sau hắn đang tiến đến.
Huyết quang chiếu trên lôi đài, bay múa ở giữa không trung, màu trắng của lôi đài dưới chân đã bị phủ lên màu đỏ máu, đang không ngừng chảy xuống, giống như một dòng suối nhỏ tụ hợp thành biển cả.
Vô số chân cụt tay đứt, tả tơi bị ném vứt bỏ khắp nơi.
Tu La trường, chỉ có thể hình dung như vậy.
Trên lôi đài, Mạc Tinh không ngừng dùng khinh công di chuyển, có thể không động thủ thì nàng sẽ không động thủ, nếu không phải nằm trên mặt đất ngược lại sẽ bị giết chết, Mạc Tinh còn muốn dứt khoát nằm trên mặt đất, giả chết.
Thắng người trước mặt không phải là người thắng, người cuối cùng đứng trên lôi đài này mới là người thắng, Mạc Tinh vô cùng hiểu rõ điều này.
Huống chi hiện tại nàng cần có chút thời gian để dung nạp nội lực Minh Dạ truyền vào, cần phải có thời gian để tìm ra cách phá giải thủ pháp của Minh Dạ, hôm nay nàng đã ra tay như vậy, nếu có thể còn sống trở về, Minh Dạ tất nhiên sẽ không bỏ qua nàng, tiếp theo suy nghĩ Minh Dạ cởi bỏ huyệt đạo của nàng không biết sẽ tới bao giờ, cho nên chỉ có hôm nay.
Người trên lôi đài bắt đầu giảm bớt, người nằm trên mặt đất bắt đầu tăng nhiều, Mạc Tinh di động càng cẩn thận, bởi vì nằm trên mặt đất chưa chắc đã chết, hải tặc, cũng không hoàn toàn là đại quê mùa.
“Vèo.” Đột nhiên một tiếng phá không nhẹ vang lên, lao thẳng tới sau lưng Mạc Tinh, thế tới mạnh mẽ ác liệt cực kỳ, tuyệt không phải bình thường.
Giữa lông mày Mạc Tinh rùng mình, nghiêng người một kiếm đâm tới sau lưng, đồng thời quay đầu nhìn lại, mắt quét nhanh, đột nhiên Mạc Tinh nắm chặt trường kiếm trong tay, là hắn.
/59
|