Thiếp thân hộ vệ Lam Sơn vẫn đứng sau lưng Minh Dạ, trao đổi ánh mắt cùng Minh Dạ, cung kính nói “Vâng” rồi quay người bước ra ngoài.
Trong sảnh săn bắn, một đám đầu lĩnh hải tặc nghe xong lập tức ầm ầm khen hay.
Minh Dạ thấy vậy, trên mặt vẫn cười nhàn nhạt như trước, ngồi trên cao nhìn không ra bất kỳ cảm xúc.
Mà Ngọc Kỳ Vương ngồi bên cạnh hắn nhìn chăm chú nhìn phía có người nhắc tới Mạc Tinh, lông mày hơi nhíu lại, cúi đầu nhỏ giọng phân phó người sau lưng vài câu, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Dạ không có chút biểu hiện khác thường gì, mi tâm nhíu lại.
Người tập kích đêm đó.
Một lúc sau, khi chúng hải tặc đợi đến sắp hết kiên nhẫn, cửa lớn đại sảnh mở ra, một bóng người quần áo dài ôm sát thân làm bằng da chậm rãi đi đến, là Mạc Tinh.
Chỉ thấy nàng mặc y phục nhỏ màu đỏ không cổ ôm sát thân, tay áo làm bằng da bó chặt cổ tay, bên hông buộc một cái đai thiết màu bạc, đai thiết ôm trọn eo thon, chặt chẽ thắt lại giữa eo với quần dài phía dưới, y phục bó sát hoàn toàn, làm cho Mạc Tinh càng tản ra hỏa diễm, khí thế bức người.
Mà trên mặt nàng, đeo một mặt nạ hồ điệp bằng sắt, chỉ lộ ra vùng dưới mũi.
Trong đại sảnh lập tức xôn xao, mặt nạ che chắn, ai biết đó có phải Mạc Tinh hay không.
Không để ý đến mọi người trong đại sảnh, Mạc Tinh một thân sát khí bức người chậm rãi đi đến bên người Minh Dạ, đôi mắt dưới mặt nạ sắc bén dường như muốn chọc thủng vẻ mặt mỉm cười lười biếng của Minh Dạ.
Minh Dạ thấy vậy khóe miệng càng tươi cười đậm hơn, đợi Mạc Tinh đến gần, Minh Dạ ôn hòa kéo Mạc Tinh qua, vươn tay ra vén lên mái tóc dài xỏa trên vai, chữ Minh trên gáy Mạc Tinh lập tức lộ ra trước mặt tất cả mọi người.
Mạc Tinh trừng mắt nhìn Minh Dạ, lửa giận trong mắt lửa có thể lan khắp đồng cỏ.
“Hôm nay những người đến đảo có những ai, Vương nói trong lòng cô biết rõ, tại sao cô đến đây, trong lòng Vương cũng rõ, Vương nói thì phải nghe, phần mặt mũi này Vương để cô gánh, mặc dù đối phương không có chút lai lịch nào trên đảo này, ở đây chỉ có Vương định đoạt. Nếu không đi, nữ nô không nghe lời có thể tùy tiện vứt bỏ, đi ra ngoài, muốn làm gì là tùy cô.”
Lời Lâm Sơn vẫn còn bên tai, Mạc Tinh tay nắm thành quyền, Minh Dạ uy hiếp nàng.
Hôm nay tuy Minh Dạ mời hải tặc bốn biển, nhưng Tam đại lục có phái người ra hay không, không cần nghĩ cũng biết, tên tuổi Băng Vũ Nguyệt nàng tại Tam đại lục ai không biết, nếu những người muốn giết nàng cũng phái người đến đây, công phu của nàng bây giờ lại như thế này, sao có thể phản kháng, Minh Dạ, coi như ngươi biết tính toán.
Nhẹ cúi đầu, Minh Dạ mỉm cười say đắm hôn lên môi Mạc Tinh, cười nói: “Đi thôi.” Giọng nói không lớn, đủ để toàn bộ đại sảnh có thể nghe thấy.
Hải tặc chung quanh thấy gáy Mạc Tinh có ấn ký của Minh Dạ, nữ nô có ấn ký của Ám Hoàng Minh Dạ chỉ có một mình Mạc Tinh, cô gái này tuy che mặt nhưng chính là Mạc Tinh không thể nghi ngờ, chủ nhân không muốn nữ nô lộ mặt, việc này trên biển không phải chuyện đặc biệt gì, bởi vậy nghe Minh Dạ nói như vậy, làm như vậy, họ lập tức vỗ tay tán thưởng, âm thanh huyên náo kích thích cự mãng trên lôi đài ngóc cao đầu tiến lên.
Vỗ nhẹ đầu vai Mạc Tinh, Minh Dạ cười nuông chiều, cho Mạc Tinh vị trí dưới dài.
Nhìn như vỗ nhẹ động viên, Mạc Tinh chỉ cảm thấy một dòng nội lực xông thẳng lên hai huyệt đàn trung và bách hối, tất cả cấm chế trên người đã được Minh Dạ phá tan.
Lông mày khẽ động, Mạc Tinh hít sâu một hơi, một mặt yên lặng để nội lực của Minh Dạ kích phát huyệt vị, sau đó nàng bước chân tới lôi đài.
Trên lôi đài, Cự Mãng nôn nóng đã lâu, vừa thấy Mạc Tinh xuất hiện tại trước mặt nó, thân hình nó lập tức khẽ động, há cái miệng lớn dính máu lao vào Mạc Tinh.
Trên khán đài, tất cả hải tặc huyên náo ầm ầm, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Ám Hoàng, có thể thắng không?” Ngọc Kỳ Vương nhìn Mạc Tinh trong sân, hạ giọng nói với Minh Dạ, hắn biết Mạc Tinh không có chiêu thức, không có nội lực.
“Không sao.” Minh Dạ lắc đầu, đáy mắt ẩn hiện tự tin vô cùng.
Vừa rồi thử một lần, Mạc Tinh chỉ khôi phục bốn thành nội lực, nhưng đối phó với mãng xà đã dư sức.
Nghiêng người một cái, Mạc Tinh lướt qua đầu Cự Mãng như nước đang cuồn cuộn, nhờ thân thể trơn trượt mà qua, trong tay nắm trường kiếm, một kiếm chém vào thân Cự Mãng, chỉ thấy một tia lửa xẹt, trên người Cự Mãng kia không có lấy một vết thương.
Hai mắt đỏ như máu của Cự Mãng không ngừng chớp động, nhìn như ngốc nghếch lại linh hoạt cực kỳ, vừa thấy Mạc Tinh lách mình mà qua, không đợi kết chiêu đã quay đầu táp tới Mạc Tinh, cái đuôi lớn chớp động, từ mặt khác đánh qua Mạc Tinh.
Trong mắt Mạc Tinh hiện lên một tia khinh miệt, điểm nhẹ mũi chân trên người mãng xà, như chim én nhẹ xoay người nhảy lên đầu mãng xà.
“Ầm.” Một tiếng nặng nề vang lên, đuôi Cự Mãng không đánh trúng Mạc Tinh mà nện trên mặt đất, lôi đài liền nứt ra một lỗ lớn.
Trên khán đài, đám hải tặc vừa thấy Cự Mãng lợi hại như thế lập tức hưng phấn đứng lên quan sát, trong miệng kêu gào không ngừng.
Mạc Tinh căn bản không cùng để ý tới mọi người, mắt nhìn chăm chú lên thân hình không ngừng chuyển động của Cự Mãng, như tìm cơ hội chém mãng xà một kiếm.
Trong lòng đang cố hình dung sức mạnh của Minh Dạ đả thông huyệt đạo của nàng, một huyệt thông, trăm huyệt thông, chỉ cần có thể phá giải thủ pháp điểm huyệt của Minh Dạ, nàng còn sợ thủ đoạn của hắn sao.
Bởi vậy, Mạc Tinh bỏ ra ba phần tâm tư ứng phó Cự Mãng trước mắt, lại dùng bảy phần tâm tư tại nhanh chóng thay đổi khí tức, ngưng tụ nội lực mô phỏng hướng chạy của nội lực Minh Dạ khắp kinh mạch nàng.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên lôi đài, Mạc Tinh và Cự Mãng triền đấu với nhau, mắt thấy mỗi lần Mạc Tinh tránh đi công kích Cự Mãng trong khoảng cách ngắn, Cự Mãng kia tựa như chỉ chênh lệch một chút liền cắn trúng Mạc Tinh, lại mỗi lần gần sướt nhau như thế, cảnh tượng mạo hiểm như thế khiến đám hải tặc trên khán đài kích thích nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng hét lên không ngừng.
“Binh.” Lại là một kiếm không đau không ngứa chém vào đỉnh đầu Cự Mãng, không ngờ có chút máu đỏ chảy ra.
Cự Mãng này độc bá trong rừng thiêng đã quen, bị người bắt đến đã nộ khí xung thiên, thịt sống đến miệng còn không kịp ăn, ngược lại bị chém đau còn đổ máu, cả người mạnh mẽ đâm tới trên lôi đài, điên cuồng cắn.
Mạc Tinh không đổi sắc mặt ứng phó, nhìn như chật vật không chịu nổi, thật ra là dễ dàng tránh né.
“Nếu không nhanh chóng giải quyết, bổn vương sẽ cân nhắc đêm nay trên giường nên kéo dài hay không đấy.” Giọng nói lười biếng vang lên bên tai, Mạc Tinh nắm chặt trường kiếm, là Minh Dạ truyền âm nhập mật.
Trong mắt lửa giận lóe lên, Mạc Tinh cắn răng, đột nhiên trở tay nhanh như chớp, một kiếm đâm vào mắt phải cự mãng đang phóng tới nàng, nhanh đến không thấy thế kiếm, chỉ thấy máu đen tung tóe.
Một kiếm đâm vào mắt phải mãng xà, ngay sau đó Mạc Tinh thả người một cái, đột nhiên phi thân tới Minh Dạ.
Cự mãng sau lưng bị chọc mù mắt phải nháy mắt bạo động, thân thể dựng đứng ầm ầm, đầu rắn cực lớn táp tới Mạc Tinh.
Cự Mãng dài năm sáu trượng này mà dựng lên, khán đài lập tức đã rơi vào phạm vi công kích của nó.
Lắc mình một cái, Mạc Tinh liền đứng sau lưng Minh Dạ, theo sát phía sau là đầu rắn cực lớn thẳng tắp đối diện Minh Dạ đang ngồi trên khán đài.
Trong sảnh săn bắn, một đám đầu lĩnh hải tặc nghe xong lập tức ầm ầm khen hay.
Minh Dạ thấy vậy, trên mặt vẫn cười nhàn nhạt như trước, ngồi trên cao nhìn không ra bất kỳ cảm xúc.
Mà Ngọc Kỳ Vương ngồi bên cạnh hắn nhìn chăm chú nhìn phía có người nhắc tới Mạc Tinh, lông mày hơi nhíu lại, cúi đầu nhỏ giọng phân phó người sau lưng vài câu, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Minh Dạ không có chút biểu hiện khác thường gì, mi tâm nhíu lại.
Người tập kích đêm đó.
Một lúc sau, khi chúng hải tặc đợi đến sắp hết kiên nhẫn, cửa lớn đại sảnh mở ra, một bóng người quần áo dài ôm sát thân làm bằng da chậm rãi đi đến, là Mạc Tinh.
Chỉ thấy nàng mặc y phục nhỏ màu đỏ không cổ ôm sát thân, tay áo làm bằng da bó chặt cổ tay, bên hông buộc một cái đai thiết màu bạc, đai thiết ôm trọn eo thon, chặt chẽ thắt lại giữa eo với quần dài phía dưới, y phục bó sát hoàn toàn, làm cho Mạc Tinh càng tản ra hỏa diễm, khí thế bức người.
Mà trên mặt nàng, đeo một mặt nạ hồ điệp bằng sắt, chỉ lộ ra vùng dưới mũi.
Trong đại sảnh lập tức xôn xao, mặt nạ che chắn, ai biết đó có phải Mạc Tinh hay không.
Không để ý đến mọi người trong đại sảnh, Mạc Tinh một thân sát khí bức người chậm rãi đi đến bên người Minh Dạ, đôi mắt dưới mặt nạ sắc bén dường như muốn chọc thủng vẻ mặt mỉm cười lười biếng của Minh Dạ.
Minh Dạ thấy vậy khóe miệng càng tươi cười đậm hơn, đợi Mạc Tinh đến gần, Minh Dạ ôn hòa kéo Mạc Tinh qua, vươn tay ra vén lên mái tóc dài xỏa trên vai, chữ Minh trên gáy Mạc Tinh lập tức lộ ra trước mặt tất cả mọi người.
Mạc Tinh trừng mắt nhìn Minh Dạ, lửa giận trong mắt lửa có thể lan khắp đồng cỏ.
“Hôm nay những người đến đảo có những ai, Vương nói trong lòng cô biết rõ, tại sao cô đến đây, trong lòng Vương cũng rõ, Vương nói thì phải nghe, phần mặt mũi này Vương để cô gánh, mặc dù đối phương không có chút lai lịch nào trên đảo này, ở đây chỉ có Vương định đoạt. Nếu không đi, nữ nô không nghe lời có thể tùy tiện vứt bỏ, đi ra ngoài, muốn làm gì là tùy cô.”
Lời Lâm Sơn vẫn còn bên tai, Mạc Tinh tay nắm thành quyền, Minh Dạ uy hiếp nàng.
Hôm nay tuy Minh Dạ mời hải tặc bốn biển, nhưng Tam đại lục có phái người ra hay không, không cần nghĩ cũng biết, tên tuổi Băng Vũ Nguyệt nàng tại Tam đại lục ai không biết, nếu những người muốn giết nàng cũng phái người đến đây, công phu của nàng bây giờ lại như thế này, sao có thể phản kháng, Minh Dạ, coi như ngươi biết tính toán.
Nhẹ cúi đầu, Minh Dạ mỉm cười say đắm hôn lên môi Mạc Tinh, cười nói: “Đi thôi.” Giọng nói không lớn, đủ để toàn bộ đại sảnh có thể nghe thấy.
Hải tặc chung quanh thấy gáy Mạc Tinh có ấn ký của Minh Dạ, nữ nô có ấn ký của Ám Hoàng Minh Dạ chỉ có một mình Mạc Tinh, cô gái này tuy che mặt nhưng chính là Mạc Tinh không thể nghi ngờ, chủ nhân không muốn nữ nô lộ mặt, việc này trên biển không phải chuyện đặc biệt gì, bởi vậy nghe Minh Dạ nói như vậy, làm như vậy, họ lập tức vỗ tay tán thưởng, âm thanh huyên náo kích thích cự mãng trên lôi đài ngóc cao đầu tiến lên.
Vỗ nhẹ đầu vai Mạc Tinh, Minh Dạ cười nuông chiều, cho Mạc Tinh vị trí dưới dài.
Nhìn như vỗ nhẹ động viên, Mạc Tinh chỉ cảm thấy một dòng nội lực xông thẳng lên hai huyệt đàn trung và bách hối, tất cả cấm chế trên người đã được Minh Dạ phá tan.
Lông mày khẽ động, Mạc Tinh hít sâu một hơi, một mặt yên lặng để nội lực của Minh Dạ kích phát huyệt vị, sau đó nàng bước chân tới lôi đài.
Trên lôi đài, Cự Mãng nôn nóng đã lâu, vừa thấy Mạc Tinh xuất hiện tại trước mặt nó, thân hình nó lập tức khẽ động, há cái miệng lớn dính máu lao vào Mạc Tinh.
Trên khán đài, tất cả hải tặc huyên náo ầm ầm, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Ám Hoàng, có thể thắng không?” Ngọc Kỳ Vương nhìn Mạc Tinh trong sân, hạ giọng nói với Minh Dạ, hắn biết Mạc Tinh không có chiêu thức, không có nội lực.
“Không sao.” Minh Dạ lắc đầu, đáy mắt ẩn hiện tự tin vô cùng.
Vừa rồi thử một lần, Mạc Tinh chỉ khôi phục bốn thành nội lực, nhưng đối phó với mãng xà đã dư sức.
Nghiêng người một cái, Mạc Tinh lướt qua đầu Cự Mãng như nước đang cuồn cuộn, nhờ thân thể trơn trượt mà qua, trong tay nắm trường kiếm, một kiếm chém vào thân Cự Mãng, chỉ thấy một tia lửa xẹt, trên người Cự Mãng kia không có lấy một vết thương.
Hai mắt đỏ như máu của Cự Mãng không ngừng chớp động, nhìn như ngốc nghếch lại linh hoạt cực kỳ, vừa thấy Mạc Tinh lách mình mà qua, không đợi kết chiêu đã quay đầu táp tới Mạc Tinh, cái đuôi lớn chớp động, từ mặt khác đánh qua Mạc Tinh.
Trong mắt Mạc Tinh hiện lên một tia khinh miệt, điểm nhẹ mũi chân trên người mãng xà, như chim én nhẹ xoay người nhảy lên đầu mãng xà.
“Ầm.” Một tiếng nặng nề vang lên, đuôi Cự Mãng không đánh trúng Mạc Tinh mà nện trên mặt đất, lôi đài liền nứt ra một lỗ lớn.
Trên khán đài, đám hải tặc vừa thấy Cự Mãng lợi hại như thế lập tức hưng phấn đứng lên quan sát, trong miệng kêu gào không ngừng.
Mạc Tinh căn bản không cùng để ý tới mọi người, mắt nhìn chăm chú lên thân hình không ngừng chuyển động của Cự Mãng, như tìm cơ hội chém mãng xà một kiếm.
Trong lòng đang cố hình dung sức mạnh của Minh Dạ đả thông huyệt đạo của nàng, một huyệt thông, trăm huyệt thông, chỉ cần có thể phá giải thủ pháp điểm huyệt của Minh Dạ, nàng còn sợ thủ đoạn của hắn sao.
Bởi vậy, Mạc Tinh bỏ ra ba phần tâm tư ứng phó Cự Mãng trước mắt, lại dùng bảy phần tâm tư tại nhanh chóng thay đổi khí tức, ngưng tụ nội lực mô phỏng hướng chạy của nội lực Minh Dạ khắp kinh mạch nàng.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên lôi đài, Mạc Tinh và Cự Mãng triền đấu với nhau, mắt thấy mỗi lần Mạc Tinh tránh đi công kích Cự Mãng trong khoảng cách ngắn, Cự Mãng kia tựa như chỉ chênh lệch một chút liền cắn trúng Mạc Tinh, lại mỗi lần gần sướt nhau như thế, cảnh tượng mạo hiểm như thế khiến đám hải tặc trên khán đài kích thích nhiệt huyết sôi trào, điên cuồng hét lên không ngừng.
“Binh.” Lại là một kiếm không đau không ngứa chém vào đỉnh đầu Cự Mãng, không ngờ có chút máu đỏ chảy ra.
Cự Mãng này độc bá trong rừng thiêng đã quen, bị người bắt đến đã nộ khí xung thiên, thịt sống đến miệng còn không kịp ăn, ngược lại bị chém đau còn đổ máu, cả người mạnh mẽ đâm tới trên lôi đài, điên cuồng cắn.
Mạc Tinh không đổi sắc mặt ứng phó, nhìn như chật vật không chịu nổi, thật ra là dễ dàng tránh né.
“Nếu không nhanh chóng giải quyết, bổn vương sẽ cân nhắc đêm nay trên giường nên kéo dài hay không đấy.” Giọng nói lười biếng vang lên bên tai, Mạc Tinh nắm chặt trường kiếm, là Minh Dạ truyền âm nhập mật.
Trong mắt lửa giận lóe lên, Mạc Tinh cắn răng, đột nhiên trở tay nhanh như chớp, một kiếm đâm vào mắt phải cự mãng đang phóng tới nàng, nhanh đến không thấy thế kiếm, chỉ thấy máu đen tung tóe.
Một kiếm đâm vào mắt phải mãng xà, ngay sau đó Mạc Tinh thả người một cái, đột nhiên phi thân tới Minh Dạ.
Cự mãng sau lưng bị chọc mù mắt phải nháy mắt bạo động, thân thể dựng đứng ầm ầm, đầu rắn cực lớn táp tới Mạc Tinh.
Cự Mãng dài năm sáu trượng này mà dựng lên, khán đài lập tức đã rơi vào phạm vi công kích của nó.
Lắc mình một cái, Mạc Tinh liền đứng sau lưng Minh Dạ, theo sát phía sau là đầu rắn cực lớn thẳng tắp đối diện Minh Dạ đang ngồi trên khán đài.
/59
|