Liêu Thanh Vân nghe lời nói này của Hoài vương thì ánh mắt lóe lên, lời này sao hắn nghe dường như còn có một ý vị sâu xa khác nữa?
“Vậy Cố Lăng làm phiền vương gia rồi, cáo từ trước vậy.”
“Tiểu Thân Tử, thay bản vương tiễn công tử và Liêu công tử ra ngoài.”
“Vâng, vương gia.” Tiểu Thân Tử đứng bên cạnh bước lên dẫn đường cho hai người: “Công tử, Liêu công tử, mời!”
Hai người ra khỏi phủ, trước lúc Liêu Thanh Vân bước lên xe ngựa, theo bản năng quay đầu lại nhìn ba chữ lớn “Hoài vương phủ“.
Cố Lăng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên, lại không lên tiếng.
Liêu Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ lúc hoàng thượng đăng cơ, Hoài vương liền ru rú trong nhà, trừ mỗi năm vào ngày lập đông sẽ tiến cung đi gặp Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung kia, mười lăm năm chưa từng ra khỏi phủ.”
Động tác cúi người tiến vào trong xe ngựa của Cố Lăng ngay khi nghe thấy Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung, cả người cứng lại không được tự nhiên.
Liêu Thanh Vân bước vào xe ngựa, ngồi đối điện với hắn, dường như không để ý mà nói: “Hoài vương được tiên đế yêu thương vô cùng, đến ngay cả bảng hiệu Hoài vương phủ cũng là do tiên đế đích thân ngự bút.”
“Rốt cuộc Thanh Vân huynh muốn nói gì?” Cố Lăng rủ mắt xuống nói.
Liêu Thanh Vân bình tĩnh nhìn Cố Lăng: “Ta đang nói gì, trong lòng Cố huynh cũng hiểu rõ, không phải sao?”
Cố Lăng im lặng một lát: “Bây giờ sóng yên biển lặng, có lẽ là chúng ta đa nghi rồi.”
“Kinh thành và trong cung đều đang lưu truyền một tin đồn, nói rằng người phát tán tin đồn lần này là Ninh phi nương nương của Thu Ninh Cung.” Liêu Thanh Vân đột nhiên đổi chủ đề nói.
Cố Lăng nhếch khóe miệng: “Đây chỉ là có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng mà thôi.” Nếu như người trong bóng tối đó ra tay lần nữa, thì tuyệt đối sẽ không chỉ là những náo động nhỏ nhoi như thế này. Cho nên, có lẽ vốn không có người nào núp trong bóng tối thao túng cả, tất cả chỉ là mọi người đa nghi mà thôi.
Liêu Thanh Vân nhìn hắn sâu thêm một chút, không lên tiếng nữa.
Không chỉ hắn, e là trong lòng tất cả mọi người đều tồn tai một nghi vấn: nếu như nói người trong bóng tối này là Hoài vương, vậy thì mục đích của hắn là gì? Chỉ đơn giản là hãm hại Đại hoàng tử thôi sao? Chuyện này thật không hợp lí chút nào.
Nhưng chỗ cao minh của người trong bóng tối này chính là nằm ở đây, không ai đoán được mục đích của hắn, tự nhiên sẽ không thể tìm được lối suy nghĩ của hắn.
…
Mấy ngày liên tiếp ánh mắt trời rực rỡ cuối cùng cũng dịu bớt lại, hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong thời hạn Khánh Đế đưa ra. Bên ngoài Đại Lý Tông Chính Tự tụ tập không ít dân chúng nghe lời đồn mà tới, bị cấm quân ngăn cản bên ngoài nên không ai được tiếp cận.
Tuy là công khai thẩm tra án, nhưng vụ án này liên quan đến hoàng gia, trừ vị đại nhân chủ thẩm và ba vị đại nhân giúp điều tra án, chỉ có những người liên quan đến vụ án này, Ngọc phi, Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử, Sử Khai Ngôn.
Thi công công và Mai phi hôm nay đều không đến.
Đại hoàng tử không nhìn thấy bóng dáng của Mai phi, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, dường như cười khổ cũng như cười nhạo, sắc mặt lại rất bình tĩnh. Hắn cũng không bất ngờ với cục diện này.
Cố Lăng ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí chủ vị công đường, nhìn tất cả mọi người phía dưới, sắc mặt thay đổi: “Đem văn thư tố tội cho Ngọc phi nhìn qua.”
Cố Thu bên cạnh nghe lời, cung kính nhận lấy văn thư đưa xuống dưới công đường.
“Không cần nữa, giết chết Đại công chúa và thiêu đốt Nguyệt Thanh Cung là do bản cung làm, không liên quan đến Nhị hoàng tử.” Ngọc phi lạnh lùng nói.
Sắc mặt Cố Lăng rất bình tĩnh, đối với lời của Ngọc phi, hắn cũng không bất ngờ, chỉ là lặng lẽ nhìn Sử Khai Ngôn một cái. Nhưng đáng tiếc, Sử Khai Ngôn lại giống như một hòa thượng vậy, từ đầu đến cuối đều đứng rủ mắt xuống, chưa từng ngẩng đầu lên. Hắn không cách nào nhìn rõ thay đổi sắc mặt trên gương mặt ông ta.
“Vậy người cùng với Đại công chúa...”
“Là Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh, không có người khác.” Ngọc phi chắc chắn nói.
Cố Lăng nhìn về phía Sử Khai Ngôn, chậm rãi mở miệng: “Sử đại nhân, ngài có gì muốn nói?”
Sử Khai Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn: “Chính bởi vì bản quan không phải máu mủ nhà họ Sử, cho nên phải đứng ở đây chịu bị thẩm tra? Nếu là vì như vậy, bản quan không còn bất kì điều gì muốn nói.”
Cố Lăng nhíu mày, đối với Sử Khai Ngôn mang dáng vẻ đạo mạo thì không gì gây hại được. Đáy mắt nhanh chóng lướt qua sự châm chọc, loại người này, hắn vô cùng trơ trẽn. Nếu không phải người trong bóng tối thao túng, Ngọc phi lại quyết tâm kéo Đại hoàng tử xuống nước, hắn sao lại có thể... Đợi đã!
Trong lòng Cố Lăng xẹt qua một suy nghĩ, kinh ngạc nhìn Ngọc phi. Ngọc phi ngoài việc muốn kéo người xuống làm đệm đỡ cho mình ra có phải còn có mục đích khác không, ví dụ như, bảo vệ Sử Khai Ngôn?
“Thánh chỉ tới!”
Thi công công bước vào, mọi người trên công đường đều không kìm được mà thấy sợ hãi, tất cả cùng đứng dậy cúi người quỳ xuống đất: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Cả người Ngọc phi mềm nhũn, nở nụ cười sầu thảm. Tay Sử Khai Ngôn run lên, lại vẫn không có đưa tay ra đỡ.
Nhị hoàng tử nghe thấy thánh chỉ tới, mắt sáng lên: “Mẫu phi, phụ hoàng nhất định là sẽ miễn xá cho chúng ta rồi.”
Thi Tề nghe thấy lời của Nhị hoàng tử, sắc mặt không chút biểu cảm liếc nhìn mọi người một cái, mở thánh chỉ ra tuyên...
Sau khi Thi công công tuyên đọc xong thánh chỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động. Từ sau khi Lưu Thị bị diệt tộc, Thánh Nguyên hoàng hậu bị ban rượu độc vào năm năm trước, người đời đều biết rằng Khánh Đế là kẻ ác nghiệt vô tình, nhưng hôm nay lại đối mặt thêm lần nữa, từ tận đáy lòng tất cả mọi người càng cảm nhận rõ chỗ đáng sợ của Khánh Đế.
Ngọc phi bị ban ba thước lụa trắng, Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử bị ban rượu độc, tất cả các cung nhân nô tì có liên quan đến việc này và nam đinh Sử gia đều đồng loạt bị chém đứng, nữ quyến Sử gia bị sung quân đi đày vùng biên cương làm nô tì hoặc kỹ nữ.
Đế vương tức giận, máu chảy thành sông. Đến tận giờ phút này, tất cả mọi người ở đó cuối cùng mới hiểu được hàm ý thật sự của câu nói ấy.
Vì vậy, sau khi Thi công công tuyên đọc thánh chỉ xong, cả công đường không có bất kì âm thanh nào, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Cả đám cung nhân nô tì đều bị dọa sợ khóc toáng lên.
“Không... không thể nào. Mẫu phi, không thể nào. Phụ hoàng không thể nào đối xử với chúng ta như vậy được. Không phải người đã từng nói rằng chúng ta sẽ không sao sao, chúng ta sẽ không sao...” Nhị hoàng tử kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc, cả người tan vỡ sụp đổ.
Cả người Ngọc phi mềm nhũn trên mặt đất, mất hồn mất vía rồi đột nhiên hóa khùng bật cười. Giãy chết chẳng qua cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi, rốt cục cũng vẫn thua vận mệnh. Bà ta thế mà lại rơi vào số phận giống như Lưu Thị!
Không, kết cục của bà ta lại càng thê thảm hơn Lưu Thị. Đây chính là số phận của kẻ dám làm người đàn ông kia tức giận, ngay cả gia tộc của bà ta cũng không tha. Thì ra sự thù hận của người đàn ông tàn ác vô tình ấy lại đáng sợ như vậy.
Ngoại trừ Nhị hoàng tử suy sụp ra, Sử Khai Ngôn vẫn luôn bình tĩnh nghe thấy thánh chỉ bất ngờ ngoài dự tính này cũng vô cùng khiếp sợ. Ông ta có nằm mơ cũng không thể ngờ được sẽ có kết quả như thế này. Sớm biết... sớm biết sẽ như vậy, ông ta đã cầu may tham sống rồi, phải chăng như thế thì sẽ không liên lụy đến vợ con?
Tống ma ma và Tiểu Hải Tử như đột nhiên tỉnh lại lần đầu tiên sau cơn mơ, tuyệt vọng nằm gục trên mặt đất.
Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh lạnh lùng nhìn mỗi người một vẻ tại đó, sắc mặt thờ ơ hờ hững, đúng là vô tình nhất là nhà đế vương.
Ánh mắt Thi Tề lạnh lùng khoát tay: “Lôi ra ngoài, trảm.”
Cấm quân theo sau ông ta liền lập tức tiến lên phía trước lôi Tống ma ma và đám cung nhân trên đất ra ngoài.
Lúc này, một tên cấm quân chạy từng bước nhỏ lại gần, cung kính nói: “Thi công công, phản nghịch Sử gia đều đã áp giải đến bên ngoài rồi.”
Ngọc phi đờ đẫn cười. Thì ra lúc tuyệt vọng đến cùng cực thì sẽ không còn nước mắt nữa.
“Vậy Cố Lăng làm phiền vương gia rồi, cáo từ trước vậy.”
“Tiểu Thân Tử, thay bản vương tiễn công tử và Liêu công tử ra ngoài.”
“Vâng, vương gia.” Tiểu Thân Tử đứng bên cạnh bước lên dẫn đường cho hai người: “Công tử, Liêu công tử, mời!”
Hai người ra khỏi phủ, trước lúc Liêu Thanh Vân bước lên xe ngựa, theo bản năng quay đầu lại nhìn ba chữ lớn “Hoài vương phủ“.
Cố Lăng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên, lại không lên tiếng.
Liêu Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ lúc hoàng thượng đăng cơ, Hoài vương liền ru rú trong nhà, trừ mỗi năm vào ngày lập đông sẽ tiến cung đi gặp Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung kia, mười lăm năm chưa từng ra khỏi phủ.”
Động tác cúi người tiến vào trong xe ngựa của Cố Lăng ngay khi nghe thấy Cố thái phi bị nhốt trong lãnh cung, cả người cứng lại không được tự nhiên.
Liêu Thanh Vân bước vào xe ngựa, ngồi đối điện với hắn, dường như không để ý mà nói: “Hoài vương được tiên đế yêu thương vô cùng, đến ngay cả bảng hiệu Hoài vương phủ cũng là do tiên đế đích thân ngự bút.”
“Rốt cuộc Thanh Vân huynh muốn nói gì?” Cố Lăng rủ mắt xuống nói.
Liêu Thanh Vân bình tĩnh nhìn Cố Lăng: “Ta đang nói gì, trong lòng Cố huynh cũng hiểu rõ, không phải sao?”
Cố Lăng im lặng một lát: “Bây giờ sóng yên biển lặng, có lẽ là chúng ta đa nghi rồi.”
“Kinh thành và trong cung đều đang lưu truyền một tin đồn, nói rằng người phát tán tin đồn lần này là Ninh phi nương nương của Thu Ninh Cung.” Liêu Thanh Vân đột nhiên đổi chủ đề nói.
Cố Lăng nhếch khóe miệng: “Đây chỉ là có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng mà thôi.” Nếu như người trong bóng tối đó ra tay lần nữa, thì tuyệt đối sẽ không chỉ là những náo động nhỏ nhoi như thế này. Cho nên, có lẽ vốn không có người nào núp trong bóng tối thao túng cả, tất cả chỉ là mọi người đa nghi mà thôi.
Liêu Thanh Vân nhìn hắn sâu thêm một chút, không lên tiếng nữa.
Không chỉ hắn, e là trong lòng tất cả mọi người đều tồn tai một nghi vấn: nếu như nói người trong bóng tối này là Hoài vương, vậy thì mục đích của hắn là gì? Chỉ đơn giản là hãm hại Đại hoàng tử thôi sao? Chuyện này thật không hợp lí chút nào.
Nhưng chỗ cao minh của người trong bóng tối này chính là nằm ở đây, không ai đoán được mục đích của hắn, tự nhiên sẽ không thể tìm được lối suy nghĩ của hắn.
…
Mấy ngày liên tiếp ánh mắt trời rực rỡ cuối cùng cũng dịu bớt lại, hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong thời hạn Khánh Đế đưa ra. Bên ngoài Đại Lý Tông Chính Tự tụ tập không ít dân chúng nghe lời đồn mà tới, bị cấm quân ngăn cản bên ngoài nên không ai được tiếp cận.
Tuy là công khai thẩm tra án, nhưng vụ án này liên quan đến hoàng gia, trừ vị đại nhân chủ thẩm và ba vị đại nhân giúp điều tra án, chỉ có những người liên quan đến vụ án này, Ngọc phi, Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử, Sử Khai Ngôn.
Thi công công và Mai phi hôm nay đều không đến.
Đại hoàng tử không nhìn thấy bóng dáng của Mai phi, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên, dường như cười khổ cũng như cười nhạo, sắc mặt lại rất bình tĩnh. Hắn cũng không bất ngờ với cục diện này.
Cố Lăng ngồi nghiêm chỉnh trên vị trí chủ vị công đường, nhìn tất cả mọi người phía dưới, sắc mặt thay đổi: “Đem văn thư tố tội cho Ngọc phi nhìn qua.”
Cố Thu bên cạnh nghe lời, cung kính nhận lấy văn thư đưa xuống dưới công đường.
“Không cần nữa, giết chết Đại công chúa và thiêu đốt Nguyệt Thanh Cung là do bản cung làm, không liên quan đến Nhị hoàng tử.” Ngọc phi lạnh lùng nói.
Sắc mặt Cố Lăng rất bình tĩnh, đối với lời của Ngọc phi, hắn cũng không bất ngờ, chỉ là lặng lẽ nhìn Sử Khai Ngôn một cái. Nhưng đáng tiếc, Sử Khai Ngôn lại giống như một hòa thượng vậy, từ đầu đến cuối đều đứng rủ mắt xuống, chưa từng ngẩng đầu lên. Hắn không cách nào nhìn rõ thay đổi sắc mặt trên gương mặt ông ta.
“Vậy người cùng với Đại công chúa...”
“Là Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh, không có người khác.” Ngọc phi chắc chắn nói.
Cố Lăng nhìn về phía Sử Khai Ngôn, chậm rãi mở miệng: “Sử đại nhân, ngài có gì muốn nói?”
Sử Khai Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn: “Chính bởi vì bản quan không phải máu mủ nhà họ Sử, cho nên phải đứng ở đây chịu bị thẩm tra? Nếu là vì như vậy, bản quan không còn bất kì điều gì muốn nói.”
Cố Lăng nhíu mày, đối với Sử Khai Ngôn mang dáng vẻ đạo mạo thì không gì gây hại được. Đáy mắt nhanh chóng lướt qua sự châm chọc, loại người này, hắn vô cùng trơ trẽn. Nếu không phải người trong bóng tối thao túng, Ngọc phi lại quyết tâm kéo Đại hoàng tử xuống nước, hắn sao lại có thể... Đợi đã!
Trong lòng Cố Lăng xẹt qua một suy nghĩ, kinh ngạc nhìn Ngọc phi. Ngọc phi ngoài việc muốn kéo người xuống làm đệm đỡ cho mình ra có phải còn có mục đích khác không, ví dụ như, bảo vệ Sử Khai Ngôn?
“Thánh chỉ tới!”
Thi công công bước vào, mọi người trên công đường đều không kìm được mà thấy sợ hãi, tất cả cùng đứng dậy cúi người quỳ xuống đất: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Cả người Ngọc phi mềm nhũn, nở nụ cười sầu thảm. Tay Sử Khai Ngôn run lên, lại vẫn không có đưa tay ra đỡ.
Nhị hoàng tử nghe thấy thánh chỉ tới, mắt sáng lên: “Mẫu phi, phụ hoàng nhất định là sẽ miễn xá cho chúng ta rồi.”
Thi Tề nghe thấy lời của Nhị hoàng tử, sắc mặt không chút biểu cảm liếc nhìn mọi người một cái, mở thánh chỉ ra tuyên...
Sau khi Thi công công tuyên đọc xong thánh chỉ, tất cả mọi người đều cảm thấy chấn động. Từ sau khi Lưu Thị bị diệt tộc, Thánh Nguyên hoàng hậu bị ban rượu độc vào năm năm trước, người đời đều biết rằng Khánh Đế là kẻ ác nghiệt vô tình, nhưng hôm nay lại đối mặt thêm lần nữa, từ tận đáy lòng tất cả mọi người càng cảm nhận rõ chỗ đáng sợ của Khánh Đế.
Ngọc phi bị ban ba thước lụa trắng, Nhị hoàng tử, Đại hoàng tử bị ban rượu độc, tất cả các cung nhân nô tì có liên quan đến việc này và nam đinh Sử gia đều đồng loạt bị chém đứng, nữ quyến Sử gia bị sung quân đi đày vùng biên cương làm nô tì hoặc kỹ nữ.
Đế vương tức giận, máu chảy thành sông. Đến tận giờ phút này, tất cả mọi người ở đó cuối cùng mới hiểu được hàm ý thật sự của câu nói ấy.
Vì vậy, sau khi Thi công công tuyên đọc thánh chỉ xong, cả công đường không có bất kì âm thanh nào, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía.
Cả đám cung nhân nô tì đều bị dọa sợ khóc toáng lên.
“Không... không thể nào. Mẫu phi, không thể nào. Phụ hoàng không thể nào đối xử với chúng ta như vậy được. Không phải người đã từng nói rằng chúng ta sẽ không sao sao, chúng ta sẽ không sao...” Nhị hoàng tử kinh hãi đến mức hồn bay phách lạc, cả người tan vỡ sụp đổ.
Cả người Ngọc phi mềm nhũn trên mặt đất, mất hồn mất vía rồi đột nhiên hóa khùng bật cười. Giãy chết chẳng qua cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi, rốt cục cũng vẫn thua vận mệnh. Bà ta thế mà lại rơi vào số phận giống như Lưu Thị!
Không, kết cục của bà ta lại càng thê thảm hơn Lưu Thị. Đây chính là số phận của kẻ dám làm người đàn ông kia tức giận, ngay cả gia tộc của bà ta cũng không tha. Thì ra sự thù hận của người đàn ông tàn ác vô tình ấy lại đáng sợ như vậy.
Ngoại trừ Nhị hoàng tử suy sụp ra, Sử Khai Ngôn vẫn luôn bình tĩnh nghe thấy thánh chỉ bất ngờ ngoài dự tính này cũng vô cùng khiếp sợ. Ông ta có nằm mơ cũng không thể ngờ được sẽ có kết quả như thế này. Sớm biết... sớm biết sẽ như vậy, ông ta đã cầu may tham sống rồi, phải chăng như thế thì sẽ không liên lụy đến vợ con?
Tống ma ma và Tiểu Hải Tử như đột nhiên tỉnh lại lần đầu tiên sau cơn mơ, tuyệt vọng nằm gục trên mặt đất.
Đại hoàng tử Nguyên Hựu Sinh lạnh lùng nhìn mỗi người một vẻ tại đó, sắc mặt thờ ơ hờ hững, đúng là vô tình nhất là nhà đế vương.
Ánh mắt Thi Tề lạnh lùng khoát tay: “Lôi ra ngoài, trảm.”
Cấm quân theo sau ông ta liền lập tức tiến lên phía trước lôi Tống ma ma và đám cung nhân trên đất ra ngoài.
Lúc này, một tên cấm quân chạy từng bước nhỏ lại gần, cung kính nói: “Thi công công, phản nghịch Sử gia đều đã áp giải đến bên ngoài rồi.”
Ngọc phi đờ đẫn cười. Thì ra lúc tuyệt vọng đến cùng cực thì sẽ không còn nước mắt nữa.
/318
|