Người khác không biết nhưng trong lòng ông ta thì vô cùng rõ ràng, hoàng thượng đã phái cảnh vệ đi giám sát Ngọc phi và Nhị hoàng tử. Rốt cục là đã để ra sơ hở ở đâu?
Cố Lăng híp mắt: “Vậy thì mời Ngọc phi nương nương giải thích vì sao lại phải giấu thi thể của Đại công chúa vào hầm băng của Lưu Thanh Cung vậy?
Ánh mắt Ngọc phi lại trở nên ác liệt, hận đến thấu xương chỉ thẳng vào Đại hoàng tử, giọng nói the thé chói tai: “Là cái thứ dơ bẩn không bằng súc vật này...”
“Sử Cầm, ngươi ngậm máu phun người, ta liều mạng với ngươi.” Mai phi tức giận đến phát run, thét lên một tiếng liền nhảy bổ qua.
Thi Tề liếc mắt ra hiệu, mấy cung nhân thái giám liền giữ chặt lấy Mai phi đang trong trạng thái tinh thần bị kích động.
Sắc mặt Đại hoàng tử lạnh lùng u ám, nhìn chằm chằm Ngọc phi: “Có cái loại mẫu thân như ngươi, tiểu vương quả thật cảm thấy đáng tiếc thay cho Đại hoàng tỷ. Ngươi không phải đang sỉ nhục tiểu vương mà là đang sỉ nhục Đại hoàng tỷ. Người chết là hết, cho dù Đại hoàng tỷ có ngàn vạn cái sai thì nàng vẫn là đứa con gái ngươi mang thai suốt mười tháng, nhưng ngươi lại chỉ vì tham sống sợ chết mà đổ hết tội lỗi lên người Đại hoàng tỷ. Ngươi làm thế Đại hoàng tỷ sao chịu nổi? Ngươi có còn là con người nữa không?”
“Nguyên Hựu Sinh, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi đang sợ hãi có đúng không? Sợ tội ác của ngươi sẽ bị vạch trần có phải không?” Nhị hoàng tử thở hổn hển nói.
Ngũ hoàng tử cũng thở gấp, mắng bằng giọng chói tai: “Nguyên Hạ Sinh, ta không cho phép ngươi đổi trắng thay đen. Rõ ràng là mẹ con các ngươi giết hại Đại hoàng tỷ, đốt cháy Nguyệt Thanh Cung để che giấu tội ác, bây giờ bị bại lộ rồi lại còn dám đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ vu oan giá họa cho người ta. Thật là dơ, dơ trong dơ dáy bẩn thỉu. Trên thế gian này, chắc chắn không bao giờ có nổi người nào đê tiện như mẹ con các ngươi nữa rồi.”
Nhìn cảnh tượng cãi cọ như những người đàn bà chanh chua đanh đá trong chợ trước mắt, Cố Lăng vỗ kinh đường mộc thật mạnh, nghiêm nghị lên tiếng khiển trách: “Trên công đường mà lại như cái chợ của mấy con mụ đanh đá, để mất lễ nghĩa phong thái như thế, Cố Lăng bạo gan xin hỏi hai vị nương nương và ba vị hoàng tử, các ngươi đặt hoàng thượng ngồi ở đâu? Đặt uy nghiêm của hoàng gia nơi nào rồi?”
Ba vị đại nhân ngồi dưới Cố Lăng kinh hoàng sợ hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi, chỉ hận dưới chân vì sao không có cái lỗ cho bọn họ chui vào, để bọn họ không phải bị ép bất lực ngồi đây nghe những bí mật hoàng gia mà bọn họ căn bản không hề muốn nghe.
Thi Tề nghe thấy lời khiển trách này của Cố Lăng, mí mắt khẽ run lên nhưng không hề nói bất cứ điều gì, chỉ trầm mặc mà thôi. Giây phút này trong lòng hắn chỉ âm thầm xót thương thay cho chủ tử, cũng thầm cảm thấy vui mừng vì chủ tử không nhìn thấy cảnh này, nếu không người nhất định sẽ rất đau lòng.
Mặc dù có người nói rằng chủ tử máu lạnh vô tình, trái tim lạnh lùng như sắt đá. Nhưng trái tim có lạnh lùng sắt đá đến đâu thì cũng là máu thịt cả, cũng sẽ biết đau đớn.
Bị Cố Lăng khiển trách, sắc mặt Mai phi đầu tiên là trắng bệch, sau đó là xanh lét rồi lại biến thành màu tím tái. Mặc dù rất khó chịu nhưng bà vẫn cố gắng bình tĩnh trở lại, ra lệnh nói: “Kiệt Nhi, con hồi cung đi.”
Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh kinh ngạc: “Mẫu phi...”
“Về cung đi.” Mai phi nghiêm nghị nói.
Ngũ hoàng tử không cam tâm, hung dữ trợn mắt lườm Nhị hoàng tử một cái rồi mới lên tiếng đồng ý: “Vâng, mẫu phi.”
Sau khi Ngũ hoàng tử rời đi, Mai phi đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Hựu Nhi, trước khi Cố đại nhân cho phép con nói chuyện thì bất kể Ngọc phi có nói gì, con cũng không được lên tiếng.”
Đại hoàng tử cung kính lui sang đứng bên người bà: “Vâng, mẫu phi.”
Nhìn thấy Mai phi nương nương rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, trong mắt Thi Tề thoáng qua chút vui vẻ yên tâm. Lúc này, ông ta mới hờ hững nói: “Ngọc phi nương nương, Nhị hoàng tử, đây là công đường, xin hai người chớ quên thân phận của mình.”
Khuôn mặt Cố Lăng nghiêm khắc: “Ngọc phi nương nương, Cố Lăng không phải quan viên triều đình, nhưng giây phút này ngồi trên công đường tuân chỉ xử án, tự xưng một tiếng bản quan cũng không quá đáng. Xin hai vị hãy trần thuật lại tình tiết vụ án. Bản quan còn phải nhắc nhở hai vị uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, bằng không đến lúc đó hai vị không cung cấp được chứng cứ thì đừng trách bản quan phán án không công bằng.”
Ngọc phi híp mắt nhìn Cố Lăng đang ngồi trên công đường, lạnh lùng cười nhạt: “Cố đại nhân nói như vậy, bản cung đương nhiên không còn lời nào để nói nữa. Tình tiết vụ án này bản cung nghĩ cũng không cần thiết phải kể lại, mời Cố đại nhân trực tiếp cho truyền nhân chứng của bản cung lên công đường trần thuật lại tất cả, mọi chuyện tự khắc sẽ sáng tỏ thôi.”
Ba vị đại nhân kinh hoảng bất an ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, Thi Tề đứng bên cạnh cũng khẽ chau mày lại.
Đôi mắt Mai phi khẽ lóe lên, không tự chủ nhìn Đại hoàng tử đang đứng bên cạnh, trong lòng lo âu bất an. Rốt cuộc nhân chứng mà con tiện nhân Sử Cầm này đã chuẩn bị trước là ai?
Cố Lăng do dự cân nhắc một lát rồi đồng ý với yêu cầu của Ngọc phi: “Được, cứ làm như lời nương nương nói, truyền nhân chứng lên công đường.”
Sống trong hậu cung được đến bây giờ, trong tay ai chẳng có người?
Tuy trong lòng Mai phi hiểu rõ, nhưng khi bà tận mắt nhìn thấy Tống ma ma ở Thượng Y cục của Thái Y viện và Tiểu Hải Tử đã hầu hạ từ nhỏ bên cạnh Đại hoàng tử bước lên đường, bà vẫn khó khống chế được mà thay đổi. Bà thật sự không thể tưởng tượng được con tiện nhân Ngọc phi này lại có thể duỗi bàn tay dài đến vậy, nếu như bây giờ không phải bà ta đã đi đến bước đường cùng thì bà ta cũng không để lộ những quân cờ này ra ngoài ánh sáng đâu.
Mai phi nghĩ tới đó, trái tim trong ngực đập thình thịch, Ngọc phi... rõ ràng là muốn ngọc nát đá tan!
Đây gọi là kẻ ngang tàng không sợ chết, kẻ mang giày sợ chân trần. Trên mặt Mai phi cố gắng tỏ vẻ tỉnh táo, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, đối mặt với một đối thủ muốn lôi kéo bà cũng ngọc nát đá tan như Ngọc phi, bà lấy gì để chống lại đây?
Hơn nữa, bà và Ngọc phi giống nhau, đều đã đi theo hoàng thượng nhiều năm, hiểu rất rõ trong lòng hoàng thượng lạnh lùng và độc ác đến mức nào!
Đại hoàng tử thật sự không ngờ rằng Tiểu Hải Tử sẽ phản bội hắn, cũng có lẽ Tiểu Hải Tử không hề phản bội hắn mà hắn ta vốn không phải là người của hắn ngay từ đầu rồi. Trong cung này còn có thể phân biệt rõ ràng được ai là người, ai là ma hay sao?
Cố Lăng nhìn hai người quỳ dưới đất, một người là ma ma Thương Y Cục của Thái Y viện, một người là một trong những thái giám thân cận của Đại hoàng tử từ nhỏ, hai người này cùng nhau chỉ tội Đại hoàng tử. Bề ngoài quả thực bất lợi đối với Đại hoàng tử, nhưng vụ án mà hắn thẩm vấn không phải là vụ án bình thường, vụ án này liên quan đến việc trong cung, rất nhiều người và việc đều không thể dùng lẽ thường mà phán đoán.
Hai người lắp ba lắp bắp kể lại mọi chuyện...
Tất cả mọi người nhíu mày. Theo lời hai người này, Đại hoàng tử và Đại công chúa đã làm chuyện trái với luân thường đạo lí, loạn luân, khiến công chúa mang thai, Đại công chúa trong sự hoảng sợ đã sai Lan ma ma kê đơn giúp nàng phá thai dẫn đến băng huyết mà chết. Lúc này, Ngọc phi mới biết được chân tướng, vì lo lắng đến danh dự của Đại công chúa nên mới quyết định giấu xác nàng trong hầm băng ở Lưu Thanh Cung. Sau đó, lại uy hiếp Đại hoàng tử nghĩ cách che giấu chuyện này, nhưng không ngờ Đại hoàng tử lại có thể ra tay độc ác như vậy, phóng hỏa đốt cả Nguyệt Thanh Cung, thiêu chết mười lăm người còn sống sờ sờ...
Cố Lăng híp mắt, trong lòng cười lạnh, Ngọc phi thật sự coi mọi người là kẻ ngốc để mặc bà ta sắp xếp sao? Đại công chúa có thật là do sảy thai mà băng huyết chết hay không, chỉ cần Thanh Vân kiểm tra thi thể liền biết được. Lúc này, hắn tin là Thanh Vân cũng đang kiểm tra rồi.
Chỉ cần tìm ra nguyên nhân cái chết của Đại công chúa, cho dù Ngọc phi và Nhị hoàng tử có muốn điên đảo thị phi như thế nào đi nữa, thử hỏi Đại hoàng tử đã được xuất cung ban phủ làm sao có thể một tay lên kế hoạch phóng hỏa Nguyệt Thanh Cung? So với việc nói những điều này là đang chỉ tội Đại hoàng tử, không bằng nói là đang chỉ tội Mai phi nương nương.
Chỉ là…
Hắn híp mắt lặng lẽ nhìn Ngọc phi và Nhị hoàng tử, rốt cuộc là đổi trắng thay đen hãm hại Đại hoàng tử và Mai phi là vì Ngọc phi muốn đấu tranh trước khi chết hay là... do người ở trong bóng tối thầm thao túng?
Cố Lăng híp mắt: “Vậy thì mời Ngọc phi nương nương giải thích vì sao lại phải giấu thi thể của Đại công chúa vào hầm băng của Lưu Thanh Cung vậy?
Ánh mắt Ngọc phi lại trở nên ác liệt, hận đến thấu xương chỉ thẳng vào Đại hoàng tử, giọng nói the thé chói tai: “Là cái thứ dơ bẩn không bằng súc vật này...”
“Sử Cầm, ngươi ngậm máu phun người, ta liều mạng với ngươi.” Mai phi tức giận đến phát run, thét lên một tiếng liền nhảy bổ qua.
Thi Tề liếc mắt ra hiệu, mấy cung nhân thái giám liền giữ chặt lấy Mai phi đang trong trạng thái tinh thần bị kích động.
Sắc mặt Đại hoàng tử lạnh lùng u ám, nhìn chằm chằm Ngọc phi: “Có cái loại mẫu thân như ngươi, tiểu vương quả thật cảm thấy đáng tiếc thay cho Đại hoàng tỷ. Ngươi không phải đang sỉ nhục tiểu vương mà là đang sỉ nhục Đại hoàng tỷ. Người chết là hết, cho dù Đại hoàng tỷ có ngàn vạn cái sai thì nàng vẫn là đứa con gái ngươi mang thai suốt mười tháng, nhưng ngươi lại chỉ vì tham sống sợ chết mà đổ hết tội lỗi lên người Đại hoàng tỷ. Ngươi làm thế Đại hoàng tỷ sao chịu nổi? Ngươi có còn là con người nữa không?”
“Nguyên Hựu Sinh, ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi đang sợ hãi có đúng không? Sợ tội ác của ngươi sẽ bị vạch trần có phải không?” Nhị hoàng tử thở hổn hển nói.
Ngũ hoàng tử cũng thở gấp, mắng bằng giọng chói tai: “Nguyên Hạ Sinh, ta không cho phép ngươi đổi trắng thay đen. Rõ ràng là mẹ con các ngươi giết hại Đại hoàng tỷ, đốt cháy Nguyệt Thanh Cung để che giấu tội ác, bây giờ bị bại lộ rồi lại còn dám đê tiện, bỉ ổi, vô liêm sỉ vu oan giá họa cho người ta. Thật là dơ, dơ trong dơ dáy bẩn thỉu. Trên thế gian này, chắc chắn không bao giờ có nổi người nào đê tiện như mẹ con các ngươi nữa rồi.”
Nhìn cảnh tượng cãi cọ như những người đàn bà chanh chua đanh đá trong chợ trước mắt, Cố Lăng vỗ kinh đường mộc thật mạnh, nghiêm nghị lên tiếng khiển trách: “Trên công đường mà lại như cái chợ của mấy con mụ đanh đá, để mất lễ nghĩa phong thái như thế, Cố Lăng bạo gan xin hỏi hai vị nương nương và ba vị hoàng tử, các ngươi đặt hoàng thượng ngồi ở đâu? Đặt uy nghiêm của hoàng gia nơi nào rồi?”
Ba vị đại nhân ngồi dưới Cố Lăng kinh hoàng sợ hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi, chỉ hận dưới chân vì sao không có cái lỗ cho bọn họ chui vào, để bọn họ không phải bị ép bất lực ngồi đây nghe những bí mật hoàng gia mà bọn họ căn bản không hề muốn nghe.
Thi Tề nghe thấy lời khiển trách này của Cố Lăng, mí mắt khẽ run lên nhưng không hề nói bất cứ điều gì, chỉ trầm mặc mà thôi. Giây phút này trong lòng hắn chỉ âm thầm xót thương thay cho chủ tử, cũng thầm cảm thấy vui mừng vì chủ tử không nhìn thấy cảnh này, nếu không người nhất định sẽ rất đau lòng.
Mặc dù có người nói rằng chủ tử máu lạnh vô tình, trái tim lạnh lùng như sắt đá. Nhưng trái tim có lạnh lùng sắt đá đến đâu thì cũng là máu thịt cả, cũng sẽ biết đau đớn.
Bị Cố Lăng khiển trách, sắc mặt Mai phi đầu tiên là trắng bệch, sau đó là xanh lét rồi lại biến thành màu tím tái. Mặc dù rất khó chịu nhưng bà vẫn cố gắng bình tĩnh trở lại, ra lệnh nói: “Kiệt Nhi, con hồi cung đi.”
Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh kinh ngạc: “Mẫu phi...”
“Về cung đi.” Mai phi nghiêm nghị nói.
Ngũ hoàng tử không cam tâm, hung dữ trợn mắt lườm Nhị hoàng tử một cái rồi mới lên tiếng đồng ý: “Vâng, mẫu phi.”
Sau khi Ngũ hoàng tử rời đi, Mai phi đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Hựu Nhi, trước khi Cố đại nhân cho phép con nói chuyện thì bất kể Ngọc phi có nói gì, con cũng không được lên tiếng.”
Đại hoàng tử cung kính lui sang đứng bên người bà: “Vâng, mẫu phi.”
Nhìn thấy Mai phi nương nương rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, trong mắt Thi Tề thoáng qua chút vui vẻ yên tâm. Lúc này, ông ta mới hờ hững nói: “Ngọc phi nương nương, Nhị hoàng tử, đây là công đường, xin hai người chớ quên thân phận của mình.”
Khuôn mặt Cố Lăng nghiêm khắc: “Ngọc phi nương nương, Cố Lăng không phải quan viên triều đình, nhưng giây phút này ngồi trên công đường tuân chỉ xử án, tự xưng một tiếng bản quan cũng không quá đáng. Xin hai vị hãy trần thuật lại tình tiết vụ án. Bản quan còn phải nhắc nhở hai vị uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, bằng không đến lúc đó hai vị không cung cấp được chứng cứ thì đừng trách bản quan phán án không công bằng.”
Ngọc phi híp mắt nhìn Cố Lăng đang ngồi trên công đường, lạnh lùng cười nhạt: “Cố đại nhân nói như vậy, bản cung đương nhiên không còn lời nào để nói nữa. Tình tiết vụ án này bản cung nghĩ cũng không cần thiết phải kể lại, mời Cố đại nhân trực tiếp cho truyền nhân chứng của bản cung lên công đường trần thuật lại tất cả, mọi chuyện tự khắc sẽ sáng tỏ thôi.”
Ba vị đại nhân kinh hoảng bất an ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, Thi Tề đứng bên cạnh cũng khẽ chau mày lại.
Đôi mắt Mai phi khẽ lóe lên, không tự chủ nhìn Đại hoàng tử đang đứng bên cạnh, trong lòng lo âu bất an. Rốt cuộc nhân chứng mà con tiện nhân Sử Cầm này đã chuẩn bị trước là ai?
Cố Lăng do dự cân nhắc một lát rồi đồng ý với yêu cầu của Ngọc phi: “Được, cứ làm như lời nương nương nói, truyền nhân chứng lên công đường.”
Sống trong hậu cung được đến bây giờ, trong tay ai chẳng có người?
Tuy trong lòng Mai phi hiểu rõ, nhưng khi bà tận mắt nhìn thấy Tống ma ma ở Thượng Y cục của Thái Y viện và Tiểu Hải Tử đã hầu hạ từ nhỏ bên cạnh Đại hoàng tử bước lên đường, bà vẫn khó khống chế được mà thay đổi. Bà thật sự không thể tưởng tượng được con tiện nhân Ngọc phi này lại có thể duỗi bàn tay dài đến vậy, nếu như bây giờ không phải bà ta đã đi đến bước đường cùng thì bà ta cũng không để lộ những quân cờ này ra ngoài ánh sáng đâu.
Mai phi nghĩ tới đó, trái tim trong ngực đập thình thịch, Ngọc phi... rõ ràng là muốn ngọc nát đá tan!
Đây gọi là kẻ ngang tàng không sợ chết, kẻ mang giày sợ chân trần. Trên mặt Mai phi cố gắng tỏ vẻ tỉnh táo, nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, đối mặt với một đối thủ muốn lôi kéo bà cũng ngọc nát đá tan như Ngọc phi, bà lấy gì để chống lại đây?
Hơn nữa, bà và Ngọc phi giống nhau, đều đã đi theo hoàng thượng nhiều năm, hiểu rất rõ trong lòng hoàng thượng lạnh lùng và độc ác đến mức nào!
Đại hoàng tử thật sự không ngờ rằng Tiểu Hải Tử sẽ phản bội hắn, cũng có lẽ Tiểu Hải Tử không hề phản bội hắn mà hắn ta vốn không phải là người của hắn ngay từ đầu rồi. Trong cung này còn có thể phân biệt rõ ràng được ai là người, ai là ma hay sao?
Cố Lăng nhìn hai người quỳ dưới đất, một người là ma ma Thương Y Cục của Thái Y viện, một người là một trong những thái giám thân cận của Đại hoàng tử từ nhỏ, hai người này cùng nhau chỉ tội Đại hoàng tử. Bề ngoài quả thực bất lợi đối với Đại hoàng tử, nhưng vụ án mà hắn thẩm vấn không phải là vụ án bình thường, vụ án này liên quan đến việc trong cung, rất nhiều người và việc đều không thể dùng lẽ thường mà phán đoán.
Hai người lắp ba lắp bắp kể lại mọi chuyện...
Tất cả mọi người nhíu mày. Theo lời hai người này, Đại hoàng tử và Đại công chúa đã làm chuyện trái với luân thường đạo lí, loạn luân, khiến công chúa mang thai, Đại công chúa trong sự hoảng sợ đã sai Lan ma ma kê đơn giúp nàng phá thai dẫn đến băng huyết mà chết. Lúc này, Ngọc phi mới biết được chân tướng, vì lo lắng đến danh dự của Đại công chúa nên mới quyết định giấu xác nàng trong hầm băng ở Lưu Thanh Cung. Sau đó, lại uy hiếp Đại hoàng tử nghĩ cách che giấu chuyện này, nhưng không ngờ Đại hoàng tử lại có thể ra tay độc ác như vậy, phóng hỏa đốt cả Nguyệt Thanh Cung, thiêu chết mười lăm người còn sống sờ sờ...
Cố Lăng híp mắt, trong lòng cười lạnh, Ngọc phi thật sự coi mọi người là kẻ ngốc để mặc bà ta sắp xếp sao? Đại công chúa có thật là do sảy thai mà băng huyết chết hay không, chỉ cần Thanh Vân kiểm tra thi thể liền biết được. Lúc này, hắn tin là Thanh Vân cũng đang kiểm tra rồi.
Chỉ cần tìm ra nguyên nhân cái chết của Đại công chúa, cho dù Ngọc phi và Nhị hoàng tử có muốn điên đảo thị phi như thế nào đi nữa, thử hỏi Đại hoàng tử đã được xuất cung ban phủ làm sao có thể một tay lên kế hoạch phóng hỏa Nguyệt Thanh Cung? So với việc nói những điều này là đang chỉ tội Đại hoàng tử, không bằng nói là đang chỉ tội Mai phi nương nương.
Chỉ là…
Hắn híp mắt lặng lẽ nhìn Ngọc phi và Nhị hoàng tử, rốt cuộc là đổi trắng thay đen hãm hại Đại hoàng tử và Mai phi là vì Ngọc phi muốn đấu tranh trước khi chết hay là... do người ở trong bóng tối thầm thao túng?
/318
|