Kính Thiên vẫn ngủ ly bì trên đường đi. Nhìn gương mặt say ngủ của hắn, ta cảm thấy bất lực. Một cơn nhói từ bụng làm ta giật mình, linh cảm không hay dần nảy sinh.
Lưu Hoà một tháng trước quay về Hoả Hương, hẳn hôm nay phải có mặt ở Kinh thành.
Bụng càng lúc càng đau, ta càng lúc càng sợ hãi. Ta linh cảm điều gì đó không hay sắp xảy ra. Ta không muốn điều đó xảy ra! Có chết cũng không muốn!
- Tướng quân?
Lục Nga giục ngựa tới cạnh xe ngựa, gương mặt nàng lo lắng. Ta muốn ra lệnh dừng lại nhưng Hoàng cung trước mắt khiến ta cắn răng chịu đựng.
Vừa tới Thiên Viên Các, bụng lại đột nhiên đau dữ dội. Chân ta run lên, không thể đứng vững.
- Tướng quân?!
Lục Nga chạy tới đỡ ta, nàng hét lên:
- Tìm Thái y về đây.
Tay run rẩy.
Ta sợ hãi. Điều đó vẫn xảy ra, điều ta sợ hãi vẫn xảy ra.
Bụng quặn thắt từng cơn, ta cắn răng không rên lên, tay vô thức giữ chặt bụng. Hy vọng giữ lại được cái gì đó.
Một dòng nước ấm chảy ra, làn váy đỏ của ta nhuộm ướt một mảng. Có cảm giác như linh hồn mình đang trôi ra.
Cuối cùng, vẫn không thể giữ lại.
****
Lặng lẽ ngồi nhìn hộp gỗ đặt trên bàn, bên trong là hài nhi chưa thành hình của ta. Tâm trí ta giống như trống rỗng mà giống như rối loạn, vốn dĩ không đau nhưng lại không thể nghĩ được cái gì. Thậm chí ta còn chưa biết được sự tồn tại của nó thì đã phát hiện nó không còn.
Là nam hay nữ, liệu nó có hận ta không? Ký ức chung của hai chúng ta đều là những ngày tháng mệt mỏi không thể rời giường, những cơn buồn ngủ đến bất chợt, những bữa cơm ăn không ngon miệng. Ban đầu, ta nghĩ là vì không có Kính Thiên nên ta không muốn ăn, đêm cũng khó ngủ hơn nhưng bây giờ, hẳn là không phải.
Đưa tay ra mở hộp gỗ, ta muốn trông thấy hình hài con mình. Đứa bé đáng lẽ phải chạy nhảy tung tăng, gọi ta là mẫu thân.
Một bàn tay giữ chặt nắp hộp. Phượng Âm ngồi xuống trước mặt ta:
- A Dương, đừng vậy nữa! Để hài nhi đi đi thôi. Tỷ như vậy, nó sẽ không an tâm.
Ta không nhìn nàng, chỉ chăm chăm nhìn vào cái hộp. Ta muốn thấy mặt con của ta.
Phượng Âm rút cái hộp đi, nàng đưa về đằng sau cho một tỳ nữ. Ta nhìn người tỳ nữ ấy xoay lưng đi, mang cái hộp và hài nhi của ta đi cùng. Càng đi càng xa, cuối cùng là khuất khỏi tầm mắt của ta.
Trong tim như thắt lại, cảm giác giống như lúc hài nhi mất đi. Nóng ấm mà đau nhói. Đó là đứa trẻ duy nhất mà ta có.
- A Dương!
Phượng Âm giữ chặt ta lại, ngăn ta đuổi theo tỳ nữ kia. Nàng nhìn ta:
- Tỷ đừng như vậy nữa. Nói gì đó đi! Mắng người cũng được, giết người cũng được. Tỷ thế này đã mười ngày rồi. Nói gì đó đi, Phượng Dương…
Quay lại nhìn Phượng Âm, gương mặt nàng nhạt nhoà nước mắt.
Tại sao nàng khóc?
Tay vô thức lau đi nước mắt trên mặt nàng. Bao năm vẫn vậy, đụng một chút là nước mắt lại rơi. Thật vô dụng!
Hít một hơi sâu, ta nói với nàng:
- Đừng khóc. Ta không sao. Chỉ là có chút bất ngờ thôi.
Phượng Âm bật khóc, nàng ôm ta.
Rất chặt!
Hơi ấm từ người nàng truyền sang nhưng lại khiến ta lạnh lẽo, đôi mắt vẫn nhìn theo hướng tỳ nữ kia biến mất. Những bông hoa rực rỡ dưới ánh nắng ban trưa, con đường nhuộm đỏ một màu vàng chói loá, lấp lánh đến chói mắt.
Thật sự phải buông tay rồi.
- Âm nhi, sứ thần qua Kim quốc, ta sẽ làm!
Lưu Hoà một tháng trước quay về Hoả Hương, hẳn hôm nay phải có mặt ở Kinh thành.
Bụng càng lúc càng đau, ta càng lúc càng sợ hãi. Ta linh cảm điều gì đó không hay sắp xảy ra. Ta không muốn điều đó xảy ra! Có chết cũng không muốn!
- Tướng quân?
Lục Nga giục ngựa tới cạnh xe ngựa, gương mặt nàng lo lắng. Ta muốn ra lệnh dừng lại nhưng Hoàng cung trước mắt khiến ta cắn răng chịu đựng.
Vừa tới Thiên Viên Các, bụng lại đột nhiên đau dữ dội. Chân ta run lên, không thể đứng vững.
- Tướng quân?!
Lục Nga chạy tới đỡ ta, nàng hét lên:
- Tìm Thái y về đây.
Tay run rẩy.
Ta sợ hãi. Điều đó vẫn xảy ra, điều ta sợ hãi vẫn xảy ra.
Bụng quặn thắt từng cơn, ta cắn răng không rên lên, tay vô thức giữ chặt bụng. Hy vọng giữ lại được cái gì đó.
Một dòng nước ấm chảy ra, làn váy đỏ của ta nhuộm ướt một mảng. Có cảm giác như linh hồn mình đang trôi ra.
Cuối cùng, vẫn không thể giữ lại.
****
Lặng lẽ ngồi nhìn hộp gỗ đặt trên bàn, bên trong là hài nhi chưa thành hình của ta. Tâm trí ta giống như trống rỗng mà giống như rối loạn, vốn dĩ không đau nhưng lại không thể nghĩ được cái gì. Thậm chí ta còn chưa biết được sự tồn tại của nó thì đã phát hiện nó không còn.
Là nam hay nữ, liệu nó có hận ta không? Ký ức chung của hai chúng ta đều là những ngày tháng mệt mỏi không thể rời giường, những cơn buồn ngủ đến bất chợt, những bữa cơm ăn không ngon miệng. Ban đầu, ta nghĩ là vì không có Kính Thiên nên ta không muốn ăn, đêm cũng khó ngủ hơn nhưng bây giờ, hẳn là không phải.
Đưa tay ra mở hộp gỗ, ta muốn trông thấy hình hài con mình. Đứa bé đáng lẽ phải chạy nhảy tung tăng, gọi ta là mẫu thân.
Một bàn tay giữ chặt nắp hộp. Phượng Âm ngồi xuống trước mặt ta:
- A Dương, đừng vậy nữa! Để hài nhi đi đi thôi. Tỷ như vậy, nó sẽ không an tâm.
Ta không nhìn nàng, chỉ chăm chăm nhìn vào cái hộp. Ta muốn thấy mặt con của ta.
Phượng Âm rút cái hộp đi, nàng đưa về đằng sau cho một tỳ nữ. Ta nhìn người tỳ nữ ấy xoay lưng đi, mang cái hộp và hài nhi của ta đi cùng. Càng đi càng xa, cuối cùng là khuất khỏi tầm mắt của ta.
Trong tim như thắt lại, cảm giác giống như lúc hài nhi mất đi. Nóng ấm mà đau nhói. Đó là đứa trẻ duy nhất mà ta có.
- A Dương!
Phượng Âm giữ chặt ta lại, ngăn ta đuổi theo tỳ nữ kia. Nàng nhìn ta:
- Tỷ đừng như vậy nữa. Nói gì đó đi! Mắng người cũng được, giết người cũng được. Tỷ thế này đã mười ngày rồi. Nói gì đó đi, Phượng Dương…
Quay lại nhìn Phượng Âm, gương mặt nàng nhạt nhoà nước mắt.
Tại sao nàng khóc?
Tay vô thức lau đi nước mắt trên mặt nàng. Bao năm vẫn vậy, đụng một chút là nước mắt lại rơi. Thật vô dụng!
Hít một hơi sâu, ta nói với nàng:
- Đừng khóc. Ta không sao. Chỉ là có chút bất ngờ thôi.
Phượng Âm bật khóc, nàng ôm ta.
Rất chặt!
Hơi ấm từ người nàng truyền sang nhưng lại khiến ta lạnh lẽo, đôi mắt vẫn nhìn theo hướng tỳ nữ kia biến mất. Những bông hoa rực rỡ dưới ánh nắng ban trưa, con đường nhuộm đỏ một màu vàng chói loá, lấp lánh đến chói mắt.
Thật sự phải buông tay rồi.
- Âm nhi, sứ thần qua Kim quốc, ta sẽ làm!
/142
|