Cái khó khi làm đậu phộng ngào đường chính là ở lớp đường, đường thắng quá lâu sẽ bị đắng, sợi đường dính vào đậu phộng chưa bóc vỏ giống như là cô nương không cam lòng bước lên kiệu hoa, lộ ra ba phần miễn cưỡng, ba phần khổ sở, bốn phần mờ mịt với tương lai.
Sau khi thắng đường trong chốc lát, đường sẽ trở thành một hỗn hợp sền sệt màu trắng, sau đó cho đậu phộng vào đảo đều thật mạnh, giống như một đứa bé trắng trẻo đang nghịch với đám bùn.
Chỉ khi canh nhiệt độ vừa chuẩn, cho đậu phộng vào mới có lớp áo đường trắng thật đẹp bao quanh, giống như sáng sớm mùa thu đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trên phiến lá xanh, ở hoa lan nhỏ đều được phủ một tầng sương óng ánh... Không đúng, phải là đoá hoa linh lan trắng được phủ thêm một tầng sương thật mỏng, sương sớm là đường trắng, linh lan là đậu phộng, dưới đôi bàn tay thon dài tạo ra một sự kết hợp mỹ lệ.
Làm xong món đậu phộng ngào đường, Phương Niên Niên chừa lại một chút cho người trong nhà ăn, còn lại cho vào ống tre, nhét đến đầy tràn rồi gói kín bằng giấy da trâu, lại kéo một sợi dây gai mỏng quấn lại hai lần, thắt một cái nơ bướm thật đẹp.
Cuối cùng đậy chặt ống tre lại.
Nhìn vào chiếc nơ bướm mà mình tự kỷ thắt lại rất khoa trương, Phương Niên Niên không còn gì để nói, nàng rốt cuộc đang làm gì vậy trời, lại làm ra cái trò này cho Thẩm Hựu Dự nhìn. Tay nàng đặt lên trên chiếc nơ bướm, nói gì thì cũng không muốn tháo ra... “Thôi được, chỉ là một cái nơ bướm bình thường thôi mà, trang trí cho đẹp mà thôi, đầu óc điên khùng mới suy nghĩ lung tung, mình bị điên rồi, sao lại cho rằng Thẩm Hựu Dự sẽ đoán được suy nghĩ của mình chứ...”
Một ống tre đậu phộng ngào đường, một bình thịt bát bảo xào tương, lúc Phương Niên Niên mang ra, Thẩm Kỳ có hơi thất vọng, cứ tưởng Phương cô nương lại mang ra một cái làn thật to, lần trước khi Vương gia nhìn thấy cái làn thì một mực nhịn cười, thật tình không biết khoé miệng của mình đã đến mang tai.
Trưởng sử liên tục thở dài, quay về là bắt tay chuẩn bị cho chuyện đón nữ chủ nhân vào phủ.
Thẩm Kỳ cảm thấy đầu óc trưởng sử không chừng là có vấn đề, nữ chủ nhân trong phủ là ai thì cũng phải được Thánh nhân, Quý phi nương nương tán đồng mới có thể quyết định, ở đâu có chuyện một nha đầu nông thôn tuỳ tiện bước vào.
“Mang về cho công tử nhà huynh đi.” Phương Niên Niên đưa ống tre và bình cho Thẩm Kỳ, dặn dò. “Đồ ăn ta làm hơi ngọt, bảo công tử nhà huynh khắc chế ăn uống một chút, buổi tối đánh răng cho kỹ, nếu sâu răng thì huynh ấy lại chịu đau đấy.”
“Công tử nhà ta không thích ăn đồ ngọt.” Thẩm Kỳ theo bản năng muốn giữ mặt mũi cho Công tử nhà mình, nhưng dưới ánh mắt “Ta biết hết mà!” của Phương cô nương, hắn đành cúi gầm mặt, thôi được rồi, Vương gia cũng không cần mặt mũi gì đâu.
“Lần trước là dưa muối, giờ là thịt sốt, đều là món ăn kèm với cơm cháo, không phải món chính, nhớ bảo công tử nhà huynh ăn uống đàng hoàng, đừng có một mực ăn hết đồ ăn vặt ta làm.” Muối nhiều gây huyết áp, đường nhiều gây đường huyết, Phương Niên Niên than thở trong lòng.
Thẩm Kỳ khiêm tốn tiếp thu, trong lòng bắt đầu dao động với phỏng đoán của mình.
“Huynh chờ ta một lát, ta lấy đồ vật cho huynh mang về, còn nữa, huynh nói với công tử nhà huynh, ta không cần lễ vật của huynh ấy.” Phương Niên Niên nháy mắt ra hiệu với Lưu A Tam, bảo hắn canh chừng Thẩm Kỳ, đừng để y chạy mất, bản thân nàng thì quay lưng đi về sau nhà, lấy ra đèn lưu ly và lò nướng nhỏ.
Đầu óc Lưu A Tam rất nhanh nhạy, hắn lập tức ném khăn lau bàn xuống, đến gần Thẩm Kỳ, canh chừng không rời nửa bước. Thẩm Kỳ liếc mắt nhìn Lưu A Tam, chẳng thèm nói gì.
Phương Niên Niên xoay người về phòng khuân đồ, đến khi chật vật khiêng đồ ra ngoài thì chỉ thấy khuôn mặt khổ sở hổ thẹn của Lưu A Tam, hắn lên tiếng: “Cô nương, người kia biết võ công, tiểu nhân ôm eo hắn, hắn nhẹ nhàng giãy ra rồi chạy thoát, tiểu nhân muốn cản cũng không cản được.”
Phương Niên Niên: “...”
Vậy mà quên mất chuyện này, nàng thở hắt một tiếng, tâm trạng mệt mỏi xua tay: “Không phải lỗi của huynh, là ta quên mất, không làm huynh bị thương chứ?”
Lưu A Tam đáp: “Cô nương, tiểu nhân da dày thịt béo, không có việc gì, người đó cũng không làm tổn thương ta.”
“Ừm, lần sau cẩn thận hơn.” Phương Niên Niên chỉ có thể phí sức khiêng đồ trở về, mỗi lần khiêng là một lần bận bịu toát cả mồ hôi, thấm thía bản thân mình thật là ngu ngốc, trong đầu ắt là chỉ có bùn nhão mà thôi.
“Cô nương, tiểu nhân cũng không quen biết vị Thẩm công tử kia, nhưng thấy người hầu của hắn lần nào đến đây đều mang đi rất nhiều món ăn mà cô nương làm, cô nương nhận chút lễ vật thì cũng đúng mà.” Lưu A Tam vừa lau quầy hàng vừa nói.
Phương Niên Niên chống cằm, rầu rĩ nói: “Huynh không hiểu đâu, người đó là chủ nợ của ta, ta nợ hắn một món đồ, chẳng qua chỉ là một vài món ăn, tiện tay thì làm, cũng không tốn sức mấy. Lễ vật của hắn làm sao ta có thể nhận được, đều là vật quý giá cả.”
“...Cô nương nghĩ vậy sao, vị công tử đó nếu là chủ nợ thì cứ thẳng thắn sai người tới yêu cầu, sao mỗi lần đến đều tặng lễ chứ?”
Phương Niên Niên: “Đó là vì huynh ấy lương thiện.”
Sau khi dứt lời, Phương Niên Niên liền im lặng một cách kỳ lạ.
Lưu A Tam không rõ sự tình, cũng đành im lặng theo.
Phương Niên Niên à, trong đầu nàng thầm nghĩ, không ngờ nàng lại phát cho Thẩm Hựu Dự một phiếu người tốt...
Qua một hồi lâu, Phương Niên Niên mới nhớ tới rương tre mà Thẩm Kỳ mang đến, không biết lần này hắn tặng món gì. Mở ổ khoá ra, Phương Niên Niên nhìn thấy cả một rương sách, nàng lật xem thử hai ba quyển, phát hiện tác giả toàn bộ số sách này đều là Cao Tổ.
Trên sách có một mảnh giấy, phía trên có một hàng chữ mang nét tao nhã phóng khoáng: Biết cô yêu thích văn tự Cao Tổ, đặc biệt tìm tới cho cô.
Phương Niên Niên: “...”
Nàng hoàn toàn không muốn thấy Cao Tổ viết “Hồng Lâu Mộng”, “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, “Tây Du Ký” chút nào... Thật đội ơn huynh.
Sau khi lục lọi trong rương nửa ngày, Phương Niên Niên phát hiện đúng là có mấy tác phẩm của Cao Tổ mà nàng chưa từng đọc qua, giống như cuốn “Kiếm Thánh trở về”, không ngờ ngài ấy còn viết “văn học mạng” nữa đấy; hoặc như cuốn “Phổ cập khoa học tự nhiên dễ hiểu” này là một số kiến thức đơn giản dễ hiểu về khoa học tự nhiên, giải thích vì sao có sấm sét, vì sao lại có sao băng, hiện tượng bạch hồng quán nhật là nguyên lý gì...
“Những sách này không có trên thị trường.” Lưu A Tam nói.
Phương Niên Niên ngẩng đầu hỏi: “Huynh biết chữ sao?”
Trong mắt Lưu A Tam có hơi chột dạ, lập tức nói: “Có đi học hai năm.”
“Ừ.”
Lưu A Tam thở phài một hơi, cũng may cô nương không hỏi thêm.
Phương Niên Niên nói: “Quyển sách này rất hay, ta chưa đọc bao giờ.”
Quyển sách nàng đang nói tới chính là “Phổ cập khoa học tự nhiên dễ hiểu“.
Quyển sách này được Cao Tổ ghi chép vào lúc trung niên, có ý đưa khoa học tự nhiên vào thời đại thiếu hiểu biết về khoa học, sở dĩ sách này không được phổ biến là vì ông cũng ý thức được hiện tượng tự nhiên cũng là một trong số các thủ đoạn của kẻ thống trị, ông muốn phổ cập khoa học, lại có không ít kẻ ra tay ngăn cản.
Phương Niên Niên không biết rằng, mấy quyển sách này phần nhỏ đến từ thư phòng của phủ Đoan Vương, còn đại đa số là đến từ cung cấm, rất nhiều cuốn bị tro bụi phủ kín, bị Thẩm Hựu Dự cường đạo thu nạp về, sau khi quét hết tro bụi thì đóng gói giao tới tay Phương Niên Niên.
Nàng giở ra một quyển sách không có tự đề, nhìn ký tự bên trên, Phương Niên Niên ngây ngẩn cả người, nhiều năm không thấy được, nàng cho rằng mình đã sớm quên rồi, nhưng khi lần nữa nhìn lại, nàng cũng không tốn mấy công sức là nhận thức được ngay.
Có những thứ tri thức đã ngấm vào linh hồn, chẳng hạn như nấu nướng, chẳng hạn như bính âm[1].
[1] Bính âm (拼音): dạng phiên âm (pīnyīn) của chữ Trung.
Nàng đột ngột đứng dậy, doạ Lưu A Tam giật thót: “Cô nương?”
Phương Niên Niên bình tĩnh lại, nói: “Không có gì, ta đứng lâu nên tê chân.”
Lưu A Tam: “Ối, cô nương mau ngồi xuống đi.”
Phương Niên Niên gật đầu, khập khiễng đi ra phía sau quầy hàng rồi ngồi xuống, nàng có tật giật mình lén lút nhìn sang Lưu A Tam, xác định hắn không chú ý đến mình mới lật sách ra.
Đây là một bản nhật ký của Cao Tổ, ngày tháng được đánh dấu bằng chữ số La Mã, chữ số Ả Rập đã được Cao Tổ phổ biến, có vẻ ông sợ nhật ký của mình bị phân tán nên dùng chữ số La Mã để ghi lại ngày tháng năm.
Mới đọc lướt qua, Phương Niên Niên có chút thất vọng, không biết là ai đóng sách, nhưng chắc chắn người này không biết chữ số La Mã nên có vẻ loạn xạ bừa bãi[2]. Chất liệu những trang giấy này rất khác nhau, độ dày không đồng nhất, kích cỡ cũng khác biệt, là văn tự mà Cao Tổ đã viết ở nhiều thời điểm khác nhau, được hậu nhân đóng lại thành sách.
[2] Nguyên văn là “tạp loạn vô chương” (杂乱无章).
Ở trang đầu tiên được viết bằng dạng bính âm:
[ Năm nay trẫm sáu mươi bảy tuổi, chuyện bắt đầu từ thuở thành niên, cách đây năm mươi năm, nửa thế kỷ đã qua, có được có mất, có khen có chê, song trẫm không hề hối hận về hành vi tác phong của mình.
Ta từng là thiếu đông gia[3] của một tiệm quan tài, cũng đã làm cửu ngũ chí tôn, từng có phu thê tình thâm, cũng có mỹ nhân vô số, đã ăn cơm canh đạm bạc, dùng qua sơn trân mỹ tửu, cứu người vô số, cũng giết người vô vàn, là thánh nhân trong miệng người theo ta, cũng là ma quỷ trong miệng cừu nhân của ta.
[3] Thiếu đông gia (少东家): con trai của ông chủ.
Đời này hẳn là không có tiếc nuối.
Nhưng tiếc thay, cuộc đời một người nào được thập toàn thập mỹ. Đời này tiếc nhất là chính thê mất sớm; tiếc nhì là ái nữ chết yểu.
Trân nương chưa hạ sinh được nhi tử, nếu như không phải Kiều Kiều rời đi lúc ta ba mươi tuổi, ắt ta sẽ bồi dưỡng nó thành một nữ vương, trở thành truyền kỳ thiên thu.]
Đấy là toàn bộ trang đầu tiên.
Phương Niên Niên ngây người, ban đầu xưng “Trẫm” là đế vương chí tôn, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn thiên hạ, sát phạt chỉ là một cái búng tay. Về sau, “Ta” chẳng qua cũng chỉ là một lão nhân, ái thê ái nữ đều đã rời đi... Ngàn cánh buồn lướt qua, đọng lại chỉ còn nỗi cô đơn.
Không phải Cao Tổ không lập Thái tử, mà là trong số các nhi tử kia không có ai là do người yêu dấu của ông sinh. Một người cả đời đầy rẫy thăng trầm, càng về sau lại thành người ngoài cuộc thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi chuyện, ông điên cuồng buông tay khỏi giang sơn mà chính mình đã xây dựng, tàn cuộc mà ông đã lưu lại sau khi rời đi ắt là vì ông cũng có ý dung túng nên mới như thế.
Trà trong tay đã nguội lạnh, Phương Niên Niên mới lật sang một trang khác, phát hiện đã nhảy đến thời điểm khi Cao Tổ còn nhỏ, ước chừng mười hai, mười ba tuổi, lúc này ông còn chưa có ý xưng bá thiên hạ, chỉ là thiếu đông gia của một tiệm quan tài kiếm sống dựa vào người chết.
Trang thứ hai dùng bính âm viết:
[Vậy mà lão phụ thân đã định một mối hôn ước cho ta từ bé luôn rồi, mẹ nó, thông gia từ bé, chỉ phúc vi hôn, điên thật, nếu đối phương là nam nhân, không lẽ cũng bắt ta chuyển giới luôn à?!]
Đoạn dưới là ngày hôm sau:
[Từ miệng mẫu thân, ta cũng tìm ra được nhà nào đã đính hôn ước với mình, đó là trưởng nữ của một đồng đội từng tòng quân với lão phụ thân, ở huyện bên cạnh. Ta phải tìm dịp nào đó đi xem dáng dấp nàng ta mập ốm thế nào, cao thấp ra sao, nếu nhìn khó coi quá thì ta chắc chắn sẽ phá hỏng hôn sự này.]
Phía dưới là chuyện ngày tiếp theo, nhật ký Cao Tổ chỉ là tiện tay ghi chép đôi ba việc, không có quá nhiều nội dung phức tạp, một trang giấy vẫn có thể thuật lại chuyện của mấy ngày.
[Rất nhanh đã có cơ hội, ở Lâm huyện có một viên ngoại cần quan tài chôn cất, ta cùng với lão phụ thân kéo quan tài lên huyện.
Ta giấu giếm lão phụ thân, men theo con đường khác tìm đến nhà họ Thái, trèo lên ngọn cây nhìn vào bên trong, thấy mấy cô nương đang đá cầu, trong đó có một cô nương thắt bím hai bên, hai bím tóc nhỏ không ngừng đung đưa, khuôn mặt nàng ấy thì tròn xoe, ha ha, chính là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.
Nàng ấy phát hiện ra ta, trợn mắt ném quả cầu qua chỗ ta, thật là hung dữ.]
Lại đến ngày khác.
[Lão phụ thân dẫn ta tới bái phỏng Thái gia, gặp được cô nương ngày hôm qua, quả nhiên là nàng, khuê danh nàng là Thái Trân, người trong nhà đều gọi nàng là Trân nương.
Mặt thật tròn, há há.
Rất là tròn luôn.]
Phương Niên Niên lật từng trang nhật ký, dõi theo những năm tháng đã qua của Cao Tổ với mạch truyện rất chi là loạn xạ.
Cả đêm chong đèn, ngày hôm sau liền ngáp ngắn ngáp dài.
...
Ở kinh thành, Thẩm Hựu Dự không thể trốn về trà quán, mỗi ngày giống như lão hoà thượng gõ mõ, vô tri đi làm cùng với Thái tử.
Hắn, thật sự không phải là người có thể xử lý chính sự.
Ôm mặt, trong lòng kêu gào xin hãy buông tha nhau.
Vừa xem báo cáo, thỉnh thoảng Thẩm Hựu Dự gặm một viên đậu phộng ngào đường, hương vị rất ngon, bây giờ cũng chỉ có nha đầu thối có thể khiến hắn vui vẻ.
Vừa ăn đậu phộng, không ngừng đắc ý.
Đến giờ ăn trưa, Thái tử cùng mấy vị quan viên mãi thảo luận chuyện trùng tu sau thiên tai ở An Nam, không hề có ý ăn cơm, Thẩm Hựu Dự lại không tham gia, hắn luôn ăn cơm đúng bữa.
Món ăn từ Ngự Thiện Phòng ắt không ngon bằng phòng bếp nhỏ mà Thục Quý phi hao tâm tổn trí quản lý, cũng may món ăn đưa tới đều được dùng hộp đựng thức ăn cách nhiệt, khi ăn vẫn còn nóng hổi.
Hoàng tử và quan viên ăn cơm cùng nhau, không phân quân thần. Bọn họ không ăn, Thẩm Hựu Dự liền lấy ăn một mình, ăn đến mức vô vị nhàm chán. Hắn xua tay, đem đồ ăn phân phát xuống cho bọn thuộc hạ, chỉ chừa lại một chén cơm.
“Điện hạ, cô nương dặn dò, bảo người phải ăn uống đàng hoàng.” Thẩm Kỳ phát hiện nếu hắn tận tình khuyên bảo thì không thể khuyên nổi Điện hạ, ngược lại còn rước lấy một cước, nhưng lấy danh nghĩa của Phương cô nương thì tuyệt đối nhận lại được nụ cười ta biết rồi, bách phát bách trúng.
Thẩm Hựu Dự có hơi do dự: “Vậy chừa món gỏi thập cẩm[4] kia lại đi.”
[4] Gỏi thập cẩm (凉拌素什锦).
Thẩm Kỳ hào hứng bưng dĩa gỏi thập cẩm, quay lại thì thấy Điện hạ đang đổ nước trà vào cơm[5].
[5] Cơm chan nước trà (茶泡饭): là một món ăn Nhật Bản đơn giản được làm bằng cách rót trà xanh vào cơm. Lớp ở trên thường gặp bao gồm dưa chua Nhật Bản (tsukemono), umeboshi, nori (rong biển), furikake, hạt mè, tarako và mentaiko (trứng cá minh thái ướp), cá hồi muối, shiokara (hải sản ngâm), hành lá và wasabi.
Thẩm Kỳ gần như là bổ nhào qua: “Điện hạ, ăn như thế sẽ tổn thương cơ thể.”
“Ăn bừa một lần thôi, tránh ra.”
Thẩm Kỳ không cam lòng buông tay, cằn nhà cằn nhằn nói: “Để cô nương biết, ắt sẽ bảo người không biết quan tâm thân thể.”
Thẩm Hựu Dự dừng một chút, già mồm át lẽ phải[6]: “Nàng ấy ăn như thế mà!”
[6] Nguyên văn là “cường từ đoạt lý” (强词夺理).
Thẩm Kỳ: “...”
Thẩm Hựu Dự cho rằng mình đã chiếm được đạo lý, cười nói: “Cơm chan nước trà ăn kèm chút dưa muối rất là thanh mát, lâu lâu ăn một lần cho sạch bụng, có gì mà không được.”
Trà ở trong ấm chính là trà Lục An Qua Phiến, dùng lá trà ngon nhất, màu sắc trong trẻo, mùi hương khuynh đảo hoà với cơm nấu bằng gạo tẻ thơm mềm —— hạt gạo trắng trong có hơi ngả màu xanh nhạt ngâm trong nước trà trong suốt, bên trên thêm chút vừng đen, chính giữa lại điểm xuyến một quả mơ ướp muối.
Và một ngụm cơm, tư vị thanh mà không nhạt, thơm mà không nồng. Mở ra bình nhỏ, gắp một miếng gừng non tía tô[7] được Phương Niên Niên ướp muối, bên trong vẻ hờ hững mơ hồ lập tức hiện ra mấy phần nhân gian chân thực.
[7] Gừng non tía tô (紫苏嫩姜).
“Tiểu đệ ăn cơm có vẻ ngon miệng quá.” Bỗng có giọng nói của Thái tử truyền đến. “Đây là gừng non sao? Cho vi huynh nếm thử.”
Thẩm Hựu Dự đang vui vẻ hưởng thụ một chút sự an ủi này lập tức cứng đờ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Sau khi thắng đường trong chốc lát, đường sẽ trở thành một hỗn hợp sền sệt màu trắng, sau đó cho đậu phộng vào đảo đều thật mạnh, giống như một đứa bé trắng trẻo đang nghịch với đám bùn.
Chỉ khi canh nhiệt độ vừa chuẩn, cho đậu phộng vào mới có lớp áo đường trắng thật đẹp bao quanh, giống như sáng sớm mùa thu đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trên phiến lá xanh, ở hoa lan nhỏ đều được phủ một tầng sương óng ánh... Không đúng, phải là đoá hoa linh lan trắng được phủ thêm một tầng sương thật mỏng, sương sớm là đường trắng, linh lan là đậu phộng, dưới đôi bàn tay thon dài tạo ra một sự kết hợp mỹ lệ.
Làm xong món đậu phộng ngào đường, Phương Niên Niên chừa lại một chút cho người trong nhà ăn, còn lại cho vào ống tre, nhét đến đầy tràn rồi gói kín bằng giấy da trâu, lại kéo một sợi dây gai mỏng quấn lại hai lần, thắt một cái nơ bướm thật đẹp.
Cuối cùng đậy chặt ống tre lại.
Nhìn vào chiếc nơ bướm mà mình tự kỷ thắt lại rất khoa trương, Phương Niên Niên không còn gì để nói, nàng rốt cuộc đang làm gì vậy trời, lại làm ra cái trò này cho Thẩm Hựu Dự nhìn. Tay nàng đặt lên trên chiếc nơ bướm, nói gì thì cũng không muốn tháo ra... “Thôi được, chỉ là một cái nơ bướm bình thường thôi mà, trang trí cho đẹp mà thôi, đầu óc điên khùng mới suy nghĩ lung tung, mình bị điên rồi, sao lại cho rằng Thẩm Hựu Dự sẽ đoán được suy nghĩ của mình chứ...”
Một ống tre đậu phộng ngào đường, một bình thịt bát bảo xào tương, lúc Phương Niên Niên mang ra, Thẩm Kỳ có hơi thất vọng, cứ tưởng Phương cô nương lại mang ra một cái làn thật to, lần trước khi Vương gia nhìn thấy cái làn thì một mực nhịn cười, thật tình không biết khoé miệng của mình đã đến mang tai.
Trưởng sử liên tục thở dài, quay về là bắt tay chuẩn bị cho chuyện đón nữ chủ nhân vào phủ.
Thẩm Kỳ cảm thấy đầu óc trưởng sử không chừng là có vấn đề, nữ chủ nhân trong phủ là ai thì cũng phải được Thánh nhân, Quý phi nương nương tán đồng mới có thể quyết định, ở đâu có chuyện một nha đầu nông thôn tuỳ tiện bước vào.
“Mang về cho công tử nhà huynh đi.” Phương Niên Niên đưa ống tre và bình cho Thẩm Kỳ, dặn dò. “Đồ ăn ta làm hơi ngọt, bảo công tử nhà huynh khắc chế ăn uống một chút, buổi tối đánh răng cho kỹ, nếu sâu răng thì huynh ấy lại chịu đau đấy.”
“Công tử nhà ta không thích ăn đồ ngọt.” Thẩm Kỳ theo bản năng muốn giữ mặt mũi cho Công tử nhà mình, nhưng dưới ánh mắt “Ta biết hết mà!” của Phương cô nương, hắn đành cúi gầm mặt, thôi được rồi, Vương gia cũng không cần mặt mũi gì đâu.
“Lần trước là dưa muối, giờ là thịt sốt, đều là món ăn kèm với cơm cháo, không phải món chính, nhớ bảo công tử nhà huynh ăn uống đàng hoàng, đừng có một mực ăn hết đồ ăn vặt ta làm.” Muối nhiều gây huyết áp, đường nhiều gây đường huyết, Phương Niên Niên than thở trong lòng.
Thẩm Kỳ khiêm tốn tiếp thu, trong lòng bắt đầu dao động với phỏng đoán của mình.
“Huynh chờ ta một lát, ta lấy đồ vật cho huynh mang về, còn nữa, huynh nói với công tử nhà huynh, ta không cần lễ vật của huynh ấy.” Phương Niên Niên nháy mắt ra hiệu với Lưu A Tam, bảo hắn canh chừng Thẩm Kỳ, đừng để y chạy mất, bản thân nàng thì quay lưng đi về sau nhà, lấy ra đèn lưu ly và lò nướng nhỏ.
Đầu óc Lưu A Tam rất nhanh nhạy, hắn lập tức ném khăn lau bàn xuống, đến gần Thẩm Kỳ, canh chừng không rời nửa bước. Thẩm Kỳ liếc mắt nhìn Lưu A Tam, chẳng thèm nói gì.
Phương Niên Niên xoay người về phòng khuân đồ, đến khi chật vật khiêng đồ ra ngoài thì chỉ thấy khuôn mặt khổ sở hổ thẹn của Lưu A Tam, hắn lên tiếng: “Cô nương, người kia biết võ công, tiểu nhân ôm eo hắn, hắn nhẹ nhàng giãy ra rồi chạy thoát, tiểu nhân muốn cản cũng không cản được.”
Phương Niên Niên: “...”
Vậy mà quên mất chuyện này, nàng thở hắt một tiếng, tâm trạng mệt mỏi xua tay: “Không phải lỗi của huynh, là ta quên mất, không làm huynh bị thương chứ?”
Lưu A Tam đáp: “Cô nương, tiểu nhân da dày thịt béo, không có việc gì, người đó cũng không làm tổn thương ta.”
“Ừm, lần sau cẩn thận hơn.” Phương Niên Niên chỉ có thể phí sức khiêng đồ trở về, mỗi lần khiêng là một lần bận bịu toát cả mồ hôi, thấm thía bản thân mình thật là ngu ngốc, trong đầu ắt là chỉ có bùn nhão mà thôi.
“Cô nương, tiểu nhân cũng không quen biết vị Thẩm công tử kia, nhưng thấy người hầu của hắn lần nào đến đây đều mang đi rất nhiều món ăn mà cô nương làm, cô nương nhận chút lễ vật thì cũng đúng mà.” Lưu A Tam vừa lau quầy hàng vừa nói.
Phương Niên Niên chống cằm, rầu rĩ nói: “Huynh không hiểu đâu, người đó là chủ nợ của ta, ta nợ hắn một món đồ, chẳng qua chỉ là một vài món ăn, tiện tay thì làm, cũng không tốn sức mấy. Lễ vật của hắn làm sao ta có thể nhận được, đều là vật quý giá cả.”
“...Cô nương nghĩ vậy sao, vị công tử đó nếu là chủ nợ thì cứ thẳng thắn sai người tới yêu cầu, sao mỗi lần đến đều tặng lễ chứ?”
Phương Niên Niên: “Đó là vì huynh ấy lương thiện.”
Sau khi dứt lời, Phương Niên Niên liền im lặng một cách kỳ lạ.
Lưu A Tam không rõ sự tình, cũng đành im lặng theo.
Phương Niên Niên à, trong đầu nàng thầm nghĩ, không ngờ nàng lại phát cho Thẩm Hựu Dự một phiếu người tốt...
Qua một hồi lâu, Phương Niên Niên mới nhớ tới rương tre mà Thẩm Kỳ mang đến, không biết lần này hắn tặng món gì. Mở ổ khoá ra, Phương Niên Niên nhìn thấy cả một rương sách, nàng lật xem thử hai ba quyển, phát hiện tác giả toàn bộ số sách này đều là Cao Tổ.
Trên sách có một mảnh giấy, phía trên có một hàng chữ mang nét tao nhã phóng khoáng: Biết cô yêu thích văn tự Cao Tổ, đặc biệt tìm tới cho cô.
Phương Niên Niên: “...”
Nàng hoàn toàn không muốn thấy Cao Tổ viết “Hồng Lâu Mộng”, “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, “Tây Du Ký” chút nào... Thật đội ơn huynh.
Sau khi lục lọi trong rương nửa ngày, Phương Niên Niên phát hiện đúng là có mấy tác phẩm của Cao Tổ mà nàng chưa từng đọc qua, giống như cuốn “Kiếm Thánh trở về”, không ngờ ngài ấy còn viết “văn học mạng” nữa đấy; hoặc như cuốn “Phổ cập khoa học tự nhiên dễ hiểu” này là một số kiến thức đơn giản dễ hiểu về khoa học tự nhiên, giải thích vì sao có sấm sét, vì sao lại có sao băng, hiện tượng bạch hồng quán nhật là nguyên lý gì...
“Những sách này không có trên thị trường.” Lưu A Tam nói.
Phương Niên Niên ngẩng đầu hỏi: “Huynh biết chữ sao?”
Trong mắt Lưu A Tam có hơi chột dạ, lập tức nói: “Có đi học hai năm.”
“Ừ.”
Lưu A Tam thở phài một hơi, cũng may cô nương không hỏi thêm.
Phương Niên Niên nói: “Quyển sách này rất hay, ta chưa đọc bao giờ.”
Quyển sách nàng đang nói tới chính là “Phổ cập khoa học tự nhiên dễ hiểu“.
Quyển sách này được Cao Tổ ghi chép vào lúc trung niên, có ý đưa khoa học tự nhiên vào thời đại thiếu hiểu biết về khoa học, sở dĩ sách này không được phổ biến là vì ông cũng ý thức được hiện tượng tự nhiên cũng là một trong số các thủ đoạn của kẻ thống trị, ông muốn phổ cập khoa học, lại có không ít kẻ ra tay ngăn cản.
Phương Niên Niên không biết rằng, mấy quyển sách này phần nhỏ đến từ thư phòng của phủ Đoan Vương, còn đại đa số là đến từ cung cấm, rất nhiều cuốn bị tro bụi phủ kín, bị Thẩm Hựu Dự cường đạo thu nạp về, sau khi quét hết tro bụi thì đóng gói giao tới tay Phương Niên Niên.
Nàng giở ra một quyển sách không có tự đề, nhìn ký tự bên trên, Phương Niên Niên ngây ngẩn cả người, nhiều năm không thấy được, nàng cho rằng mình đã sớm quên rồi, nhưng khi lần nữa nhìn lại, nàng cũng không tốn mấy công sức là nhận thức được ngay.
Có những thứ tri thức đã ngấm vào linh hồn, chẳng hạn như nấu nướng, chẳng hạn như bính âm[1].
[1] Bính âm (拼音): dạng phiên âm (pīnyīn) của chữ Trung.
Nàng đột ngột đứng dậy, doạ Lưu A Tam giật thót: “Cô nương?”
Phương Niên Niên bình tĩnh lại, nói: “Không có gì, ta đứng lâu nên tê chân.”
Lưu A Tam: “Ối, cô nương mau ngồi xuống đi.”
Phương Niên Niên gật đầu, khập khiễng đi ra phía sau quầy hàng rồi ngồi xuống, nàng có tật giật mình lén lút nhìn sang Lưu A Tam, xác định hắn không chú ý đến mình mới lật sách ra.
Đây là một bản nhật ký của Cao Tổ, ngày tháng được đánh dấu bằng chữ số La Mã, chữ số Ả Rập đã được Cao Tổ phổ biến, có vẻ ông sợ nhật ký của mình bị phân tán nên dùng chữ số La Mã để ghi lại ngày tháng năm.
Mới đọc lướt qua, Phương Niên Niên có chút thất vọng, không biết là ai đóng sách, nhưng chắc chắn người này không biết chữ số La Mã nên có vẻ loạn xạ bừa bãi[2]. Chất liệu những trang giấy này rất khác nhau, độ dày không đồng nhất, kích cỡ cũng khác biệt, là văn tự mà Cao Tổ đã viết ở nhiều thời điểm khác nhau, được hậu nhân đóng lại thành sách.
[2] Nguyên văn là “tạp loạn vô chương” (杂乱无章).
Ở trang đầu tiên được viết bằng dạng bính âm:
[ Năm nay trẫm sáu mươi bảy tuổi, chuyện bắt đầu từ thuở thành niên, cách đây năm mươi năm, nửa thế kỷ đã qua, có được có mất, có khen có chê, song trẫm không hề hối hận về hành vi tác phong của mình.
Ta từng là thiếu đông gia[3] của một tiệm quan tài, cũng đã làm cửu ngũ chí tôn, từng có phu thê tình thâm, cũng có mỹ nhân vô số, đã ăn cơm canh đạm bạc, dùng qua sơn trân mỹ tửu, cứu người vô số, cũng giết người vô vàn, là thánh nhân trong miệng người theo ta, cũng là ma quỷ trong miệng cừu nhân của ta.
[3] Thiếu đông gia (少东家): con trai của ông chủ.
Đời này hẳn là không có tiếc nuối.
Nhưng tiếc thay, cuộc đời một người nào được thập toàn thập mỹ. Đời này tiếc nhất là chính thê mất sớm; tiếc nhì là ái nữ chết yểu.
Trân nương chưa hạ sinh được nhi tử, nếu như không phải Kiều Kiều rời đi lúc ta ba mươi tuổi, ắt ta sẽ bồi dưỡng nó thành một nữ vương, trở thành truyền kỳ thiên thu.]
Đấy là toàn bộ trang đầu tiên.
Phương Niên Niên ngây người, ban đầu xưng “Trẫm” là đế vương chí tôn, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn thiên hạ, sát phạt chỉ là một cái búng tay. Về sau, “Ta” chẳng qua cũng chỉ là một lão nhân, ái thê ái nữ đều đã rời đi... Ngàn cánh buồn lướt qua, đọng lại chỉ còn nỗi cô đơn.
Không phải Cao Tổ không lập Thái tử, mà là trong số các nhi tử kia không có ai là do người yêu dấu của ông sinh. Một người cả đời đầy rẫy thăng trầm, càng về sau lại thành người ngoài cuộc thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi chuyện, ông điên cuồng buông tay khỏi giang sơn mà chính mình đã xây dựng, tàn cuộc mà ông đã lưu lại sau khi rời đi ắt là vì ông cũng có ý dung túng nên mới như thế.
Trà trong tay đã nguội lạnh, Phương Niên Niên mới lật sang một trang khác, phát hiện đã nhảy đến thời điểm khi Cao Tổ còn nhỏ, ước chừng mười hai, mười ba tuổi, lúc này ông còn chưa có ý xưng bá thiên hạ, chỉ là thiếu đông gia của một tiệm quan tài kiếm sống dựa vào người chết.
Trang thứ hai dùng bính âm viết:
[Vậy mà lão phụ thân đã định một mối hôn ước cho ta từ bé luôn rồi, mẹ nó, thông gia từ bé, chỉ phúc vi hôn, điên thật, nếu đối phương là nam nhân, không lẽ cũng bắt ta chuyển giới luôn à?!]
Đoạn dưới là ngày hôm sau:
[Từ miệng mẫu thân, ta cũng tìm ra được nhà nào đã đính hôn ước với mình, đó là trưởng nữ của một đồng đội từng tòng quân với lão phụ thân, ở huyện bên cạnh. Ta phải tìm dịp nào đó đi xem dáng dấp nàng ta mập ốm thế nào, cao thấp ra sao, nếu nhìn khó coi quá thì ta chắc chắn sẽ phá hỏng hôn sự này.]
Phía dưới là chuyện ngày tiếp theo, nhật ký Cao Tổ chỉ là tiện tay ghi chép đôi ba việc, không có quá nhiều nội dung phức tạp, một trang giấy vẫn có thể thuật lại chuyện của mấy ngày.
[Rất nhanh đã có cơ hội, ở Lâm huyện có một viên ngoại cần quan tài chôn cất, ta cùng với lão phụ thân kéo quan tài lên huyện.
Ta giấu giếm lão phụ thân, men theo con đường khác tìm đến nhà họ Thái, trèo lên ngọn cây nhìn vào bên trong, thấy mấy cô nương đang đá cầu, trong đó có một cô nương thắt bím hai bên, hai bím tóc nhỏ không ngừng đung đưa, khuôn mặt nàng ấy thì tròn xoe, ha ha, chính là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.
Nàng ấy phát hiện ra ta, trợn mắt ném quả cầu qua chỗ ta, thật là hung dữ.]
Lại đến ngày khác.
[Lão phụ thân dẫn ta tới bái phỏng Thái gia, gặp được cô nương ngày hôm qua, quả nhiên là nàng, khuê danh nàng là Thái Trân, người trong nhà đều gọi nàng là Trân nương.
Mặt thật tròn, há há.
Rất là tròn luôn.]
Phương Niên Niên lật từng trang nhật ký, dõi theo những năm tháng đã qua của Cao Tổ với mạch truyện rất chi là loạn xạ.
Cả đêm chong đèn, ngày hôm sau liền ngáp ngắn ngáp dài.
...
Ở kinh thành, Thẩm Hựu Dự không thể trốn về trà quán, mỗi ngày giống như lão hoà thượng gõ mõ, vô tri đi làm cùng với Thái tử.
Hắn, thật sự không phải là người có thể xử lý chính sự.
Ôm mặt, trong lòng kêu gào xin hãy buông tha nhau.
Vừa xem báo cáo, thỉnh thoảng Thẩm Hựu Dự gặm một viên đậu phộng ngào đường, hương vị rất ngon, bây giờ cũng chỉ có nha đầu thối có thể khiến hắn vui vẻ.
Vừa ăn đậu phộng, không ngừng đắc ý.
Đến giờ ăn trưa, Thái tử cùng mấy vị quan viên mãi thảo luận chuyện trùng tu sau thiên tai ở An Nam, không hề có ý ăn cơm, Thẩm Hựu Dự lại không tham gia, hắn luôn ăn cơm đúng bữa.
Món ăn từ Ngự Thiện Phòng ắt không ngon bằng phòng bếp nhỏ mà Thục Quý phi hao tâm tổn trí quản lý, cũng may món ăn đưa tới đều được dùng hộp đựng thức ăn cách nhiệt, khi ăn vẫn còn nóng hổi.
Hoàng tử và quan viên ăn cơm cùng nhau, không phân quân thần. Bọn họ không ăn, Thẩm Hựu Dự liền lấy ăn một mình, ăn đến mức vô vị nhàm chán. Hắn xua tay, đem đồ ăn phân phát xuống cho bọn thuộc hạ, chỉ chừa lại một chén cơm.
“Điện hạ, cô nương dặn dò, bảo người phải ăn uống đàng hoàng.” Thẩm Kỳ phát hiện nếu hắn tận tình khuyên bảo thì không thể khuyên nổi Điện hạ, ngược lại còn rước lấy một cước, nhưng lấy danh nghĩa của Phương cô nương thì tuyệt đối nhận lại được nụ cười ta biết rồi, bách phát bách trúng.
Thẩm Hựu Dự có hơi do dự: “Vậy chừa món gỏi thập cẩm[4] kia lại đi.”
[4] Gỏi thập cẩm (凉拌素什锦).
Thẩm Kỳ hào hứng bưng dĩa gỏi thập cẩm, quay lại thì thấy Điện hạ đang đổ nước trà vào cơm[5].
[5] Cơm chan nước trà (茶泡饭): là một món ăn Nhật Bản đơn giản được làm bằng cách rót trà xanh vào cơm. Lớp ở trên thường gặp bao gồm dưa chua Nhật Bản (tsukemono), umeboshi, nori (rong biển), furikake, hạt mè, tarako và mentaiko (trứng cá minh thái ướp), cá hồi muối, shiokara (hải sản ngâm), hành lá và wasabi.
Thẩm Kỳ gần như là bổ nhào qua: “Điện hạ, ăn như thế sẽ tổn thương cơ thể.”
“Ăn bừa một lần thôi, tránh ra.”
Thẩm Kỳ không cam lòng buông tay, cằn nhà cằn nhằn nói: “Để cô nương biết, ắt sẽ bảo người không biết quan tâm thân thể.”
Thẩm Hựu Dự dừng một chút, già mồm át lẽ phải[6]: “Nàng ấy ăn như thế mà!”
[6] Nguyên văn là “cường từ đoạt lý” (强词夺理).
Thẩm Kỳ: “...”
Thẩm Hựu Dự cho rằng mình đã chiếm được đạo lý, cười nói: “Cơm chan nước trà ăn kèm chút dưa muối rất là thanh mát, lâu lâu ăn một lần cho sạch bụng, có gì mà không được.”
Trà ở trong ấm chính là trà Lục An Qua Phiến, dùng lá trà ngon nhất, màu sắc trong trẻo, mùi hương khuynh đảo hoà với cơm nấu bằng gạo tẻ thơm mềm —— hạt gạo trắng trong có hơi ngả màu xanh nhạt ngâm trong nước trà trong suốt, bên trên thêm chút vừng đen, chính giữa lại điểm xuyến một quả mơ ướp muối.
Và một ngụm cơm, tư vị thanh mà không nhạt, thơm mà không nồng. Mở ra bình nhỏ, gắp một miếng gừng non tía tô[7] được Phương Niên Niên ướp muối, bên trong vẻ hờ hững mơ hồ lập tức hiện ra mấy phần nhân gian chân thực.
[7] Gừng non tía tô (紫苏嫩姜).
“Tiểu đệ ăn cơm có vẻ ngon miệng quá.” Bỗng có giọng nói của Thái tử truyền đến. “Đây là gừng non sao? Cho vi huynh nếm thử.”
Thẩm Hựu Dự đang vui vẻ hưởng thụ một chút sự an ủi này lập tức cứng đờ.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
/48
|