Măng chua[1] luôn có sẵn trong phòng bếp nhỏ, món măng chua này không nồng nặc đậm đà giống măng chua trong món bún ốc Liễu Châu[2], mà nhẹ nhàng như vuốt mèo cào, có một phong vị rất đặc biệt.
[1] Măng chua (酸笋).
[2] Bún ốc Liễu Châu (螺蛳粉): một món được kết hợp từ mì gạo, nước dùng được hầm trong nhiều giờ liền với các nguyên liệu như ốc, xương heo, xương bò, cùng với măng ngâm chua. Thứ mùi nồng nặc, khó ngửi là do măng chua được lên men theo một công thức bí truyền. Măng chua được coi là linh hồn của bún ốc Liễu Châu. Người ta cho rằng chính các loại axit amin từ quá trình lên men đã làm cho món ăn có hương vị thơm ngon và dễ gây nghiện.
Măng chua mà Thẩm Hựu Dự ăn là măng lớn mọc vào tháng hai, tháng ba, được tráng trực tiếp qua nước sôi để khử đắng, sau đó ngâm trong nước giếng mát lạnh hai ba ngày rồi mới vớt ra thái sợi, nấu trong giấm trắng Giang Nam, măng sau khi nấu chín cùng với nước canh sẽ được gói trong lá sen, cột lại thật chặt, ủ ở nơi râm mát, có thể cất dưới hầm được độ chừng một năm.
Măng được chế biến theo cách này có thể dùng làm món khai vị rất thèm ăn, khi hầm cùng canh gà có thể cho ra một nồi canh khai vị giải ngán cực kỳ thượng hạng. Thường phối hợp nhất là canh măng chua tôm viên, nước canh là dùng nước luộc gà, thịt gà sẽ được nấu đi nấu lại để loại bỏ tạp chất, phần dầu mỡ thu lại sẽ dùng làm nước canh, nấu cùng tôm viên sẽ trong vắt như nước, thơm ngọt vô cùng, nước dùng này cũng có thể trụng cải thảo[3].
[3] Cải thảo (白菜).
Cho Thẩm Hựu Dự ăn đương nhiên không "tinh tế", "phức tạp" như vậy, hắn là nam tử tráng niên, đặc biệt ưa thích canh gà nổi váng mỡ vàng, cũng thích da gà trơn mềm, đầu bếp của phòng bếp nhỏ đương nhiên biết rõ khẩu vị của Lục Điện hạ, món canh làm ra cũng phù hợp yêu cầu của hắn.
"Lần nào uống món canh này đều không thấy ngán, tay nghề sư phụ trong phòng bếp đúng là ngày càng xảo diệu hơn, không biết so với nha đầu thối thì thế nào?" Thẩm Hựu Dự hớp một ngụm canh, cắn một miếng tôm viên non mềm, làu bàu nói thầm. "Nha đầu thối thường chỉ nấu vài món ăn dân gian mà thôi, ắt sẽ không tốn công tốn sức làm những món cầu kỳ thế này. Nếu nàng có dịp ăn, chắc chắn là mặt mày hớn hở, đôi mắt sáng ngời."
Hắn vừa ăn vừa nghĩ không biết Phương Niên Niên từng ăn món này hay chưa, có biết làm món này hay không, nếu nàng ăn món này thì sẽ phản ứng thế nào...
Nhất định là tâm tình vui sướng mừng rỡ không thôi, đôi mắt hạnh cũng theo đó mà sáng ngời, phảng phất như chứa đầy sao trên trời, lại giống sóng gợn mặt hồ ngày xuân, từng tầng sóng nhẹ nhàng lay động trong lòng Thẩm Hựu Dự, dập dờn chạm vào tim hắn, vẽ ra từng vòng rung động không thôi.
Trong bữa cơm này giống như có một vị khách vô hình đang cùng ngồi ăn, mỗi đũa gắp lên đều mang theo lời bình phẩm, chia sẻ tư vị, ăn vào trong miệng, vị thấm vào tim, giống như bãi cát bằng phẳng không chút vết tích gì bỗng bị sóng biển chậm rãi xô nhẹ, nơi đó có bóng ai đi ngang qua, còn lưu lại vết chân trên cát.
Hắn tuy ăn một mình, nhưng không hề cô đơn.
Ăn xong bữa cơm, bàn con được dọn đi, cung nhân cúi người bưng lên một chiếc bàn mới, phía trên đặt từng món đồ sứ xanh thẫm như vòm trời, chất sứ trong suốt mỏng manh, gần như lộ ra hoạ tiết hoa điểu ô mộc được khảm xà cừ ở mặt sau. Bên trên bếp lò nhỏ là một ấm trà miệng mỏng cùng bộ, dưới lò đốt than quả trám, hương khí thoang thoảng, nước cũng vừa sôi, mang ra pha Ngân Sơn Tuyết Nha lại cho vị trà nhẹ nhàng khoan khoái, có hậu nọt dịu.
Vừa rồi đã thưởng trà bằng chén nhỏ viền men đen, hiện giờ lại pha trà, Thẩm Hựu Dự bèn phất tay, ra hiệu cho nha hoàn lui ra, không cần hầu hạ hắn. Nha hoàn chắp tay về trước, khom lưng lui lại mấy bước, quay người đi ra bên ngoài.
Sau khi nàng ta ra ngoài không được bao lâu, lại có mấy cung nhân mang một đĩa phật thủ[4] ngon ngọt vào điện, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn khắp phòng, hoà với hương trà Ngân Sơn Tuyết Nha tạo nên một cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
[4] Phật thủ (佛手).
Thẩm Hựu Dự nhấp một ngụm trà, trong lòng có hơi lo lắng, hắn biết mẫu thân chuẩn bị qua đây, ở ghế dài phía chếch đối diện là quả phật thủ được bày trong một chiếc mâm tre, từng dải tre được chuốt mỏng để tạo hình một chú vịt dẹt, nhìn rất thanh lệ mộc mạc, đây vốn là kiểu dáng mẫu thân yêu thích, bà đặc biệt ưa chuộng các món đồ sơn mài cầu kì, đặc biệt là những món có sắc đỏ và vàng.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ loạn thất bát tao thì nghe thấy tiếng bước chân, hắn từ trên sập nhảy vội xuống đất, xỏ vào đôi giày nửa ngày còn không thèm mang tử tế, gấp đến độ muốn mắng người: "Tên Thẩm Kỳ chết tiệt này, cứ vào lúc quan trọng là lại chẳng thấy đâu."
Nếu Thẩm Kỳ biết được, ắt sẽ mếu máo nhìn hắn, bày ra dáng vẻ và thần sắc cực kỳ không phù hợp: Điện hạ, là ngài cấm thần không được bước vào.
Bây giờ nói gì cũng đã trễ, Thục Quý phi đã đến rồi.
Thẩm Hựu Dự hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn cười toe toét, chân nọ đang gác chân kia, tay còn cầm giày, cất tiếng cười khô khốc: "Mẫu thân."
Thục Quý phi nhìn thấy dáng vẻ nhi tử, một bụng "khởi binh vấn tội[5]" lập tức chết từ trong trứng nước, bà lấy khăn che miệng, cười đến mức suýt không đứng vững: "Nhìn con mà xem, cứ nói mình trưởng thành rồi, rõ ràng là vẫn ngông cuồng như thế, ngay cả giày còn không mang tử tế. Không cần mang đâu, con cứ khoanh chân ngồi trên ghế đi, ngồi với mẫu thân con chẳng lẽ còn so đo cấp bậc lễ nghĩa nữa à!"
[5] Nguyên văn là "hưng sư vấn tội" (兴师问罪).
Thẩm Hựu Dự dứt khoát ném giày xuống, ngoan ngoãn ngồi lên ghế dài, song hắn không lẫm liệt ngồi xếp bằng như lúc đầu mà là ngồi quỳ, nha hoàn thấy thế bèn đi tới điều chỉnh vạt áo cho hắn, lúc tay nha hoàn suýt chạm vào hầu bao, Thẩm Hựu Dự liền gạt đi, hắn tự sửa sang vạt áo ngay ngắn, ngón cái theo thói quen lại cọ cọ vào đôi cá chép trên mặt hầu bao.
Hừm, hôm nay phải thật nghiêm chỉnh, không thể để mẫu thân trách cứ.
Ngón cái cọ vào đôi cá chép, nếu cứ ma sát liên tục thế này thì đôi cá chép sẽ bị sờn chỉ mất thôi, nhưng có vẻ Thẩm Hựu Dự lại chẳng buồn bận tâm.
Thục Quý phi thu cảnh tượng này vào mắt, khoé miệng nở một nụ cười thâm sâu, bà ngồi xuống, trực tiếp hỏi thẳng: "Đang cảm mến cô nương nào à?"
Thẩm Hựu Dự sợ nổi da gà, trong đầu liền hoài nghi Thẩm Kỳ có lỡ miệng bán đứng mình không, nhưng ngay tức khắc hắn liền cảm thấy thái độ của mình không đúng lắm, đâu ra cái chuyện hắn có tình ý, là nha đầu thối ngưỡng mộ hắn mà.
Hắn cố giữ mình không nhấp nhỏm, bày ra thần sắc thản nhiên, nói: "Người nói đi đâu vậy, con làm gì có tình ý với cô nương nào, không có lời của phụ mẫu, sao con dám tự ý hẹn ước chứ?"
Hắn chột dạ nhìn thoáng qua mẫu thân dò xét, ánh mắt liếc qua cực nhanh rồi ngó sang chỗ khác.
"Hầu bao kia do cô nương nào làm?" Thục Quý phi cảm thấy đùa giỡn nhi tử thật vui, bèn nắm lấy đề tài này không buông.
Thẩm Hựu Dự vẫn đưa lí do thoái thác: "Là tú nữ trong phủ làm."
Nói dối quen miệng, đến hắn cũng sắp tin rồi.
Thục Quý phi cười, đôi mắt bà vốn đã nhìn thấu sự đời, sao mà không biết nhi tử khẩu thị tâm phi, bà vươn tay về phía nhi tử, đôi bàn tay không hề sơn móng nên nhìn rất thanh tú, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc: "Trông cũng vui mắt, đưa mẫu thân xem nào."
Thẩm Hựu Dự theo bản năng mà dùng tay che lại, làm xong mới giật mình vì phản ứng quá mức của bản thân, song hắn không nỡ buông ra, giống như sợ mẫu thân sẽ vươn tay đoạt đồ của mình. Hắn khẽ nhếch mông, có lẽ do ngồi quỳ lâu nên đôi chân hơi tê dại: "Mẫu thân thích thì con sẽ bảo tú nữ làm cho người." Một cái không đủ thì làm mười cái, buông tha cái này là được.
"Nhưng ta vừa thấy cái hầu bao này liền thích rồi." Thục Quý phi không buông tha.
Thẩm Hựu Dự lộ ra thần sắc vô cùng khẩn thiết, tội nghiệp, không khác mấy so với những đứa trẻ bị mẫu thân đoạt đồ giữa đường.
Ôi chao, thật sự là hoài niệm khi hài tử còn thơ bé, khi trưởng thành đã không còn thú vị như vậy rồi. Thục Quý phi nháy mắt cười lên, trong đôi mắt phượng đều là sự tiếc nuối trí trá, bà thầm nghĩ, nếu bây giờ cướp đi đồ vật trong tay nhi tử, không biết hắn có tức tối giậm chân, ánh mắt quật cường nhoè đi, cố gắng không khóc.
Thẩm Hựu Dự che lại hầu bao, cảnh giác rụt về phía sau: "Mẫu thân, người đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến chuyện tìm thê tử cho con."
Thẩm Hựu Dự: "..."
Khuôn mặt nha đầu thối lập tức hiện ra.
Thục Quý phi ngồi thẳng dậy, huơ tay trước mặt nhi tử mấy cái: "Lục lang, con cười..."
Thẩm Hựu Dự: "Sao... Sao ạ?"
Thục Quý phi đáp: "Thô bỉ."
Thẩm Hựu Dự: "..."
Đây là thân mẫu ta sao?!
Thục Quý phi chống cằm, thưởng thức khuôn mặt trắng bệch của nhi tử, lên tiếng: "Tìm trong số các nữ tử thế gia để làm chính thê của con, có nhạc gia hỗ trợ, ngày sau con ở trên triều cũng có thể giúp đỡ Đại lang. Nếu con thích cô nương kia, vậy cứ để nàng làm trắc phi, chuyên sủng cũng được, lệch sủng cũng không sao, tuỳ theo ý con vậy, nữ tử của thế gia đại tộc dù có thế nào cũng không phải độc phụ ghen tuông, ắt đối đãi nàng ta rất tốt, ngày sau có sinh hài tử cũng có thể lấy danh nghĩa đích mẫu, hài tử có thân phận của đích tử cũng tốt hơn. Nàng ấy vẫn có thể tự mình nuôi nấng dạy dỗ, giữ hài tử bên người."
Nói xong, Thục Quý phi vươn tay ra, Thẩm Hựu Dự đờ đẫn ngẩng mặt lên, mặc cho mẫu thân nắn bóp hai má.
"Không thích sự an bài của mẫu thân sao?"
Thẩm Hựu Dự rũ mắt, trả lời bằng cách im lặng. Hắn biết sứ mệnh của mình, ấy là ở bên cạnh hiệp trợ Đại ca, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ quán triệt, nhất định không được tranh giành vị trí Thái tử, cả hai phải huynh hữu đệ cung, hắn phải kính cẩn nghe lời, một lòng hiệp trợ, mẫu thân luôn tậm tâm chỉ bảo hắn trở thành một người đệ đệ hiếu thuận, một thần tử thân cận Thái tử, giống như hắn được sinh ra là vì Thái tử cần một người đệ đệ có thể đồng tâm hiệp lực cùng huynh ấy mà không phải e ngại gì...
Nếu không thì tại sao mẫu thân đi theo phụ thân tận chín năm mới sinh ra hắn!
Thân là sủng phi, muốn có nhiều con cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Hựu Dự âm thầm phản kháng, thậm chí còn trốn đến nhà ngoại công, cũng chỉ có ở chỗ ngoại công và cữu cữu, hắn mới có thể được làm chính mình. Không phải "đồ chơi" trong tay mẫu thân, không phải đệ đệ của Thái tử... Lúc ở bên cạnh nha đầu thối, hắn cũng được làm chính mình.
Thục Quý phi không cười cợt nữa, nhíu mày nhìn nhi tử: "Con muốn để một nữ nhi nhà nghèo làm Vương phi sao? Nàng ta xuất đầu lộ diện thì lại không phóng khoáng, rụt đầu rụt đuôi, đầu trâu mặt ngựa..."
"Nàng ấy không như thế." Thẩm Hựu Dự chu miệng phản bác.
Thục Quý phi khẽ cười, mặt mày khinh thường nhìn nhi tử: "Con lớn giọng như thế, đó là vì chưa từng thấy qua khung cảnh hoành tráng thực thụ. Nàng ta chỉ là tiểu môn tiểu hộ, lấy đâu năng lực mà trò chuyện cùng với mệnh phụ phu nhân? Ngôn ngữ thì thô bỉ, chẳng lẽ lại nói chuyện hạt thóc hạt vừng ở thôn quê sao? Năm dài tháng rộng, liệu nàng có tự mình vươn lên, hay lại bi ai tiếc hận như thân mẫu Tam lang chứ?"
"Mẫu thân." Thẩm Hựu Dự nỉ non. "Người đừng nói vậy, nàng thông hiểu thi thư, biết lễ giữ lệ, lời nói thông tuệ, không phải là người không phóng khoáng."
Thục Quý phi nhướng đôi lông mày tinh xảo: "Vậy con tính lấy nàng làm chính thê sao? Quản lý mọi sự trong Vương phủ, nối dõi tông đường cho con?"
Nhi tử thảng thốt một tiếng, cứ vậy mà hắn lại đi thừa nhận mình có nữ tử trong lòng mất rồi. Thục Quý phi lắc đầu, cũng đồng thời phủ định khả năng một nữ tử tiểu gia có thể trở thành Đoan Vương phi.
Thẩm Hựu Dự trở nên lúng túng, không phải là vì Phương Niên Niên có xứng hay không, mà là hắn đã thay đổi chủ ý rồi, vốn dĩ trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy chuyện mẫu thân chọn một nữ tử trong số các thế gia để trở thành Vương phi là vấn đề cả...
Hắn ngập ngừng trên môi: "Mẫu thân, để con suy nghĩ lại, dù sao trong lòng nàng có con, con không thể phụ nàng."
Mặc dù hắn thân bất do kỷ, song hắn cũng không có lý do gì để ép Phương Niên Niên thuận theo ý mình. Nàng... Không phải là loại nữ tử nguyện ý làm thiếp thân. Nếu là vì hắn, liệu nàng có nguyện ý hay không?
Thục Quý phi vốn định bảo rằng "Nữ tử này dám lén lút tư tình, thật là lỗ mãng", song thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của nhi tử, bà nhướng mày gằn giọng: "Nhi tức của ta ắt nhân phẩm, tài mạo đều không chỗ nào chê, mẫu thân sẽ chọn một người khiến con yêu thích."
Thẩm Hựu Dự không nói điều gì, mặc kệ mẫu thân chọn ai, hắn cũng sẽ không ưng.
Thục Quý phi nhíu mày, thái độ im lặng của nhi tử hiển nhiên khiến bà không vui, vậy mà nhi tử lại im lặng cự tuyệt, rốt cuộc cô nương có thể khiến nhi tử nhớ nhung trong lòng có dáng vẻ thế nào?
Bên ngoài thiên điện, vừa mấy khắc trước, Thẩm Kỳ bị ép phải nói ra sự thật, hắn rũ mắt cụp mày, suýt thì bật khóc. Thật ra Phương Hạnh cũng không làm khó hắn, dù sao cũng là hài tử mình trông coi từ nhỏ đến lớn, bà cũng không nỡ đánh mấy gậy. Sau khi trò chuyện, bà đứng bên rèm chờ đợi, theo đó mà nghe được cuộc trò chuyện của hai mẫu tử, ngoài mặt bà vẫn bình tĩnh, nội tâm lại tràn đầy bất đắc dĩ: Theo Thẩm Kỳ kể, là Điện hạ bằng lòng "Nặng tình quang gánh cạo đầu, Đầu kia nước nóng mặc dầu đơn phương[6]", nữ tử người ta còn không có nửa phần tình ý, Điện hạ lại luôn miệng nói lòng nàng có ta... Nếu nương nương biết được, không biết sẽ có phản ứng gì?
[6] Nguyên văn là "Thế đầu khiêu tử nhất đầu nhiệt" (剃头挑子一头热). Thợ cạo đầu trong dân gian đại đa số gánh đòn gánh, một đầu là chậu lửa, bên trên để chậu nước nóng, trên chậu treo tấm kính; còn đầu kia là chiếc ghế nhỏ có hộc hình chữ nhật, trong hộc để dao cạo, kéo, lược, dưới hộc có thùng nước, từ đó lưu truyền câu thành ngữ trên. Bản dịch do người dịch phóng tác. Thường dùng để chỉ một người thì nồng nhiệt, còn một người thì lãnh đạm.
Nhân vật được nhớ thương lại đang âu sầu với chuyện se chỉ luồn kim, Phương Niên Niên nhìn miếng vải căng trên khung thêu, từng mối tơ chỉ cứ rối vò hết nút thắt này đến nút thắt khác... Nàng bỏ cuộc, chấp nhận mình thật sự không thể thêu thùa.
"Tú Tú, buông tha cho tỷ đi."
"Lúc muội không làm được điểm tâm, tỷ có nói vậy đâu." Lý Tú Tú ôm hận.
Phương Niên Niên chắp tay trước ngực cầu xin: "Tỷ muội chúng ta đừng nên tổn thương lẫn nhau như vậy, người ta xin lỗi mà, người ta không nên nói vậy với muội."
"Hứ, tỷ thấy đó, thêu thùa với muội rất đơn giản, với tỷ lại rất khó khăn. Làm bánh cũng thế mà, muội không làm được là vì muội không học vào, không được nói muội ngốc." Lý Tú Tú dẩu môi, cán đi cán lại mấy chục lần vẫn chưa có được một khối bột ưng ý thì cũng không phải là lỗi của nàng!
Phương Niên Niên chột dạ: "Là tỷ ngốc, là đôi tay này của tỷ ngốc nghếch, không biết may vá thêu thùa."
[1] Măng chua (酸笋).
[2] Bún ốc Liễu Châu (螺蛳粉): một món được kết hợp từ mì gạo, nước dùng được hầm trong nhiều giờ liền với các nguyên liệu như ốc, xương heo, xương bò, cùng với măng ngâm chua. Thứ mùi nồng nặc, khó ngửi là do măng chua được lên men theo một công thức bí truyền. Măng chua được coi là linh hồn của bún ốc Liễu Châu. Người ta cho rằng chính các loại axit amin từ quá trình lên men đã làm cho món ăn có hương vị thơm ngon và dễ gây nghiện.
Măng chua mà Thẩm Hựu Dự ăn là măng lớn mọc vào tháng hai, tháng ba, được tráng trực tiếp qua nước sôi để khử đắng, sau đó ngâm trong nước giếng mát lạnh hai ba ngày rồi mới vớt ra thái sợi, nấu trong giấm trắng Giang Nam, măng sau khi nấu chín cùng với nước canh sẽ được gói trong lá sen, cột lại thật chặt, ủ ở nơi râm mát, có thể cất dưới hầm được độ chừng một năm.
Măng được chế biến theo cách này có thể dùng làm món khai vị rất thèm ăn, khi hầm cùng canh gà có thể cho ra một nồi canh khai vị giải ngán cực kỳ thượng hạng. Thường phối hợp nhất là canh măng chua tôm viên, nước canh là dùng nước luộc gà, thịt gà sẽ được nấu đi nấu lại để loại bỏ tạp chất, phần dầu mỡ thu lại sẽ dùng làm nước canh, nấu cùng tôm viên sẽ trong vắt như nước, thơm ngọt vô cùng, nước dùng này cũng có thể trụng cải thảo[3].
[3] Cải thảo (白菜).
Cho Thẩm Hựu Dự ăn đương nhiên không "tinh tế", "phức tạp" như vậy, hắn là nam tử tráng niên, đặc biệt ưa thích canh gà nổi váng mỡ vàng, cũng thích da gà trơn mềm, đầu bếp của phòng bếp nhỏ đương nhiên biết rõ khẩu vị của Lục Điện hạ, món canh làm ra cũng phù hợp yêu cầu của hắn.
"Lần nào uống món canh này đều không thấy ngán, tay nghề sư phụ trong phòng bếp đúng là ngày càng xảo diệu hơn, không biết so với nha đầu thối thì thế nào?" Thẩm Hựu Dự hớp một ngụm canh, cắn một miếng tôm viên non mềm, làu bàu nói thầm. "Nha đầu thối thường chỉ nấu vài món ăn dân gian mà thôi, ắt sẽ không tốn công tốn sức làm những món cầu kỳ thế này. Nếu nàng có dịp ăn, chắc chắn là mặt mày hớn hở, đôi mắt sáng ngời."
Hắn vừa ăn vừa nghĩ không biết Phương Niên Niên từng ăn món này hay chưa, có biết làm món này hay không, nếu nàng ăn món này thì sẽ phản ứng thế nào...
Nhất định là tâm tình vui sướng mừng rỡ không thôi, đôi mắt hạnh cũng theo đó mà sáng ngời, phảng phất như chứa đầy sao trên trời, lại giống sóng gợn mặt hồ ngày xuân, từng tầng sóng nhẹ nhàng lay động trong lòng Thẩm Hựu Dự, dập dờn chạm vào tim hắn, vẽ ra từng vòng rung động không thôi.
Trong bữa cơm này giống như có một vị khách vô hình đang cùng ngồi ăn, mỗi đũa gắp lên đều mang theo lời bình phẩm, chia sẻ tư vị, ăn vào trong miệng, vị thấm vào tim, giống như bãi cát bằng phẳng không chút vết tích gì bỗng bị sóng biển chậm rãi xô nhẹ, nơi đó có bóng ai đi ngang qua, còn lưu lại vết chân trên cát.
Hắn tuy ăn một mình, nhưng không hề cô đơn.
Ăn xong bữa cơm, bàn con được dọn đi, cung nhân cúi người bưng lên một chiếc bàn mới, phía trên đặt từng món đồ sứ xanh thẫm như vòm trời, chất sứ trong suốt mỏng manh, gần như lộ ra hoạ tiết hoa điểu ô mộc được khảm xà cừ ở mặt sau. Bên trên bếp lò nhỏ là một ấm trà miệng mỏng cùng bộ, dưới lò đốt than quả trám, hương khí thoang thoảng, nước cũng vừa sôi, mang ra pha Ngân Sơn Tuyết Nha lại cho vị trà nhẹ nhàng khoan khoái, có hậu nọt dịu.
Vừa rồi đã thưởng trà bằng chén nhỏ viền men đen, hiện giờ lại pha trà, Thẩm Hựu Dự bèn phất tay, ra hiệu cho nha hoàn lui ra, không cần hầu hạ hắn. Nha hoàn chắp tay về trước, khom lưng lui lại mấy bước, quay người đi ra bên ngoài.
Sau khi nàng ta ra ngoài không được bao lâu, lại có mấy cung nhân mang một đĩa phật thủ[4] ngon ngọt vào điện, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn khắp phòng, hoà với hương trà Ngân Sơn Tuyết Nha tạo nên một cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
[4] Phật thủ (佛手).
Thẩm Hựu Dự nhấp một ngụm trà, trong lòng có hơi lo lắng, hắn biết mẫu thân chuẩn bị qua đây, ở ghế dài phía chếch đối diện là quả phật thủ được bày trong một chiếc mâm tre, từng dải tre được chuốt mỏng để tạo hình một chú vịt dẹt, nhìn rất thanh lệ mộc mạc, đây vốn là kiểu dáng mẫu thân yêu thích, bà đặc biệt ưa chuộng các món đồ sơn mài cầu kì, đặc biệt là những món có sắc đỏ và vàng.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ loạn thất bát tao thì nghe thấy tiếng bước chân, hắn từ trên sập nhảy vội xuống đất, xỏ vào đôi giày nửa ngày còn không thèm mang tử tế, gấp đến độ muốn mắng người: "Tên Thẩm Kỳ chết tiệt này, cứ vào lúc quan trọng là lại chẳng thấy đâu."
Nếu Thẩm Kỳ biết được, ắt sẽ mếu máo nhìn hắn, bày ra dáng vẻ và thần sắc cực kỳ không phù hợp: Điện hạ, là ngài cấm thần không được bước vào.
Bây giờ nói gì cũng đã trễ, Thục Quý phi đã đến rồi.
Thẩm Hựu Dự hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn cười toe toét, chân nọ đang gác chân kia, tay còn cầm giày, cất tiếng cười khô khốc: "Mẫu thân."
Thục Quý phi nhìn thấy dáng vẻ nhi tử, một bụng "khởi binh vấn tội[5]" lập tức chết từ trong trứng nước, bà lấy khăn che miệng, cười đến mức suýt không đứng vững: "Nhìn con mà xem, cứ nói mình trưởng thành rồi, rõ ràng là vẫn ngông cuồng như thế, ngay cả giày còn không mang tử tế. Không cần mang đâu, con cứ khoanh chân ngồi trên ghế đi, ngồi với mẫu thân con chẳng lẽ còn so đo cấp bậc lễ nghĩa nữa à!"
[5] Nguyên văn là "hưng sư vấn tội" (兴师问罪).
Thẩm Hựu Dự dứt khoát ném giày xuống, ngoan ngoãn ngồi lên ghế dài, song hắn không lẫm liệt ngồi xếp bằng như lúc đầu mà là ngồi quỳ, nha hoàn thấy thế bèn đi tới điều chỉnh vạt áo cho hắn, lúc tay nha hoàn suýt chạm vào hầu bao, Thẩm Hựu Dự liền gạt đi, hắn tự sửa sang vạt áo ngay ngắn, ngón cái theo thói quen lại cọ cọ vào đôi cá chép trên mặt hầu bao.
Hừm, hôm nay phải thật nghiêm chỉnh, không thể để mẫu thân trách cứ.
Ngón cái cọ vào đôi cá chép, nếu cứ ma sát liên tục thế này thì đôi cá chép sẽ bị sờn chỉ mất thôi, nhưng có vẻ Thẩm Hựu Dự lại chẳng buồn bận tâm.
Thục Quý phi thu cảnh tượng này vào mắt, khoé miệng nở một nụ cười thâm sâu, bà ngồi xuống, trực tiếp hỏi thẳng: "Đang cảm mến cô nương nào à?"
Thẩm Hựu Dự sợ nổi da gà, trong đầu liền hoài nghi Thẩm Kỳ có lỡ miệng bán đứng mình không, nhưng ngay tức khắc hắn liền cảm thấy thái độ của mình không đúng lắm, đâu ra cái chuyện hắn có tình ý, là nha đầu thối ngưỡng mộ hắn mà.
Hắn cố giữ mình không nhấp nhỏm, bày ra thần sắc thản nhiên, nói: "Người nói đi đâu vậy, con làm gì có tình ý với cô nương nào, không có lời của phụ mẫu, sao con dám tự ý hẹn ước chứ?"
Hắn chột dạ nhìn thoáng qua mẫu thân dò xét, ánh mắt liếc qua cực nhanh rồi ngó sang chỗ khác.
"Hầu bao kia do cô nương nào làm?" Thục Quý phi cảm thấy đùa giỡn nhi tử thật vui, bèn nắm lấy đề tài này không buông.
Thẩm Hựu Dự vẫn đưa lí do thoái thác: "Là tú nữ trong phủ làm."
Nói dối quen miệng, đến hắn cũng sắp tin rồi.
Thục Quý phi cười, đôi mắt bà vốn đã nhìn thấu sự đời, sao mà không biết nhi tử khẩu thị tâm phi, bà vươn tay về phía nhi tử, đôi bàn tay không hề sơn móng nên nhìn rất thanh tú, ngón tay thon dài ngoắc ngoắc: "Trông cũng vui mắt, đưa mẫu thân xem nào."
Thẩm Hựu Dự theo bản năng mà dùng tay che lại, làm xong mới giật mình vì phản ứng quá mức của bản thân, song hắn không nỡ buông ra, giống như sợ mẫu thân sẽ vươn tay đoạt đồ của mình. Hắn khẽ nhếch mông, có lẽ do ngồi quỳ lâu nên đôi chân hơi tê dại: "Mẫu thân thích thì con sẽ bảo tú nữ làm cho người." Một cái không đủ thì làm mười cái, buông tha cái này là được.
"Nhưng ta vừa thấy cái hầu bao này liền thích rồi." Thục Quý phi không buông tha.
Thẩm Hựu Dự lộ ra thần sắc vô cùng khẩn thiết, tội nghiệp, không khác mấy so với những đứa trẻ bị mẫu thân đoạt đồ giữa đường.
Ôi chao, thật sự là hoài niệm khi hài tử còn thơ bé, khi trưởng thành đã không còn thú vị như vậy rồi. Thục Quý phi nháy mắt cười lên, trong đôi mắt phượng đều là sự tiếc nuối trí trá, bà thầm nghĩ, nếu bây giờ cướp đi đồ vật trong tay nhi tử, không biết hắn có tức tối giậm chân, ánh mắt quật cường nhoè đi, cố gắng không khóc.
Thẩm Hựu Dự che lại hầu bao, cảnh giác rụt về phía sau: "Mẫu thân, người đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến chuyện tìm thê tử cho con."
Thẩm Hựu Dự: "..."
Khuôn mặt nha đầu thối lập tức hiện ra.
Thục Quý phi ngồi thẳng dậy, huơ tay trước mặt nhi tử mấy cái: "Lục lang, con cười..."
Thẩm Hựu Dự: "Sao... Sao ạ?"
Thục Quý phi đáp: "Thô bỉ."
Thẩm Hựu Dự: "..."
Đây là thân mẫu ta sao?!
Thục Quý phi chống cằm, thưởng thức khuôn mặt trắng bệch của nhi tử, lên tiếng: "Tìm trong số các nữ tử thế gia để làm chính thê của con, có nhạc gia hỗ trợ, ngày sau con ở trên triều cũng có thể giúp đỡ Đại lang. Nếu con thích cô nương kia, vậy cứ để nàng làm trắc phi, chuyên sủng cũng được, lệch sủng cũng không sao, tuỳ theo ý con vậy, nữ tử của thế gia đại tộc dù có thế nào cũng không phải độc phụ ghen tuông, ắt đối đãi nàng ta rất tốt, ngày sau có sinh hài tử cũng có thể lấy danh nghĩa đích mẫu, hài tử có thân phận của đích tử cũng tốt hơn. Nàng ấy vẫn có thể tự mình nuôi nấng dạy dỗ, giữ hài tử bên người."
Nói xong, Thục Quý phi vươn tay ra, Thẩm Hựu Dự đờ đẫn ngẩng mặt lên, mặc cho mẫu thân nắn bóp hai má.
"Không thích sự an bài của mẫu thân sao?"
Thẩm Hựu Dự rũ mắt, trả lời bằng cách im lặng. Hắn biết sứ mệnh của mình, ấy là ở bên cạnh hiệp trợ Đại ca, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ quán triệt, nhất định không được tranh giành vị trí Thái tử, cả hai phải huynh hữu đệ cung, hắn phải kính cẩn nghe lời, một lòng hiệp trợ, mẫu thân luôn tậm tâm chỉ bảo hắn trở thành một người đệ đệ hiếu thuận, một thần tử thân cận Thái tử, giống như hắn được sinh ra là vì Thái tử cần một người đệ đệ có thể đồng tâm hiệp lực cùng huynh ấy mà không phải e ngại gì...
Nếu không thì tại sao mẫu thân đi theo phụ thân tận chín năm mới sinh ra hắn!
Thân là sủng phi, muốn có nhiều con cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Hựu Dự âm thầm phản kháng, thậm chí còn trốn đến nhà ngoại công, cũng chỉ có ở chỗ ngoại công và cữu cữu, hắn mới có thể được làm chính mình. Không phải "đồ chơi" trong tay mẫu thân, không phải đệ đệ của Thái tử... Lúc ở bên cạnh nha đầu thối, hắn cũng được làm chính mình.
Thục Quý phi không cười cợt nữa, nhíu mày nhìn nhi tử: "Con muốn để một nữ nhi nhà nghèo làm Vương phi sao? Nàng ta xuất đầu lộ diện thì lại không phóng khoáng, rụt đầu rụt đuôi, đầu trâu mặt ngựa..."
"Nàng ấy không như thế." Thẩm Hựu Dự chu miệng phản bác.
Thục Quý phi khẽ cười, mặt mày khinh thường nhìn nhi tử: "Con lớn giọng như thế, đó là vì chưa từng thấy qua khung cảnh hoành tráng thực thụ. Nàng ta chỉ là tiểu môn tiểu hộ, lấy đâu năng lực mà trò chuyện cùng với mệnh phụ phu nhân? Ngôn ngữ thì thô bỉ, chẳng lẽ lại nói chuyện hạt thóc hạt vừng ở thôn quê sao? Năm dài tháng rộng, liệu nàng có tự mình vươn lên, hay lại bi ai tiếc hận như thân mẫu Tam lang chứ?"
"Mẫu thân." Thẩm Hựu Dự nỉ non. "Người đừng nói vậy, nàng thông hiểu thi thư, biết lễ giữ lệ, lời nói thông tuệ, không phải là người không phóng khoáng."
Thục Quý phi nhướng đôi lông mày tinh xảo: "Vậy con tính lấy nàng làm chính thê sao? Quản lý mọi sự trong Vương phủ, nối dõi tông đường cho con?"
Nhi tử thảng thốt một tiếng, cứ vậy mà hắn lại đi thừa nhận mình có nữ tử trong lòng mất rồi. Thục Quý phi lắc đầu, cũng đồng thời phủ định khả năng một nữ tử tiểu gia có thể trở thành Đoan Vương phi.
Thẩm Hựu Dự trở nên lúng túng, không phải là vì Phương Niên Niên có xứng hay không, mà là hắn đã thay đổi chủ ý rồi, vốn dĩ trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy chuyện mẫu thân chọn một nữ tử trong số các thế gia để trở thành Vương phi là vấn đề cả...
Hắn ngập ngừng trên môi: "Mẫu thân, để con suy nghĩ lại, dù sao trong lòng nàng có con, con không thể phụ nàng."
Mặc dù hắn thân bất do kỷ, song hắn cũng không có lý do gì để ép Phương Niên Niên thuận theo ý mình. Nàng... Không phải là loại nữ tử nguyện ý làm thiếp thân. Nếu là vì hắn, liệu nàng có nguyện ý hay không?
Thục Quý phi vốn định bảo rằng "Nữ tử này dám lén lút tư tình, thật là lỗ mãng", song thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của nhi tử, bà nhướng mày gằn giọng: "Nhi tức của ta ắt nhân phẩm, tài mạo đều không chỗ nào chê, mẫu thân sẽ chọn một người khiến con yêu thích."
Thẩm Hựu Dự không nói điều gì, mặc kệ mẫu thân chọn ai, hắn cũng sẽ không ưng.
Thục Quý phi nhíu mày, thái độ im lặng của nhi tử hiển nhiên khiến bà không vui, vậy mà nhi tử lại im lặng cự tuyệt, rốt cuộc cô nương có thể khiến nhi tử nhớ nhung trong lòng có dáng vẻ thế nào?
Bên ngoài thiên điện, vừa mấy khắc trước, Thẩm Kỳ bị ép phải nói ra sự thật, hắn rũ mắt cụp mày, suýt thì bật khóc. Thật ra Phương Hạnh cũng không làm khó hắn, dù sao cũng là hài tử mình trông coi từ nhỏ đến lớn, bà cũng không nỡ đánh mấy gậy. Sau khi trò chuyện, bà đứng bên rèm chờ đợi, theo đó mà nghe được cuộc trò chuyện của hai mẫu tử, ngoài mặt bà vẫn bình tĩnh, nội tâm lại tràn đầy bất đắc dĩ: Theo Thẩm Kỳ kể, là Điện hạ bằng lòng "Nặng tình quang gánh cạo đầu, Đầu kia nước nóng mặc dầu đơn phương[6]", nữ tử người ta còn không có nửa phần tình ý, Điện hạ lại luôn miệng nói lòng nàng có ta... Nếu nương nương biết được, không biết sẽ có phản ứng gì?
[6] Nguyên văn là "Thế đầu khiêu tử nhất đầu nhiệt" (剃头挑子一头热). Thợ cạo đầu trong dân gian đại đa số gánh đòn gánh, một đầu là chậu lửa, bên trên để chậu nước nóng, trên chậu treo tấm kính; còn đầu kia là chiếc ghế nhỏ có hộc hình chữ nhật, trong hộc để dao cạo, kéo, lược, dưới hộc có thùng nước, từ đó lưu truyền câu thành ngữ trên. Bản dịch do người dịch phóng tác. Thường dùng để chỉ một người thì nồng nhiệt, còn một người thì lãnh đạm.
Nhân vật được nhớ thương lại đang âu sầu với chuyện se chỉ luồn kim, Phương Niên Niên nhìn miếng vải căng trên khung thêu, từng mối tơ chỉ cứ rối vò hết nút thắt này đến nút thắt khác... Nàng bỏ cuộc, chấp nhận mình thật sự không thể thêu thùa.
"Tú Tú, buông tha cho tỷ đi."
"Lúc muội không làm được điểm tâm, tỷ có nói vậy đâu." Lý Tú Tú ôm hận.
Phương Niên Niên chắp tay trước ngực cầu xin: "Tỷ muội chúng ta đừng nên tổn thương lẫn nhau như vậy, người ta xin lỗi mà, người ta không nên nói vậy với muội."
"Hứ, tỷ thấy đó, thêu thùa với muội rất đơn giản, với tỷ lại rất khó khăn. Làm bánh cũng thế mà, muội không làm được là vì muội không học vào, không được nói muội ngốc." Lý Tú Tú dẩu môi, cán đi cán lại mấy chục lần vẫn chưa có được một khối bột ưng ý thì cũng không phải là lỗi của nàng!
Phương Niên Niên chột dạ: "Là tỷ ngốc, là đôi tay này của tỷ ngốc nghếch, không biết may vá thêu thùa."
/48
|