Sương mù trên núi mông lung mê hoặc hai mắt, nhưng trong lòng Hoa Trứ Vũ lại trong suốt như gương.
Những dấu hiệu này, rõ ràng là sắp xảy ra chém giết.
Quan hệ Nam Triều và Bắc Triều luôn không hòa thuận, có lẽ Viêm Đế đã sớm có ý sau khi bình định Tây Cương sẽ chinh phạt Bắc Triều. Nhưng lại không đoán được Bắc Triều chủ động đến xin hòa thân cầu hòa, việc này đã làm trở ngại hùng tâm của Viêm Đế. Trên đời này, điều dân chúng cần nhất là sự yên ổn, nếu xuất chiến mà không có lý do, sẽ làm mất lòng dân.
Nhưng nếu như công chúa hòa thân vừa ra khỏi biên giới Nam Triều bị ám sát ở núi Liên Ngọc, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nam Triều có thể chĩa mũi nhọn về phía Bắc Triều, lúc đó xuất binh sẽ là danh chính ngôn thuận.
Cho nên, nàng không phải là thay người khác đi hòa thân, mà là thay người khác đi chịu chết.
Ngay từ đầu, sứ giả Bắc Triều lựa chọn Ôn Uyển đi hòa thân, sau đó chắc là có người biết kế sách của Viêm Đế, không muốn Ôn Uyển đi chịu chết, vì thế Hoa Trứ Vũ nàng đã trở thành kẻ chết thay kia.
Người kia có lẽ là Tả tướng Cơ Phượng Ly.
Nếu là được lựa chọn giữa nàng và Ôn Uyển, ai chả muốn chọn Nam Triều đệ nhất tài nữ, ai bảo Hoa Trứ Vũ nàng không dung mạo, không tài đức đây.
Dĩ nhiên, lựa chọn nàng đi chịu chết còn có một lợi thế khác, phụ thân nàng là Bình Tây hầu Hoa Mục, nếu nàng chết đi, phụ thân nàng sẽ thay nàng báo thù, sẽ dẫn Hoa gia quân đi chinh phạt phương Bắc, dũng khí giết địch trên chiến trường sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Đối với kế sách của Viêm Đế và Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ cảm thấy bội phục vô cùng.
Trong lòng không phải không hận. Nhưng bây giờ nàng không rảnh rỗi nghĩ đến những chuyện đó. Đối với màn chém giết sắp tới nàng phải ứng phó như thế nào?
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong mắt Hoa Trứ Vũ có một tia sáng lành lạnh, nàng không những không đau khổ, ngược lại còn rất bình tĩnh, Hoa Trứ Vũ nàng cũng không phải hạng người chỉ biết ngồi chờ chết.
“Cẩm Sắc, ngươi nói với thị vệ đánh xe một tiếng, nói ta cảm thấy không khoẻ, cần nghỉ tạm một lúc, bảo hắn bẩm với Hiền Vương, để đội ngũ đừng vào hẻm núi vội, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.” Hoa Trứ Vũ trầm giọng nói với Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc theo lời mà đi, chỉ một lát sau, đội ngũ liền ngừng lại, vừa mới tới khu vực phía trước hẻm núi.
“Tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Cẩm Sắc hỏi, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
“Cẩm Sắc, đừng sợ, có người muốn ám sát ta, chúng ta phải thoát khỏi chỗ này.” Hoa Trứ Vũ đè thấp giọng nói, “Ngươi đỡ ta, chúng ta xuống xe, nói là đi nhà xí, đừng để cho người khác đi theo. Sau đó nghĩ cách tìm một chỗ ẩn nấp trước.”
Kế duy nhất bây giờ, cũng chỉ có thể trốn đi trước.
Nếu Viêm Đế quyết ý muốn nàng chết, quân sĩ Bắc Triều chắc chắn không thể bảo vệ được cho nàng, bởi vì Viêm Đế phải chắc chắn với nhân số quân của Bắc Triều, còn cài thêm người tới ám sát, nhất định sẽ đắc thủ. Mà Hiền Vương có bộ râu hoa râm kia cũng không phải là người có võ nghệ cao cường.
Cẩm Sắc nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, mắt mở trừng trừng. Cô không nói nổi một lời, đỡ Hoa Trứ Vũ xuống xe ngựa, lạnh lùng nói với những thị vệ bên ngoài: “Công chúa có chút việc, các ngươi canh gác ở trong này.”
Thị vệ cũng thông minh hiểu chuyện, biết chuyện này là chuyện gì, dọc trên đường đi, đây cũng không phải lần đầu công chúa đi nhà xí, ai cũng không có hứng thú đi theo.
Cẩm Sắc đỡ Hoa Trứ Vũ đi được vài bước, chuyển quá vách núi, xoay người cõng Hoa Trứ Vũ lên lưng, thi triển khinh công, vội vã chạy về phía trước. Trên đỉnh núi toàn tuyết đọng hơn ngàn năm, dẫm lên trên đó phát ra những tiếng kẽo kẹt, gió táp vào mặt mang theo hơi lạnh thấu xương. Đường núi gập ghềnh, bỗng nhiên tuyết dưới chân bị sụt, hai người lăn dọc xuống theo triền núi.
Phía sau vang lên tiếng người kêu ngựa hí, trong đêm tối càng thêm chói tai, có mùi máu tươi bay theo gió đêm nhẹ nhàng thổi lại đây. Rõ ràng, những thích khách trốn trong cốc đã bắt đầu ra tay.
Đôi mắt Hoa Trứ Vũ ngưng đọng, hiện lên vẻ sắc bén.
Cẩm Sắc vội vàng đứng lên, muốn cõng Hoa Trứ Vũ lên lưng chạy tiếp.
“Cẩm Sắc, đừng chạy nữa, trăng đêm nay sáng như vậy, bọn họ sẽ phát hiện ra chúng ta ngay, mau tìm một chỗ trốn đi.” Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên sườn dốc bên cạnh, có một lùm cây rất bé.
Cẩm Sắc nhìn tuyết dày đọng trước mắt, cắn chặt răng, rồi đột nhiên cởi quần áo trên người Hoa Trứ Vũ ra.
“Cẩm Sắc, ngươi muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ lớn tiếng hỏi.
Cẩm Sắc không nói gì, hai ba bước đã cởi giá y trên người Hoa Trứ Vũ xuống, rồi tháo mũ phượng đội đầu với khăn quàng vai.
Hoa Trứ Vũ bỗng nhiên hiểu ra Cẩm Sắc muốn làm gì, nhưng mà, cả người nàng vô lực, không thể ngăn Cẩm Sắc lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cẩm Sắc nhanh nhẹn mặc giá y của nàng lên người.
“Cẩm Sắc, đừng ngốc như vậy……” Hoa Trứ Vũ còn chưa nói xong, đã bị Cẩm Sắc điểm trúng á huyệt.
Đêm càng lúc càng sâu, ánh trăng sáng treo xa phía chân trời, chiếu rõ cả màu đỏ nổi bật trên người Cẩm Sắc, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Nàng cười nhợt nhạt, trong đôi mắt đẹp đầy sương mù mông lung, nàng khẽ khụt khịt cái mũi, không nhịn được rơi xuống một giọt nước mắt.
“Tiểu thư, năm đó nếu không phải người cứu Cẩm Sắc, Cẩm Sắc đã sớm bị bọn vô lại kia ngược đãi đến chết. Nhiều năm như vậy, cũng là tiểu thư cho Cẩm Sắc một mái nhà, tiểu thư gặp nạn, Cẩm Sắc nhất định phải cứu tiểu thư. Tuy trên núi này có chỗ ẩn thân, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Cho nên, chỉ có Cẩm Sắc đóng giả công chúa đã chết, bọn họ mới có thể ngừng lại.” Cẩm Sắc chậm rãi nói, lấy một món trang sức trên cổ mình xuống, đeo lên cổ Hoa Trứ Vũ.
“Tiểu thư, đây là thứ Cẩm Sắc đeo từ nhỏ, cũng là tín vật đoàn tụ với gia đình. Nguyện vọng lớn nhất kiếp này của Cẩm Sắc chính là đoàn tụ cùng với người nhà, chuyện này, chỉ mong tiểu thư hoàn thành giúp Cẩm Sắc.” Cẩm Sắc vừa nói, vừa ôm Hoa Trứ Vũ đến một rãnh sâu, lấy tay chôn tuyết lên người Hoa Trứ Vũ, tuyết không ngừng rơi, chỉ một lát sau đã vùi Hoa Trứ Vũ thật sâu.
Cảm giác lạnh như băng kéo tới, nhưng không thể sánh bằng cảm giác lạnh lẽo trong lòng nàng.
Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc……
Trên môi Hoa Trứ Vũ không ngừng mấp máy, nhưng lại không thốt ra được thành tiếng.
Tuyết chảy xuống miệng nàng, hóa thành một dòng nước lạnh chảy vào cổ họng, thấm vào trong lòng, giống nhau có một bàn tay vô hình tóm chặt lấy lòng nàng, làm nàng đau không thở nổi. Nàng dùng sức đẩy tuyết trên người ra, nhưng hai tay mềm nhũn, dùng cách nào cũng không có lực.
Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, dường như nghe thấy có người hô: “Ở bên kia, người phụ nữ đó ở bên kia!”
Tiếng gió, tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, sau đó, là một loạt tiếng cười xấu xa.
“Cấp trên giao nhiệm vụ cho chúng ta cũng không tệ, nhìn làn da mịn màng này, còn có khuôn mặt này. Tối nay chúng ta đã vớ được món hời lớn.” Một giọng nam thô lỗ nói.
Những dấu hiệu này, rõ ràng là sắp xảy ra chém giết.
Quan hệ Nam Triều và Bắc Triều luôn không hòa thuận, có lẽ Viêm Đế đã sớm có ý sau khi bình định Tây Cương sẽ chinh phạt Bắc Triều. Nhưng lại không đoán được Bắc Triều chủ động đến xin hòa thân cầu hòa, việc này đã làm trở ngại hùng tâm của Viêm Đế. Trên đời này, điều dân chúng cần nhất là sự yên ổn, nếu xuất chiến mà không có lý do, sẽ làm mất lòng dân.
Nhưng nếu như công chúa hòa thân vừa ra khỏi biên giới Nam Triều bị ám sát ở núi Liên Ngọc, nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn. Nam Triều có thể chĩa mũi nhọn về phía Bắc Triều, lúc đó xuất binh sẽ là danh chính ngôn thuận.
Cho nên, nàng không phải là thay người khác đi hòa thân, mà là thay người khác đi chịu chết.
Ngay từ đầu, sứ giả Bắc Triều lựa chọn Ôn Uyển đi hòa thân, sau đó chắc là có người biết kế sách của Viêm Đế, không muốn Ôn Uyển đi chịu chết, vì thế Hoa Trứ Vũ nàng đã trở thành kẻ chết thay kia.
Người kia có lẽ là Tả tướng Cơ Phượng Ly.
Nếu là được lựa chọn giữa nàng và Ôn Uyển, ai chả muốn chọn Nam Triều đệ nhất tài nữ, ai bảo Hoa Trứ Vũ nàng không dung mạo, không tài đức đây.
Dĩ nhiên, lựa chọn nàng đi chịu chết còn có một lợi thế khác, phụ thân nàng là Bình Tây hầu Hoa Mục, nếu nàng chết đi, phụ thân nàng sẽ thay nàng báo thù, sẽ dẫn Hoa gia quân đi chinh phạt phương Bắc, dũng khí giết địch trên chiến trường sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Đối với kế sách của Viêm Đế và Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ cảm thấy bội phục vô cùng.
Trong lòng không phải không hận. Nhưng bây giờ nàng không rảnh rỗi nghĩ đến những chuyện đó. Đối với màn chém giết sắp tới nàng phải ứng phó như thế nào?
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, trong mắt Hoa Trứ Vũ có một tia sáng lành lạnh, nàng không những không đau khổ, ngược lại còn rất bình tĩnh, Hoa Trứ Vũ nàng cũng không phải hạng người chỉ biết ngồi chờ chết.
“Cẩm Sắc, ngươi nói với thị vệ đánh xe một tiếng, nói ta cảm thấy không khoẻ, cần nghỉ tạm một lúc, bảo hắn bẩm với Hiền Vương, để đội ngũ đừng vào hẻm núi vội, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.” Hoa Trứ Vũ trầm giọng nói với Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc theo lời mà đi, chỉ một lát sau, đội ngũ liền ngừng lại, vừa mới tới khu vực phía trước hẻm núi.
“Tiểu thư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Cẩm Sắc hỏi, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.
“Cẩm Sắc, đừng sợ, có người muốn ám sát ta, chúng ta phải thoát khỏi chỗ này.” Hoa Trứ Vũ đè thấp giọng nói, “Ngươi đỡ ta, chúng ta xuống xe, nói là đi nhà xí, đừng để cho người khác đi theo. Sau đó nghĩ cách tìm một chỗ ẩn nấp trước.”
Kế duy nhất bây giờ, cũng chỉ có thể trốn đi trước.
Nếu Viêm Đế quyết ý muốn nàng chết, quân sĩ Bắc Triều chắc chắn không thể bảo vệ được cho nàng, bởi vì Viêm Đế phải chắc chắn với nhân số quân của Bắc Triều, còn cài thêm người tới ám sát, nhất định sẽ đắc thủ. Mà Hiền Vương có bộ râu hoa râm kia cũng không phải là người có võ nghệ cao cường.
Cẩm Sắc nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, mắt mở trừng trừng. Cô không nói nổi một lời, đỡ Hoa Trứ Vũ xuống xe ngựa, lạnh lùng nói với những thị vệ bên ngoài: “Công chúa có chút việc, các ngươi canh gác ở trong này.”
Thị vệ cũng thông minh hiểu chuyện, biết chuyện này là chuyện gì, dọc trên đường đi, đây cũng không phải lần đầu công chúa đi nhà xí, ai cũng không có hứng thú đi theo.
Cẩm Sắc đỡ Hoa Trứ Vũ đi được vài bước, chuyển quá vách núi, xoay người cõng Hoa Trứ Vũ lên lưng, thi triển khinh công, vội vã chạy về phía trước. Trên đỉnh núi toàn tuyết đọng hơn ngàn năm, dẫm lên trên đó phát ra những tiếng kẽo kẹt, gió táp vào mặt mang theo hơi lạnh thấu xương. Đường núi gập ghềnh, bỗng nhiên tuyết dưới chân bị sụt, hai người lăn dọc xuống theo triền núi.
Phía sau vang lên tiếng người kêu ngựa hí, trong đêm tối càng thêm chói tai, có mùi máu tươi bay theo gió đêm nhẹ nhàng thổi lại đây. Rõ ràng, những thích khách trốn trong cốc đã bắt đầu ra tay.
Đôi mắt Hoa Trứ Vũ ngưng đọng, hiện lên vẻ sắc bén.
Cẩm Sắc vội vàng đứng lên, muốn cõng Hoa Trứ Vũ lên lưng chạy tiếp.
“Cẩm Sắc, đừng chạy nữa, trăng đêm nay sáng như vậy, bọn họ sẽ phát hiện ra chúng ta ngay, mau tìm một chỗ trốn đi.” Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên sườn dốc bên cạnh, có một lùm cây rất bé.
Cẩm Sắc nhìn tuyết dày đọng trước mắt, cắn chặt răng, rồi đột nhiên cởi quần áo trên người Hoa Trứ Vũ ra.
“Cẩm Sắc, ngươi muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ lớn tiếng hỏi.
Cẩm Sắc không nói gì, hai ba bước đã cởi giá y trên người Hoa Trứ Vũ xuống, rồi tháo mũ phượng đội đầu với khăn quàng vai.
Hoa Trứ Vũ bỗng nhiên hiểu ra Cẩm Sắc muốn làm gì, nhưng mà, cả người nàng vô lực, không thể ngăn Cẩm Sắc lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cẩm Sắc nhanh nhẹn mặc giá y của nàng lên người.
“Cẩm Sắc, đừng ngốc như vậy……” Hoa Trứ Vũ còn chưa nói xong, đã bị Cẩm Sắc điểm trúng á huyệt.
Đêm càng lúc càng sâu, ánh trăng sáng treo xa phía chân trời, chiếu rõ cả màu đỏ nổi bật trên người Cẩm Sắc, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Nàng cười nhợt nhạt, trong đôi mắt đẹp đầy sương mù mông lung, nàng khẽ khụt khịt cái mũi, không nhịn được rơi xuống một giọt nước mắt.
“Tiểu thư, năm đó nếu không phải người cứu Cẩm Sắc, Cẩm Sắc đã sớm bị bọn vô lại kia ngược đãi đến chết. Nhiều năm như vậy, cũng là tiểu thư cho Cẩm Sắc một mái nhà, tiểu thư gặp nạn, Cẩm Sắc nhất định phải cứu tiểu thư. Tuy trên núi này có chỗ ẩn thân, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Cho nên, chỉ có Cẩm Sắc đóng giả công chúa đã chết, bọn họ mới có thể ngừng lại.” Cẩm Sắc chậm rãi nói, lấy một món trang sức trên cổ mình xuống, đeo lên cổ Hoa Trứ Vũ.
“Tiểu thư, đây là thứ Cẩm Sắc đeo từ nhỏ, cũng là tín vật đoàn tụ với gia đình. Nguyện vọng lớn nhất kiếp này của Cẩm Sắc chính là đoàn tụ cùng với người nhà, chuyện này, chỉ mong tiểu thư hoàn thành giúp Cẩm Sắc.” Cẩm Sắc vừa nói, vừa ôm Hoa Trứ Vũ đến một rãnh sâu, lấy tay chôn tuyết lên người Hoa Trứ Vũ, tuyết không ngừng rơi, chỉ một lát sau đã vùi Hoa Trứ Vũ thật sâu.
Cảm giác lạnh như băng kéo tới, nhưng không thể sánh bằng cảm giác lạnh lẽo trong lòng nàng.
Cẩm Sắc.
Cẩm Sắc……
Trên môi Hoa Trứ Vũ không ngừng mấp máy, nhưng lại không thốt ra được thành tiếng.
Tuyết chảy xuống miệng nàng, hóa thành một dòng nước lạnh chảy vào cổ họng, thấm vào trong lòng, giống nhau có một bàn tay vô hình tóm chặt lấy lòng nàng, làm nàng đau không thở nổi. Nàng dùng sức đẩy tuyết trên người ra, nhưng hai tay mềm nhũn, dùng cách nào cũng không có lực.
Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, dường như nghe thấy có người hô: “Ở bên kia, người phụ nữ đó ở bên kia!”
Tiếng gió, tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, sau đó, là một loạt tiếng cười xấu xa.
“Cấp trên giao nhiệm vụ cho chúng ta cũng không tệ, nhìn làn da mịn màng này, còn có khuôn mặt này. Tối nay chúng ta đã vớ được món hời lớn.” Một giọng nam thô lỗ nói.
/203
|