Lời vừa dứt, một vị tướng lãnh mày kiếm mắt sáng trẻ tuổi tiến lên, hạ thấp giọng đạo: “Điện hạ, đắc tội.”
Long Tĩnh Thủy vô lực phản kháng, thậm chí ngay cả chút sức lực để nhúc nhích cũng không còn, như trước nhìn thẳng vào người nọ.
Long Vô Ba chỉ mỉm cười, dường như không có việc gì mà bình tĩnh tiêu sái một lần nữa ngồi trên ngai rồng.
Trên cao nhìn xuống, khí thế phi phàm.
____****______
Người nọ hiện giờ là chủ nhân của Đông Hải Long Cung, vô luận tươi cười hay ôn nhu vô hại cỡ nào, cũng không còn là đệ đệ mà y yêu thương năm xưa.
Long Tĩnh Thủy nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng lại thở dài, rốt cục xoay người rời đi. Tuy nhiên mới bước vài bước, ngực liền truyền đến một cảm giác đau đớn, bước chân lảo đảo ngã ngay xuống đất.
Nghĩ đến ly rượu độc kia giờ phút này đang phát huy hiệu lực, làm cho y mất hết sức lực không thể bước đi.
“Điện hạ……” Vị tướng lãnh trẻ tuổi lắp bắp kinh hãi, vội vàng đưa tay đỡ lấy y.
Long Tĩnh Thủy khoát tay, nét mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Không cần, ta tự mình.”
Nói xong, y cắn chặt răng, cố nén cảm giác đau đớn từ thân thể mà đi về trước.
Có lẻ vì linh lực bị chăn nên lần này đưa y đi không có một đôi quân hùng hậu áp giải như ban đầu mà chỉ có hai tiểu binh dẫn đường đi ở trước, cùng vị tướng lãnh tuổi hãy còn trẻ tả hữu hai bên.
Long Tĩnh Thủy vì tâm hoảng hốt, mà đi đã được một đường dài lại không chút chú ý đến cảnh vật xung quanh có gì không đúng. Mãi một hồi lâu, y mới kinh ngạc nhận ra, liền dừng bước chân: “Sa tướng quân, đây không phải đường đi tới nhà ngục.”
Vị tướng lãnh trẻ tuổi này trông có chút khó xử, mở miệng ngập ngừng ấp úng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu đạo: “Mạt tướng chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Long Tĩnh Thủy gật đầu, không tái hỏi nhiều, bước chân tuy chậm hơn trước, nhưng vẫn hướng về trước mà đi.
Y sớm đã dự đoán đến ngày này.
Nếu đã trở thành tù nhân, kia có đi vào ngục giam hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau?
Bất quá chỉ là chút khổ hình tra tấn mà thôi, mặc kệ Long Vô Ba sử dụng thủ đoạn gì, y cũng không sợ hãi.
Nghĩ như vậy, bất tri bất giác y đã đi tới môt nơi —— đó là tẩm cung một cung điện đã hoang phế từ lâu, bốn bề bị tơ nhện bao phủ, nhiều chỗ dường như sắp mục nát, nơi này rõ ràng từ rất lâu đã không có người ngụ. Chỉ có thể dùng một câu để nói “hoang tàn”.
Long Tĩnh Thủy liếc mắt nhìn, thân thể liền phát run, hàn khí lạnh giá từ chân tỏa lên trên.
Nguyên lai là nơi này!
Long Vô Ba an bài y tới đây, nếu không phải báo thù thì là gì, đã quá rõ ràng.
Long Tĩnh Thủy cười khổ, nguyên bản y từng nghĩ đây là nơi y chán ghét nhất, ai ngờ lại có một ngày đứng trước tẩm cung này, nhưng tận trong tâm lại chứa một tia ấm áp.
Bên trong từ cành cây cọng cỏ, tất cả đều thân thuộc với y.
Bởi vì, đây là nơi đệ đệ mà y thương yêu, sủng ái nhất đã từng cư ngụ.
Nhiều kỷ niệm chôn giấu tận cùng trong trái tim dần hiện lên.
Long Tĩnh Thủy đẩy cửa điện ra, từng bước một bước vào, hồn nhiên quên mất mấy tướng lĩnh đang áp giải y. Chờ y phục hồi lại, thì người đã muốn ở trong phòng Long Vô Ba ngày xưa.
Phòng ở không lớn cũng không nhỏ, bên trong bài trí cực kỳ đơn giản, khó có được mấy thứ trân bảo, là y lúc xưa đưa cho Long Vô Ba. Mà một bên trên lương trụ có vài vết sâu cạn không đồng nhất, là y cùng Long Vô Ba lưu lại vết tích khi so chiều cao với nhau.Nhưng bây giờ người nọ có vẻ đã cao vượt qua y.
Long Tĩnh Thủy thở dài, không kiềm nén được mà vươn tay vuốt ve vết khắc trên trụ, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm đến, liền cảm thấy khó thở, từ sau lưng y có người tiến rất gần, hơi thở ấm áp thổi ở bên tai.
“Đại ca.”
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, ẩn ẩn nở nụ cười nhạt, là loại mị lực quyến rũ nhân tâm.
Long Tĩnh Thủy thân thể cứng đờ, tựa hồ nháy mắt trở về ngày xưa —— Long Vô Ba khi đó vẫn là tiểu hài tử, đệ đệ đáng yêu luôn ở trong vòng tay y ôm ấp, làm nũng là bản lĩnh thiên hạ vô song của người nọ.
Nhưng sự đau đớn lưu trên thân thể lúc này lập tức đưa y trở lại hiện thực tàn khốc.
Long Vô Ba nâng tay niết trụ cằm Long Tĩnh Thủy, bắt bắt buột y quay đầu đối diện mình, cười nói: “Như thế nào không muốn cùng ta nói chuyện sao?”
Long Tĩnh Thủy im lặng không đáp.
Long Vô Ba cũng không để ý lắm, chỉ lướt nhìn xung quanh, rồi nói: “Đại ca, trí nhớ ngươi thật tốt a, như vậy chắc hẳn còn nhớ rõ nơi này, đúng không? Ngươi … ngày đó nếu tái hung ác một chút, giết sạch tất cả người trong điện, sau đem nơi này hủy diệt sạch sẽ, thì giờ có lẻ không hội cùng người chốn cũ gặp lại.”
Sắc mặt Long Tĩnh Thủy đột nhiên trắng bệch, nhưng vẫn như cũ không nói một lời.
Long Vô Ba liền gần hơn, ghé vào tai y thổi một hơi, thanh âm mềm nhẹ: ” Chi bằng…… Ngươi về sau liền ngụ ở nơi này đi.”
Nghe Long Vô Ba nói vậy, Long Tĩnh Thủy tim đập càng nhanh, thân thể cơ hồ muốn mềm nhũng, nhưng bị Long Vô Ba giữ lại cánh tay, khiến y không thể động đậy.
“Ha ha, sợ cái gì? Ngươi lúc giết người còn không sợ, thì bây giờ có cái gì đáng sợ?” Long Vô Ba đợi y đứng vững, mới từ từ thả tay y ra, trên mặt vẫn hàm trứ nụ cười khinh ngạo, một tâm trạng vô cùng tốt “Đại ca ngươi luôn như vậy, mỗi lần diệt cỏ đều không bao giờ diệt tận gốc, cho nên mới lưu lại nhiều rắc rối về sau như là ….. bây giờ vậy.”
Nói xong, hắn lui về sau từng bước, động thủ cỡi y khấu chính mình.
Long Tĩnh Thủy trong lòng run sợ, chỉ có thể mở mắt nhìn Long Vô Ba cởi áo tháo dây lưng, chậm rãi kéo thấp cổ áo, lộ ra bờ ngực với làn da trắng nõn.
Ở vị trí gần tim hiện hữu một vết sẹo lớn dữ tợn.
Tuy rằng da thịt sớm đã lành, nhưng chỉ cần nhìn vết sẹo nhỏ này thì sẽ biết ngay thương thế trước đây có bao nhiêu nguy hiểm.
Long Tĩnh Thủy nhìn vết sẹo xấu xí này mà tâm theo đó mà đau đớn.
Long Vô Ba tự nhiên, cười tủm tỉm tay chỉ vào vết thương cũ nhẹ nhàng bân quơ nói một câu: “Đại ca, một kiếm này ngươi chỉ cần đâm sâu thêm vài phân liền dễ dàng đoạt mạng ta, thì ta như thế nào có khả năng cùng ngươi tranh đoạt vương vị như bây giờ?”
Hắn vừa nói vừa lắc đầu thở dài, lộ ra vẻ mặt thập phần đáng tiếc.
Long Tĩnh Thủy tựa như nghe mà không nghe thấy, từng bước tiến tới, ngón tay chậm rãi sờ lên vết sẹo, run giọng hỏi: “Đau không?”
Long Vô Ba nghe mà rùng mình, trong đôi mắt u ám xẹt qua một chút dị sắc, nhưng chỉ trong chớp nhoáng, liền khôi phục lại thái độ bất cần không chút để ý đến cái nhìn thiên hạ, giọng cười yếu ớt: “Ngươi ngày đó một kiếm đâm vào ngực, đương nhiên thực đau, bất quá……”
Hắn chớp chớp mắt nhìn Long Tĩnh Thủy, đột nhiên đem y kéo vào trong lòng, cúi đầu, thô lỗ hôn lên đôi môi không chút máu kia.
Long Tĩnh Thủy hô hấp bị giáng đoạn, lập tức giãy dụa, đầu óc lúc này trống rỗng.
Long Vô Ba lại không để ý tới, một tay ôm chặt eo y, một tay thế trụ gáy y, không ngừng hôn. Chiếc lưỡi linh hoạt mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng y, nhiệt độ nóng và ẩm ướt nhanh chóng truyền tới, hắn vẫn tận tình tàn sát bừa bãi đôi môi vô tội của y.
Cuối cùng, hắn lại cố ý ở trên môi Long Tĩnh Thủy cắn một ngụm, tiếng nói khàn khàn hơn so với bình thường, tà tứ cười: “Bất quá, chỉ một lát thôi, ta sẽ cho ngươi biết cái cảm giác đau khi bị thương, nó là như thế nào.”
Khi nói chuyện, hắn cầm lấy tay Long Tĩnh Thủy hướng đến dưới thân mình chạm nhẹ, rồi nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: ” Bằng nơi này.”
Long Tĩnh Thủy vô lực phản kháng, thậm chí ngay cả chút sức lực để nhúc nhích cũng không còn, như trước nhìn thẳng vào người nọ.
Long Vô Ba chỉ mỉm cười, dường như không có việc gì mà bình tĩnh tiêu sái một lần nữa ngồi trên ngai rồng.
Trên cao nhìn xuống, khí thế phi phàm.
____****______
Người nọ hiện giờ là chủ nhân của Đông Hải Long Cung, vô luận tươi cười hay ôn nhu vô hại cỡ nào, cũng không còn là đệ đệ mà y yêu thương năm xưa.
Long Tĩnh Thủy nhắm mắt tĩnh tâm, trong lòng lại thở dài, rốt cục xoay người rời đi. Tuy nhiên mới bước vài bước, ngực liền truyền đến một cảm giác đau đớn, bước chân lảo đảo ngã ngay xuống đất.
Nghĩ đến ly rượu độc kia giờ phút này đang phát huy hiệu lực, làm cho y mất hết sức lực không thể bước đi.
“Điện hạ……” Vị tướng lãnh trẻ tuổi lắp bắp kinh hãi, vội vàng đưa tay đỡ lấy y.
Long Tĩnh Thủy khoát tay, nét mặt không chút cảm xúc, thản nhiên nói: “Không cần, ta tự mình.”
Nói xong, y cắn chặt răng, cố nén cảm giác đau đớn từ thân thể mà đi về trước.
Có lẻ vì linh lực bị chăn nên lần này đưa y đi không có một đôi quân hùng hậu áp giải như ban đầu mà chỉ có hai tiểu binh dẫn đường đi ở trước, cùng vị tướng lãnh tuổi hãy còn trẻ tả hữu hai bên.
Long Tĩnh Thủy vì tâm hoảng hốt, mà đi đã được một đường dài lại không chút chú ý đến cảnh vật xung quanh có gì không đúng. Mãi một hồi lâu, y mới kinh ngạc nhận ra, liền dừng bước chân: “Sa tướng quân, đây không phải đường đi tới nhà ngục.”
Vị tướng lãnh trẻ tuổi này trông có chút khó xử, mở miệng ngập ngừng ấp úng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu đạo: “Mạt tướng chỉ là phụng mệnh làm việc.”
Long Tĩnh Thủy gật đầu, không tái hỏi nhiều, bước chân tuy chậm hơn trước, nhưng vẫn hướng về trước mà đi.
Y sớm đã dự đoán đến ngày này.
Nếu đã trở thành tù nhân, kia có đi vào ngục giam hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau?
Bất quá chỉ là chút khổ hình tra tấn mà thôi, mặc kệ Long Vô Ba sử dụng thủ đoạn gì, y cũng không sợ hãi.
Nghĩ như vậy, bất tri bất giác y đã đi tới môt nơi —— đó là tẩm cung một cung điện đã hoang phế từ lâu, bốn bề bị tơ nhện bao phủ, nhiều chỗ dường như sắp mục nát, nơi này rõ ràng từ rất lâu đã không có người ngụ. Chỉ có thể dùng một câu để nói “hoang tàn”.
Long Tĩnh Thủy liếc mắt nhìn, thân thể liền phát run, hàn khí lạnh giá từ chân tỏa lên trên.
Nguyên lai là nơi này!
Long Vô Ba an bài y tới đây, nếu không phải báo thù thì là gì, đã quá rõ ràng.
Long Tĩnh Thủy cười khổ, nguyên bản y từng nghĩ đây là nơi y chán ghét nhất, ai ngờ lại có một ngày đứng trước tẩm cung này, nhưng tận trong tâm lại chứa một tia ấm áp.
Bên trong từ cành cây cọng cỏ, tất cả đều thân thuộc với y.
Bởi vì, đây là nơi đệ đệ mà y thương yêu, sủng ái nhất đã từng cư ngụ.
Nhiều kỷ niệm chôn giấu tận cùng trong trái tim dần hiện lên.
Long Tĩnh Thủy đẩy cửa điện ra, từng bước một bước vào, hồn nhiên quên mất mấy tướng lĩnh đang áp giải y. Chờ y phục hồi lại, thì người đã muốn ở trong phòng Long Vô Ba ngày xưa.
Phòng ở không lớn cũng không nhỏ, bên trong bài trí cực kỳ đơn giản, khó có được mấy thứ trân bảo, là y lúc xưa đưa cho Long Vô Ba. Mà một bên trên lương trụ có vài vết sâu cạn không đồng nhất, là y cùng Long Vô Ba lưu lại vết tích khi so chiều cao với nhau.Nhưng bây giờ người nọ có vẻ đã cao vượt qua y.
Long Tĩnh Thủy thở dài, không kiềm nén được mà vươn tay vuốt ve vết khắc trên trụ, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm đến, liền cảm thấy khó thở, từ sau lưng y có người tiến rất gần, hơi thở ấm áp thổi ở bên tai.
“Đại ca.”
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, ẩn ẩn nở nụ cười nhạt, là loại mị lực quyến rũ nhân tâm.
Long Tĩnh Thủy thân thể cứng đờ, tựa hồ nháy mắt trở về ngày xưa —— Long Vô Ba khi đó vẫn là tiểu hài tử, đệ đệ đáng yêu luôn ở trong vòng tay y ôm ấp, làm nũng là bản lĩnh thiên hạ vô song của người nọ.
Nhưng sự đau đớn lưu trên thân thể lúc này lập tức đưa y trở lại hiện thực tàn khốc.
Long Vô Ba nâng tay niết trụ cằm Long Tĩnh Thủy, bắt bắt buột y quay đầu đối diện mình, cười nói: “Như thế nào không muốn cùng ta nói chuyện sao?”
Long Tĩnh Thủy im lặng không đáp.
Long Vô Ba cũng không để ý lắm, chỉ lướt nhìn xung quanh, rồi nói: “Đại ca, trí nhớ ngươi thật tốt a, như vậy chắc hẳn còn nhớ rõ nơi này, đúng không? Ngươi … ngày đó nếu tái hung ác một chút, giết sạch tất cả người trong điện, sau đem nơi này hủy diệt sạch sẽ, thì giờ có lẻ không hội cùng người chốn cũ gặp lại.”
Sắc mặt Long Tĩnh Thủy đột nhiên trắng bệch, nhưng vẫn như cũ không nói một lời.
Long Vô Ba liền gần hơn, ghé vào tai y thổi một hơi, thanh âm mềm nhẹ: ” Chi bằng…… Ngươi về sau liền ngụ ở nơi này đi.”
Nghe Long Vô Ba nói vậy, Long Tĩnh Thủy tim đập càng nhanh, thân thể cơ hồ muốn mềm nhũng, nhưng bị Long Vô Ba giữ lại cánh tay, khiến y không thể động đậy.
“Ha ha, sợ cái gì? Ngươi lúc giết người còn không sợ, thì bây giờ có cái gì đáng sợ?” Long Vô Ba đợi y đứng vững, mới từ từ thả tay y ra, trên mặt vẫn hàm trứ nụ cười khinh ngạo, một tâm trạng vô cùng tốt “Đại ca ngươi luôn như vậy, mỗi lần diệt cỏ đều không bao giờ diệt tận gốc, cho nên mới lưu lại nhiều rắc rối về sau như là ….. bây giờ vậy.”
Nói xong, hắn lui về sau từng bước, động thủ cỡi y khấu chính mình.
Long Tĩnh Thủy trong lòng run sợ, chỉ có thể mở mắt nhìn Long Vô Ba cởi áo tháo dây lưng, chậm rãi kéo thấp cổ áo, lộ ra bờ ngực với làn da trắng nõn.
Ở vị trí gần tim hiện hữu một vết sẹo lớn dữ tợn.
Tuy rằng da thịt sớm đã lành, nhưng chỉ cần nhìn vết sẹo nhỏ này thì sẽ biết ngay thương thế trước đây có bao nhiêu nguy hiểm.
Long Tĩnh Thủy nhìn vết sẹo xấu xí này mà tâm theo đó mà đau đớn.
Long Vô Ba tự nhiên, cười tủm tỉm tay chỉ vào vết thương cũ nhẹ nhàng bân quơ nói một câu: “Đại ca, một kiếm này ngươi chỉ cần đâm sâu thêm vài phân liền dễ dàng đoạt mạng ta, thì ta như thế nào có khả năng cùng ngươi tranh đoạt vương vị như bây giờ?”
Hắn vừa nói vừa lắc đầu thở dài, lộ ra vẻ mặt thập phần đáng tiếc.
Long Tĩnh Thủy tựa như nghe mà không nghe thấy, từng bước tiến tới, ngón tay chậm rãi sờ lên vết sẹo, run giọng hỏi: “Đau không?”
Long Vô Ba nghe mà rùng mình, trong đôi mắt u ám xẹt qua một chút dị sắc, nhưng chỉ trong chớp nhoáng, liền khôi phục lại thái độ bất cần không chút để ý đến cái nhìn thiên hạ, giọng cười yếu ớt: “Ngươi ngày đó một kiếm đâm vào ngực, đương nhiên thực đau, bất quá……”
Hắn chớp chớp mắt nhìn Long Tĩnh Thủy, đột nhiên đem y kéo vào trong lòng, cúi đầu, thô lỗ hôn lên đôi môi không chút máu kia.
Long Tĩnh Thủy hô hấp bị giáng đoạn, lập tức giãy dụa, đầu óc lúc này trống rỗng.
Long Vô Ba lại không để ý tới, một tay ôm chặt eo y, một tay thế trụ gáy y, không ngừng hôn. Chiếc lưỡi linh hoạt mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng y, nhiệt độ nóng và ẩm ướt nhanh chóng truyền tới, hắn vẫn tận tình tàn sát bừa bãi đôi môi vô tội của y.
Cuối cùng, hắn lại cố ý ở trên môi Long Tĩnh Thủy cắn một ngụm, tiếng nói khàn khàn hơn so với bình thường, tà tứ cười: “Bất quá, chỉ một lát thôi, ta sẽ cho ngươi biết cái cảm giác đau khi bị thương, nó là như thế nào.”
Khi nói chuyện, hắn cầm lấy tay Long Tĩnh Thủy hướng đến dưới thân mình chạm nhẹ, rồi nhẹ nhàng nhấn rõ từng chữ: ” Bằng nơi này.”
/35
|