Vầng tịch dương dịu dàng tỏa ra những tia sáng cuối cùng trước khi lặn xuống.
Liệt Chấn Bắc say mê nhìn cảnh nước non thủy tú, đoạn khẽ nói như than: “Cũng là hoàng hôn mười sáu năm về trước, ta và Tĩnh Am ngồi bên nhau ngắm mặt trời lặn sau Tịnh Trai Sơn. Ta hỏi nàng: 'Nếu ta đến sớm hơn Bàng Ban, liệu nàng có yêu ta?' Tĩnh Am chỉ cười: 'Ngốc ạ! Tĩnh Am làm sao biết được những chuyện giả định chứ?' Tận hôm nay ta vẫn còn nhớ như in vẻ thương cảm trong mắt nàng lúc ấy. Tĩnh Am ơi Tĩnh Am, cả đời này Chấn Bắc chỉ yêu kính có nàng!”.
Cốc Thiến Liên trong lòng xót xa, nâng bàn tay Liệt Chấn Bắc, tựa sát vào lão như đứa con gái nhỏ an ủi cha già. Phong Hành Liệt cũng nhất thời quên di câu chuyện về Đạo thai Ma chủng.
Liệt Chấn Bắc đột ngột quay lại chủ đề: “Phương pháp truyền thụ võ công của Từ Hàng Tịnh Trai hết sức đặc biệt, tóm tắt trong mấy chữ 'Tâm hữu linh tê nhất điểm thông', vì thế việc tuyển chọn đồ đệ là vô cùng nghiêm ngặt. Tĩnh Am đã mất ba năm, đi khắp mười tám tỉnh mới tìm được Cấn Băng Vân”.
Phong Hành Liệt giật mình, hiểu ý trong lời Liệt Chấn Bắc. Ngôn Tĩnh Am đã công phu chọn được đồ đệ có tâm linh cảm ứng kỳ diệu với mình, vì thế Cấn Băng Vân ngày càng trở thành bản sao của Ngôn Tĩnh Am. Bàng Ban đem Cấn Băng Vân đi cũng chẳng khác nào có được Ngôn Tĩnh Am, mà Ngôn Tĩnh Am cũng có thể qua Băng Vân hiến cho Bàng Ban một phần thân thể của mình. Những huyền cơ trong đó quả là tột cùng vi diệu.
Liệt Chấn Bắc lắc đầu cười vang: “Bàng Ban đúng là phi thường, lại nghĩ được ra cách ấy để vừa có Ngôn Tĩnh Am, vừa tránh khỏi sầu khổ của ái tình, lấy tình chế tình, thật là lợi hại!”.
Phong Hành Liệt toàn thân giật mạnh, hét lên điên cuồng: “Đừng nói nữa, ta không muốn nghe!”
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ngọn ngành sự việc. Bàng Ban sau khi có được Cấn Băng Vân, nhận nàng làm đồ đệ, lại cố ý dành tình cảm cho nàng. Mối tình trái ngược với luân thường đó đã nhấn Băng Vân vào vòng cương tỏa của lão, tình nguyện để lão lợi dụng làm Ma mai, khiến Phong Hành Liệt trở thành lư đỉnh để lão Ma Sư gieo truyền Ma chủng.
Cấn Băng Vân là đồng lõa hay là vô tội đây? Hay phải chăng là mỗi đằng một nửa?
Khi nàng trao thân cho Phong Hành Liệt, có bao nhiêu phần trong đó là ép lòng tuân lệnh sư môn? Bao nhiêu phần là cam tâm tình nguyện?
Cốc Thiến Liên hoảng hốt ôm chặt lấy Phong Hành Liệt, miệng lắp bắp thảm thương: “Hành Liệt, đừng nghĩ quẩn! Có muội ở đây với huynh mà!”.
Phong Hành Liệt vùng vẫy một lúc mới đứng yên, không nén được vẫn thở lên hồng hộc. Là sống hay chết, là tình hay thù, mặc thế nào hắn cũng phải gặp lại Băng Vân một lần, những ân oán giữa nàng và hắn phải có ngày kết liễu, nếu không cả đời Phong Hành Liệt cũng không thể sống yên.
Liệt Chấn Bắc nhìn bầu trời dần ngả sang màu đen, khẽ nói: “Chúng ta về thôi, chậm trễ là lỡ bữa tiệc tẩy trần Tư Tiên làm cho Hành Liệt đó!”.
o0o
Hàn Bách ngồi trong căn phòng trang nhã của Tả Thi, trước mặt hai tuyệt sắc mỹ nữ, một người là nghĩa tỉ mới nhận, một người là nữ nhân trong lòng. Tâm trí chàng không khỏi tràn ngập hạnh phúc, nhưng lại có chút lo lắng cho quan hệ giữa Tả Thi và Lãng PhiênVân. Lãng Phiên Vân nếu chỉ biết thưởng rượu mà không quan tâm đến người làm ra rượu, Tả Thi chẳng phải đã biến thành Chiêu Hà thứ hai sao?
Đang suy nghĩ mông lung thì Tả Thi nói vẻ đe dọa: “Hàn Bách cậu chẳng phải rất mồm mép ư? Cớ gì vào phòng rồi lại biến thành câm vậy?”.
Hàn Bách kính cẩn: “Đệ đang chuyên tâm lắng nghe giáo huấn của Thi tỉ, không có ý gì khác!”.
Tả Thi mặt hơi đỏ lên, hừ nhẹ: “Ai là Thi tỉ? Ta còn chưa nhận lời cậu mà!”.
Nhu Nhu tươi cười: “Thi tỉ rộng lòng một chút, nhận huynh ấy làm đệ đệ đi!”.
Không ai hiểu tâm ý của Tả Thi hơn Nhu Nhu, chỉ dựa vào việc Tả Thi bảo nàng gọi Hàn Bách vào phòng nói chuyện cũng có thể đoán Tả Thi quả thật có chút ý tứ đối với Hàn Bách rồi. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Không hẳn là sự tình nguyện của Tả Thi. Cho đến bây giờ, người nàng yêu nhất vẫn là Lãng Phiên Vân, dù đó là thứ tình yêu nào chăng nữa. Nhưng cũng vì Lãng Phiên Vân, nàng đã tình nguyện theo lời khuyên của chàng, cố thử lòng mình với một tình yêu khác, để chàng không còn phải bận lòng mà nhất tâm chuẩn bị cho trận chiến Lan Giang.
Nhu Nhu lại tin, sớm muộn Tả Thi cũng sẽ cảm nhận thấy sức hấp dẫn của người đệ đệ kỳ dị này. Hàn Bách quả thực có sức quyến rũ gần như ma mị, nhất là vẻ chân tình vô hạn khiến mọi trái tim nữ nhân đều không thể nghi ngờ. Cũng bởi Hàn Bách không có dã tâm hay mang chí cao xa mà chỉ thích tùy ngộ an thân, tránh xa vòng tranh danh đoạt lợi, tính cách ấy khiến chàng càng có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị của tình yêu. Con người chàng lại vừa thiện lương vừa to gan lớn mật, vừa không câu nệ vừa hài hước đa tình, bất cứ điểm nào cũng có thể khiến nữ nhân rung động.
Giọng Hàn Bách đã có chút nôn nóng: “Thi tỉ, Nhu Nhu, vì sao lại im lặng như vậy?”.
Nhu Nhu quay sang nhìn Tả Thi. Tả Thi mặt hơi đỏ lên, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì. Nhu Nhu thúc giục: “Thi tỉ! Tỉ có lời sao còn chưa nói?”.
Tả Thi liếc mắt nhìn Hàn Bách, khẽ lắc đầu: “Ta đột nhiên nghĩ đến, nếu nói ra như vậy chẳng phải trở thành kẻ tiếp tay, giúp cậu ta đi dụ dỗ con gái nhà lành hay sao?”.
Hàn Bách nghe chuyện vẻ có liên quan đến Chiêu Hà, lập tức mừng rỡ: “Thi tỉ tỉ mau nói đi!” Nhu Nhu cũng chêm vào: “Thi tỉ nói đi! Hà phu nhân quả thật rất đáng thương mà!”.
Tả Thi quay sang Nhu Nhu gắt nhẹ: “Ta đã nói với muội rồi, bây giờ muội nói lại cho công tử của muội là được!”.
Nhu Nhu đứng dậy, mỉm cười lém lỉnh: “Là chuyện giữa tỉ đệ hai người, muội sao quản được?” Đoạn phớt lờ phản ứng của Tả Thi, đẩy cửa đi nhanh ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người trong phòng. Tả Thi ngượng chín mặt toan nhổm dậy chạy theo Nhu Nhu, ngần ngừ một lúc mới ngồi yên tại chỗ.
Ma chủng nhạy cảm đến nhường nào, lập tức khiến cho Hàn Bách cảm thấy tình cảnh có gì đó khác thường. Nhìn vị tỉ tỉ xinh đẹp tuyệt trần, tim chàng bất giác đập lên thình thịch, thậm chí miệng bắt đầu khô lại, thầm thốt lên: Nhu Nhu đang giở trò gì không biết, lẽ nào quên mất Tả Thi là của Lãng Phiên Vân sao?
Bỗng chàng nhớ đến những lời khuyên của Lãng Phiên Vân đối với Tả Thi, hãy cho bản thân thêm chút thời gian để lựa chọn thật kỹ càng. Lúc ấy Hàn Bách chỉ nghe mà không suy nghĩ, giờ nhớ lại mới cảm thấy như Lãng Phiên Vân dường như có ý ám chỉ chính chàng.
Trời đất ạ!
Rốt cuộc là thế nào đây? Vì sao may mắn lại dồn hết lên người ta chứ? Ba mỹ nhân tuyệt đại trên thuyền thì một đã là của ta, còn hai người kia thì gần như đang chờ đợi ta thu nhận, thậm chí cả nghĩa tỉ cũng không ngoại trừ!
Liệu có phải mở đến tam cung lục viện hay không? Có điều nếu trong nhà có chừng mười kiều thê mỹ thiếp, hay nhất là có cả Tần Mộng Dao và Cấn Băng Vân, đừng nói ngai báu của Chu Nguyên Chương, thậm chí Ngọc Hoàng Thượng Đế ta cũng chẳng hứng thú làm!
Càng nghĩ Hàn Bách càng phấn chí, không nhịn được đưa mắt nhìn trộm Tả Thi, cái nhìn không còn một chút gì sự tôn trọng của nghĩa đệ đối với tỉ tỉ.
Tả Thi nổi giận: “Cậu nhìn gì? Cấm nghĩ bậy bạ!” Hai câu này đúng là rắp khéo thành vụng, nói xong cả mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Hàn Bách không biết Tả Thi giận thật hay vờ, lập tức giật thót mình, cúi đầu xuống tự trách: “Đệ đáng chết! Đệ thật đáng chết!” Mấy câu ấy cũng chẳng khác gì thú nhận đã có ý nghĩ mạo phạm. Lần này ngay Tả Thi cũng phải thầm kêu trời, gã nghĩa đệ này làm sao lại biết cách dẫn dụ con gái người ta đến thế, lại mang vẻ hết sức tự nhiên thành thật, khiến người ta dù giận cũng không thể trách được.
Nàng vội vàng cố nghĩ đến Lãng Phiên Vân, nhưng rốt cuộc trong đầu lại chỉ có thể tưởng tượng, nếu như mình gả cho Hàn Bách, Lãng Phiên Vân nhất định sẽ yên lòng, còn tiểu Văn Văn hẳn không thể không vui vẻ với gã “nghĩa thúc” đặc biệt này.
Chợt tỉnh ra, nàng sợ đến giật bắn người, vội tự trách bản thân: “Tả Thi à! Phải chăng ngươi đã động xuân tâm rồi, không biết xấu hổ sao?”.
Hàn Bách thấy sắc mặt Tả Thi thoắt vui buồn lẫn lộn, trong lòng mỗi lúc một hốt hoảng, sự tôn trọng lại dấy lên, cất giọng nghiêm túc hỏi: “Thi tỉ! Có phải tỉ có lời muốn nói với đệ không?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Tả Thi hít sâu một hơi, cố kìm nén tâm trạng thấp thỏm, bình tĩnh nói: “Cậu có muốn biết nguyên nhân vì sao Trần Lệnh Phương lạnh nhạt với Chiêu Hà không?”.
Hàn Bách thoáng ngây ra, đoạn gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là có!”.
Tả Thi lườm chàng, nghĩ bụng tên tiểu tử này nghe thấy chuyện mỹ nữ là mặt mày sáng lên, sau này không biết sẽ thu nạp đến bao nhiêu thê thiếp? Nhưng nghĩ thế mà lòng không thấy giận, chỉ thở dài một tiếng: “Trần công rất mê tín, cho rằng Chiêu Hà vận số không tốt, vừa vào cửa đã liên lụy ông ta mất chức quan, vì thế mới lạnh nhạt với cô ta, lại định đem Chiêu Hà dâng cho người khác”.
Hai mắt Hàn Bách chợt ánh tinh quang, thần thái trở nên uy mãnh vô song, nộ quát: “Cái gì? Những chuyện như thế cũng làm được sao? Ông ta coi Chiêu Hà là cái gì chứ?”.
Tả Thi lần đầu tiên thấy khí thế uy mãnh hào hùng ở Hàn Bách, cả người không kìm được bất giác run lên, nhìn chằm chặp vào chàng như không nỡ rời mắt đi.
Bỗng Hàn Bách trở lại vẻ ngây thơ thường thấy, hớn hở tự nói với mình: “Hay lắm, nếu mình dụ dỗ Chiêu Hà, ngược lại còn là làm một việc tốt cho Trần lão quỷ. Thế thì hay quá, hay quá đi!”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Con người Hàn Bách bẩm sinh lương thiện, tuy thấy theo đuổi Chiêu Hà là tình ngay lý thuận, nhưng Trần Lệnh Phương có không tốt bao nhiêu thì cũng vẫn là chiến hữu sống chết, huống hồ lão còn gần như gia sư của chàng. Nếu có thể lấy Chiêu Hà mà lão ta đồng thuận thì lòng chàng mới thanh thản được.
Tả Thi thấy vẻ đắc ý của Hàn Bách, bất giác trong lòng dấy lên cảm giác đố kị, lẳng lặng: “Đừng có vui đến quên trời mà làm ra những chuyện ngốc nghếch! Trái tim nam nhân hẹp hòi lắm, ông ta có thể tình nguyện vui vẻ tặng Chiêu Hà cho cậu, nhưng nếu phát hiện ra cậu ngấm ngầm dụ dỗ cô ta thì mọi sự sẽ thành hoàn toàn khác đó!”.
Hàn Bách đang vui chợt co rúm lại, bộ dạng chuyên tâm lắng nghe giáo huấn.
Không biết vì sao, thần thái ấy lại càng làm cho Tả Thi không thuận mắt, giọng nói đã biến thành giận dữ: “Tin này là đại ca nói cho ta biết, huynh ấy cũng không hề bảo ta nói với cậu, có điều ta sợ cậu vô tri gây họa nên mới bảo Nhu Nhu đưa cậu đến đây...”.
Hàn Bách cảm kích: “Đệ biết tỉ yêu quý đệ mà!”.
Tả Thi chợt giậm chân: “Ta không muốn làm nghĩa tỉ của cậu!”.
Hàn Bách ngây người ngạc nhiên, bất chợt buột miệng: “Vây tỉ muốn làm gì của đệ... ấy, tỉ tỉ thứ lỗi!” Lòng nghĩ thầm lần này chết chắc rồi, những lời táo tợn đến vậy cũng có thể nói ra. Ngày mai không khéo Tả Thi sẽ không thèm để ý đến chàng chút nào nữa.
Nào ngờ Tả Thi tuy mặt đỏ bừng lên song không hề nổi cáu, chỉ hằn học trừng mắt nhìn Hàn Bách.
Hàn Bách khẽ thở phào: “Tỉ tỉ đừng từ chối đệ nhé! Nếu đệ làm sai điều gì, tỉ cứ trừng phạt đệ là được rồi!”
Tả Thi lắc đầu thở dài: “Hàn Bách, ta có một đề nghị, làm được hay không thì cậu tự quyết định!”.
Hàn Bách như vừa thoát khỏi nạn lớn, bộ dạng lập tức hớn hở: “Thi tỉ căn dặn, đệ nhất định làm được!”.
Tả Thi lại trừng mắt: “Đừng có chắc chắn như thế, người khác có thể làm được, nhưng với cậu là khó khăn lớn đó!”.
Tính hiếu kỳ của Hàn Bách nổi lên, vội nói: “Xin tỉ tỉ mau nói ra đi!” Tả Thi chần chừ một hồi, mặt lại đỏ lên, chậm chạp chọn từng chữ: “Tốt nhất là cậu phải nhẫn nại một chút, dẫu có biết chuyện cũng đừng có sốt sắng như vậy. Nếu cậu và Hà phu nhân... quả thật gây ra chuyện, thì sẽ càng làm tình thế thêm phức tạp đó!”.
Hàn Bách ngẩn người, thầm than chuyện này quả thật là khó. Sau khi hoan hảo lần đầu với Hoa Giải Ngữ, gần như lúc nào ở cạnh nữ nhân mình có tình ý chàng đều tự nhiên muốn quan hệ ái ân. Nhưng Tả Thi đã nói như vậy, chàng chỉ còn cách kính cẩn nhận lời: “Đệ nhớ rồi! Lúc quan trọng đó đệ nhất định nhớ lời Thi tỉ, sẽ lập tức dừng bước!”.
Tả Thi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, đứng dậy toan chạy ra khỏi phòng. Hàn Bách đã đứng ngay dậy kéo cửa cho nàng.
Trước khi rời phòng, nàng còn nhìn Hàn Bách vẻ đe dọa: “Dù là lúc nào cũng không cho phép cậu nghĩ đến ta!” bất chợt mặt nàng lại đỏ lên, hốt hoảng bỏ đi như chạy.
Chỉ còn lại Hàn Bách đứng ngẩn người cạnh cửa, không thể xác định nổi cảm giác trong lòng khi ấy là gì
Liệt Chấn Bắc say mê nhìn cảnh nước non thủy tú, đoạn khẽ nói như than: “Cũng là hoàng hôn mười sáu năm về trước, ta và Tĩnh Am ngồi bên nhau ngắm mặt trời lặn sau Tịnh Trai Sơn. Ta hỏi nàng: 'Nếu ta đến sớm hơn Bàng Ban, liệu nàng có yêu ta?' Tĩnh Am chỉ cười: 'Ngốc ạ! Tĩnh Am làm sao biết được những chuyện giả định chứ?' Tận hôm nay ta vẫn còn nhớ như in vẻ thương cảm trong mắt nàng lúc ấy. Tĩnh Am ơi Tĩnh Am, cả đời này Chấn Bắc chỉ yêu kính có nàng!”.
Cốc Thiến Liên trong lòng xót xa, nâng bàn tay Liệt Chấn Bắc, tựa sát vào lão như đứa con gái nhỏ an ủi cha già. Phong Hành Liệt cũng nhất thời quên di câu chuyện về Đạo thai Ma chủng.
Liệt Chấn Bắc đột ngột quay lại chủ đề: “Phương pháp truyền thụ võ công của Từ Hàng Tịnh Trai hết sức đặc biệt, tóm tắt trong mấy chữ 'Tâm hữu linh tê nhất điểm thông', vì thế việc tuyển chọn đồ đệ là vô cùng nghiêm ngặt. Tĩnh Am đã mất ba năm, đi khắp mười tám tỉnh mới tìm được Cấn Băng Vân”.
Phong Hành Liệt giật mình, hiểu ý trong lời Liệt Chấn Bắc. Ngôn Tĩnh Am đã công phu chọn được đồ đệ có tâm linh cảm ứng kỳ diệu với mình, vì thế Cấn Băng Vân ngày càng trở thành bản sao của Ngôn Tĩnh Am. Bàng Ban đem Cấn Băng Vân đi cũng chẳng khác nào có được Ngôn Tĩnh Am, mà Ngôn Tĩnh Am cũng có thể qua Băng Vân hiến cho Bàng Ban một phần thân thể của mình. Những huyền cơ trong đó quả là tột cùng vi diệu.
Liệt Chấn Bắc lắc đầu cười vang: “Bàng Ban đúng là phi thường, lại nghĩ được ra cách ấy để vừa có Ngôn Tĩnh Am, vừa tránh khỏi sầu khổ của ái tình, lấy tình chế tình, thật là lợi hại!”.
Phong Hành Liệt toàn thân giật mạnh, hét lên điên cuồng: “Đừng nói nữa, ta không muốn nghe!”
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ngọn ngành sự việc. Bàng Ban sau khi có được Cấn Băng Vân, nhận nàng làm đồ đệ, lại cố ý dành tình cảm cho nàng. Mối tình trái ngược với luân thường đó đã nhấn Băng Vân vào vòng cương tỏa của lão, tình nguyện để lão lợi dụng làm Ma mai, khiến Phong Hành Liệt trở thành lư đỉnh để lão Ma Sư gieo truyền Ma chủng.
Cấn Băng Vân là đồng lõa hay là vô tội đây? Hay phải chăng là mỗi đằng một nửa?
Khi nàng trao thân cho Phong Hành Liệt, có bao nhiêu phần trong đó là ép lòng tuân lệnh sư môn? Bao nhiêu phần là cam tâm tình nguyện?
Cốc Thiến Liên hoảng hốt ôm chặt lấy Phong Hành Liệt, miệng lắp bắp thảm thương: “Hành Liệt, đừng nghĩ quẩn! Có muội ở đây với huynh mà!”.
Phong Hành Liệt vùng vẫy một lúc mới đứng yên, không nén được vẫn thở lên hồng hộc. Là sống hay chết, là tình hay thù, mặc thế nào hắn cũng phải gặp lại Băng Vân một lần, những ân oán giữa nàng và hắn phải có ngày kết liễu, nếu không cả đời Phong Hành Liệt cũng không thể sống yên.
Liệt Chấn Bắc nhìn bầu trời dần ngả sang màu đen, khẽ nói: “Chúng ta về thôi, chậm trễ là lỡ bữa tiệc tẩy trần Tư Tiên làm cho Hành Liệt đó!”.
o0o
Hàn Bách ngồi trong căn phòng trang nhã của Tả Thi, trước mặt hai tuyệt sắc mỹ nữ, một người là nghĩa tỉ mới nhận, một người là nữ nhân trong lòng. Tâm trí chàng không khỏi tràn ngập hạnh phúc, nhưng lại có chút lo lắng cho quan hệ giữa Tả Thi và Lãng PhiênVân. Lãng Phiên Vân nếu chỉ biết thưởng rượu mà không quan tâm đến người làm ra rượu, Tả Thi chẳng phải đã biến thành Chiêu Hà thứ hai sao?
Đang suy nghĩ mông lung thì Tả Thi nói vẻ đe dọa: “Hàn Bách cậu chẳng phải rất mồm mép ư? Cớ gì vào phòng rồi lại biến thành câm vậy?”.
Hàn Bách kính cẩn: “Đệ đang chuyên tâm lắng nghe giáo huấn của Thi tỉ, không có ý gì khác!”.
Tả Thi mặt hơi đỏ lên, hừ nhẹ: “Ai là Thi tỉ? Ta còn chưa nhận lời cậu mà!”.
Nhu Nhu tươi cười: “Thi tỉ rộng lòng một chút, nhận huynh ấy làm đệ đệ đi!”.
Không ai hiểu tâm ý của Tả Thi hơn Nhu Nhu, chỉ dựa vào việc Tả Thi bảo nàng gọi Hàn Bách vào phòng nói chuyện cũng có thể đoán Tả Thi quả thật có chút ý tứ đối với Hàn Bách rồi. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Không hẳn là sự tình nguyện của Tả Thi. Cho đến bây giờ, người nàng yêu nhất vẫn là Lãng Phiên Vân, dù đó là thứ tình yêu nào chăng nữa. Nhưng cũng vì Lãng Phiên Vân, nàng đã tình nguyện theo lời khuyên của chàng, cố thử lòng mình với một tình yêu khác, để chàng không còn phải bận lòng mà nhất tâm chuẩn bị cho trận chiến Lan Giang.
Nhu Nhu lại tin, sớm muộn Tả Thi cũng sẽ cảm nhận thấy sức hấp dẫn của người đệ đệ kỳ dị này. Hàn Bách quả thực có sức quyến rũ gần như ma mị, nhất là vẻ chân tình vô hạn khiến mọi trái tim nữ nhân đều không thể nghi ngờ. Cũng bởi Hàn Bách không có dã tâm hay mang chí cao xa mà chỉ thích tùy ngộ an thân, tránh xa vòng tranh danh đoạt lợi, tính cách ấy khiến chàng càng có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị của tình yêu. Con người chàng lại vừa thiện lương vừa to gan lớn mật, vừa không câu nệ vừa hài hước đa tình, bất cứ điểm nào cũng có thể khiến nữ nhân rung động.
Giọng Hàn Bách đã có chút nôn nóng: “Thi tỉ, Nhu Nhu, vì sao lại im lặng như vậy?”.
Nhu Nhu quay sang nhìn Tả Thi. Tả Thi mặt hơi đỏ lên, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì. Nhu Nhu thúc giục: “Thi tỉ! Tỉ có lời sao còn chưa nói?”.
Tả Thi liếc mắt nhìn Hàn Bách, khẽ lắc đầu: “Ta đột nhiên nghĩ đến, nếu nói ra như vậy chẳng phải trở thành kẻ tiếp tay, giúp cậu ta đi dụ dỗ con gái nhà lành hay sao?”.
Hàn Bách nghe chuyện vẻ có liên quan đến Chiêu Hà, lập tức mừng rỡ: “Thi tỉ tỉ mau nói đi!” Nhu Nhu cũng chêm vào: “Thi tỉ nói đi! Hà phu nhân quả thật rất đáng thương mà!”.
Tả Thi quay sang Nhu Nhu gắt nhẹ: “Ta đã nói với muội rồi, bây giờ muội nói lại cho công tử của muội là được!”.
Nhu Nhu đứng dậy, mỉm cười lém lỉnh: “Là chuyện giữa tỉ đệ hai người, muội sao quản được?” Đoạn phớt lờ phản ứng của Tả Thi, đẩy cửa đi nhanh ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người trong phòng. Tả Thi ngượng chín mặt toan nhổm dậy chạy theo Nhu Nhu, ngần ngừ một lúc mới ngồi yên tại chỗ.
Ma chủng nhạy cảm đến nhường nào, lập tức khiến cho Hàn Bách cảm thấy tình cảnh có gì đó khác thường. Nhìn vị tỉ tỉ xinh đẹp tuyệt trần, tim chàng bất giác đập lên thình thịch, thậm chí miệng bắt đầu khô lại, thầm thốt lên: Nhu Nhu đang giở trò gì không biết, lẽ nào quên mất Tả Thi là của Lãng Phiên Vân sao?
Bỗng chàng nhớ đến những lời khuyên của Lãng Phiên Vân đối với Tả Thi, hãy cho bản thân thêm chút thời gian để lựa chọn thật kỹ càng. Lúc ấy Hàn Bách chỉ nghe mà không suy nghĩ, giờ nhớ lại mới cảm thấy như Lãng Phiên Vân dường như có ý ám chỉ chính chàng.
Trời đất ạ!
Rốt cuộc là thế nào đây? Vì sao may mắn lại dồn hết lên người ta chứ? Ba mỹ nhân tuyệt đại trên thuyền thì một đã là của ta, còn hai người kia thì gần như đang chờ đợi ta thu nhận, thậm chí cả nghĩa tỉ cũng không ngoại trừ!
Liệu có phải mở đến tam cung lục viện hay không? Có điều nếu trong nhà có chừng mười kiều thê mỹ thiếp, hay nhất là có cả Tần Mộng Dao và Cấn Băng Vân, đừng nói ngai báu của Chu Nguyên Chương, thậm chí Ngọc Hoàng Thượng Đế ta cũng chẳng hứng thú làm!
Càng nghĩ Hàn Bách càng phấn chí, không nhịn được đưa mắt nhìn trộm Tả Thi, cái nhìn không còn một chút gì sự tôn trọng của nghĩa đệ đối với tỉ tỉ.
Tả Thi nổi giận: “Cậu nhìn gì? Cấm nghĩ bậy bạ!” Hai câu này đúng là rắp khéo thành vụng, nói xong cả mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Hàn Bách không biết Tả Thi giận thật hay vờ, lập tức giật thót mình, cúi đầu xuống tự trách: “Đệ đáng chết! Đệ thật đáng chết!” Mấy câu ấy cũng chẳng khác gì thú nhận đã có ý nghĩ mạo phạm. Lần này ngay Tả Thi cũng phải thầm kêu trời, gã nghĩa đệ này làm sao lại biết cách dẫn dụ con gái người ta đến thế, lại mang vẻ hết sức tự nhiên thành thật, khiến người ta dù giận cũng không thể trách được.
Nàng vội vàng cố nghĩ đến Lãng Phiên Vân, nhưng rốt cuộc trong đầu lại chỉ có thể tưởng tượng, nếu như mình gả cho Hàn Bách, Lãng Phiên Vân nhất định sẽ yên lòng, còn tiểu Văn Văn hẳn không thể không vui vẻ với gã “nghĩa thúc” đặc biệt này.
Chợt tỉnh ra, nàng sợ đến giật bắn người, vội tự trách bản thân: “Tả Thi à! Phải chăng ngươi đã động xuân tâm rồi, không biết xấu hổ sao?”.
Hàn Bách thấy sắc mặt Tả Thi thoắt vui buồn lẫn lộn, trong lòng mỗi lúc một hốt hoảng, sự tôn trọng lại dấy lên, cất giọng nghiêm túc hỏi: “Thi tỉ! Có phải tỉ có lời muốn nói với đệ không?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Tả Thi hít sâu một hơi, cố kìm nén tâm trạng thấp thỏm, bình tĩnh nói: “Cậu có muốn biết nguyên nhân vì sao Trần Lệnh Phương lạnh nhạt với Chiêu Hà không?”.
Hàn Bách thoáng ngây ra, đoạn gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là có!”.
Tả Thi lườm chàng, nghĩ bụng tên tiểu tử này nghe thấy chuyện mỹ nữ là mặt mày sáng lên, sau này không biết sẽ thu nạp đến bao nhiêu thê thiếp? Nhưng nghĩ thế mà lòng không thấy giận, chỉ thở dài một tiếng: “Trần công rất mê tín, cho rằng Chiêu Hà vận số không tốt, vừa vào cửa đã liên lụy ông ta mất chức quan, vì thế mới lạnh nhạt với cô ta, lại định đem Chiêu Hà dâng cho người khác”.
Hai mắt Hàn Bách chợt ánh tinh quang, thần thái trở nên uy mãnh vô song, nộ quát: “Cái gì? Những chuyện như thế cũng làm được sao? Ông ta coi Chiêu Hà là cái gì chứ?”.
Tả Thi lần đầu tiên thấy khí thế uy mãnh hào hùng ở Hàn Bách, cả người không kìm được bất giác run lên, nhìn chằm chặp vào chàng như không nỡ rời mắt đi.
Bỗng Hàn Bách trở lại vẻ ngây thơ thường thấy, hớn hở tự nói với mình: “Hay lắm, nếu mình dụ dỗ Chiêu Hà, ngược lại còn là làm một việc tốt cho Trần lão quỷ. Thế thì hay quá, hay quá đi!”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân
Con người Hàn Bách bẩm sinh lương thiện, tuy thấy theo đuổi Chiêu Hà là tình ngay lý thuận, nhưng Trần Lệnh Phương có không tốt bao nhiêu thì cũng vẫn là chiến hữu sống chết, huống hồ lão còn gần như gia sư của chàng. Nếu có thể lấy Chiêu Hà mà lão ta đồng thuận thì lòng chàng mới thanh thản được.
Tả Thi thấy vẻ đắc ý của Hàn Bách, bất giác trong lòng dấy lên cảm giác đố kị, lẳng lặng: “Đừng có vui đến quên trời mà làm ra những chuyện ngốc nghếch! Trái tim nam nhân hẹp hòi lắm, ông ta có thể tình nguyện vui vẻ tặng Chiêu Hà cho cậu, nhưng nếu phát hiện ra cậu ngấm ngầm dụ dỗ cô ta thì mọi sự sẽ thành hoàn toàn khác đó!”.
Hàn Bách đang vui chợt co rúm lại, bộ dạng chuyên tâm lắng nghe giáo huấn.
Không biết vì sao, thần thái ấy lại càng làm cho Tả Thi không thuận mắt, giọng nói đã biến thành giận dữ: “Tin này là đại ca nói cho ta biết, huynh ấy cũng không hề bảo ta nói với cậu, có điều ta sợ cậu vô tri gây họa nên mới bảo Nhu Nhu đưa cậu đến đây...”.
Hàn Bách cảm kích: “Đệ biết tỉ yêu quý đệ mà!”.
Tả Thi chợt giậm chân: “Ta không muốn làm nghĩa tỉ của cậu!”.
Hàn Bách ngây người ngạc nhiên, bất chợt buột miệng: “Vây tỉ muốn làm gì của đệ... ấy, tỉ tỉ thứ lỗi!” Lòng nghĩ thầm lần này chết chắc rồi, những lời táo tợn đến vậy cũng có thể nói ra. Ngày mai không khéo Tả Thi sẽ không thèm để ý đến chàng chút nào nữa.
Nào ngờ Tả Thi tuy mặt đỏ bừng lên song không hề nổi cáu, chỉ hằn học trừng mắt nhìn Hàn Bách.
Hàn Bách khẽ thở phào: “Tỉ tỉ đừng từ chối đệ nhé! Nếu đệ làm sai điều gì, tỉ cứ trừng phạt đệ là được rồi!”
Tả Thi lắc đầu thở dài: “Hàn Bách, ta có một đề nghị, làm được hay không thì cậu tự quyết định!”.
Hàn Bách như vừa thoát khỏi nạn lớn, bộ dạng lập tức hớn hở: “Thi tỉ căn dặn, đệ nhất định làm được!”.
Tả Thi lại trừng mắt: “Đừng có chắc chắn như thế, người khác có thể làm được, nhưng với cậu là khó khăn lớn đó!”.
Tính hiếu kỳ của Hàn Bách nổi lên, vội nói: “Xin tỉ tỉ mau nói ra đi!” Tả Thi chần chừ một hồi, mặt lại đỏ lên, chậm chạp chọn từng chữ: “Tốt nhất là cậu phải nhẫn nại một chút, dẫu có biết chuyện cũng đừng có sốt sắng như vậy. Nếu cậu và Hà phu nhân... quả thật gây ra chuyện, thì sẽ càng làm tình thế thêm phức tạp đó!”.
Hàn Bách ngẩn người, thầm than chuyện này quả thật là khó. Sau khi hoan hảo lần đầu với Hoa Giải Ngữ, gần như lúc nào ở cạnh nữ nhân mình có tình ý chàng đều tự nhiên muốn quan hệ ái ân. Nhưng Tả Thi đã nói như vậy, chàng chỉ còn cách kính cẩn nhận lời: “Đệ nhớ rồi! Lúc quan trọng đó đệ nhất định nhớ lời Thi tỉ, sẽ lập tức dừng bước!”.
Tả Thi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, đứng dậy toan chạy ra khỏi phòng. Hàn Bách đã đứng ngay dậy kéo cửa cho nàng.
Trước khi rời phòng, nàng còn nhìn Hàn Bách vẻ đe dọa: “Dù là lúc nào cũng không cho phép cậu nghĩ đến ta!” bất chợt mặt nàng lại đỏ lên, hốt hoảng bỏ đi như chạy.
Chỉ còn lại Hàn Bách đứng ngẩn người cạnh cửa, không thể xác định nổi cảm giác trong lòng khi ấy là gì
/217
|