Tô Thanh Dao lại nôn, đỡ lấy bồn nước, nhìn mình trong gương bởi vì mập ra mà bản thân càng lúc càng tiều tụy.
Vốn nghĩ qua bốn tháng đầu sẽ có thể ổn định lại, nhưng cái con chó trong bụng này, thỉnh thoảng sẽ lại làm ầm ĩ một hồi, chẳng để bà được yên bình gì cả.
Trong lòng bà không thấy thoải mái, nên tính tình cũng ngày càng tệ đi, vỗ nhẹ lên bụng một cái nói: "Quậy cái rắm gì thế!"
Mà hình như đứa nhỏ trong bụng có thể cảm nhận được cảm xúc của bà, nên cũng im lặng.
Nhưng có thể do tác dụng của tâm lý.
Tô Thanh Dao biết, mình không phải người mẹ tốt.
Lúc Tô Miểu còn nhỏ, bà cũng không ít lần đánh cô, mắng cô, công việc bị tủi thân về nhà cũng sẽ lấy cô ra để trút giận, tùy ý phát tiết cảm xúc của mình ở trước mặt cô.
Mà hậu quả của những việc làm thế này, đã trực tiếp đẩy cô đến chỗ khốn khổ như ở hiện tại, ở bên ngoài bị người ta xem thường cũng không dám phản kháng lại.
Tô Thanh Dao hối hận, thật sự, biết vậy bà chẳng làm, mỗi tối khi nghĩ đến sẽ ôm ngực khóc nấc lên.
Nhưng đã muộn rồi, đứa nhỏ mất đi tuổi thơ tốt đẹp, thì mãi mãi không có cách nào có thể bù đắp được.
Tô Thanh Dao chỉ có thể ký gửi hy vọng vào tương lai, hy vọng có thể cho cô một tương lai thật tốt, cho dù có để bà chết đi bà cũng bằng lòng.
Nửa tiếng sau, Tô Miểu gõ cửa nhà: "Mẹ, mẹ ngủ chưa? Con quên mang chìa khóa rồi, mẹ mở cửa ra cho con vào đi."
Tô Thanh Dao ngáp một cái, choàng một áo ngủ thật dày vào ra mở cửa giúp cô: "Trễ thế rồi, lại đến chỗ nào chơi đấy?"
"Chơi mật thất với bạn."
"Làm lớp trưởng, nên bạn cũng nhiều thật ha?" Tô Thanh Dao nhìn xuống dưới lầu: "Cái người bạn trai giàu có kia đâu rồi? Không đưa con về sao."
"Ôi, bạn trai cái gì, đâu có bạn trai, mẹ đừng nói lung tung."
Tô Miểu nói xong, quay đầu lại muốn tắt tiếng điện thoại, không ngờ Tô Thanh Dao tinh mắt lại nhanh tay, nhanh chóng cướp lấy điện thoại cô: "Còn gọi video này, để cho mẹ xem xem, là ai thế?"
Trì Ưng cũng đã ra khỏi quán bốr rồi, đang ngồi trên taxi, thấy Tô Thanh Dao xuất hiện trong màn hình, thì anh thoáng ngồi thẳng dậy, lễ phép chào: "Chào dì, con là Trì Ưng, bạn học của Tô Miểu."
Tô Thanh Dao liếc mắt nhìn chàng trai trong màn hình, ngũ quan đứng đắn, xương mày và mũi cao khiến vẻ mặt anh càng đẹp hơn nhiều, xương mày tuyệt đẹp như thế nhất định là vẻ ngoài rất đẹp.
"Chậc chậc." Tô Thanh Dao cũng xem là người từng trải, là tốt hay xấu, liếc mắt một cái bà đã nhận ra ngay: "Khó trách có thể làm con gái tôi thần hồn điên đảo, quả nhiên có chút của đó."
"Mẹ!"
Tô Miểu vội vàng, nhanh chóng cướp điện thoại lại: "Mẹ đừng như thế."
Tô Thanh Dao không để cô lấy được điện thoại, đổi sắc, nhìn Trì Ưng nói: "Nhóc con này, cậu chú ý cho tôi, nhà của chúng tôi tuy cũng bình thường nhưng không phải dễ xem thường đâu! Nếu cậu muốn âm thầm lợi dụng con gái tôi, vậy cậu quyết định sai rồi đấy! Tính cách Tô Miểu tuy yếu đuối, tai cũng thích nghe ngọt, tùy cậu suy nghĩ, nhưng mẹ nó còn chưa chết đâu, cậu dám "xem thường" nó, thì cẩn thận..."
Nói còn chưa xong, Tô Miểu đã cướp lại điện thoại, xấu hổ đỏ bừng mặt, tiếng địa phương cũng bật ra: "Mẹ... Mẹ đang nói cái gì đấy!"
Khi còn trẻ Tô Thanh Dao từng nếm trải qua bốo nhiêu thiệt thòi, đương nhiên bà không muốn để con gái mình rập khuôn theo mình, chỉ vào cô nói: "Con tin vào tà ma, đợi khi bị ăn hết con sẽ biết!"
Tô Miểu cầm điện thoại về phòng, đóng mạnh cửa lại, nhìn Trì Ưng nói: "Mẹ tớ... Mẹ tớ uống say, những lời bà ấy nói..."
"Tô Miểu, đưa điện thoại cho mẹ cậu đi."
"Trì Ưng!"
Anh cười: "Tớ vẫn chưa say, nghe lời, đưa cho bà ấy đi."
Tô Miểu không biết làm sao, chỉ có thể mở cửa phòng ra lần nữa, đưa điện thoại đến trước mặt của Tô Thanh Dao.
Trì Ưng nhìn thấy Tô Thanh Dao, còn nghiêm túc nhìn bà cam đoan: "Dì à, con và Miểu Miểu bây giờ chỉ là mối quan hệ bạn học thôi, dì yên tâm đi, chúng con học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, tương lai sẽ cùng thi vào đại học. Nhưng con tuyệt đối không xem thường cô ấy, cũng không dám tùy ý để người khác xem thường cô ấy."
Tô Thành Dao nhìn ra được sự thẳng thắn và chính trực trong ánh mắt của anh, không giống như mấy thứ đàn ông dối trá dùng lời hoa mỹ để lừa dối.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là... Câu nói "Cũng sẽ không tùy ý để người khác xem thường cô ấy" của anh.
Lời này quả thật đã đánh thẳng vào lòng của Tô Thanh Dao.
Bà tức giận khẽ hừ một tiếng: "Tôi cũng lười quản các cô cậu, dù sao cũng nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay đấy."
Dứt lời, bà khoanh tay, xoay người về phòng.
Tô Miểu cũng vội vàng đóng cửa phòng lại, nằm trên giường, dùng gối che đầu lại: "Xấu hổ quá."
"Tô Miểu."
Cô mở gối che đầu ra, đưa điện thoại đối diện với mặt mình, trên mặt tóc tai hỗn loạn, híp mắt nhìn anh: "Đừng gọi tớ, tớ muốn rời khỏi trái đất này, đến sao hỏa sống đây."
"Xin cậu hãy đưa lớp phó theo cùng đi."
"Sẽ không mang cậu theo!"
Trì Ưng nhìn khuôn mặt dịu dàng gần trong gang tấc kia của cô, trước kia cảm thấy cô giống như đóa dành dành yếu ớt, nhưng bây giờ, Trì Ưng cảm thấy cô đẹp như bông mẫu đơn, mỗi một tấc trên làn da, đều đang trêu chọc trái tim của cậu.
"Mẹ tớ... bình thường bà ấy sẽ không như thế, thật ra bà ấy tính cách rất tốt, không biết tối nay bị gì nữa... Chắc chắn đã uống nhiều rồi."
"Mẹ cậu lo lắng cho cậu cũng rất có lý, tớ có con gái ngoan như thế, tớ cũng sẽ lo lắng."
Tô Miểu nở một nụ cười nhạt, lộ ra hai cái răng thỏ nho nhỏ.
"Tô Miểu, mẹ cậu tốt lắm đấy." Trì Ưng thấp giọng nói, giọng cũng rất thành khẩn: "Tớ rất thích bà ấy, có cơ hội sẽ đến nhà cậu ăn cơm."
"Cậu đến nhà tớ ăn cơm, tớ thấy mẹ tớ sẽ đánh cậu đuổi ra ngoài mất đó!" Ý cười của Tô Miểu chạm tận khóe mắt: "Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như thế đó."
"Chẳng lẽ, tớ cũng có chút bản lĩnh khiến người khác yêu thích đó à, tiến công chiếm lấy tính tình thẳng thắn này của mẹ cậu, nhiều lắm cũng chỉ mất bố phút."
"Tớ không tin."
"Không tin thì thử xem."
Tô Miểu thấy anh xuống xe, vội vàng hỏi: "Cậu về đến nhà rồi à?"
"Ừm."
"Cho tớ nhìn nhà của cậu đi."
Trì Ưng đóng cửa xe lại, bước vài bước đến ven đường, sau đó chuyển màn ảnh lại, nhắm thẳng lấy cái sân hình vuông được lát gạch đỏ trước mặt.
"Là tứ hợp viện!"
"Đây là nhà cũ, bố tớ có nhà của mình, nhà cũ không ai ở, vừa khéo tớ về có thể ở lại."
"Trong sân có thể trồng hoa sao?"
"Có thể." Trì Ưng cười: "Cậu thích hoa gì?"
"Tớ thích mùi hoa dành dành."
Hai má Tô Miểu nóng lên: "Cậu về rửa mặt trước đi, tớ cúp trước đây."
Trì Ưng biết đã trễ, không muốn rời cô gái trước màn hình này.
Màn hình ấm áp dịu dàng, cũng giống như nguồn sáng duy nhất trong đêm tối của anh.
Không nỡ cúp máy.
…
Tết năm nay, Tô Miểu vẫn đón giao thừa cùng với mẹ mình.
Hai mẹ con sớm đã quen với cách đón mừng nằm mới buồn tẻ nhưng cũng lộ ra chút ấm áp mờ nhạt.
Trong nhà không có đàn ông, cho dù là đến siêu thị mua đồ Tết hay đi mua rau mua thịt, thì Tô Miểu hầu như đảm nhận gần hết những việc bưng xách nặng nề này.
Bởi vì mẹ già của cô trong nhanh nhẹn, mạnh mẽ... nhưng hình như bỗng nhiên trở nên mảnh mai hơn rồi, đồ nặng thì nhất quyết không xách, toàn bộ đều giao hết cho Tô Miểu.
Tính cách của Tô Miểu cũng rất hiền, dù mẹ cô có bảo cô làm cái gì thì cô đều sẽ nghe lời bà, cho dù có không vừa ý cũng chỉ lầm bầm vài câu.
Tô Thanh Dao cảm thấy loại tính cách này của cô... Rất dễ bị thiệt.
Nếu sau này thật sự yêu đương hay lập gia đình, cứ để đàn ông nói cái gì thì lại đi làm cái đấy, như thế không thiệt mới lạ.
Cho nên Tô Thanh Dao thường xuyên nhéo lỗ tai cô mắng cô, nói cô hung dữ lên một chút, ầm ĩ một chút.
Tô Miểu cũng chỉ xoa xoa lổ tai, vô cùng tủi thân mà nhìn bà, tuy bị ăn hiếp dữ dội như thế, cô cũng chỉ "Ui da" lên một tiếng, đưa đôi mắt hạnh lên hung dữ mà trừng mắt nhìn bà.
Nhưng tính cách của một người, muốn thay đổi cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Tô Thanh Dao rất không biết phải làm sao.
Qua giao thừa, Tô Thanh Dao không đưa tiền mừng tuổi cho Tô Miểu, nhưng bà lại trả lại con heo đất "Bảo bối" mà trước đó đã "Cướp lấy" của cô, mở lòng từ bi trả về lại cho cô.
Tô Miểu vô cùng vui vẻ, ôm con heo đất không chịu buông tay, đây chính là tiền mà cô đã tích góp nhiều năm mới có được đó, ít nhất cũng phải tận mấy chục nghìn.
"Nhìn chút tiền đồ của con kìa." Tô Thanh Dao lạnh lùng liếc nhìn cô: "Chút tiền này thôi đã mừng thành thế này rồi, đúng là chưa trải sự đời."
"Cảm ơn mẹ, mẹ thật sự là Bồ Tát đó."
"Không nhận nổi không nhận nổi."
Tô Thanh Dao mặc kệ cô, cắn hạt dưa, xem vở kịch nhỏ của Thẩm Đằng và Mã Lệ trên Xuân Vãn, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng.
Di động rung lên một chút, Tô Miểu nhìn thấy Trì Ưng gửi đến một bao lì xì 888: "Happy new year, mời lớp trưởng ăn kẹo."
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Tô Miểu vui vẻ ngập tràn, nhưng cô không dám bấm vào phong bì nhận tiền mừng của anh: "Không cần đâu, Trì Ưng."
C: "Không nể mặt à?"
Đầu ngón tay cô do dự vài giây, nhận tiền lì xì, sau đó mới gửi cho anh một bao lì xì 666: "Mời lớp phó hút thuốc."
C: "Cậu..."
Miểu: "Hình như thế không tốt lắm, tốt nhất đừng nên hút thuốc. [Cười ngây ngô]"
C: "[Đánh]"
Trì Ưng ngồi bên cạnh cửa sổ, cong một chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Tưởng Hi Ý đang cầm máy chơi game, trong lúc vô tình liếc nhìn anh một cái, liếc mắt một cái đã sợ ngây cả ra...
Từ lúc nào mà ông Phật nhỏ có trái tim lạnh lùng lại cười vui vẻ như thế này thế, chân mày nhếch lên, đôi mắt sáng như hoa đào.
Cậu đi dép lê, mong ngóng mà nhìn sang: "Anh Trì, anh anh anh... anh trúng độc đắc à?"
"Nhận được tiền lì xì."
"Mau cho tớ xem nào! Ông cụ nhà cậu gửi cho cậu mấy triệu?"
Trì Ưng giơ giơ điện thoại lên.
Tưởng Hi Ý nhìn thấy tiền lì xì cũng chỉ có 666, cậu đi cướp trong nhóm chat của gia đình còn nhiều hơn thế này nhiều, đẩy tay anh ra, nói: "Này, mới có nhiêu tiền thôi chứ, chẳng có tình cảm gì cả."
Trì Ưng mặc kệ cậu, xoay người, nhìn bóng đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.
Bố của anh, Trì Chính Đình cũng không thật sự quên anh, chuyển cho anh tiền mừng tuổi tận bảy số, nói bây giờ ông đang ở Toronto, không thể về đón năm mới với anh, nói sáng mai lúc đi đón ông nội thì thay ông ấy mua chút quà mừng, hỏi thăm thay ông.
Trì Ưng vẫn nhận tiền như cũ, không trả lời chữ nào.
Giống như Phương Nhược Nhiên, chỉ lúc cần anh làm gì đó, mới nhớ đến còn có người con trai là anh.
Lúc này, Tưởng Hi Ý nhận được điện thoại của người nhà, bỏ máy chơi game xuống, nhìn Trì Ưng nói: "Anh, em về đây, bố em hối em về nhà ăn cơm tất niên rồi."
"Cảm ơn vì đã ở cùng tôi lâu thế nhé."
"Này, hai ta là ai chứ, chờ khi thi vào đại học xong rồi, sẽ gọi cô bé Tần Tư Dương đến, chúng ta sẽ chơi cả đêm, ai chết trước thì thua!"
"Cậu ở trước mặt gọi cậu ấy là cô bé thử xem, tôi cho cậu hai chân này luôn."
"Ha ha ha, đi nhé!"
Trì Ưng tiễn Tưởng Hi Ý, một mình đứng trong khoảng sân vắng lặng ở tứ hợp viện.
Phía xa xa có pháo hoa đang nổ vang trời, bên nhà hàng xóm cũng có tiếng cười vui vẻ mà anh có thể nghe thấy, anh quay đầu nhìn tứ hợp viện trống rỗng, cúi đầu rút một điếu thuốc ra.
Còn chưa châm lửa, điện thoại lại rung lên.
Miểu: "Cậu có đang xem Xuân Vãn không? Cùng nhau xem nào [Đầu chó]"
C: "Không xem, ở trong sân ngắm trăng."
Qua năm phút sau, Tô Miểu mới trả lời tin nhắn: "Đâu có trăng đâu! Không có mà!"
Trì Ưng biết cô gái ngốc này chắc chắn đã chạy xuống dưới lầu nhìn trăng rồi.
C: "Sao cậu lại khờ thế."
Miểu: "Gạt tớ. [Bĩu môi]"
Anh liên tục dùng đầu ngón tay siết chặt nắp bật lửa, vừa soạn tin nhắn: "Thật ra tớ nên ở lại thành phố C đón năm mới với cậu."
Tô Miểu nhìn tin nhắn này, kết hợp với lời anh nói, cũng đại khái đoán ra được bây giờ anh đang cô đơn một mình.
Miểu: "Tối giao thừa, nên cho phép lớp phó yêu cầu tớ làm một chuyện đó."
C: "Yêu cầu gì cũng được sao?"
Miểu: "Không phải chuyện quá đáng, thì tớ sẽ cố gắng đáp ứng cậu."
C: "Tớ muốn xem màu dây áo của cậu."
Miểu: "..."
Miểu: "Trì Ưng!"
Cô không hề ngoan ngoãn như Tô Thanh Dao đã nghĩ, mỗi một chuyện đã qua, cô cũng sẽ không dễ dàng quên đi.
Trì Ưng vốn là muốn đùa giỡn với cô, thấy cô từ chối, vì thế nói: "Vậy thì Tiểu Ưng của tớ đoán thử xem, bây giờ tớ muốn cái gì đây?"
Thật lâu mà vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, Trì Ưng vào phòng, vốn nghĩ cô sẽ tức giận không trả lời nữa, nhưng một lát sau, Trì Ưng nhận được một tin nhắn bằng giọng nói dài bốn mươi giây.
Cô dùng giọng nói ngây ngô nhất của mình, còn nghiêm túc hát một đoạn bài "Bong bóng tỏ tình" cho anh nghe.
Vốn nghĩ qua bốn tháng đầu sẽ có thể ổn định lại, nhưng cái con chó trong bụng này, thỉnh thoảng sẽ lại làm ầm ĩ một hồi, chẳng để bà được yên bình gì cả.
Trong lòng bà không thấy thoải mái, nên tính tình cũng ngày càng tệ đi, vỗ nhẹ lên bụng một cái nói: "Quậy cái rắm gì thế!"
Mà hình như đứa nhỏ trong bụng có thể cảm nhận được cảm xúc của bà, nên cũng im lặng.
Nhưng có thể do tác dụng của tâm lý.
Tô Thanh Dao biết, mình không phải người mẹ tốt.
Lúc Tô Miểu còn nhỏ, bà cũng không ít lần đánh cô, mắng cô, công việc bị tủi thân về nhà cũng sẽ lấy cô ra để trút giận, tùy ý phát tiết cảm xúc của mình ở trước mặt cô.
Mà hậu quả của những việc làm thế này, đã trực tiếp đẩy cô đến chỗ khốn khổ như ở hiện tại, ở bên ngoài bị người ta xem thường cũng không dám phản kháng lại.
Tô Thanh Dao hối hận, thật sự, biết vậy bà chẳng làm, mỗi tối khi nghĩ đến sẽ ôm ngực khóc nấc lên.
Nhưng đã muộn rồi, đứa nhỏ mất đi tuổi thơ tốt đẹp, thì mãi mãi không có cách nào có thể bù đắp được.
Tô Thanh Dao chỉ có thể ký gửi hy vọng vào tương lai, hy vọng có thể cho cô một tương lai thật tốt, cho dù có để bà chết đi bà cũng bằng lòng.
Nửa tiếng sau, Tô Miểu gõ cửa nhà: "Mẹ, mẹ ngủ chưa? Con quên mang chìa khóa rồi, mẹ mở cửa ra cho con vào đi."
Tô Thanh Dao ngáp một cái, choàng một áo ngủ thật dày vào ra mở cửa giúp cô: "Trễ thế rồi, lại đến chỗ nào chơi đấy?"
"Chơi mật thất với bạn."
"Làm lớp trưởng, nên bạn cũng nhiều thật ha?" Tô Thanh Dao nhìn xuống dưới lầu: "Cái người bạn trai giàu có kia đâu rồi? Không đưa con về sao."
"Ôi, bạn trai cái gì, đâu có bạn trai, mẹ đừng nói lung tung."
Tô Miểu nói xong, quay đầu lại muốn tắt tiếng điện thoại, không ngờ Tô Thanh Dao tinh mắt lại nhanh tay, nhanh chóng cướp lấy điện thoại cô: "Còn gọi video này, để cho mẹ xem xem, là ai thế?"
Trì Ưng cũng đã ra khỏi quán bốr rồi, đang ngồi trên taxi, thấy Tô Thanh Dao xuất hiện trong màn hình, thì anh thoáng ngồi thẳng dậy, lễ phép chào: "Chào dì, con là Trì Ưng, bạn học của Tô Miểu."
Tô Thanh Dao liếc mắt nhìn chàng trai trong màn hình, ngũ quan đứng đắn, xương mày và mũi cao khiến vẻ mặt anh càng đẹp hơn nhiều, xương mày tuyệt đẹp như thế nhất định là vẻ ngoài rất đẹp.
"Chậc chậc." Tô Thanh Dao cũng xem là người từng trải, là tốt hay xấu, liếc mắt một cái bà đã nhận ra ngay: "Khó trách có thể làm con gái tôi thần hồn điên đảo, quả nhiên có chút của đó."
"Mẹ!"
Tô Miểu vội vàng, nhanh chóng cướp điện thoại lại: "Mẹ đừng như thế."
Tô Thanh Dao không để cô lấy được điện thoại, đổi sắc, nhìn Trì Ưng nói: "Nhóc con này, cậu chú ý cho tôi, nhà của chúng tôi tuy cũng bình thường nhưng không phải dễ xem thường đâu! Nếu cậu muốn âm thầm lợi dụng con gái tôi, vậy cậu quyết định sai rồi đấy! Tính cách Tô Miểu tuy yếu đuối, tai cũng thích nghe ngọt, tùy cậu suy nghĩ, nhưng mẹ nó còn chưa chết đâu, cậu dám "xem thường" nó, thì cẩn thận..."
Nói còn chưa xong, Tô Miểu đã cướp lại điện thoại, xấu hổ đỏ bừng mặt, tiếng địa phương cũng bật ra: "Mẹ... Mẹ đang nói cái gì đấy!"
Khi còn trẻ Tô Thanh Dao từng nếm trải qua bốo nhiêu thiệt thòi, đương nhiên bà không muốn để con gái mình rập khuôn theo mình, chỉ vào cô nói: "Con tin vào tà ma, đợi khi bị ăn hết con sẽ biết!"
Tô Miểu cầm điện thoại về phòng, đóng mạnh cửa lại, nhìn Trì Ưng nói: "Mẹ tớ... Mẹ tớ uống say, những lời bà ấy nói..."
"Tô Miểu, đưa điện thoại cho mẹ cậu đi."
"Trì Ưng!"
Anh cười: "Tớ vẫn chưa say, nghe lời, đưa cho bà ấy đi."
Tô Miểu không biết làm sao, chỉ có thể mở cửa phòng ra lần nữa, đưa điện thoại đến trước mặt của Tô Thanh Dao.
Trì Ưng nhìn thấy Tô Thanh Dao, còn nghiêm túc nhìn bà cam đoan: "Dì à, con và Miểu Miểu bây giờ chỉ là mối quan hệ bạn học thôi, dì yên tâm đi, chúng con học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, tương lai sẽ cùng thi vào đại học. Nhưng con tuyệt đối không xem thường cô ấy, cũng không dám tùy ý để người khác xem thường cô ấy."
Tô Thành Dao nhìn ra được sự thẳng thắn và chính trực trong ánh mắt của anh, không giống như mấy thứ đàn ông dối trá dùng lời hoa mỹ để lừa dối.
Nhưng không quan trọng, quan trọng là... Câu nói "Cũng sẽ không tùy ý để người khác xem thường cô ấy" của anh.
Lời này quả thật đã đánh thẳng vào lòng của Tô Thanh Dao.
Bà tức giận khẽ hừ một tiếng: "Tôi cũng lười quản các cô cậu, dù sao cũng nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay đấy."
Dứt lời, bà khoanh tay, xoay người về phòng.
Tô Miểu cũng vội vàng đóng cửa phòng lại, nằm trên giường, dùng gối che đầu lại: "Xấu hổ quá."
"Tô Miểu."
Cô mở gối che đầu ra, đưa điện thoại đối diện với mặt mình, trên mặt tóc tai hỗn loạn, híp mắt nhìn anh: "Đừng gọi tớ, tớ muốn rời khỏi trái đất này, đến sao hỏa sống đây."
"Xin cậu hãy đưa lớp phó theo cùng đi."
"Sẽ không mang cậu theo!"
Trì Ưng nhìn khuôn mặt dịu dàng gần trong gang tấc kia của cô, trước kia cảm thấy cô giống như đóa dành dành yếu ớt, nhưng bây giờ, Trì Ưng cảm thấy cô đẹp như bông mẫu đơn, mỗi một tấc trên làn da, đều đang trêu chọc trái tim của cậu.
"Mẹ tớ... bình thường bà ấy sẽ không như thế, thật ra bà ấy tính cách rất tốt, không biết tối nay bị gì nữa... Chắc chắn đã uống nhiều rồi."
"Mẹ cậu lo lắng cho cậu cũng rất có lý, tớ có con gái ngoan như thế, tớ cũng sẽ lo lắng."
Tô Miểu nở một nụ cười nhạt, lộ ra hai cái răng thỏ nho nhỏ.
"Tô Miểu, mẹ cậu tốt lắm đấy." Trì Ưng thấp giọng nói, giọng cũng rất thành khẩn: "Tớ rất thích bà ấy, có cơ hội sẽ đến nhà cậu ăn cơm."
"Cậu đến nhà tớ ăn cơm, tớ thấy mẹ tớ sẽ đánh cậu đuổi ra ngoài mất đó!" Ý cười của Tô Miểu chạm tận khóe mắt: "Chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như thế đó."
"Chẳng lẽ, tớ cũng có chút bản lĩnh khiến người khác yêu thích đó à, tiến công chiếm lấy tính tình thẳng thắn này của mẹ cậu, nhiều lắm cũng chỉ mất bố phút."
"Tớ không tin."
"Không tin thì thử xem."
Tô Miểu thấy anh xuống xe, vội vàng hỏi: "Cậu về đến nhà rồi à?"
"Ừm."
"Cho tớ nhìn nhà của cậu đi."
Trì Ưng đóng cửa xe lại, bước vài bước đến ven đường, sau đó chuyển màn ảnh lại, nhắm thẳng lấy cái sân hình vuông được lát gạch đỏ trước mặt.
"Là tứ hợp viện!"
"Đây là nhà cũ, bố tớ có nhà của mình, nhà cũ không ai ở, vừa khéo tớ về có thể ở lại."
"Trong sân có thể trồng hoa sao?"
"Có thể." Trì Ưng cười: "Cậu thích hoa gì?"
"Tớ thích mùi hoa dành dành."
Hai má Tô Miểu nóng lên: "Cậu về rửa mặt trước đi, tớ cúp trước đây."
Trì Ưng biết đã trễ, không muốn rời cô gái trước màn hình này.
Màn hình ấm áp dịu dàng, cũng giống như nguồn sáng duy nhất trong đêm tối của anh.
Không nỡ cúp máy.
…
Tết năm nay, Tô Miểu vẫn đón giao thừa cùng với mẹ mình.
Hai mẹ con sớm đã quen với cách đón mừng nằm mới buồn tẻ nhưng cũng lộ ra chút ấm áp mờ nhạt.
Trong nhà không có đàn ông, cho dù là đến siêu thị mua đồ Tết hay đi mua rau mua thịt, thì Tô Miểu hầu như đảm nhận gần hết những việc bưng xách nặng nề này.
Bởi vì mẹ già của cô trong nhanh nhẹn, mạnh mẽ... nhưng hình như bỗng nhiên trở nên mảnh mai hơn rồi, đồ nặng thì nhất quyết không xách, toàn bộ đều giao hết cho Tô Miểu.
Tính cách của Tô Miểu cũng rất hiền, dù mẹ cô có bảo cô làm cái gì thì cô đều sẽ nghe lời bà, cho dù có không vừa ý cũng chỉ lầm bầm vài câu.
Tô Thanh Dao cảm thấy loại tính cách này của cô... Rất dễ bị thiệt.
Nếu sau này thật sự yêu đương hay lập gia đình, cứ để đàn ông nói cái gì thì lại đi làm cái đấy, như thế không thiệt mới lạ.
Cho nên Tô Thanh Dao thường xuyên nhéo lỗ tai cô mắng cô, nói cô hung dữ lên một chút, ầm ĩ một chút.
Tô Miểu cũng chỉ xoa xoa lổ tai, vô cùng tủi thân mà nhìn bà, tuy bị ăn hiếp dữ dội như thế, cô cũng chỉ "Ui da" lên một tiếng, đưa đôi mắt hạnh lên hung dữ mà trừng mắt nhìn bà.
Nhưng tính cách của một người, muốn thay đổi cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Tô Thanh Dao rất không biết phải làm sao.
Qua giao thừa, Tô Thanh Dao không đưa tiền mừng tuổi cho Tô Miểu, nhưng bà lại trả lại con heo đất "Bảo bối" mà trước đó đã "Cướp lấy" của cô, mở lòng từ bi trả về lại cho cô.
Tô Miểu vô cùng vui vẻ, ôm con heo đất không chịu buông tay, đây chính là tiền mà cô đã tích góp nhiều năm mới có được đó, ít nhất cũng phải tận mấy chục nghìn.
"Nhìn chút tiền đồ của con kìa." Tô Thanh Dao lạnh lùng liếc nhìn cô: "Chút tiền này thôi đã mừng thành thế này rồi, đúng là chưa trải sự đời."
"Cảm ơn mẹ, mẹ thật sự là Bồ Tát đó."
"Không nhận nổi không nhận nổi."
Tô Thanh Dao mặc kệ cô, cắn hạt dưa, xem vở kịch nhỏ của Thẩm Đằng và Mã Lệ trên Xuân Vãn, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng.
Di động rung lên một chút, Tô Miểu nhìn thấy Trì Ưng gửi đến một bao lì xì 888: "Happy new year, mời lớp trưởng ăn kẹo."
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Tô Miểu vui vẻ ngập tràn, nhưng cô không dám bấm vào phong bì nhận tiền mừng của anh: "Không cần đâu, Trì Ưng."
C: "Không nể mặt à?"
Đầu ngón tay cô do dự vài giây, nhận tiền lì xì, sau đó mới gửi cho anh một bao lì xì 666: "Mời lớp phó hút thuốc."
C: "Cậu..."
Miểu: "Hình như thế không tốt lắm, tốt nhất đừng nên hút thuốc. [Cười ngây ngô]"
C: "[Đánh]"
Trì Ưng ngồi bên cạnh cửa sổ, cong một chân, khuỷu tay đặt trên đầu gối, nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Tưởng Hi Ý đang cầm máy chơi game, trong lúc vô tình liếc nhìn anh một cái, liếc mắt một cái đã sợ ngây cả ra...
Từ lúc nào mà ông Phật nhỏ có trái tim lạnh lùng lại cười vui vẻ như thế này thế, chân mày nhếch lên, đôi mắt sáng như hoa đào.
Cậu đi dép lê, mong ngóng mà nhìn sang: "Anh Trì, anh anh anh... anh trúng độc đắc à?"
"Nhận được tiền lì xì."
"Mau cho tớ xem nào! Ông cụ nhà cậu gửi cho cậu mấy triệu?"
Trì Ưng giơ giơ điện thoại lên.
Tưởng Hi Ý nhìn thấy tiền lì xì cũng chỉ có 666, cậu đi cướp trong nhóm chat của gia đình còn nhiều hơn thế này nhiều, đẩy tay anh ra, nói: "Này, mới có nhiêu tiền thôi chứ, chẳng có tình cảm gì cả."
Trì Ưng mặc kệ cậu, xoay người, nhìn bóng đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.
Bố của anh, Trì Chính Đình cũng không thật sự quên anh, chuyển cho anh tiền mừng tuổi tận bảy số, nói bây giờ ông đang ở Toronto, không thể về đón năm mới với anh, nói sáng mai lúc đi đón ông nội thì thay ông ấy mua chút quà mừng, hỏi thăm thay ông.
Trì Ưng vẫn nhận tiền như cũ, không trả lời chữ nào.
Giống như Phương Nhược Nhiên, chỉ lúc cần anh làm gì đó, mới nhớ đến còn có người con trai là anh.
Lúc này, Tưởng Hi Ý nhận được điện thoại của người nhà, bỏ máy chơi game xuống, nhìn Trì Ưng nói: "Anh, em về đây, bố em hối em về nhà ăn cơm tất niên rồi."
"Cảm ơn vì đã ở cùng tôi lâu thế nhé."
"Này, hai ta là ai chứ, chờ khi thi vào đại học xong rồi, sẽ gọi cô bé Tần Tư Dương đến, chúng ta sẽ chơi cả đêm, ai chết trước thì thua!"
"Cậu ở trước mặt gọi cậu ấy là cô bé thử xem, tôi cho cậu hai chân này luôn."
"Ha ha ha, đi nhé!"
Trì Ưng tiễn Tưởng Hi Ý, một mình đứng trong khoảng sân vắng lặng ở tứ hợp viện.
Phía xa xa có pháo hoa đang nổ vang trời, bên nhà hàng xóm cũng có tiếng cười vui vẻ mà anh có thể nghe thấy, anh quay đầu nhìn tứ hợp viện trống rỗng, cúi đầu rút một điếu thuốc ra.
Còn chưa châm lửa, điện thoại lại rung lên.
Miểu: "Cậu có đang xem Xuân Vãn không? Cùng nhau xem nào [Đầu chó]"
C: "Không xem, ở trong sân ngắm trăng."
Qua năm phút sau, Tô Miểu mới trả lời tin nhắn: "Đâu có trăng đâu! Không có mà!"
Trì Ưng biết cô gái ngốc này chắc chắn đã chạy xuống dưới lầu nhìn trăng rồi.
C: "Sao cậu lại khờ thế."
Miểu: "Gạt tớ. [Bĩu môi]"
Anh liên tục dùng đầu ngón tay siết chặt nắp bật lửa, vừa soạn tin nhắn: "Thật ra tớ nên ở lại thành phố C đón năm mới với cậu."
Tô Miểu nhìn tin nhắn này, kết hợp với lời anh nói, cũng đại khái đoán ra được bây giờ anh đang cô đơn một mình.
Miểu: "Tối giao thừa, nên cho phép lớp phó yêu cầu tớ làm một chuyện đó."
C: "Yêu cầu gì cũng được sao?"
Miểu: "Không phải chuyện quá đáng, thì tớ sẽ cố gắng đáp ứng cậu."
C: "Tớ muốn xem màu dây áo của cậu."
Miểu: "..."
Miểu: "Trì Ưng!"
Cô không hề ngoan ngoãn như Tô Thanh Dao đã nghĩ, mỗi một chuyện đã qua, cô cũng sẽ không dễ dàng quên đi.
Trì Ưng vốn là muốn đùa giỡn với cô, thấy cô từ chối, vì thế nói: "Vậy thì Tiểu Ưng của tớ đoán thử xem, bây giờ tớ muốn cái gì đây?"
Thật lâu mà vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, Trì Ưng vào phòng, vốn nghĩ cô sẽ tức giận không trả lời nữa, nhưng một lát sau, Trì Ưng nhận được một tin nhắn bằng giọng nói dài bốn mươi giây.
Cô dùng giọng nói ngây ngô nhất của mình, còn nghiêm túc hát một đoạn bài "Bong bóng tỏ tình" cho anh nghe.
/127
|