Suốt buổi, mãi trông Nguyên Khải ở phố hoa mà chẳng hay bầu trời đương ngã màu rồi.
Thục Linh canh thời gian chưa muộn, bất đắc dĩ tóm áo anh lôi đi, “Chơi thế đủ rồi.”
Chẳng đợi anh kịp mở mồm đã bị tống cổ lên taxi, di chuyển ra vùng ngoại ô.
Bấy giờ, trước mặt họ là Cô nhi viện nom hơi tồi tàn, dưới cổng lớn bốc lên mùi ẩm thấp nồng nặc, Nguyên Khải không ngửi nổi bèn đưa tay bịt mũi, sau đó thoáng nhìn sang phía vách tường bong tróc lem nhem, chung quanh lỏm chỏm các ổ móc màu men ngọc.
Kế đến, họ đi sâu vào viện, mùi ẩm thấp vẫn không thuyên bớt, bột sữa thì vun vãi khắp sàn.
Nếu đánh giá trên thang điểm mười, anh cá sẽ chẳng ai chấm hơn con số ba đâu.
Thật lòng không tưởng tượng nổi bé con của mình từng sống chơ vơ ở đây, thà rằng bị bán đi cũng là một cách giải thoát.
Lúc này, Thục Linh bỗng dừng lại, “Tồi tàn lắm đúng không.”
Nguyên Khải đứng khựng bước chân, biểu cảm hơi đông cứng, như thể suy nghĩ trong đầu vừa bị đọc vị vậy.
Tiếp đó thấy cô vịn riết bàn tay lên chuôi kiếm sau túi đeo, ánh mắt đượm vẻ lạnh lùng nhìn chốn nao, “Em sống hai tháng ở đây chịu bao uỷ khuất chẳng màng than vãn, rồi mặc họ bán đi.”
Anh hiểu ý.
Cũng vô thức thở phào khi mà vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Đoạn nghe cô bồi thêm, “Dẫu tồi tàn như thế nhưng hằng năm đều có lượng lớn trẻ em được đưa tới rồi lại mang đi.”
Nguyên Khải đồng tình, anh điều tra vụ buôn trẻ suốt bao năm nên rõ đến tám phần. Họ đưa những đứa trẻ bị vứt bỏ về cô nhi viện, chăm sóc chúng như bao nơi khác, song chưa đầy ba tháng liền tống cổ sang bọn buôn người, đổi lấy món hời khổng lồ.
Có thể nói cô nhi viện là một đại lý phân tán sản phẩm thông qua các đường dây buôn để thu về lợi ích thụ động. Mà trong đó người trông trẻ là nhân viên bồi dưỡng sản phẩm.
Còn phần lợi nhuận thu được cứ thế chia hết chẳng đặng trùng tu.
Mặt khác, khó lòng phủ nhận nổi việc nó vẫn hoạt động sau nhiều năm chỉ bằng hình hài tồi tàn ấy.
Nghĩ đến đây anh sực nhận ra một điều quan trọng, vội đưa mắt ngó quanh viện, cuối cùng nơi tầm nhìn dễ va phải nhất - lũ trẻ nô đùa với nhau tại sân trong, cách không xa có vài nữ tu bận thường phục giám sát chúng.
Anh biết những gương mặt này, và rồi lần theo ánh mắt Thục Linh, dường như cô đã thấy họ - ngay trước cả mình.
Thanh đoản đao dài oằn đương được rút quá nữa, Nguyên Khải vội ghì bàn tay trước chuôi kiếm đầy vẻ bối rối, “Bé con ơi, em không định làm thế trước mặt trẻ con đâu, phải không?”
Ngay bây giờ, lòng ngực cô thắt lại như vừa bị ai đó bốp nghẹt, ruột gan thì sôi sục đến nôn nao.
Thục Linh chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.
Dù mới vẻn vẹn bốn năm nhưng cảm tưởng đã sống qua hàng thập kỷ vậy.
Xuyên suốt hai năm gần đây cô chỉ nhận nhiệm vụ ám sát cấp cao và thường xuyên phải đối mặt với hàng trăm tên lính cảnh vệ, mỗi giây lơ đễnh đều dễ dàng khép lại tấm màng cuộc đời, tính đến hiện tại những công trạng lập được cho tổ chức nhiều tới độ vang danh khắp thành phố ngầm, song cũng phải đánh đổi bằng bao nhiêu mạng người tương đương.
Là bởi nó cần thiết.
Để khi tự tay kết thúc sinh mệnh vươn đầy nghiệp chướng của lũ buôn trẻ, cô sẽ không cảm thấy bị dày vò trong tội lỗi hay ân hận.
Sở dĩ mạng người chết dưới tay đếm chẳng xuể nữa rồi.
Tất thảy điều này một phần cũng vì tương lai những đứa trẻ ấy không bị bán đi một cách nhục nhã.
Nhìn biểu cảm căm phẫn của Thục Linh, anh không chắc cô nghe lọt tai lời mình nói.
Bấy giờ, Thục Linh hoàn toàn làm lơ Nguyên Khải, tiếp tục dụng sức rút đoãn đao.
Hiềm nổi cô không tài nào bì lại sức anh.
Cuối cùng bàn tay bị ghì xuống, lưỡi kiếm trở vào vỏ.
Nguyên Khải bên cạnh gian nan không kém, chẳng biết tựa bao giờ anh phải dùng gần như toàn lực mới át chế được bé con.
Thục Linh nóng phừng phực, tóm lấy vạt áo anh đối chất, “Anh đã điều tra suốt bao năm vì lời nhờ vả của em, cũng biết rõ lũ người này chẳng ai tử tế cả mà.”
Anh khẽ gật đầu, thừa nhận chẳng nghi ngại.
“Thế tại sao lại cản em...” Cô gắt gỏng.
Song chưa nói được một câu hoàn chỉnh, Nguyên Khải hạ giọng ngắt lời, “Em giấu nhẹm vụ trả thù, vậy mà hôm qua lại trực tiếp nói với anh. Thú thật thì giây phút em lựa chọn cống hiến cho tổ chức thay vì sống tự do và được anh chăm sóc, anh biết ngày này rồi sẽ tới thôi.”
Đồng tử Thục Linh thoắt co rút, do Nguyên Khải tinh ý hay là bản thân cô tâm tư quá rõ ràng, dù là vế nào cũng không quan trọng, cô kéo vạt áo anh, khoảng cách giữa cả hai ngắn đi đáng kể, “Chuyện đó thì có liên quan gì...”
Anh lần nữa đưa mắt nhìn sang chỗ lũ trẻ, “Trước hết hãy nghĩ cho những đứa trẻ xấu số ấy, chúng thơ ngây biết bao, tưởng tượng nếu thấy cảnh máu đổ đầu rơi tâm lý chúng sẽ trở nên thế nào. Sau cùng, em trả thù vì lẽ gì thế? Em muốn chúng sống ngây dại bởi chấn thương tâm lý nghiêm trọng hửm.”
Đến đây Thục Linh bỗng bẵng lặng, bàn tay cô vô thức nới lỏng, tròng mắt giãn ra tựa hồ đang suy ngẫm.
“Bé con ơi, anh sẽ giúp em báo thù tẹt ga luôn...” Nguyên Khải thừa dịp ghé sát gáy, thổi phù vào tai cô.
Thục Linh hoài nghi chống khuỷ tay trước ngực anh hòng tách khỏi, song anh lại đứng thẳng lưng như chả hề gì.
Tiếp đó có tiếng bước chân lộp bộp vọng lại, là một tu nữ vận thường phục đương tới gần.
Tu nữ mĩm cười niềm nở, “Xin chào, hai vị đây là muốn nhận con nuôi hay...”
“Tôi đến để lặt đầu mấy người đó” nhìn thoáng qua cũng thấy gương mặt Thục Linh in nguyên dòng chữ này, Nguyên Khải bèn tiếp lời, “Đúng rồi, là đến nhận nuôi.”
Thục Linh canh thời gian chưa muộn, bất đắc dĩ tóm áo anh lôi đi, “Chơi thế đủ rồi.”
Chẳng đợi anh kịp mở mồm đã bị tống cổ lên taxi, di chuyển ra vùng ngoại ô.
Bấy giờ, trước mặt họ là Cô nhi viện nom hơi tồi tàn, dưới cổng lớn bốc lên mùi ẩm thấp nồng nặc, Nguyên Khải không ngửi nổi bèn đưa tay bịt mũi, sau đó thoáng nhìn sang phía vách tường bong tróc lem nhem, chung quanh lỏm chỏm các ổ móc màu men ngọc.
Kế đến, họ đi sâu vào viện, mùi ẩm thấp vẫn không thuyên bớt, bột sữa thì vun vãi khắp sàn.
Nếu đánh giá trên thang điểm mười, anh cá sẽ chẳng ai chấm hơn con số ba đâu.
Thật lòng không tưởng tượng nổi bé con của mình từng sống chơ vơ ở đây, thà rằng bị bán đi cũng là một cách giải thoát.
Lúc này, Thục Linh bỗng dừng lại, “Tồi tàn lắm đúng không.”
Nguyên Khải đứng khựng bước chân, biểu cảm hơi đông cứng, như thể suy nghĩ trong đầu vừa bị đọc vị vậy.
Tiếp đó thấy cô vịn riết bàn tay lên chuôi kiếm sau túi đeo, ánh mắt đượm vẻ lạnh lùng nhìn chốn nao, “Em sống hai tháng ở đây chịu bao uỷ khuất chẳng màng than vãn, rồi mặc họ bán đi.”
Anh hiểu ý.
Cũng vô thức thở phào khi mà vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Đoạn nghe cô bồi thêm, “Dẫu tồi tàn như thế nhưng hằng năm đều có lượng lớn trẻ em được đưa tới rồi lại mang đi.”
Nguyên Khải đồng tình, anh điều tra vụ buôn trẻ suốt bao năm nên rõ đến tám phần. Họ đưa những đứa trẻ bị vứt bỏ về cô nhi viện, chăm sóc chúng như bao nơi khác, song chưa đầy ba tháng liền tống cổ sang bọn buôn người, đổi lấy món hời khổng lồ.
Có thể nói cô nhi viện là một đại lý phân tán sản phẩm thông qua các đường dây buôn để thu về lợi ích thụ động. Mà trong đó người trông trẻ là nhân viên bồi dưỡng sản phẩm.
Còn phần lợi nhuận thu được cứ thế chia hết chẳng đặng trùng tu.
Mặt khác, khó lòng phủ nhận nổi việc nó vẫn hoạt động sau nhiều năm chỉ bằng hình hài tồi tàn ấy.
Nghĩ đến đây anh sực nhận ra một điều quan trọng, vội đưa mắt ngó quanh viện, cuối cùng nơi tầm nhìn dễ va phải nhất - lũ trẻ nô đùa với nhau tại sân trong, cách không xa có vài nữ tu bận thường phục giám sát chúng.
Anh biết những gương mặt này, và rồi lần theo ánh mắt Thục Linh, dường như cô đã thấy họ - ngay trước cả mình.
Thanh đoản đao dài oằn đương được rút quá nữa, Nguyên Khải vội ghì bàn tay trước chuôi kiếm đầy vẻ bối rối, “Bé con ơi, em không định làm thế trước mặt trẻ con đâu, phải không?”
Ngay bây giờ, lòng ngực cô thắt lại như vừa bị ai đó bốp nghẹt, ruột gan thì sôi sục đến nôn nao.
Thục Linh chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi.
Dù mới vẻn vẹn bốn năm nhưng cảm tưởng đã sống qua hàng thập kỷ vậy.
Xuyên suốt hai năm gần đây cô chỉ nhận nhiệm vụ ám sát cấp cao và thường xuyên phải đối mặt với hàng trăm tên lính cảnh vệ, mỗi giây lơ đễnh đều dễ dàng khép lại tấm màng cuộc đời, tính đến hiện tại những công trạng lập được cho tổ chức nhiều tới độ vang danh khắp thành phố ngầm, song cũng phải đánh đổi bằng bao nhiêu mạng người tương đương.
Là bởi nó cần thiết.
Để khi tự tay kết thúc sinh mệnh vươn đầy nghiệp chướng của lũ buôn trẻ, cô sẽ không cảm thấy bị dày vò trong tội lỗi hay ân hận.
Sở dĩ mạng người chết dưới tay đếm chẳng xuể nữa rồi.
Tất thảy điều này một phần cũng vì tương lai những đứa trẻ ấy không bị bán đi một cách nhục nhã.
Nhìn biểu cảm căm phẫn của Thục Linh, anh không chắc cô nghe lọt tai lời mình nói.
Bấy giờ, Thục Linh hoàn toàn làm lơ Nguyên Khải, tiếp tục dụng sức rút đoãn đao.
Hiềm nổi cô không tài nào bì lại sức anh.
Cuối cùng bàn tay bị ghì xuống, lưỡi kiếm trở vào vỏ.
Nguyên Khải bên cạnh gian nan không kém, chẳng biết tựa bao giờ anh phải dùng gần như toàn lực mới át chế được bé con.
Thục Linh nóng phừng phực, tóm lấy vạt áo anh đối chất, “Anh đã điều tra suốt bao năm vì lời nhờ vả của em, cũng biết rõ lũ người này chẳng ai tử tế cả mà.”
Anh khẽ gật đầu, thừa nhận chẳng nghi ngại.
“Thế tại sao lại cản em...” Cô gắt gỏng.
Song chưa nói được một câu hoàn chỉnh, Nguyên Khải hạ giọng ngắt lời, “Em giấu nhẹm vụ trả thù, vậy mà hôm qua lại trực tiếp nói với anh. Thú thật thì giây phút em lựa chọn cống hiến cho tổ chức thay vì sống tự do và được anh chăm sóc, anh biết ngày này rồi sẽ tới thôi.”
Đồng tử Thục Linh thoắt co rút, do Nguyên Khải tinh ý hay là bản thân cô tâm tư quá rõ ràng, dù là vế nào cũng không quan trọng, cô kéo vạt áo anh, khoảng cách giữa cả hai ngắn đi đáng kể, “Chuyện đó thì có liên quan gì...”
Anh lần nữa đưa mắt nhìn sang chỗ lũ trẻ, “Trước hết hãy nghĩ cho những đứa trẻ xấu số ấy, chúng thơ ngây biết bao, tưởng tượng nếu thấy cảnh máu đổ đầu rơi tâm lý chúng sẽ trở nên thế nào. Sau cùng, em trả thù vì lẽ gì thế? Em muốn chúng sống ngây dại bởi chấn thương tâm lý nghiêm trọng hửm.”
Đến đây Thục Linh bỗng bẵng lặng, bàn tay cô vô thức nới lỏng, tròng mắt giãn ra tựa hồ đang suy ngẫm.
“Bé con ơi, anh sẽ giúp em báo thù tẹt ga luôn...” Nguyên Khải thừa dịp ghé sát gáy, thổi phù vào tai cô.
Thục Linh hoài nghi chống khuỷ tay trước ngực anh hòng tách khỏi, song anh lại đứng thẳng lưng như chả hề gì.
Tiếp đó có tiếng bước chân lộp bộp vọng lại, là một tu nữ vận thường phục đương tới gần.
Tu nữ mĩm cười niềm nở, “Xin chào, hai vị đây là muốn nhận con nuôi hay...”
“Tôi đến để lặt đầu mấy người đó” nhìn thoáng qua cũng thấy gương mặt Thục Linh in nguyên dòng chữ này, Nguyên Khải bèn tiếp lời, “Đúng rồi, là đến nhận nuôi.”
/29
|