“Ta nên đầu hàng, Tiêu Quân à, phải đầu hàng thôi Tiêu Quân ơi... chúng ta không đánh thắng đâu...” Tên lính ngồi trong góc phòng thút thít gọi riết tên người đồng nghiệp.
Người tên Tiêu Quân ấy tựa hờ bên cửa không khỏi chau, “Chả hiểu sao cậu chọn nghề này.”
Đoạn bồi thêm, “Như tình hình thì đội trưởng chết rồi, tôi biết khẩu súng đó chỉ có 7 viên và đã dùng 3 viên, đợi hắn bắn nốt 4 viên còn lại chúng ta sẽ dùng vũ lực tấn công.”
“Tiêu Quân à.” Giọng tên lính run cầm cập, biểu cảm như thể chẳng nghe lọt tai lời Tiêu Quân nói, “Không lẽ ông chủ... phòng ông chủ ở tầng năm cách tầng ba chỉ có 2 tầng, tiếng súng không nhỏ đến mức không nghe thấy chứ. Tiêu Quân ơi... làm sao giờ, chúng ta phải đầu hàng thôi, đánh không thắng đâu.”
Tiêu Quân chao mày tặc lưỡi, “Tsk, cậu từng thấy tên sát nhân nào tha mạng cho con mồi của hắn chưa? Dù chúng ta ngoan ngoãn đầu hàng cũng để chết nhanh hơn một chút thôi... cái loại máu lạnh ấy sẽ không buông tha đâu.”
Lời vừa dứt ngoài hành lang bỗng vẵng lặng, như cảm nhận được điềm chẳng lành, cả hai tức thời đều nín thở.
Tiếng bước chân vốn rất gần đây, và hiện tại đã hoàn toàn im bặt trước giang phòng này.
Tiêu Quân tinh ý biết rằng họ chỉ cách nhau vỏn vẹn một cánh cửa. Cơ thể gã run bần bật tựa hồ tự cảnh báo hiểm hoạ ngay sát bên.
Trông toán linh cũng chả khác gì loài sinh vật đứng trên miệng sói hoang, bị nó gậm nuốt, nghiền nát từng thớ thịt.
“Mặc An, xem ra không đợi tới lúc bốn viên đạn kia nổ, tử thần đã tới gõ cửa rồi.” Tiêu Quân đối mặt với cánh cửa đầy vẻ nghiêm trọng, đoạn nhấc gậy sắt khỏi mặt sàn, “Ngay khi tôi mở cửa chúng ta sẽ đánh úp hắn, không còn lựa chọn nào cả.”
Mặc An chần chừ phút chốc cũng gạt khoé mắt đẫm lệ đứng phắt dậy, dùng cả hai tay siết lấy cán gậy vào tư thế chuẩn bị.
Pang!
Một tiếng động lạnh lẽo vang rền, kéo theo cơ thể người đồng nghiệp ngã xuống.
Thời điểm đó, tại cánh cửa bị đạn khoét một lỗ, sâu bên trong là đôi đồng tử đang co rút trừng lên.
“Bày kế gì mà hời hợt vậy.” Nguyên Khải cất giọng, ngữ điệu mang ý cười.
Dọc hành lang âm thanh cợt nhã thoáng vang dội, toán lính chia nhau ẩn nấp cũng nghe thấy.
Mặc An chứng kiến tất thẩy, cơ thể vì sợ hãi mà run lẩy bẩy không thôi.
Tiêu Quân chết rồi... cậu tự hỏi tiếp theo sẽ đến lượt mình phải không?
Giây phút này Mặc An bỗng nhớ tới tựa đề trên bài báo nọ: Não bộ của người sắp chết có thể chiếu lại các sự kiện quan trọng trong cuộc sống như một thước phim ngắn.
Song Mặc An cảm thấy thật nhàm chán, những sự kiện được gọi là quan trọng cho đến hiện tại chẳng có nữa điểm đáng xem, chúng hiện ra để nhắc cậu nhớ rằng bản thân hèn nhát tới nhường nào. Ban đầu là đội trưởng, bây giờ là Tiêu Quân, suốt nữa đời người đều chỉ núp sau sự che chở của người khác rồi giương mắt nhìn họ chết tức tưởi ngay trước mặt.
Cậu hiểu tình thế hiện tại ai cũng lành ít dữ nhiều, chẳng ai thừa sức bảo vệ kẻ vô dụng như mình nữa, thế nên rất nhanh thôi sẽ lại hàn huyên cùng nhau dưới suối vàng. Nhưng trước khi chết, chí ít Mặc An muốn để đời sự kiện đáng nhớ, âu là vì bạn bè, đồng nghiệp... và vì chính mình.
Ánh mắt cậu thoắt kiên định, lần theo ký ức tìm được thông tin - hắn vừa bắn viên đạn thứ tư, sắp sửa tính cả mình là năm. Hai viên cuối trông cậy vào mọi người đấy!
Nghĩ rồi Mặc An gào lên, tay vịn riết gậy sắt tông cửa chạy ra, khoảnh khắc cánh cửa mở tan hoan.
Pang!
Cậu mất phăng ý thức, ngã đập mặt trên sàn, viên đạn cắm sâu trong ấn đường, máu tươi tuông chảy ròng ròng.
Nguyên Khải ngó xuống thi thể khẽ nhếch môi, “Ai dạy mày đánh úp mà hét to thế?”
Câu hỏi ấy cũng chẳng cần câu trả lời.
Anh nhìn vô giang phòng, ở chính giữa đặt bàn gỗ đơn cô quạnh, phía sau treo chiếc đồng hồ hình tròn cao hơn mặt bàn tầm hai mét, kim chỉ giờ và phút đã điểm tới 11:20, Nguyên Khải thầm nghĩ, phải đẩy nhanh tiến độ thôi, còn lại 15 tên.
“Người tiếp theo.”
Giọng anh cất lên chưa lâu những cánh cửa dọc lối đi bỗng bật tung, đám lính trốn trong đó đồng loạt bước ra ngoài.
“Ồ, thế này đỡ phải đi tìm.” Anh ngoảnh mặt vắt súng ngược trên vai, tay còn lại buông xoà nắm tóc đội trưởng. Suy toán, 15 tên ở không gian trống trơ, súng còn lại 9 viên cho hai khẩu vừa hay đường hẹp chúng không thể một lúc cùng tấn công, “Mình thắng rồi.”
Một tiếng “Phốc” trĩu nặng, gậy sắt bị ném trực diện tới Nguyên Khải, anh kịp lách vai tránh đi, song cây gậy sượt qua người rồi loãng choãng rơi xuống phía sau.
“Ê nguy hiểm lắm đó.”
Pang!
Lời nhắc nhở kèm theo tiếng súng vang rền, kẻ đã ném cây gậy chợt ngã khuỵ.
Thời khắc thi thể người kia chạm đất cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Toán lính chia làm ba người xung phong dẫn đầu, tay mang gậy sắt đồng thời chạy vụt lên.
Nguyên Khải trông thế chỉ cười trừ rồi nổ súng, “Bọn mày ngu thật, đối đầu với súng óng mà mình không tất sát hửm?”
Một trong ba tên dẫn đầu hứng trọn kẹo đồng, lập tức dừng cuộc chơi, hai tên còn lại cư nhiên lướt qua thi thể đồng đội tiến về phía trước.
Bỗng gã đàn ông bận cảnh phục từ đằng sau toán lính gào lên, “Khẩu súng đó chỉ có 7 viên, là súng của lính gác chánh phòng. Hắn vừa bắn nốt viên cuối cùng, mọi người tấn công!”
Đám lính mất đi đội trưởng như rắn mất đầu, đứng mãi chần chừ phía sau, bấy giờ được trấn an bởi lời tuyên hô phút chốc hừng hực kéo nhau xông lên.
Nguyên Khải vứt phăng khẩu súng trên tay, đúng như gã nói khẩu súng ấy hết đạn rồi.
Hai tên dẫn đầu mới hồi còn đắc ý tăng tốc, song chưa đầy ba giây Nguyên Khải lại rút thêm khẩu súng tương tự từ túi quần sau, đoạn nhoẻn miệng cười điên cuồng, “A kha kha! Nhưng tao nhặt được hai khẩu lận.”
Tất thẩy sự việc diễn ra trong chớp nhoáng.
Toán lính đương khí khái chợt thấy gót chân mình nặng trịch.
Thời khắc này muốn quay đầu cũng chả thể, chỉ biết phó mặt cho ông trời sắp xếp một ghế dưới suối vàng, hoặc là cầu cho kẻ đột nhập bắn trượt hết đạn.
Nhưng chẳng ai mà không biết, Nguyên Khải từ khi bắt đầu đã bắn liên tiếp bảy viên không trượt một phát, ảo tưởng hảo huyền nhanh chóng bay biến theo tiếng súng rúc lên.
Pang!
Pang!
Pang!
Pang...
Rất nhanh viên đạn cuối cùng đã cắm vào đầu tên thứ 14.
“Như dự tính, còn 6.”
Tiếp đấy, Nguyên Khải rút đao giải quyết nốt sáu gã sót lại.
Trở về phòng khách, Thục Linh đương nằm co ro trên tủ trưng bày liên tục nghe thấy tiếng súng ngân dài, lát sau là tiếng thét thê lương tột cùng vang lên, song kể từ đó không gian hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.
Mấy mươi phút thoáng trôi qua, Nguyên Khải mang một thân dây đầy máu tanh bước vào, Thục Linh chợt hoảng ngồi bật dậy, “Anh ơi, có sao không.”
Nghe lời hỏi thăm Nguyên Khải cúi đầu nhìn lại mình chốc đáp, “Không phải máu của anh đâu.”
Thục Linh muốn hỏi thêm tình hình bên ngoài nhưng chẳng dám nói, bèn ngậm chặt miệng.
Đằng nào lát nữa cũng thấy thôi.
Nguyên Khải đưa tay bồng cô xuống khỏi nốc tủ, giờ không còn ai đuổi theo nên cả hai thong thả cùng ra bến cảng.
Suốt dọc hành lang tầng ba rãi rác thi thể chất chòng lên nhau, mùi máu thoang thoảng xen lẫn trong khí quyển tanh hôi vô ngần. Thục Linh phải nén cơn buồn nôn đã trào tới cổ họng, một lòng muốn bước qua thật nhanh chóng.
Người tên Tiêu Quân ấy tựa hờ bên cửa không khỏi chau, “Chả hiểu sao cậu chọn nghề này.”
Đoạn bồi thêm, “Như tình hình thì đội trưởng chết rồi, tôi biết khẩu súng đó chỉ có 7 viên và đã dùng 3 viên, đợi hắn bắn nốt 4 viên còn lại chúng ta sẽ dùng vũ lực tấn công.”
“Tiêu Quân à.” Giọng tên lính run cầm cập, biểu cảm như thể chẳng nghe lọt tai lời Tiêu Quân nói, “Không lẽ ông chủ... phòng ông chủ ở tầng năm cách tầng ba chỉ có 2 tầng, tiếng súng không nhỏ đến mức không nghe thấy chứ. Tiêu Quân ơi... làm sao giờ, chúng ta phải đầu hàng thôi, đánh không thắng đâu.”
Tiêu Quân chao mày tặc lưỡi, “Tsk, cậu từng thấy tên sát nhân nào tha mạng cho con mồi của hắn chưa? Dù chúng ta ngoan ngoãn đầu hàng cũng để chết nhanh hơn một chút thôi... cái loại máu lạnh ấy sẽ không buông tha đâu.”
Lời vừa dứt ngoài hành lang bỗng vẵng lặng, như cảm nhận được điềm chẳng lành, cả hai tức thời đều nín thở.
Tiếng bước chân vốn rất gần đây, và hiện tại đã hoàn toàn im bặt trước giang phòng này.
Tiêu Quân tinh ý biết rằng họ chỉ cách nhau vỏn vẹn một cánh cửa. Cơ thể gã run bần bật tựa hồ tự cảnh báo hiểm hoạ ngay sát bên.
Trông toán linh cũng chả khác gì loài sinh vật đứng trên miệng sói hoang, bị nó gậm nuốt, nghiền nát từng thớ thịt.
“Mặc An, xem ra không đợi tới lúc bốn viên đạn kia nổ, tử thần đã tới gõ cửa rồi.” Tiêu Quân đối mặt với cánh cửa đầy vẻ nghiêm trọng, đoạn nhấc gậy sắt khỏi mặt sàn, “Ngay khi tôi mở cửa chúng ta sẽ đánh úp hắn, không còn lựa chọn nào cả.”
Mặc An chần chừ phút chốc cũng gạt khoé mắt đẫm lệ đứng phắt dậy, dùng cả hai tay siết lấy cán gậy vào tư thế chuẩn bị.
Pang!
Một tiếng động lạnh lẽo vang rền, kéo theo cơ thể người đồng nghiệp ngã xuống.
Thời điểm đó, tại cánh cửa bị đạn khoét một lỗ, sâu bên trong là đôi đồng tử đang co rút trừng lên.
“Bày kế gì mà hời hợt vậy.” Nguyên Khải cất giọng, ngữ điệu mang ý cười.
Dọc hành lang âm thanh cợt nhã thoáng vang dội, toán lính chia nhau ẩn nấp cũng nghe thấy.
Mặc An chứng kiến tất thẩy, cơ thể vì sợ hãi mà run lẩy bẩy không thôi.
Tiêu Quân chết rồi... cậu tự hỏi tiếp theo sẽ đến lượt mình phải không?
Giây phút này Mặc An bỗng nhớ tới tựa đề trên bài báo nọ: Não bộ của người sắp chết có thể chiếu lại các sự kiện quan trọng trong cuộc sống như một thước phim ngắn.
Song Mặc An cảm thấy thật nhàm chán, những sự kiện được gọi là quan trọng cho đến hiện tại chẳng có nữa điểm đáng xem, chúng hiện ra để nhắc cậu nhớ rằng bản thân hèn nhát tới nhường nào. Ban đầu là đội trưởng, bây giờ là Tiêu Quân, suốt nữa đời người đều chỉ núp sau sự che chở của người khác rồi giương mắt nhìn họ chết tức tưởi ngay trước mặt.
Cậu hiểu tình thế hiện tại ai cũng lành ít dữ nhiều, chẳng ai thừa sức bảo vệ kẻ vô dụng như mình nữa, thế nên rất nhanh thôi sẽ lại hàn huyên cùng nhau dưới suối vàng. Nhưng trước khi chết, chí ít Mặc An muốn để đời sự kiện đáng nhớ, âu là vì bạn bè, đồng nghiệp... và vì chính mình.
Ánh mắt cậu thoắt kiên định, lần theo ký ức tìm được thông tin - hắn vừa bắn viên đạn thứ tư, sắp sửa tính cả mình là năm. Hai viên cuối trông cậy vào mọi người đấy!
Nghĩ rồi Mặc An gào lên, tay vịn riết gậy sắt tông cửa chạy ra, khoảnh khắc cánh cửa mở tan hoan.
Pang!
Cậu mất phăng ý thức, ngã đập mặt trên sàn, viên đạn cắm sâu trong ấn đường, máu tươi tuông chảy ròng ròng.
Nguyên Khải ngó xuống thi thể khẽ nhếch môi, “Ai dạy mày đánh úp mà hét to thế?”
Câu hỏi ấy cũng chẳng cần câu trả lời.
Anh nhìn vô giang phòng, ở chính giữa đặt bàn gỗ đơn cô quạnh, phía sau treo chiếc đồng hồ hình tròn cao hơn mặt bàn tầm hai mét, kim chỉ giờ và phút đã điểm tới 11:20, Nguyên Khải thầm nghĩ, phải đẩy nhanh tiến độ thôi, còn lại 15 tên.
“Người tiếp theo.”
Giọng anh cất lên chưa lâu những cánh cửa dọc lối đi bỗng bật tung, đám lính trốn trong đó đồng loạt bước ra ngoài.
“Ồ, thế này đỡ phải đi tìm.” Anh ngoảnh mặt vắt súng ngược trên vai, tay còn lại buông xoà nắm tóc đội trưởng. Suy toán, 15 tên ở không gian trống trơ, súng còn lại 9 viên cho hai khẩu vừa hay đường hẹp chúng không thể một lúc cùng tấn công, “Mình thắng rồi.”
Một tiếng “Phốc” trĩu nặng, gậy sắt bị ném trực diện tới Nguyên Khải, anh kịp lách vai tránh đi, song cây gậy sượt qua người rồi loãng choãng rơi xuống phía sau.
“Ê nguy hiểm lắm đó.”
Pang!
Lời nhắc nhở kèm theo tiếng súng vang rền, kẻ đã ném cây gậy chợt ngã khuỵ.
Thời khắc thi thể người kia chạm đất cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Toán lính chia làm ba người xung phong dẫn đầu, tay mang gậy sắt đồng thời chạy vụt lên.
Nguyên Khải trông thế chỉ cười trừ rồi nổ súng, “Bọn mày ngu thật, đối đầu với súng óng mà mình không tất sát hửm?”
Một trong ba tên dẫn đầu hứng trọn kẹo đồng, lập tức dừng cuộc chơi, hai tên còn lại cư nhiên lướt qua thi thể đồng đội tiến về phía trước.
Bỗng gã đàn ông bận cảnh phục từ đằng sau toán lính gào lên, “Khẩu súng đó chỉ có 7 viên, là súng của lính gác chánh phòng. Hắn vừa bắn nốt viên cuối cùng, mọi người tấn công!”
Đám lính mất đi đội trưởng như rắn mất đầu, đứng mãi chần chừ phía sau, bấy giờ được trấn an bởi lời tuyên hô phút chốc hừng hực kéo nhau xông lên.
Nguyên Khải vứt phăng khẩu súng trên tay, đúng như gã nói khẩu súng ấy hết đạn rồi.
Hai tên dẫn đầu mới hồi còn đắc ý tăng tốc, song chưa đầy ba giây Nguyên Khải lại rút thêm khẩu súng tương tự từ túi quần sau, đoạn nhoẻn miệng cười điên cuồng, “A kha kha! Nhưng tao nhặt được hai khẩu lận.”
Tất thẩy sự việc diễn ra trong chớp nhoáng.
Toán lính đương khí khái chợt thấy gót chân mình nặng trịch.
Thời khắc này muốn quay đầu cũng chả thể, chỉ biết phó mặt cho ông trời sắp xếp một ghế dưới suối vàng, hoặc là cầu cho kẻ đột nhập bắn trượt hết đạn.
Nhưng chẳng ai mà không biết, Nguyên Khải từ khi bắt đầu đã bắn liên tiếp bảy viên không trượt một phát, ảo tưởng hảo huyền nhanh chóng bay biến theo tiếng súng rúc lên.
Pang!
Pang!
Pang!
Pang...
Rất nhanh viên đạn cuối cùng đã cắm vào đầu tên thứ 14.
“Như dự tính, còn 6.”
Tiếp đấy, Nguyên Khải rút đao giải quyết nốt sáu gã sót lại.
Trở về phòng khách, Thục Linh đương nằm co ro trên tủ trưng bày liên tục nghe thấy tiếng súng ngân dài, lát sau là tiếng thét thê lương tột cùng vang lên, song kể từ đó không gian hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.
Mấy mươi phút thoáng trôi qua, Nguyên Khải mang một thân dây đầy máu tanh bước vào, Thục Linh chợt hoảng ngồi bật dậy, “Anh ơi, có sao không.”
Nghe lời hỏi thăm Nguyên Khải cúi đầu nhìn lại mình chốc đáp, “Không phải máu của anh đâu.”
Thục Linh muốn hỏi thêm tình hình bên ngoài nhưng chẳng dám nói, bèn ngậm chặt miệng.
Đằng nào lát nữa cũng thấy thôi.
Nguyên Khải đưa tay bồng cô xuống khỏi nốc tủ, giờ không còn ai đuổi theo nên cả hai thong thả cùng ra bến cảng.
Suốt dọc hành lang tầng ba rãi rác thi thể chất chòng lên nhau, mùi máu thoang thoảng xen lẫn trong khí quyển tanh hôi vô ngần. Thục Linh phải nén cơn buồn nôn đã trào tới cổ họng, một lòng muốn bước qua thật nhanh chóng.
/29
|