Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Nhạc Du Du đợi nửa ngày cũng không thấy Long Ngâm nói một chữ, chỉ là cảm giác được trên người của đối phương hàn khí càng ngày càng nặng, không khỏi âm thầm giật mình, băng sơn chính là băng sơn, cho dù mùa hạ nóng bức như vậy, cũng có thể làm cho người ta cảm giác được hàn khí đầy người, xem ra hàn này như thể không bao giờ cạn đi.
Đương nhiên, bạn nhỏ Du Du thân ái của chúng ta còn là một rất đứa trẻ rất thông minh, hiểu được thời thế, nàng cảm thấy Long Ngâm tức giận, vì thế, cũng không tiếp tục truy vấn nguyên nhân nữa, tại nơi dã ngoại hoang tàn vắng vẻ này, chẳng may chọc giận người kia, hắn cho mình một kiếm, sau đó hủy đi thi thể, thì chính mình sẽ thua lỗ lớn a…
Càng nghĩ càng kinh khủng, chân Nhạc Du Du liền vội vàng lui lại phía sau, sau đó cách Long Ngâm khoảng hai trượng tìm một phiến đá ngồi xuống, hướng về phía hắn ngồi làm một động tác khinh bỉ, nhưng hắn cũng không phản ứng, mặc hắn chán ghét ai thích ai, cùng mình một xu quan hệ cũng không có, dù sao sau này ta không chọc giận ngươi ngươi cũng đừng chọc ta, sắc mặt của ngươi không tốt nhìn ta, ta cũng lười nhe răng đối với ngươi.
Long Ngâm lúc này trong lòng hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài như vậy, kỳ thực, nhiều năm như vậy, hắn thật vẫn ở trong nỗi thống khổ, tình cảm đối với Lãnh Hạo Nguyệt làm cho hắn không thở nổi, hắn cũng không muốn thế nhưng, căn bản là không có biện pháp khống chế cảm giác trong lòng a…
Nhất là lúc mắt nhìn thấy Minh Nhu tuyệt tình hắn đối với nữ nhân càng chán ghét đến cực điểm.
Thế nhưng, thế gian này không cách nào tha thứ dễ dàng cho tình cảm của hắn như vậy. Hắn càng sợ nếu như Hạo nhi đã biết, nói không chừng sẽ xem nhẹ hắn, cũng nói không chừng từ đó về sau cũng sẽ không muốn nhìn thấy mình…
Vì thế, hắn chỉ có thể đè nén, chỉ cầu có thể mỗi ngày được ở bên cạnh hắn, đứng xa xa nhìn hắn là tốt rồi…
Thế nhưng hắn cảm giác mình sắp chịu không nổi! Liếc mắt Nhạc Du Du ở phía xa một cái, hắn thực sự rất đố kỵ với nàng! Đố kỵ muốn phát điên…
Nhạc Du Du cầm một nhánh cây nhỏ vẽ vẽ bức tranh trên mặt đất chi chán đến sắp chết còn không có vượt qua đến a? Lạc hậu thật chán nha, lúc trước thời gian khi mình xuyên qua, thế nào mà lại không lôi cái máy bay cùng nhau tới đây chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt phóng tới, vô ý thức ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của Long Ngâm, Nhạc Du Du bĩu môi, sau đó lại từ biệt ánh mắt kia, tiếp tục cúi đầu vẽ vẽ bức tranh, nhìn một hồi cái loại mặt bài tú-lơ-khơ này, nhất định phải tiêu hóa nỗi buồn.
Đúng lúc này, Nhạc Du Du bỗng nhiên đã cảm thấy có một trận gió thổi lên, sau đó cả người đã bị người khác bế lên.
“Ngươi làm gì chứ?” Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn tránh thoát khỏi bàn tay giam cầm của Long Ngâm, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta biết ngươi đã sớm mơ ước bản thân được xinh đẹp như hoa, đáng tiếc, ta đối với ngươi một xu hứng thú cũng không có, ta…”
Long Ngâm nhìn nàng liếc mắt một cái: “Xinh đẹp như hoa? Đây không phải là vũ nhục hoa sao?”
“Họ Long, ngươi đừng quá đáng nha…” Nhạc Du Du trong nháy mắt nổi giận, “Ngươi rốt cuộc có thể nói không? A, có thể nói…” Thế nhưng, ở một giây sau, thanh âm của nàng liền càng ngày càng yếu, thẳng đến cuối cùng, giương miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Khi hắn nhìn bốn phía, không biết lúc nào đã xuất hiện một đám người, mỗi người cầm trong tay kiếm dẫn theo cả đao, đưa bọn họ vây quanh ở giữa.
Beta: Bella Ngân
Nhạc Du Du đợi nửa ngày cũng không thấy Long Ngâm nói một chữ, chỉ là cảm giác được trên người của đối phương hàn khí càng ngày càng nặng, không khỏi âm thầm giật mình, băng sơn chính là băng sơn, cho dù mùa hạ nóng bức như vậy, cũng có thể làm cho người ta cảm giác được hàn khí đầy người, xem ra hàn này như thể không bao giờ cạn đi.
Đương nhiên, bạn nhỏ Du Du thân ái của chúng ta còn là một rất đứa trẻ rất thông minh, hiểu được thời thế, nàng cảm thấy Long Ngâm tức giận, vì thế, cũng không tiếp tục truy vấn nguyên nhân nữa, tại nơi dã ngoại hoang tàn vắng vẻ này, chẳng may chọc giận người kia, hắn cho mình một kiếm, sau đó hủy đi thi thể, thì chính mình sẽ thua lỗ lớn a…
Càng nghĩ càng kinh khủng, chân Nhạc Du Du liền vội vàng lui lại phía sau, sau đó cách Long Ngâm khoảng hai trượng tìm một phiến đá ngồi xuống, hướng về phía hắn ngồi làm một động tác khinh bỉ, nhưng hắn cũng không phản ứng, mặc hắn chán ghét ai thích ai, cùng mình một xu quan hệ cũng không có, dù sao sau này ta không chọc giận ngươi ngươi cũng đừng chọc ta, sắc mặt của ngươi không tốt nhìn ta, ta cũng lười nhe răng đối với ngươi.
Long Ngâm lúc này trong lòng hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài như vậy, kỳ thực, nhiều năm như vậy, hắn thật vẫn ở trong nỗi thống khổ, tình cảm đối với Lãnh Hạo Nguyệt làm cho hắn không thở nổi, hắn cũng không muốn thế nhưng, căn bản là không có biện pháp khống chế cảm giác trong lòng a…
Nhất là lúc mắt nhìn thấy Minh Nhu tuyệt tình hắn đối với nữ nhân càng chán ghét đến cực điểm.
Thế nhưng, thế gian này không cách nào tha thứ dễ dàng cho tình cảm của hắn như vậy. Hắn càng sợ nếu như Hạo nhi đã biết, nói không chừng sẽ xem nhẹ hắn, cũng nói không chừng từ đó về sau cũng sẽ không muốn nhìn thấy mình…
Vì thế, hắn chỉ có thể đè nén, chỉ cầu có thể mỗi ngày được ở bên cạnh hắn, đứng xa xa nhìn hắn là tốt rồi…
Thế nhưng hắn cảm giác mình sắp chịu không nổi! Liếc mắt Nhạc Du Du ở phía xa một cái, hắn thực sự rất đố kỵ với nàng! Đố kỵ muốn phát điên…
Nhạc Du Du cầm một nhánh cây nhỏ vẽ vẽ bức tranh trên mặt đất chi chán đến sắp chết còn không có vượt qua đến a? Lạc hậu thật chán nha, lúc trước thời gian khi mình xuyên qua, thế nào mà lại không lôi cái máy bay cùng nhau tới đây chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt phóng tới, vô ý thức ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của Long Ngâm, Nhạc Du Du bĩu môi, sau đó lại từ biệt ánh mắt kia, tiếp tục cúi đầu vẽ vẽ bức tranh, nhìn một hồi cái loại mặt bài tú-lơ-khơ này, nhất định phải tiêu hóa nỗi buồn.
Đúng lúc này, Nhạc Du Du bỗng nhiên đã cảm thấy có một trận gió thổi lên, sau đó cả người đã bị người khác bế lên.
“Ngươi làm gì chứ?” Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, vội vàng muốn tránh thoát khỏi bàn tay giam cầm của Long Ngâm, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ta biết ngươi đã sớm mơ ước bản thân được xinh đẹp như hoa, đáng tiếc, ta đối với ngươi một xu hứng thú cũng không có, ta…”
Long Ngâm nhìn nàng liếc mắt một cái: “Xinh đẹp như hoa? Đây không phải là vũ nhục hoa sao?”
“Họ Long, ngươi đừng quá đáng nha…” Nhạc Du Du trong nháy mắt nổi giận, “Ngươi rốt cuộc có thể nói không? A, có thể nói…” Thế nhưng, ở một giây sau, thanh âm của nàng liền càng ngày càng yếu, thẳng đến cuối cùng, giương miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Khi hắn nhìn bốn phía, không biết lúc nào đã xuất hiện một đám người, mỗi người cầm trong tay kiếm dẫn theo cả đao, đưa bọn họ vây quanh ở giữa.
/203
|