Edit: gau5555
Beta: Wicca
Đúng vào lúc này, Lãnh Huyền Nguyệt cũng cầm chén rượu đi tới: “Hạo nhi, ngày mai sẽ phải đi xa nhà, thái tử ca ca cũng chúc ngươi thuận buồm xuôi gió” cũng thuận tiện liếc mắt nhìn Lãnh Minh Nguyệt bên cạnh.
Nhạc Du Du cau mày, cười cái gì mà cười? Thân thuộc với ngươi lắm sao? Thế nhưng, trong trường hợp này, nàng cũng không nói lời nào. Chỉ là, nàng phát hiện Lãnh Minh Nguyệt thậm chí dùng tay nhỏ bé dùng sức nắm chặt y phục của nàng, xem ra, nàng cũng đang sợ thái tử.
“Cám ơn thái tử ca ca. . . . .” Lãnh Hạo Nguyệt đầu cũng cúi thấp xuống, thanh âm rõ ràng cũng nhỏ, thân thể còn hữu ý vô ý (*) hướng Nhạc Du Du thân rụt lui xuống.
(*) hữu ý vô ý: theo bản năng vô tình
“Nào, thái tử ca ca mời ngươi một chén.” Lãnh Huyền Nguyệt cũng cười vui vẻ, cầm lấy một chén rượu trên bàn đưa tới.
“Hạo nhi, Hạo nhi không thích uống, lạt …” Lãnh Hạo Nguyệt sợ hãi nhìn chén rượu, bộ dạng muốn đón lại không dám nhận.
Nhạc Du Du ánh mắt híp lại, nắm tay cũng nắm lại, nếu không phải vì có hoàng đế cùng hoàng hậu ở đây, quả đấm của nàng đã sớm phát huy rồi.
“Thế nào? Không nể mặt Thái tử ca ca sao?” Lãnh Huyền Nguyệt mặt thoáng cái liền chìm xuống, giống như muốn sinh khí.
“Không đúng không đúng” Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng xua tay,“Hạo nhi uống là được.”
Nhạc Du Du chân mày nhăn cao hơn, hẳn là phải tàn nhẫn ức hiếp nhiều lắm mới có thể làm cho Lãnh Hạo Nguyệt sợ mất mật đến vậy. Nhìn Lãnh Huyền Nguyệt mắt không khỏi muốn phun lửa.
Thế nhưng, Lãnh Huyền Nguyệt nhìn Nhạc Du Du, đắc ý hơi ngẩng đầu, này rõ ràng muốn khiêu khích.
Lãnh Hạo Nguyệt uống một chén rượu xong, bị nghẹn liên tục ho khan.
“Hoàng huynh.” Lãnh Phi Nguyệt có thể là nhìn không được thuận mắt nên xoay người trở về, “Hạo nhi vẫn còn con nít…”
“Ngũ hoàng đệ, không có việc gì sao, ngươi đã quên trước đây lục đệ nổi tiếng là ngàn chén không say hay sao?” Lãnh Huyền Nguyệt cảm thấy không vui “Không nhiều lắm, chỉ uống ba chén là tốt rồi.” Nói xong, lại rót một chén đưa tới.
Lúc Lãnh Hạo Nguyệt đang chuẩn bị cầm, bỗng nhiên bị Nhạc Du Du cản lại “Chậm đã.”
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
“Muốn uống rượu đúng không? Bản vương phi thay tướng công uống được không?” Nhạc Du Du nhìn khiêu khích Lãnh Huyền Nguyệt.
“Có thể” Lãnh Huyền Nguyệt vừa nhìn, nhất thời nở nụ cười, thật ra cùng một đồ ngốc uống rượu không có ý nghĩa gì, “Có điều, phải uống liền ba chén.”
“Không thành vấn đề.” Nhạc Du Du cười lạnh một chút, rượu nơi này có lẽ cùng với bia không khác nhau cho lắm, nàng cũng không phải sợ. Có lẽ, sẽ không dễ dàng làm thỏa mãn ý của Lãnh Huyền Nguyệt như vậy,“Chỉ là, uống rượu cũng phải có luật lệ, không biết thái tử điện hạ có dám cùng bản vương phi đánh cuộc một chút hay không?”
Nhạc Du Du thanh âm không nhỏ, ở đây mọi người đều có thể nghe được, hoàng thượng thậm chí còn khoát tay ngăn nhạc công diễn tấu, tò mò nhìn nàng.
“Đánh cuộc?” Lãnh Huyền Nguyệt nhìn lướt qua bốn phía, khóe miệng cười lớn hơn nữa, “Đánh cuộc gì nào?”
“Cũng không phải đánh cuộc gì, chẳng qua là trò chơi nhỏ mà thôi, ai thua thì người đấy uống, ngươi thấy như vậy có được không?”
Lãnh Huyền Nguyệt nhíu mày một cái, hơi trầm tư, lập tức gật đầu “Có thể.”
Beta: Wicca
Đúng vào lúc này, Lãnh Huyền Nguyệt cũng cầm chén rượu đi tới: “Hạo nhi, ngày mai sẽ phải đi xa nhà, thái tử ca ca cũng chúc ngươi thuận buồm xuôi gió” cũng thuận tiện liếc mắt nhìn Lãnh Minh Nguyệt bên cạnh.
Nhạc Du Du cau mày, cười cái gì mà cười? Thân thuộc với ngươi lắm sao? Thế nhưng, trong trường hợp này, nàng cũng không nói lời nào. Chỉ là, nàng phát hiện Lãnh Minh Nguyệt thậm chí dùng tay nhỏ bé dùng sức nắm chặt y phục của nàng, xem ra, nàng cũng đang sợ thái tử.
“Cám ơn thái tử ca ca. . . . .” Lãnh Hạo Nguyệt đầu cũng cúi thấp xuống, thanh âm rõ ràng cũng nhỏ, thân thể còn hữu ý vô ý (*) hướng Nhạc Du Du thân rụt lui xuống.
(*) hữu ý vô ý: theo bản năng vô tình
“Nào, thái tử ca ca mời ngươi một chén.” Lãnh Huyền Nguyệt cũng cười vui vẻ, cầm lấy một chén rượu trên bàn đưa tới.
“Hạo nhi, Hạo nhi không thích uống, lạt …” Lãnh Hạo Nguyệt sợ hãi nhìn chén rượu, bộ dạng muốn đón lại không dám nhận.
Nhạc Du Du ánh mắt híp lại, nắm tay cũng nắm lại, nếu không phải vì có hoàng đế cùng hoàng hậu ở đây, quả đấm của nàng đã sớm phát huy rồi.
“Thế nào? Không nể mặt Thái tử ca ca sao?” Lãnh Huyền Nguyệt mặt thoáng cái liền chìm xuống, giống như muốn sinh khí.
“Không đúng không đúng” Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng xua tay,“Hạo nhi uống là được.”
Nhạc Du Du chân mày nhăn cao hơn, hẳn là phải tàn nhẫn ức hiếp nhiều lắm mới có thể làm cho Lãnh Hạo Nguyệt sợ mất mật đến vậy. Nhìn Lãnh Huyền Nguyệt mắt không khỏi muốn phun lửa.
Thế nhưng, Lãnh Huyền Nguyệt nhìn Nhạc Du Du, đắc ý hơi ngẩng đầu, này rõ ràng muốn khiêu khích.
Lãnh Hạo Nguyệt uống một chén rượu xong, bị nghẹn liên tục ho khan.
“Hoàng huynh.” Lãnh Phi Nguyệt có thể là nhìn không được thuận mắt nên xoay người trở về, “Hạo nhi vẫn còn con nít…”
“Ngũ hoàng đệ, không có việc gì sao, ngươi đã quên trước đây lục đệ nổi tiếng là ngàn chén không say hay sao?” Lãnh Huyền Nguyệt cảm thấy không vui “Không nhiều lắm, chỉ uống ba chén là tốt rồi.” Nói xong, lại rót một chén đưa tới.
Lúc Lãnh Hạo Nguyệt đang chuẩn bị cầm, bỗng nhiên bị Nhạc Du Du cản lại “Chậm đã.”
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
“Muốn uống rượu đúng không? Bản vương phi thay tướng công uống được không?” Nhạc Du Du nhìn khiêu khích Lãnh Huyền Nguyệt.
“Có thể” Lãnh Huyền Nguyệt vừa nhìn, nhất thời nở nụ cười, thật ra cùng một đồ ngốc uống rượu không có ý nghĩa gì, “Có điều, phải uống liền ba chén.”
“Không thành vấn đề.” Nhạc Du Du cười lạnh một chút, rượu nơi này có lẽ cùng với bia không khác nhau cho lắm, nàng cũng không phải sợ. Có lẽ, sẽ không dễ dàng làm thỏa mãn ý của Lãnh Huyền Nguyệt như vậy,“Chỉ là, uống rượu cũng phải có luật lệ, không biết thái tử điện hạ có dám cùng bản vương phi đánh cuộc một chút hay không?”
Nhạc Du Du thanh âm không nhỏ, ở đây mọi người đều có thể nghe được, hoàng thượng thậm chí còn khoát tay ngăn nhạc công diễn tấu, tò mò nhìn nàng.
“Đánh cuộc?” Lãnh Huyền Nguyệt nhìn lướt qua bốn phía, khóe miệng cười lớn hơn nữa, “Đánh cuộc gì nào?”
“Cũng không phải đánh cuộc gì, chẳng qua là trò chơi nhỏ mà thôi, ai thua thì người đấy uống, ngươi thấy như vậy có được không?”
Lãnh Huyền Nguyệt nhíu mày một cái, hơi trầm tư, lập tức gật đầu “Có thể.”
/203
|