Edit: gau5555
Beta: Wicca
Nhạc Du Du đang muốn nghỉ ngơi dưới bầu trời ban trưa thì lại bị quấy rầy.
Lúc đó, Nhạc Du Du đang miêu tả cho Tiểu Hỉ kế hoạch vĩ đại của nàng, nàng muốn mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc tỉnh, có cơ hội muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống,, còn có cùng Hạo nhi du ngoạn thiên hạ mỹ cảnh, thưởng thức thiên hạ mỹ thực, chấm điểm thiên hạ mỹ nam…
Tiểu Hỉ rốt cuộc chịu không nổi liếc mắt, bất mãn hỏi: “Vương phi, chẳng lẽ ngươi muốn ra tường?”
Lúc này vừa vào viện môn, người nào đó nhịn không được rút tay đang đặt trên cửa về, ngừng hô hấp, lẳng lặng đứng ở dưới cửa sổ, “Ra tường” làm cho hắn còn nhịn không được dùng sức nắm chặt nắm tay.
“Ra tường?” Nhạc Du Du một thời không kịp phản ứng, “Ra cái gì tường?”
“Hồng hạnh xuất tường a.” Tiểu Hỉ nâng mắt thấy nàng, mấy ngày nay ở chung, vương phi cùng nàng căn bản là không phân lớn nhỏ, vì thế, lúc không có người, nàng cũng là lớn mật hơn.
“Ha ha, Tiểu Hỉ, hiểu được không ít a.” Nhạc Du Du vừa nghe, vui vẻ, vỗ bả vai của nàng kêu to, “Còn biết hồng hạnh xuất tường ? Nói thành ngữ a.”
Tiểu Hỉ không đứng vững co quắp té trên mặt đất, nàng biết chữ có được hay không? Thành ngữ, không dậy nổi a?
“Đến, nói cho tỷ tỷ, ngươi muốn tìm ai ra tường?” Nhạc Du Du cũng không để ý đến phản ứng của Tiểu Hỉ, như trước bát quái nhìn nàng, “Chẳng hiểu vị ca ca nào của ngươi có diễm phúc đó?”
Ngoài cửa sổ người nhịn không được nhíu một chút chân mày.
“Vương phi.” Tiểu Hỉ gian nan theo trên mặt đất đứng lên, cảm thấy là vừa tức vừa vội vừa thẹn, không khỏi giẫm chân, “Không để ý tới ngươi.” Xoay người đi, thế nhưng còn chưa đi hai bước, bỗng nhiên đã cảm thấy không đúng, rõ ràng vừa đang nói vương phi, thế nào lại xả trên người mình rồi? Thế là vội vàng phanh lại xoay người, “Vừa đang nói tới kế hoạch vĩ đại của vương phi, sao lại nói trên người của nô tỳ a?” Nói một lèo, “Đây chính là tự ngươi nói phải ra khỏi tường nga…” Bất quá thanh âm cũng trở nên cực kỳ thật nhỏ.
“Ngươi này, nha đầu chết tiệt kia.” Nhạc Du Du thân thủ ném cho nàng một cái khăn lau, “Nhà ngươi, vương phi ta lúc nào nói qua phải ra khỏi tường? Bản vương phi nói là chấm điểm thiên hạ mỹ nam, ngươi cũng đừng giải thích loạn chứ, khác xa vạn dặm nha…”
“Cũng giống như nhau?” Tiểu Hỉ không sợ chết lại nói thầm một câu.
“Đương nhiên không giống với nhau.” Nhạc Du Du tròng mắt trừng, “Chấm điểm chẳng qua là thưởng thức một chút mà thôi, thưởng thức hiểu không? Tựa như đạo lý ta thưởng thức tại trù phòng kia hai cái bánh bao đậu, đó là suy nghĩ một vấn đề, thế nhưng ra tường đâu? Đó chính là vấn đề đạo đức, vương phi nhà ngươi hình tượng như vậy không có nhân phẩm sao?”
Tiểu Hỉ âm thầm thân thân đầu lưỡi.
“Hơn nữa, ngươi cảm thấy còn có nam nhân nào lớn lên sẽ hơn được Hạo nhi sao?” Nhạc Du Du nhớ tới Lãnh Hạo Nguyệt kia mặt yêu nghiệt, liền không nhịn được nước bọt tràn lan.
Ngoài cửa sổ người nào đó trong lòng không khỏi bắt đầu nổi lên vui sướng như sóng gợn lăn tăn.
Tiểu Hỉ lắc đầu, hình như là không có nga, tuy rằng vương gia đầu óc có chút vấn đề, thế nhưng, bộ dáng kia thật sự là làm cho người ta mê muội đi, bất quá, vương phi đó là biểu tình gì a? Nước bọt đều đi ra a. . . . .
“Vì thế, kỳ thực muốn nói khả năng tính ra tường, là ở vương gia của ngươi tính là rất lớn.” Nhạc Du Du sờ soạng một cái khóe miệng, bỗng nhiên liền chững chạc đàng hoàng nói.
Tiểu Hỉ nhức đầu, không biết rõ, ra tường cái từ này có thể sử dụng ở trên thân nam nhân sao?
Nhạc Du Du bỗng nhiên liền nhớ lại lúc cùng nhau dạo phố, Hạo nhi tựa hồ mê hoặc cả nam lẫn nữ a. Xem ra, nàng có cần phải áp dụng điểm thi thố a… Nghĩ tới đây, không khỏi hắc hắc gian nở nụ cười, khiến cho trong phòng ngoài phòng người nghe, đều không lí do cả người nổi da gà.
Beta: Wicca
Nhạc Du Du đang muốn nghỉ ngơi dưới bầu trời ban trưa thì lại bị quấy rầy.
Lúc đó, Nhạc Du Du đang miêu tả cho Tiểu Hỉ kế hoạch vĩ đại của nàng, nàng muốn mỗi ngày ngủ thẳng đến lúc tỉnh, có cơ hội muốn ăn cái gì thì ăn, muốn uống cái gì thì uống,, còn có cùng Hạo nhi du ngoạn thiên hạ mỹ cảnh, thưởng thức thiên hạ mỹ thực, chấm điểm thiên hạ mỹ nam…
Tiểu Hỉ rốt cuộc chịu không nổi liếc mắt, bất mãn hỏi: “Vương phi, chẳng lẽ ngươi muốn ra tường?”
Lúc này vừa vào viện môn, người nào đó nhịn không được rút tay đang đặt trên cửa về, ngừng hô hấp, lẳng lặng đứng ở dưới cửa sổ, “Ra tường” làm cho hắn còn nhịn không được dùng sức nắm chặt nắm tay.
“Ra tường?” Nhạc Du Du một thời không kịp phản ứng, “Ra cái gì tường?”
“Hồng hạnh xuất tường a.” Tiểu Hỉ nâng mắt thấy nàng, mấy ngày nay ở chung, vương phi cùng nàng căn bản là không phân lớn nhỏ, vì thế, lúc không có người, nàng cũng là lớn mật hơn.
“Ha ha, Tiểu Hỉ, hiểu được không ít a.” Nhạc Du Du vừa nghe, vui vẻ, vỗ bả vai của nàng kêu to, “Còn biết hồng hạnh xuất tường ? Nói thành ngữ a.”
Tiểu Hỉ không đứng vững co quắp té trên mặt đất, nàng biết chữ có được hay không? Thành ngữ, không dậy nổi a?
“Đến, nói cho tỷ tỷ, ngươi muốn tìm ai ra tường?” Nhạc Du Du cũng không để ý đến phản ứng của Tiểu Hỉ, như trước bát quái nhìn nàng, “Chẳng hiểu vị ca ca nào của ngươi có diễm phúc đó?”
Ngoài cửa sổ người nhịn không được nhíu một chút chân mày.
“Vương phi.” Tiểu Hỉ gian nan theo trên mặt đất đứng lên, cảm thấy là vừa tức vừa vội vừa thẹn, không khỏi giẫm chân, “Không để ý tới ngươi.” Xoay người đi, thế nhưng còn chưa đi hai bước, bỗng nhiên đã cảm thấy không đúng, rõ ràng vừa đang nói vương phi, thế nào lại xả trên người mình rồi? Thế là vội vàng phanh lại xoay người, “Vừa đang nói tới kế hoạch vĩ đại của vương phi, sao lại nói trên người của nô tỳ a?” Nói một lèo, “Đây chính là tự ngươi nói phải ra khỏi tường nga…” Bất quá thanh âm cũng trở nên cực kỳ thật nhỏ.
“Ngươi này, nha đầu chết tiệt kia.” Nhạc Du Du thân thủ ném cho nàng một cái khăn lau, “Nhà ngươi, vương phi ta lúc nào nói qua phải ra khỏi tường? Bản vương phi nói là chấm điểm thiên hạ mỹ nam, ngươi cũng đừng giải thích loạn chứ, khác xa vạn dặm nha…”
“Cũng giống như nhau?” Tiểu Hỉ không sợ chết lại nói thầm một câu.
“Đương nhiên không giống với nhau.” Nhạc Du Du tròng mắt trừng, “Chấm điểm chẳng qua là thưởng thức một chút mà thôi, thưởng thức hiểu không? Tựa như đạo lý ta thưởng thức tại trù phòng kia hai cái bánh bao đậu, đó là suy nghĩ một vấn đề, thế nhưng ra tường đâu? Đó chính là vấn đề đạo đức, vương phi nhà ngươi hình tượng như vậy không có nhân phẩm sao?”
Tiểu Hỉ âm thầm thân thân đầu lưỡi.
“Hơn nữa, ngươi cảm thấy còn có nam nhân nào lớn lên sẽ hơn được Hạo nhi sao?” Nhạc Du Du nhớ tới Lãnh Hạo Nguyệt kia mặt yêu nghiệt, liền không nhịn được nước bọt tràn lan.
Ngoài cửa sổ người nào đó trong lòng không khỏi bắt đầu nổi lên vui sướng như sóng gợn lăn tăn.
Tiểu Hỉ lắc đầu, hình như là không có nga, tuy rằng vương gia đầu óc có chút vấn đề, thế nhưng, bộ dáng kia thật sự là làm cho người ta mê muội đi, bất quá, vương phi đó là biểu tình gì a? Nước bọt đều đi ra a. . . . .
“Vì thế, kỳ thực muốn nói khả năng tính ra tường, là ở vương gia của ngươi tính là rất lớn.” Nhạc Du Du sờ soạng một cái khóe miệng, bỗng nhiên liền chững chạc đàng hoàng nói.
Tiểu Hỉ nhức đầu, không biết rõ, ra tường cái từ này có thể sử dụng ở trên thân nam nhân sao?
Nhạc Du Du bỗng nhiên liền nhớ lại lúc cùng nhau dạo phố, Hạo nhi tựa hồ mê hoặc cả nam lẫn nữ a. Xem ra, nàng có cần phải áp dụng điểm thi thố a… Nghĩ tới đây, không khỏi hắc hắc gian nở nụ cười, khiến cho trong phòng ngoài phòng người nghe, đều không lí do cả người nổi da gà.
/203
|