Edit: bachanh
Beta: dark Angel
Nói thực, ở trong vương phủ làm con sâu gạo cũng không tệ lắm. Ăn ngon ngủ kỹ, có nha đầu Tiểu Hỉ hầu hạ bên cạnh, còn có tiểu tướng công siêu cấp đáng yêu làm bạn, ngày nào cũng thế thì thật là sướng.
Lãnh Hạo Nguyệt không chỉ có một Dật ca ca hư hỏng, lại còn một Long ca ca lạnh như cây cà rem, nghe nói, sư huynh đệ bọn họ đều do một sư phụ dạy dỗ, chẳng qua, sau khi Lãnh Hạo Nguyệt bị trở ngại trí nhớ, cả hai liền gánh lấy trách nhiệm chăm sóc cùng bảo vệ hắn.
“Long ca ca.” Đang ăn cơm chiều, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn thấy một nam nhân toàn thân hắc y đứng ngoài cửa, lập tức chạy qua, nhưng không giống như khi nhìn thấy Trình Dật nhào vào lòng hắn, mà chỉ kéo cánh tay hắn rồi lắc lắc, “Không phải Dật ca ca nói ngày mai ngươi mới trở về sao?”
“Hạo nhi ngoan.” Long Ngâm nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, ánh mắt trở nên ôn nhu như thủy, sủng nịch vuốt đầu của hắn, “Long ca ca nhớ ngươi, nên trở về sớm hơn.”
Trình Dật ở một bên nhịn không được khẽ thở dài.
“Long ca ca thật tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt lẳng lặng tránh ra, tránh cái vuốt sủng nịch kia, sau đó kéo cánh tay Nhạc Du Du tới trước mặt hắn, “Tới đây, giới thiệu với ngươi một chút, đây là vợ của ta.” Sau đó nắm lấy tay Nhạc Du Du, “Đây là Long ca ca, rất lợi hại.”
Nhạc Du Du rất khách khí gật đầu với hắn: “Xin chào.”
Long Ngâm khi nhìn về nàng, bất giác cau mày, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lẽo như băng, sau đó cúi đầu: “Tham kiến vương phi.”
Nhạc Du Du âm thầm bĩu môi, ai đây a? Lúc nhìn tướng công của nàng thì ánh mắt ôn nhu như nước, còn khi nhìn thấy nàng thì giống như chủ nợ nhìn con rệp, muốn gì đây a? Bộ tưởng dáng vẻ xinh đẹp là hay lắm hả? Dám quyến rũ tướng công nhà nàng? Thật khó chịu… nghĩ tới đây, bỗng nhiên nàng cười tươi, nắm cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt, kéo hắn tới bên cạnh mình: “Ăn cơm, ăn cơm, không nói chuyện tầm phào nữa, Long ca ca a, nếu đã tới đây thì cùng nhau ăn.”
“Đúng vậy, Long ca ca.” Lãnh Hạo Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Long Ngâm, “Đồ ăn hôm nay đều do tỷ tỷ làm đó, ăn rất ngon nha…”
“Long ca ca đã ăn rồi.” Nét mặt Long Ngâm không chút thay đổi, “Ta đi thay đồ trước, các ngươi từ từ dùng bữa.” Nói xong thì xoay người bỏ đi.
“Hắn được làm từ khối băng à?” Nhạc Du Du nhìn bóng dáng của hắn, nhịn không được bĩu môi.
“Tính cách của nhị sư đệ là như thế đó.” Trình Dật đá lông nheo, “Đệ muội đừng quan tâm nha.”
“Ta mới lười quan tâm đó.” Nhạc Du Du vuốt vuốt cánh tay một chút, “Người như thế ta cần phải nhượng bộ lui binh, nếu không, sớm muộn gì cũng bị đông chết.”
“Tiểu Du Du, Long ca ca không phải là khối băng.” Long Hạo Nguyệt rất nghiêm túc nói, “Hạo nhi nhớ rõ hắn vì cứu ta mà chảy máu, khối băng sao có thể chảy máu được chứ?”(anh đóng kịch thật giỏi, em thần tượng anh)
“A.” Nhạc Du Du chóng mặt, lập tức không nói gì, chỉ cười cười: “Tỷ tỷ chỉ lấy ví dụ mà thôi, yên tâm, chỉ cần ai đối với Hạo nhi tốt, thì tỷ tỷ sẽ đối với người đó tốt.”
“Tiểu Du Du thật tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt lập tức vui vẻ kêu lên, sau đó bỗng dưng “chụt” một cái lên má Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du bị trúng chiêu trong lúc không phòng bị, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen thui của Trình Dật, không khỏi đỏ mặt
Beta: dark Angel
Nói thực, ở trong vương phủ làm con sâu gạo cũng không tệ lắm. Ăn ngon ngủ kỹ, có nha đầu Tiểu Hỉ hầu hạ bên cạnh, còn có tiểu tướng công siêu cấp đáng yêu làm bạn, ngày nào cũng thế thì thật là sướng.
Lãnh Hạo Nguyệt không chỉ có một Dật ca ca hư hỏng, lại còn một Long ca ca lạnh như cây cà rem, nghe nói, sư huynh đệ bọn họ đều do một sư phụ dạy dỗ, chẳng qua, sau khi Lãnh Hạo Nguyệt bị trở ngại trí nhớ, cả hai liền gánh lấy trách nhiệm chăm sóc cùng bảo vệ hắn.
“Long ca ca.” Đang ăn cơm chiều, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn thấy một nam nhân toàn thân hắc y đứng ngoài cửa, lập tức chạy qua, nhưng không giống như khi nhìn thấy Trình Dật nhào vào lòng hắn, mà chỉ kéo cánh tay hắn rồi lắc lắc, “Không phải Dật ca ca nói ngày mai ngươi mới trở về sao?”
“Hạo nhi ngoan.” Long Ngâm nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, ánh mắt trở nên ôn nhu như thủy, sủng nịch vuốt đầu của hắn, “Long ca ca nhớ ngươi, nên trở về sớm hơn.”
Trình Dật ở một bên nhịn không được khẽ thở dài.
“Long ca ca thật tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt lẳng lặng tránh ra, tránh cái vuốt sủng nịch kia, sau đó kéo cánh tay Nhạc Du Du tới trước mặt hắn, “Tới đây, giới thiệu với ngươi một chút, đây là vợ của ta.” Sau đó nắm lấy tay Nhạc Du Du, “Đây là Long ca ca, rất lợi hại.”
Nhạc Du Du rất khách khí gật đầu với hắn: “Xin chào.”
Long Ngâm khi nhìn về nàng, bất giác cau mày, ánh mắt trở lại vẻ lạnh lẽo như băng, sau đó cúi đầu: “Tham kiến vương phi.”
Nhạc Du Du âm thầm bĩu môi, ai đây a? Lúc nhìn tướng công của nàng thì ánh mắt ôn nhu như nước, còn khi nhìn thấy nàng thì giống như chủ nợ nhìn con rệp, muốn gì đây a? Bộ tưởng dáng vẻ xinh đẹp là hay lắm hả? Dám quyến rũ tướng công nhà nàng? Thật khó chịu… nghĩ tới đây, bỗng nhiên nàng cười tươi, nắm cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt, kéo hắn tới bên cạnh mình: “Ăn cơm, ăn cơm, không nói chuyện tầm phào nữa, Long ca ca a, nếu đã tới đây thì cùng nhau ăn.”
“Đúng vậy, Long ca ca.” Lãnh Hạo Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Long Ngâm, “Đồ ăn hôm nay đều do tỷ tỷ làm đó, ăn rất ngon nha…”
“Long ca ca đã ăn rồi.” Nét mặt Long Ngâm không chút thay đổi, “Ta đi thay đồ trước, các ngươi từ từ dùng bữa.” Nói xong thì xoay người bỏ đi.
“Hắn được làm từ khối băng à?” Nhạc Du Du nhìn bóng dáng của hắn, nhịn không được bĩu môi.
“Tính cách của nhị sư đệ là như thế đó.” Trình Dật đá lông nheo, “Đệ muội đừng quan tâm nha.”
“Ta mới lười quan tâm đó.” Nhạc Du Du vuốt vuốt cánh tay một chút, “Người như thế ta cần phải nhượng bộ lui binh, nếu không, sớm muộn gì cũng bị đông chết.”
“Tiểu Du Du, Long ca ca không phải là khối băng.” Long Hạo Nguyệt rất nghiêm túc nói, “Hạo nhi nhớ rõ hắn vì cứu ta mà chảy máu, khối băng sao có thể chảy máu được chứ?”(anh đóng kịch thật giỏi, em thần tượng anh)
“A.” Nhạc Du Du chóng mặt, lập tức không nói gì, chỉ cười cười: “Tỷ tỷ chỉ lấy ví dụ mà thôi, yên tâm, chỉ cần ai đối với Hạo nhi tốt, thì tỷ tỷ sẽ đối với người đó tốt.”
“Tiểu Du Du thật tốt.” Lãnh Hạo Nguyệt lập tức vui vẻ kêu lên, sau đó bỗng dưng “chụt” một cái lên má Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du bị trúng chiêu trong lúc không phòng bị, lại nhìn thoáng qua nét mặt đen thui của Trình Dật, không khỏi đỏ mặt
/203
|