Nguyệt Lâu.
Trong một căn phòng nào đó ở lầu hai, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm la oai oái:
"A tỷ! Ngươi nhẹ... hít! Ngươi nhẹ một chút... đau!!!" Đế Thanh Hàn sắc mặt khóc tang, ủy khuất nhìn Đế Cửu Diên, hệt như là một chú chó nhỏ đáng thương.
"Hừ! Lúc nãy không phải hăng hái khí phách lắm sao? Kết quả chỉ một nữ nhân ngươi cũng xử lý không xong là sao?" Đế Cửu Diên động tác chấm bông gòn rịt thuốc đỏ hơi ấn mạnh một chút, đưa tới một đợt kêu gào thảm thiết. Thấy bộ dạng không tiền đồ này của đệ đệ, nàng không khỏi trợn trắng mắt khinh bỉ.
"Ai... tỷ à! Tỷ cũng nói nàng là một nữ nhân, đường đường một nam tử hán phong lưu tài tuấn như ta, sao có thể đánh nữ nhân cho được. Này nhiều khó coi á. Bất quá, không cần đánh ta cũng đủ thắng nàng haha!" Đế Thanh Hàn nhanh mồm nhanh miệng giải thích, giọng nói có chút đắc ý.
Kỳ thật lúc đầu hắn là tưởng tấu Yến Minh Ly một đốn cho hả dạ. Nhưng khi làm lên thì lại đánh mất ý nghĩ. Hắn dù gì cũng là một nam nhân, đánh nữ nhân còn ra thể thống gì? Mà một nguyên nhân khác, khụ! Yến Minh Ly lúc ấy sức bật rất lớn, như chỉ cọp mẹ lên cơn vậy, sử ra sức lực thương địch một ngàn tự tổn tám trăm. Hắn không chỉ không đánh được nàng, còn mang về một thân cào xước thương tích.
Đế Thanh Hàn nghĩ nghĩ liền run lập cập, nữ nhân kia thật sự là hổ báo cáo chồn! Nếu chẳng may cùng nàng dính thành một đôi, mỗi ngày liền phải bị gia bạo?
Đệch! Đáng sợ quá!
"Lại còn lý sự cùn! Được rồi, là do đệ chính nhân quân tử, nên xứng đáng bị đánh." Đế Cửu Diên thở dài, trong lòng có chút vô lực, bó tay không biện pháp.
Nếu đứng ở tỷ đệ lập trường, thì nàng cảm thấy đệ đệ quá nhu nhược không quyết đoán, cư nhiên bị đánh đều không xuống tay nặng để đánh trả.
Nhưng nếu đứng ở lập trường cùng là nữ nhân, thì nàng lại cảm thấy đệ đệ làm như vậy là đúng, là rất thân sĩ!
Thật không biết nên nói hắn tốt vẫn là không tốt nữa!?
"Bất quá, chuyện này có gây ảnh hưởng gì đến ấn tượng của Mạc cô nương đối với chúng ta hay không? Chúng ta tự chủ trương như vậy, nàng hẳn là rất tức giận." Bạch Phong Hoa đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.
"Ta cũng không biết nàng có tức giận hay là không? Thần sắc đạm mạc như bình thường, phân không ra hỉ nộ để đoán." Đế Cửu Diên lại lần nữa vô lực mà nói.
Đại ca cùng tẩu tẩu có tính tình rất xứng đôi là một chuyện tốt, nhưng cái tính tình này lại làm người ta đau đầu không thôi.
Trên mặt không hiện sơn không lộ thủy, ai mẹ nó đoán được các ngươi đang nghĩ cái gì?
"Nhưng mà cơ hội tốt như vậy, không chộp lấy mới là kẻ ngốc. Tỷ, A Hoa, các ngươi không thấy được sắc mặt lúc hai đứa nhỏ nói câu kia và ta tuyên chiến với Yến Minh Ly xong, thì thần sắc của Yến Thừa Diệu khá là khó coi sao? Hắn một trăm phần trăm là có ý đồ với đại tẩu..." Bởi vì không có người ngoài, nên Đế Thanh Hàn cũng thoải mái mà kêu hai chữ "đại tẩu", nhưng khi nhắc tới Yến Thừa Diệu thì đáy mắt tràn đầy tức giận, nghiến răng ken két.
"Hắn có ý với Mạc cô nương thì thế nào? Dựa vào thân phận của hắn mà muốn tay gấu cùng cá đều muốn bắt lấy sao? Nếu hắn chọn Mạc cô nương, thì tương đương với bỏ xuống vị trí cao thượng kia. Nhưng hắn sẽ làm như vậy?" Bạch Phong Hoa suy nghĩ cẩn thận, nháy mắt đã thấu đến điểm mấu chốt, nhẹ nhàng thở ra.
"Lỡ như hắn chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn thì sao? Tấm chân tình như vậy, không ai là không bị cảm động?" Đế Cửu Diên lo lắng hỏi, mày liễu hơi nhíu lại.
Cả Đế Thanh Hàn cũng có chung suy nghĩ. Dù gì Mạc Túc cùng Yến Thừa Diệu còn có nhiều năm giao tình, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy là điều dễ xảy ra. Hơn nữa, nữ nhân thiên tính sẽ lựa chọn người cùng mình sớm chiều ở chung để làm bạn đời, mà không phải là "kẻ chỉ gieo hạt giống rồi biệt tăm biệt tích không hỏi han đến".
Đế Thanh Hàn nghĩ đến cảm quan của ba mẹ con họ đối với "kẻ phụ bạc" là rất xấu, tuyệt đối rơi vào thê thảm trình độ. Chỉ về điểm này hắn cảm thấy đại ca mình đã thua Yến Thừa Diệu nửa bước chân rồi.
Có đôi khi, trong chuyện tình cảm, chỉ cần thua một bước chân, bỏ lỡ vài khoảnh khắc, cũng đủ khiến lòng người nguội lạnh, cho đến khi quay đầu, khoảng cách giữa hai người đã càng ngày càng xa, đuổi theo đều không còn kịp nữa.
Đế Thanh Hàn tưởng tượng đến cái cảnh kia, trong lòng tràn đầy khó chịu.
Mà lúc này, Bạch Phong Hoa lại cười nói:
"Nhị tiểu thư, Tam công tử, các ngươi không cần phải lo lắng quá. Cho dù Yến Thừa Diệu chấp nhận vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn thì Nam Yên quốc quân sẽ không để điều đó xảy ra. Các ngươi quên rồi sao, Nam Yên quốc chỉ có một mình Yến Thừa Diệu là hoàng tử, tương lai hoàng vị không phải là của hắn thì của ai đây? Cái gọi là hoàng mệnh khó trái, hắn muốn đùn đẩy cũng không được."
"Chẳng phải còn có Yến Minh Ly sao?" Đế Thanh Hàn bĩu môi, thì thầm.
Đế Cửu Diên đã hiểu được ý của Bạch Phong Hoa, cho nên nhẹ nhõm thở phào, thay nàng giải thích cho đệ đệ:
"Nam Yên Quốc không phải Thiên Nguyệt Vương Triều, không có tiền lệ để công chúa lên làm nữ hoàng. Đó chẳng khác nào là đảo lộn trật tự, hoàng thất tông thân nhất định sẽ không đồng ý."
Bạch Phong Hoa nghe vậy thì bổ sung thêm:
"Hơn nữa, Nam Yên Quốc trong ngũ quốc chỉ được bài với thứ tư, như vậy số mệnh vị công chúa duy nhất của hoàng triều là cái gì? Đương nhiên là dùng để đạt đến lợi ích chính trị. Hoặc là gả thấp, hoặc là đưa đi làm cống phẩm. Nếu ta không đoán sai thì hai nơi nàng có khả năng sở về trong tương lai, một là Đông Lăng, hai là Bắc Dạ."
Đế Thanh Hàn nghe vậy thì khiếp sợ, hắn không nghĩ tới trong này còn có thể quải vòng vòng như vậy, sau đó hắn lại nhíu mi hỏi:
"Vậy nàng tổ chức chiêu phu đại hội làm cái gì? Chẳng phải làm điều thừa sao?"
Đồng thời, trong lòng hắn thở phào một hơi. May quá, cái kết quả chiêu phu đại hội này có khả năng là một trò đùa. Như vậy, hắn liền không phải sợ Yến Minh Ly...
Bạch Phong Hoa bật cười, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn hắn, lời nói như sét đánh ngang tai:
"Tam công tử, ngươi đừng vui mừng quá sớm! Ý định phía trên chỉ là của hoàng thất tông thân, nhưng Nam Yên quốc quân cùng hoàng hậu chỉ có một đứa con gái này nên yêu chiều hết mực. Chiêu phu đại hội là do bọn họ ngấm ngầm đồng ý mới được cử hành, lúc ấy có người người chứng kiến, cho dù kết quả thế nào hoàng thất tông thân cũng không lại can thiệp nữa. Y theo tâm tư cha mẹ, thì bọn họ thà rằng gả thấp con gái, cũng không muốn Yến Minh Ly trở thành con cờ chính trị, cả đời hãm sâu ở vũng lầy dơ bẩn của hoàng quyền."
"Cho nên, A Hàn là bị bọn họ điều tra, còn tính kế một phen?" Ánh mắt Đế Cửu Diên híp lại, sắc bén tàn nhẫn hiện lên.
Phía trước chỉ là nghi ngờ đệ đệ bị tính kế, nhưng hiện tại lại hoàn toàn chứng thực.
"Bọn họ không có khả năng điều tra được thân phận của chủ tử, vậy chỉ có thể là Tam công tử ngài làm cái gì được người ta để mắt tới?" Bạch Phong Hoa suy nghĩ cẩn thận, nghiền ngẫm nhìn Đế Thanh Hàn.
Đế Cửu Diên cũng vuốt cằm nhìn qua.
Đế Thanh Hàn gương mặt bị bó thành bánh chưng, để lộ ra cặp mắt ủy khuất, hắn chà xát hai bàn tay, bất bình nói:
"Khụ! Ta đâu có làm chuyện khác người gì. Mấy năm nay chỉ du sơn ngoạn thủy, nơi nào có náo nhiệt thì đến xem, thỉnh thoảng ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Ta thề với trời không quen bọn họ, cũng không trêu chọc gì nha!"
"Khoan đã... ngươi là Vân Du công tử!?" Trong khi Đế Cửu Diên nhíu mi khó hiểu, thì Bạch Phong Hoa lại thở gấp hỏi.
"A Hoa, sao ngươi lại biết tên giả của ta?" Đế Thanh Hàn chụp miệng kinh ngạc, vô tình đụng trúng vết thương lại khiến hắn đau đến hít thở, nước mắt chảy ròng.
Trong lòng buồn bực, cái tên này hắn cũng chưa nói cho ai, sao nàng lại biết?
Mà Đế Cửu Diên lại nhìn Bạch Phong Hoa, hỏi:
"Sao lại thế này, Vân Du công tử là cái quỷ gì?"
Bạch Phong Hoa châm chước câu từ nói:
"Vân Du công tử cái tên này ở trên giang hồ tương đối nổi danh. Ngay cả một con sâu rượu bỏ bê công vụ như ta đều nghe thấy. Nghe người ta nói hắn tác phong lưu loát, tiêu sái anh tuấn, thấy việc bất bình thì ra tay tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa không chê phiền phức. Bắt hoa tặc, diệt thổ phỉ, nhổ tham quan,... việc gì cũng làm qua. Mọi người đối với hắn rất cảm ơn, rất yêu thích, trong ấn tượng của dân chúng, hắn là một nhân vật truyền thuyết. Bất quá hành tung vô định, nên chưa ai tường tận gương mặt thật. Chỉ biết một cái tên - Vân Du!
Như vậy xem ra, quốc quân Nam Yên là liên tưởng đến thân phận này của ngươi, mới can đảm giao phó Yến Minh Ly cho ngươi."
Đế Cửu Diên nhìn đệ đệ bộ dáng khó coi này, đều có chút khó có thể tưởng tượng đến, hắn vậy mà là "Vân Du công tử?"
Nàng ở học viện học tập, nhưng vẫn nghe từ các sư đệ, sư muội sau khi ra ngoài lịch luyện trở về nhắc đến cái tên này. Nam sư đệ thì ánh mắt sùng bái, càng thêm hăng hái tu luyện, ước một ngày có thể như "đại hiệp Vân Du" trừng trị kẻ xấu. Còn nữ sư muội thì ánh mắt lập lòe, phương tâm nhộn nhạo?
Hôm nay nàng mới biết, kẻ truyền đi năng lượng quang minh, chính chắn cho người khác "Vân Du công tử" vậy mà là đệ đệ nhà mình.
"Không tồi! Trưởng thành thành người có khí khái, trách nhiệm rồi." Vỗ vai Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên thở dài khen một câu.
Bất quá, Đế Thanh Hàn lại có chút buồn bực:
"Dân chúng bọn họ đều đồn khoa trương như vậy sao?" Hắn ra tay can thiệp chuyện nhiều lắm, nhưng đa số là lông gà vỏ tỏi sự. Này đều có thể thành giai thoại truyền miệng? Còn đưa tới "ép hôn lạn hoa đào?"
Bạch Phong Hoa cười nói:
"Dân chúng bọn họ không quan tâm những người tầng phía trên là làm gì, chỉ cần cơm no áo ấm, cuộc sống an bình đủ đầy là được. Bất quá có một số vấn đề rắc rối nhỏ nhặt là không được phía trên quan tâm. Như vậy khi ngươi xuất hiện làm những việc này, bọn họ mới sùng bái, có bản năng thân cận. Ngươi cho rằng những việc đó là tầm thường, nhưng đối với dân chúng lại là phi thường. Nên ngươi được hoan nghênh là đúng!"
"Nhưng Yến Minh Ly là một phiền phức! Ta không thích nàng, càng không thích hôn nhân bị tính kế." Đế Thanh Hàn ngược lại chẳng vui vẻ gì, mà ảo não nói.
"Đừng lo lắng! Mọi chuyện đều có cách giải quyết! Chúng ta chờ đại ca trở về xem sao..." Đế Cửu Diên an ủi nói.
Nàng đương nhiên cũng không thích hôn sự cả đời của mình bị người nhúng một bàn tay.
Đế Thanh Hàn không sai, Yến Minh Ly cũng không có sai! Mà Nam Yên quốc quân đều không đáng trách, cha mẹ trong thiên hạ đều muốn con mình hạnh phúc, vậy bọn họ vì muốn tranh thủ cơ hội, nên không hẳn là sai hoàn toàn.
Chỉ trách ông trời trêu người, thời cơ không đúng, cố tình gán ghép hai con người của hai thế giới về bên nhau. Mà không biết, đối với hai người chỉ là một loại dày vò thống khổ.
Đế Cửu Diên thở dài mà nghĩ.
Nàng biết đệ đệ vô tâm không phổi, hắn nói không yêu là không yêu, sẽ không vì đối phương trả giá lại nhiều mà thay đổi quyết định ban đầu. Đặc biệt là đoạn nghiệt duyên này còn dựa trên tiền đề bị tính kế mà không phải ngươi tình ta nguyện.
Chú định đã không có kết quả!
Chỉ mong Yến Minh Ly sớm dứt ra, đừng cố chấp quá mức sẽ đưa tới thương tích đầy mình.
Phòng bên cạnh.
Mạc Túc nhìn một tờ canh thiếp được đưa đến trong tay, nhịn không được cười lạnh:
"Đây là Nguyệt Dao nữ đế đưa tới?"
Mạc Cửu ở bên cạnh cũng trợn trắng mắt, hừ hừ nói:
"Cái quỷ gì? Nàng có biết xấu hổ hay không? Bảo chủ tử trận đấu ngày mai cố ý nhường nhịn Nguyệt Thanh Loan, nói là tỷ muội trong nhà không cần thương gân động cốt. Ơ hay! Nguyệt Thanh Loan kia là cái đức hạnh gì chúng ta còn không biết. Ghê tởm quá đi!"
"Chủ tử, ngài định làm sao?" Mạc Nhất lại không dài dòng lảm nhảm như Mạc Cửu, mà lạnh băng hỏi.
"Có thể làm sao... nên đánh thì vẫn phải đánh thôi! Nàng cho rằng mình là ai? Ta còn chưa tìm nàng hỏi chuyện, thế nhưng đã tự thấu đi lên cho ta xem uy phong. Ta cùng Nguyệt Thanh Loan? Tình nghĩa tỷ muội? Xuy!" Mạc Túc híp mắt, đáy mắt lạnh lẽo, gõ bàn hờ hững nói.
Bọn họ mới vừa về tới tửu lâu thôi, tiểu nhị đã đưa tới một phong thơ, nội dung phía trên càng làm người ta giận sôi máu.
Biểu hiện hôm nay của nàng ở trên đài, Nguyệt Dao không phải không biết, thế nhưng còn cố ý bảo nàng nhường Nguyệt Thanh Loan?
Mặt mũi đâu!?
Đây là ý định thế nào cũng phải đẩy người một nhà đi vào thăm dò bí cảnh. Mà buồn cười làm sao, Nguyệt Vô Song lại không nằm trong danh sách "người một nhà".
Nếu nữ đế đã muốn thiên vị, thì nàng sẽ làm cho đám "người một nhà" này, một cái danh ngạch cũng bắt không được.
Thiên Nguyệt vương triều oan uổng Nguyệt Vô Song xông cấm địa, trộm bảo vật trấn quốc, vậy nàng liền khiến cho bọn họ cũng hưởng thụ tư vị ngậm bồ hòn làm ngọt này. Trơ mắt nhìn chỗ tốt nhà mình lọt vào tay người khác.
Chỗ tốt rơi vào tay ai, nàng không quan tâm, nàng chỉ muốn nhìn thấy người của Thiên Nguyệt đấm ngực dậm chân, tức đến hộc máu, đền lại thù xưa nợ cũ.
Mạc Túc tựa vào ghế dựa, lạnh lùng cười khẽ.
Trong một căn phòng nào đó ở lầu hai, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm la oai oái:
"A tỷ! Ngươi nhẹ... hít! Ngươi nhẹ một chút... đau!!!" Đế Thanh Hàn sắc mặt khóc tang, ủy khuất nhìn Đế Cửu Diên, hệt như là một chú chó nhỏ đáng thương.
"Hừ! Lúc nãy không phải hăng hái khí phách lắm sao? Kết quả chỉ một nữ nhân ngươi cũng xử lý không xong là sao?" Đế Cửu Diên động tác chấm bông gòn rịt thuốc đỏ hơi ấn mạnh một chút, đưa tới một đợt kêu gào thảm thiết. Thấy bộ dạng không tiền đồ này của đệ đệ, nàng không khỏi trợn trắng mắt khinh bỉ.
"Ai... tỷ à! Tỷ cũng nói nàng là một nữ nhân, đường đường một nam tử hán phong lưu tài tuấn như ta, sao có thể đánh nữ nhân cho được. Này nhiều khó coi á. Bất quá, không cần đánh ta cũng đủ thắng nàng haha!" Đế Thanh Hàn nhanh mồm nhanh miệng giải thích, giọng nói có chút đắc ý.
Kỳ thật lúc đầu hắn là tưởng tấu Yến Minh Ly một đốn cho hả dạ. Nhưng khi làm lên thì lại đánh mất ý nghĩ. Hắn dù gì cũng là một nam nhân, đánh nữ nhân còn ra thể thống gì? Mà một nguyên nhân khác, khụ! Yến Minh Ly lúc ấy sức bật rất lớn, như chỉ cọp mẹ lên cơn vậy, sử ra sức lực thương địch một ngàn tự tổn tám trăm. Hắn không chỉ không đánh được nàng, còn mang về một thân cào xước thương tích.
Đế Thanh Hàn nghĩ nghĩ liền run lập cập, nữ nhân kia thật sự là hổ báo cáo chồn! Nếu chẳng may cùng nàng dính thành một đôi, mỗi ngày liền phải bị gia bạo?
Đệch! Đáng sợ quá!
"Lại còn lý sự cùn! Được rồi, là do đệ chính nhân quân tử, nên xứng đáng bị đánh." Đế Cửu Diên thở dài, trong lòng có chút vô lực, bó tay không biện pháp.
Nếu đứng ở tỷ đệ lập trường, thì nàng cảm thấy đệ đệ quá nhu nhược không quyết đoán, cư nhiên bị đánh đều không xuống tay nặng để đánh trả.
Nhưng nếu đứng ở lập trường cùng là nữ nhân, thì nàng lại cảm thấy đệ đệ làm như vậy là đúng, là rất thân sĩ!
Thật không biết nên nói hắn tốt vẫn là không tốt nữa!?
"Bất quá, chuyện này có gây ảnh hưởng gì đến ấn tượng của Mạc cô nương đối với chúng ta hay không? Chúng ta tự chủ trương như vậy, nàng hẳn là rất tức giận." Bạch Phong Hoa đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.
"Ta cũng không biết nàng có tức giận hay là không? Thần sắc đạm mạc như bình thường, phân không ra hỉ nộ để đoán." Đế Cửu Diên lại lần nữa vô lực mà nói.
Đại ca cùng tẩu tẩu có tính tình rất xứng đôi là một chuyện tốt, nhưng cái tính tình này lại làm người ta đau đầu không thôi.
Trên mặt không hiện sơn không lộ thủy, ai mẹ nó đoán được các ngươi đang nghĩ cái gì?
"Nhưng mà cơ hội tốt như vậy, không chộp lấy mới là kẻ ngốc. Tỷ, A Hoa, các ngươi không thấy được sắc mặt lúc hai đứa nhỏ nói câu kia và ta tuyên chiến với Yến Minh Ly xong, thì thần sắc của Yến Thừa Diệu khá là khó coi sao? Hắn một trăm phần trăm là có ý đồ với đại tẩu..." Bởi vì không có người ngoài, nên Đế Thanh Hàn cũng thoải mái mà kêu hai chữ "đại tẩu", nhưng khi nhắc tới Yến Thừa Diệu thì đáy mắt tràn đầy tức giận, nghiến răng ken két.
"Hắn có ý với Mạc cô nương thì thế nào? Dựa vào thân phận của hắn mà muốn tay gấu cùng cá đều muốn bắt lấy sao? Nếu hắn chọn Mạc cô nương, thì tương đương với bỏ xuống vị trí cao thượng kia. Nhưng hắn sẽ làm như vậy?" Bạch Phong Hoa suy nghĩ cẩn thận, nháy mắt đã thấu đến điểm mấu chốt, nhẹ nhàng thở ra.
"Lỡ như hắn chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn thì sao? Tấm chân tình như vậy, không ai là không bị cảm động?" Đế Cửu Diên lo lắng hỏi, mày liễu hơi nhíu lại.
Cả Đế Thanh Hàn cũng có chung suy nghĩ. Dù gì Mạc Túc cùng Yến Thừa Diệu còn có nhiều năm giao tình, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy là điều dễ xảy ra. Hơn nữa, nữ nhân thiên tính sẽ lựa chọn người cùng mình sớm chiều ở chung để làm bạn đời, mà không phải là "kẻ chỉ gieo hạt giống rồi biệt tăm biệt tích không hỏi han đến".
Đế Thanh Hàn nghĩ đến cảm quan của ba mẹ con họ đối với "kẻ phụ bạc" là rất xấu, tuyệt đối rơi vào thê thảm trình độ. Chỉ về điểm này hắn cảm thấy đại ca mình đã thua Yến Thừa Diệu nửa bước chân rồi.
Có đôi khi, trong chuyện tình cảm, chỉ cần thua một bước chân, bỏ lỡ vài khoảnh khắc, cũng đủ khiến lòng người nguội lạnh, cho đến khi quay đầu, khoảng cách giữa hai người đã càng ngày càng xa, đuổi theo đều không còn kịp nữa.
Đế Thanh Hàn tưởng tượng đến cái cảnh kia, trong lòng tràn đầy khó chịu.
Mà lúc này, Bạch Phong Hoa lại cười nói:
"Nhị tiểu thư, Tam công tử, các ngươi không cần phải lo lắng quá. Cho dù Yến Thừa Diệu chấp nhận vì mỹ nhân mà từ bỏ giang sơn thì Nam Yên quốc quân sẽ không để điều đó xảy ra. Các ngươi quên rồi sao, Nam Yên quốc chỉ có một mình Yến Thừa Diệu là hoàng tử, tương lai hoàng vị không phải là của hắn thì của ai đây? Cái gọi là hoàng mệnh khó trái, hắn muốn đùn đẩy cũng không được."
"Chẳng phải còn có Yến Minh Ly sao?" Đế Thanh Hàn bĩu môi, thì thầm.
Đế Cửu Diên đã hiểu được ý của Bạch Phong Hoa, cho nên nhẹ nhõm thở phào, thay nàng giải thích cho đệ đệ:
"Nam Yên Quốc không phải Thiên Nguyệt Vương Triều, không có tiền lệ để công chúa lên làm nữ hoàng. Đó chẳng khác nào là đảo lộn trật tự, hoàng thất tông thân nhất định sẽ không đồng ý."
Bạch Phong Hoa nghe vậy thì bổ sung thêm:
"Hơn nữa, Nam Yên Quốc trong ngũ quốc chỉ được bài với thứ tư, như vậy số mệnh vị công chúa duy nhất của hoàng triều là cái gì? Đương nhiên là dùng để đạt đến lợi ích chính trị. Hoặc là gả thấp, hoặc là đưa đi làm cống phẩm. Nếu ta không đoán sai thì hai nơi nàng có khả năng sở về trong tương lai, một là Đông Lăng, hai là Bắc Dạ."
Đế Thanh Hàn nghe vậy thì khiếp sợ, hắn không nghĩ tới trong này còn có thể quải vòng vòng như vậy, sau đó hắn lại nhíu mi hỏi:
"Vậy nàng tổ chức chiêu phu đại hội làm cái gì? Chẳng phải làm điều thừa sao?"
Đồng thời, trong lòng hắn thở phào một hơi. May quá, cái kết quả chiêu phu đại hội này có khả năng là một trò đùa. Như vậy, hắn liền không phải sợ Yến Minh Ly...
Bạch Phong Hoa bật cười, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn hắn, lời nói như sét đánh ngang tai:
"Tam công tử, ngươi đừng vui mừng quá sớm! Ý định phía trên chỉ là của hoàng thất tông thân, nhưng Nam Yên quốc quân cùng hoàng hậu chỉ có một đứa con gái này nên yêu chiều hết mực. Chiêu phu đại hội là do bọn họ ngấm ngầm đồng ý mới được cử hành, lúc ấy có người người chứng kiến, cho dù kết quả thế nào hoàng thất tông thân cũng không lại can thiệp nữa. Y theo tâm tư cha mẹ, thì bọn họ thà rằng gả thấp con gái, cũng không muốn Yến Minh Ly trở thành con cờ chính trị, cả đời hãm sâu ở vũng lầy dơ bẩn của hoàng quyền."
"Cho nên, A Hàn là bị bọn họ điều tra, còn tính kế một phen?" Ánh mắt Đế Cửu Diên híp lại, sắc bén tàn nhẫn hiện lên.
Phía trước chỉ là nghi ngờ đệ đệ bị tính kế, nhưng hiện tại lại hoàn toàn chứng thực.
"Bọn họ không có khả năng điều tra được thân phận của chủ tử, vậy chỉ có thể là Tam công tử ngài làm cái gì được người ta để mắt tới?" Bạch Phong Hoa suy nghĩ cẩn thận, nghiền ngẫm nhìn Đế Thanh Hàn.
Đế Cửu Diên cũng vuốt cằm nhìn qua.
Đế Thanh Hàn gương mặt bị bó thành bánh chưng, để lộ ra cặp mắt ủy khuất, hắn chà xát hai bàn tay, bất bình nói:
"Khụ! Ta đâu có làm chuyện khác người gì. Mấy năm nay chỉ du sơn ngoạn thủy, nơi nào có náo nhiệt thì đến xem, thỉnh thoảng ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Ta thề với trời không quen bọn họ, cũng không trêu chọc gì nha!"
"Khoan đã... ngươi là Vân Du công tử!?" Trong khi Đế Cửu Diên nhíu mi khó hiểu, thì Bạch Phong Hoa lại thở gấp hỏi.
"A Hoa, sao ngươi lại biết tên giả của ta?" Đế Thanh Hàn chụp miệng kinh ngạc, vô tình đụng trúng vết thương lại khiến hắn đau đến hít thở, nước mắt chảy ròng.
Trong lòng buồn bực, cái tên này hắn cũng chưa nói cho ai, sao nàng lại biết?
Mà Đế Cửu Diên lại nhìn Bạch Phong Hoa, hỏi:
"Sao lại thế này, Vân Du công tử là cái quỷ gì?"
Bạch Phong Hoa châm chước câu từ nói:
"Vân Du công tử cái tên này ở trên giang hồ tương đối nổi danh. Ngay cả một con sâu rượu bỏ bê công vụ như ta đều nghe thấy. Nghe người ta nói hắn tác phong lưu loát, tiêu sái anh tuấn, thấy việc bất bình thì ra tay tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa không chê phiền phức. Bắt hoa tặc, diệt thổ phỉ, nhổ tham quan,... việc gì cũng làm qua. Mọi người đối với hắn rất cảm ơn, rất yêu thích, trong ấn tượng của dân chúng, hắn là một nhân vật truyền thuyết. Bất quá hành tung vô định, nên chưa ai tường tận gương mặt thật. Chỉ biết một cái tên - Vân Du!
Như vậy xem ra, quốc quân Nam Yên là liên tưởng đến thân phận này của ngươi, mới can đảm giao phó Yến Minh Ly cho ngươi."
Đế Cửu Diên nhìn đệ đệ bộ dáng khó coi này, đều có chút khó có thể tưởng tượng đến, hắn vậy mà là "Vân Du công tử?"
Nàng ở học viện học tập, nhưng vẫn nghe từ các sư đệ, sư muội sau khi ra ngoài lịch luyện trở về nhắc đến cái tên này. Nam sư đệ thì ánh mắt sùng bái, càng thêm hăng hái tu luyện, ước một ngày có thể như "đại hiệp Vân Du" trừng trị kẻ xấu. Còn nữ sư muội thì ánh mắt lập lòe, phương tâm nhộn nhạo?
Hôm nay nàng mới biết, kẻ truyền đi năng lượng quang minh, chính chắn cho người khác "Vân Du công tử" vậy mà là đệ đệ nhà mình.
"Không tồi! Trưởng thành thành người có khí khái, trách nhiệm rồi." Vỗ vai Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên thở dài khen một câu.
Bất quá, Đế Thanh Hàn lại có chút buồn bực:
"Dân chúng bọn họ đều đồn khoa trương như vậy sao?" Hắn ra tay can thiệp chuyện nhiều lắm, nhưng đa số là lông gà vỏ tỏi sự. Này đều có thể thành giai thoại truyền miệng? Còn đưa tới "ép hôn lạn hoa đào?"
Bạch Phong Hoa cười nói:
"Dân chúng bọn họ không quan tâm những người tầng phía trên là làm gì, chỉ cần cơm no áo ấm, cuộc sống an bình đủ đầy là được. Bất quá có một số vấn đề rắc rối nhỏ nhặt là không được phía trên quan tâm. Như vậy khi ngươi xuất hiện làm những việc này, bọn họ mới sùng bái, có bản năng thân cận. Ngươi cho rằng những việc đó là tầm thường, nhưng đối với dân chúng lại là phi thường. Nên ngươi được hoan nghênh là đúng!"
"Nhưng Yến Minh Ly là một phiền phức! Ta không thích nàng, càng không thích hôn nhân bị tính kế." Đế Thanh Hàn ngược lại chẳng vui vẻ gì, mà ảo não nói.
"Đừng lo lắng! Mọi chuyện đều có cách giải quyết! Chúng ta chờ đại ca trở về xem sao..." Đế Cửu Diên an ủi nói.
Nàng đương nhiên cũng không thích hôn sự cả đời của mình bị người nhúng một bàn tay.
Đế Thanh Hàn không sai, Yến Minh Ly cũng không có sai! Mà Nam Yên quốc quân đều không đáng trách, cha mẹ trong thiên hạ đều muốn con mình hạnh phúc, vậy bọn họ vì muốn tranh thủ cơ hội, nên không hẳn là sai hoàn toàn.
Chỉ trách ông trời trêu người, thời cơ không đúng, cố tình gán ghép hai con người của hai thế giới về bên nhau. Mà không biết, đối với hai người chỉ là một loại dày vò thống khổ.
Đế Cửu Diên thở dài mà nghĩ.
Nàng biết đệ đệ vô tâm không phổi, hắn nói không yêu là không yêu, sẽ không vì đối phương trả giá lại nhiều mà thay đổi quyết định ban đầu. Đặc biệt là đoạn nghiệt duyên này còn dựa trên tiền đề bị tính kế mà không phải ngươi tình ta nguyện.
Chú định đã không có kết quả!
Chỉ mong Yến Minh Ly sớm dứt ra, đừng cố chấp quá mức sẽ đưa tới thương tích đầy mình.
Phòng bên cạnh.
Mạc Túc nhìn một tờ canh thiếp được đưa đến trong tay, nhịn không được cười lạnh:
"Đây là Nguyệt Dao nữ đế đưa tới?"
Mạc Cửu ở bên cạnh cũng trợn trắng mắt, hừ hừ nói:
"Cái quỷ gì? Nàng có biết xấu hổ hay không? Bảo chủ tử trận đấu ngày mai cố ý nhường nhịn Nguyệt Thanh Loan, nói là tỷ muội trong nhà không cần thương gân động cốt. Ơ hay! Nguyệt Thanh Loan kia là cái đức hạnh gì chúng ta còn không biết. Ghê tởm quá đi!"
"Chủ tử, ngài định làm sao?" Mạc Nhất lại không dài dòng lảm nhảm như Mạc Cửu, mà lạnh băng hỏi.
"Có thể làm sao... nên đánh thì vẫn phải đánh thôi! Nàng cho rằng mình là ai? Ta còn chưa tìm nàng hỏi chuyện, thế nhưng đã tự thấu đi lên cho ta xem uy phong. Ta cùng Nguyệt Thanh Loan? Tình nghĩa tỷ muội? Xuy!" Mạc Túc híp mắt, đáy mắt lạnh lẽo, gõ bàn hờ hững nói.
Bọn họ mới vừa về tới tửu lâu thôi, tiểu nhị đã đưa tới một phong thơ, nội dung phía trên càng làm người ta giận sôi máu.
Biểu hiện hôm nay của nàng ở trên đài, Nguyệt Dao không phải không biết, thế nhưng còn cố ý bảo nàng nhường Nguyệt Thanh Loan?
Mặt mũi đâu!?
Đây là ý định thế nào cũng phải đẩy người một nhà đi vào thăm dò bí cảnh. Mà buồn cười làm sao, Nguyệt Vô Song lại không nằm trong danh sách "người một nhà".
Nếu nữ đế đã muốn thiên vị, thì nàng sẽ làm cho đám "người một nhà" này, một cái danh ngạch cũng bắt không được.
Thiên Nguyệt vương triều oan uổng Nguyệt Vô Song xông cấm địa, trộm bảo vật trấn quốc, vậy nàng liền khiến cho bọn họ cũng hưởng thụ tư vị ngậm bồ hòn làm ngọt này. Trơ mắt nhìn chỗ tốt nhà mình lọt vào tay người khác.
Chỗ tốt rơi vào tay ai, nàng không quan tâm, nàng chỉ muốn nhìn thấy người của Thiên Nguyệt đấm ngực dậm chân, tức đến hộc máu, đền lại thù xưa nợ cũ.
Mạc Túc tựa vào ghế dựa, lạnh lùng cười khẽ.
/218
|