Xung quanh lôi đài lúc này đã đứng rất nhiều người, có tuyển thủ ánh mắt trông mong chờ thi đấu, người nhà bên cạnh an ủi cổ vũ. Ngoài ra còn có đông đảo dân chúng đến xem náo nhiệt.
Mạc Túc âm thầm tản ra tinh thần lực đi quan sát, toàn cảnh quảng trường như hiển hiện rõ nơi đáy mắt.
Lôi đài chính giữa, phía trên bậc thang mấy bước là nơi giám khảo cầm cờ hiệu và chuông để đặt lệnh. Hai bên khán đài hình vòng cung được bao bọc cẩn thận, vị trí ngồi theo từng bậc thang, từ thấp lên cao.
Tầng thấp nhất, là sĩ quan quý tộc, sau đó là quan lại các phẩm bậc, tầng cao hơn dành cho vương tôn, hoàng tử, công chúa.
Đến nỗi nơi cao nhất, cũng nằm ngay chính diện, lúc này bãi cái bàn dài, ghế dựa vàng ròng, kiệu liễn mành trướng, cung nữ phất quạt, thức ăn chất đầy bàn.
Nữ nhân ngồi ở giữa ăn mặc một thân hoàng bào, hình ảnh rồng phượng bay múa quấn quýt vào nhau, tản mát ra khí chất uy nghiêm, nàng kia vòng eo mảnh khảnh, lưng đeo long văn ngọc bội, trên mặt bôi nùng trang diễm lệ, môi đỏ như máu, ánh mắt sắc bén uy nghiêm, đầu đội vương miện, mỗi lần chuyển động đều phát ra thanh âm leng keng.
Bên tay phải nàng ngồi một nam nhân mặc phượng bào đỏ, mi mắt diễm lệ, chỉ là biểu tình có chút hờ hững lạnh băng.
Khác biệt với hắn, nam nhân bên tay trái lại phong tình vũ mị nhiều, thường xuyên cười cong mắt, tay nhỏ bóc vỏ nho đút cho nữ nhân ăn, hai người mắt đi mày lại, ân ái có thêm.
Chúng thần ngồi bên dưới phảng phất đã nhìn quen cảnh này, cho nên đồng loạt gục đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mà ngang hàng với Nữ đế, hai bên trái phải phân biệt để hai cái bàn nhỏ và bốn cái ghế dựa, mặt trên đề chữ "Đông Phương, Bách Lý, Mộ Dung, Gia Cát" bốn trong Thập đại gia tộc. Chỉ là lúc này đây chưa có người tới.
Mạc Túc từ xa nhìn thấy Nữ đế - mẫu thân của nguyên chủ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau xót, phức tạp, xen lẫn hận ý.
Mạc Túc biết, đó là tình cảm còn sót lại của Nguyệt Vô Song, khi thấy được Nữ đế thì nhanh chóng bùng nổ như hồng thủy.
Nếu không phải tinh thần lực cường đại, có khả năng Mạc Túc đã bị loại tâm tình ẩn nhẫn này đè ép đánh sụp.
Mạc Túc nhìn một hồi, sau đó chuyển sự chú ý đến nam nhân mặc phượng bào đỏ ngồi bên cạnh.
Người này là nam hậu của Nữ đế - Tiêu Phạn, cha ruột Nguyệt Vũ Đình và Nguyệt Vũ Lăng, nắm giữ tam cung lục viện. Bất quá, có một bí mật ít người biết là, trước khi lập thành nam hậu, hắn đã từng cùng Đông Phương đại tiểu thư có một đoạn nhân duyên.
Bất quá, vì cái gì hai người lại chia cách, nguyên nhân lại không có người biết được.
Như vậy tính ra, Đông Phương Hạo Hiên, Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Vũ Lăng còn là anh em cùng cha khác mẹ.
Sở dĩ Mạc Túc chú ý tới người này, bởi vì hắn là nam hậu duy nhất trong lịch sử không có nhà mẹ đẻ cường đại chống lưng. Nhưng thủ đoạn của hắn cao minh tàn nhẫn, trong tay nắm không ít nhược điểm của đại thần. Ngay cả nữ đế cũng phế hắn không được. Không phải vì yêu quá, mà là không có cách nào.
Mạc Túc có chút tò mò, không biết trong tay hắn có thứ gì, để cho nữ đế phải kiêng kị như thế?
Không biết hắn có hứng thú với việc đoạt ngôi vị, lập tân triều, thay đổi thời đại hay không?
Mạc Túc vuốt cằm suy tư, đáy lòng khẽ tính toán.
Nhưng rất nhanh, nàng lại nghe loáng thoáng được tên của mình:
"Trận thứ mười tám, Mạc Túc đối đầu với Chu Hạo!"
"Đến lượt ngươi rồi! Cẩn thận một chút!"
"Là cái Chu gia kia! Chu Hạo người này có chút tàn độc, dĩ vãng đối thủ của hắn đều là không ai bình an kiện toàn rời khỏi lôi đài. Nếu là nam thì bị bẻ gãy tứ chi, phế nát huyền rễ, còn nữ thì bị hắn dâm loạn chiếm tiện nghi, cuối cùng một đao rạch mặt, hủy dung."
"Tên này cũng quá biến thái rồi đi? Người ta không thù không oán gì với hắn, cớ sao phải làm tuyệt như vậy?"
"Khả năng hắn có bệnh tâm lý, lúc nhỏ ở Chu gia bị dòng chính đánh đập, nên sinh ra thù đời, gặp ai cũng phải đuổi tận giết tuyệt. Như vậy mới có thể thỏa mãn trái tim tàn khuyết của hắn."
Lam Vân đại sư, Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên đều lần lượt đưa ra lời khuyên, ánh mắt kèm theo lo lắng.
Mà khác với bọn họ, Mạc Nhất, Mạc Cửu và hai đứa nhỏ chỉ giơ lên nắm tay, mỉm cười:
"Chủ tử cố lên!"
"Mẫu thân cố lên!"
Mạc Túc nhíu mày nhìn Chu Hạo đã lên đài, lúc này đang dùng ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, biểu tình kiêu căng ngạo mạn.
Nàng nghĩ tới cái gì, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí, hỏi Mạc Vân Long:
"Tiểu Long, đưa Thượng phương bảo roi cho mẫu thân!"
Trong khi Mạc Du Hồng che miệng cười khúc khích, thì Mạc Vân Long thần sắc cứng đờ, ánh mắt có điểm chột dạ.
"Trời đất! Tiểu Long, con ra ngoài chơi mà cũng mang theo cây roi kia sao?" Mạc Cửu phốc cười ra tiếng, khóe mắt tràn đầy vui vẻ.
Mạc Nhất cũng kinh dị nhìn.
Mạc Vân Long xấu hổ đỏ mặt, vội vã vuốt trữ vật vòng cổ, lôi ra một cây roi ngắn màu xanh lục.
Mà mấy người Lam Vân đại sư cũng tò mò đưa mắt nhìn qua, sau đó đồng loạt kinh hãi.
Đây là? Thượng phẩm huyền binh?
Lam Vân đại sư hé miệng thở dốc, ánh mắt tức khắc tỏa sáng và kích động.
Mạc Túc bỏ qua ánh mắt tò mò nghi hoặc của mọi người, vuốt đầu nói với Mạc Vân Long một câu: "Trở về có thưởng!"
Rồi sau đó cầm lấy thanh roi, đạp bộ pháp bay lên lôi đài.
"Tốc độ thật nhanh!"
"Oa! Là đại mỹ nữ a!"
"Thật đáng tiếc, nàng gặp gỡ phải Chu Hạo!"
"Chu Hạo đã sớm là Tử Huyền cường giả, nàng lần này thật sự chết chắc rồi."
Đến khi Mạc Túc lên đài, mọi người ở dưới chỉ trỏ xuýt xoa, cảm thán không ngừng.
Đa phần là tiếc nuối.
Mà trên bậc thang, cũng có vô số người ở quan sát Mạc Túc, trong đó có cả Nữ đế.
Nhìn thấy dung mạo quen thuộc kia xuất hiện ở trước mặt mình, Nguyệt Dao khẽ cắn môi, đáy mắt xẹt qua tia âm trầm, móng tay cấu vào bên thành ghế, khiến cho nó rơi rụng những mảnh bột vụn.
Tiêu Phạn dư quang thấy được động tác nhỏ của nàng, nhịn không được cười lạnh ra tiếng, sau đó híp mắt nhìn về phía Mạc Túc, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Không hổ là con của người kia, cái phong thái này, quả thật cùng người trong trí nhớ giống đến bảy tám phần.
Thiếu nữ ngô nghê khờ dại năm đó, rốt cuộc cũng lột xác, phá kén thành điệp.
Một bên khác, Nguyệt Vũ Đình nắm chặt thành ghế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Túc, phảng phất tựa như tôi độc, trong đó lóe lên vui sướng khi người gặp họa.
"Nguyệt Vô Song, để ta xem lần này ngươi còn đường nào để chạy thoát!" Nguyệt Vũ Đình thì thầm lẩm bẩm, cười một cách điên cuồng.
Không sai, dùng Chu Hạo tới hủy hoại Nguyệt Vô Song, kế sách này chính là Liễu Như Tâm giúp nàng nghĩ ra.
Nhất định có thể khiến Nguyệt Vô Song hối hận.
Nghĩ vậy, nàng vui vẻ nhìn Liễu Như Tâm ở đối diện, nghịch ngợm chớp mắt.
Liễu Như Tâm giật mình với biểu cảm vặn vẹo của Nguyệt Vũ Đình, nhưng cũng hồi lại một cái tươi cười đầy cứng ngắc.
Mà một chỗ khác, Nguyệt Thanh Loan cũng gắt gao nhìn, ánh mắt hừng hực lửa giận. Nàng rốt cuộc nhận ra tới, Mạc Túc là người tối hôm đó đụng ngã xe ngựa của mình, hơn nữa cho người phá hoại vũ khí mình yêu thích. Sủng vật cũng bị hai tiểu nghiệt chủng kia cướp đi, khiến cho nàng bị Lam Vân đại sư mắng một đốn, mất hết mặt mũi.
Làm nàng không nghĩ tới, người kia vậy mà là Nguyệt Vô Song.
Khi biết tin tức này, Nguyệt Thanh Loan tức đến suýt chút thì hộc máu ngất xỉu.
Nguyệt Vô Song yếu đuối vô năng, sao có thể có bản lĩnh như vậy?
Vốn dĩ muốn tìm người giáo huấn nàng, nhưng biết Nguyệt Vũ Đình đã trù bị trước, nên nàng tạm thời ngừng tay để xem kịch vui.
Xem đi, ngày tàn của Nguyệt Vô Song liền đến ở trước mặt rồi. Vị Chu Hạo biểu ca này của nàng sao có thể biết thương hương tiếc ngọc?
Có người xem kịch vui thì cũng có người lo lắng, Yến Minh Ly suýt chút thì đứng lên bạo thô khẩu, nhưng bởi vì bị ca ca ấn xuống nên nàng chỉ có thể mắt trông mong phun tào:
"Mẹ nó! Đám người Thiên Nguyệt này thật là ức hiếp người quá đáng, cư nhiên động tay chân trong cuộc thi! Túc tỷ tỷ có người nhà lòng lang dạ sói như vậy, thật là đáng thương."
Yến Thừa Diệu cốc đầu nàng, bật cười:
"Chú ý lễ nghi! Ngươi khi nào thấy A Túc bị ăn mệt qua. Người cần phải lo lắng chính là Chu Hạo kia kìa."
Yến Minh Ly bóc một khối bánh hoa quế bỏ vào miệng, gật gù:
"Cũng đúng! Túc tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định sẽ bạo nát cúc hoa của tên biến thái kia!"
Yến Thừa Diệu âm thầm lau mồ hôi hột, chú ý nhìn xung quanh có ai nghe thấy lời lẽ kính bạo này hay không. Sau đó thấy ai cũng tập trung trên đài, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng quở trách:
"A Ly! Muội là nữ nhân, phải chú ý từ ngữ, không thể nói thô tục như vậy được."
"Muội biết rồi! Sau này sẽ không!" Yến Minh Ly nhồm nhàm nhai bánh, phất phất tay, thập phần có lệ nói.
Yến Thừa Diệu hết chỗ nói rồi, nhìn biểu tình của nàng cũng đủ biết nàng căn bản không có nghe vào mà từ tai này lọt qua tai kia.
Hắn cười khổ một tiếng, biểu tình hận sắt không thành thép.
Liễu Như Tâm ánh mắt len lén nhìn qua bên này, đáy mắt hâm mộ ghen ghét không còn sót lại chút gì.
Bất quá, khi nhìn đến Yến Thừa Diệu, nàng lại thu liễm mặt trái cảm xúc, lộ ra si mê cùng nhu tình.
Nàng thích hắn đã nhiều năm, hắn có biết hay không?
Mà trên đài, Chu Hạo cầm tiểu đao vuốt ve, ánh mắt dâm tà đánh giá Mạc Túc từ trên xuống dưới, liếm môi nói:
"Mỹ nhân! Đến đây đi! Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết một cách thống khoái và nhẹ nhàng."
Đáy mắt lóe qua âm trầm sát khí, Mạc Túc biểu cảm lạnh như băng, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên vẻ tà dị, nàng hỏi:
"Phải không?"
Vừa nói dứt lời, Mạc Túc đã di chuyển thân ảnh, lần này nàng không có sử dụng thuấn di, mà là đi vị theo những gì đã học khi còn ở tinh tế.
Đối đãi tôm tép nhãi nhép, dùng không gian thuấn di chẳng khác nào là lấy dao mổ trâu để cắt cổ gà.
Mặc dù là không có thuấn di thêm vào, nhưng tốc độ của nàng cũng không phải là ai đều có thể bắt giữ được.
Chu Hạo chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, có một bóng trắng xẹt qua, bản năng nguy hiểm làm cho hắn nhanh chóng xê dịch về bên cạnh. Nhưng vẫn là chậm một chút.
Bang tức!
"A! Tiện nhân!" Chu Hạo ôm lấy má phải bị đánh, mắt trợn trừng đầy đỏ sậm.
Đợi đến khi hắn bỏ tay xuống, mặc kệ là người quan khán trên đài, hay là tuyển thủ đều đồng loạt hít hà một hơi, kinh hãi nhìn vết thâm sâu đến xương tủy trên mặt Chu Hạo, sau đó kinh dị nhìn cây roi trên tay Mạc Túc.
Đây là loại vũ khí gì? Nhìn qua bề ngoài mỏng nhọn như một nhánh trúc bị tước nhiều nhánh, độ dài hơn nửa mét, nhưng có thể gây ra lực sát thương đến từng này?
Rõ ràng trên thân bóng loáng, một chỗ lồi lõm hay nhô ra đều không có a?
Giữa lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, thì Chu Hạo đã đâm tiểu đao đến chính diện ngực của Mạc Túc, thần sắc tràn đầy dữ tợn:
"Ta muốn giết chết ngươi, tiện nhân!" Chu Hạo phát ra thanh âm khàn khàn đay nghiến, sâm đặc tựa ác quỷ.
Mà Mạc Túc nhìn tiểu đao đến trước mặt, lại không chút hoang mang nghiêng người bốn mươi lăm độ, cánh tay liến thoắng vũ động, cây roi vốn thẳng băng phút chốc uốn éo mềm dẻo như linh xà, chắc nịch cuốn lấy tiểu đao, ma sát ra thanh âm "leng keng" sàn sạt.
Nàng sử dụng hai tay, mỗi bên cầm một đầu roi, cuốn lấy tiểu đao kéo ngược về phía mình, sau đó lực căng đủ mạnh thì buông ra, tiểu đao bởi vì lực quán tính mà bổ thẳng vào cái mũi của Chu Hạo.
"A!!!" Hắn kêu thảm thiết một tiếng quỳ xuống, cánh tay vịn lấy chuôi đao, đau đến nước mắt chảy ròng, mũi của hắn bị đầu đao cắm vào, xẻ thành hai nửa, lúc này máu thịt ghê người.
"Có nhận thua không?" Mạc Túc tạm dừng tay, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt đạm mạc.
Đối phó với một Tử Huyền nho nhỏ, nàng căn bản đều chưa từng vận dụng huyền lực. Mới chỉ sử dụng chút kỹ xảo đã chịu không nổi, thật là một phế vật.
"Tiện nhân! Ta sẽ không thua!" Chu Hạo cũng là nhân vật tàn nhẫn, trực tiếp rút ra tiểu đao trên mũi, đứng lên công tới, lần này hắn phóng thích huyền lực, khí lãng màu tím tàn sát bừa bãi trên lôi đài.
"Vừa nãy nàng kia chỉ là may mắn chiếm trước cơ linh thôi. Chu Hạo đã sử dụng huyền lực, nàng chết chắc rồi!"
"Cô nương này ra tay cũng quyết đoán lắm! Đáng tiếc lực lượng không đủ."
Mọi người trải qua khiếp sợ phục hồi lại, tiếp tục xì xào bàn tán. Ai cũng cho rằng, Mạc Túc chỉ là may mắn mới đả thương được Chu Hạo.
Còn có người ác ý cười mỉa, là bởi vì nhan sắc của Mạc Túc, nên được hắn phóng thủy.
Bất quá, nhìn hiện trường thảm thiết kế tiếp, mọi người trợn mắt há mồm, im như ve sầu mùa đông.
Người bị treo lên đánh, vậy mà lại là Chu Hạo!?
Chỉ thấy Mạc Túc thân hình lượn qua lượn lại, như đá bóng cao su vậy mà đá Chu Hạo bay tới bay lui, thỉnh thoảng còn dùng roi quất thẳng tắp.
Có vài lần trực tiếp vung vào chỗ hiểm, làm cho tất cả nam nhân không hẹn mà cùng khép lại hai đùi, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Chu Hạo từ ban đầu mắng chửi thô tục, kêu la thảm thiết, nhưng tới rồi lúc sau đã hơi thở thoi thóp, nằm bò trên sàn đấu, nếu không phải bụng của hắn còn nhấp nhô, mọi người còn cho rằng, hắn đã chết rồi.
Mọi người lúc này nhìn về Mạc Túc, ánh mắt đã mang theo kiêng kị.
Đây là nơi nào tới nữ bạo long?
Quá con mẹ nó hung tàn rồi!!!
Mạc Túc âm thầm tản ra tinh thần lực đi quan sát, toàn cảnh quảng trường như hiển hiện rõ nơi đáy mắt.
Lôi đài chính giữa, phía trên bậc thang mấy bước là nơi giám khảo cầm cờ hiệu và chuông để đặt lệnh. Hai bên khán đài hình vòng cung được bao bọc cẩn thận, vị trí ngồi theo từng bậc thang, từ thấp lên cao.
Tầng thấp nhất, là sĩ quan quý tộc, sau đó là quan lại các phẩm bậc, tầng cao hơn dành cho vương tôn, hoàng tử, công chúa.
Đến nỗi nơi cao nhất, cũng nằm ngay chính diện, lúc này bãi cái bàn dài, ghế dựa vàng ròng, kiệu liễn mành trướng, cung nữ phất quạt, thức ăn chất đầy bàn.
Nữ nhân ngồi ở giữa ăn mặc một thân hoàng bào, hình ảnh rồng phượng bay múa quấn quýt vào nhau, tản mát ra khí chất uy nghiêm, nàng kia vòng eo mảnh khảnh, lưng đeo long văn ngọc bội, trên mặt bôi nùng trang diễm lệ, môi đỏ như máu, ánh mắt sắc bén uy nghiêm, đầu đội vương miện, mỗi lần chuyển động đều phát ra thanh âm leng keng.
Bên tay phải nàng ngồi một nam nhân mặc phượng bào đỏ, mi mắt diễm lệ, chỉ là biểu tình có chút hờ hững lạnh băng.
Khác biệt với hắn, nam nhân bên tay trái lại phong tình vũ mị nhiều, thường xuyên cười cong mắt, tay nhỏ bóc vỏ nho đút cho nữ nhân ăn, hai người mắt đi mày lại, ân ái có thêm.
Chúng thần ngồi bên dưới phảng phất đã nhìn quen cảnh này, cho nên đồng loạt gục đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mà ngang hàng với Nữ đế, hai bên trái phải phân biệt để hai cái bàn nhỏ và bốn cái ghế dựa, mặt trên đề chữ "Đông Phương, Bách Lý, Mộ Dung, Gia Cát" bốn trong Thập đại gia tộc. Chỉ là lúc này đây chưa có người tới.
Mạc Túc từ xa nhìn thấy Nữ đế - mẫu thân của nguyên chủ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau xót, phức tạp, xen lẫn hận ý.
Mạc Túc biết, đó là tình cảm còn sót lại của Nguyệt Vô Song, khi thấy được Nữ đế thì nhanh chóng bùng nổ như hồng thủy.
Nếu không phải tinh thần lực cường đại, có khả năng Mạc Túc đã bị loại tâm tình ẩn nhẫn này đè ép đánh sụp.
Mạc Túc nhìn một hồi, sau đó chuyển sự chú ý đến nam nhân mặc phượng bào đỏ ngồi bên cạnh.
Người này là nam hậu của Nữ đế - Tiêu Phạn, cha ruột Nguyệt Vũ Đình và Nguyệt Vũ Lăng, nắm giữ tam cung lục viện. Bất quá, có một bí mật ít người biết là, trước khi lập thành nam hậu, hắn đã từng cùng Đông Phương đại tiểu thư có một đoạn nhân duyên.
Bất quá, vì cái gì hai người lại chia cách, nguyên nhân lại không có người biết được.
Như vậy tính ra, Đông Phương Hạo Hiên, Nguyệt Vũ Đình, Nguyệt Vũ Lăng còn là anh em cùng cha khác mẹ.
Sở dĩ Mạc Túc chú ý tới người này, bởi vì hắn là nam hậu duy nhất trong lịch sử không có nhà mẹ đẻ cường đại chống lưng. Nhưng thủ đoạn của hắn cao minh tàn nhẫn, trong tay nắm không ít nhược điểm của đại thần. Ngay cả nữ đế cũng phế hắn không được. Không phải vì yêu quá, mà là không có cách nào.
Mạc Túc có chút tò mò, không biết trong tay hắn có thứ gì, để cho nữ đế phải kiêng kị như thế?
Không biết hắn có hứng thú với việc đoạt ngôi vị, lập tân triều, thay đổi thời đại hay không?
Mạc Túc vuốt cằm suy tư, đáy lòng khẽ tính toán.
Nhưng rất nhanh, nàng lại nghe loáng thoáng được tên của mình:
"Trận thứ mười tám, Mạc Túc đối đầu với Chu Hạo!"
"Đến lượt ngươi rồi! Cẩn thận một chút!"
"Là cái Chu gia kia! Chu Hạo người này có chút tàn độc, dĩ vãng đối thủ của hắn đều là không ai bình an kiện toàn rời khỏi lôi đài. Nếu là nam thì bị bẻ gãy tứ chi, phế nát huyền rễ, còn nữ thì bị hắn dâm loạn chiếm tiện nghi, cuối cùng một đao rạch mặt, hủy dung."
"Tên này cũng quá biến thái rồi đi? Người ta không thù không oán gì với hắn, cớ sao phải làm tuyệt như vậy?"
"Khả năng hắn có bệnh tâm lý, lúc nhỏ ở Chu gia bị dòng chính đánh đập, nên sinh ra thù đời, gặp ai cũng phải đuổi tận giết tuyệt. Như vậy mới có thể thỏa mãn trái tim tàn khuyết của hắn."
Lam Vân đại sư, Bạch Phong Hoa, Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên đều lần lượt đưa ra lời khuyên, ánh mắt kèm theo lo lắng.
Mà khác với bọn họ, Mạc Nhất, Mạc Cửu và hai đứa nhỏ chỉ giơ lên nắm tay, mỉm cười:
"Chủ tử cố lên!"
"Mẫu thân cố lên!"
Mạc Túc nhíu mày nhìn Chu Hạo đã lên đài, lúc này đang dùng ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, biểu tình kiêu căng ngạo mạn.
Nàng nghĩ tới cái gì, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt xẹt qua một tia sát khí, hỏi Mạc Vân Long:
"Tiểu Long, đưa Thượng phương bảo roi cho mẫu thân!"
Trong khi Mạc Du Hồng che miệng cười khúc khích, thì Mạc Vân Long thần sắc cứng đờ, ánh mắt có điểm chột dạ.
"Trời đất! Tiểu Long, con ra ngoài chơi mà cũng mang theo cây roi kia sao?" Mạc Cửu phốc cười ra tiếng, khóe mắt tràn đầy vui vẻ.
Mạc Nhất cũng kinh dị nhìn.
Mạc Vân Long xấu hổ đỏ mặt, vội vã vuốt trữ vật vòng cổ, lôi ra một cây roi ngắn màu xanh lục.
Mà mấy người Lam Vân đại sư cũng tò mò đưa mắt nhìn qua, sau đó đồng loạt kinh hãi.
Đây là? Thượng phẩm huyền binh?
Lam Vân đại sư hé miệng thở dốc, ánh mắt tức khắc tỏa sáng và kích động.
Mạc Túc bỏ qua ánh mắt tò mò nghi hoặc của mọi người, vuốt đầu nói với Mạc Vân Long một câu: "Trở về có thưởng!"
Rồi sau đó cầm lấy thanh roi, đạp bộ pháp bay lên lôi đài.
"Tốc độ thật nhanh!"
"Oa! Là đại mỹ nữ a!"
"Thật đáng tiếc, nàng gặp gỡ phải Chu Hạo!"
"Chu Hạo đã sớm là Tử Huyền cường giả, nàng lần này thật sự chết chắc rồi."
Đến khi Mạc Túc lên đài, mọi người ở dưới chỉ trỏ xuýt xoa, cảm thán không ngừng.
Đa phần là tiếc nuối.
Mà trên bậc thang, cũng có vô số người ở quan sát Mạc Túc, trong đó có cả Nữ đế.
Nhìn thấy dung mạo quen thuộc kia xuất hiện ở trước mặt mình, Nguyệt Dao khẽ cắn môi, đáy mắt xẹt qua tia âm trầm, móng tay cấu vào bên thành ghế, khiến cho nó rơi rụng những mảnh bột vụn.
Tiêu Phạn dư quang thấy được động tác nhỏ của nàng, nhịn không được cười lạnh ra tiếng, sau đó híp mắt nhìn về phía Mạc Túc, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
Không hổ là con của người kia, cái phong thái này, quả thật cùng người trong trí nhớ giống đến bảy tám phần.
Thiếu nữ ngô nghê khờ dại năm đó, rốt cuộc cũng lột xác, phá kén thành điệp.
Một bên khác, Nguyệt Vũ Đình nắm chặt thành ghế, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Túc, phảng phất tựa như tôi độc, trong đó lóe lên vui sướng khi người gặp họa.
"Nguyệt Vô Song, để ta xem lần này ngươi còn đường nào để chạy thoát!" Nguyệt Vũ Đình thì thầm lẩm bẩm, cười một cách điên cuồng.
Không sai, dùng Chu Hạo tới hủy hoại Nguyệt Vô Song, kế sách này chính là Liễu Như Tâm giúp nàng nghĩ ra.
Nhất định có thể khiến Nguyệt Vô Song hối hận.
Nghĩ vậy, nàng vui vẻ nhìn Liễu Như Tâm ở đối diện, nghịch ngợm chớp mắt.
Liễu Như Tâm giật mình với biểu cảm vặn vẹo của Nguyệt Vũ Đình, nhưng cũng hồi lại một cái tươi cười đầy cứng ngắc.
Mà một chỗ khác, Nguyệt Thanh Loan cũng gắt gao nhìn, ánh mắt hừng hực lửa giận. Nàng rốt cuộc nhận ra tới, Mạc Túc là người tối hôm đó đụng ngã xe ngựa của mình, hơn nữa cho người phá hoại vũ khí mình yêu thích. Sủng vật cũng bị hai tiểu nghiệt chủng kia cướp đi, khiến cho nàng bị Lam Vân đại sư mắng một đốn, mất hết mặt mũi.
Làm nàng không nghĩ tới, người kia vậy mà là Nguyệt Vô Song.
Khi biết tin tức này, Nguyệt Thanh Loan tức đến suýt chút thì hộc máu ngất xỉu.
Nguyệt Vô Song yếu đuối vô năng, sao có thể có bản lĩnh như vậy?
Vốn dĩ muốn tìm người giáo huấn nàng, nhưng biết Nguyệt Vũ Đình đã trù bị trước, nên nàng tạm thời ngừng tay để xem kịch vui.
Xem đi, ngày tàn của Nguyệt Vô Song liền đến ở trước mặt rồi. Vị Chu Hạo biểu ca này của nàng sao có thể biết thương hương tiếc ngọc?
Có người xem kịch vui thì cũng có người lo lắng, Yến Minh Ly suýt chút thì đứng lên bạo thô khẩu, nhưng bởi vì bị ca ca ấn xuống nên nàng chỉ có thể mắt trông mong phun tào:
"Mẹ nó! Đám người Thiên Nguyệt này thật là ức hiếp người quá đáng, cư nhiên động tay chân trong cuộc thi! Túc tỷ tỷ có người nhà lòng lang dạ sói như vậy, thật là đáng thương."
Yến Thừa Diệu cốc đầu nàng, bật cười:
"Chú ý lễ nghi! Ngươi khi nào thấy A Túc bị ăn mệt qua. Người cần phải lo lắng chính là Chu Hạo kia kìa."
Yến Minh Ly bóc một khối bánh hoa quế bỏ vào miệng, gật gù:
"Cũng đúng! Túc tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhất định sẽ bạo nát cúc hoa của tên biến thái kia!"
Yến Thừa Diệu âm thầm lau mồ hôi hột, chú ý nhìn xung quanh có ai nghe thấy lời lẽ kính bạo này hay không. Sau đó thấy ai cũng tập trung trên đài, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng quở trách:
"A Ly! Muội là nữ nhân, phải chú ý từ ngữ, không thể nói thô tục như vậy được."
"Muội biết rồi! Sau này sẽ không!" Yến Minh Ly nhồm nhàm nhai bánh, phất phất tay, thập phần có lệ nói.
Yến Thừa Diệu hết chỗ nói rồi, nhìn biểu tình của nàng cũng đủ biết nàng căn bản không có nghe vào mà từ tai này lọt qua tai kia.
Hắn cười khổ một tiếng, biểu tình hận sắt không thành thép.
Liễu Như Tâm ánh mắt len lén nhìn qua bên này, đáy mắt hâm mộ ghen ghét không còn sót lại chút gì.
Bất quá, khi nhìn đến Yến Thừa Diệu, nàng lại thu liễm mặt trái cảm xúc, lộ ra si mê cùng nhu tình.
Nàng thích hắn đã nhiều năm, hắn có biết hay không?
Mà trên đài, Chu Hạo cầm tiểu đao vuốt ve, ánh mắt dâm tà đánh giá Mạc Túc từ trên xuống dưới, liếm môi nói:
"Mỹ nhân! Đến đây đi! Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết một cách thống khoái và nhẹ nhàng."
Đáy mắt lóe qua âm trầm sát khí, Mạc Túc biểu cảm lạnh như băng, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên vẻ tà dị, nàng hỏi:
"Phải không?"
Vừa nói dứt lời, Mạc Túc đã di chuyển thân ảnh, lần này nàng không có sử dụng thuấn di, mà là đi vị theo những gì đã học khi còn ở tinh tế.
Đối đãi tôm tép nhãi nhép, dùng không gian thuấn di chẳng khác nào là lấy dao mổ trâu để cắt cổ gà.
Mặc dù là không có thuấn di thêm vào, nhưng tốc độ của nàng cũng không phải là ai đều có thể bắt giữ được.
Chu Hạo chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, có một bóng trắng xẹt qua, bản năng nguy hiểm làm cho hắn nhanh chóng xê dịch về bên cạnh. Nhưng vẫn là chậm một chút.
Bang tức!
"A! Tiện nhân!" Chu Hạo ôm lấy má phải bị đánh, mắt trợn trừng đầy đỏ sậm.
Đợi đến khi hắn bỏ tay xuống, mặc kệ là người quan khán trên đài, hay là tuyển thủ đều đồng loạt hít hà một hơi, kinh hãi nhìn vết thâm sâu đến xương tủy trên mặt Chu Hạo, sau đó kinh dị nhìn cây roi trên tay Mạc Túc.
Đây là loại vũ khí gì? Nhìn qua bề ngoài mỏng nhọn như một nhánh trúc bị tước nhiều nhánh, độ dài hơn nửa mét, nhưng có thể gây ra lực sát thương đến từng này?
Rõ ràng trên thân bóng loáng, một chỗ lồi lõm hay nhô ra đều không có a?
Giữa lúc mọi người kinh ngạc đến ngây người, thì Chu Hạo đã đâm tiểu đao đến chính diện ngực của Mạc Túc, thần sắc tràn đầy dữ tợn:
"Ta muốn giết chết ngươi, tiện nhân!" Chu Hạo phát ra thanh âm khàn khàn đay nghiến, sâm đặc tựa ác quỷ.
Mà Mạc Túc nhìn tiểu đao đến trước mặt, lại không chút hoang mang nghiêng người bốn mươi lăm độ, cánh tay liến thoắng vũ động, cây roi vốn thẳng băng phút chốc uốn éo mềm dẻo như linh xà, chắc nịch cuốn lấy tiểu đao, ma sát ra thanh âm "leng keng" sàn sạt.
Nàng sử dụng hai tay, mỗi bên cầm một đầu roi, cuốn lấy tiểu đao kéo ngược về phía mình, sau đó lực căng đủ mạnh thì buông ra, tiểu đao bởi vì lực quán tính mà bổ thẳng vào cái mũi của Chu Hạo.
"A!!!" Hắn kêu thảm thiết một tiếng quỳ xuống, cánh tay vịn lấy chuôi đao, đau đến nước mắt chảy ròng, mũi của hắn bị đầu đao cắm vào, xẻ thành hai nửa, lúc này máu thịt ghê người.
"Có nhận thua không?" Mạc Túc tạm dừng tay, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt đạm mạc.
Đối phó với một Tử Huyền nho nhỏ, nàng căn bản đều chưa từng vận dụng huyền lực. Mới chỉ sử dụng chút kỹ xảo đã chịu không nổi, thật là một phế vật.
"Tiện nhân! Ta sẽ không thua!" Chu Hạo cũng là nhân vật tàn nhẫn, trực tiếp rút ra tiểu đao trên mũi, đứng lên công tới, lần này hắn phóng thích huyền lực, khí lãng màu tím tàn sát bừa bãi trên lôi đài.
"Vừa nãy nàng kia chỉ là may mắn chiếm trước cơ linh thôi. Chu Hạo đã sử dụng huyền lực, nàng chết chắc rồi!"
"Cô nương này ra tay cũng quyết đoán lắm! Đáng tiếc lực lượng không đủ."
Mọi người trải qua khiếp sợ phục hồi lại, tiếp tục xì xào bàn tán. Ai cũng cho rằng, Mạc Túc chỉ là may mắn mới đả thương được Chu Hạo.
Còn có người ác ý cười mỉa, là bởi vì nhan sắc của Mạc Túc, nên được hắn phóng thủy.
Bất quá, nhìn hiện trường thảm thiết kế tiếp, mọi người trợn mắt há mồm, im như ve sầu mùa đông.
Người bị treo lên đánh, vậy mà lại là Chu Hạo!?
Chỉ thấy Mạc Túc thân hình lượn qua lượn lại, như đá bóng cao su vậy mà đá Chu Hạo bay tới bay lui, thỉnh thoảng còn dùng roi quất thẳng tắp.
Có vài lần trực tiếp vung vào chỗ hiểm, làm cho tất cả nam nhân không hẹn mà cùng khép lại hai đùi, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Chu Hạo từ ban đầu mắng chửi thô tục, kêu la thảm thiết, nhưng tới rồi lúc sau đã hơi thở thoi thóp, nằm bò trên sàn đấu, nếu không phải bụng của hắn còn nhấp nhô, mọi người còn cho rằng, hắn đã chết rồi.
Mọi người lúc này nhìn về Mạc Túc, ánh mắt đã mang theo kiêng kị.
Đây là nơi nào tới nữ bạo long?
Quá con mẹ nó hung tàn rồi!!!
/218
|