"Sau đây, xin mời các huyền sĩ có mã số từ 4361 đến 4380 đến lôi đài số năm để thi đấu. Trong ba phút tức tốc đến, nếu sau ba phút mà huyền sĩ nào không xuất hiện thì xem như bỏ quyền!!!"
Mỗi cái lôi đài đều có một người giám khảo đứng quan sát, người ở lôi đài số năm là một thanh niên trạc bốn mươi tuổi, khoác trường bào dài màu xanh đen, đầu đội mũ quan, tay cầm một cái loa to đùng và hướng xung quanh thét dài.
Ngay khi hắn vừa nói xong, thì dưới đài bỗng chốc nhao nhao lên, có mấy khu vực còn xảy ra hỗn loạn.
"Vui lòng nhường đường một chút, ta phải lên đài thi đấu!" Huyền sĩ A chen chân giữa một đám người, một bên luồn lách một bên xin lỗi, bất quá một số người vẫn bị hắn đụng cho lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã.
"Làm gì đâu? Có mắt không hả? Vội vã đi đầu thai sao?" Bách tính bình thường bực bội chửi rủa, ánh mắt trừng trừng.
"Đụng trúng người cũng không biết xin lỗi? Nhân phẩm thật chẳng ra gì. Loại người này chắc chắn sẽ thất bại."
"..."
Không chỉ riêng một khi vực này, mà lân cận những chỗ khác, đều xảy ra tình huống như thế.
Mạc Túc nhíu mày nhìn đám người đông như kiến chen chúc ở phía trước, bước chân bỗng dừng lại, ngửa đầu tính toán khoảng cách từ chỗ này đến lôi đài, sau đó lắc mình một cái, người đã xuất hiện trên lôi đài.
Trên lôi đài đã có hai tốp người đứng ở hai bên giằng co, cảnh giác liếc mắt nhìn nhau, Mạc Túc ngoắc môi, lựa chọn khoanh tay đứng ở một góc.
Hai đám người chỉ liếc qua nàng một cái, mặc dù kinh ngạc không biết nàng từ đâu chui ra, nhưng nhìn nhu nhu nhược, không đáng để sợ hãi.
Mà ở phía dưới, đám người Lam Vân đại sư lại kinh ngạc sợ hãi than.
"Ta đi! Đây là cái gì tốc độ!?" Đế Thanh Hàn vỗ đùi cái bộp, ánh mắt trừng trừng nhìn lôi đài, còn thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, sợ rằng mình hoa mắt.
Hắn cho rằng Mạc Túc sẽ giống như những người khác, chen chúc đi lên lôi đài, nhưng ai biết nàng lại có chiêu thức này.
"Nàng rốt cuộc là làm sao mà làm được? Sư phụ, ngài có biết đây là loại thân pháp gì hay không?" Đế Cửu Diên ngưng mi, khẽ hỏi Lam Vân đại sư, trong lòng nàng cũng chấn động không kém.
"Không biết! Vừa rồi động tác của nàng nhanh quá, ta chưa kịp cảm nhận được huyền lực quỹ đạo!" Lam Vân đại sư vuốt cằm, lắc đầu nói.
"Bất quá, nếu nàng có chiêu thức ấy, hẳn ở trên lôi đài cũng có thể qua lại tự do!" Bạch Phong Hoa gật đầu nói chêm vào, thần sắc hơi thả lỏng.
Dư quang thoáng nhìn Mạc Nhất và Mạc Cửu không chút gì kinh ngạc hay động dung, hẳn là đã chứng kiến rất nhiều lần, cho nên nàng cũng thở nhẹ ra một hơi.
"Các thúc thúc a di đừng lo lắng, mẫu thân con rất lợi hại. Những người đó căn bản không phải là đối thủ của nàng." Mạc Vân Long ưỡn cằm nói, biểu tình tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
Mọi người nhìn nhau, cười trừ.
Nhìn xem, hài tử và thuộc hạ của nàng đều tự tin như vậy, bọn họ hạt lo lắng cái gì.
Đúng lúc này, thanh niên giám khảo gõ một hồi chuông, cầm loa hét lớn:
"Thi đấu chính thức bắt đầu! Các huyền sĩ tuyệt đối phải cẩn thận, đao kiếm là không có mắt, nếu chịu không nổi thì cứ nhảy ra lôi đài nhé! Tính mạng bản thân là quan trọng nhất."
Hắn gào khàn cả cổ họng, làm theo quy trình, nhưng trên lôi đài còn có ai nghe được lời của hắn đâu.
Lợi ích trước mắt, không ai có đủ tỉnh táo.
Lời này của giám khảo bất quá là nói suông cho hay ho. Cũng giống như việc trên mỗi bao thuốc lá đều để dòng chữ cảnh báo: hút thuốc hại phổi. Nhưng chân chính cai thuốc lại có mấy ai. Người sản xuất vẫn cứ sản xuất, người bán vẫn bán, và người hút thì cứ tiếp tục hút.
Lời khuyên gì đó, căn bản là điều thừa.
Mà ở trên lôi đài lúc này đã hình thành bốn cổ thế lực, hẳn là bọn họ tạm thời ôm đoàn, dự tính dùng số đông để loại bỏ đối thủ khác trước, sau đó mới cạnh tranh công bằng.
Bốn cổ thế lực: một tổ năm người, hai tổ bốn người, một tổ ba người. Còn lại Mạc Túc và ba người khác đều đi đơn lẻ.
Trong ba người đi đơn lẻ, có một người nam nhân đầu tóc bù xù, xách một thanh kiếm to, hẳn là kiếm khách.
Một người thiếu nữ còn lại cột tóc hai chùm, mặc quần áo thập phần kỳ quái, không giống với người của Thiên Nguyệt, mang guốc với đầu mũi sắc bén, một đôi mắt trong suốt thủy nhuận nhưng lại cười với vẻ tà ác. Trong tay cầm một cái lưỡi liềm dài nửa mét.
Một người cuối cùng là nam nhân, tướng mạo rất bình phàm, trạc chừng ba mươi tuổi, bên má phải có một vết sẹo dài khiến cho hắn nhìn qua có hơi dữ tợn. Hắn ôm một cây búa to vác lên vai, ngốc ngốc đứng ở một bên, nhìn đoàn người hỗn chiến.
Có lẽ là tướng mạo của Mạc Túc và thiếu nữ kia quá có tính lừa gạt, nên bốn tổ người vậy mà bài trừ hai người ra, sau đó đồng loạt vây công hai nam nhân kia.
Đào thải được một người thì lôi đài càng ít người chứ sao?
Cho nên bọn họ cho rằng hai người nam nhân kia mới là đối thủ đáng cân nhắc, dự định lấy nhiều khi ít.
"Đáng chết! Các ngươi không biết xấu hổ hả?" Nam nhân cầm búa thấp chú một tiếng, nhìn hai tổ bảy người xông tới, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn chửi xong, bắt đầu co giò chạy vòng quanh, nhiều người vây công, hắn nếu ngạnh giang chắc chắn sẽ bị đá ra lôi đài.
Hắn không muốn làm người đầu tiên mất mặt.
Hắn chạy, bảy người phía sau truy đuổi, đánh đến gà bay chó sủa.
Mà nam nhân cầm kiếm bên kia thì áp lực hơn, hai tổ tới chín người, lúc này đang hung thần ác sát nhìn hắn.
"Tại sao các ngươi không chia ra xử lý các nàng? Mà chỉ xử lý bọn ta?" Nam nhân híp mắt, tức muốn hộc máu hỏi.
Hắn nhìn qua có cường tráng nguy hiểm như vậy sao?
Nghe hắn nói, một trong chín người nhìn thoáng qua Mạc Túc và thiếu nữ kia, cười ha hả:
"Mỹ nữ sao? Đương nhiên là phải có đặc quyền chiếu cố, để các nàng trụ lâu hơn một chút, nhìn cũng cảnh đẹp ý vui. Bất quá kết quả cũng là giống nhau, các nàng cũng sẽ xuống dưới theo ngươi thôi!"
Nam nhân sắc mặt âm trầm, mắt thấy chuyển dời tầm mắt không được, hắn bắt đầu chuyển sang kế li gián:
"Các ngươi cũng đừng quên, mỗi người các ngươi đều là đối thủ của nhau, chưa biết chừng ở ngươi không phòng bị thời điểm sẽ bị thọc một đao. Lâm thời tổ đội mà thôi, cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa. Các ngươi không cảnh giác bên mình đi, hà tất phải nhìn chằm chằm ta? Chúng ta cạnh tranh một đối một không được sao?"
"Tiểu tử, bớt nói nhảm! Kế ly gián của ngươi không có tác dụng. Đợi đến khi ngươi hạ lôi đài thì chúng ta tự giải quyết, không cần ngươi quan tâm." Một đám người tuy nói có chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững lý trí, không có phản cắn tổ đội lâm thời.
"Ai... các ngươi thật là để mắt tới ta đâu. Nếu ta không làm gì, chẳng phải để các ngươi thất vọng rồi sao?" Nam nhân nhíu mày, cánh tay cầm kiếm hơi nhấc lên.
Thân pháp như mị ảnh lóe lên, vọt vào trong chín người, một chân nhấc lên, trực tiếp đá tên ngoài bìa hạ xuống lôi đài.
"A!" Tên kia ngã ngồi ở dưới đài, khuôn mặt mộng bức, nhất thời chưa phục hồi tình thần lại.
"Cẩn thận, tiểu tử này quá âm hiểm!"
"Cư nhiên đánh lén!"
"Xông lên! Đem hắn đánh xuống lôi đài!"
Một đám người nhao nhao chửi thầm, hỗn chiến thành một mảnh.
Không thể không nói, những người này cũng coi như có ánh mắt, một phát đã nhìn ra ai là đối thủ đáng gờm mà vây công trước. Sự thật là như thế, nam nhân cầm kiếm bị tám người vây công mà vẫn có thể linh hoạt tránh né, huyền lực hoàn toàn bùng nổ, thình lình lại là Mặc huyền nhất phẩm.
Quả thật là treo lên mà đánh.
Tình huống bên kia cũng không sai biệt lắm.
Mạc Túc đứng thảnh thơi ở một chỗ, nhìn một màn này, khóe môi hơi gợi lên. Vốn cho rằng vòng loại như thế này sẽ cực kỳ nhàm chán, nhưng không nghĩ tới sẽ có điểm thú vị đáng xem.
Mà thiếu nữ cầm lưỡi liềm, ngó qua thấy Mạc Túc không động nên nàng cũng không động, nhìn hai nam nhân oai phong hùng dũng lần lượt loại bỏ đối thủ. Nàng chán đến chết mà vuốt tóc mai.
A! A! A!
Liên tiếp vài tiếng kêu vang lên, một đám người lâm thời tổ đội bị đánh cho tan rã đội hình, đồng loạt bị đánh ra lôi đài.
Điều đặc biệt là, người nam nhân cầm cây búa kia còn ác thú vị mà quăng từng tên xếp chồng lên nhau, hình thành tường người. Tên phía dưới đã sùi bọt mép, chết ngất qua đi.
Hắn hơi phủi tay, sau đó xoay người nhìn thiếu nữ cầm lưỡi liềm, hắc hắc cười:
"Mỹ nữ! Hay là ngươi tự đi xuống đi! Ta không nỡ xuống tay nha!"
"Phải không? Vậy thì ta công kích ngươi đừng đánh trả." Thiếu nữ ngọt ngào cười, thân ảnh vọt đi lên, lưỡi liềm lóe qua một tia bạc mang, sát khí tiệm khởi.
"Ta lại không ngốc, sao có thể không đánh trả được. Ha ha!" Nam nhân cầm búa vung búa ra, leng keng đón đầu đi lên, hai người thân ảnh bay nhanh, chiến thành một đoàn.
Biểu hiện của hai người, để dưới đài một phen cười nhạo. Hai người này không phải đối thủ, mà đang ve vãn đánh yêu đi?
Mặt khác, nam nhân cầm kiếm đã ném văng ra người cuối cùng, thở dốc một hơi, mới lạnh lùng nhìn Mạc Túc:
"Lấy ra vũ khí chiến đấu, nếu không ngươi liền phải thua!"
Kỳ thật, từ ban đầu hắn luôn cảnh giác không phải đám người kia, không phải tên to con cầm búa, càng không phải là thiếu nữ quái dị cầm lưỡi liềm, mà chính là người tay không tấc sắt, bình tĩnh như thường này.
Đừng hỏi hắn vì cái gì, đó là trực giác của kiếm khách!
Mạc Túc sâu thẳm nhìn hắn một hồi, sau đó nhún vai nói:
"Ngươi rất thông minh, có tâm kế có năng lực. Nhưng đối phó với ngươi, ta không cần vũ khí!"
Ở dưới đài cũng ồ lên kinh ngạc.
"Nữ nhân này không phải điên rồi đi? Người kia là một kiếm khách, chiêu thức của hắn cực kỳ lợi hại, nàng không dùng vũ khí thì đánh làm sao?"
"Ta thấy nàng là quá tự tin vào gương mặt của mình. Cho rằng có chút tư sắc thì sẽ được người phóng thủy. Nhưng bàn tính của nàng sợ là sai rồi."
"Người tu kiếm tâm chí sắt đá kiên định, sao có thể dễ dàng bị mê hoặc. Ta xem lần này nàng chết chắc rồi."
"..." Vô số lời bàn tán, đều không ai tin tưởng Mạc Túc có thể chiến thắng.
"Cuồng vọng tự đại, xem chiêu!" Nam nhân hừ lạnh một tiếng, kiếm chiêu thêm huyền lực vọt đi qua, đây là một chiêu kiếm cực kỳ hiểm hóc, đi theo đường vòng xoáy, linh hoạt tựa như một con rắn, muốn tránh được nó cực kỳ không dễ dàng.
Mà Mạc Túc cũng không tránh, đứng bất động ở tại chỗ, một ngón tay đưa ra phía trước, phảng phất là chỉ điểm giang sơn.
"Không được, mau tránh ra nha!" Đế Thanh Hàn đứng ở phía dưới gấp như ngồi trên chảo nóng, hai tay véo đùi chính mình, căng thẳng nhìn trên đài, có xu thế muốn vọt đi lên cản lại.
"Mạc nha đầu quá mạo hiểm, cảnh giới người kia là Mặc huyền, hơn nữa kiếm chiêu đã tinh vi xuất thần, nàng nếu không tránh, ắt sẽ bị thương." Lam Vân đại sư cũng lo lắng không thôi, bộc phát một tiếng thở dài.
"Nàng đang làm gì? Không phải là bị dọa sợ đi. Cứ đứng yên như thế kia thì làm sao được!" Đế Cửu Diên nhíu mày, trái tim nhắc tới cổ họng.
Tuy rằng người tẩu tẩu này xuất hiện đột nhiên, còn chưa qua thời kỳ khảo sát. Nhưng cũng không thể xảy ra chuyện được.
"Không phải chứ! Các ngươi nhìn kìa!!!" Đúng lúc này, Bạch Phong Hoa trợn tròn mắt, thét lên một tiếng.
Mọi người đổ dồn mắt lên lôi đài, sau đó kinh ngạc há hốc mồm.
"Ta sát, kiếm chiêu hoàn toàn bị hóa giải!" Đế Thanh Hàn vỗ đùi cái bộp, ánh mắt trợn trừng.
"Nàng làm sao mà làm được? Một ngón tay kia là cái gì? Kiếm chiêu kia đi đâu vậy?" Đế Cửu Diên ánh mắt đờ đẫn, không thể tin tưởng những gì mình thấy được.
"Lĩnh vực? Không thể nào? Chỉ có Thần huyền mới có thể sử dụng lĩnh vực, nàng không có khả năng là thần huyền?" Lam Vân đại sư nhíu mày, thần sắc ngưng trọng.
Mạc Nhất và Mạc Cửu nhìn nhau, có loại cảm giác tất cả mọi người đều say, chỉ có bọn họ là tỉnh táo.
Chủ tử có thể dễ dàng hóa giải chiêu thức của người khác, đương nhiên là dùng không gian bái!
Mà ở trên đài, nam nhân thấy kiếm thuật tâm đắc của mình bị một ngón tay chặn lại rồi hóa giải vào hư vô thì cũng khiếp sợ không kém, cả khuôn mặt đều mộng bức.
"Ngươi ra chiêu xong rồi, vậy đến lượt ta!" Ánh mắt của Mạc Túc tĩnh mịch như hồ sâu, chưa đợi nam nhân kịp hồi phục tinh thần, nàng đã hóa thành tàn ảnh vọt đi lên, làm lơ huyền khí cái chắn xung quanh hắn, một phen bắt được cánh tay hắn.
Sau đó, một cú quăng vai ngã ngửa, nam nhân đã bay ra ngoài. Một người một kiếm ngồi trơ trọi trên mặt đất.
Đến khi bị ném ra, hắn vẫn chưa hồi phục lại.
Bên kia, nam nhân to con cầm búa cũng bị ném văng ra, quần áo trên người bị lưỡi liềm cắt ra mấy mảnh vỡ, thê thê thảm thảm.
Xung quanh lôi đài số năm tĩnh mịch nhìn một màn thần biến chuyển này, sau đó phát ra từng tiếng kinh hô dậy sóng.
"Ta sát! Lôi đài này có hai nữ bạo long nha! Vì cái gì thời điểm ban đầu ta không phát hiện các nàng?"
"Khóc chít chít! Ta áp chú cho vị kiếm khách kia, lần này thiệt lớn."
"Nữ nhân khi nào thì hung tàn như vậy? Rõ ràng các nàng ban đầu là tiểu mê muội mà. Nháy mắt đã hóa thân khủng long. Ngao! Ta không còn niềm tin vào nữ nhân nữa."
"Hai người đều là hắc mã, ta đột nhiên luyến tiếc một người phải rời đi."
"Quy tắc chính là như vậy, người thủ lôi chỉ có thể là một. Cho nên, hai vị mỹ nữ sắp sửa phải đối đầu nhau rồi!"
"Thật là phấn khích!"
Mỗi cái lôi đài đều có một người giám khảo đứng quan sát, người ở lôi đài số năm là một thanh niên trạc bốn mươi tuổi, khoác trường bào dài màu xanh đen, đầu đội mũ quan, tay cầm một cái loa to đùng và hướng xung quanh thét dài.
Ngay khi hắn vừa nói xong, thì dưới đài bỗng chốc nhao nhao lên, có mấy khu vực còn xảy ra hỗn loạn.
"Vui lòng nhường đường một chút, ta phải lên đài thi đấu!" Huyền sĩ A chen chân giữa một đám người, một bên luồn lách một bên xin lỗi, bất quá một số người vẫn bị hắn đụng cho lảo đảo, suýt chút nữa thì té ngã.
"Làm gì đâu? Có mắt không hả? Vội vã đi đầu thai sao?" Bách tính bình thường bực bội chửi rủa, ánh mắt trừng trừng.
"Đụng trúng người cũng không biết xin lỗi? Nhân phẩm thật chẳng ra gì. Loại người này chắc chắn sẽ thất bại."
"..."
Không chỉ riêng một khi vực này, mà lân cận những chỗ khác, đều xảy ra tình huống như thế.
Mạc Túc nhíu mày nhìn đám người đông như kiến chen chúc ở phía trước, bước chân bỗng dừng lại, ngửa đầu tính toán khoảng cách từ chỗ này đến lôi đài, sau đó lắc mình một cái, người đã xuất hiện trên lôi đài.
Trên lôi đài đã có hai tốp người đứng ở hai bên giằng co, cảnh giác liếc mắt nhìn nhau, Mạc Túc ngoắc môi, lựa chọn khoanh tay đứng ở một góc.
Hai đám người chỉ liếc qua nàng một cái, mặc dù kinh ngạc không biết nàng từ đâu chui ra, nhưng nhìn nhu nhu nhược, không đáng để sợ hãi.
Mà ở phía dưới, đám người Lam Vân đại sư lại kinh ngạc sợ hãi than.
"Ta đi! Đây là cái gì tốc độ!?" Đế Thanh Hàn vỗ đùi cái bộp, ánh mắt trừng trừng nhìn lôi đài, còn thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, sợ rằng mình hoa mắt.
Hắn cho rằng Mạc Túc sẽ giống như những người khác, chen chúc đi lên lôi đài, nhưng ai biết nàng lại có chiêu thức này.
"Nàng rốt cuộc là làm sao mà làm được? Sư phụ, ngài có biết đây là loại thân pháp gì hay không?" Đế Cửu Diên ngưng mi, khẽ hỏi Lam Vân đại sư, trong lòng nàng cũng chấn động không kém.
"Không biết! Vừa rồi động tác của nàng nhanh quá, ta chưa kịp cảm nhận được huyền lực quỹ đạo!" Lam Vân đại sư vuốt cằm, lắc đầu nói.
"Bất quá, nếu nàng có chiêu thức ấy, hẳn ở trên lôi đài cũng có thể qua lại tự do!" Bạch Phong Hoa gật đầu nói chêm vào, thần sắc hơi thả lỏng.
Dư quang thoáng nhìn Mạc Nhất và Mạc Cửu không chút gì kinh ngạc hay động dung, hẳn là đã chứng kiến rất nhiều lần, cho nên nàng cũng thở nhẹ ra một hơi.
"Các thúc thúc a di đừng lo lắng, mẫu thân con rất lợi hại. Những người đó căn bản không phải là đối thủ của nàng." Mạc Vân Long ưỡn cằm nói, biểu tình tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
Mọi người nhìn nhau, cười trừ.
Nhìn xem, hài tử và thuộc hạ của nàng đều tự tin như vậy, bọn họ hạt lo lắng cái gì.
Đúng lúc này, thanh niên giám khảo gõ một hồi chuông, cầm loa hét lớn:
"Thi đấu chính thức bắt đầu! Các huyền sĩ tuyệt đối phải cẩn thận, đao kiếm là không có mắt, nếu chịu không nổi thì cứ nhảy ra lôi đài nhé! Tính mạng bản thân là quan trọng nhất."
Hắn gào khàn cả cổ họng, làm theo quy trình, nhưng trên lôi đài còn có ai nghe được lời của hắn đâu.
Lợi ích trước mắt, không ai có đủ tỉnh táo.
Lời này của giám khảo bất quá là nói suông cho hay ho. Cũng giống như việc trên mỗi bao thuốc lá đều để dòng chữ cảnh báo: hút thuốc hại phổi. Nhưng chân chính cai thuốc lại có mấy ai. Người sản xuất vẫn cứ sản xuất, người bán vẫn bán, và người hút thì cứ tiếp tục hút.
Lời khuyên gì đó, căn bản là điều thừa.
Mà ở trên lôi đài lúc này đã hình thành bốn cổ thế lực, hẳn là bọn họ tạm thời ôm đoàn, dự tính dùng số đông để loại bỏ đối thủ khác trước, sau đó mới cạnh tranh công bằng.
Bốn cổ thế lực: một tổ năm người, hai tổ bốn người, một tổ ba người. Còn lại Mạc Túc và ba người khác đều đi đơn lẻ.
Trong ba người đi đơn lẻ, có một người nam nhân đầu tóc bù xù, xách một thanh kiếm to, hẳn là kiếm khách.
Một người thiếu nữ còn lại cột tóc hai chùm, mặc quần áo thập phần kỳ quái, không giống với người của Thiên Nguyệt, mang guốc với đầu mũi sắc bén, một đôi mắt trong suốt thủy nhuận nhưng lại cười với vẻ tà ác. Trong tay cầm một cái lưỡi liềm dài nửa mét.
Một người cuối cùng là nam nhân, tướng mạo rất bình phàm, trạc chừng ba mươi tuổi, bên má phải có một vết sẹo dài khiến cho hắn nhìn qua có hơi dữ tợn. Hắn ôm một cây búa to vác lên vai, ngốc ngốc đứng ở một bên, nhìn đoàn người hỗn chiến.
Có lẽ là tướng mạo của Mạc Túc và thiếu nữ kia quá có tính lừa gạt, nên bốn tổ người vậy mà bài trừ hai người ra, sau đó đồng loạt vây công hai nam nhân kia.
Đào thải được một người thì lôi đài càng ít người chứ sao?
Cho nên bọn họ cho rằng hai người nam nhân kia mới là đối thủ đáng cân nhắc, dự định lấy nhiều khi ít.
"Đáng chết! Các ngươi không biết xấu hổ hả?" Nam nhân cầm búa thấp chú một tiếng, nhìn hai tổ bảy người xông tới, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Hắn chửi xong, bắt đầu co giò chạy vòng quanh, nhiều người vây công, hắn nếu ngạnh giang chắc chắn sẽ bị đá ra lôi đài.
Hắn không muốn làm người đầu tiên mất mặt.
Hắn chạy, bảy người phía sau truy đuổi, đánh đến gà bay chó sủa.
Mà nam nhân cầm kiếm bên kia thì áp lực hơn, hai tổ tới chín người, lúc này đang hung thần ác sát nhìn hắn.
"Tại sao các ngươi không chia ra xử lý các nàng? Mà chỉ xử lý bọn ta?" Nam nhân híp mắt, tức muốn hộc máu hỏi.
Hắn nhìn qua có cường tráng nguy hiểm như vậy sao?
Nghe hắn nói, một trong chín người nhìn thoáng qua Mạc Túc và thiếu nữ kia, cười ha hả:
"Mỹ nữ sao? Đương nhiên là phải có đặc quyền chiếu cố, để các nàng trụ lâu hơn một chút, nhìn cũng cảnh đẹp ý vui. Bất quá kết quả cũng là giống nhau, các nàng cũng sẽ xuống dưới theo ngươi thôi!"
Nam nhân sắc mặt âm trầm, mắt thấy chuyển dời tầm mắt không được, hắn bắt đầu chuyển sang kế li gián:
"Các ngươi cũng đừng quên, mỗi người các ngươi đều là đối thủ của nhau, chưa biết chừng ở ngươi không phòng bị thời điểm sẽ bị thọc một đao. Lâm thời tổ đội mà thôi, cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa. Các ngươi không cảnh giác bên mình đi, hà tất phải nhìn chằm chằm ta? Chúng ta cạnh tranh một đối một không được sao?"
"Tiểu tử, bớt nói nhảm! Kế ly gián của ngươi không có tác dụng. Đợi đến khi ngươi hạ lôi đài thì chúng ta tự giải quyết, không cần ngươi quan tâm." Một đám người tuy nói có chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững lý trí, không có phản cắn tổ đội lâm thời.
"Ai... các ngươi thật là để mắt tới ta đâu. Nếu ta không làm gì, chẳng phải để các ngươi thất vọng rồi sao?" Nam nhân nhíu mày, cánh tay cầm kiếm hơi nhấc lên.
Thân pháp như mị ảnh lóe lên, vọt vào trong chín người, một chân nhấc lên, trực tiếp đá tên ngoài bìa hạ xuống lôi đài.
"A!" Tên kia ngã ngồi ở dưới đài, khuôn mặt mộng bức, nhất thời chưa phục hồi tình thần lại.
"Cẩn thận, tiểu tử này quá âm hiểm!"
"Cư nhiên đánh lén!"
"Xông lên! Đem hắn đánh xuống lôi đài!"
Một đám người nhao nhao chửi thầm, hỗn chiến thành một mảnh.
Không thể không nói, những người này cũng coi như có ánh mắt, một phát đã nhìn ra ai là đối thủ đáng gờm mà vây công trước. Sự thật là như thế, nam nhân cầm kiếm bị tám người vây công mà vẫn có thể linh hoạt tránh né, huyền lực hoàn toàn bùng nổ, thình lình lại là Mặc huyền nhất phẩm.
Quả thật là treo lên mà đánh.
Tình huống bên kia cũng không sai biệt lắm.
Mạc Túc đứng thảnh thơi ở một chỗ, nhìn một màn này, khóe môi hơi gợi lên. Vốn cho rằng vòng loại như thế này sẽ cực kỳ nhàm chán, nhưng không nghĩ tới sẽ có điểm thú vị đáng xem.
Mà thiếu nữ cầm lưỡi liềm, ngó qua thấy Mạc Túc không động nên nàng cũng không động, nhìn hai nam nhân oai phong hùng dũng lần lượt loại bỏ đối thủ. Nàng chán đến chết mà vuốt tóc mai.
A! A! A!
Liên tiếp vài tiếng kêu vang lên, một đám người lâm thời tổ đội bị đánh cho tan rã đội hình, đồng loạt bị đánh ra lôi đài.
Điều đặc biệt là, người nam nhân cầm cây búa kia còn ác thú vị mà quăng từng tên xếp chồng lên nhau, hình thành tường người. Tên phía dưới đã sùi bọt mép, chết ngất qua đi.
Hắn hơi phủi tay, sau đó xoay người nhìn thiếu nữ cầm lưỡi liềm, hắc hắc cười:
"Mỹ nữ! Hay là ngươi tự đi xuống đi! Ta không nỡ xuống tay nha!"
"Phải không? Vậy thì ta công kích ngươi đừng đánh trả." Thiếu nữ ngọt ngào cười, thân ảnh vọt đi lên, lưỡi liềm lóe qua một tia bạc mang, sát khí tiệm khởi.
"Ta lại không ngốc, sao có thể không đánh trả được. Ha ha!" Nam nhân cầm búa vung búa ra, leng keng đón đầu đi lên, hai người thân ảnh bay nhanh, chiến thành một đoàn.
Biểu hiện của hai người, để dưới đài một phen cười nhạo. Hai người này không phải đối thủ, mà đang ve vãn đánh yêu đi?
Mặt khác, nam nhân cầm kiếm đã ném văng ra người cuối cùng, thở dốc một hơi, mới lạnh lùng nhìn Mạc Túc:
"Lấy ra vũ khí chiến đấu, nếu không ngươi liền phải thua!"
Kỳ thật, từ ban đầu hắn luôn cảnh giác không phải đám người kia, không phải tên to con cầm búa, càng không phải là thiếu nữ quái dị cầm lưỡi liềm, mà chính là người tay không tấc sắt, bình tĩnh như thường này.
Đừng hỏi hắn vì cái gì, đó là trực giác của kiếm khách!
Mạc Túc sâu thẳm nhìn hắn một hồi, sau đó nhún vai nói:
"Ngươi rất thông minh, có tâm kế có năng lực. Nhưng đối phó với ngươi, ta không cần vũ khí!"
Ở dưới đài cũng ồ lên kinh ngạc.
"Nữ nhân này không phải điên rồi đi? Người kia là một kiếm khách, chiêu thức của hắn cực kỳ lợi hại, nàng không dùng vũ khí thì đánh làm sao?"
"Ta thấy nàng là quá tự tin vào gương mặt của mình. Cho rằng có chút tư sắc thì sẽ được người phóng thủy. Nhưng bàn tính của nàng sợ là sai rồi."
"Người tu kiếm tâm chí sắt đá kiên định, sao có thể dễ dàng bị mê hoặc. Ta xem lần này nàng chết chắc rồi."
"..." Vô số lời bàn tán, đều không ai tin tưởng Mạc Túc có thể chiến thắng.
"Cuồng vọng tự đại, xem chiêu!" Nam nhân hừ lạnh một tiếng, kiếm chiêu thêm huyền lực vọt đi qua, đây là một chiêu kiếm cực kỳ hiểm hóc, đi theo đường vòng xoáy, linh hoạt tựa như một con rắn, muốn tránh được nó cực kỳ không dễ dàng.
Mà Mạc Túc cũng không tránh, đứng bất động ở tại chỗ, một ngón tay đưa ra phía trước, phảng phất là chỉ điểm giang sơn.
"Không được, mau tránh ra nha!" Đế Thanh Hàn đứng ở phía dưới gấp như ngồi trên chảo nóng, hai tay véo đùi chính mình, căng thẳng nhìn trên đài, có xu thế muốn vọt đi lên cản lại.
"Mạc nha đầu quá mạo hiểm, cảnh giới người kia là Mặc huyền, hơn nữa kiếm chiêu đã tinh vi xuất thần, nàng nếu không tránh, ắt sẽ bị thương." Lam Vân đại sư cũng lo lắng không thôi, bộc phát một tiếng thở dài.
"Nàng đang làm gì? Không phải là bị dọa sợ đi. Cứ đứng yên như thế kia thì làm sao được!" Đế Cửu Diên nhíu mày, trái tim nhắc tới cổ họng.
Tuy rằng người tẩu tẩu này xuất hiện đột nhiên, còn chưa qua thời kỳ khảo sát. Nhưng cũng không thể xảy ra chuyện được.
"Không phải chứ! Các ngươi nhìn kìa!!!" Đúng lúc này, Bạch Phong Hoa trợn tròn mắt, thét lên một tiếng.
Mọi người đổ dồn mắt lên lôi đài, sau đó kinh ngạc há hốc mồm.
"Ta sát, kiếm chiêu hoàn toàn bị hóa giải!" Đế Thanh Hàn vỗ đùi cái bộp, ánh mắt trợn trừng.
"Nàng làm sao mà làm được? Một ngón tay kia là cái gì? Kiếm chiêu kia đi đâu vậy?" Đế Cửu Diên ánh mắt đờ đẫn, không thể tin tưởng những gì mình thấy được.
"Lĩnh vực? Không thể nào? Chỉ có Thần huyền mới có thể sử dụng lĩnh vực, nàng không có khả năng là thần huyền?" Lam Vân đại sư nhíu mày, thần sắc ngưng trọng.
Mạc Nhất và Mạc Cửu nhìn nhau, có loại cảm giác tất cả mọi người đều say, chỉ có bọn họ là tỉnh táo.
Chủ tử có thể dễ dàng hóa giải chiêu thức của người khác, đương nhiên là dùng không gian bái!
Mà ở trên đài, nam nhân thấy kiếm thuật tâm đắc của mình bị một ngón tay chặn lại rồi hóa giải vào hư vô thì cũng khiếp sợ không kém, cả khuôn mặt đều mộng bức.
"Ngươi ra chiêu xong rồi, vậy đến lượt ta!" Ánh mắt của Mạc Túc tĩnh mịch như hồ sâu, chưa đợi nam nhân kịp hồi phục tinh thần, nàng đã hóa thành tàn ảnh vọt đi lên, làm lơ huyền khí cái chắn xung quanh hắn, một phen bắt được cánh tay hắn.
Sau đó, một cú quăng vai ngã ngửa, nam nhân đã bay ra ngoài. Một người một kiếm ngồi trơ trọi trên mặt đất.
Đến khi bị ném ra, hắn vẫn chưa hồi phục lại.
Bên kia, nam nhân to con cầm búa cũng bị ném văng ra, quần áo trên người bị lưỡi liềm cắt ra mấy mảnh vỡ, thê thê thảm thảm.
Xung quanh lôi đài số năm tĩnh mịch nhìn một màn thần biến chuyển này, sau đó phát ra từng tiếng kinh hô dậy sóng.
"Ta sát! Lôi đài này có hai nữ bạo long nha! Vì cái gì thời điểm ban đầu ta không phát hiện các nàng?"
"Khóc chít chít! Ta áp chú cho vị kiếm khách kia, lần này thiệt lớn."
"Nữ nhân khi nào thì hung tàn như vậy? Rõ ràng các nàng ban đầu là tiểu mê muội mà. Nháy mắt đã hóa thân khủng long. Ngao! Ta không còn niềm tin vào nữ nhân nữa."
"Hai người đều là hắc mã, ta đột nhiên luyến tiếc một người phải rời đi."
"Quy tắc chính là như vậy, người thủ lôi chỉ có thể là một. Cho nên, hai vị mỹ nữ sắp sửa phải đối đầu nhau rồi!"
"Thật là phấn khích!"
/218
|