Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa lặng yên không một tiếng động tiềm nhập dưới lườn xe, nghe thanh âm bánh xe cót két cọ qua mặt đất, không bao lâu sau thì xe ngựa dừng lại, hai người nghe rõ tên đầu lĩnh bắt đầu phân phó mấy tên thuộc hạ làm việc:
"Các ngươi khiêng bao tải để vào bên trong đi, động tác nhanh nhẹn một chút, chớ có nhìn đông nhìn tây."
"Làm xong rồi thì đẩy xe trở về vị trí cũ, nhớ rõ đừng khua môi múa mép nói lung tung."
"Có nghe rõ hay không?"
Mấy tên thuộc hạ gục đầu xuống, trầm mặc khiêng đồ vật, ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, nghe tên đầu lĩnh cảnh cáo, bọn họ mới nhỏ giọng đáp lời:
"Lục đà chủ yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung."
Bọn họ đều là người tu luyện, cho nên vận chuyển mấy bao tải không mất bao nhiêu thời gian, thoáng chốc đã hoàn thành.
Tên đầu lĩnh lúc này mới phất tay bảo thuộc hạ rời đi, còn hắn thì chắp tay sau lưng, lững thững bước vào đại môn có hình dáng như một con cự thú.
Ngay khi đại môn khép lại, Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa ăn ý rời khỏi lườn xe, dùng thân pháp nhanh nhẹn vượt lên tường cao, theo gót chân của tên đầu lĩnh tiến vào một gian nhà ở đang sáng đèn.
Bất quá hai người không có tiến vào đại môn, mà bay lên nóc nhà.
Mạc Cửu nhẹ nhàng gỡ xuống một miếng gạch ngói, cùng Bạch Phong Hoa đồng thời quan sát cảnh tượng phía dưới.
Dưới ánh đèn vàng nhạt của dạ minh châu, hai người thấy rõ ràng có một vị lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi đánh cờ, đối diện với hắn là một thiếu nữ trẻ tuổi khoác sa y màu tím, trên đầu cắm các loại trâm ngọc, gương mặt phúc một tầng lụa mỏng.
Chớ nói là có lụa mỏng che mặt, cho dù nghiền xương thành tro, Bạch Phong Hoa cũng đủ nhận ra người phía dưới là ai, vì vậy hô hấp của nàng hơi hỗn loạn, nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói:
"Mộ Linh Khê không ở cung điện Thánh Nữ mà ở chỗ này làm cái gì?"
Mạc Cửu nghe vậy, hơi nhướng mày, đè thấp thanh âm hỏi lại:
"Nàng chính là Mộ Linh Khê? Nghe bọn người kia nói nơi này là chỗ của Đại trưởng lão, cháu gái đến chỗ gia gia đánh cờ không phải là điều hiển nhiên sao?"
Bạch Phong Hoa lắc đầu, đáp:
"Ngươi có điều không biết, Đại trưởng lão bởi vì cái chết của Mộ Ngôn, cho nên trong lòng có khúc mắc, đối với cháu gái duy nhất trên đời hắn vừa yêu vừa hận, vẫn luôn cực kì nghiêm khắc ước thúc.
Mà Mộ Linh Khê biết chính mình chỉ là quân cờ mà Ma Điện lợi dụng, đối với Đại trưởng lão sẽ không dám thân cận.
Hai người tuy nói là huyết mạch thân thuộc, nhưng cùng cấp trên đối với cấp dưới không có khác gì nhau.
Bởi vậy ta mới khó hiểu, Mộ Linh Khê như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi này?"
Mạc Cửu giơ tay vuốt cằm, hơi hơi suy tư gì đó, một lát sau mới híp mắt, nói nhỏ:
"Chúng ta tiếp tục nhìn xem!"
Mạc Cửu vừa dứt lời không mấy giây, chỉ thấy tên đầu lĩnh từ ngoài cửa đi đến, quỳ một gối xuống trước mặt Đại trưởng lão mà bẩm báo:
"Đại trưởng lão, sinh nguyên của đợt này có chút phiền toái, e là chỉ có ngài ra tay mới có thể giải quyết!"
Đại trưởng lão hạ xuống quân cờ màu đen, vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, chỉ nghiêng đầu hỏi:
"Phiền toái gì?"
Mộ Linh Khê cũng cầm một quả cờ trắng, nhưng không vội vã hạ xuống, móng tay dài cọ qua mặt cờ vang lên âm thanh sàn sạt, ánh mắt như có như không mà quan sát tên đầu lĩnh.
Tên đầu lĩnh không dám cùng hai người đối diện, một bên đổ mồ hôi, một bên gục đầu trần thuật:
"Đại trưởng lão, mọi chuyện vốn dĩ rất thuận lợi, cho đến khi thuộc hạ gặp được mấy hài tử rất tà môn.
Trước khi bị thuộc hạ đưa về Ma Điện, bọn họ dùng một loại pháp khí bằng kỳ quái trói buộc lại cùng nhau.
Thuộc hạ đã dùng rất nhiều cách, thế nhưng đều không thể mở ra.
Trực giác nói cho thuộc hạ, loại pháp khí này nếu dùng phương pháp bạo lực mở ra, e là hậu quả sẽ rất khôn lường, cho nên thuộc hạ nghĩ chỉ có Đại trưởng lão ngài mới có phương pháp giải quyết."
Đại trưởng lão rốt cuộc đem sự chú ý từ bàn cờ dời đi, nhìn về phía Lục đà chủ, trong đôi mắt vẩn đục lóe lên một tia sáng:
"Di? Ta không phải nói các ngươi cẩn thận một chút sao? Hay là thân phận của bọn họ có vấn đề?"
Lục đà chủ mồ hôi ướt đẫm, lắc đầu phủ nhận đáp:
"Không phải! Trước khi nhắm đến con mồi, thuộc hạ đã điều tra rất kỹ, mấy đứa nhỏ được đưa về nếu không phải là cô nhi, cha mẹ mất sớm thì cũng là hài tử không được sủng ái, hoặc sau lưng không có bối cảnh gì.
Thuộc hạ đã vận chuyển vài phê, nhưng chưa bao giờ ra sai lầm."
Mộ Linh Khê không biết nghĩ tới cái gì, ra tiếng hỏi:
"Mấy hài tử phiền toái mà ngươi nói là nam hay nữ? Thân phận là gì?"
Lục đà chủ chỉ trầm mặc một giây, sau đó biết gì nói nấy:
"Thưa Thánh Nữ, năm đứa nhỏ gây ra phiền toái gồm hai nam và ba nữ.
Bọn họ đều là học viên đến tham gia chiêu sinh của Tinh Huyền học viện lần này.
Trong đó, một người là nữ nhi của y quán ở huyện thành xa xôi hẻo lánh, cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại ông ngoại sáu chục tuổi gần đất xa trời.
Một người là cô nhi bị vứt bỏ được thợ săn nhận nuôi, nhưng một năm trước thợ săn tao ngộ dã thú cho nên qua đời.
Một người khác là thứ nữ không được sủng ái, bị bỏ mặc tự sinh tự diệt của Âu Dương gia tộc.
Và hai đứa nhỏ còn lại là con của công chúa Thiên Nguyệt Vương Triều.
Bất quá vị công chúa này do phạm phải sai lầm cho nên đã bị tước vị, biếm thành thứ dân, sau lưng không có chỗ dựa, không đáng sợ hãi."
Mộ Linh Khê bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt hơi sáng lên, khóe môi nghiền ngẫm một nụ cười quỷ dị:
"Đợi chút, ngươi nói hai đứa nhỏ cuối cùng là con của ai?"
Lục đà chủ không biết tại sao Thánh Nữ lại trở nên kích động như vậy, hắn chỉ có thể căng da đầu mà nói:
"Thánh nữ, hai đứa nhỏ cuối cùng là con của tứ công chúa Thiên Nguyệt Vương Triều, Nguyệt Vô Song."
Rầm!
Âm thanh của Lục đà chủ vừa dứt, trên nóc nhà bỗng nhiên vang lên một tiếng vang, Đại trưởng lão vung tay, một đạo huyền khí đánh về phía nóc nhà, đôi mắt phụt ra quang mang sắc bén, trung khí mười phần mà gầm lên:
"Ai ở trên đó!?"
Sắc mặt của Mộ Linh Khê cũng thoáng qua vẻ dữ tợn, nàng ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt âm u quỷ quyệt.
Nóc nhà bị huyền lực ném văng ra, ánh trăng mờ nhạt sái xuống dưới, tuy không minh diễm nhưng cũng đủ làm ba người thấy rõ ràng quang cảnh phía trên.
Đại trưởng lão cho rằng có người nghe lén cũng không hề xuất hiện, chỉ có một con mèo trắng với đôi mắt xanh biếc đang vồ một con chuột nhắt nằm dưới móng vuốt của nó.
Ba người Đại trưởng lão, Mộ Linh Khê, Lục đà chủ đồng thời thở ra một hơi.
Đại trưởng lão lúc này mới nhìn về phía Lục đà chủ, ra lệnh nói:
"Ngươi mang bọn họ đến đây cho ta xem!"
Lục đà chủ che giấu vẻ mừng như điên, nói:
"Thuộc hạ đã mang đến, bọn họ đều được đặt ở bên ngoài.
Đại trưởng lão, Thánh Nữ, thỉnh đi theo thuộc hạ."
Đại trưởng lão, Mộ Linh Khê theo Lục đà chủ đi ra ngoài, mà ở một góc khuất trên nóc nhà, Mạc Cửu gắt gao kiềm chế Bạch Phong Hoa, không cho nàng hành sự lỗ mãng.
Nề hà nữ nhân này không an phận, hắn chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng:
"Bạch Phong Hoa! Ngươi bình tĩnh một chút!"
Bạch Phong Hoa nỗ lực tránh thoát sự kiềm chế, hấp tấp nói nhỏ:
"Sao ta có thể bình tĩnh cho được.
Ngươi không nghe thấy sao? Tiểu Long, Tiểu Hồng bị đám người điên này bắt được, nhất định sẽ phải chịu tra tấn.
Ta phải đi xuống cứu bọn nhỏ."
Mạc Cửu một bên siết chặt hai tay hai chân của Bạch Phong Hoa, một bên khuyên nhủ:
"Ta không điếc! Đương nhiên biết hai đứa nhỏ bị bắt cóc.
Nhưng tình cảnh chưa đến mức nguy hiểm.
Nếu hai người chúng ta rút dây động rừng bại lộ, thì đừng nói cứu bọn nhỏ ra ngoài, ngay cả chúng ta đều phải đáp mệnh đi vào."
Bạch Phong Hoa không cam lòng gầm lên:
"Vậy theo ý của ngươi, khi nào thì mới tính là nguy hiểm?"
Mạc Cửu híp mắt nhìn về phía dưới, giải thích một cách nhỏ nhẹ:
"Ngươi yên tâm, bọn nhỏ đã gắn lên Đồng Tâm Khóa.
Ta dám cam đoan với ngươi, trên đời này chỉ có chủ tử nhà ta mới có thể mở ra.
Nếu bọn họ dám dùng bạo lực, hậu quả sẽ cho bọn họ biết biển xanh vì sao lại mặn."
Bạch Phong Hoa nghe vậy, mới miễn cưỡng an tĩnh lại, trầm mặc một lát sau mới hỏi:
"Nhưng Đồng Tâm Khóa cũng sẽ cản trở hành động chạy trốn của bọn nhỏ không phải sao? Hơn nữa có kẻ điên Mộ Linh Khê ở đây, nàng ta nhất định sẽ dùng mọi cách tra tấn hai đứa nhỏ."
Mạc Cửu cười cười, lắc đầu nói:
"Cho dù không có Đồng Tâm Khóa, thì bọn nhỏ có chắc gì dễ dàng chạy ra khỏi Ma Điện? Ngược lại, có Đồng Tâm Khóa thì tính mạng của bọn nhỏ mới xem như được bảo vệ.
Ở vài trường hợp đặc biệt, nó sẽ khởi lên tác dụng, ngươi cứ chờ mà xem đi."
Bạch Phong Hoa nghe vậy, tuy rằng lòng còn lo lắng, nhưng cũng hoàn toàn an tĩnh lại.
Mạc Cửu ở cùng bọn nhỏ nhiều năm như vậy, không có lý nào lại nhìn hai đứa nhỏ đi vào chỗ chết mà không cứu.
Có lẽ hắn đang tìm kiếm phương pháp cũng không chừng.
Ngược lại là nàng, trước tiên rối loạn lộ ra sơ hở, suýt chút nữa đã bị phát hiện.
Bạch Phong Hoa nghĩ lại, âm thầm tự trách không thôi..
/218
|