Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lên quang cầu có hình ảnh Mạc Vân Long, chỉ thấy đứa nhỏ này ngồi trên một con chim được lắp ráp từ các linh kiện bằng gỗ, tứ chi không hề thô cứng mà cực kỳ linh hoạt, sự cân bằng ổn định, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Cái đầu chim gỗ hơi lắc lắc, trục xoay ở đỉnh đầu liên tục chuyển động, sau đó dừng lại, mũi kim chỉ về một hướng.
Sau đó ánh mắt Mạc Vân Long sáng lên, hai tay ôm chặt lấy đầu chim gỗ, hai chân kẹp chặt vào thân bụng nó, bắt đầu bay đi.
Lục Nhâm tiên sinh thấy vậy, dường như không thể tin nổi vào mắt mình, vỗ đùi nói:
"Trời ạ! Chỉ trong thời gian mười mấy phút mà đứa nhỏ này lại sáng tạo ra vật thần kỳ như thế! Không chỉ có làm cho những khối gỗ vô tri vô giác trở nên có linh hồn, mà trong đó còn có công năng định vị tìm đường.
Thiên tài! Quả thực là thiên tài!"
Tử Huyền đại sư nhanh chóng ra tiếng nói, thanh âm chứa vài phần biệt nữu:
"Thiên phú của đứa nhỏ này, hẳn là càng thích hợp với sự bồi dưỡng từ Thanh Tùng.
Đáng tiếc lão nhân kia lúc nào cũng bế quan không hỏi chuyện khác.
Hoàn toàn bỏ lỡ một hạt giống tốt."
Tuy rằng Nguyệt Thanh Loan châm ngòi ly gián, thổi gió bên tai khiến Tử Huyền không thích Mạc Túc, đồng thời ghét luôn cả hai đứa nhỏ.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai đứa nhỏ này quá ưu tú.
Ưu tú đến nỗi hắn đều tâm động, không cách nào hận cho được.
Lục Nhâm liếc xéo Tử Huyền một cái, phản bác nói:
"Thanh Tùng chỉ chuyên nghiệp về cơ quan thuật, nhưng sự am hiểu của đứa nhỏ này lại tích cóp rộng rãi từ các mặt.
Nhân tài như vậy, chỉ chuyên chú học cơ quan thì chẳng phải quá lãng phí rồi sao? Ngươi không cần thọc gậy bánh xe nha."
Ngay sau đó, Lam Vân đại sư cũng trợn mắt, vuốt râu mỉm cười nói:
"Hai người các ngươi ai cũng có lý lẽ của riêng mình.
Nhưng nói câu công đạo, ta lại thấy đứa nhỏ này phù hợp ở chỗ ta hơn!"
"Thiết!"
"Ta không thấy phù hợp chỗ nào nha?"
"Đứa nhỏ người ta thích và thiên về luyện khí thuật nhiều hơn.
Ngươi lại một hai bắt chuyển thành luyện đan thuật, ngươi thật quá đáng!"
Tử Huyền và Lục Nhâm hiếm khi ăn ý mà đồng thời ra tiếng phun tào.
"Phù hợp hay không không quan trọng, quan trọng là đệ tử yêu quý của ta cùng bọn nhỏ có huyết thống thân thuộc.
Cho nên bọn nhỏ cũng sẽ ưu tiên lựa chọn lão phu."
Lam Vân đại sư cực kỳ giống như lão ngoan đồng, biểu tình tràn đầy tự hào và đắc ý.
Lục Nhâm đại sư không phục, nhìn chằm chằm Đế Cửu Diên và hỏi:
"Cửu Diên nha đầu! Ngươi hãy nói một câu công đạo đi! Rốt cuộc là ai mới thích hợp dạy dỗ hai đứa nhỏ này!"
Đế Cửu Diên nhìn sư phụ nhà mình, rồi lại nhìn qua Lục Nhâm sư thúc, vẻ mặt tràn đầy buồn cười cùng bất đắc dĩ, nhún vai nói:
"Sư phụ, sư thúc! Hai ngài ngồi ở đây cãi nhau, tranh giành cũng có được gì đâu! Quan trọng là ý nguyện của tiểu Long và tiểu Hồng.
Và cả sự dẫn dắt từ cha mẹ của bọn họ nữa.
Huống chi, hai đứa nhỏ một khi đã trở thành học sinh của Tinh Huyền học viện chúng ta, thì các ngài có thể thay phiên hoặc cùng nhau dạy dỗ đều được mà!"
"Cửu Diên nói đúng, sao ta không nghĩ ra ha?" Hai người bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán nói.
Dứt lời, cả hai người lão nhân cùng cười lớn, sau đó tiếp tục chú ý vào quang cầu.
Mà trong lúc này, Mạc Du Hồng cũng rốt cuộc tính nhẩm xong xuôi, nhét bút lông vào túi áo, nàng mới đứng lên, híp mắt dựa theo những đường cong ngoằn ngoèo trên tờ giấy mà đi tới.
Mọi người lúc đầu cũng không quá để ý tới, chỉ tưởng nàng vẽ loạn lung tung hoặc đoán mò, bởi vì cũng có mấy hài tử dùng bút phác thảo ghi nhớ lại những cung đường đã đi qua.
Nhưng khi mọi người nhìn lại, mới phát hiện không biết từ khi nào mà đứa nhỏ này đã đi ra sở hữu vòng xoáy lặp lại, khung cảnh xung quanh ngày càng rộng thoáng, thấp thoáng đằng xa chính là lối ra của trận pháp mê cung.
Mọi người rốt cuộc cả kinh lên tiếng:
"Này? Đứa nhỏ này làm sao mà được vậy?"
"Rõ ràng mấy hài tử khác cũng vẽ bản đồ, nhưng tại sao lại khác biệt lớn như thế? Rốt cuộc vấn đề ra ở nơi nào?"
"Hơn nữa các ngươi có phát hiện hay không? Phong cách bản đồ mà đứa nhỏ này vẽ ra rất kỳ quái, kí hiệu cũng thật lạ lẫm.
Những vòng tròn, mũi tên, dấu x đó đại biểu cho cái gì?"
"Xin lỗi! Ta là học tra, cho nên ta cũng không hiểu được!"
Ở trên đài, Lam Vân đại sư cũng khó hiểu nhìn qua Tử Huyền và Lục Nhâm, hỏi:
"Các ngươi nhìn ra được gì không?"
Tử Huyền đại sư lắc đầu nguầy nguậy, mà Lục Nhâm cũng nhíu chặt hai đầu lông mày như đang suy nghĩ vẫn đề gì khó khăn lắm.
Sau đó thì thầm lẩm bẩm nói:
"Đứa nhỏ này không dùng tới chữ số và thuật toán thông thường của Huyền Nguyệt đại lục.
Nhưng kết cấu bản đồ lại gọn gàng và dễ hiểu hơn nhiều.
Nếu như không phải do đứa nhỏ này tự sáng tạo, thì chắc chắn là được gia tộc truyền thừa cho.
Nhưng ta nhớ không lầm thì trên đại lục, không có gia tộc họ Đế nào chuyên nghiệp về thuật số và cơ quan?"
Khi nói lời này, ánh mắt Lục Nhâm lại tò mò nhìn về Đế Cửu Diên, trong lòng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Đế Cửu Diên vào học viện đã hơn mười năm, nhưng mãi cho đến hôm nay hắn mới biết được nàng còn có người nhà.
Trông khí chất người nhà của nàng đều không phải người bình thường, sẽ không bừa bãi vô danh mới đúng.
Ấy thế mà, hắn lại chưa từng nghe ai nhắc về gia tộc họ Đế.
Chưa đợi Đế Cửu Diên tỏ ý kiến, Lam Vân đại sư đã trước một bước giải thích:
"Tiểu tử Đế Mặc Thần kia ta biết, thiên phú luyện đan của hắn là không tồi, cho nên Diên nhi cũng như thế.
Nhưng một người muốn kiêm tu hai môn không phải là việc dễ dàng, ta dám khẳng định hắn không hiểu những thuật số này đâu.
Hơn nữa bởi vì đã xảy ra chút chuyện không mong muốn, mà hắn không biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ, cho đến đoạn thời gian gần nhất mới nhận thân!"
Lục Nhâm đại sư hoàn toàn giật mình, không thể tin tưởng há hốc miệng, kinh ngạc hỏi:
"Còn có chuyện này xảy ra? Cho nên những năm này, hai đứa nhỏ đều do mẫu thân bọn họ dạy dỗ mà lớn lên?"
Đế Cửu Diên cười khổ gật đầu, thanh âm có chút rầu rĩ nói:
"Có thể nói là như vậy! Một nữ nhân lại có bản lĩnh dạy dỗ hài tử ưu tú như thế này, Cửu Diên đôi khi hổ thẹn, nhưng lại rất khâm phục đại tẩu.
Đáng tiếc cho đến hiện tại, đại tẩu vẫn còn giận đại ca, hai người chưa thể về chung một nhà."
Lục Nhâm nghe vậy, cười híp mắt phất tay:
"Ai nha! Hài tử đều đã có, đoàn tụ là việc sớm hay muộn mà thôi.
Tục ngữ có nói: phải tu trăm năm mới đi chung thuyền, phải tu ngàn năm mới chung chăn gối.
Để được gặp gỡ sau sự chia ly dài hạn, âu cũng là duyên phận chưa hết.
Phu thê giận hờn, gây gỗ là chuyện thường tình của thế gian thôi mà.
Bất quá, một mình nuôi dạy hài tử nên người, đại tẩu ngươi cũng là nữ nhân nghị lực phi thường, chỉ dựa vào miệng lưỡi đay nghiến ác nghiệt của thế gian, mà biết bao nhiêu nữ nhân đã dừng chân trước ranh giới, hoặc xấu hổ đến tự sát.
Đại tẩu của ngươi, thật là giỏi giang phi thường.
Nói như vậy, thiên phú của hai đứa nhỏ cũng di truyền từ nàng hoặc nhà mẹ đẻ của nàng rồi?"
Đế Cửu Diên nghe vậy thì bật cười, có ý điều chỉ nhìn thoáng qua Tử Huyền đại sư, châm biếm nói:
"Tuy rằng nhà mẹ đẻ của đại tẩu chẳng ra gì, nhưng xấu trúc rốt cuộc sinh ra hảo măng.
Đại tẩu không giống với người nhà nàng, âu cũng là một điều hạnh phúc."
Lục Nhâm đại sư nhìn cử chỉ này của Đế Cửu Diên, vẻ mặt không hiểu ra sao, tò mò hỏi:
"Cửu Diên nha đầu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hoàn cảnh nhà nàng không tốt?"
Đế Cửu Diên nhún vai, trào phúng nói:
"Hai chữ không tốt đâu đủ để hình dung? Đại tẩu ta hiện tại sửa họ Mạc, nhưng trước kia nàng họ Nguyệt, mẹ ruột là nữ đế Thiên Nguyệt Vương Triều nhưng lại bỏ mặc không quan tâm, huynh đệ tỷ muội thay phiên nhau tra tấn, hãm hại.
Có thể nói, nửa đời trước của đại tẩu đều là sống trong nước sôi lửa bỏng.
Lục sư thúc có thể hỏi Tử Huyền sư thúc hoặc Nguyệt Thanh Loan để biết thêm sự thật cụ thể."
Việc Mạc Túc không phải nữ nhi ruột thịt của nữ đế Nguyệt Dao, chỉ có chính bản thân nàng và Đế Mặc Thần biết, cho nên Đế Cửu Diên vẫn đinh ninh cho rằng, thân phận thật sự của Mạc Túc là công chúa vương triều.
Nghe xong lời "mắng cây dâu mà chửi cây hòe" của Đế Cửu Diên, Tử Huyền đại sư chỉ cảm thấy mặt mũi đều mất hết, tỏ ra bất mãn trừng mắt nhìn nàng, nói với Lam Vân đại sư:
"Lam Vân, ngươi nên xem lại đệ tử của ngươi đi! Đây là giọng điệu chuẩn mực mà một tiểu bối nên dùng đối với trưởng bối hay sao? Không biết lớn nhỏ, châm chọc luôn cả lão phu đấy!"
Lam Vân đại sư có tiếng bênh vực người mình, nghe người khác mắng đồ đệ yêu quý của mình thì làm sao có thể chịu được, tức khắc hừ lạnh phản bác:
"Muốn người ta không nói, trừ phi mình đừng làm! Nên nhớ, tiên trách kỷ thì hậu mới trách nhân.
Nếu đồ đệ ngươi không gây tội nghiệt, nếu ngươi công bằng công chính dạy dỗ, không bao che dung túng, thì ai dám chỉ vào mặt ngươi mà mắng!?"
"Ngươi..." Tử Huyền đại sư mặt mũi đen xì, cứng họng câm nín trước lý lẽ sắc bén mà đanh thép của Lam Vân đại sư.
Trước kia lão thất phu này chỉ vào mũi người khác mà mắng tưng bừng, hắn chỉ thấy hả hê khi được xem diễn.
Nhưng hiện tại đối tượng bị mắng đổi lại là mình, hắn mới rõ ràng cảm nhận được sự uất nghẹn, cơ tim tắc nghẽn mà những nạn nhân trước đó trải qua.
Mắt thấy hai lão già này lại muốn lao vào đánh nhau một trận, Lục Nhâm đổ mồ hôi hột ra tiếng hòa giải:
"Các ngươi ít nói một câu đi! Hiện tại là trường hợp nào? Trước mắt bao người, các ngươi muốn làm trò cười cho thiên hạ hay sao? Muốn gì thì lúc sau tự đóng cửa rồi giải quyết với nhau.
Còn Cửu Diên nha đầu nữa, lão sư có sai lầm, học viện sẽ dựa theo quy củ mà xử trí, ngươi là tiểu bối thì không nên dùng miệng lưỡi để đấu khẩu với lão sư.
Về vấn đề của Nguyệt Thanh Loan, thì nàng cũng đã nhận được báo ứng rồi! Ta xem oan gia nên giải không nên kết, đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Tử Huyền đại sư và Lam Vân đại sư liếc nhau, đồng thời hừ lạnh một tiếng không để ý tới đối phương.
Còn Đế Cửu Diên thì hơi cúi đầu rũ mắt, lạnh nhạt nói:
"Cửu Diên sai rồi! Xin lỗi Tử Huyền sư thúc!"
Đến nỗi việc có bỏ qua cho Nguyệt Thanh Loan hay không, nàng lại không tỏ ý kiến.
Huống chi, nàng bỏ qua! Nhưng với tính tình có thù tất báo của Nguyệt Thanh Loan thì dễ gì sẽ buông tha cho bọn họ.
Giữa hai bên, không phải một câu điều giải là có thể giải quyết, mà đã sớm không chết không ngừng.
Trong khi Đế Cửu Diên suy nghĩ một ngàn cách xử chết Nguyệt Thanh Loan, thì dưới đài bỗng chốc vang lên từng âm thanh ồn ào xen lẫn sự hưng phấn tột độ:
"Ra rồi, người đầu tiên ra rồi!"
"Rốt cuộc là ai giành được số điểm cao nhất trong hạng mục thi võ đây?"
"Thật hồi hộp!"
"Mong tổ tiên phù hộ cho hài tử nhà ta là người đi ra mê cung sớm nhất!"
"..."
Tất cả phụ huynh đều kích động, có người nhón chân, nhướng mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Có người chắp tay cầu thần bái phật, có người khẩn trương nắm chặt tay áo của người bên cạnh mặc dù không quen biết người đó là ai.
Sở hữu cảm xúc chân thật lại muôn hình vạn trạng.
Đế Mặc Thần dựa gần Mạc Túc, ánh mắt lần lượt cảnh cáo nhìn những người kích động và xô đẩy xung quanh, dọa bọn họ đừng tìm đường chết mà quấy rầy.
Hắn hơi cúi người sát lỗ tai nữ nhân bên cạnh, mỉm cười hỏi:
"Tiểu Túc Túc đoán xem, liệu người đi ra trước tiên có phải là hài tử nhà chúng ta không?"
Mạc Túc nhích người sang phải một chút, liếc xéo hắn và lạnh nhạt nói:
"Cái này còn cần phải đoán à? Bất quá, ai là chúng ta với ngươi? Ta cùng ngươi thân sao?"
Đế Mặc Thần cười khẽ ra tiếng, thanh âm trở nên tà mị và liêu nhân một cách dị thường:.
Truyện Quan Trường
"Ừ thì không thân! Nhưng tiểu Long, tiểu Hồng là do sự kết hợp giữa ta và tiểu Túc Túc mà hoàn mỹ sinh ra.
Này không phải chúng ta thì là gì nha!?"
Mạc Túc: "..."
Nàng thế nhưng tìm không ra từ ngữ thích hợp để cãi được.
Chẳng lẽ phải nói lúc ngươi cùng thân thể này "ấy ấy", người đó lại không phải ta?
Nhưng nàng cùng Nguyệt Vô Song vốn là một người, chỉ là nhân bản thành hai thôi.
Kết quả hiện tại Nguyệt Vô Song hương tiêu ngọc vẫn, linh hồn đi đầu thai chuyển thế, mà nàng cũng tự về vị trí cũ, cho nên thân thể này cũng là của nàng!
Ai...!rối loạn!!!
Mạc Túc càng nghĩ càng đau đầu, ngón tay đè đè mi tâm, bực bội dùng lời kịch cũ kĩ mà kinh điển nói với người bên cạnh:
"Ngươi ly ta xa một chút!"
Đế Mặc Thần cảm thấy hiện tại Mạc Túc rất đáng yêu, đặc biệt là dáng vẻ vô ngữ cứng họng và chạy trối chết này, quả thực hiếm lạ và đầy sức hút đối với hắn, bởi vậy hắn cười càng thêm rực rỡ, mặt dày mày dạn nói:
"Không ly! Cuộc đời còn lại đều không ly!"
Đế Thanh Hàn và hai vị thuộc hạ tuy rằng đã chứng kiến nhiều lần tự vả đến từ vị trí của Đế Mặc Thần, nhưng vẫn không thể chịu đựng được chậu cẩu lương ngọt ngào đột nhiên ập vào mặt này.
Bởi vậy ba người đồng thời lùi về phía sau, cười trộm nhìn đôi trẻ ve vãn đánh yêu.
Chỉ có Mạc Nhất không hiểu tình hình, vẻ mặt nhất quán chai sạn với bão giông từ cuộc đời.
Đem chậu cẩu lương mới nhận được hóa thành vật thật và bón cho hai con sủng vật.
Tiểu Hắc, tiểu Bạch sung sướng ăn no nê mà không hề hay biết rằng, chính mình đã trở thành công cụ để gián tiếp tiêu hóa cẩu lương..
/218
|