Mạc Túc sau khi rời đi Địa Cung, liền dựa theo trí nhớ tìm được những ấn ký mà Nguyệt Ảnh Vệ để lại, bọn họ chia làm năm tổ từ các phương hướng khác nhau tiến vào. Nàng đã tìm được ba nơi, bất quá những người này cũng rất ác độc, cư nhiên đập nồi dìm thuyền, sau khi tiến vào liền đem truyền tống trận phá hư đến dập nát, không thể lại bình thường vận hành.
Mạc Túc đành phải thở dài từ bỏ, chuẩn bị tìm hai nơi truyền tống còn lại. Nhưng ngay lúc này, tinh thần lực lại bắt giữ đến một tia khác thường, đó là âm thanh của viên đạn xoa lực cản không khí. Hơn nữa từ mặt trên còn truyền đến một lực lôi kéo.
Mày hơi nhíu chặt, Mạc Túc quay đầu nhìn lại cánh rừng rậm rạp phía sau, bởi vì đuổi thời gian nên nàng không có tâm tư thăm dò, toàn lực đều đi tìm truyền tống trận. Bất quá lúc này đây, trong lòng nàng bỗng nhiên căng chặt.
Sở hữu vũ khí do nàng làm ra, tuy rằng không có khắc kí hiệu minh chứng, nhưng mặt trên lại tàn lưu dấu vết tinh thần lực của nàng để lại, trong một vài trường hợp sẽ thể hiện ra cộng minh.
Mạc Túc không cần suy nghĩ lâu lắm, liền nhớ ra tới vật sở hữu này ở trong tay ai. Hai năm trước đó, bị Yến Minh Ly làm cho phiền lụy, nên nàng mới chế tạo cho nàng ấy một phen súng giản thể, tuy rằng uy lực không bằng súng trường hay bom Hắc Tử, nhưng luận về tốc độ và qui cách, lại đúng chuẩn mực cho quân đội sử dụng. Bất quá súng giản thể là có một khuyết điểm, đó là không thể tiếp nối huyền lực hóa thành huyền đạn mà chỉ có thể xài đạn chế tạo sẵn, mỗi thanh tối đa nhiều nhất chứa năm viên, hơn nữa còn cần thời gian làm lạnh mới có thể trang lô đạn tiếp theo. Nàng vẫn luôn căn dặn Yến Minh Ly hạn chế sử dụng, dùng cho đánh xuất kì bất ý, chế ngự địch nhân.
Nha đầu kia, tuy nói đanh đá bướng bỉnh, nhưng tương đối nghe lời nàng. Hiện lại lại dùng tới súng giản thể, hiển nhiên là rơi vào hiểm cảnh.
Mạc Túc căn bản không chút do dự, quay đầu lại xâm nhập cánh rừng thâm u.
Mà bên kia, viên đạn xoa không khí lực cản "vèo" bay đến bên mang trái của Thanh Mãng Xà, chỉ kém một chút là có thể trúng ngay thất tấc, nhưng mà nửa đường bị đuôi rắn vung lên, chỉ kíp nổ cái đuôi của nó, nổ ra một tầng huyết nhục.
Tê, tê!
Thanh Mãng Xà phun ra nuốt vào chiếc lưỡi dài, cặp mắt nhiễm hồng đầy tàn ác và giận dữ, nó đột nhiên từ bỏ công kích Yến Thừa Diệu, mà đột nhiên nghiêng sườn, hướng Yến Minh Ly đánh tới.
Chính là nữ nhân đáng giận này, trên tay có thứ đồ khiến cho nó cảm thấy bất an. Cho nên nó cần phải diệt trừ nàng.
"Thảo!" Yến Minh Ly và Yến Thừa Diệu, hai huynh muội lần đầu tiên buông ra một câu chửi tục.
Yến Thừa Diệu liên tục giương cung bắn tên, huyền lực không cần tiền đưa vào cung tiễn, ý đồ kéo lại sự chú ý của Thanh Mãng Xà, sắc mặt hắc trầm như mực nước.
Thật là đại ý, con rắn này như thế nào có thể giảo hoạt như vậy?
"A Ly, mau tránh né!" Hắn nóng nảy nhìn muội muội, hét lớn đầy vẻ sầu lo.
"Chạy không được." Yến Minh Ly cười khổ nói, nàng làm sao lại không muốn tránh né, nhưng một tay còn nắm roi dùng huyền lực chế trụ Thanh Mãng Xà còn lại, sáng tạo cơ hội cho các ám vệ săn giết, nào còn có tinh lực đi tránh né?
Cười khổ chỉ là trong nháy mắt lướt qua, sắc mặt Yến Minh Ly lại hóa thành quyết tuyệt tàn nhẫn, nàng giơ lên súng giản thể lại nã thêm bốn phát.
Bốn viên đạn phân biệt vì miệng, mũi, trán, và cằm của Thanh Mãng Xà mà nhắm tới, lúc này đây Yến Minh Ly cũng hung ác lên, toàn thân hiện ra khí thế bất cứ giá nào.
Đoàng!
Tê!
Trong đó một viên sượt qua trán, còn lại ba viên vậy mà toàn bộ đánh trúng, khiến cho mặt của nó nát nhừ thành một đóa hoa, đau đơn khiến cho nó kịch liệt quay cuồng tại chỗ, tầm mắt và mũi bị bắn đến mơ hồ, cho nên nó không thể không dừng lại truy kích.
Mắt thấy thời cơ đến, ám vệ nhanh nhẹn xông lên, hình thành thế vây quanh, đem nó vây đến chặt chẽ.
Yến Thừa Diệu nhẹ thở ra một hơi, tiện đà liên tiếp bắn ra mũi tên, hướng thất tấc của nó nhắm tới.
Bởi vì nó ở tại chỗ giãy dụa kịch liệt, nên muốn nhắm trúng yếu điểm cũng không phải là dễ dàng như vậy, mà loài rắn thứ này, cho dù là bị chặt đứt đầu, đuôi cũng có thể lăn lộn làm yêu, chỉ có nhắm ngay thất tấc thì mới hoàn toàn kết thúc sự sống.
Bất quá, không bao lâu ở sự phối hợp hoàn mỹ với nhau mà Yến Minh Ly, Yến Thừa Diệu và các ám vệ nhất cử đánh chết hai con Thanh Mãng Xà, nguy cơ lớn nhất coi như giảm xuống phân nửa.
Nhưng mà mười người còn chưa kịp mừng rỡ thả lỏng, con rắn còn lại đã đi mà quay lại, hơn nữa cảnh tượng phía sau nó còn khiến ánh mắt mười người đồng loạt trợn trừng, da đầu bắt đầu tê dại.
"Ta sát! Ông trời đây là muốn hoàn toàn tiêu diệt chúng ta hay sao?" Yến Minh Ly tại chỗ nhảy dựng lên, sắc mặt nháy mắt không còn một giọt máu, cả thanh âm đều là run rẩy.
Yến Thừa Diệu cũng chẳng tốt đi đâu, nếu không phải nhớ rõ thân phận bản thân, lễ nghi giáo dưỡng quá tốt, hắn đều phải chửi má nó.
"Điện hạ, công chúa... chúng ta... chúng ta làm sao bây giờ?" Đội trưởng ám vệ A Thành liên tiếp nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp hỏi, cơ bắp toàn thân đều ở vào cực độ căng thẳng và run rẩy.
Hai huynh muội cũng không biết làm sao bây giờ, càng không nghĩ biểu đạt tâm tình của bọn họ lúc này ra sao. Hai mươi năm sống trong nhung lụa, tuy rằng có trải qua thực chiến rèn luyện, nhưng bọn họ nào thấy qua cảnh tượng khủng bố như thế này?
Chỉ thấy đi theo mặt sau của Thanh Mãng Xà là từng đàn từng đàn cá sấu, hình thể lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng ánh mắt đồng dạng toát ra lục quang, vừa nhìn liền khiến cho người sởn tóc gáy.
Chúng nó từ đầm lầy bò lên, toàn thân dính đầy bùn đất, nhưng nơi khóe miệng vẫn lộ ra răng nanh trắng bóng và sắc nhọn như gươm giáo, động tác trườn ở trên bờ vậy mà không thua gì dưới nước.
Càng để người tinh thần hỏng mất là, chúng nó không phải có năm hay mười con, mà là tập thể lên bờ. Hàng chục hàng trăm con tễ ở bên nhau, nối sau tiếp trước mà đến, căn bản không để lộ ra một chút khe hở.
"Thật là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí!" Yến Thừa Diệu sắc mặt ngưng trọng, nắm chặt cung tiễn, nặng nề nói.
"Ca, hay là huynh ra ngoài tìm kiếm ngoại viện đi. Chúng nó hẳn là vì máu của muội mà tìm đến. Muội đi dẫn dụ chúng nó, cho huynh cũng đủ thời gian rời đi." Yến Minh Ly mắt sắc thấy được con cá sấu đi đầu ngậm trong miệng một miếng vải dính máu, ánh mắt của nó hưng phấn đến sáng lên. Nàng cắn môi, quyết định lấy thân phạm hiểm.
Là nàng liên lụy ca ca và các ám vệ, nếu bọn họ cùng cá sấu chống đối, kết cục tuyệt đối là đoàn diệt. Đây là cảnh tượng Yến Minh Ly không muốn nhìn thấy. Ca ca là người thừa kế duy nhất của Nam Yên, hắn không thể chết ở tại nơi này.
"A Ly, chuyện này quá nguy hiểm. Ta không thể bỏ mặc muội rơi vào nguy hiểm." Yến Thừa Diệu nhăn mày, phản bác nói.
"Ca, trường hợp đặc biệt, có một vài hi sinh là thật sự cần thiết. Huống chi huynh đi ra ngoài, sớm một chút tìm đến ngoại viện cứu muội, còn hơn là chúng ta cùng chết ở chỗ này không người hay biết. Ca, tương lai huynh sẽ là chủ của một nước, là quân vương nắm trong tay hàng trăm hàng ngàn sinh mệnh. Nhất định phải học được tỉnh táo, biết cách lấy hay bỏ." Yến Minh Ly nhoẻn miệng cười khuyên nhủ, lời lẽ thấm thía nói. Đương sự thật tàn khốc hiển hiện ra trước mắt, nàng vậy mà không cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn nhẹ nhàng tiếp nhận rồi.
Kỳ thực, trong lòng Yến Minh Ly đã sớm minh bạch, vận mệnh của nàng không do chính mình nắm giữ, nàng là công chúa duy nhất của một nước, sứ mệnh trên vai còn nặng nề. Tuy rằng được cha mẹ sủng ái, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ không tránh thoát vận mệnh bị thương nghiệp liên hôn. Hiện tại bướng bỉnh ngạo mạn, chỉ là nàng muốn đoạn thời gian còn được tự do này có thể sống theo ý mình, khoái ý ân cừu, ngày sau cho dù nghĩ lại cũng không hối tiếc.
Hiện tại nếu có thể bảo toàn tánh mạng cho ca ca, hi sinh nàng một người, có xá là gì chứ?
Tám người ám vệ đồng thời bị kinh ngạc đến rồi, bọn họ không nghĩ tới, tiểu công chúa được sủng ái đến vô pháp vô thiên thế nhưng có cái nhìn đại cục đến bực này.
Giấu dưới vẻ ngoài đanh đá kiêu ngạo, chính là một trái tim linh lung như sao trời.
Yến Thừa Diệu nhìn ánh mắt sáng ngời của cô gái nhỏ trước mặt, nhất thời có chút thất thần, không biết khi nào thì muội muội bướng bỉnh luôn gây phiền toái cho hắn cũng đã trưởng thành. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, kiên quyết nói:
"A Ly, lời nói ngốc nghếch như vậy không cần nói nữa. Việc này không thể thương lượng. Một là chúng ta cùng nhau sấm quan, mở ra đường máu. Hai là cùng chết ở nơi này. Nam nhân đại trượng phu, ngay cả mạng mình mà còn cần muội muội bảo hộ, thì nói gì đến hộ quốc an dân."
"Nhưng mà..." Yến Minh Ly nhấp miệng, còn muốn nói gì đó.
Nhưng Yến Thừa Diệu đã làm ra hành động chứng minh, hắn giơ lên cung tiễn, phóng ra mũi tên thẳng chỉ đầu mâu của Thanh Mãng Xà, đồng thời nghiêm túc nói:
"Ý ta đã quyết, muội không cần nói thêm gì nữa. Trước đem con rắn này giải quyết, nếu không có nó gia nhập, tùy thời sẽ mang đến cho chúng ta một kích trí mạng. A Ly, súng của muội đã có thể sử dụng được chưa, phối hợp ta bắn chết nó."
"Thời gian làm lạnh đã qua, có thể sử dụng." Yến Thừa Diệu đã cắn định như thế, Yến Minh Ly còn có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ trói hắn lại ném ra cánh rừng. Bất quá chỉ là ngẫm lại thôi, trước không nói tu vi của ca ca cao hơn nàng, xác suất trói được hắn là không phần trăm. Hơn nữa nguy cơ sắp sửa ập đến, nếu còn nội bộ lục đục, làm không tốt liền sẽ lật xe.
Nghĩ thông hết thảy, Yến Minh Ly cũng dứt khoát lấy ra lô đạn dự phòng, lắp vào súng giản thể. Tuy rằng Túc tỷ tỷ căn dặn nàng hạn chế sử dụng, nhưng nàng yêu thích không buông tay, mỗi ngày sáng tối đều phải tháo lắp nó ra, gỡ đạn lắp đạn cho đỡ ghiền, bởi vậy động tác của nàng thuần thục đến mức nếu nhắm mắt đều có thể hoàn thành.
Cạch!
Đạn đã lắp xong, súng giản thể bay lên không xoay ngược một vòng, hoàn mỹ mà dừng ở trong tay, Yến Minh Ly tra ngón trỏ vào cò súng, nhắm chuẩn hai mắt của mãng xà, sau đó nhấn xuống liên tiếp hai phát đạn.
Yến Thừa Diệu cũng không rảnh rỗi, hắn khuỵu chân ra sau, cong lưng súc lực, tay nắm dây cung kéo ra, huyền lực hóa thành mũi tên lên dây, siết chặt rồi buông ra.
Vụt! Vụt! Vụt!
Tam tiễn tề phát!
Chỉ chậm Yến Minh Ly nửa giây, chỉ cần đạn của nàng trúng hai mắt của nó, thì tam tiễn của Yến Thừa Diệu theo sau mà đến, cũng phân biệt mà dừng ở trên người nó.
Tám vị ám vệ nhảy ra, triển khai thành hình cánh quạt, tay nắm chủy thủ vây đi lên.
Có kinh nghiệm trước đó, bọn họ giải quyết con rắn này tuyệt đối sẽ không vượt qua một phút. Đến lúc đó bọn họ có thể toàn tâm toàn ý đối phó với cá sấu yêu.
Không ngờ, dị biến ngay tại lúc này chợt nổi lên.
___________________________________________
Tác giả: Dạo này cảm hứng bất chợt quá, trong đầu tui có ý tưởng nhưng không có cảm hứng để viết. Đáng lẽ hôm nay chưa có chương đâu, nhưng mở ra lại thấy độc giả Dạ Tuyết donate, không đành lòng cô phụ, thế là lại viết.
Nhân tiện đây, tui sẽ viết một đoạn tiểu kịch trường dành tặng cho độc giả Dạ Tuyết để tri ân nha.
======= Tiểu Kịch Trường ==========
Đế Mặc Thần: Mẹ tác giả, lão tử vừa mới lên sàn được mấy chương thì ngươi lại đem ta giấu đi, này không khoa học a? Nam chính nhà người khác bá khí trắc lậu, không phải mỗi lần tức phụ có chuyện đều xuất hiện tới cứu sao? Ta đây đâu?
Tác giả (ánh mắt lảng tránh): Ha hả, chỉ trách tiểu nữ nhi Túc Túc nhà ta quá có năng lực, dù cho trời sập một lỗ thủng, nàng vẫn có thể đỉnh được.
Đế Mặc Thần (biểu tình khó chịu): Vậy cho lão tử xuất hiện làm gì, mua nước tương sao? Có tin hay không lão tử ám ngươi, khiến ngươi trằn trọc không yên?
Tác giả lộ ra mê chi mỉm cười, khuyên nhủ: Yên tâm, trong tương lai ngươi sẽ có cơ hội thể hiện, hiện tại nhiệm vụ của ngươi là dắt hai đứa nhóc đi chơi, phá làng phá xóm, tiện thể bồi dưỡng cảm tình.
Đế Mặc Thần hầm hừ: Xem ở hai đứa nhỏ phân thượng, lão tử tạm thời chấp nhận ủy khuất, nhưng nếu ngươi lại tuyết tàng lão tử... ha hả... ngươi hiểu...
Tác giả:... (ngửa đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng không biết).
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng: Chúng ta cũng muốn lên sàn, kháng nghị tuyết tàng.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc: Cử hai tay hai chân, duy trì tiểu chủ nhân.
Vạn Bảo Các - Vân Hoài: Hai tiểu nhóc con, mau trả lại đồ cho lão tử, đó là sính lễ để lão tử cưới vợ.
Đế Mặc Thần: Một cái phá nhẫn, ngươi đến nỗi này sao. Coi như đưa bọn nhỏ lễ gặp mặt, sính lễ sau này lại kiếm khác a, dù sao hiện tại ngươi cũng là cẩu độc thân, không vội dùng đến đâu.
Vân Hoài (thở hổn hển, một hơi thiếu chút nữa không đi lên): Đế Mặc Thần, ngươi là cái đại hỗn đản, lão tử cùng ngươi tuyệt giao!!!
Đế Mặc Thần phất tay, để lại một bóng lưng tuyệt trần.
Vân Hoài tại chỗ nổ mạnh, khóc chít chít.
Tác giả ở một bên âm thầm cười trộm. Đại ác ma dẫn hai tiểu ác ma đi họa loạn nhân gian rồi ai...
Mạc Túc đành phải thở dài từ bỏ, chuẩn bị tìm hai nơi truyền tống còn lại. Nhưng ngay lúc này, tinh thần lực lại bắt giữ đến một tia khác thường, đó là âm thanh của viên đạn xoa lực cản không khí. Hơn nữa từ mặt trên còn truyền đến một lực lôi kéo.
Mày hơi nhíu chặt, Mạc Túc quay đầu nhìn lại cánh rừng rậm rạp phía sau, bởi vì đuổi thời gian nên nàng không có tâm tư thăm dò, toàn lực đều đi tìm truyền tống trận. Bất quá lúc này đây, trong lòng nàng bỗng nhiên căng chặt.
Sở hữu vũ khí do nàng làm ra, tuy rằng không có khắc kí hiệu minh chứng, nhưng mặt trên lại tàn lưu dấu vết tinh thần lực của nàng để lại, trong một vài trường hợp sẽ thể hiện ra cộng minh.
Mạc Túc không cần suy nghĩ lâu lắm, liền nhớ ra tới vật sở hữu này ở trong tay ai. Hai năm trước đó, bị Yến Minh Ly làm cho phiền lụy, nên nàng mới chế tạo cho nàng ấy một phen súng giản thể, tuy rằng uy lực không bằng súng trường hay bom Hắc Tử, nhưng luận về tốc độ và qui cách, lại đúng chuẩn mực cho quân đội sử dụng. Bất quá súng giản thể là có một khuyết điểm, đó là không thể tiếp nối huyền lực hóa thành huyền đạn mà chỉ có thể xài đạn chế tạo sẵn, mỗi thanh tối đa nhiều nhất chứa năm viên, hơn nữa còn cần thời gian làm lạnh mới có thể trang lô đạn tiếp theo. Nàng vẫn luôn căn dặn Yến Minh Ly hạn chế sử dụng, dùng cho đánh xuất kì bất ý, chế ngự địch nhân.
Nha đầu kia, tuy nói đanh đá bướng bỉnh, nhưng tương đối nghe lời nàng. Hiện lại lại dùng tới súng giản thể, hiển nhiên là rơi vào hiểm cảnh.
Mạc Túc căn bản không chút do dự, quay đầu lại xâm nhập cánh rừng thâm u.
Mà bên kia, viên đạn xoa không khí lực cản "vèo" bay đến bên mang trái của Thanh Mãng Xà, chỉ kém một chút là có thể trúng ngay thất tấc, nhưng mà nửa đường bị đuôi rắn vung lên, chỉ kíp nổ cái đuôi của nó, nổ ra một tầng huyết nhục.
Tê, tê!
Thanh Mãng Xà phun ra nuốt vào chiếc lưỡi dài, cặp mắt nhiễm hồng đầy tàn ác và giận dữ, nó đột nhiên từ bỏ công kích Yến Thừa Diệu, mà đột nhiên nghiêng sườn, hướng Yến Minh Ly đánh tới.
Chính là nữ nhân đáng giận này, trên tay có thứ đồ khiến cho nó cảm thấy bất an. Cho nên nó cần phải diệt trừ nàng.
"Thảo!" Yến Minh Ly và Yến Thừa Diệu, hai huynh muội lần đầu tiên buông ra một câu chửi tục.
Yến Thừa Diệu liên tục giương cung bắn tên, huyền lực không cần tiền đưa vào cung tiễn, ý đồ kéo lại sự chú ý của Thanh Mãng Xà, sắc mặt hắc trầm như mực nước.
Thật là đại ý, con rắn này như thế nào có thể giảo hoạt như vậy?
"A Ly, mau tránh né!" Hắn nóng nảy nhìn muội muội, hét lớn đầy vẻ sầu lo.
"Chạy không được." Yến Minh Ly cười khổ nói, nàng làm sao lại không muốn tránh né, nhưng một tay còn nắm roi dùng huyền lực chế trụ Thanh Mãng Xà còn lại, sáng tạo cơ hội cho các ám vệ săn giết, nào còn có tinh lực đi tránh né?
Cười khổ chỉ là trong nháy mắt lướt qua, sắc mặt Yến Minh Ly lại hóa thành quyết tuyệt tàn nhẫn, nàng giơ lên súng giản thể lại nã thêm bốn phát.
Bốn viên đạn phân biệt vì miệng, mũi, trán, và cằm của Thanh Mãng Xà mà nhắm tới, lúc này đây Yến Minh Ly cũng hung ác lên, toàn thân hiện ra khí thế bất cứ giá nào.
Đoàng!
Tê!
Trong đó một viên sượt qua trán, còn lại ba viên vậy mà toàn bộ đánh trúng, khiến cho mặt của nó nát nhừ thành một đóa hoa, đau đơn khiến cho nó kịch liệt quay cuồng tại chỗ, tầm mắt và mũi bị bắn đến mơ hồ, cho nên nó không thể không dừng lại truy kích.
Mắt thấy thời cơ đến, ám vệ nhanh nhẹn xông lên, hình thành thế vây quanh, đem nó vây đến chặt chẽ.
Yến Thừa Diệu nhẹ thở ra một hơi, tiện đà liên tiếp bắn ra mũi tên, hướng thất tấc của nó nhắm tới.
Bởi vì nó ở tại chỗ giãy dụa kịch liệt, nên muốn nhắm trúng yếu điểm cũng không phải là dễ dàng như vậy, mà loài rắn thứ này, cho dù là bị chặt đứt đầu, đuôi cũng có thể lăn lộn làm yêu, chỉ có nhắm ngay thất tấc thì mới hoàn toàn kết thúc sự sống.
Bất quá, không bao lâu ở sự phối hợp hoàn mỹ với nhau mà Yến Minh Ly, Yến Thừa Diệu và các ám vệ nhất cử đánh chết hai con Thanh Mãng Xà, nguy cơ lớn nhất coi như giảm xuống phân nửa.
Nhưng mà mười người còn chưa kịp mừng rỡ thả lỏng, con rắn còn lại đã đi mà quay lại, hơn nữa cảnh tượng phía sau nó còn khiến ánh mắt mười người đồng loạt trợn trừng, da đầu bắt đầu tê dại.
"Ta sát! Ông trời đây là muốn hoàn toàn tiêu diệt chúng ta hay sao?" Yến Minh Ly tại chỗ nhảy dựng lên, sắc mặt nháy mắt không còn một giọt máu, cả thanh âm đều là run rẩy.
Yến Thừa Diệu cũng chẳng tốt đi đâu, nếu không phải nhớ rõ thân phận bản thân, lễ nghi giáo dưỡng quá tốt, hắn đều phải chửi má nó.
"Điện hạ, công chúa... chúng ta... chúng ta làm sao bây giờ?" Đội trưởng ám vệ A Thành liên tiếp nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp hỏi, cơ bắp toàn thân đều ở vào cực độ căng thẳng và run rẩy.
Hai huynh muội cũng không biết làm sao bây giờ, càng không nghĩ biểu đạt tâm tình của bọn họ lúc này ra sao. Hai mươi năm sống trong nhung lụa, tuy rằng có trải qua thực chiến rèn luyện, nhưng bọn họ nào thấy qua cảnh tượng khủng bố như thế này?
Chỉ thấy đi theo mặt sau của Thanh Mãng Xà là từng đàn từng đàn cá sấu, hình thể lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng ánh mắt đồng dạng toát ra lục quang, vừa nhìn liền khiến cho người sởn tóc gáy.
Chúng nó từ đầm lầy bò lên, toàn thân dính đầy bùn đất, nhưng nơi khóe miệng vẫn lộ ra răng nanh trắng bóng và sắc nhọn như gươm giáo, động tác trườn ở trên bờ vậy mà không thua gì dưới nước.
Càng để người tinh thần hỏng mất là, chúng nó không phải có năm hay mười con, mà là tập thể lên bờ. Hàng chục hàng trăm con tễ ở bên nhau, nối sau tiếp trước mà đến, căn bản không để lộ ra một chút khe hở.
"Thật là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí!" Yến Thừa Diệu sắc mặt ngưng trọng, nắm chặt cung tiễn, nặng nề nói.
"Ca, hay là huynh ra ngoài tìm kiếm ngoại viện đi. Chúng nó hẳn là vì máu của muội mà tìm đến. Muội đi dẫn dụ chúng nó, cho huynh cũng đủ thời gian rời đi." Yến Minh Ly mắt sắc thấy được con cá sấu đi đầu ngậm trong miệng một miếng vải dính máu, ánh mắt của nó hưng phấn đến sáng lên. Nàng cắn môi, quyết định lấy thân phạm hiểm.
Là nàng liên lụy ca ca và các ám vệ, nếu bọn họ cùng cá sấu chống đối, kết cục tuyệt đối là đoàn diệt. Đây là cảnh tượng Yến Minh Ly không muốn nhìn thấy. Ca ca là người thừa kế duy nhất của Nam Yên, hắn không thể chết ở tại nơi này.
"A Ly, chuyện này quá nguy hiểm. Ta không thể bỏ mặc muội rơi vào nguy hiểm." Yến Thừa Diệu nhăn mày, phản bác nói.
"Ca, trường hợp đặc biệt, có một vài hi sinh là thật sự cần thiết. Huống chi huynh đi ra ngoài, sớm một chút tìm đến ngoại viện cứu muội, còn hơn là chúng ta cùng chết ở chỗ này không người hay biết. Ca, tương lai huynh sẽ là chủ của một nước, là quân vương nắm trong tay hàng trăm hàng ngàn sinh mệnh. Nhất định phải học được tỉnh táo, biết cách lấy hay bỏ." Yến Minh Ly nhoẻn miệng cười khuyên nhủ, lời lẽ thấm thía nói. Đương sự thật tàn khốc hiển hiện ra trước mắt, nàng vậy mà không cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn nhẹ nhàng tiếp nhận rồi.
Kỳ thực, trong lòng Yến Minh Ly đã sớm minh bạch, vận mệnh của nàng không do chính mình nắm giữ, nàng là công chúa duy nhất của một nước, sứ mệnh trên vai còn nặng nề. Tuy rằng được cha mẹ sủng ái, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ không tránh thoát vận mệnh bị thương nghiệp liên hôn. Hiện tại bướng bỉnh ngạo mạn, chỉ là nàng muốn đoạn thời gian còn được tự do này có thể sống theo ý mình, khoái ý ân cừu, ngày sau cho dù nghĩ lại cũng không hối tiếc.
Hiện tại nếu có thể bảo toàn tánh mạng cho ca ca, hi sinh nàng một người, có xá là gì chứ?
Tám người ám vệ đồng thời bị kinh ngạc đến rồi, bọn họ không nghĩ tới, tiểu công chúa được sủng ái đến vô pháp vô thiên thế nhưng có cái nhìn đại cục đến bực này.
Giấu dưới vẻ ngoài đanh đá kiêu ngạo, chính là một trái tim linh lung như sao trời.
Yến Thừa Diệu nhìn ánh mắt sáng ngời của cô gái nhỏ trước mặt, nhất thời có chút thất thần, không biết khi nào thì muội muội bướng bỉnh luôn gây phiền toái cho hắn cũng đã trưởng thành. Nhưng hắn vẫn lắc đầu, kiên quyết nói:
"A Ly, lời nói ngốc nghếch như vậy không cần nói nữa. Việc này không thể thương lượng. Một là chúng ta cùng nhau sấm quan, mở ra đường máu. Hai là cùng chết ở nơi này. Nam nhân đại trượng phu, ngay cả mạng mình mà còn cần muội muội bảo hộ, thì nói gì đến hộ quốc an dân."
"Nhưng mà..." Yến Minh Ly nhấp miệng, còn muốn nói gì đó.
Nhưng Yến Thừa Diệu đã làm ra hành động chứng minh, hắn giơ lên cung tiễn, phóng ra mũi tên thẳng chỉ đầu mâu của Thanh Mãng Xà, đồng thời nghiêm túc nói:
"Ý ta đã quyết, muội không cần nói thêm gì nữa. Trước đem con rắn này giải quyết, nếu không có nó gia nhập, tùy thời sẽ mang đến cho chúng ta một kích trí mạng. A Ly, súng của muội đã có thể sử dụng được chưa, phối hợp ta bắn chết nó."
"Thời gian làm lạnh đã qua, có thể sử dụng." Yến Thừa Diệu đã cắn định như thế, Yến Minh Ly còn có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ trói hắn lại ném ra cánh rừng. Bất quá chỉ là ngẫm lại thôi, trước không nói tu vi của ca ca cao hơn nàng, xác suất trói được hắn là không phần trăm. Hơn nữa nguy cơ sắp sửa ập đến, nếu còn nội bộ lục đục, làm không tốt liền sẽ lật xe.
Nghĩ thông hết thảy, Yến Minh Ly cũng dứt khoát lấy ra lô đạn dự phòng, lắp vào súng giản thể. Tuy rằng Túc tỷ tỷ căn dặn nàng hạn chế sử dụng, nhưng nàng yêu thích không buông tay, mỗi ngày sáng tối đều phải tháo lắp nó ra, gỡ đạn lắp đạn cho đỡ ghiền, bởi vậy động tác của nàng thuần thục đến mức nếu nhắm mắt đều có thể hoàn thành.
Cạch!
Đạn đã lắp xong, súng giản thể bay lên không xoay ngược một vòng, hoàn mỹ mà dừng ở trong tay, Yến Minh Ly tra ngón trỏ vào cò súng, nhắm chuẩn hai mắt của mãng xà, sau đó nhấn xuống liên tiếp hai phát đạn.
Yến Thừa Diệu cũng không rảnh rỗi, hắn khuỵu chân ra sau, cong lưng súc lực, tay nắm dây cung kéo ra, huyền lực hóa thành mũi tên lên dây, siết chặt rồi buông ra.
Vụt! Vụt! Vụt!
Tam tiễn tề phát!
Chỉ chậm Yến Minh Ly nửa giây, chỉ cần đạn của nàng trúng hai mắt của nó, thì tam tiễn của Yến Thừa Diệu theo sau mà đến, cũng phân biệt mà dừng ở trên người nó.
Tám vị ám vệ nhảy ra, triển khai thành hình cánh quạt, tay nắm chủy thủ vây đi lên.
Có kinh nghiệm trước đó, bọn họ giải quyết con rắn này tuyệt đối sẽ không vượt qua một phút. Đến lúc đó bọn họ có thể toàn tâm toàn ý đối phó với cá sấu yêu.
Không ngờ, dị biến ngay tại lúc này chợt nổi lên.
___________________________________________
Tác giả: Dạo này cảm hứng bất chợt quá, trong đầu tui có ý tưởng nhưng không có cảm hứng để viết. Đáng lẽ hôm nay chưa có chương đâu, nhưng mở ra lại thấy độc giả Dạ Tuyết donate, không đành lòng cô phụ, thế là lại viết.
Nhân tiện đây, tui sẽ viết một đoạn tiểu kịch trường dành tặng cho độc giả Dạ Tuyết để tri ân nha.
======= Tiểu Kịch Trường ==========
Đế Mặc Thần: Mẹ tác giả, lão tử vừa mới lên sàn được mấy chương thì ngươi lại đem ta giấu đi, này không khoa học a? Nam chính nhà người khác bá khí trắc lậu, không phải mỗi lần tức phụ có chuyện đều xuất hiện tới cứu sao? Ta đây đâu?
Tác giả (ánh mắt lảng tránh): Ha hả, chỉ trách tiểu nữ nhi Túc Túc nhà ta quá có năng lực, dù cho trời sập một lỗ thủng, nàng vẫn có thể đỉnh được.
Đế Mặc Thần (biểu tình khó chịu): Vậy cho lão tử xuất hiện làm gì, mua nước tương sao? Có tin hay không lão tử ám ngươi, khiến ngươi trằn trọc không yên?
Tác giả lộ ra mê chi mỉm cười, khuyên nhủ: Yên tâm, trong tương lai ngươi sẽ có cơ hội thể hiện, hiện tại nhiệm vụ của ngươi là dắt hai đứa nhóc đi chơi, phá làng phá xóm, tiện thể bồi dưỡng cảm tình.
Đế Mặc Thần hầm hừ: Xem ở hai đứa nhỏ phân thượng, lão tử tạm thời chấp nhận ủy khuất, nhưng nếu ngươi lại tuyết tàng lão tử... ha hả... ngươi hiểu...
Tác giả:... (ngửa đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng không biết).
Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng: Chúng ta cũng muốn lên sàn, kháng nghị tuyết tàng.
Tiểu Bạch, Tiểu Hắc: Cử hai tay hai chân, duy trì tiểu chủ nhân.
Vạn Bảo Các - Vân Hoài: Hai tiểu nhóc con, mau trả lại đồ cho lão tử, đó là sính lễ để lão tử cưới vợ.
Đế Mặc Thần: Một cái phá nhẫn, ngươi đến nỗi này sao. Coi như đưa bọn nhỏ lễ gặp mặt, sính lễ sau này lại kiếm khác a, dù sao hiện tại ngươi cũng là cẩu độc thân, không vội dùng đến đâu.
Vân Hoài (thở hổn hển, một hơi thiếu chút nữa không đi lên): Đế Mặc Thần, ngươi là cái đại hỗn đản, lão tử cùng ngươi tuyệt giao!!!
Đế Mặc Thần phất tay, để lại một bóng lưng tuyệt trần.
Vân Hoài tại chỗ nổ mạnh, khóc chít chít.
Tác giả ở một bên âm thầm cười trộm. Đại ác ma dẫn hai tiểu ác ma đi họa loạn nhân gian rồi ai...
/218
|