Đi được một đoạn, Mạc Du Hồng lại giở chứng nhõng nhẽo, bắt lấy vạt tay áo của Mạc Túc mà lay động:
"Mẫu thân ơi! Con mỏi chân quá, người bế con đi ạ!"
Mắt thấy bên cạnh có quá nhiều người đang nhìn, hơn nữa từ trước đến nay Mạc Túc đối với yêu cầu của nữ nhi nhà mình cơ hồ là hữu cầu tất yếu. Vì vậy, nàng ngồi xổm xuống, giang hai tay ra và nói:
"Đến! Mẫu thân bế con!"
Mạc Du Hồng ánh mắt sáng rỡ, cười khúc khích nhào vào trong lòng ngực của Mạc Túc, hai tay ôm lấy cổ của nàng.
Mạc Túc hơi sửa một chút tư thế cho thoải mái, dự định đứng lên. Nhưng lúc này đây, một đạo bóng dáng bỗng nhiên phủ xuống, che kín cả tầm mắt, Mạc Túc cảm giác trước ngực nhẹ tâng, kèm theo một giọng nói tràn đầy ý cười:
"Sau này, những chuyện nặng nhọc khó khăn cứ để cho ta làm. Nữ nhân phải nên được nuông chiều và yêu thương!"
Mạc Túc nhìn bóng dáng cao lớn vững chãi trước mặt, có thể là lần đầu tiên bế người, nên cánh tay hắn hơi cứng đờ, nhưng động tác lại ổn thật sự, Mạc Du Hồng thuận theo bản năng ôm lấy cổ người, ngồi gọn trong lòng của hắn.
Mắt thấy nữ nhi không giãy dụa, nên Mạc Túc có nhiều lời muốn nói cũng đành phải thu hồi, nàng buông thỏng hai tay đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói:
"Đa tạ!"
Đế Mặc Thần cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu, ôn nhu nhìn nữ hài trong ngực mình. Cảm giác rất khác lạ, ấm ấm, nhu nhu, như gió nhẹ thổi qua kẽ lá, lại thần kỳ mà lấp đầy những khoảng không vô định trong cõi lòng hắn.
Mạc Du Hồng tò mò đưa tay sờ lên mặt nạ của Đế Mặc Thần, híp mắt nỉ non:
"Thúc thúc tại sao phải đeo mặt nạ vậy!?"
Đế Mặc Thần ôm nữ hài, nhẹ giọng nói:
"Bởi vì dung mạo của thúc thúc quá khiến người khác phải ghen tỵ, cho nên thúc thúc phải che lại bớt. Nếu không sẽ bị người khác bắt đi."
Nói thật, trong lòng Đế Mặc Thần có một chút hụt hẫng, bởi vì hai đứa nhỏ vẫn không chịu gọi hắn một tiếng "phụ thân".
Bất quá hắn cũng không vội, người ở trước mắt lại không thể chạy đi được. Hắn nhất định có cách khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện gọi hắn.
Mạc Du Hồng che miệng cười khúc khích, tròng mắt xoay chuyển một cách giảo hoạt, nũng nịu nói:
"Nhưng mà tiểu Hồng thật sự muốn nhìn mặt của thúc thúc nha."
Đế Mặc Thần trìu mến nhìn đứa nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, vui vẻ nói:
"Chỉ cần con thích! Tối nay về thúc thúc gỡ mặt nạ, chỉ cho riêng một mình con xem thôi. Có được không!?"
"Được ạ! Hoan hô thúc thúc!" Mạc Du Hồng vỗ tay, vui vẻ cười đùa.
Mạc Túc nhìn hai người hỗ động một cách thân thiết, tầm mắt hơi mờ mịt, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Cổ nhân nói đúng, lá nào rồi cũng rụng về cội mà!
Mà bốn người làm bóng đèn phía sau, khi không bị thồn cho một họng thức ăn cho chó, nhưng không ai cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui sướng không thôi.
Đế Thanh Hàn bỗng chốc nhìn về phía nam hài Mạc Vân Long, chà xát hai tay vào nhau rồi hỏi:
"Tiểu Long, con có mỏi chân không? Để thúc thúc cõng con nè?"
Ừm! Ngẫm lại được cõng cháu trai trên lưng, hình như cũng rất phấn khích.
Đáng tiếc, ảo tưởng là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc. Mạc Vân Long ngửa lên gương mặt uy nghiêm như ông cụ non, khinh bỉ Đế Thanh Hàn:
"Con không thèm! Con đã lớn rồi, có thể tự đi được trên đôi chân của mình. Không cần phiền thúc thúc đâu!"
Mắt thấy sắc mặt Đế Thanh Hàn cứng ngắc mờ mịt, Mạc Cửu nhịn không được mà cười nhạo ra tiếng.
Cho ngươi nhiệt tình, đáng đời!
Đế Thanh Hàn ôm trái tim, vẻ mặt ai oán nhìn Mạc Vân Long:
"Tiểu Long, con làm ta tổn thương quá!"
Vì cái gì? Mà hắn lại bị phân biệt đối xử thế này?
Mạc Vân Long trợn trắng mắt, hừ nhẹ nói:
"Trái tim thúc làm bằng pha lê à? Nói vỡ là vỡ, vậy cũng không khỏi quá yếu ớt một chút."
Lần này thì ngay cả Giang Nguyệt, Phong hộ pháp cũng run rẩy khóe miệng, áp lực không phát ra tiếng cười lớn.
Cái trình độ độc miệng này, quả thật i chang như chủ tử. Không hổ là một khuôn đúc ra tới.
Tam công tử, mặc niệm cho ngươi hai giây.
Đế Thanh Hàn cảm thấy trời đất u ám, sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Đế Mặc Thần ôm nữ hài, ánh mắt lại nhìn xuống nam hài, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tự hào.
Nghĩ tới cái gì, hắn khẽ đưa mắt nhìn qua Mạc Túc, bất quá lại chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh lẽo của nàng. Hắn hơi thở dài, đáy lòng cười khổ không thôi.
Khi nào thì nàng mới chịu tha thứ cho hắn đây?
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng đi qua, Đế Mặc Thần vậy mà kiên nhẫn bế Mạc Du Hồng cả đoạn đường dài gần nửa giờ, ấy vậy mà không có một tiếng than thở hay sắc mặt nhăn nhó gì cả.
Mạc Cửu lúc này cũng nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt khác, đáy lòng âm thầm bội phục.
Mạc Du Hồng càng lớn thì thể trạng càng nặng, ba mươi sáu người của Thiết Ưng Đội còn chưa có ai đủ kiên nhẫn bế nàng trong thời gian dài như vậy đâu.
Mặt trời nhô lên cao, đoàn người rốt cuộc tới trước cổng lớn của Đông Phương gia tộc.
Từ xa đã nhìn thấy Đông Phương Thắng Hà, Đông Phương Hạo Hiên và hai vị trưởng lão đứng ngóng trông ở trước cửa.
Hiện tại Mạc Túc đối với nhà họ Đông Phương mà nói, quả thật là rơm rạ cứu mạng. Nên bọn họ ân cần tôn trọng là điều cần thiết.
Bất quá, Đôn"
"Mẫu thân ơi! Con mỏi chân quá, người bế con đi ạ!"
Mắt thấy bên cạnh có quá nhiều người đang nhìn, hơn nữa từ trước đến nay Mạc Túc đối với yêu cầu của nữ nhi nhà mình cơ hồ là hữu cầu tất yếu. Vì vậy, nàng ngồi xổm xuống, giang hai tay ra và nói:
"Đến! Mẫu thân bế con!"
Mạc Du Hồng ánh mắt sáng rỡ, cười khúc khích nhào vào trong lòng ngực của Mạc Túc, hai tay ôm lấy cổ của nàng.
Mạc Túc hơi sửa một chút tư thế cho thoải mái, dự định đứng lên. Nhưng lúc này đây, một đạo bóng dáng bỗng nhiên phủ xuống, che kín cả tầm mắt, Mạc Túc cảm giác trước ngực nhẹ tâng, kèm theo một giọng nói tràn đầy ý cười:
"Sau này, những chuyện nặng nhọc khó khăn cứ để cho ta làm. Nữ nhân phải nên được nuông chiều và yêu thương!"
Mạc Túc nhìn bóng dáng cao lớn vững chãi trước mặt, có thể là lần đầu tiên bế người, nên cánh tay hắn hơi cứng đờ, nhưng động tác lại ổn thật sự, Mạc Du Hồng thuận theo bản năng ôm lấy cổ người, ngồi gọn trong lòng của hắn.
Mắt thấy nữ nhi không giãy dụa, nên Mạc Túc có nhiều lời muốn nói cũng đành phải thu hồi, nàng buông thỏng hai tay đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói:
"Đa tạ!"
Đế Mặc Thần cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu, ôn nhu nhìn nữ hài trong ngực mình. Cảm giác rất khác lạ, ấm ấm, nhu nhu, như gió nhẹ thổi qua kẽ lá, lại thần kỳ mà lấp đầy những khoảng không vô định trong cõi lòng hắn.
Mạc Du Hồng tò mò đưa tay sờ lên mặt nạ của Đế Mặc Thần, híp mắt nỉ non:
"Thúc thúc tại sao phải đeo mặt nạ vậy!?"
Đế Mặc Thần ôm nữ hài, nhẹ giọng nói:
"Bởi vì dung mạo của thúc thúc quá khiến người khác phải ghen tỵ, cho nên thúc thúc phải che lại bớt. Nếu không sẽ bị người khác bắt đi."
Nói thật, trong lòng Đế Mặc Thần có một chút hụt hẫng, bởi vì hai đứa nhỏ vẫn không chịu gọi hắn một tiếng "phụ thân".
Bất quá hắn cũng không vội, người ở trước mắt lại không thể chạy đi được. Hắn nhất định có cách khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện gọi hắn.
Mạc Du Hồng che miệng cười khúc khích, tròng mắt xoay chuyển một cách giảo hoạt, nũng nịu nói:
"Nhưng mà tiểu Hồng thật sự muốn nhìn mặt của thúc thúc nha."
Đế Mặc Thần trìu mến nhìn đứa nhỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, vui vẻ nói:
"Chỉ cần con thích! Tối nay về thúc thúc gỡ mặt nạ, chỉ cho riêng một mình con xem thôi. Có được không!?"
"Được ạ! Hoan hô thúc thúc!" Mạc Du Hồng vỗ tay, vui vẻ cười đùa.
Mạc Túc nhìn hai người hỗ động một cách thân thiết, tầm mắt hơi mờ mịt, đáy lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Cổ nhân nói đúng, lá nào rồi cũng rụng về cội mà!
Mà bốn người làm bóng đèn phía sau, khi không bị thồn cho một họng thức ăn cho chó, nhưng không ai cảm thấy khó chịu, ngược lại còn vui sướng không thôi.
Đế Thanh Hàn bỗng chốc nhìn về phía nam hài Mạc Vân Long, chà xát hai tay vào nhau rồi hỏi:
"Tiểu Long, con có mỏi chân không? Để thúc thúc cõng con nè?"
Ừm! Ngẫm lại được cõng cháu trai trên lưng, hình như cũng rất phấn khích.
Đáng tiếc, ảo tưởng là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc. Mạc Vân Long ngửa lên gương mặt uy nghiêm như ông cụ non, khinh bỉ Đế Thanh Hàn:
"Con không thèm! Con đã lớn rồi, có thể tự đi được trên đôi chân của mình. Không cần phiền thúc thúc đâu!"
Mắt thấy sắc mặt Đế Thanh Hàn cứng ngắc mờ mịt, Mạc Cửu nhịn không được mà cười nhạo ra tiếng.
Cho ngươi nhiệt tình, đáng đời!
Đế Thanh Hàn ôm trái tim, vẻ mặt ai oán nhìn Mạc Vân Long:
"Tiểu Long, con làm ta tổn thương quá!"
Vì cái gì? Mà hắn lại bị phân biệt đối xử thế này?
Mạc Vân Long trợn trắng mắt, hừ nhẹ nói:
"Trái tim thúc làm bằng pha lê à? Nói vỡ là vỡ, vậy cũng không khỏi quá yếu ớt một chút."
Lần này thì ngay cả Giang Nguyệt, Phong hộ pháp cũng run rẩy khóe miệng, áp lực không phát ra tiếng cười lớn.
Cái trình độ độc miệng này, quả thật i chang như chủ tử. Không hổ là một khuôn đúc ra tới.
Tam công tử, mặc niệm cho ngươi hai giây.
Đế Thanh Hàn cảm thấy trời đất u ám, sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Đế Mặc Thần ôm nữ hài, ánh mắt lại nhìn xuống nam hài, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tự hào.
Nghĩ tới cái gì, hắn khẽ đưa mắt nhìn qua Mạc Túc, bất quá lại chỉ nhìn thấy sườn mặt lạnh lẽo của nàng. Hắn hơi thở dài, đáy lòng cười khổ không thôi.
Khi nào thì nàng mới chịu tha thứ cho hắn đây?
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng đi qua, Đế Mặc Thần vậy mà kiên nhẫn bế Mạc Du Hồng cả đoạn đường dài gần nửa giờ, ấy vậy mà không có một tiếng than thở hay sắc mặt nhăn nhó gì cả.
Mạc Cửu lúc này cũng nhìn Đế Mặc Thần bằng ánh mắt khác, đáy lòng âm thầm bội phục.
Mạc Du Hồng càng lớn thì thể trạng càng nặng, ba mươi sáu người của Thiết Ưng Đội còn chưa có ai đủ kiên nhẫn bế nàng trong thời gian dài như vậy đâu.
Mặt trời nhô lên cao, đoàn người rốt cuộc tới trước cổng lớn của Đông Phương gia tộc.
Từ xa đã nhìn thấy Đông Phương Thắng Hà, Đông Phương Hạo Hiên và hai vị trưởng lão đứng ngóng trông ở trước cửa.
Hiện tại Mạc Túc đối với nhà họ Đông Phương mà nói, quả thật là rơm rạ cứu mạng. Nên bọn họ ân cần tôn trọng là điều cần thiết.
Bất quá, Đôn"
/218
|