Mấy người Hạ Trì Uyển là cùng một thế hệ với Hạ Phù Dung, cho nên không cần canh giữ ở bên cạnh Hạ Phù Dung, trò chuyện bày tỏ quan tâm xong, liền rời đi.
Mà Hạ Lê Hi bởi vì một lòng trông coi Hạ Tử Kỳ đang bị bệnh, hoàn toàn không rảnh để tự mình đi thăm Hạ Phù Dung, nên chỉ phái nha hoàn tới hỏi thăm một tiếng.
Bất quá, trước khi Hạ Trì Uyển đi, hướng Hạ Bá Nhiên xin chỉ thị một việc.
"Phụ thân, bởi vì thứ tỷ gặp chuyện không may, Thu di nương chịu kích thích không nhỏ. Mặc dù Đại đệ đã tiến cung đi mời ngự y rồi, nhưng mà tình huống của thứ tỷ sau này, cũng không biết trước được."
Hạ Trì Uyển hành lễ với Hạ Bá Nhiên, "Xưa nay Thu di nương luôn yêu thương thứ tỷ, vừa mới thấy thứ tỷ như vậy thì đã hôn mê bất tỉnh rồi. Vốn dĩ con muốn chờ một thời gian mới tiếp nhận việc quản lý tướng phủ, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, không bằng bây giờ nữ nhi liền nhận lấy việc quản lý đi. Cũng là để cho Thu di nương có thể toàn tâm toàn ý chiếu cố thứ tỷ, bằng không, Thu di nương quá vất vả rồi."
Đối với người bên cạnh, Thu di nương vô cùng ác độc, cho dù là hại người khác mất mạng, mắt cũng không nháy một cái.
Chỉ có điều, Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên lại là điểm chí mạng của Thu di nương.
Trong hai người kia, không cần biết là ai gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đối với Thu di nương mà nói, đều là đả kích mãnh liệt.
Vốn dĩ cho rằng Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung chỉ giả vờ đùa giỡn một hồi, không ngờ chuyện đùa lại hóa thành thật, do đó đã kích thích Thu di nương.
"Cũng tốt." Hạ Bá Nhiên hơi chần chờ, cảm thấy Hạ Phù Dung xảy ra chuyện như vậy, nếu như lại thu hồi quyền lực của Thu di nương , có phải là quá lạnh bạc rồi hay không.
Chỉ là, Thu thị cực kỳ để ý bệnh của Hạ Phù Dung, cũng là sự thực.
Nếu để cho Thu thị một bên cấp bách lo lắng bệnh của Phù nhi, một bên lại vội vàng lo liệu chuyện tình trong quý phủ, đúng thật là rất mệt mỏi.
Bởi vì lo lắng như vậy, cho nên Hạ Bá Nhiên mới đáp ứng.
Được Hạ Bá Nhiên đồng ý, Hạ Trì Uyển liền sai người đem tất cả sổ sách lớn nhỏ từ trong phòng của Thu di nương chuyển qua.
Nguyệ Quý mặc dù có lòng muốn ngăn cản, chỉ tiếc không ngăn được được, dù sao chuyện này chính là được lão gia cho phép đấy.
Nguyệt Quý tự nhiên cũng kiếm cơ giúp Thu di nương, hy vọng kéo dài mọi chuyện đến khi Thu di nương tỉnh dậy xử lý.
Thế nhưng Hạ Trì Uyển nói, đem sổ sách dọn đi trước, về phần chìa khóa trong khố phòng, đợi đến lúc Thu di nương tỉnh, nàng lại đến lấy cũng không muộn.
Vì thế, Nguyệt Quý trơ mắt nhìn nha hoàn trong viện Hạ Trì Uyển, bưng từng chồng sổ sách một rời khỏi viện của Thu di nương.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thạch Tâm vốn đang vui mừng, lại phát hiện trên mặt tiểu thư nhà mình lại không có vẻ gì là vui thích cả.
"Thạch Tâm, ngươi cảm thấy cha ta đối đãi thứ tỷ như thế nào?" Giọng Hạ Trì Uyển bỗng trở nên xa xăm.
"Tướng gia đối xử với đại tiểu thư thật tốt." Thạch Tâm khẽ nhìn sắc mặt Hạ Trì Uyển, nhẹ nhàng nói, "Đại tiểu thư bị con ngựa làm bị thương, nhìn ra được, tướng gia rất là sốt ruột, một mực canh giữ ở bên cạnh đại tiểu thư, không muốn rời đi."
"Đúng vậy, cha ta thật sự rất tốt với thứ tỷ." Giọng Hạ Trì Uyển càng thêm mơ hồ rồi.
"Vậy ngươi cảm thấy, phụ thân đối đãi với các muội muội của ta như thế nào?" Hạ Trì Uyển hỏi tiếp.
"Tướng gia đối xử với các tiểu thư khác cũng là tốt, Tam tiểu thư tuy điêu ngoa, nhưng mà tướng gia cũng rất bao dung. Tứ tiểu thư lạnh lùng, nhưng mà tướng gia vẫn sủng ái như thường. Ngũ tiểu thư là nữ nhi nhỏ nhất của tướng gia, tướng gia thiên vị một chút, cũng là tự nhiên."
Thạch Tâm trả lời theo thực tế.
"Như vậy ngươi cảm thấy, phụ thân đối đãi ta như thế nào?" Hạ Trì Uyển ngẩng đầu lên, nhìn Thạch Tâm bằng ánh mắt tĩnh mịch.
Lúc nghe thấy Hạ Trì Uyển hỏi vấn đề này, Thạch Tâm và Bão Cầm đều trở nên căng thẳng, hồi hộp nhìn Hạ Trì Uyển.
Mà Hạ Lê Hi bởi vì một lòng trông coi Hạ Tử Kỳ đang bị bệnh, hoàn toàn không rảnh để tự mình đi thăm Hạ Phù Dung, nên chỉ phái nha hoàn tới hỏi thăm một tiếng.
Bất quá, trước khi Hạ Trì Uyển đi, hướng Hạ Bá Nhiên xin chỉ thị một việc.
"Phụ thân, bởi vì thứ tỷ gặp chuyện không may, Thu di nương chịu kích thích không nhỏ. Mặc dù Đại đệ đã tiến cung đi mời ngự y rồi, nhưng mà tình huống của thứ tỷ sau này, cũng không biết trước được."
Hạ Trì Uyển hành lễ với Hạ Bá Nhiên, "Xưa nay Thu di nương luôn yêu thương thứ tỷ, vừa mới thấy thứ tỷ như vậy thì đã hôn mê bất tỉnh rồi. Vốn dĩ con muốn chờ một thời gian mới tiếp nhận việc quản lý tướng phủ, nhưng mà nhìn tình hình hiện tại, không bằng bây giờ nữ nhi liền nhận lấy việc quản lý đi. Cũng là để cho Thu di nương có thể toàn tâm toàn ý chiếu cố thứ tỷ, bằng không, Thu di nương quá vất vả rồi."
Đối với người bên cạnh, Thu di nương vô cùng ác độc, cho dù là hại người khác mất mạng, mắt cũng không nháy một cái.
Chỉ có điều, Hạ Phù Dung và Hạ Tử Hiên lại là điểm chí mạng của Thu di nương.
Trong hai người kia, không cần biết là ai gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đối với Thu di nương mà nói, đều là đả kích mãnh liệt.
Vốn dĩ cho rằng Hạ Tử Hiên và Hạ Phù Dung chỉ giả vờ đùa giỡn một hồi, không ngờ chuyện đùa lại hóa thành thật, do đó đã kích thích Thu di nương.
"Cũng tốt." Hạ Bá Nhiên hơi chần chờ, cảm thấy Hạ Phù Dung xảy ra chuyện như vậy, nếu như lại thu hồi quyền lực của Thu di nương , có phải là quá lạnh bạc rồi hay không.
Chỉ là, Thu thị cực kỳ để ý bệnh của Hạ Phù Dung, cũng là sự thực.
Nếu để cho Thu thị một bên cấp bách lo lắng bệnh của Phù nhi, một bên lại vội vàng lo liệu chuyện tình trong quý phủ, đúng thật là rất mệt mỏi.
Bởi vì lo lắng như vậy, cho nên Hạ Bá Nhiên mới đáp ứng.
Được Hạ Bá Nhiên đồng ý, Hạ Trì Uyển liền sai người đem tất cả sổ sách lớn nhỏ từ trong phòng của Thu di nương chuyển qua.
Nguyệ Quý mặc dù có lòng muốn ngăn cản, chỉ tiếc không ngăn được được, dù sao chuyện này chính là được lão gia cho phép đấy.
Nguyệt Quý tự nhiên cũng kiếm cơ giúp Thu di nương, hy vọng kéo dài mọi chuyện đến khi Thu di nương tỉnh dậy xử lý.
Thế nhưng Hạ Trì Uyển nói, đem sổ sách dọn đi trước, về phần chìa khóa trong khố phòng, đợi đến lúc Thu di nương tỉnh, nàng lại đến lấy cũng không muộn.
Vì thế, Nguyệt Quý trơ mắt nhìn nha hoàn trong viện Hạ Trì Uyển, bưng từng chồng sổ sách một rời khỏi viện của Thu di nương.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Thạch Tâm vốn đang vui mừng, lại phát hiện trên mặt tiểu thư nhà mình lại không có vẻ gì là vui thích cả.
"Thạch Tâm, ngươi cảm thấy cha ta đối đãi thứ tỷ như thế nào?" Giọng Hạ Trì Uyển bỗng trở nên xa xăm.
"Tướng gia đối xử với đại tiểu thư thật tốt." Thạch Tâm khẽ nhìn sắc mặt Hạ Trì Uyển, nhẹ nhàng nói, "Đại tiểu thư bị con ngựa làm bị thương, nhìn ra được, tướng gia rất là sốt ruột, một mực canh giữ ở bên cạnh đại tiểu thư, không muốn rời đi."
"Đúng vậy, cha ta thật sự rất tốt với thứ tỷ." Giọng Hạ Trì Uyển càng thêm mơ hồ rồi.
"Vậy ngươi cảm thấy, phụ thân đối đãi với các muội muội của ta như thế nào?" Hạ Trì Uyển hỏi tiếp.
"Tướng gia đối xử với các tiểu thư khác cũng là tốt, Tam tiểu thư tuy điêu ngoa, nhưng mà tướng gia cũng rất bao dung. Tứ tiểu thư lạnh lùng, nhưng mà tướng gia vẫn sủng ái như thường. Ngũ tiểu thư là nữ nhi nhỏ nhất của tướng gia, tướng gia thiên vị một chút, cũng là tự nhiên."
Thạch Tâm trả lời theo thực tế.
"Như vậy ngươi cảm thấy, phụ thân đối đãi ta như thế nào?" Hạ Trì Uyển ngẩng đầu lên, nhìn Thạch Tâm bằng ánh mắt tĩnh mịch.
Lúc nghe thấy Hạ Trì Uyển hỏi vấn đề này, Thạch Tâm và Bão Cầm đều trở nên căng thẳng, hồi hộp nhìn Hạ Trì Uyển.
/255
|