"Hạ Trì Uyển, đúng, ngươi là đích nữ, ta tốt xấu cũng coi như là tỷ tỷ của ngươi, thế nhưng ngươi đối với ta một xíu tôn trọng cũng không có. Đối xử với người nên có qua có lại, ngươi lui một, ta liền trả lại ngươi ba phần. Chúng ta cứ như vậy mà ầm ĩ xuống dưới, có ý nghĩa sao? Quay lại như trước đây không tốt sao? Ta với ngươi coi nhau như là tỷ muội tốt mà đối đãi, sau này nếu như có chuyện gì, ta cùng nương đều sẽ tính toán giúp ngươi. Hạ Trì Uyển, cho dù ngươi là đích nữ tướng phủ , nhưng tại đây trong tướng phủ , sức một người cũng chẳng làm nên chuyện gì. Ngươi cho là ba di nương khác của cha, đều là người tốt sao, các thứ muội, thứ đệ kia, mỗi người đều là hạng người lương thiện sao!" Hạ Phù Dung nói xong lời cuối cùng bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Hạ Trì Uyển không khách khí trả lời, "Thật tốt một câu đối đãi như tỷ muội, Hạ Phù Dung, chớ đem lời nói tô vẽ xinh đẹp như vậy. Ngươi coi ta là tỷ muội, chẳng qua cũng là coi trọng cái cái thân phận đích nữ này của ta. Nói cách khác, vì sao ngươi không cùng các thứ muội thứ đệ kia thân cận đi. Ngươi lui một, ta liền trả lại ngươi ba phần, tính toán thật hay đi, nổ một quả thật là đủ vang . Ngươi thông minh, chớ đem người khác đều coi là ngu ngốc đi!"
"Nói là cầu hoà, ta căn bản một chút đều không nhìn ra, ngươi có ý tứ cầu hoà . Ngươi tới chỗ này của ta, là để tìm thêm phiền toái cho ta đúng không. Bởi vì ngươi hận ta ở trước mặt cha vạch trần lời nói dối của ngươi, hận cha bởi vậy phạt ngươi bị cấm túc một tháng đi!"
"Tiểu, tiểu thư, không nên ầm ĩ nữa. Đúng như đại tiểu thư nói vậy đó, tiểu thư chỉ có một người, nếu là sau khi xuất giá, cần phải có thiếu gia trong nhà giúp đỡ tính toán. Đừng quên, Thu di nương có một thiếu gia, tiểu thư có một đệ đệ a." Thanh Hà nước mắt nhẫn nhịn mà nói.
"Chén trà nguội lạnh, không có mùi vị, Thạch Tâm, đem đổi cho Thanh Hà ly trà mới." Hạ Trì Uyển nhìn cũng không nhìn, liếc mắt, lạnh giọng nói.
Thạch Tâm nghe xong, ánh mắt sáng lên, cầm lấy ấm trà nhỏ ở trên lò đốt, đem nước đang nóng, một lần nữa rót một chén đưa cho Thanh Hà.
Thanh Hà kêu đau một tiếng, “đinh đương”, bộ ấm chén men sứ màu sắc và hoa văn tốt nhất kia thế nhưng bị vỡ một cái!
Bộ ấm chén men sứ hoa văn này, bởi vì được nung rất tốt, thế nhưng biến hóa thành nhiều đóa hồng mai ấn tuyết phiêu, cực kỳ trân quý.
Ban đầu nung ra, chỉ được có năm bộ, trong đó một bộ, bị người vung tiền như rác, đưa cho nương của nàng, sau lại do nương nàng, chuyển giao cho nàng.
Nếu như là trước kia, một bộ men sứ có hoa văn này dù là di vật của mẫu thân nàng để lại, nhưng dưới sự xúi giục của nha đầu Thanh Hà kia, nhất định nàng sẽ nghe theo, đưa cho Hạ Phù Dung.
Cái chén vừa vỡ, trong mắt Hạ Trì Uyển hiện lên một tia không nỡ, yêu thương tan vỡ, coi như cùng với mẫu thân đã chết của nàng giống nhau!
Thấy tình huống này, Hạ Phù Dung tức giận đến mức trực tiếp quăng Thanh Hà một cái tát. Ở trong mắt của Hạ Phù Dung, đồ của Hạ Trì Uyển gì đó, sớm muộn đều là của nàng.
"Đại tiểu thư tha mạng, đại tiểu thư tha mạng." Thanh Hà có thể nào không biết bộ chén này Hạ Phù Dung thèm muốn đã lâu, chỉ có điều, bị đánh một tát này, trong lòng cực kỳ không cam tâm. Trong ngày thường, đại tiểu thư vẫn luôn nịnh bợ nàng đó!
"Đại tiểu thư, chúng nô tỳ vốn dĩ da dày thịt béo, chớ để bị thương hai tay non mịn của tiểu thư, lau tay một chút đi." Thạch Tâm ân cần mà đưa khăn cho Hạ Phù Dung.
Nghe xong Thạch Tâm nói, Hạ Phù Dung nhất thời cảm thấy thoả đáng, "Muội muội thật sự là rất may mắn, nha hoàn này thế nhưng đúng là một người hợp ý”.
Chỉ là, lúc Hạ Phù Dung liếc về phía Thạch Tâm thấy trên tay nàng ta bẩn thỉu thì sửng sốt một chút, nhất là từ trên người của Thạch Tâm ngửi thấy được một mùi lạ xong, mặt của Hạ Phù Dung cũng thay đổi.
"Ngươi. . . Ngươi ở nơi này của muội muội là làm cái gì?"
"Hồi tiểu thư, nô tỳ là người chuyên môn đem “hương” ban đêm của tiểu thư đi đổ. Bởi vì ngày hôm qua thu “hương” hơi muộn, vì vậy nô tỳ vừa mới xong công việc." Thạch Tâm đàng hoàng trả lời.
Hạ Trì Uyển không khách khí trả lời, "Thật tốt một câu đối đãi như tỷ muội, Hạ Phù Dung, chớ đem lời nói tô vẽ xinh đẹp như vậy. Ngươi coi ta là tỷ muội, chẳng qua cũng là coi trọng cái cái thân phận đích nữ này của ta. Nói cách khác, vì sao ngươi không cùng các thứ muội thứ đệ kia thân cận đi. Ngươi lui một, ta liền trả lại ngươi ba phần, tính toán thật hay đi, nổ một quả thật là đủ vang . Ngươi thông minh, chớ đem người khác đều coi là ngu ngốc đi!"
"Nói là cầu hoà, ta căn bản một chút đều không nhìn ra, ngươi có ý tứ cầu hoà . Ngươi tới chỗ này của ta, là để tìm thêm phiền toái cho ta đúng không. Bởi vì ngươi hận ta ở trước mặt cha vạch trần lời nói dối của ngươi, hận cha bởi vậy phạt ngươi bị cấm túc một tháng đi!"
"Tiểu, tiểu thư, không nên ầm ĩ nữa. Đúng như đại tiểu thư nói vậy đó, tiểu thư chỉ có một người, nếu là sau khi xuất giá, cần phải có thiếu gia trong nhà giúp đỡ tính toán. Đừng quên, Thu di nương có một thiếu gia, tiểu thư có một đệ đệ a." Thanh Hà nước mắt nhẫn nhịn mà nói.
"Chén trà nguội lạnh, không có mùi vị, Thạch Tâm, đem đổi cho Thanh Hà ly trà mới." Hạ Trì Uyển nhìn cũng không nhìn, liếc mắt, lạnh giọng nói.
Thạch Tâm nghe xong, ánh mắt sáng lên, cầm lấy ấm trà nhỏ ở trên lò đốt, đem nước đang nóng, một lần nữa rót một chén đưa cho Thanh Hà.
Thanh Hà kêu đau một tiếng, “đinh đương”, bộ ấm chén men sứ màu sắc và hoa văn tốt nhất kia thế nhưng bị vỡ một cái!
Bộ ấm chén men sứ hoa văn này, bởi vì được nung rất tốt, thế nhưng biến hóa thành nhiều đóa hồng mai ấn tuyết phiêu, cực kỳ trân quý.
Ban đầu nung ra, chỉ được có năm bộ, trong đó một bộ, bị người vung tiền như rác, đưa cho nương của nàng, sau lại do nương nàng, chuyển giao cho nàng.
Nếu như là trước kia, một bộ men sứ có hoa văn này dù là di vật của mẫu thân nàng để lại, nhưng dưới sự xúi giục của nha đầu Thanh Hà kia, nhất định nàng sẽ nghe theo, đưa cho Hạ Phù Dung.
Cái chén vừa vỡ, trong mắt Hạ Trì Uyển hiện lên một tia không nỡ, yêu thương tan vỡ, coi như cùng với mẫu thân đã chết của nàng giống nhau!
Thấy tình huống này, Hạ Phù Dung tức giận đến mức trực tiếp quăng Thanh Hà một cái tát. Ở trong mắt của Hạ Phù Dung, đồ của Hạ Trì Uyển gì đó, sớm muộn đều là của nàng.
"Đại tiểu thư tha mạng, đại tiểu thư tha mạng." Thanh Hà có thể nào không biết bộ chén này Hạ Phù Dung thèm muốn đã lâu, chỉ có điều, bị đánh một tát này, trong lòng cực kỳ không cam tâm. Trong ngày thường, đại tiểu thư vẫn luôn nịnh bợ nàng đó!
"Đại tiểu thư, chúng nô tỳ vốn dĩ da dày thịt béo, chớ để bị thương hai tay non mịn của tiểu thư, lau tay một chút đi." Thạch Tâm ân cần mà đưa khăn cho Hạ Phù Dung.
Nghe xong Thạch Tâm nói, Hạ Phù Dung nhất thời cảm thấy thoả đáng, "Muội muội thật sự là rất may mắn, nha hoàn này thế nhưng đúng là một người hợp ý”.
Chỉ là, lúc Hạ Phù Dung liếc về phía Thạch Tâm thấy trên tay nàng ta bẩn thỉu thì sửng sốt một chút, nhất là từ trên người của Thạch Tâm ngửi thấy được một mùi lạ xong, mặt của Hạ Phù Dung cũng thay đổi.
"Ngươi. . . Ngươi ở nơi này của muội muội là làm cái gì?"
"Hồi tiểu thư, nô tỳ là người chuyên môn đem “hương” ban đêm của tiểu thư đi đổ. Bởi vì ngày hôm qua thu “hương” hơi muộn, vì vậy nô tỳ vừa mới xong công việc." Thạch Tâm đàng hoàng trả lời.
/255
|