Phù Vân Hoa

Chương 65: Chuyện ở Cao Triều

/65


Phương Nam là vùng đất giàu có phì nhiêu, quanh năm nắng ấm, mùa đông rất ngắn mà xuân thì dài. Ở đó có Tứ đại cường quốc bao gồm Chu Việt, Thịnh Thế, Cao Triều và Bình Ngô. Mấy nghìn năm qua đi, bốn nước này vẫn dằn co chiếm lấy một vùng trời không thể xâm phạm.

Cao Triều là quốc gia có ba mặt giáp địch, một mặt giáp biển lớn, địa thế bất lợi hơn hết. Hoàng tộc Cao Triều đời đời sống với nổi lo loạn lạc. Quân đội Cao Triều lúc nào cũng chú trọng rèn luyện, tổ chức, quân trong dân và dân trong quân. Lịch sử cho thấy không dưới ba lần Cao Triều bị Chu Việt, Bình Ngô và Thịnh Thế ba phía tính kế. Một địch ba trải qua nghìn năm nhưng chưa từng bại. Vậy mới nói, người dân Cao Triều ai ai cũng võ nghệ tinh thông, hễ có biến là vứt cày, vứt cuốc đi đánh giặc. Cao Triều nhìn như trái hồng mềm nhưng thực ra là quả kịch độc.

Năm Cao Triều Hòa Nghi Thị thứ hai mươi tám, hoàng đế Hòa Nghi Cảnh An có ba con gái và năm con trai. Đến tuổi bốn mươi mà ông chưa lập Thái tử, làng sóng tranh chấp giữa các hoàng tử âm thâm nổi bão. Hoàng hậu không có trưởng nam, chỉ có một cô con gái bảo bối. Tương truyền hoàng hậu vốn không thể mang thai, ai ngờ vào một ngày xuân bà nằm mộng, thấy một tiên nhân trên trời giáng xuống, nói rằng bà sắp có con, đứa trẻ phải đặt tên là “Hàn Mai”. Đúng chín tháng sau, Tam công chúa chào đời, danh gọi Hòa Nghi Hàn Mai.

Hàn Mai công chúa từ nhỏ xinh đẹp, là tim gan của mẫu hậu và phụ hoàng. Đến tuổi mười sáu đột nhiên mắc chứng bệnh kì lạ, đêm không ngủ, ngày thì nói cười như điên, hễ cao hứng là đem nô tì ra đánh chết. Hoàng đế kinh sợ cho bố cáo thiên hạ tìm đại phu và pháp sư danh tiếng. Cuối cùng một vị đạo sĩ cao cường đã xuất hiện, khẳng định mình có thể chữa lành cho công chúa, điều kiện tiên quyết là phải gả nàng cho hắn!

Hoàng đế nổi giận lôi đình, cho binh lính đánh đạo sĩ 500 đại bản. Bị đánh xong, đạo sĩ vẫn tươi cười đứng lên, một chút đau đớn cũng không có. Chuyện lạ tới tai hoàng hậu, vì quá thương con mà bà cắn răng bàn với hoàng đế. Thôi thì đành để con gái ủy khuất, miễn sao nàng sống khỏe mạnh, tên đạo sĩ kia mặt mày cũng rất tuần lãng, bản lĩnh càng không tầm thường.

Một đêm nọ, đạo sĩ thình lình rời giường khi trời chưa sáng. Hắn men theo bờ tường đi về phía Tây cung điện đổ nát. Chỗ này vốn là phế tích của triều đại trước, đã bị xem là cấm địa từ lâu. Khi hắn tới cái giếng cạn nằm sâu trong Tây cung, thình lình phát hiện ở đây không phải chỉ có mỗi mình. Một nam nhân lẳng lặng đứng bên miệng giếng, trên tay còn có một chiếc quạt giấy. Trời đột nhiên nổi gió, cát bụi trong phế tích bay mịt mù, rồi tiếng cười thất thanh ma quái vang lên…

- A ha ha ha ha… trả mạng cho ta, trả con cho ta, trả thiên hạ lại cho ta…

Từ miệng giếng, ma hồn bốc lên như làng khói, hiện hình là một cô gái váy áo xinh đẹp. Đạo sĩ nhíu mày, quyết định nấp vào góc cây nhìn một lát. Nam nhân áo lam không chút động dậy, hắn ngửa đầu nhìn ma hồn điên loạn đang gọi gió gọi mưa tác quái kia.

- Ngươi là Hoàng Lê Anh?

- A ha ha ha… đúng! Ta chính là Lê Anh công chúa cao quý nhất thiên hạ, ta bị phò mã phản bội, một xác hai mạng bị vùi trong cái giếng này! Ta phải trả thù Hòa Nghi gia! Bọn cướp nước, bọn soán ngôi!

Ma hồn đã hóa điên, ả tu luyện mấy trăm năm, hút nguyên khí của người trong cung mới có thể mạnh đến mức này. Nam nhân lam y từ tổn giảng giải

- Con người sống đều có kiếp. Hoàng Lê gia đã tồn tại quá lâu, làm nhiều chuyện ác, hương khói tận thì phải bị thay thế. Hòa Nghi tộc bây giờ đứng trên thiên hạ, mi nên chấp nhận điều này, lập tức buông tha cho Tam công chúa!

- A ha ha ha… buông tha? Nói nghe dễ nhỉ? Dựa vào đâu mà có người được làm công chúa ăn sung mặc sướng, ta cũng là công chúa thì bị chết oan? Ngươi chớ lắm mồm, chỉ là một phàm nhân thì đối đầu được với ta sao? Lũ đạo sĩ ngu ngốc kia đều bị ta dọa sợ chạy mất dép rồi!

Lam y nam nhân không nói gì thêm, cây quạt giấy xòe ra, như tia chớp đánh tới ma hồn. Vốn dĩ phàm nhân không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào hồn ma nhưng cây quạt kì lạ kia thì có thể!

Đạo sĩ híp mắt theo dõi trận chiến, xem ra lần này có người thay mình giải quyết yêu nữ kia rồi. Một người một ma đánh nhau mù trời tối đất, quạt giấy còn lợi hại hơn đại đao, xòe ra thu vào linh hoạt, vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp như chiếc đuôi công, nam nhân nọ ra chiêu dứt khoát, mặc dù chỉ là võ học phàm thế rất bình thường nhưng khi nắm cây quạt trong tay, hắn không còn giống một phàm nhân.

Đạo sĩ sờ cằm, nheo mắt nhìn bóng áo xanh, tên này là ai? Phàm giới từ khi nào có một người lợi hại như vậy? So chừng chục chiêu thì ma hồn đã bại. Ả bị sợi tóc của nam nhân trói chặt. Quái! Hóa ra tóc cũng trói ma được à?

Đạo sĩ từ gốc cây đi ra, đứng bên cạnh nam nhân nọ cúi nhìn ma hồn Hoàng Lê Anh đang nghiến răng quằn quại nằm bên dưới.

- Khá lắm người anh em! Xem ra lần này bản tiên không phí chút sức đã thu phục được ả rồi!

Đạo sĩ rút ra bầu rượu, hút ma hồn vào trong, cẩn thận đậy nắp.

- Ngươi muốn làm gì?

Đạo sĩ nhe răng cười, vỗ vào vai nam nhân nọ

- Đây là hồn ma thành tinh, có thể thu phục nhưng không thể giết. Phải đem nó về cho Minh giới hóa độ!

Nam nhân nhíu mày, hiển nhiên không biết có quy tắc như vậy. Hắn thu quạt nhét vào tay áo, chẳng thèm hỏi đạo sĩ là ai đã quay đầu rời đi. Mãi nhiều ngày sau, khi nhìn thấy Hàn Mai nắm tay làm nũng với nam nhân nọ, đạo sĩ mới biết hắn chính là Tứ hoàng tử của Cao Triều. Vị này tên gọi Hòa Nghi Cảnh, từ khi lên mười bốn đã theo Cửu vương gia đi trấn ở biên giới Bình Ngô, ít khi có mặt trong kinh thành. Hắn là con của một Tiệp dư, thân phận thấp, ngày thường không ai nhắc tới. Nhưng người có tầm nhìn dĩ nhiên sẽ hiểu một đạo lý: Hoàng tử thân phận càng thấp thì càng thâm hiểm. Bởi vì hắn đã tự mình sinh tồn trong chảo lửa quyền lực này, chứng tỏ đường đi nước bước từ nhỏ đã hơn người.

Hòa Nghi Cảnh đối với Tam công chúa thương yêu như muội muội, cũng chỉ có nàng thực xem hắn là ca ca. Bởi vì từ biên ải nghe tin nàng bị bệnh, lại nghe nói phụ hoàng đồng ý gả nàng cho một đạo sĩ vô danh, Hòa Nghi Cảnh liền không quản đường xa giục ngựa chạy về. Đạo sĩ – mấy gả lừa gạt này hắn thấy đã nhiều, toàn là lũ giả thần giả quỷ vô tích sự. Hòa Nghi Cảnh muốn tự mình cứu em gái rồi vạch mặt tên lừa đảo với phụ hoàng.

Đạo sĩ cảm thấy mình bị ngán đường, không thể không nói chuyện nghiêm túc với vị hoàng tử này một phen.

- Ta nói này, hoàng tử đại gia! Ngài nhìn cho kĩ đi, ta không phải dân lừa đảo. Đêm đó nếu ngài không xuất hiện ta cũng đã diệt gọn Hoàng Lê Anh rồi! Ngài tốt nhất nên phân biệt trắng đen, Tam công chúa vốn là duyên phận của ta, ngài đừng phá rối chuyện tốt chứ!

Vị hoàng tử đó nhìn chằm chằm đạo sĩ, nhìn tới nổi hắn sởn da gà.

- Ngươi không phải phàm nhân, cũng không phải yêu ma, ngươi là ai?

Đạo sĩ cười hề hề, vỗ ngực tự đắc

- Ta là tiên nhân, còn là tiên nhân cao cường!

- Tiên? Thần tiên?

Đạo sĩ gật đầu, kéo cái ghế nghênh ngang ngồi trước mặt Hòa Nghi Cảnh

- Hoàng tử đại gia, ta nói ngài nghe. Ngài chỉ là phàm nhân, kiến thức hạn hẹp. Chắc ngài không biết trên đời này còn có tiên giới. Ta là người của tiên môn, họ một chữ Chế. Ta theo đuổi Hàn Mai hàng trăm kiếp rồi, bởi vì Toàn Tâm Chú ta đặt trên người nàng nên lúc nào cũng thu hút ma quái. Chặc chặc, chuyện này ta nói với ngài phiền ngài kín miệng dùm, nếu tiên môn mà biết thì ta rất thảm!

Hòa Nghi Cảnh bình thản nghe, không nghi ngờ cũng chẳng ngạc nhiên. Dẫu sao những chuyện hoang đường hơn hắn cũng trải qua cả rồi, bây giờ có người nhận mình là thần tiên hắn cũng không lạ. Hoa Nghi Cảnh nói

- Được, ta không cần biết lời ngươi đúng hay sai. Chỉ cần thắng ta, ta sẽ không truy cứu!

Rồi không thèm cho đại sĩ một phút chuẩn bị, Hòa Nghi Cảnh đá bay chiếc bàn, kiếm thẳng tắp lao tới. Đạo sĩ cũng phản xạ rất tốt, ngửa người trượt qua lưỡi kiếm, tay không giao chiến. Hòa Nghi Cảnh múa võ nhuần nhuyễn, tiếc là võ học phàm thế không đả thương được đạo sĩ. Đánh ngoại lực khó phân thắng thua, đạo sĩ phẩy ngón tay xuất ra chút tiên pháp. Hòa Nghi Cảnh thay kiếm bằng quạt dễ dàng cản lại. Đạo sĩ càng thêm tò mò về cây quạt kia, sau vài lần hắn đã nhìn rõ. Quạt thì bình thường, chỉ có hoa văn trên quạt rất không bình thường.

- Cái này… là ai cho ngươi?

Đạo sĩ bắt lấy cổ tay hắn, mắt nhìn chăm chú vào hình vẽ trên quạt. Bát quái ngũ hành, tứ tượng tứ linh, bản đồ âm dương còn thêm ma trận quái lạ chưa từng thấy. Những nhân tố tưởng chừng rời rạc lại lồng vào nhau, phải là cao nhân thế nào mới vẽ ra thứ phức tạp này? Nói cách khác, cây quạt là chia khóa đi thấu lục giới, ma tiên thần quái gì cũng đánh được, lợi hại!

Bởi vì bị cây quạt thu hút mà đạo sĩ lơ đãng một giây, kết quả bị trúng một chưởng văng ra xa. Có trời mới biết hắn kinh ngạc cỡ nào khi thấy vết máu dính trên đất. Hắn – Thiên tôn của Hoa Đông bị một phàm nhân đánh phun máu!!!

Hòa Nghi Cảnh vẫn ung dung đứng đó, mắt lóe lên ý cười khó phát hiện.

- Được rồi, ta tin ngươi, đứa nhỏ đáng thương, Tam muội giao cho ngươi!

Đạo sĩ tức nổ con mắt. Cái hoàng tử này đang trêu đùa hắn! Làm bộ làm tịch như mình khoan dung tha cho kẻ bại trận, ban phát thương hại cho người khác. Hắn – thiên tôn của Hoa Đông lại bị một phàm nhân thương hại!!??

Mấy ngày sau vẫn chưa hết buồn bực, đạo sĩ than thở với công chúa. Nàng vỗ đầu hắn an ủi:

- Thôi… chàng đừng động vào Tứ ca. Huynh ấy không phải người dễ chọc đâu! Từ khi muội còn bé đã thường chơi với Cảnh ca. Huynh ấy nói có một con thỏ hay đi theo muội. Muội nhìn xung quanh chẳng thấy con thỏ nào. Sau này huynh ấy lại nói con thỏ đó là con vật tốt, bởi vì muội bị bệnh mà nó tìm linh chi cho muội ăn. Huynh ấy còn kể Phí Chiêu viện chết vì bị Hiền phi hạ độc, linh hồn bà ta đang đeo bám theo Hiền phi trả thù… Còn nữa nha, huynh ấy còn nói hai thần giữ cửa ở tẩm cung của phụ hoàng bị ai đó dụ đi mất, không có người trông coi thì rất dễ bị yêu ma đột nhập, nhất định có kẻ động tay động chân mượn bùa ngải hành thích vua. Sau đó huynh ấy tìm hai thần giữ cửa khác niêm phong vào đại môn, đảm bảo sẽ không ai hóa giải được… Chàng nói xem, có phải Cảnh ca rất giỏi không? Từ nhỏ huynh ấy bị gọi là kẻ thần kinh vì hay nói chuyện với bức tường và nghĩ tới những điều quái gỡ, con người rất lập dị… cũng chỉ có muội mới biết bí mật này!

Đạo sĩ trầm ngâm nghe, cuối cùng nói một câu

- Tứ hoàng tử bẩm sinh có mắt âm dương, nhìn được nhiều hơn người khác. Chắc chắn về sau có cao nhân chỉ điểm nên hắn mới giỏi như vậy! Không được, ta phải đi gặp hắn một lần nữa, ta cảm thấy luồng nguyên khí trên người hắn rất quen, có khi nào là cố nhân?

Nói là làm. Đạo sĩ lại hẹn Hoàn Nghi Cảnh, nhưng lần này không đánh nhau. Hắn đề nghị hoàng tử để mình bắt mạch, tỉ mỉ nghiên cứu một chút.

- Cây quạt… là do Hoàng tổ chỉ ta đi lấy. Nó nằm trong lăng mộ của Hoàng tộc. Ta thực không biết rõ nguồn gốc…

Đạo sĩ nét mặt nghiêm trọng, mở tiên nhãn nhìn vào ấn đường của Hoàn Nghi Cảnh. Từ ngạc nhiên chuyển qua mừng rỡ, rồi khó hiểu, rồi khẳng định.

- Ai chà, hoàng tử đại gia à. “Hoàng tổ” trong miệng ngài chính là ngài ở kiếp trước, nói cách khác ngài vốn có cây quạt từ lâu, khi chết thì chôn theo rồi để lại manh mối cho kiếp sau đi tìm! Còn nữa nha… trên trán ngài có “Thái tử ấn”, xem ra Cao Triều này sẽ về tay ngài… Thái tử ấn này sẽ đi theo ngài vĩnh viễn, cho dù đầu thai chỗ nào thì cũng là mệnh thiên tử. Chỉ có điều… ngài vĩnh viễn làm một phàm nhân, nguyên thần của ngài không toàn vẹn, nó bị hạn chế ở phàm giới đời đời đi theo luân hồi!

Hòa Nghi Cảnh mặt tỉnh bơ, lạnh nhạt gật đầu

- À, ra thế…

Đạo sĩ trợn mắt, hận rèn sắt không thành thép. Cái người này… rốt cuộc có hiểu hắn nói gì không? Đạo sĩ bị xem nhẹ, hết sức bất mãn từ trên ghế đứng dậy.

- Thôi thôi, nói với ngài thật tốn nước bọt. Dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì nhiều, ta sẽ gửi lời đến thân nhân của ngài, cho họ biết ngài vẫn bình an. Cứ từ từ mà sống, kiếp này rồi kiếp khác… có khi… hạnh phúc hơn thần thiên không chừng!

Hòa Nghi Cảnh không bình luận, đưa tách ra lên uống một ngụm. Đạo sĩ thở dài phủi tay áo rời đi. Nhưng bước tới cửa hắn chợt khựng lại, đầu không di chuyển nói với người sau lưng

- Dù sao thì… cũng rất mừng vì ngài quay về, Thái Hành lão quân!

Đạo sĩ đi mất. Hòa Nghi Cảnh nhìn chung trà lạnh, lẩm bẩm một mình

- Thái Hành… tên này cũng hay!

Đỉnh Kim Tinh lại là một ngày âm u. Gia Lăng bà bà ngồi thiền trên gối đôn, vây quanh là gần một trăm đồ đệ. Trong không khí thoang thoảng hương nhang, ngưng động một tầng cổ kính xa xưa.

- Vẫn quỳ à?

- Vâng, thưa sư tổ.

- Bảo nàng về đi.

- Dạ… sư tỷ không chịu rời…

Chúng đệ tử cố hết sức cúi thấp đầu, tiếng thở cũng đè nén. Mấy ngày nay Kim Tinh môn thật căng thẳng. Ai cũng biết Tú Thanh tiên tử chính là học trò cưng nhất của Gia Lăng bà bà, xưa nay luôn ngoan ngoãn nhu mì, chưa từng làm người khác bận tâm. Nghe nói nàng cầu sư tổ một vị thuốc gọi là “Tam Duyên Hoa”, quý hiếm vô cùng, trời đất không có quá ba cây. Gia Lăng không đáp ứng, vậy là nàng kiên trì quỳ hết ngày này qua ngày khác, bất kể gió mưa, bất kể nóng lạnh. Có người trách nàng cố chấp, có người thương nàng kiên cường, mà chủ yếu vẫn là hiếu kỳ. Tú Thanh cô nương cần Tam Duyên Hoa để làm gì?

Nghe nói nàng đã náo loạn tới tận Hoa Đông, một hai ép buộc phu quân của Tố Linh minh tôn giao ra Tam Duyên Hoa. Hắn không sở hữu vật này, nàng lại dò la biết Gia Lăng bà bà đã từng có. Rồi cảnh quỳ thâu đêm suốt sáng diễn ra.

Bầu trời Kim Tinh hôm nay âm u, cánh cổng thép vàng chầm chậm mở ra, tiếng kêu cót két. Một tà áo trắng tinh tươm dừng lại ngay dưới chân nàng. Tú Thanh rung rẩy ngửa đầu nhìn.

- Sư tổ… cầu ngài…

Gia Lăng lạnh lùng ngắm nghía khuôn mặt đó, tự nhiên hồi tưởng lại khung cảnh sáu trăm năm trước, khi mà cô bé này còn sợ sệt núp sau áo choàng của lão quân…

- Tiểu Thanh, con cần gì phải thế?

Dường như động vào chỗ đau, nàng rớt rớt nước mắt, tay hèn mọn sờ vào một góc áo Gia Lăng

- Sư tổ, người thành toàn cho con đi… Kiếp này con chỉ sống để đợi chờ, cái giá nào con cũng cam nguyện!

Quanh đây có tiếng thở dài

- Tu vi của con phải tích góp bao lâu mới được? Địa vị của con hôm nay nào phải ngày một ngày hai? Có rất nhiều cách, hà cớ gì… haizzz… thật khờ!

Tú Thanh lắc đầu, đôi mắt càng thêm kiên định

- Cái gì cũng đáng giá, vì Thanh nhi yêu lão quân mà!

Gia Lăng dở khóc dở cười. Xem xem! Một cô nương khuê cát mở miệng nói yêu mạnh mẽ chưa kìa. Năm tháng để lại nhiều dấu vết trên người nàng, cũng bao gồm một tình yêu mãi về sau mới thấu hiểu. Gia Lăng bà bà tháo cây trâm cài đầu, nhẹ nhàng đưa cho nàng

- Đây, như ý nguyện của con.

Tú Thanh có phần không tin vào mắt mình. Hóa ra Tam Duyên Hoa xưa nay vẫn làm thoa cài đầu cho sư tổ. Nàng tôn sùng nhận lấy món quà, rối rít cảm ơn. Đôi mắt tròn xoe ngây ngô đó vẫn vẹn nguyên như năm nào.

- Đi đi, thành hay bại đều ở cơ duyên, hy vọng con sẽ không tiếc nuối. Ta chỉ có một lời chúc ngắn gọn: Hạnh phúc nhé, Tiểu Thanh!

***

Ở phàm giới, Cao Triều đời thứ hai mươi chín, Hòa Nghi Cảnh lên ngôi năm 20 tuổi, lấy hiệu là Thái Hành đế. Hoàn cảnh truyền ngôi năm đó êm đẹp một cách khác thường. Tiên hoàng để di chiếu có tên Tứ hoàng tử, bốn vị hoàng tử còn lại đều không phản đối, im ắng tới kì quái, làm người ta nghĩ mãi không thông. Có lẽ ông trời đứng về phía Hòa Nghi Cảnh!

Cũng đã qua 10 năm từ khi Thái Hành đế trị vì, quốc thái dân an, nội ngoại ổn định. Kể ra thì vị vua này chẳng có chi nổi bật mà cũng không có gì để chê trách. Hắn cứ nhàn nhã ung dung, xử lý trong ngoài nhẹ tựa lông hồng, chưa từng mạnh tay nhưng luôn thỏa đáng, trình tự đơn giản nhưng luôn hiệu quả. Có lẽ một đất nước cần vị vua như vậy, ôn hòa và cẩn thận, ít tham vọng và nhiều lo toan. Phong cách của hắn cũng giống như đế hiệu “thông thái hành sự”.

Vua ở độ tuổi ba mươi, triều thần và ngoại quốc nườm nượp dâng phi tử là chuyện dễ hiểu. Ngày tết đoàn viên, Bình Ngô ở phương Nam lại cống tới 20 ca kỹ. Hoàng cung náo nhiệt chưa từng thấy, rập rờn váy áo mỹ nhân. Hòa Nghi Cảnh có chút buồn ngủ, ngón tay mơ màng gõ lên ghế rồng, hoàn toàn sai nhịp so với tiếng đàn hát. Hai hàng thần tử và gia quyến vẫn nói nói cười cười, lung tung chỉ trỏ, rượu thịt tấp nập. Đêm càng về khuya, tiếng cầm càng réo rắt, rượu thơm càng say nồng, không ít kẻ trở nên phóng túng, quên mất mặt rồng mà cư nhiên tóm lấy vài vũ công, mờ ám hôn hít. Từ từ khung cảnh trở nên xa hoa đồi trụy. Lưu công công toát mồ hôi hột, lão vuốt vuốt cây phất trần, sợ sệt hỏi:

- Bệ hạ, ngài xem…

Hòa Nghi Cảnh sắp ngủ gật, hắn miễn cưỡng nâng mi mắt, nhìn chăm chăm mấy vị thần tử quần áo xộc xệch.

- Lôi chúng ra ngoài, ném vào thùng nước lạnh!

Lời vua nói vì ồn ào không ai nghe nhưng việc vua làm mọi người lập tức ý thức được. Sau khi ngự lâm quân kéo xềnh xệch ba bốn người rời đi, cả đại điện tự nhiên tắt ngúm. Hoàng đế nổi tiếng dễ dãi nhưng không có nghĩa là hắn cho phép người ta leo lên đầu, lên cổ mình. Đảo mắt nhìn một vòng yến tiệc, Hòa Nghi Cảnh cảm thấy dù sao cũng là ngày hội hè, không nên quá nghiêm túc. Hắn phất tay, nói có lệ:

- Tiếp tục đi!

Mọi người lại gượng gạo cười, khe khẽ trò chuyện, rượu chỉ dám nhấp môi, bầu không khí đông cứng kì quái. Lưu công công nhanh trí cho gọi 20 ca kỹ Bình Ngô vào giảm căng thẳng. Mỹ nhân sắc màu rập rờn, nhìn hoa cả mắt. Múa lụa là tuyệt chiêu của Bình Ngô quốc, chả mấy chốc đã khiến lòng người liêu xiêu…

Nữ múa chính theo đúng nghi thức tiến lên dâng rượu. Sau khi Lưu công công dùng kim bạc thử rượu, hoàng đế từ tốn tiếp nhận. Vị đào vừa ngọt vừa chát đánh thức tất cả giác quan. Hòa Nghi Cảnh không cầm lòng đưa mắt nhìn mỹ nhân trước mặt. Từ đó, ngài chân chính tin rằng ở đời có “nhất kiến chung tình”.

Hoàng đế mẫu mực nhất Cao Triều vì hồng nhan mà làm chuyện hoang đường. Ngài phải lòng một nàng ca kỹ, nâng tới cấp nhị phẩm Qúy cơ, tương truyền gọi là Tú cơ. Tú cơ nương nương đẹp như hoa như ngọc, một nét đẹp trong trẻo hồn nhiên mà nữ nhân trưởng thành không thể có. Hòa Nghi Cảnh không tiếc lầu son gác vàng, cẩm y ngọc thực đối đãi với nàng, không những vậy còn nhất mực chuyên sủng khiến hậu cung câm phẫn ngất trời.

Ấy thế mà Tú cơ không an phận, dã tâm ám sát hoàng đế. Nghe nói nàng dâng lên thuốc quý gọi là Tam Duyên Hoa, điều chế từ loài cây truyền thuyết, nung qua lửa phượng hoàng thành đan dược có một không hai, chức năng kéo dài tuổi thọ. Hoàng đế không chút nghi ngờ uống vào, thọ đâu không thấy, chỉ thấy trời đột nhiên kéo mây đen, sấm chớp đánh vào hoàng thành. Hòa Nghi Cảnh từ ghế rồng ngã xuống, không nói lời nào tắt thở!?

Tú cơ đóng kịch rất giỏi, nàng còn ôm bệ hạ gọi thất thanh cái gì mà… “Lão quân, lão quân…”. Cao Triều đế băng hà, cả thiên hạ vừa thương tiếc vừa căm giận, Tú cơ bị thiêu sống trên giàn hỏa. Ngày hôm đó cả kinh thành nườm nượp kéo đi xem hành quyết. Một bà lão tóc bạc phơ, phong thái bất phàm đứng giữa dòng người lặng lẽ nhìn nàng thiếu nữ ủ rũ bị trói go vào cột. Bà ta nhìn trời, thở dài thườn thượt mà nói với nam nhân bên cạnh:

- Ta sớm đoán trước kết quả này rồi.

Người nọ đội chiếc mũ rơm lụp xụp, giọng nói du dương thu hút:

- Mệnh của một người là do tạo hóa, nếu đã định mãi mãi giam ở nhân gian thì chắc chắn không thể rời khỏi. Tam Duyên Hoa thần thông tới đâu cũng không phải vật nghịch thiên. Tú Thanh cô nương dùng hết tu vi cả đời để luyện đan, lại tạo ra một phương thuốc trời đất không dung tha… Đây vốn là kết cục của nàng…

Bà lão không cam tâm, thấp giọng hỏi:

- Vậy phải làm sao, cứ thế mà kết thúc?

Nam tử nọ hơi nâng đầu, lộ ra chiếc cằm thon thả và môi mỏng hơi cười

- Cũng không hẳn vậy. Phải xem xem nhị ca yêu nàng đến mức nào…

Chuyện thần kỳ đã xảy ra. Sau khi Tú cơ bị thiêu thành tro bụi, Hòa Nghi Cảnh bật dậy từ quan tài, dọa chết khiếp cả hoàng cung. Ngài điên cuồng vì cái chết của Tú cơ, ai khuyên giải cũng không chịu tin nàng là mật thám do Bình Ngô phái tới.

Lưu công công chính là người thân tín của vua từ lúc nhỏ, lão biết nhiều bí mật kinh thiên động địa xoay quanh vị hoàng đế này, những chuyện mà bản thân lão cũng không dám tin. Hòa Nghi Cảnh biết tất tần tật mọi chuyện diễn ra trong tối, ngoài sáng, một cái liếc mắt cũng đủ thấu hiểu ẩn tình phía sau. Trong chiến tranh, ngài chỉ ngồi một chỗ cũng biết cặn kẽ đường đi nước bước quân địch. Thần tử mưu hại lẫn nhau, ngài chẳng điều tra cũng tìm đầy đủ bằng chứng và hung thủ. Lưu công công từng nghĩ bệ hạ là anh minh nhất, kì tài nhất, thông thái như một cuốn sách vạn năng. Nhưng rồi có một ngày, Hòa Nghi Cảnh tiết lộ với lão, hắn có một đôi mắt âm dương, nhìn rõ phàm tiên, thấu đáo tà ma. Cánh tay đắc lực của bệ hạ không phải người sống mà là người chết, ám vệ của bệ hạ không phải biến hóa như không khí mà họ chính là không khí – hư vô, bí ẩn, không mà có, có như không.

Hòa Nghi Cảnh đối với cuộc sống rất ít để ý. Ngài không đặc biệt thích, cũng không đặc biệt ghét điều gì, sắp đạt tới cảnh giới “thanh tịnh” trong Phật pháp, cho tới khi ngài gặp Tú cơ nương nương. Lão công công vẫn nhớ rất rõ, bệ hạ dễ dàng bị chinh phục từ cái nhìn đầu tiên, khuôn mặt thất thần của ngài đáng yêu hơn nhiều so với sự lãnh đạm thường nhật . Ngài khéo léo đưa Tú cơ vào hậu cung, sắp xếp một chỗ xa lắc xa lơ để các phi tử không làm phiền. Những năm tháng có Tú cơ làm bạn, bệ hạ rất vui vẻ, rất yêu đời, có lúc nóng giận buồn bực, có khi tủm tỉm cười một mình… ngài giống như mọi nam nhân trên đời trở nên ngốc vì yêu. Lão công công mừng thay cho bệ hạ!

Nhưng rồi tai ương ập tới, bệ hạ đột nhiên tắt thở, Tú cơ bị đem đi hỏa thiêu đền tội, thấm thoát một ngày trời đất ảm đạm, kinh thành âm u. Khi ngài hoàn sinh trở về, mọi thứ đã quá muộn.

Hòa Nghi Cảnh sống không dài, chưa bốn mươi đã lặng lẽ qua đời. Những tháng năm còn lại không ai thân thiết với ngài hơn Lưu công công và món kỉ vật Tú cơ để lại. Lão công công vẫn nhớ rất rõ, nó là một mẫu gỗ vuông vuông, bề mặt sần sùi, cứ như bị con gì gặm qua vậy. Bệ hạ lúc nhàn rỗi thường đem ra chơi, ngắm nghía đến quên ngày giờ, thật lạ!

Hòa Nghi Cảnh không có con cái, từ sau Tú cơ nương nương thì không đặt chân vào hậu cung nữa. Hoàng đế Cao Triều đời tiếp theo là con thừa tự duy nhất. Lăng tẩm của ngài được xây bí mật ở một nơi xa xôi không ai biết, trong khu Hoàng lăng chỉ là mộ giả. Chính tay lão công công mặc áo rồng cho ngài, đặt cây quạt và mẫu gỗ ngài xem như trân bảo vào quan tài, hoàn thành tâm nguyện đơn giản nhất cho vua.

Trải qua bao mấy trăm năm, phàm giới thay da đổi thịt, thiên hạ hợp rồi tan, tan rồi hợp, chẳng còn ai nhớ câu chuyện xưa về một vị hoàng đế và nàng ca kỹ. Cỏ trên nấm mộ đã xanh um tùm, cứ tưởng là một gò đất cao.

Nhân gian là như vậy, đã từng có, đã từng sống, đã từng yêu,… rồi mọi thứ vẫn quay về cát bụi như cái nguyên lý muôn thuở của luân hồi…

Giữa trưa hè, trời có nóng nhưng chuyện bán buôn ở chợ vẫn diễn ra tấp nập. Bên này bán củ cải 3 hào một cân, bên kia bán cá tươi 5 xu một lạng. Tiếng gọi khách, tiếng mời hàng, tiếng cò kè mặc cả, lâu lâu lại có tiếng mắng chửi của mấy bà đanh đá. Một đoàn xe xa hoa chen chúc trên con phố đông, tốc độ di chuyển chậm chạp. Người phu xe vừa đánh ngựa vừa lau mồ hôi nói:

- Công tử, đông đúc quá, ngài cố ngồi chờ một lát nhé.

Một thiếu niên chừng mười sáu mười lăm đưa quạt nan vén lên rèm cửa, mắt tò mò nhìn ra bên ngoài. Hạ nhân trong xe có chút lo lắng

- Ây da, ông trời của tôi ơi, ngài làm ơn đừng có nhìn lung tung, bên ngoài rất hỗn loạn.

Thiếu niên nọ chau mày

- Tiểu An Tử, ngươi im mồm không ai bảo ngươi câm!

Mấy tùy tùng lặng lẽ tiến gần hơn, bảo vệ quanh xe ngựa, bộ dạng hơi căng thẳng. Thiếu niên vẫn mở to mắt nhìn con phố nhộn nhịp, hắn tình cờ phát hiện ở sạp bán kẹo đường có một chuyện lạ. Kẹo đường là món đồ ăn vặt được ưa chuộng, nó thường có hình hài ngộ nghĩnh, màu sắc rực rỡ, ngậm que kẹo thì vị ngọt tan ra. Quầy bán kẹo trưng bày nào là mười hai con giáp, nào là đôi tân lang tân nương, còn có hoa lá, đồ vật mô phỏng rất giống. Ba người – một nữ nhân và hai tiểu hài tử đang ngồi xổm ngắm nghía. Đội hình cân đối từ cao xuống thấp. Phía sau có một nam nhân dịu dàng nhìn bọn họ.

- Chọn xong chưa?

Hắn hỏi, cả ba người đều đồng thanh:

- Lấy cái này!

Nữ nhân chỉ vào kẹo hình quả bí, nữ hài tử chỉ vào hình con thỏ, nam hài tử thì chọn một con rùa. Ba người nhìn nhau, có vẻ không ai nhường ai, kiên quyết chọn thứ mình thích

- Con thỏ này rất đẹp!

- Qủa bí dễ thương hơn!

- Đệ thích con rùa!

- Mẫu thân là người lớn, không được tranh với trẻ con!

- Đệ nhỏ nhất nhà, phải được ưu tiên!

- Nhưng tỉ là con gái, phụ thân đã dạy “Lady first!”

- Hai đứa không được ăn kẹo, ăn nhiều sẽ súng răng!

Ba mẹ con tranh giành một cây kẹo, khí thế bừng bừng. Bởi vì đấu khẩu không có kết quả, họ đồng loạt nhìn về phía nam nhân kia, ba cặp mắt long lanh mong chờ. Người nọ ho một tiếng, nói với chủ quầy:

- Lấy mỗi thứ một cây!

Thế là bọn họ mỗi người liếm một que kẹo, ba cặp mắt giống nhau híp lại thỏa mãn. Nam nhân nọ lại mua thêm hai cây, gói bằng giấy cẩn thận rồi đưa cho đứa bé trai nhỏ nhất

- Cái này cho đại ca và nhị ca của con.

Thằng bé gật gù, hai mắt tham lam dường như có tính toán riêng. Còn phái nữ nhà họ thì mãi mê liếm kẹo, không để ý trời đất gì nữa. Thiếu niên ngồi trong xe chưa từng gặp qua gia đình nào kì lạ như vậy. Đôi vợ chồng rất đẹp, tựa như thần tiên quyến lữ. Đôi hài tử rất xinh, như kim đồng và ngọc nữ. Vậy mà không có ai tò mò nhìn họ một cái. Thiếu niên nheo mắt, cố nhìn xem vấn đề nằm ở đâu. Nam nhân kia dịu dàng vừa ôm vừa kéo thê tử đã bị kẹo mê hoặc, cũng chu đáo trông chừng hai đứa bé lon ton đi trước. Hắn hờ hững quay đầu nhìn lại, ánh mắt như có như không dừng ở chiếc xe ngựa xa hoa, chạm trúng tầm nhìn của thiếu niên ngồi trong xe. Gửi lại một nụ cười nhạt quái lạ, hắn lại ôm nữ nhân kia cùng bọn trẻ biến mất, tựa như họ chưa từng xuất hiện.

Lúc này khu chợ cũng không đông đúc nữa, chiếc xe tuy chậm nhưng vẫn lăn bánh, từ từ hướng về phía kinh thành…

***

Vừa qua cổng lớn hoàng cung, đoàn người đã lập tức đổi cách xưng hô. Tiểu An Tử vui vẻ nói với thiếu niên

- Thái tử, lần này ngài lập công lớn trở về, nhất định bệ hạ sẽ trọng thưởng.

Thái tử không trả lời, hờ hững nhìn mái ngói đúc bạc sáng lấp lánh. Hoàng triều – đây mới là nơi thuộc về hắn, kiêu hãnh đứng nhìn thiên hạ, ung dung ngự ở ghế rồng – có một số người sinh ra chỉ để hoàn thành sứ mệnh đó.

Hoàng đế rất hài lòng với biểu hiện lần này của con trai, tất nhiên lại thưởng xuống không ít của ngon vật lạ, mặc dù ở Đông cung, những thứ đó chẳng hiếm. Thái tử chưa từng ngắm nhìn phần thưởng của mình, mọi thứ giao cho Tiểu An Tử sắp xếp. Hắn thay ngoại bào sạch sẽ, từ tịnh phòng trở về tẩm cung. Một tên thái giám nhìn thấy hắn liền khom lưng đứng nép vào tường. Hạ nhân trong cung nhiều như kiến, Thái tử xưa nay không để mắt tới họ. Hắn thờ ơ đi ngang qua, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đôi chân bỗng nhiên dừng lại…

- Ngươi ôm cái gì?

Thái giám sợ run người, không dám chậm trễ giơ chiếc lồng ra

- Bẩm… bẩm… nô tài định đem con vật này đi tìm đại phu…

- Con gì?

- Dạ… là một giống chuột lông trắng quý hiếm… năm trước được phương Bắc cống qua.

- Để ta xem.

Thái tử đoạt cái lồng từ tay nô tài, đưa mắt nhìn con vật bé nhỏ nằm co ro một góc, bộ dạng ốm yếu, cái đuôi đã bị cụt.

- Nó làm sao?

Hắn thấy lòng mình xót xa không hiểu được. Cục lông bé này, rốt cuộc đã bị ai hại thê thảm như vậy?

- Dạ, chuyện là như vầy: Hai tháng trước nó bị con mèo hoa của Nhị công chúa bắt được, sau khi rượt đuổi một vòng thì bị thương. May mắn có người phát hiện cứu kịp thời. Vết thương lành rồi nhưng cái đuôi… cái đuôi không mọc lại được! Sau lần ấy nó hay bị bệnh, không chịu ăn nên ốm lại còn có nhiêu đó!

Thái tử nhíu mày. Hắn không biết trong Đông cung có một con chuột như vậy, mỗi năm kì trân dị bảo được cống tặng không ít, ai mà quan tâm tới một con thú chỉ bé bằng nắm tay? Chắc chắn nó đã bị hạ nhân truyền tay nhau nuôi giữ, bọn họ nhất định không chăm sóc tốt.

- Từ giờ ta sẽ nuôi nó, ngươi mau đi gọi Ngự y tới đây!

Thái giám gãi đầu, có chút ngớ ngẩn làm theo lệnh. Khi được hỏi “Thái tử ngã bệnh à?”, tên nô tài thật thà đáp:

- Dạ không, là con chuột ngã bệnh!

Từ đó, con chuột của Thái tử trở thành “khách hàng thân thiết” của Ngự y phòng. Mấy lão Thái y buộc phải học thêm lớp thú y để trị bệnh cho nó. Chỉ cần một ngày chuột ta tỏ vẻ ủ rũ không vui, cả đám thầy thuốc phải chạy đôn chạy đáo. Thái tử lại thích hỏi những câu quái lạ, kiểu như:

- Nó là chuột đực hay cái?

- Nó mất bao lâu để trưởng thành?

- Chu kì sinh lý của họ chuột là mấy ngày?

- Một lứa chuột sinh bao nhiêu em bé? 4 đứa được không? Ta thích bốn đứa…

Trông giấc mơ của hắn, có một con chuột nhỏ mang bộ lông bạch sắc trắng tinh, lúc nào cũng tha theo mẫu gỗ để mài răng. Rồi chuột con cũng lớn dần, hóa thành một cô gái đẹp. Nàng nói rằng sẽ đợi hắn trở về, sinh một bầy chuột con. Lời hứa đó tuy đã lâu rồi nhưng vẫn còn hiệu lực. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ tới cái tên “Tú Thanh”, thanh sạch như vòm trời, tú lệ như tạo hóa…

- Thanh nhi, nàng lại đây, trẫm sẽ ôm nàng…

Ở một góc nào đó trong hoàng cung lạnh lẽo, một thân long bào không còn tôn nghiêm quỳ xuống gầm giường, giơ tay chờ đợi cô bé sợ sệt, nhút nhát của ngài. Những lúc dịu dàng ngài thích ôm bé vào lòng, thủ thỉ nói với nó:

- Thanh nhi, trẫm chờ nàng thật lâu… phải sớm lớn lên trước khi trẫm già nhé!

HẾT!


/65

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status