Sau khi đến giờ ra chơi, tôi liền tiến thẳng đến lớp học của Chân Hy. Im phăng phắc! Lớp học của cậu ấy không có ai cả. “Chính là cô ta, chính là cô ta đó, bạn gái của Chân Hy!” Lớp học ở bên cạnh ló ra rất nhiều cái đầu, những ánh mắt phát ra từ đó khiến cho toàn thân tôi toát cả mồ hôi. Nhưng… “Cô bạn gái của Chân Hy?” Cách gọi này nghe có vẻ hay hay. Tôi lén cười thầm trong lóng, cứ như là mới nhận dược món hời nào đó.
“Hứ, sao lại là cô ta được chứ?” Những cái đầu đó bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ganh ghét... “Đúng đó, đúng đó, không thể nào là thế được! Trông cô ta lực lưỡng thế kia, thích hợp làm bảo tiêu cho Chân Hy của chúng ta hơn!” “Hào Chân, cậu có bị quáng gà không đấy? Đây mà là cô bạn gái xinh đẹp mà cậu đã nói sao?” “Không phải đâu, cô gái đi bên Chân Hy lần trước tôi thấy không phải cô ta. Người đó thật sự xinh đẹp lắm!”
Tôi liền bỏ đi như bay, rời khỏi nơi thị phi bao quanh những lời đanh đá này. Ánh mắt khinh miệt và lời nói chanh chua của họ, giống như những mũi dao đâm nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Còn ở đó thêm chút nữa, tôi sợ rằng tính mạng của mình có thể không được đảm bảo. Tôi lau mồ hôi chảy nhễ nhại ra do cắm đầu chạy, thở phào một hơi nhẹ nhõm! Sắc trời từng chút một tối đi, âm âm u u, khiến người ta cảm thấy chán biết nhường nào.
Cho đến khi tôi về đến nhà ăn xong cơm tối, điện thoại của Chân Hy vẫn còn ở trong trạng thái tạm khóa. Có lẽ cậu ấy đang làm việc chăng? Tôi tự nhủ an ủi mình. Chân Hy rất thích nhiếp ảnh, thời gian còn lại sau giờ học, cậu ấy dường như cống hiến hất thời gian vào niềm đam mê nhiếp ảnh của mình. Đúng rồi, khi cậu ấy làm việc, thường không thích bị ai quấy rầy cả.
Cuối cùng, cho đến khi tôi chuẩn bị đi tắm thì Chân Hy gọi đến: “Cinrella… Bọn tôi đến rồi này!” Tâm trạng tôi chẳng mấy chốc lại cao trào sung sướng. Nhưng… Sao lại là “bọn tôi” nhỉ? Có lẽ là đông nghiệp đi nhờ xe cậu ấy chăng? Tôi không tiếp tục suy diễn nữa, bởi vì không lâu nữa tôi sẽ nghe thấy tiềng kèn xe không thể quen thuộc hơn của Chân Hy. Một hơi tôi chạy xuống lầu, ra vườn ngay, vốn chuẩn bị làm một cái ôm chầm kiểu Pháp với Chân Hy, để bày tỏ sự hoan nghênh cậu ấy ghé thăm, ngờ đâu tay mới giơ cao được nửa, chợt bị khựng lại.
Không đúng, phải nói là bất chợt tôi đã rơi vào một không gian khác, nếu không… Nếu không tại sao người mà tôi nhìn thấy không phải là Chân Hy mà là tên “Đầu lâu mỹ nam” hôm trước đã cướp tiền tôi chứ? Không biết lúc đó cơ thịt trên mặt tôi có co rút đến mức độ nhăn nhó hay không, khi tôi nhìn thấy cái tên “Đầu lâu mỹ nam” từng bước một đến gần tôi, bất giác đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, cứ tê dại mà giữ nguyên như thế. Trời ơi! Tiền mình hắn đã cướp rồi, hắn đến đây còn muốn làm gì nữa? Không lẽ… Không lẽ… Hắn đã ngắm trúng Lâu đài pha lê của mình sao? Cái dồ xấu xa, đừng có mà mơ mộng hão huyền, dù cho tôi có hy sinh tính mạng, tôi cũng không để ông cướp mất bảo bối của tôi đâu.
Hứ! Không biết luồng dũng khí đến từ đâu, khiến tôi mạnh dạn nhìn thẳng cái tên “Đầu lâu mỹ nam” thét lên một câu: “Ông muốn gì đây?!”
“Đầu lâu mỹ nam” hiển nhiên bị tiếng thét của tôi làm cho giật mình, song chỉ trôi qua mấy giây hắn lại khôi phục bản tính ngang ngược vốn có, đáp trả tôi: “Lại là cô à! Ha ha… Cô là người con gái giống con trai nhất mà tôi từng gặp. Tôi có thể làm gì cô chứ? Tránh ra!”
Đúng là sự sỉ nhục to lớn. Đáng ghét thật! Cinrella ta đây sẽ thí mạng với ngươi! Ý, ý… Chân Hy! “Cinrella!” Chân Hy cười tươi như hoa đột nhiên từ sau lưng “Đầu lâu mỹ nam” đáng ghét lủi ra. Tôi ngẩn ngơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Chân Hy. Các cậu?... Các cậu?...” Đầu óc tôi bất giác trở nên hỗn loạn. Hắn liền nhân cơ hội này ngang nhiên chạy vào nhà tôi ngay. “Cinrella, trông cậu kìa, ăn mặc mỏng manh thế kia? Mau vào nhà ngay.” Chân Hy vẫn lịch thiệp như ngày nào, suýt chút nữa cả người tôi mềm nhũn tan ra mất. Bước vào phòng khách, bất giác tôi như có cảm giác lộn nhà, thật không dám tin ở trên thế gian này lại có tên vô lại đến cùng cực như thế. Tên “Đầu lâu mỹ nam” đáng chết, dám nằm dài ra trên chiếc ghế lót nệm hình hoạt họa mà tôi yêu quí, thảnh thơi xem tivi. Đợi chút?... Miệng hắn dường như còn nhóp nhép đang ăn cái gì đó! “Trời!” Tôi kinh hãi thét lên: “Bánh kem của tôi!”
Chợt như có một luồng khí lạnh bất giác từ lòng bàn chân tôi xông thẳng lên não. Hắn dám ăn bánh kem bơ mà tôi chuẩn bị cho Chân Hy. Đáng ghét! Xấu xa! Thối tha!
“Sao thế, Cinrella?” Chắc là Chân Hy bị bộ mặt nhăn nhó uốn khúc đến nỗi biến dạng của tôi làm cho sợ hãi rồi chăng? “Xin lỗi Cinrella. Tôi quên chưa giới thiệu với cậu. Nó là em trai tôi, tên Hàn Tuyết Hàm. Cậu có thể gọi nó là Tiểu Tuyết.
“Cái gì?” Bông tuyết thuần khiết mà là như thế sao? Tôi thật không dám tin tưởng vào tai mình nữa. Ôn hòa, nhã nhặn và cực kỳ phong độ như Hàn Chân Hy mà lại có đứa em trai tồi tệ như thế sao? Ô! Tôi nhớ ra rồi. Lúc trước Chân Hy từng kể cho tôi nghe việc ba cậu ấy, Hàn thúc, vào nhiều năm trước từng có một đứa con trai riêng, mẹ của Chân Hy cũng bởi việc này mà ly dị với Hàn thúc. Không lẽ đứa bé đó chính là hắn?...
“Tiểu Tuyết. Đây là cô bạn yếu quí của anh tên là Cinrella. Em ngại gọi cậu ấy là chị, thì gọi bằng anh cũng được!” Chân Hy vô tâm mở lời nói đùa. Đột nhiên, hắn phá lên cười: “Đúng đó! Làm gì có chị nào thô l64 như thế chứ! Ha ha…” Hắn ôm bụng cười lăn lộn, suýt chút nữa đã bị nghẹn bánh kem. Trời ơi! Giả như sự hung hãn của ánh mắt có thể giết người, tôi tin rằng ánh mắt hiện giờ của tôi khẳng định có thể giết chết cái tên “Đầu lâu mỹ nam” đó mấy trăm ngàn lần. Đồ xương cốt! Xấu xa! Mi cứ việc mà ăn bánh kem của ta đi. Ăn ăn ăn, ăn chết đi! Nếu mi không phải là em trai của Chân Hy, nhất định ta sẽ đem nguyên bánh kem nhét vào mồm mi ngay!
“Ông chê cái bánh kem còn quá nhỏ chưa nhét đủ đầy miệng ông phải không, nên mới ăn nói lung tung như vậy?!” Hừ! Nể mặt Chân Hy, việc bây giờ mình nên làm, chính là nhịn nhục…
“Bé Cinrella, cậu đừng tính toán với nó làm gì, Tiểu Tuyết thật ra không phài là người xấu đâu, chỉ là hành vi của nó hơi khoa trương thôi, quen rồi sẽ ổn thôi!” Chân Hy mỉm cười khuyên giải. Ô, ô! Chỉ hơi khoa trương một chút? Chân Hy ơi, giá như cậu biết được việc hôm trước hắn đã làm với tôi, sẽ không còn nói dược những lời này nữa đâu! Tôi chỉ có thể nói rằng cậu quá từ bi thôi. Xí! Có ma mới thèm quen với loại người bại hoại như hắn. Tốt nhất là sau khi hắn rời khỏi nhà tôi thì đừng bao giờ để tôi gặp lại hắn nữa! Nhưng những lời này tôi chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thôi.
“Ừ ừ!” Tôi trả lời Chân Hy qua loa. Đột nhiên Chân Hy kéo tôi chạy thẳng lên sân thượng, hình như có gì đó muốn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Cinrella, thật ra Tiểu Tuyết mới từ nước ngoài về, nói chính xác là, nó bị trường học ở bên đó đuổi.” “Ơ! Vậy à?” Ông Trời quả thật có mắt, với tính khí của hắn không bị đuổi học mới lạ. Đáng đời!
“căn nhà trông cũng được, chỉ là có độ trong suốt quá cao thôi! Sao lại xây nhà toàn là kính không nhỉ?” Hàn Tuyết Hàm không chút động tĩnh nhảy vọt ra. Cái tên này, lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. “Này, lẽ nào cô không có chút sự riêng tư à? Mà cũng đúng thôi, bà thím thì ai đời có hứng thú tò mò chứ?” Tuyết Hàm nhai kẹo cao su cười to, tiếp tục đi “tra xét” các căn phòng khác. Đồ Tuyết Hàm ôn dịch, mi mà còn dám nói xấu nửa lời Lâu đài pha lê của ta nữa, thì đừng trách sao ta sẽ cho mi chết không toàn thây! Những lời nói của tên điên khùng đó có chút va chạm vào vết thương lòng của tôi.
“Cậu đừng để tâm, Tiểu Tuyết nó vậy đấy. Bề ngoài có vẻ như dễ dãi bất cần, thật ra thì cài gì nó cũng hiểu rõ cả, chỉ là không muốn nói ra thôi. Lần này bị nhà trường đuổi học, thật ra đối với nó là một sự tổn thương to lớn.” Chân Hy cẩn thận biện hộ cho em trai mình. Trời ơi! Loại người xấu xa như hắn sao lại có người anh hoàn mĩ như thế? Mà người đó còn là Chân Hy nữa chứ. Chì cần nghe giọng nói của cậu ấy thôi, thì tôi đã tan ra mềm nhũn cả người rồi, làm gì mà cón tức tối được gì nữa.
Trông tôi ngớ mặt ra, Chân Hy hình như đã đoán được gì đó, cẩn thận hỏi: “Cậu… Còn chờ đợi bà ấy phải không?” Trong lòng tôi chợt chột dạ hoang mang. Mặc dừ việc này đã trôi qua lâu lắm rồi, song đột nhiên bị người khác nhắc lại, tôi không thể nào mà bình thản đáp lại.
“Dù có nói gì đi chăng nữa, bà ấy cũng là mẹ cậu mà. Cậu…” Chân Hy nói. Nhưng tôi vặc lại: “Bà ấy không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ như thế, cậu đừng nói nữa. Tôi lưu lại ở đây không phải vì bà ấy, chẳng qua tôi chỉ muốn thay ba mình bảo vệ Lâu đài pha lê mà ông ấy yêu quí thôi…” Tôi làm đứt đoạn lời nói của Chân Hy, nếu không tiếp tục nói nữa, tôi sợ mình sẽ suy sụp mất. Tôi đã tốn không biết bao nhiêu năm thời gian mới quên được cơn ác mộng này, tôi từng nghĩ rằng có thể thản nhiên đối mặt, ai ngờ bây giờ?... Chân Hy ơi là Chân Hy, tự nhiên cậu lại nhắc đến chuyện này làm gì không biết! Tôi cố nín nhịn nước mắt sắp trào ra khóe mi! trái tim tôi đau quá! Thật sự rất đau!
“Được rồi, được rồi. Ngoan! Không nói nữa được chưa.” Chân Hy dịu dàng vuốt mặt tôi, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Tâm trạng bi thương như khiến tôi suy sụp, nước mắt cứ thế mà dâng trào ra. Tay chân Chân Hy lóng ngóng ôm chầm tôi vào lòng, vuốt ve tóc tôi, không ngừng nói xin lỗi. Tôi càng không nín lại được, thảm hại đáng thương như muốn đem tất cả chuyện buồn rầu phát tiết ra ngoài hết! Lẽ nào khi con gái ở trước người mình yêu thích, nước mắt cứ mặc nhiên dâng ra như điều kiện phản xạ?
“Đúng rồi… Cinrella, việc Tiểu Tuyết bị nhà trường đuổi học cậu dừng nói lại cho ba tôi biết nghe!” Chân Hy đang ôm chầm tôi đột nhiên nói ra một câu thế đó. Bờ vai của tôi lúc nãy còn lay động kịch liệt phút chốc đạ tê cứng. Dễ ghét thật! Đúng là lãng phí tình cảm! Cái cậu này, tuy rằng đang ôm chầm tôi, song đầu óc lại nghĩ về việc của em trai mình. Tâm trạng buồn bã của tôi phút chốc đã bị bầu không khí bức xúc nhét trở vào lại. “Ừ! Đúng đó, Hàn thúc mới vì vấn đề tim mạch xuất viện, không thể để bị kích động nữa!” Tôi cũng rất phối hợp mà kịp thời thu hồi tâm trạng, dù còn nước mắt nhưng vẫn tích cực hưởng ứng. Ở bên Chân Hy bao lâu nay, tôi đã quá quen cho việc tự kiếm bậc thang đi xuống cho mình rồi. Có còn cách gì nữa đâu, ai bảo mình yêu đơn phương chàng hoàng tử được mọi người yêu mến làm chi?
“Cinrella, cậu cũng nghĩ thế à?” Ánh mắt của Chân Hy chợt lóe ra một tia sáng, như quả cầu lữa đang tỏa nhiệt khiến toàn thân tôi cảm thấy không được thoải mái. Tôi không biết nó nên không mà gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Cho nên… Tiểu Tuyết tôi giao cho cậu chăm sóc giùm nhé?” Chân Hy nhẽ nhõm thở phào một hơi cứ như mới tuyên bố một quyết định trọng đại vậy.
“Gì chứ? Tôi dường như muốn nhảy cẫng, lùi cà về sau mấy bước, chợt như tỉnh ngộ ra. Thì ra nãy giờ Chân Hy từng chút một nhẫn nại kể lể về Hàn Tuyết Hàm cho tôi nghe là có mục đích cà!”
“Nhưng… Nhưng…” Nhất thời tôi không biết nên đáp trả thế nào nữa. “Làm ơn đi mà, Cinrella” Tôi nghĩ hết cách nên mới nhờ cậu thôi. Để Tiểu Tuyết ở nhà cậu tôi mới thấy yên tâm. Không lâu lắm đâu, tôi đảm bảo!” “Hàn Chân Hy! Món đồ mà cậu nói muốn gửi nhờ ở nhà tôi là em trai cậu đấy à?” Chân Hy nâng mặt tôi lên suýt như muốn hôn vào, nói: “Cinrella cậu thông minh quá, cậu nói đúng rồi đó!”
Dễ ghét thật! Biết rõ tôi không thể địch nổi chiêu này mà. Nhưng, mới nghĩ đến khuôn mặt ngang ngược khoa trương của cái tên đó thôi, tôi thật sự không có lý do chính đáng nào để thuyết phuc mình cho cái tên đó ở nhờ. Hơn nữa, Lâu dài pha lê là một thánh địa thanh khiết, làm sao có thể để một đôi nam nữ quan hệ bất minh ở chung chứ? Chân Hy ơi là Chân Hy, cậu đã mang lại cho tôi một vấn đề lớn rồi đấy!
“Cinrella! Cinrella!” Chân Hy dùng tay huơ huơ trước mặt tôi hỏi: “Câu đang nghĩ ngợi gì thế? Nếu không… Cứ cho nó ở nhờ một đêm thử xem?” Chân Hy thận trọng thám thính. “Tôi… Tôi…” Tôi nhất thời cứng họng. Phải biết rằng, đối với những yêu cầu của Chân Hy tôi chưa bao giờ biết từ chối là thế nào: “Tôi thấy… Việc này không tiện cho lắm!”
“yên tâm đi Cinrella. Đối với con gái Tiểu Tuyết không hề có cảm xúc gì cả! Quyết định vậy nhé, Cinrella. Tôi biết cậu tốt lắm mà…” Hứ! Cái cậu Chân Hy này, không biết đã học được cách nài nỉ dai dẳng này từ bao giờ nữa? Cinrella tội nghiệp ơi, vì Chân Hy của mày… Cố… Cố… Gắng lên vậy!
“Hứ, sao lại là cô ta được chứ?” Những cái đầu đó bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ganh ghét... “Đúng đó, đúng đó, không thể nào là thế được! Trông cô ta lực lưỡng thế kia, thích hợp làm bảo tiêu cho Chân Hy của chúng ta hơn!” “Hào Chân, cậu có bị quáng gà không đấy? Đây mà là cô bạn gái xinh đẹp mà cậu đã nói sao?” “Không phải đâu, cô gái đi bên Chân Hy lần trước tôi thấy không phải cô ta. Người đó thật sự xinh đẹp lắm!”
Tôi liền bỏ đi như bay, rời khỏi nơi thị phi bao quanh những lời đanh đá này. Ánh mắt khinh miệt và lời nói chanh chua của họ, giống như những mũi dao đâm nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi. Còn ở đó thêm chút nữa, tôi sợ rằng tính mạng của mình có thể không được đảm bảo. Tôi lau mồ hôi chảy nhễ nhại ra do cắm đầu chạy, thở phào một hơi nhẹ nhõm! Sắc trời từng chút một tối đi, âm âm u u, khiến người ta cảm thấy chán biết nhường nào.
Cho đến khi tôi về đến nhà ăn xong cơm tối, điện thoại của Chân Hy vẫn còn ở trong trạng thái tạm khóa. Có lẽ cậu ấy đang làm việc chăng? Tôi tự nhủ an ủi mình. Chân Hy rất thích nhiếp ảnh, thời gian còn lại sau giờ học, cậu ấy dường như cống hiến hất thời gian vào niềm đam mê nhiếp ảnh của mình. Đúng rồi, khi cậu ấy làm việc, thường không thích bị ai quấy rầy cả.
Cuối cùng, cho đến khi tôi chuẩn bị đi tắm thì Chân Hy gọi đến: “Cinrella… Bọn tôi đến rồi này!” Tâm trạng tôi chẳng mấy chốc lại cao trào sung sướng. Nhưng… Sao lại là “bọn tôi” nhỉ? Có lẽ là đông nghiệp đi nhờ xe cậu ấy chăng? Tôi không tiếp tục suy diễn nữa, bởi vì không lâu nữa tôi sẽ nghe thấy tiềng kèn xe không thể quen thuộc hơn của Chân Hy. Một hơi tôi chạy xuống lầu, ra vườn ngay, vốn chuẩn bị làm một cái ôm chầm kiểu Pháp với Chân Hy, để bày tỏ sự hoan nghênh cậu ấy ghé thăm, ngờ đâu tay mới giơ cao được nửa, chợt bị khựng lại.
Không đúng, phải nói là bất chợt tôi đã rơi vào một không gian khác, nếu không… Nếu không tại sao người mà tôi nhìn thấy không phải là Chân Hy mà là tên “Đầu lâu mỹ nam” hôm trước đã cướp tiền tôi chứ? Không biết lúc đó cơ thịt trên mặt tôi có co rút đến mức độ nhăn nhó hay không, khi tôi nhìn thấy cái tên “Đầu lâu mỹ nam” từng bước một đến gần tôi, bất giác đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, cứ tê dại mà giữ nguyên như thế. Trời ơi! Tiền mình hắn đã cướp rồi, hắn đến đây còn muốn làm gì nữa? Không lẽ… Không lẽ… Hắn đã ngắm trúng Lâu đài pha lê của mình sao? Cái dồ xấu xa, đừng có mà mơ mộng hão huyền, dù cho tôi có hy sinh tính mạng, tôi cũng không để ông cướp mất bảo bối của tôi đâu.
Hứ! Không biết luồng dũng khí đến từ đâu, khiến tôi mạnh dạn nhìn thẳng cái tên “Đầu lâu mỹ nam” thét lên một câu: “Ông muốn gì đây?!”
“Đầu lâu mỹ nam” hiển nhiên bị tiếng thét của tôi làm cho giật mình, song chỉ trôi qua mấy giây hắn lại khôi phục bản tính ngang ngược vốn có, đáp trả tôi: “Lại là cô à! Ha ha… Cô là người con gái giống con trai nhất mà tôi từng gặp. Tôi có thể làm gì cô chứ? Tránh ra!”
Đúng là sự sỉ nhục to lớn. Đáng ghét thật! Cinrella ta đây sẽ thí mạng với ngươi! Ý, ý… Chân Hy! “Cinrella!” Chân Hy cười tươi như hoa đột nhiên từ sau lưng “Đầu lâu mỹ nam” đáng ghét lủi ra. Tôi ngẩn ngơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Chân Hy. Các cậu?... Các cậu?...” Đầu óc tôi bất giác trở nên hỗn loạn. Hắn liền nhân cơ hội này ngang nhiên chạy vào nhà tôi ngay. “Cinrella, trông cậu kìa, ăn mặc mỏng manh thế kia? Mau vào nhà ngay.” Chân Hy vẫn lịch thiệp như ngày nào, suýt chút nữa cả người tôi mềm nhũn tan ra mất. Bước vào phòng khách, bất giác tôi như có cảm giác lộn nhà, thật không dám tin ở trên thế gian này lại có tên vô lại đến cùng cực như thế. Tên “Đầu lâu mỹ nam” đáng chết, dám nằm dài ra trên chiếc ghế lót nệm hình hoạt họa mà tôi yêu quí, thảnh thơi xem tivi. Đợi chút?... Miệng hắn dường như còn nhóp nhép đang ăn cái gì đó! “Trời!” Tôi kinh hãi thét lên: “Bánh kem của tôi!”
Chợt như có một luồng khí lạnh bất giác từ lòng bàn chân tôi xông thẳng lên não. Hắn dám ăn bánh kem bơ mà tôi chuẩn bị cho Chân Hy. Đáng ghét! Xấu xa! Thối tha!
“Sao thế, Cinrella?” Chắc là Chân Hy bị bộ mặt nhăn nhó uốn khúc đến nỗi biến dạng của tôi làm cho sợ hãi rồi chăng? “Xin lỗi Cinrella. Tôi quên chưa giới thiệu với cậu. Nó là em trai tôi, tên Hàn Tuyết Hàm. Cậu có thể gọi nó là Tiểu Tuyết.
“Cái gì?” Bông tuyết thuần khiết mà là như thế sao? Tôi thật không dám tin tưởng vào tai mình nữa. Ôn hòa, nhã nhặn và cực kỳ phong độ như Hàn Chân Hy mà lại có đứa em trai tồi tệ như thế sao? Ô! Tôi nhớ ra rồi. Lúc trước Chân Hy từng kể cho tôi nghe việc ba cậu ấy, Hàn thúc, vào nhiều năm trước từng có một đứa con trai riêng, mẹ của Chân Hy cũng bởi việc này mà ly dị với Hàn thúc. Không lẽ đứa bé đó chính là hắn?...
“Tiểu Tuyết. Đây là cô bạn yếu quí của anh tên là Cinrella. Em ngại gọi cậu ấy là chị, thì gọi bằng anh cũng được!” Chân Hy vô tâm mở lời nói đùa. Đột nhiên, hắn phá lên cười: “Đúng đó! Làm gì có chị nào thô l64 như thế chứ! Ha ha…” Hắn ôm bụng cười lăn lộn, suýt chút nữa đã bị nghẹn bánh kem. Trời ơi! Giả như sự hung hãn của ánh mắt có thể giết người, tôi tin rằng ánh mắt hiện giờ của tôi khẳng định có thể giết chết cái tên “Đầu lâu mỹ nam” đó mấy trăm ngàn lần. Đồ xương cốt! Xấu xa! Mi cứ việc mà ăn bánh kem của ta đi. Ăn ăn ăn, ăn chết đi! Nếu mi không phải là em trai của Chân Hy, nhất định ta sẽ đem nguyên bánh kem nhét vào mồm mi ngay!
“Ông chê cái bánh kem còn quá nhỏ chưa nhét đủ đầy miệng ông phải không, nên mới ăn nói lung tung như vậy?!” Hừ! Nể mặt Chân Hy, việc bây giờ mình nên làm, chính là nhịn nhục…
“Bé Cinrella, cậu đừng tính toán với nó làm gì, Tiểu Tuyết thật ra không phài là người xấu đâu, chỉ là hành vi của nó hơi khoa trương thôi, quen rồi sẽ ổn thôi!” Chân Hy mỉm cười khuyên giải. Ô, ô! Chỉ hơi khoa trương một chút? Chân Hy ơi, giá như cậu biết được việc hôm trước hắn đã làm với tôi, sẽ không còn nói dược những lời này nữa đâu! Tôi chỉ có thể nói rằng cậu quá từ bi thôi. Xí! Có ma mới thèm quen với loại người bại hoại như hắn. Tốt nhất là sau khi hắn rời khỏi nhà tôi thì đừng bao giờ để tôi gặp lại hắn nữa! Nhưng những lời này tôi chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thôi.
“Ừ ừ!” Tôi trả lời Chân Hy qua loa. Đột nhiên Chân Hy kéo tôi chạy thẳng lên sân thượng, hình như có gì đó muốn nói, vẻ mặt rất nghiêm túc. “Cinrella, thật ra Tiểu Tuyết mới từ nước ngoài về, nói chính xác là, nó bị trường học ở bên đó đuổi.” “Ơ! Vậy à?” Ông Trời quả thật có mắt, với tính khí của hắn không bị đuổi học mới lạ. Đáng đời!
“căn nhà trông cũng được, chỉ là có độ trong suốt quá cao thôi! Sao lại xây nhà toàn là kính không nhỉ?” Hàn Tuyết Hàm không chút động tĩnh nhảy vọt ra. Cái tên này, lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như hồn ma. “Này, lẽ nào cô không có chút sự riêng tư à? Mà cũng đúng thôi, bà thím thì ai đời có hứng thú tò mò chứ?” Tuyết Hàm nhai kẹo cao su cười to, tiếp tục đi “tra xét” các căn phòng khác. Đồ Tuyết Hàm ôn dịch, mi mà còn dám nói xấu nửa lời Lâu đài pha lê của ta nữa, thì đừng trách sao ta sẽ cho mi chết không toàn thây! Những lời nói của tên điên khùng đó có chút va chạm vào vết thương lòng của tôi.
“Cậu đừng để tâm, Tiểu Tuyết nó vậy đấy. Bề ngoài có vẻ như dễ dãi bất cần, thật ra thì cài gì nó cũng hiểu rõ cả, chỉ là không muốn nói ra thôi. Lần này bị nhà trường đuổi học, thật ra đối với nó là một sự tổn thương to lớn.” Chân Hy cẩn thận biện hộ cho em trai mình. Trời ơi! Loại người xấu xa như hắn sao lại có người anh hoàn mĩ như thế? Mà người đó còn là Chân Hy nữa chứ. Chì cần nghe giọng nói của cậu ấy thôi, thì tôi đã tan ra mềm nhũn cả người rồi, làm gì mà cón tức tối được gì nữa.
Trông tôi ngớ mặt ra, Chân Hy hình như đã đoán được gì đó, cẩn thận hỏi: “Cậu… Còn chờ đợi bà ấy phải không?” Trong lòng tôi chợt chột dạ hoang mang. Mặc dừ việc này đã trôi qua lâu lắm rồi, song đột nhiên bị người khác nhắc lại, tôi không thể nào mà bình thản đáp lại.
“Dù có nói gì đi chăng nữa, bà ấy cũng là mẹ cậu mà. Cậu…” Chân Hy nói. Nhưng tôi vặc lại: “Bà ấy không phải mẹ tôi, tôi không có người mẹ như thế, cậu đừng nói nữa. Tôi lưu lại ở đây không phải vì bà ấy, chẳng qua tôi chỉ muốn thay ba mình bảo vệ Lâu đài pha lê mà ông ấy yêu quí thôi…” Tôi làm đứt đoạn lời nói của Chân Hy, nếu không tiếp tục nói nữa, tôi sợ mình sẽ suy sụp mất. Tôi đã tốn không biết bao nhiêu năm thời gian mới quên được cơn ác mộng này, tôi từng nghĩ rằng có thể thản nhiên đối mặt, ai ngờ bây giờ?... Chân Hy ơi là Chân Hy, tự nhiên cậu lại nhắc đến chuyện này làm gì không biết! Tôi cố nín nhịn nước mắt sắp trào ra khóe mi! trái tim tôi đau quá! Thật sự rất đau!
“Được rồi, được rồi. Ngoan! Không nói nữa được chưa.” Chân Hy dịu dàng vuốt mặt tôi, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Tâm trạng bi thương như khiến tôi suy sụp, nước mắt cứ thế mà dâng trào ra. Tay chân Chân Hy lóng ngóng ôm chầm tôi vào lòng, vuốt ve tóc tôi, không ngừng nói xin lỗi. Tôi càng không nín lại được, thảm hại đáng thương như muốn đem tất cả chuyện buồn rầu phát tiết ra ngoài hết! Lẽ nào khi con gái ở trước người mình yêu thích, nước mắt cứ mặc nhiên dâng ra như điều kiện phản xạ?
“Đúng rồi… Cinrella, việc Tiểu Tuyết bị nhà trường đuổi học cậu dừng nói lại cho ba tôi biết nghe!” Chân Hy đang ôm chầm tôi đột nhiên nói ra một câu thế đó. Bờ vai của tôi lúc nãy còn lay động kịch liệt phút chốc đạ tê cứng. Dễ ghét thật! Đúng là lãng phí tình cảm! Cái cậu này, tuy rằng đang ôm chầm tôi, song đầu óc lại nghĩ về việc của em trai mình. Tâm trạng buồn bã của tôi phút chốc đã bị bầu không khí bức xúc nhét trở vào lại. “Ừ! Đúng đó, Hàn thúc mới vì vấn đề tim mạch xuất viện, không thể để bị kích động nữa!” Tôi cũng rất phối hợp mà kịp thời thu hồi tâm trạng, dù còn nước mắt nhưng vẫn tích cực hưởng ứng. Ở bên Chân Hy bao lâu nay, tôi đã quá quen cho việc tự kiếm bậc thang đi xuống cho mình rồi. Có còn cách gì nữa đâu, ai bảo mình yêu đơn phương chàng hoàng tử được mọi người yêu mến làm chi?
“Cinrella, cậu cũng nghĩ thế à?” Ánh mắt của Chân Hy chợt lóe ra một tia sáng, như quả cầu lữa đang tỏa nhiệt khiến toàn thân tôi cảm thấy không được thoải mái. Tôi không biết nó nên không mà gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Cho nên… Tiểu Tuyết tôi giao cho cậu chăm sóc giùm nhé?” Chân Hy nhẽ nhõm thở phào một hơi cứ như mới tuyên bố một quyết định trọng đại vậy.
“Gì chứ? Tôi dường như muốn nhảy cẫng, lùi cà về sau mấy bước, chợt như tỉnh ngộ ra. Thì ra nãy giờ Chân Hy từng chút một nhẫn nại kể lể về Hàn Tuyết Hàm cho tôi nghe là có mục đích cà!”
“Nhưng… Nhưng…” Nhất thời tôi không biết nên đáp trả thế nào nữa. “Làm ơn đi mà, Cinrella” Tôi nghĩ hết cách nên mới nhờ cậu thôi. Để Tiểu Tuyết ở nhà cậu tôi mới thấy yên tâm. Không lâu lắm đâu, tôi đảm bảo!” “Hàn Chân Hy! Món đồ mà cậu nói muốn gửi nhờ ở nhà tôi là em trai cậu đấy à?” Chân Hy nâng mặt tôi lên suýt như muốn hôn vào, nói: “Cinrella cậu thông minh quá, cậu nói đúng rồi đó!”
Dễ ghét thật! Biết rõ tôi không thể địch nổi chiêu này mà. Nhưng, mới nghĩ đến khuôn mặt ngang ngược khoa trương của cái tên đó thôi, tôi thật sự không có lý do chính đáng nào để thuyết phuc mình cho cái tên đó ở nhờ. Hơn nữa, Lâu dài pha lê là một thánh địa thanh khiết, làm sao có thể để một đôi nam nữ quan hệ bất minh ở chung chứ? Chân Hy ơi là Chân Hy, cậu đã mang lại cho tôi một vấn đề lớn rồi đấy!
“Cinrella! Cinrella!” Chân Hy dùng tay huơ huơ trước mặt tôi hỏi: “Câu đang nghĩ ngợi gì thế? Nếu không… Cứ cho nó ở nhờ một đêm thử xem?” Chân Hy thận trọng thám thính. “Tôi… Tôi…” Tôi nhất thời cứng họng. Phải biết rằng, đối với những yêu cầu của Chân Hy tôi chưa bao giờ biết từ chối là thế nào: “Tôi thấy… Việc này không tiện cho lắm!”
“yên tâm đi Cinrella. Đối với con gái Tiểu Tuyết không hề có cảm xúc gì cả! Quyết định vậy nhé, Cinrella. Tôi biết cậu tốt lắm mà…” Hứ! Cái cậu Chân Hy này, không biết đã học được cách nài nỉ dai dẳng này từ bao giờ nữa? Cinrella tội nghiệp ơi, vì Chân Hy của mày… Cố… Cố… Gắng lên vậy!
/60
|