“Aaa!...” Một tràng hò hét kinh thiên động địa rất thảm thiết vang lên khiến tôi hoảng hồn, mở mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, và lập tức “gia nhập” vào đội ngũ đang la hét đó.
Hàn Tuyết Hàm!... Hắn… Hắn dám… chạy đến bên cô chủ nhiệm, nhìn thẳng vào mắt cô ấy như phóng điện, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, còn… còn cộng thêm đôi môi gợi cảm của hắn… Càng lúc càng gần?! Tôi có một dự cảm không được tốt lành! Với tính cách thường ngày của hắn, hắn luôn có thể làm ra những chuyện bại hoại gia phong. Theo việc đôi môi càng lúc càng áp sát của hắn, tiếng hò hét cũng càng lúc càng “cuồng nhiệt” hơn.
Có một số người trái tim không được khóe, nhút nhát, và một số người lâu nay không có kinh nghiệm yêu đương thì hình thức mà họ bày tỏ sự cuồng nhiệt đã được nâng cấp: Đập bàn điên loạn, tự đấm vào chân mình! Có một số không muốn tin vào những gì mình đã thấy, trực tiếp đụng đầu tường. Tất cả những phản ứng khi con người nhìn thấy hiện tượng dị thường đều mặc sức biểu lộ ra hết trong lớp học của tôi. Cũng may là đối với những hành vi bạo hoại của hắn tôi đã có kháng thể chống đỡ đầy đủ. Tôi vỗ vỗ lồng ngực thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tội nghiệp cho cô chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm chắc chắn chưa bao giờ bị khuôn mặt hoàn mĩ tuyệt đẹp nào nhìn “trừng trừng” lâu như thế. Khuôn mặt của cô không biết là bởi do quá kích động, quá kinh hãi hay quá hồi hộp, phẫn nộ hoặc có lẽ quá xấu hổ, phấn khởi… (nói chung là đã tập trung hết tất cả hình thức thể hiện tâm trạng vào một thể) đã trở nên méo mó, co rút đến nỗi không thể chịu đựng được. Trước vẻ mặt như thế tôi đã sung sướng cười thầm như đã trả được thù vậy.
Khuôn mặt của Hàn Tuyết Hàm càng lúc càng áp gần, đôi môi của hắn hình như không có ý định dừng lại. “Ha ha!” Tôi lấy tay che miệng mình lại ngay, nếu không tôi sẽ cười ra mặt gây sự chú ý của mọi người mất. Mọi người bắt đầu có phản ứng không tốt, thậm chí có người muốn xỉu.
Xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, trong thời khắc quan trọng nhất, tôi đột nhiên dũng cảm đứng ra chỉ trích Hàn Tuyết Hàm: “Hàn Tuyết Hàm! Ông đang làm gì kì thế? Sao ông mất lễ phép với cô chủ nhiệm của tôi thế hả?” Khi khuôn mặt của hắn và cô chủ nhiệm chỉ cách nhau một ly, cuối cùng hắn mới chịu dừng lại. Hic hic? Tại sao… Tại sao tôi lại cảm thấy có luồng khí ớn lạnh bao quanh toàn thân? Không lẽ hành vi nghĩa hiệp của tôi là sai lầm sao?
Cô bạn cùng lớp với kiểu tóc thắt bím, bôi son màu thẫm và là “lão đại” của nhóm siêu quậy “Hắc cuồng phong” Kim Chí Thiện phẫn nộ hét lên: “Cái cô như quả mìn nặng kia! Muốn gì hả?! Trong thời khắc quan trọng thế này kêu la cái gì thế?” Cùng là thành viên của nhóm Hắc cuồng phong, Thôi Trí Mỹ phụ họa thêm: “Đúng đó, cô ta nhất định là có quan hệ bất chính với anh chàng đẹp trai đó rồi!” Ôi! Tội nghiệp cho hoàng tử Chân Hy, mới hồi sáng vẫn còn ngơ ngác tỏ tình với cô ta. Vậy mà?... Quả thật là thứ con gái hư hỏng.
“Đúng vậy, đúng vậy! Con trai đẹp vốn đã không có nhiều, vậy mà cô ta dám bắt cá hai tay với hai anh chàng đẹp trai cùng một lúc. Đáng ghét thật!” Như thế mắc mớ gì đến tôi chứ? Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, ai bảo mình đụng phải nhóm siêu quậy Hắc cuồng phong làm chi? Thường ngày họ đã khoa trương tự đại quen rồi, ngay cả thầy cô giáo thấy họ cũng phải trốn, huồng chi tôi là một cô gái tay không tấc sắt? Bây giờ tôi ở trong tình thế đụng chạm với họ không được mà trốn tránh cũng không xong, phải làm sao bây giờ?
Còn cô chủ nhiệm được tôi giải vây, đáng lẽ phải cám ơn tôi mới phải, đằng này cô ấy lại liếm đôi môi chưa kịp đươc Hàn Tuyết Hàm hôn của mình và hét lên: “Cinrella! Em ra khỏi lớp cho tôi!” Ông Trời có mắt không vậy? Tôi cảm thấy uất ức, liền thu dọn đồ đạc rồi thẳng ra ngoài cửa lớp, cắm đầu chạy. Trong lớp toàn là người gì đâu ấy? Quả thật là môt lũ không có tính người!
Hàn Tuyết Hàm đều xoay người qua kêu lớn: “Bà thím! Đứng lại!” Tôi cũng phẫn nộ la: “Rốt cuộc ông muốn gì hả? Đồ ngốc! Như thế còn khiến tôi mất mặt chưa đủ hả!” Hắn vẫn với vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Tôi quên đem theo chìa khóa nhà rồi. Đợi tôi về chung với cô luôn.” Cả lớp bỗng dưng trở nên im lặng mấy phút, rồi tất cả mọi người như chưa bao giờ có sự đồng nhất như thế mà hét lên: “Không phải chứ?! Lẽ nào họ lại sống chung với nhau?! Với bộ dạng thùng phuy của cô ta à? Thật không thể tin được!!!” “Trời ơi! Mấy anh chàng đẹp trai đều bị mù lòa hết rồi hay sao? Cuộc sống hết hy vọng rồi!” Có một số người thì sốc đến nỗi muốn xỉu ngay tại chỗ!
Không. Không phải… Tôi phẩy tay phủ nhận. “Đồ Hàn Tuyết Hàm đáng chết! Ông muốn gì ở tôi hả? Tôi sợ ông lắm rồi đó!” Đứng ở một chỗ, mồ hôi của tôi tuôn như mưa, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi bây giờ thì sắp chuyển sang màu xanh.
“Cinrella! Em còn gì để chối cãi nữa không? Nhân chứng vật chứng đều ở đây. Em…” Cô chủ nhiệm chỉ trích tôi đến đây đột nhiên im bặt, ngón tay của cô đang chỉ vào mặt tôi dần dần thả xuống, vẻ mặt nghiêm khắc chẳng mấy chốc nhẹ nhàng chuyển sang vẻ mặt e thẹn như của “người đang yêu”. Hử? Đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi liền ngước mắt lên nhìn… Á! Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy chính là tên Hàn Tuyết Hàm đang nhè nhẹ đưa ngón tay vào mép môi, nhìn thẳng vào mắt cô chủ nhiệm mà nở nụ cười khiêu khích.
Trời đất bỗng chốc trở nên tối xầm! Tất cả mọi người đều bị hắn mê hoặc, ngay cả kêu lên cũng không ra tiếng. Còn cô chủ nhiệm cũng như bị trúng bùa mê của Hàn Tuyết Hàm, mặt của cô chuyển sang màu đỏ e thẹn. Hứ! Tất cả mọi người trong lớp đều bị trúng tà hết rồi, tôi cũng không còn gì để nói nữa! Hàn Tuyết Hàm biến thái, mi tưởng mi là ai chứ? “Tình thánh” à? Đẹp trai thì có gì to tát? Sao mi cứ tự ý muốn làm gì thì làm vậy hả? Chỉ biết sử dụng khuôn mặt của mình làm vũ khí, đúng là một tên biến thái chỉ biết “bán đứng” sắc đẹp của mình!
Quá sức chịu đựng, tôi thật sự không biết làm gì nữa, liền cúi đầu chào cô chủ nhiệm: “Thưa cô, em đi về trước!” Vẻ mặt chưa hề được thả lỏng của cô chủ nhiệm bất chợt xuất hiện một nụ cười dịu dàng, nói với tôi: “Ừ… Tốt! Trò Cinrella, ra về đi chậm chậm nhé!” Bỗng nhiện trí não của tôi như bị đứt doạn, Hàn Tuyết Hàm cũng kính cẩn: “Cô chủ nhiệm xinh đẹp. Em cũng cáo từ!” Hắn còn ong bướm giễu cợt nói: “Đừng nhớ đến em quá nhiều! Nếu nhớ em cô có thể tìm đến Cinrella.” Đồ thối tha! Bại hoại! Còn chê chưa đủ lộn xộn nữa hả?
“Được thôi, được thôi. Cinrella…” Kêu tôi à? Giọng nói dịu dàng du dương lại phát ra từ miệng của cô chủ nhiệm làm cho tôi cảm thấy không quen, đành miễn cưỡng đáp: “Dạ. Có gì không cô chủ nhiệm?”
“Sau này có chuyện gì… À không… Khi không có thời gian… Không đúng, không đúng… Sau này có rảnh rỗi, em hãy dẫn anh chàng đẹp trai này đến trường mình chơi nha, và hãy ghé thăm phòng cô, để hưởng thụ sự tiếp đãi như một khách Vip nhé!” Nói xong, trên mặt của cô chủ nhiệm vẫn vương vấn sắc mặt của người đang yêu. Bất giác cả lớp vỗ tay rần rần. Nhóm “Hắc cuồng phong” vỗ lớn tiếng nhất, làm như Hàn Tuyết Hàm đã trở thành con mồi mới béo bở của họ vậy. Hứ! Xem ra họ cũng xứng rất xứng đôi lắm chứ, sói lang phối hợp với hổ báo. Nhưng… Hô hô! Mình nhớ là Hàn Tuyết Hàm không có hứng thú với con gái thì phải?...
Thật tình tôi cũng không biết mình hôm nay gặp phải xui xẻo gì nữa? Trong một ngày trở thành chủ đề bàn tán của cả trường hai lần, đồng thời trở thành tiêu điểm quan tâm của trăm ngàn người. Mặc dù không phải do tôi cam tâm tình nguyện, nhưng bây giờ thì còn nói gì được nữa. Tôi đã trở thành trung tâm của vòng xoáy, từ nay đừng hòng mà có cuộc sống yên ổn! Tôi nghĩ như vậy.
Hàn Tuyết Hàm!... Hắn… Hắn dám… chạy đến bên cô chủ nhiệm, nhìn thẳng vào mắt cô ấy như phóng điện, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, còn… còn cộng thêm đôi môi gợi cảm của hắn… Càng lúc càng gần?! Tôi có một dự cảm không được tốt lành! Với tính cách thường ngày của hắn, hắn luôn có thể làm ra những chuyện bại hoại gia phong. Theo việc đôi môi càng lúc càng áp sát của hắn, tiếng hò hét cũng càng lúc càng “cuồng nhiệt” hơn.
Có một số người trái tim không được khóe, nhút nhát, và một số người lâu nay không có kinh nghiệm yêu đương thì hình thức mà họ bày tỏ sự cuồng nhiệt đã được nâng cấp: Đập bàn điên loạn, tự đấm vào chân mình! Có một số không muốn tin vào những gì mình đã thấy, trực tiếp đụng đầu tường. Tất cả những phản ứng khi con người nhìn thấy hiện tượng dị thường đều mặc sức biểu lộ ra hết trong lớp học của tôi. Cũng may là đối với những hành vi bạo hoại của hắn tôi đã có kháng thể chống đỡ đầy đủ. Tôi vỗ vỗ lồng ngực thở phào nhẹ nhõm. Chỉ tội nghiệp cho cô chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm chắc chắn chưa bao giờ bị khuôn mặt hoàn mĩ tuyệt đẹp nào nhìn “trừng trừng” lâu như thế. Khuôn mặt của cô không biết là bởi do quá kích động, quá kinh hãi hay quá hồi hộp, phẫn nộ hoặc có lẽ quá xấu hổ, phấn khởi… (nói chung là đã tập trung hết tất cả hình thức thể hiện tâm trạng vào một thể) đã trở nên méo mó, co rút đến nỗi không thể chịu đựng được. Trước vẻ mặt như thế tôi đã sung sướng cười thầm như đã trả được thù vậy.
Khuôn mặt của Hàn Tuyết Hàm càng lúc càng áp gần, đôi môi của hắn hình như không có ý định dừng lại. “Ha ha!” Tôi lấy tay che miệng mình lại ngay, nếu không tôi sẽ cười ra mặt gây sự chú ý của mọi người mất. Mọi người bắt đầu có phản ứng không tốt, thậm chí có người muốn xỉu.
Xuất phát từ lòng nghĩa hiệp, trong thời khắc quan trọng nhất, tôi đột nhiên dũng cảm đứng ra chỉ trích Hàn Tuyết Hàm: “Hàn Tuyết Hàm! Ông đang làm gì kì thế? Sao ông mất lễ phép với cô chủ nhiệm của tôi thế hả?” Khi khuôn mặt của hắn và cô chủ nhiệm chỉ cách nhau một ly, cuối cùng hắn mới chịu dừng lại. Hic hic? Tại sao… Tại sao tôi lại cảm thấy có luồng khí ớn lạnh bao quanh toàn thân? Không lẽ hành vi nghĩa hiệp của tôi là sai lầm sao?
Cô bạn cùng lớp với kiểu tóc thắt bím, bôi son màu thẫm và là “lão đại” của nhóm siêu quậy “Hắc cuồng phong” Kim Chí Thiện phẫn nộ hét lên: “Cái cô như quả mìn nặng kia! Muốn gì hả?! Trong thời khắc quan trọng thế này kêu la cái gì thế?” Cùng là thành viên của nhóm Hắc cuồng phong, Thôi Trí Mỹ phụ họa thêm: “Đúng đó, cô ta nhất định là có quan hệ bất chính với anh chàng đẹp trai đó rồi!” Ôi! Tội nghiệp cho hoàng tử Chân Hy, mới hồi sáng vẫn còn ngơ ngác tỏ tình với cô ta. Vậy mà?... Quả thật là thứ con gái hư hỏng.
“Đúng vậy, đúng vậy! Con trai đẹp vốn đã không có nhiều, vậy mà cô ta dám bắt cá hai tay với hai anh chàng đẹp trai cùng một lúc. Đáng ghét thật!” Như thế mắc mớ gì đến tôi chứ? Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, ai bảo mình đụng phải nhóm siêu quậy Hắc cuồng phong làm chi? Thường ngày họ đã khoa trương tự đại quen rồi, ngay cả thầy cô giáo thấy họ cũng phải trốn, huồng chi tôi là một cô gái tay không tấc sắt? Bây giờ tôi ở trong tình thế đụng chạm với họ không được mà trốn tránh cũng không xong, phải làm sao bây giờ?
Còn cô chủ nhiệm được tôi giải vây, đáng lẽ phải cám ơn tôi mới phải, đằng này cô ấy lại liếm đôi môi chưa kịp đươc Hàn Tuyết Hàm hôn của mình và hét lên: “Cinrella! Em ra khỏi lớp cho tôi!” Ông Trời có mắt không vậy? Tôi cảm thấy uất ức, liền thu dọn đồ đạc rồi thẳng ra ngoài cửa lớp, cắm đầu chạy. Trong lớp toàn là người gì đâu ấy? Quả thật là môt lũ không có tính người!
Hàn Tuyết Hàm đều xoay người qua kêu lớn: “Bà thím! Đứng lại!” Tôi cũng phẫn nộ la: “Rốt cuộc ông muốn gì hả? Đồ ngốc! Như thế còn khiến tôi mất mặt chưa đủ hả!” Hắn vẫn với vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Tôi quên đem theo chìa khóa nhà rồi. Đợi tôi về chung với cô luôn.” Cả lớp bỗng dưng trở nên im lặng mấy phút, rồi tất cả mọi người như chưa bao giờ có sự đồng nhất như thế mà hét lên: “Không phải chứ?! Lẽ nào họ lại sống chung với nhau?! Với bộ dạng thùng phuy của cô ta à? Thật không thể tin được!!!” “Trời ơi! Mấy anh chàng đẹp trai đều bị mù lòa hết rồi hay sao? Cuộc sống hết hy vọng rồi!” Có một số người thì sốc đến nỗi muốn xỉu ngay tại chỗ!
Không. Không phải… Tôi phẩy tay phủ nhận. “Đồ Hàn Tuyết Hàm đáng chết! Ông muốn gì ở tôi hả? Tôi sợ ông lắm rồi đó!” Đứng ở một chỗ, mồ hôi của tôi tuôn như mưa, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi bây giờ thì sắp chuyển sang màu xanh.
“Cinrella! Em còn gì để chối cãi nữa không? Nhân chứng vật chứng đều ở đây. Em…” Cô chủ nhiệm chỉ trích tôi đến đây đột nhiên im bặt, ngón tay của cô đang chỉ vào mặt tôi dần dần thả xuống, vẻ mặt nghiêm khắc chẳng mấy chốc nhẹ nhàng chuyển sang vẻ mặt e thẹn như của “người đang yêu”. Hử? Đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi liền ngước mắt lên nhìn… Á! Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy chính là tên Hàn Tuyết Hàm đang nhè nhẹ đưa ngón tay vào mép môi, nhìn thẳng vào mắt cô chủ nhiệm mà nở nụ cười khiêu khích.
Trời đất bỗng chốc trở nên tối xầm! Tất cả mọi người đều bị hắn mê hoặc, ngay cả kêu lên cũng không ra tiếng. Còn cô chủ nhiệm cũng như bị trúng bùa mê của Hàn Tuyết Hàm, mặt của cô chuyển sang màu đỏ e thẹn. Hứ! Tất cả mọi người trong lớp đều bị trúng tà hết rồi, tôi cũng không còn gì để nói nữa! Hàn Tuyết Hàm biến thái, mi tưởng mi là ai chứ? “Tình thánh” à? Đẹp trai thì có gì to tát? Sao mi cứ tự ý muốn làm gì thì làm vậy hả? Chỉ biết sử dụng khuôn mặt của mình làm vũ khí, đúng là một tên biến thái chỉ biết “bán đứng” sắc đẹp của mình!
Quá sức chịu đựng, tôi thật sự không biết làm gì nữa, liền cúi đầu chào cô chủ nhiệm: “Thưa cô, em đi về trước!” Vẻ mặt chưa hề được thả lỏng của cô chủ nhiệm bất chợt xuất hiện một nụ cười dịu dàng, nói với tôi: “Ừ… Tốt! Trò Cinrella, ra về đi chậm chậm nhé!” Bỗng nhiện trí não của tôi như bị đứt doạn, Hàn Tuyết Hàm cũng kính cẩn: “Cô chủ nhiệm xinh đẹp. Em cũng cáo từ!” Hắn còn ong bướm giễu cợt nói: “Đừng nhớ đến em quá nhiều! Nếu nhớ em cô có thể tìm đến Cinrella.” Đồ thối tha! Bại hoại! Còn chê chưa đủ lộn xộn nữa hả?
“Được thôi, được thôi. Cinrella…” Kêu tôi à? Giọng nói dịu dàng du dương lại phát ra từ miệng của cô chủ nhiệm làm cho tôi cảm thấy không quen, đành miễn cưỡng đáp: “Dạ. Có gì không cô chủ nhiệm?”
“Sau này có chuyện gì… À không… Khi không có thời gian… Không đúng, không đúng… Sau này có rảnh rỗi, em hãy dẫn anh chàng đẹp trai này đến trường mình chơi nha, và hãy ghé thăm phòng cô, để hưởng thụ sự tiếp đãi như một khách Vip nhé!” Nói xong, trên mặt của cô chủ nhiệm vẫn vương vấn sắc mặt của người đang yêu. Bất giác cả lớp vỗ tay rần rần. Nhóm “Hắc cuồng phong” vỗ lớn tiếng nhất, làm như Hàn Tuyết Hàm đã trở thành con mồi mới béo bở của họ vậy. Hứ! Xem ra họ cũng xứng rất xứng đôi lắm chứ, sói lang phối hợp với hổ báo. Nhưng… Hô hô! Mình nhớ là Hàn Tuyết Hàm không có hứng thú với con gái thì phải?...
Thật tình tôi cũng không biết mình hôm nay gặp phải xui xẻo gì nữa? Trong một ngày trở thành chủ đề bàn tán của cả trường hai lần, đồng thời trở thành tiêu điểm quan tâm của trăm ngàn người. Mặc dù không phải do tôi cam tâm tình nguyện, nhưng bây giờ thì còn nói gì được nữa. Tôi đã trở thành trung tâm của vòng xoáy, từ nay đừng hòng mà có cuộc sống yên ổn! Tôi nghĩ như vậy.
/60
|