Phụ Sinh

Chương 85 - Tôi đã gặp cậu

/137


Quảng trường Thiên Lam, khu vực hoàng kim nhất của khu thương mại thành phố U, có bốn tòa nhà đồ sộ ở phía sau, bao gồm khu mua sắm ở phía tây - cửa hàng bách hóa Cự Tượng nổi tiếng, và ba tòa nhà văn phòng hạng A đã đóng cửa ở phía đông, cơ cấu không gian phía trước là kiến trúc hành lang xoắn ốc, được chia thành ba tầng, với các quán cà phê và đài quan sát ngoài trời, để khách du lịch lên đó thưởng thức phong cảnh phố phường nhộn nhịp của khu rừng thép lấp lánh ánh bạc này.

Hôm trước Khương Lai có nói bạn của cậu ấy rất sẵn lòng cho Chúc Vi Tinh mượn quần áo, cảm thấy thích hợp thì tặng luôn cũng không sao. Ngày mai là cuối tuần, được sự đồng ý của Chúc Vi Tinh, bọn họ hẹn nhau ở quán cà phê ở lầu ba quảng trường Thiên Lam để giao đồ.

Hôm nay, Chúc Vi Tinh đợi ở điểm đến như đã hẹn, nơi này cao hơn nhiều so với nơi cậu sống, nhóm người tiêu dùng ra vào ở bách hóa Cự Tượng phần lớn đều ăn mặc thời thượng, xa xỉ sang trọng.

Người đi đường ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu, Chúc Vi Tinh đoán bọn họ hẳn đã nhìn ra cậu là cao thủ công giả phượng. Nhưng cậu vẫn ung dung đứng đó, không chút nao núng. Sau đó có một cô gái xinh đẹp đỏ mặt đến bắt chuyện với cậu, hỏi Chúc Vi Tinh có phải là minh tinh nào đó không, muốn chụp ảnh chung. Bị Chúc Vi Tinh lịch sự từ chối cũng không giận, cô viết tên tài khoản Wechat để lại bên cạnh, còn nháy mắt một cái quăng đến ánh mắt quyến rũ.

Chưa đầy mười phút lại có hai người nữa đến, thứ cho kẻ bất tài Chúc Vi Tinh cậu không còn dám đứng ở giữa sân thượng nữa, cậu bất đắc dĩ tránh vào trong góc.

Cũng may Khương Lai rất nhanh đã xuất hiện, nhưng chỉ có một mình, thấy Chúc Vi Tinh thì nói bạn mình có việc đến muộn, trong thời gian chờ bọn họ có thể vào quán cà phê ngồi trước.

Các chỗ ngồi bên trong quán được ngăn cách nhau bằng vách trúc, xung quanh là các khóm hoa tươi tắn, bầu không khí yên tĩnh, chú trọng sự riêng tư, kinh doanh rất tốt.

Chúc Vi Tinh và Khương Lai chọn một chỗ bên ban công, gần bên có hương mận thơm ngát, xa xa có thể trông thấy các tòa nhà cao tầng, phong cảnh rất đẹp.

Khương Lai hiển nhiên không phải lần đầu tới đây, cậu nhiệt tình lật xem menu, gợi ý cho Chúc Vi Tinh các loại thức uống ngon ở đây, còn nói môi trường ở chi nhánh này cũng không phải là tốt nhất, ngoài trời khó tránh khỏi phức tạp, nhà hàng chính ở Cố Nhân Phường yên tĩnh ít người hơn nhiều.

Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói: "Trước đây rất lâu tôi có thấy cậu ở Cố Nhân Phường."

Khương Lai bất ngờ: "Ở đâu? Lúc nào vậy?"

Chúc Vi Tinh nhớ lại: "Hơn bốn tháng trước, vào ngày khai giảng của trường. chắc cậu không nhớ đâu." Ngày ấy Chúc Vi Tinh đi trả đồng phục nhân viên ở quán bar Ngọ Sơn, mang theo tài liệu học được phát vào đầu học kì, đi đến Cố Nhân Phường thì đã mệt bở hơi tai, lúc lang thang tìm điểm đến thì tình cờ nhìn thấy Khương Lai.

Khương Lai lại nói: "Tôi nhớ rồi! Ngày khai giảng tôi có đến Cố Nhân Phường, bởi vì hôm đó Đình Chi mới từ thành phố A trở về, tôi ra sân bay đón cậu ấy, sau đó chúng tôi đến Cố Nhân Phường uống cà phê. Cậu gặp bọn tôi ở quán cà phê phải không?"

Chúc Vi Tinh: "Không phải, ở một tòa nhà không biết tên, phòng ở rất lớn, trong vườn trồng rất nhiều hoa Ông Lão, các cậu đang ở trong vườn, tôi ở bên ngoài, từ xa nhìn thoáng qua, màu tóc của cậu rất dễ nhìn nên tôi nhớ rõ."

"Hoa Ông Lão... Cậu nói Nguyệt Quang Viên à?" Khương Lai nhớ lại.

"Chỗ đó gọi là Nguyệt Quang Viên sao?" Chúc Vi Tinh tò mò.

Khương Lai lắc đầu: "Chưa công bố tên chính thức, nhưng mọi người thấy tòa nhà này nửa trắng nửa trong suốt, như một khối châu báu, có người gọi nó là Tòa nhà Kim Cương, Ngọc Trai Viên, Vườn Pha Lê, tôi cảm thấy ánh sáng chiếu vào tòa nhà kia giống như đá Mặt Trăng vậy, nên tự mình gọi là Nguyệt Quang Viên, ha ha."

Chúc Vi Tinh tự nhiên hỏi: "Đó là nhà của ai vậy?"

Khương Lai lại lắc đầu: "Tôi cũng không biết, ngôi nhà đó được xây gần mười năm rồi, vẫn chưa mở cửa, chủ nhân nó cũng không xuất hiện, chỉ chi rất nhiều tiền thuê người bảo trì, rất nổi danh ở Cố Nhân Phường, cũng được coi là tòa nhà nổi tiếng trên mạng. Trước đây tôi chưa từng vào đó, hôm ấy cùng Đình Chi tình cờ đi ngang qua, thấy cổng lớn mở ra, bảo vệ cũng không cản, nên chúng tôi lặng lẽ bước vào trong dạo một vòng, không ngờ bị cậu nhìn thấy." Cũng thật là trùng hợp.

Lúc này, có tiếng động vang lên bên cạnh, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Theo tiếng nhìn lại, có một đôi nam nữ từ ngoài vách trúc đi vào, người đàn ông thì mập mạp, cô gái trẻ thì yêu kiều. Giọng người đàn ông rất lớn, tiếng quát mắng cũng từ miệng hắn mà ra, gã đang cao giọng phàn nàn cô gái bên cạnh phiền phức, mỡ đến mồm còn đổi ý, suýt thì uổng phí công sức hắn đặt chỗ trong quán cà phê đắt tiền này.

Vẻ ngoài bọn họ rất khác nhau, nhưng lời nói lại ẩn ẩn có chút thân mật, Khương Lai vừa liếc mắt liền cau mày, không chỉ khó chịu với hình ảnh không hợp mắt, mà còn không hài lòng với việc bọn họ thô lỗ quấy rầy.

"Tôi đã bảo môi trường của nhà hàng ở Cố Nhân Phường tốt hơn mà." Khương Lai lặp lại.

Chúc Vi Tinh lại nhìn chằm chằm một nam một nữ kia, vẻ mặt vô cảm thường ngày trong nháy mắt không giấu được một tia kinh ngạc.

Khương Lai hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn thấy người quen sao?"



Chúc Vi Tinh do dự, vẫn là phủ nhận, cậu dời tầm mắt đi chỗ khác, bình tĩnh chuyển đề tài: "Người bạn của cậu... không phải ở thành phố U sao?"

"Cậu hỏi Đình Chi hả?" Khương Lai vẫn như thuở mới quen, không có bí mật nào, biết gì liền đem nói ra hết, "Lúc nhỏ Đình Chi sống ở thành phố U, hai nhà chúng tôi ở rất gần, sau đó... Sau đó gia đình cậu ấy xảy ra chút chuyện, chỉ còn lại cậu ấy với mẹ, nên họ chuyển đến nhà bà ngoại ở thành phố A. Cậu ấy chỉ về đây vào dịp Tết, chủ yếu để viếng mộ thôi."

Chúc Vi Tinh không tiện hỏi chuyện gia đình người ta, cậu nói bóng gió: "Vậy cậu ấy đến viện Nghệ thuật U dự thính, là cũng yêu thích âm nhạc sao?"

Khương Lai vẻ mặt vi diệu: "Ờm... Không phải tôi nói xấu sau lưng cậu ấy, nhưng mà Đình Chi học kinh tế, đầu óc cực kỳ tốt, nhưng tế bào âm nhạc thì... thật sự có chút chênh lệch. Cậu ấy đối với âm nhạc mà nói, không giống yêu thích lắm, tôi cảm thấy giống lưu luyến hoài niệm hơn."

Thấy Chúc Vi Tinh thắc mắc, Khương Lai cân nhắc nói: "Trước kia trong nhà Đình Chi... có người qua đời, người đó đối với nhà bọn họ rất quan trọng. Mặc dù qua mấy năm rồi, nhưng Đình Chi vẫn chưa buông được. Nói thật thì, lần này dẫn cậu đến cũng có chút tư tâm. Lần trước Lâu Chiêu Dương nói cậu giống với Đình Chi, thực ra không phải. So với Đình Chi, tôi cảm thấy... cậu càng giống vị đó trong nhà cậu ấy hơn. Anh Tuyên cũng không chỉ nhắc một lần, nên mới bị Đình Chi trong lúc vô tình nghe được, cậu ấy mới chạy đến viện Nghệ thuật U dự thính. Mặc dù cậu ấy không thừa nhận và tỏ ra thờ ơ, nhưng tôi biết cậu ấy làm như vậy một phần là tò mò, một phần là tưởng nhớ người thân quá cố của mình. Cho nên tôi nghĩ, nếu như có thể giới thiệu các cậu trở thành bạn bè với nhau, cậu ấy có thể vui vẻ hơn chăng. Xin lỗi, tôi suy nghĩ đơn giản, tự mình quyết định, không cân nhắc đến cảm nghĩ của các cậu, nếu cậu cảm thấy bị xúc phạm muốn rời đi, tôi cũng có thể hiểu được."

Khương Lai nói một tràng dài, càng nói càng cảm thấy buồn nản, sợ bản thân quá mức đơn thuần, có lòng tốt lại hóa thành chuyện xấu. Sau khi thẳng thắn xong thì chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cậu rụt cổ hồi lâu cũng không nghe tiếng đáp lại. Khương Lai ngước mắt, chỉ thấy ánh mắt người đối diện vừa như đờ đẫn, vừa như mê man.

Khương Lai: "Vi Tinh? Cậu giận sao? Là tôi tính toán lung tung, xin lỗi cậu." Nghĩ đến cũng phải, dưới tình huống bình thường, ai lại cam lòng làm thế thân cho người khác, cho dù là bạn bè thân thích cũng không được.

Lại gọi hai tiếng, Chúc Vi Tinh mới hoàn hồn. Cậu giải thích: "Không có, tôi chỉ là hơi bất ngờ về nguyên nhân đằng sau thôi, cũng không có để bụng. Đối với người bạn của cậu, tôi cũng thấy tò mò, có thể gặp nhau xem sao."

Khương Lai khóe miệng cứng ngắc, không biết có nên cười hay không: "Vậy nếu một lát Đình Chi có tức giận, cậu phải nhớ cậu ấy nhất định là nổi giận với tôi, không phải cậu đâu, nên cậu yên tâm..."

Nhìn bộ dáng thấp thỏm của cậu ấy, Chúc Vi Tinh ngược lại còn an ủi, hỏi: "Cậu ấy tên là..."

Khương Lai tiếp lời: "Hạ Đình Chi."

Suy nghĩ một chút còn nói: "Đình Chi từ nhỏ đã theo họ mẹ."

Vừa dứt lời, từ xa xa đã có người đi tới, dáng người cao gầy, vai rộng chân dài, mái tóc màu hạt dẻ bị gió thổi loạn, lộ ra khuôn mặt nhỏ gầy, da trắng, lông mày sẫm. Khác với hai cái bánh Macaron phấn nộn đang ngồi, cậu ta mặc đồ đen, mang ủng, khăn choàng cổ màu xám, cả người khuyết thiếu màu sắc, tỏa ra khí chất nghiêm túc khó gần, càng tiếp xúc càng sắc bén.

Cũng đều là thanh lãnh sảng khoái, nhưng khác hoàn toàn với Chúc Vi Tinh.

Người thì đang đi đến, nhưng không để ý ngay đến Khương Lai đầu tiên, mà là nhìn đến cây đàn dương cầm được bày trang trí ở bên lối đi.

Hạ Đình Chi dừng bước, đi quanh cây đàn ngắm nghía một vòng, gương mặt lạnh băng hiện lên chút hứng thú, bèn vươn tay chơi vài nốt nhạc.

của Worst Street vang lên.

Chúc Vi Tinh nghe xong, lập tức hiểu ra Khương Lai đánh giá âm nhạc của đối phương chẳng qua là cho vui thôi. Đánh nốt nhảy không nhảy, âm liền không liền, tổng cộng bốn khung nhạc đã sai hơn nửa, lại còn đàn đến nghiêm túc như thế.

Quá là chân thành rồi.

Cảm giác được có ánh mắt đang đánh giá mình, đối phương nhạy bén nhìn đến đây.

Phút chốc, Chúc Vi Tinh chạm mắt với cậu ta.

Cả hai đều sửng sốt.

Hạ Đình Chi phản ứng nhanh hơn, bỏ qua đàn, bước đến bàn bọn họ.

Khương Lai lập tức hưng phấn giới thiệu hai người với nhau.

Chúc Vi Tinh cũng đứng dậy, hiếm khi cậu chủ động đưa tay ra. Nhấc đến nửa chừng thì cảm thấy hơi kì quái, nghi thức này có vẻ nghiêm túc trưởng thành quá, giới thanh niên đại học không thịnh hành kiểu chào hỏi này. Nhưng bây giờ thu lại cũng ngại. Nhưng vào lúc phiền não không biết phải làm sao, đối phương đã vươn tay bắt lấy, nhiệt độ lòng bàn tay cũng lạnh lẽo không kém Chúc Vi Tinh bao nhiêu.

Thấy vậy, Khương Lai thở phào nhẹ nhõm.



"Gọi đồ uống thôi, lẽ ra đã gọi từ sớm, nhưng Vi Tinh nói nhất định phải đợi cậu đến mới phải phép," Khương Lai trách móc Hạ Đình Chi, "Ai ngờ cậu tới trễ như vậy."

"Kẹt xe." Hạ Đình Chi giải thích ngắn gọn.

Khương Lai không để ý, lại đọc menu cho cậu ta một lượt, cướp lời: "Tôi biết cậu thích uống gì, giúp cậu gọi luôn cho, còn Vi Tinh thì sao?"

Ánh mắt Chúc Vi Tinh lướt qua người trước mặt, tay vuốt ve thành ly nước mấy lần, cuộn tròn rồi lại mở ra.

Cậu thốt lên: "Sữa lắc táo."

Nói xong, chỉ thấy hai người còn lại đều nhìn cậu chằm chằm.

Hạ Đình Chi nhìn Chúc Vi Tinh xong liền liếc sang Khương Lai, khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.

"Tôi không có nói với cậu ấy." Khương Lai vội vàng nói, sau đó giải thích với Chúc Vi Tinh: "Ừm... Đình Chi cũng có sở thích giống cậu."

Chúc Vi Tinh không biểu hiện quá ngạc nhiên, chỉ gật đầu: "Thật trùng hợp."

Khương Lai nhận thấy bầu không khí hơi căng thẳng, cười cười giảng hòa: "Ừ, mọi người có cùng sở thích chính là có duyên với nhau. Sữa lắc táo ở đây cũng được coi là đặc sản, tôi cũng gọi cái này, cùng uống nhé."

Chúc Vi Tinh lịch sự đồng ý, nhưng lại thấy người đối diện ném cho mình ánh mắt không thiện cảm, mang theo vẻ dò xét đánh giá, không có chút cảm xúc nào.

Chúc Vi Tinh vờ như không nhìn thấy, cúi đầu uống nước.

Hạ Đình Chi đang quan sát bỗng nhiên đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta gặp nhau rồi phải không?"

Chúc Vi Tinh sững sờ.

Khương Lai cướp lời: "Đúng rồi đúng rồi, Vi Tinh mới vừa nói, cậu ấy nhìn thấy bọn mình ở Nguyệt Quang Viên đó, chính là ngày cậu về thành phố U, có phải là trùng hợp lắm không?"

Hạ Đình Chi lại nhíu mày: "Ồ? Nhưng tôi không nói lần đó."

Khương Lai thấy lạ: "Hả? Vậy thì lúc nào?"

Chúc Vi Tinh thắc mắc không biết đối phương có phải là nhận ra người chơi piano đêm đó ở phòng học nhỏ chính là cậu hay không, cậu im lặng không lên tiếng.

Nhưng khóe môi Hạ Đình Chi lại chậm rãi câu lên khó nhận thấy, tràn đầy khinh bỉ xem thường.

Vẻ mặt của người này khiến Chúc Vi Tinh khó hiểu, cậu đặt ly nước xuống, nghiêm túc hỏi: "Tôi gặp ngài Hạ khi nào vậy?"

Cách xưng hô này càng kéo rộng khoảng cách giữa hai người vốn đã căng thẳng từ trước, trên bàn tràn ngập bầu không khí rét mướt.

Cả hai đều không có tính cách thân thiện dịu dàng gì, một khi khuyết thiếu giao tiếp thì đều hiện rõ vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nhưng Hạ Đình Chi không giống với Chúc Vi Tinh, cậu ta rõ ràng còn mang theo tính công kích gay gắt.

Cậu ta nói: "Giả ngu cũng là một cách, nhưng tiếc là tôi có trí nhớ tốt."

- -------------------------

/137

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status