Trên đường về trời lại đổ mưa lất phất, tí tách tí tách, nhưng Chúc Vi Tinh lại không che ô, cũng không bắt xe.
Một đường về đến nhà, người đã ướt hơn nửa. Không để bà nội nhìn thấy, cậu lặng lẽ vào phòng.
Máy chơi game nhỏ để trên bàn, pin vẫn còn đầy. Chúc Vi Tinh đặc biệt lựa chọn trong đống đồ gia dụng điện kia để lại cho anh trai. Nhưng anh trai rõ ràng là không biết sử dụng, chỉ có thể xem màn hình cho vui, cả ngày gần như bỏ không. Bà nội cũng không quen với máy giặt mới, Chúc Vi Tinh lúc này mới nhận ra, bà vẫn tự tay giặt quần áo trong nhà.
Những món đồ cao cấp này, dù hiện đại tiên tiến và có giá trị không nhỏ, nhưng lại bị cưỡng ép nhét vào một nơi nghèo nàn, có cảm giác hoàn toàn không hợp với xung quanh, vốn dĩ chúng cũng không thuộc về nơi này.
Đang ngẩn người, bên tai cậu chợt nghe tiếng chuông vang lên, là đoạn nhạc violin quen thuộc.
Chúc Vi Tinh ngước mắt, nhìn thấy Khương Dực hóa ra đang ở nhà, vẫn là thói quen nằm ngay đơ trên chiếc giường nhỏ.
Đã lâu rồi không thấy hình ảnh này, cậu hiếm thấy có chút mới mẻ.
Điện thoại đang đổ chuông bị bỏ ở cuối giường, hắn không có ý định muốn xem, bị phiền đến cáu bẳn, lười biếng dùng chân mò sang ấn ấn, tư thế vặn vẹo kì cục, cứ như một lão già mất trí bị liệt vậy.
Lần đầu dùng chân ấn tắt thành công, Chúc Vi Tinh thấy hắn lộ vẻ đắc ý. Thế nhưng rất nhanh điện thoại lại đổ chuông lần hai, tên này lại giở trò cũ, lúc nhướng mắt lên thì đối diện ngay ánh mắt Chúc Vi Tinh, sắc mặt liền biến đổi, tung một cước đá điện thoại ra ngoài.
Đá cũng đá rồi, nhưng điện thoại đã được kết nối, còn nhấn loa ngoài.
Bên trong là giọng nói hết sức đáng thương của Lại Dương.
"Cái kia... Dực ca, lại đến lúc lão Trữ giục cậu trả nợ rồi, mấy báo cáo kia..."
Khương Dực giận dữ, hắn bật phắt dậy, ném hết lửa giận mất mặt xấu hổ qua cho người vô tội bên kia điện thoại.
Lại Dương, người bị hắn hỏi thăm 18 đời tổ tiên, oan ức không thôi: "Ôi đại ca ơi, nếu mà cậu có thể chuyển toàn bộ mấy lời mắng tôi nãy giờ thành văn bản thì đã xong hai bản báo cáo rồi đó."
Khương Dực mặc kệ hắn ta, muốn cúp điện thoại.
Lại Dương như đoán được hành động của hắn, ở bên kia đau đầu gọi: "Tuần này mà lão Trữ không lấy được báo cáo của cậu thì nhất định sẽ tìm tôi tính sổ, tôi đã chạy mòn cả ba đôi giày rồi, Dực ca cậu tội nghiệp tôi chút đi, tôi đã nói với Chiếu Văn rồi, cậu chỉ cần gật đầu, cậu ta sẽ..."
Khương Dực ngắt lời hắn: "Không cần, ai cho cậu nhiều chuyện!"
"Vậy ai viết cho cậu, à đúng rồi, lần trước sao cậu có nộp đó?" Lại Dương cũng chợt nhớ lại.
Khương Dực nhíu mày: "Tôi có nô lệ."
Lại Dương: "??" Cái gì nô với chả lệ??
Khương Dực không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp cúp máy.
Nô lệ ở đối diện: "..."
Trong lòng biết trốn không thoát, không đợi Khương Dực tìm cớ, Chúc Vi Tinh đã chủ động mở miệng: "Anh có thể đổi email khác không?" Viết báo cáo cũng được, nhưng để cậu lại đọc hàng trăm bức thư tình gửi cho Khương Dực nữa thì cậu có thể bị đau tim mất.
Khương Dực khó hiểu: "Tại sao?"
Nhìn bộ dáng này của hắn hẳn là hoàn toàn không hay biết bên trong chứa thứ gì.
Chúc Vi Tinh nói: "Hay là cho tôi Wechat của Lại Dương đi, tôi trực tiếp nói anh ta gửi thông tin qua."
Khương Dực ngừng rung chân.
"Điện thoại nó hỏng rồi." Khương Dực nói.
Chúc Vi Tinh: "Lúc nào?" Mấy phút trước là ai dùng điện thoại gọi cho hắn?
Khương Dực: "Ngày mai."
Chúc Vi Tinh: "..."
Khương Dực trừng mắt, mò lấy điện thoại, ở đó bấm bấm một hồi, cuối cùng dùng tài khoản của mình chuyển thông tin qua cho Chúc Vi Tinh.
Cậu cũng không trì hoãn, muốn viết ngay và luôn.
Có điều nhìn một lượt, cậu khẽ nhíu mày. Hai bài lần trước không trực quan, lần này nhìn một cách toàn diện mà nói, nhiệm vụ này của Khương Dực nói là phức tạp thì không đúng, mà là cực kì phức tạp, sơ cấp chính trị, phục hồi chức năng, tiếng Anh đại học, giáo dục thể chất, bao hàm từ lớn đến nhỏ, thậm chí còn có sự phát triển của thị trường đồ dùng thể thao, gần như sắp bao quát hết thảy các ngành học của học viên Thể thao U. Chúc Vi Tinh hết sức thắc mắc, chủ đề báo cáo đại học này làm sao lại hệt như viết văn trung học, còn có đề cương trọng điểm của học kì, hướng dẫn cho hắn cách viết nữa.
"Huấn luyện viên của các anh... bảo anh viết cái này à?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực mắng người: "Lão già mất trí!"
Chúc Vi Tinh càng xem càng trầm mặc.
Sự nghiệp của Khương Dực cũng đã sắp đến lúc được quyết định, nếu như hắn muốn thì đã sớm chuyển sang hệ khác, hoặc dùng những năm tháng mang vinh dự về cho học viện Thể thao U, hoàn toàn không cần phải trọc đầu bởi những báo cáo này. Nhưng vị huấn luyện viên biết rõ tính nết của hắn từ lâu vẫn kiên trì làm khó dễ hắn mỗi học kì. Nhìn những thông tin này, lời ít ý nhiều trật tự rõ ràng, không phải là cố tình thì cũng là muốn hắn tìm thầy giảng giải. Khổ tâm trong đó, thoáng nghiền ngẫm một chút, liền có thể nhìn thấy mấy phần.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Năm phút sau, cửa nhà Khương vang lên tiếng gõ.
Khương Dực lê chân bước ra, khó hiểu nhìn người trước mặt.
"Làm gì?" Hắn khó ưa hỏi.
Chúc Vi Tinh gạt cánh tay trên mép cửa của người nọ xuống, nhẹ nhàng dịch ra, tên cao lớn này liền bị cậu chen qua một bên, thuận lợi bước vào nhà.
"Này?" Khương Dực khoa trương gọi, "Đêm khuya rồi, không có mời cậu vào phòng, muốn làm chuyện bất chính gì hả? Tôi báo cảnh sát đấy."
Chúc Vi Tinh mặc kệ hắn ăn nói linh tinh, cậu lắc lắc điện thoại nói: "Trong tư liệu có nhiều chỗ không hiểu, muốn hỏi anh, tốt nhất là chúng ta cùng nhau viết báo cáo đi."
Khương Dực sửng sốt, bày ra vẻ ghét bỏ: "Đòi chủ nợ hỗ trợ, cậu là tên nô lệ dốt nát gì đây hả?!"
Chúc Vi Tinh: "Vậy sao chủ nợ thông minh như anh không tự viết đi?"
Khương Dực phát cáu: "Trong giấy bán thân viết rõ! Không cãi lời tôi!"
Chúc Vi Tinh: "Đây gọi là lời khuyên hữu nghị."
Khương Dực: "..."
Cậu đi vào phòng ngủ của hắn, quét mắt nhìn khung cảnh bừa bộn một lượt, hỏi: "Có thể mượn máy vi tính của anh không?"
Phát hiện có khách quen vào nhà, Khương Đại Phú chậm rãi nhích tới gần, nhưng còn chưa kịp tới gần Chúc Vi Tinh, đã bị Khương Dực đá ra cửa.
Hắn nói: "Không được, hỏng rồi!"
Chúc Vi Tinh nói: "Vậy dùng giấy bút cũng được, viết tay nộp cho thầy lại càng nghiêm túc hơn, dù có chút mất thời gian."
Khương Dực híp mắt: "Cậu muốn tìm phiền phức cho tôi phải không."
"Phiền phức của anh ở đó kìa, còn cần tôi tìm à?" Tối nay Chúc Vi Tinh nhịn không được lại giở trò trẻ con với hắn, còn rất lớn tiếng, phảng phất như trở lại lúc mới quen.
"Tìm chết sao?" Khương Dực dĩ nhiên tiếp lời.
Chúc Vi Tinh mặt không biến sắc: "Không cần tìm, chắc là chết rồi."
Khương Dực thua trắng.
"Giấy bút đâu?" Thấy sắc mặt đen thui của hắn, Chúc Vi Tinh thúc giục.
Khương Dực bày ra bộ mặt dữ tợn, hậm hực vỗ vỗ máy vi tính.
Thế là cậu không khách sáo ngồi xuống trước bàn học của hắn, lịch sự nói: "Cám ơn."
Không hổ là máy tính dùng để chơi game, so với bộ máy phát ra tiếng thở tương đương với tủ lạnh kia của nhà Chúc mà nói, cái máy này chạy mượt hơn nhiều.
Không ngờ hình nền máy tính lại là phong cảnh nông thôn, lần này không phải là mặt trăng con đường nhỏ nữa, mà là một bức tranh thôn dã đơn sơ, trong tranh không có ai, chỉ có đống lửa trại và cây đàn ghi ta.
Thôn viên có chút điêu tàn, nhưng lửa trại rất đẹp, ánh lên quang cảnh xung quanh cũng đẹp, góc chụp lại càng đẹp. Chúc Vi Tinh chăm chú nhìn hồi lâu.
Sau đó cậu chuyển dữ liệu trong điện thoại vào máy vi tính, ra hiệu cho tên cao to cả người mây đen bao phủ kia đến ngồi xuống.
Tên nhóc lớn xác phản nghịch, không để ý tới.
Chúc Vi Tinh cũng không quan tâm, chọn vào yêu cầu báo cáo của môn tiếng Anh rồi tra cứu.
Khương Dực bị phớt lờ một bên buồn bực đi ra ngoài, nhân tiện nhấc luôn cục nợ to đùng choán chỗ ném ra ngoài cửa.
Ở bên ngoài lượn một vòng, khi Khương Dực trở lại thì trong tay đã cầm thứ gì đó, hắn ném qua Chúc Vi Tinh: "Làm ướt ghế của tôi, cậu cũng sạch sẽ quá."
Trước mắt cậu tối sầm lại, trên đầu bị trùm cái khăn lông.
Bởi vì buổi chiều nhìn thấy nam sinh tóc hạt dẻ trong chiếc xe Ghost kia, tinh thần cậu không tốt đi dưới mưa cả quãng đường từ trường về nhà, ướt đẫm nửa người. Về đến nhà chưa kịp ngồi xuống đã sang đây, dưới khoảng cách giữa tòa 6 và 7 lại bị xối một trận nữa, đuôi tóc cũng đã bết dính vào mặt rồi.
Lấy khăn mặt xuống, bấy giờ cậu mới trông thấy bộ dạng chật vật của mình phản chiếu trên kính cửa sổ. Máy điều hòa trên trần không biết đã mở từ khi nào, tỏa ra hơi ấm khắp phòng. Khăn mặt lại có mùi dầu gội hương hoa quả quen thuộc, hẳn là được Khương Dực dùng qua. Chúc Vi Tinh nhìn máy điều hòa, lại nhìn khăn mặt, trong lòng ấm lên trước cả cơ thể, cậu không có ghét bỏ, dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc.
"Cảm ơn." Cậu chân thành nói.
Lời nói như bị ngấm cả nước mưa khẽ khàng tan vào lòng tên nhóc phản nghịch, khiến hắn bất đắc dĩ ra ngoài kéo thêm một cái ghế vào, xoay mặt ghế, vòng chân ngồi xuống.
Thuận tiện mang theo bé bự khổng lồ khó khăn lắm mới tống ra khỏi phòng vừa rồi quay trở lại.
Bầu không khí trở nên thân thiện hơn nhiều, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng có thể giảng bài cho thanh niên trẻ trâu này.
Khương Dực mặc dù cực kì không hứng thú gì, mười câu thì có chín câu tranh cãi, mười một câu ăn nói ba hoa, nhưng Chúc Vi Tinh phát hiện hắn cũng không phải quá vô tri, qua những biểu hiện nhỏ có thể nhìn ra được Khương Dực đã từng nghe qua những kiến thức này rồi, thậm chí đã hiểu một số phần cơ bản.
Khương Dực hiểu biết hơn cậu tưởng rất nhiều.
Vận động viên hàng đầu ngoài việc dùng cơ bắp thì còn dùng não, Khương Dực chưa bao giờ là người dốt nát.
Chỉ là khó ở mà thôi.
Khó ở không chịu nổi.
"Không phải phép đo này được đề cập trong y học thể thao à? Sao không sao chép rồi dán cho xong?"
"Làm thế nào để tránh bị thương khi chơi thể thao? Cái câu hỏi ngu ngốc gì đây? Không vận động thì sẽ không bị thương chứ sao."
"Sao tôi nói 10 chữ, cậu chỉ viết có 5 chữ thế hả? Cậu viết hay tôi viết?"
Mặc cho con gấu to xác này khó đối phó cỡ nào,Chúc Vi Tinh thật sự kiên nhẫn và tự kiềm chế rất tốt, cậu vẫn nghiêm nghiêm túc giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, vận dụng lí lẽ, trình bày quan điểm, thậm chí còn muốn trích dẫn văn chương.
Có điều mới vừa mở công cụ tìm kiếm, cái người đang ngồi chéo nguẩy chân bên cạnh không hiểu sao bỗng nhiên nhảy dựng lên, cứ như lão hổ bị sờ mông vậy.
Chúc Vi Tinh không để ý, bị hắn làm cho ngã ngào lên bàn, vai đập xuống bàn phím, đầu cũng đè lên tay.
"Ai cho cậu lục lọi lung tung vậy hả!" Khương Dực một tay tắt máy vi tính, tay kia chống bên mặt Chúc Vi Tinh, cau mày rạp người xuống, nhìn chằm chằm người trên bàn.
Cậu giật mình, giống như một con cừu non bị dã thú bóp cổ vậy.
Mở máy vi tính đã được hắn cho phép, tự dưng khó dễ thế này khiến cậu chẳng hiểu ra sao. Nhưng Chúc Vi Tinh cũng không phản bác, cậu áy náy nhận lỗi.
"Xin lỗi." Bởi vì hai cạnh hàm bị bóp lấy, lời nói có chút mơ hồ.
Khương Dực vẫn còn giận, không tiến không lùi, hắn ghé sát hơn nữa, chóp mũi muốn chạm cả vào mặt người bên dưới.
"Có phải cậu vừa thấy cái gì không nên thấy rồi không, hả?" Khương Dực vừa cố ý, vừa như nguy hiểm hỏi.
Nếu Chúc Vi Tinh mà mặt dày láu lỉnh một chút, thì có thể phản bác hắn một câu chẳng lẽ hắn giấu thứ gì hắc ám trong đó hay sao, mới khiến hắn căng thẳng động tay động chân như vậy.
Nhưng Chúc Vi Tinh sẽ không, dù hơi thở hắn phả vào má cậu nóng rực, lúc nói chuyện với Khương Dực cậu cụp mắt, hai hàng mi có chút run rẩy, vẫn nghiêm túc hỏi.
"Cái gì không nên xem?"
Khương Dực ngẩn ra, chậm rãi híp mắt.
"—— Anh Vi Tinh!! Em tới... A!!!!" Lúc này bỗng có cái loa phát thanh kêu vang, nửa chừng thì im bặt đi.
Chúc Vi Tinh phát hiện động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nháy mắt bên má vừa ấm vừa mềm, sau đó là 'đông' một tiếng vang giòn.
Đầu Khương Dực cứng như tảng đá, va đến mức Chúc Vi Tinh mắt nổ đom đóm. Nhưng cũng không thể trách hắn, Chúc Vi Tinh nhìn sang đối diện, chỉ thấy một lớn một nhỏ đang đứng trong phòng mình. Một là Long Long, hai là anh trai, cả hai sắc mặt kì quái, đang trố mắt nhìn sang.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Chúc Vi Tinh trong lòng biết màn giằng co giữa hai người vừa rồi ở đây rất tế nhị, sẽ khiến người ta hiểu lầm, đặc biệt là trẻ nhỏ, sợ là sẽ tưởng hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn. Chúc Vi Tinh lấy khuỷu tay đẩy người bên cạnh ra một chút, hướng bên kia giải thích.
"Bọn em đang làm bài tập rất quan trọng, nói với bà nội một tiếng, chút nữa em về, không cần chờ cửa, em có mang theo chìa khóa." Đây là lí do chính đáng, trăm phần trăm nghiêm túc.
Nhưng lại nghe giả giả một cách khó hiểu.
Cũng may anh trai cậu thuận lợi tiếp thu, nghe lời gật đầu.
Loa phát thanh cũng tròn mắt gật đầu, quay người liền la lên.
"—— Bà nội!!!! Anh Vi Tinh ở nhà anh Khương Dực —— là ——ở đó— -- -- —— muốn làm bài tập —— rất —— quan trọng!!! Anh Vi Tinh nói không —— cần—— chờ, bảo bà ngủ trước! Tối cũng không —— cần —— chờ ——!!!" Loa phường chất lượng cao, nhóc ta nỗ lực nghiêm túc truyền đạt hết sức đầy đủ.
Nhưng lại cảm thấy quái quái chỗ nào đó.
Chờ người vây xem ở đối diện rời đi rồi, Khương Dực rốt cục cũng bị đẩy trở về ghế dựa.
Chúc Vi Tinh lặng lẽ lau gò má trái nóng hổi, cố ý phớt lờ mớ hỗn độn phát sinh vừa rồi, cậu mất tự nhiên nói: "Nếu như lần sau còn viết báo cáo, trước khi tôi đến thì anh xử lí máy tính sạch sẽ đi." Tránh để cậu giẫm phải lôi, rước lấy phiền phức thế này.
Tâm trạng Khương Dực lại thoáng tươi tỉnh, hắn hé miệng, híp mắt cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền.
"Lại tới à? Có cần tôi chuẩn bị thêm cái giường cho cậu luôn không?"
Chúc Vi Tinh có chút phản nghịch: "Không cần!"
Cậu về đến nhà, anh trai với bà nội đã ngủ.
Tắm xong trở về phòng, Chúc Vi Tinh dừng chân bên giường, cậu nhìn thấy Chúc Vi Thần đặt máy chơi game vốn tưởng anh không thích ở bên gối, ngay cả ngủ say rồi cũng vẫn ôm lấy. Trên ghế là ga trải giường được hong khô bằng chiếc máy giặt mà cậu tưởng bà nội không dùng.
Chúc Vi Tinh nằm lên giường, nhìn trần nhà đã trở nên quen thuộc phía trên, bỗng nhiên hiểu ra, có một số thứ quả thực đắt giá xa xỉ, nhưng quyền sở hữu không bao giờ là do cá nhân cậu xác định, mà là nhu cầu tập thể cùng với trao đổi tình cảm.
Bất kì sự không tương thích nào đều có thể vì đồng tiền và sự khác biệt mà tồn tại, nhưng cũng có thể vì tình yêu và lòng bao dung mà hóa giải tất cả.
Một đường về đến nhà, người đã ướt hơn nửa. Không để bà nội nhìn thấy, cậu lặng lẽ vào phòng.
Máy chơi game nhỏ để trên bàn, pin vẫn còn đầy. Chúc Vi Tinh đặc biệt lựa chọn trong đống đồ gia dụng điện kia để lại cho anh trai. Nhưng anh trai rõ ràng là không biết sử dụng, chỉ có thể xem màn hình cho vui, cả ngày gần như bỏ không. Bà nội cũng không quen với máy giặt mới, Chúc Vi Tinh lúc này mới nhận ra, bà vẫn tự tay giặt quần áo trong nhà.
Những món đồ cao cấp này, dù hiện đại tiên tiến và có giá trị không nhỏ, nhưng lại bị cưỡng ép nhét vào một nơi nghèo nàn, có cảm giác hoàn toàn không hợp với xung quanh, vốn dĩ chúng cũng không thuộc về nơi này.
Đang ngẩn người, bên tai cậu chợt nghe tiếng chuông vang lên, là đoạn nhạc violin quen thuộc.
Chúc Vi Tinh ngước mắt, nhìn thấy Khương Dực hóa ra đang ở nhà, vẫn là thói quen nằm ngay đơ trên chiếc giường nhỏ.
Đã lâu rồi không thấy hình ảnh này, cậu hiếm thấy có chút mới mẻ.
Điện thoại đang đổ chuông bị bỏ ở cuối giường, hắn không có ý định muốn xem, bị phiền đến cáu bẳn, lười biếng dùng chân mò sang ấn ấn, tư thế vặn vẹo kì cục, cứ như một lão già mất trí bị liệt vậy.
Lần đầu dùng chân ấn tắt thành công, Chúc Vi Tinh thấy hắn lộ vẻ đắc ý. Thế nhưng rất nhanh điện thoại lại đổ chuông lần hai, tên này lại giở trò cũ, lúc nhướng mắt lên thì đối diện ngay ánh mắt Chúc Vi Tinh, sắc mặt liền biến đổi, tung một cước đá điện thoại ra ngoài.
Đá cũng đá rồi, nhưng điện thoại đã được kết nối, còn nhấn loa ngoài.
Bên trong là giọng nói hết sức đáng thương của Lại Dương.
"Cái kia... Dực ca, lại đến lúc lão Trữ giục cậu trả nợ rồi, mấy báo cáo kia..."
Khương Dực giận dữ, hắn bật phắt dậy, ném hết lửa giận mất mặt xấu hổ qua cho người vô tội bên kia điện thoại.
Lại Dương, người bị hắn hỏi thăm 18 đời tổ tiên, oan ức không thôi: "Ôi đại ca ơi, nếu mà cậu có thể chuyển toàn bộ mấy lời mắng tôi nãy giờ thành văn bản thì đã xong hai bản báo cáo rồi đó."
Khương Dực mặc kệ hắn ta, muốn cúp điện thoại.
Lại Dương như đoán được hành động của hắn, ở bên kia đau đầu gọi: "Tuần này mà lão Trữ không lấy được báo cáo của cậu thì nhất định sẽ tìm tôi tính sổ, tôi đã chạy mòn cả ba đôi giày rồi, Dực ca cậu tội nghiệp tôi chút đi, tôi đã nói với Chiếu Văn rồi, cậu chỉ cần gật đầu, cậu ta sẽ..."
Khương Dực ngắt lời hắn: "Không cần, ai cho cậu nhiều chuyện!"
"Vậy ai viết cho cậu, à đúng rồi, lần trước sao cậu có nộp đó?" Lại Dương cũng chợt nhớ lại.
Khương Dực nhíu mày: "Tôi có nô lệ."
Lại Dương: "??" Cái gì nô với chả lệ??
Khương Dực không nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp cúp máy.
Nô lệ ở đối diện: "..."
Trong lòng biết trốn không thoát, không đợi Khương Dực tìm cớ, Chúc Vi Tinh đã chủ động mở miệng: "Anh có thể đổi email khác không?" Viết báo cáo cũng được, nhưng để cậu lại đọc hàng trăm bức thư tình gửi cho Khương Dực nữa thì cậu có thể bị đau tim mất.
Khương Dực khó hiểu: "Tại sao?"
Nhìn bộ dáng này của hắn hẳn là hoàn toàn không hay biết bên trong chứa thứ gì.
Chúc Vi Tinh nói: "Hay là cho tôi Wechat của Lại Dương đi, tôi trực tiếp nói anh ta gửi thông tin qua."
Khương Dực ngừng rung chân.
"Điện thoại nó hỏng rồi." Khương Dực nói.
Chúc Vi Tinh: "Lúc nào?" Mấy phút trước là ai dùng điện thoại gọi cho hắn?
Khương Dực: "Ngày mai."
Chúc Vi Tinh: "..."
Khương Dực trừng mắt, mò lấy điện thoại, ở đó bấm bấm một hồi, cuối cùng dùng tài khoản của mình chuyển thông tin qua cho Chúc Vi Tinh.
Cậu cũng không trì hoãn, muốn viết ngay và luôn.
Có điều nhìn một lượt, cậu khẽ nhíu mày. Hai bài lần trước không trực quan, lần này nhìn một cách toàn diện mà nói, nhiệm vụ này của Khương Dực nói là phức tạp thì không đúng, mà là cực kì phức tạp, sơ cấp chính trị, phục hồi chức năng, tiếng Anh đại học, giáo dục thể chất, bao hàm từ lớn đến nhỏ, thậm chí còn có sự phát triển của thị trường đồ dùng thể thao, gần như sắp bao quát hết thảy các ngành học của học viên Thể thao U. Chúc Vi Tinh hết sức thắc mắc, chủ đề báo cáo đại học này làm sao lại hệt như viết văn trung học, còn có đề cương trọng điểm của học kì, hướng dẫn cho hắn cách viết nữa.
"Huấn luyện viên của các anh... bảo anh viết cái này à?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực mắng người: "Lão già mất trí!"
Chúc Vi Tinh càng xem càng trầm mặc.
Sự nghiệp của Khương Dực cũng đã sắp đến lúc được quyết định, nếu như hắn muốn thì đã sớm chuyển sang hệ khác, hoặc dùng những năm tháng mang vinh dự về cho học viện Thể thao U, hoàn toàn không cần phải trọc đầu bởi những báo cáo này. Nhưng vị huấn luyện viên biết rõ tính nết của hắn từ lâu vẫn kiên trì làm khó dễ hắn mỗi học kì. Nhìn những thông tin này, lời ít ý nhiều trật tự rõ ràng, không phải là cố tình thì cũng là muốn hắn tìm thầy giảng giải. Khổ tâm trong đó, thoáng nghiền ngẫm một chút, liền có thể nhìn thấy mấy phần.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Năm phút sau, cửa nhà Khương vang lên tiếng gõ.
Khương Dực lê chân bước ra, khó hiểu nhìn người trước mặt.
"Làm gì?" Hắn khó ưa hỏi.
Chúc Vi Tinh gạt cánh tay trên mép cửa của người nọ xuống, nhẹ nhàng dịch ra, tên cao lớn này liền bị cậu chen qua một bên, thuận lợi bước vào nhà.
"Này?" Khương Dực khoa trương gọi, "Đêm khuya rồi, không có mời cậu vào phòng, muốn làm chuyện bất chính gì hả? Tôi báo cảnh sát đấy."
Chúc Vi Tinh mặc kệ hắn ăn nói linh tinh, cậu lắc lắc điện thoại nói: "Trong tư liệu có nhiều chỗ không hiểu, muốn hỏi anh, tốt nhất là chúng ta cùng nhau viết báo cáo đi."
Khương Dực sửng sốt, bày ra vẻ ghét bỏ: "Đòi chủ nợ hỗ trợ, cậu là tên nô lệ dốt nát gì đây hả?!"
Chúc Vi Tinh: "Vậy sao chủ nợ thông minh như anh không tự viết đi?"
Khương Dực phát cáu: "Trong giấy bán thân viết rõ! Không cãi lời tôi!"
Chúc Vi Tinh: "Đây gọi là lời khuyên hữu nghị."
Khương Dực: "..."
Cậu đi vào phòng ngủ của hắn, quét mắt nhìn khung cảnh bừa bộn một lượt, hỏi: "Có thể mượn máy vi tính của anh không?"
Phát hiện có khách quen vào nhà, Khương Đại Phú chậm rãi nhích tới gần, nhưng còn chưa kịp tới gần Chúc Vi Tinh, đã bị Khương Dực đá ra cửa.
Hắn nói: "Không được, hỏng rồi!"
Chúc Vi Tinh nói: "Vậy dùng giấy bút cũng được, viết tay nộp cho thầy lại càng nghiêm túc hơn, dù có chút mất thời gian."
Khương Dực híp mắt: "Cậu muốn tìm phiền phức cho tôi phải không."
"Phiền phức của anh ở đó kìa, còn cần tôi tìm à?" Tối nay Chúc Vi Tinh nhịn không được lại giở trò trẻ con với hắn, còn rất lớn tiếng, phảng phất như trở lại lúc mới quen.
"Tìm chết sao?" Khương Dực dĩ nhiên tiếp lời.
Chúc Vi Tinh mặt không biến sắc: "Không cần tìm, chắc là chết rồi."
Khương Dực thua trắng.
"Giấy bút đâu?" Thấy sắc mặt đen thui của hắn, Chúc Vi Tinh thúc giục.
Khương Dực bày ra bộ mặt dữ tợn, hậm hực vỗ vỗ máy vi tính.
Thế là cậu không khách sáo ngồi xuống trước bàn học của hắn, lịch sự nói: "Cám ơn."
Không hổ là máy tính dùng để chơi game, so với bộ máy phát ra tiếng thở tương đương với tủ lạnh kia của nhà Chúc mà nói, cái máy này chạy mượt hơn nhiều.
Không ngờ hình nền máy tính lại là phong cảnh nông thôn, lần này không phải là mặt trăng con đường nhỏ nữa, mà là một bức tranh thôn dã đơn sơ, trong tranh không có ai, chỉ có đống lửa trại và cây đàn ghi ta.
Thôn viên có chút điêu tàn, nhưng lửa trại rất đẹp, ánh lên quang cảnh xung quanh cũng đẹp, góc chụp lại càng đẹp. Chúc Vi Tinh chăm chú nhìn hồi lâu.
Sau đó cậu chuyển dữ liệu trong điện thoại vào máy vi tính, ra hiệu cho tên cao to cả người mây đen bao phủ kia đến ngồi xuống.
Tên nhóc lớn xác phản nghịch, không để ý tới.
Chúc Vi Tinh cũng không quan tâm, chọn vào yêu cầu báo cáo của môn tiếng Anh rồi tra cứu.
Khương Dực bị phớt lờ một bên buồn bực đi ra ngoài, nhân tiện nhấc luôn cục nợ to đùng choán chỗ ném ra ngoài cửa.
Ở bên ngoài lượn một vòng, khi Khương Dực trở lại thì trong tay đã cầm thứ gì đó, hắn ném qua Chúc Vi Tinh: "Làm ướt ghế của tôi, cậu cũng sạch sẽ quá."
Trước mắt cậu tối sầm lại, trên đầu bị trùm cái khăn lông.
Bởi vì buổi chiều nhìn thấy nam sinh tóc hạt dẻ trong chiếc xe Ghost kia, tinh thần cậu không tốt đi dưới mưa cả quãng đường từ trường về nhà, ướt đẫm nửa người. Về đến nhà chưa kịp ngồi xuống đã sang đây, dưới khoảng cách giữa tòa 6 và 7 lại bị xối một trận nữa, đuôi tóc cũng đã bết dính vào mặt rồi.
Lấy khăn mặt xuống, bấy giờ cậu mới trông thấy bộ dạng chật vật của mình phản chiếu trên kính cửa sổ. Máy điều hòa trên trần không biết đã mở từ khi nào, tỏa ra hơi ấm khắp phòng. Khăn mặt lại có mùi dầu gội hương hoa quả quen thuộc, hẳn là được Khương Dực dùng qua. Chúc Vi Tinh nhìn máy điều hòa, lại nhìn khăn mặt, trong lòng ấm lên trước cả cơ thể, cậu không có ghét bỏ, dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc.
"Cảm ơn." Cậu chân thành nói.
Lời nói như bị ngấm cả nước mưa khẽ khàng tan vào lòng tên nhóc phản nghịch, khiến hắn bất đắc dĩ ra ngoài kéo thêm một cái ghế vào, xoay mặt ghế, vòng chân ngồi xuống.
Thuận tiện mang theo bé bự khổng lồ khó khăn lắm mới tống ra khỏi phòng vừa rồi quay trở lại.
Bầu không khí trở nên thân thiện hơn nhiều, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng có thể giảng bài cho thanh niên trẻ trâu này.
Khương Dực mặc dù cực kì không hứng thú gì, mười câu thì có chín câu tranh cãi, mười một câu ăn nói ba hoa, nhưng Chúc Vi Tinh phát hiện hắn cũng không phải quá vô tri, qua những biểu hiện nhỏ có thể nhìn ra được Khương Dực đã từng nghe qua những kiến thức này rồi, thậm chí đã hiểu một số phần cơ bản.
Khương Dực hiểu biết hơn cậu tưởng rất nhiều.
Vận động viên hàng đầu ngoài việc dùng cơ bắp thì còn dùng não, Khương Dực chưa bao giờ là người dốt nát.
Chỉ là khó ở mà thôi.
Khó ở không chịu nổi.
"Không phải phép đo này được đề cập trong y học thể thao à? Sao không sao chép rồi dán cho xong?"
"Làm thế nào để tránh bị thương khi chơi thể thao? Cái câu hỏi ngu ngốc gì đây? Không vận động thì sẽ không bị thương chứ sao."
"Sao tôi nói 10 chữ, cậu chỉ viết có 5 chữ thế hả? Cậu viết hay tôi viết?"
Mặc cho con gấu to xác này khó đối phó cỡ nào,Chúc Vi Tinh thật sự kiên nhẫn và tự kiềm chế rất tốt, cậu vẫn nghiêm nghiêm túc giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, vận dụng lí lẽ, trình bày quan điểm, thậm chí còn muốn trích dẫn văn chương.
Có điều mới vừa mở công cụ tìm kiếm, cái người đang ngồi chéo nguẩy chân bên cạnh không hiểu sao bỗng nhiên nhảy dựng lên, cứ như lão hổ bị sờ mông vậy.
Chúc Vi Tinh không để ý, bị hắn làm cho ngã ngào lên bàn, vai đập xuống bàn phím, đầu cũng đè lên tay.
"Ai cho cậu lục lọi lung tung vậy hả!" Khương Dực một tay tắt máy vi tính, tay kia chống bên mặt Chúc Vi Tinh, cau mày rạp người xuống, nhìn chằm chằm người trên bàn.
Cậu giật mình, giống như một con cừu non bị dã thú bóp cổ vậy.
Mở máy vi tính đã được hắn cho phép, tự dưng khó dễ thế này khiến cậu chẳng hiểu ra sao. Nhưng Chúc Vi Tinh cũng không phản bác, cậu áy náy nhận lỗi.
"Xin lỗi." Bởi vì hai cạnh hàm bị bóp lấy, lời nói có chút mơ hồ.
Khương Dực vẫn còn giận, không tiến không lùi, hắn ghé sát hơn nữa, chóp mũi muốn chạm cả vào mặt người bên dưới.
"Có phải cậu vừa thấy cái gì không nên thấy rồi không, hả?" Khương Dực vừa cố ý, vừa như nguy hiểm hỏi.
Nếu Chúc Vi Tinh mà mặt dày láu lỉnh một chút, thì có thể phản bác hắn một câu chẳng lẽ hắn giấu thứ gì hắc ám trong đó hay sao, mới khiến hắn căng thẳng động tay động chân như vậy.
Nhưng Chúc Vi Tinh sẽ không, dù hơi thở hắn phả vào má cậu nóng rực, lúc nói chuyện với Khương Dực cậu cụp mắt, hai hàng mi có chút run rẩy, vẫn nghiêm túc hỏi.
"Cái gì không nên xem?"
Khương Dực ngẩn ra, chậm rãi híp mắt.
"—— Anh Vi Tinh!! Em tới... A!!!!" Lúc này bỗng có cái loa phát thanh kêu vang, nửa chừng thì im bặt đi.
Chúc Vi Tinh phát hiện động tĩnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nháy mắt bên má vừa ấm vừa mềm, sau đó là 'đông' một tiếng vang giòn.
Đầu Khương Dực cứng như tảng đá, va đến mức Chúc Vi Tinh mắt nổ đom đóm. Nhưng cũng không thể trách hắn, Chúc Vi Tinh nhìn sang đối diện, chỉ thấy một lớn một nhỏ đang đứng trong phòng mình. Một là Long Long, hai là anh trai, cả hai sắc mặt kì quái, đang trố mắt nhìn sang.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Chúc Vi Tinh trong lòng biết màn giằng co giữa hai người vừa rồi ở đây rất tế nhị, sẽ khiến người ta hiểu lầm, đặc biệt là trẻ nhỏ, sợ là sẽ tưởng hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn. Chúc Vi Tinh lấy khuỷu tay đẩy người bên cạnh ra một chút, hướng bên kia giải thích.
"Bọn em đang làm bài tập rất quan trọng, nói với bà nội một tiếng, chút nữa em về, không cần chờ cửa, em có mang theo chìa khóa." Đây là lí do chính đáng, trăm phần trăm nghiêm túc.
Nhưng lại nghe giả giả một cách khó hiểu.
Cũng may anh trai cậu thuận lợi tiếp thu, nghe lời gật đầu.
Loa phát thanh cũng tròn mắt gật đầu, quay người liền la lên.
"—— Bà nội!!!! Anh Vi Tinh ở nhà anh Khương Dực —— là ——ở đó— -- -- —— muốn làm bài tập —— rất —— quan trọng!!! Anh Vi Tinh nói không —— cần—— chờ, bảo bà ngủ trước! Tối cũng không —— cần —— chờ ——!!!" Loa phường chất lượng cao, nhóc ta nỗ lực nghiêm túc truyền đạt hết sức đầy đủ.
Nhưng lại cảm thấy quái quái chỗ nào đó.
Chờ người vây xem ở đối diện rời đi rồi, Khương Dực rốt cục cũng bị đẩy trở về ghế dựa.
Chúc Vi Tinh lặng lẽ lau gò má trái nóng hổi, cố ý phớt lờ mớ hỗn độn phát sinh vừa rồi, cậu mất tự nhiên nói: "Nếu như lần sau còn viết báo cáo, trước khi tôi đến thì anh xử lí máy tính sạch sẽ đi." Tránh để cậu giẫm phải lôi, rước lấy phiền phức thế này.
Tâm trạng Khương Dực lại thoáng tươi tỉnh, hắn hé miệng, híp mắt cười, lộ ra một bên má lúm đồng tiền.
"Lại tới à? Có cần tôi chuẩn bị thêm cái giường cho cậu luôn không?"
Chúc Vi Tinh có chút phản nghịch: "Không cần!"
Cậu về đến nhà, anh trai với bà nội đã ngủ.
Tắm xong trở về phòng, Chúc Vi Tinh dừng chân bên giường, cậu nhìn thấy Chúc Vi Thần đặt máy chơi game vốn tưởng anh không thích ở bên gối, ngay cả ngủ say rồi cũng vẫn ôm lấy. Trên ghế là ga trải giường được hong khô bằng chiếc máy giặt mà cậu tưởng bà nội không dùng.
Chúc Vi Tinh nằm lên giường, nhìn trần nhà đã trở nên quen thuộc phía trên, bỗng nhiên hiểu ra, có một số thứ quả thực đắt giá xa xỉ, nhưng quyền sở hữu không bao giờ là do cá nhân cậu xác định, mà là nhu cầu tập thể cùng với trao đổi tình cảm.
Bất kì sự không tương thích nào đều có thể vì đồng tiền và sự khác biệt mà tồn tại, nhưng cũng có thể vì tình yêu và lòng bao dung mà hóa giải tất cả.
/137
|