Tại sao Mã Khánh lại chạy tới trấn Hồng Quang?!
Hắn đã cướp xe đạp cũ của cậu, đến giờ cũng gần hai tiếng đồng hồ kể từ khi rời khỏi trường, quả thực đủ thời gian để người này đạp xe một đường từ nội thành lại đây.
Nhưng tại sao? Chẳng lẽ là Khổng Cường vẽ đường?
Rồi ai đã treo Mã Khánh lên lầu?
Con ngươi Mã Khánh chuyển loạn, bắt gặp tầm mắt Chúc Vi Tinh sau cửa sổ thì liền nở nụ cười vui vẻ, vừa cười vừa khua tay múa chân, không hề để tâm nguy hiểm đang cận kề.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm hắn một lúc, phát hiện trên kia Khương Dực đã lên đến tầng cao nhất, đang ngồi xổm quan sát địa hình.
Tòa tháp không giống với nhà dân, mỗi tầng cao gần năm mét, Mã Khánh đang lơ lửng ở giữa hai tầng, trên dưới không điểm tựa, Khương Dực cúi người hẳn sẽ không bắt được hắn, nếu như muốn tiếp cận, phải tìm được điểm tựa mà nắm, leo lên tầng cao nhất mà xuống cứu viện, vô cùng nguy hiểm.
Chúc Vi Tinh do dự không biết có nên ngăn lại động tác hấp tấp tùy tiện của người nọ hay không, mặc dù tính mạng của Mã Khánh đang bị đe dọa, nhưng cũng không cần Khương Dực lấy mạng đổi mạng. Lấy điện thoại ra xem tin nhắn cầu cứu ban nãy đã gửi đi, nơi đây hẻo lánh thế này, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đợi được cứu viện đến.
Chúc Vi Tinh đang trầm ngâm thở dài, đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống, làm cậu sợ hết hồn.
Ló đầu ra xem, phát hiện đó là món đồ Mã Khánh đang ôm trước ngực, bấy giờ tuột tay rơi xuống đất.
"—— A a a a!!" Mã Khánh rít gào chói tai, ban đầu nghe như thống khổ tiếc nuối, nghe kĩ lại thế mà ẩn một chút sảng khoái khuây khoả: "Bảo bối của tôi... A cạc cạc ka ka ka kakakkk, bảo bối của tôi... Không... Ka ka k..."
Bảo bối gì?!
Chúc Vi Tinh không khỏi chú ý vào thứ còn lại trong tay hắn, xung quanh tối tăm, nhìn không rõ lắm. Cậu mở đèn pin điện thoại lên.
Ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt lộn ngược của Mã Khánh, phản chiếu cả nụ cười méo mó dữ tợn, áo đỏ lưỡi đỏ của hắn, giống như quỷ treo cổ.
Tựa như đoán được mục đích của Chúc Vi Tinh, Mã Khánh hốt hoảng cố gắng lấy quần áo che giấu vật trước ngực, cứ như sợ bảo bối bị người ta tìm thấy. Đáng tiếc vẫn bị Chúc Vi Tinh nhìn ra một chút manh mối.
Thủy tinh, gốm sứ, đồng thau, bạc, những món bị che đi này thực sự tinh xảo như báu vật. Trang sức? Đồ mỹ nghệ trang trí? Chỉ nhìn bằng mắt thường thì quả thực không phân rõ được giá trị.
Chúng từ đâu tới? Vì sao lại được Mã Khánh trân trọng như vậy?
Chúc Vi Tinh thắc mắc, lại thấy ánh sáng đèn pin chiếu vào cái đế mô hình bằng đồng, một biểu tượng quen thuộc đập vào mắt cậu.
Chạm trổ hoa văn điêu khắc... Hoàn nguyên phù hiệu?
Một cảm giác quen thuộc mơ hồ hiện ra trước mắt Chúc Vi Tinh. Chính là cái hộp nhạc cất trong ngăn tối của nhà họ Mạnh?! Trên nắp hộp cũng có cái ký hiệu này!
Chúc Vi Tinh lại hướng nguồn sáng xuống mắt cá chân Mã Khánh, cậu mới phát hiện thứ quấn ở chân hắn không phải dây đỏ gì hết, mà là một góc rèm cửa sổ trên lầu?
Đầu kia Khương Dực gạt bỏ khoảng cách, không chút do dự cởi áo khoác, hai ba bước leo xuống mặt tường tầng cao nhất, mượn bệ cửa sổ và lan can gỗ trang trí nhô ra, trong nháy mắt, hắn đã đến trước mặt Mã Khánh.
Chúc Vi Tinh bất giác nhìn hành động của hắn, tuy biết Khương Dực nhanh nhẹn gọn gàng, nhưng vẫn không khỏi thót tim như trước. Tòa tháp cao ít nhất mười mấy tầng, áo phông mỏng trên người Khương Dực bị gió thổi tung, như chiếc lá còn vắt vẻo trên cành cây khô chết ngày đông vậy, đung đưa rồi lại đung đưa, nhỡ mà rơi xuống thì chấm hết.
Cậu muốn mở miệng bảo Khương Dực chú ý an toàn, nhưng lại sợ phiền hắn phân tâm, nên chỉ có thể căng thẳng cắn chặt môi dưới, thấp thỏm siết chặt tay nắm bên mép cửa sổ.
Thực ra Khương Dực so với cậu tưởng tượng còn tự tại hơn nhiều, hắn cắn điếu thuốc trong miệng, treo lơ lửng giữa không trung lại còn nhàn hạ đổi tay kẹp, rít một hơi rồi phun ra một vòng khói lớn, tản ra theo gió, xong lại cắn điếu thuốc bên miệng.
Bất ngờ mà hợp tình hợp lý chính là, hắn không lập tức ra tay cứu Mã Khánh đang bị treo như lạp xưởng, trái lại ở trên cao nhìn xuống giáo huấn Chúc Vi Tinh đang đứng ngồi không yên dưới lầu.
"Ngó dáo dác cái gì đó? Không phải bảo cậu đứng yên ở đó sao?"
Chúc Vi Tinh phục hắn luôn, dù cậu có ý định phản bác cũng sẽ không chọn lúc này mà cãi nhau với tên coi trời bằng vung kia, đành phải thuận lời: "Tôi biết, tôi chỉ nhìn thôi, anh đưa cậu ta xuống rồi cũng xuống nhanh lên."
Giọng cậu nhẹ nhàng như dỗ dành, nhưng Khương Dực mà có thể tùy tiện nghe người ta nói thì đã không phải là Khương Dực, hắn vẫn bướng bỉnh như cũ: "Cậu không nhìn tôi thì nhìn cái gì? Còn mở cái đèn kia chói hỏng mắt tôi?"
Chúc Vi Tinh vội vàng cất điện thoại, nhìn dáng vẻ không gây sự không bỏ qua của hắn, cậu chỉ có thể hỏi: "Mục đích treo rèm hai chân Mã Khánh là gì đây?"
Khương Dực cau mày, miễn cưỡng quay đầu phối hợp xem xét chỗ kia, nói: "Tối quá."
Chúc Vi Tinh: "..."
Cậu chỉ có thể lấy điện thoại ra chiếu sáng lần nữa.
Tia sáng đơn bạc, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy đường viền lờ mờ trong phòng. Khương Dực híp mắt nghiên cứu nửa ngày, không chắc chắn nói.
"Như cái rạp hát? Phòng vẽ tranh? Hay là kho chứa đồ? Toàn là đồ hỏng, hừ, phần lớn đều phủ vải đỏ, còn có mấy tấm rèm bị hỏng, bên trong lớn quá, nhìn không rõ lắm."
Vải đỏ?
Đồ trang trí?
Mã Khánh... Mạnh Tế... trấn nhỏ Hồng Quang...
Từng đoạn từng đoạn thông tin lộn xộn len lỏi trong trí óc Chúc Vi Tinh, cộng thêm những phát hiện mới có liên quan gần đây, nhanh chóng được ghép nối, phân tích và trích xuất, trong phút chốc, cậu dường như đã chạm tới một góc chân tướng!
Vội ngẩng đầu, Chúc Vi Tinh hỏi Mã Khánh vẫn còn đang chìm đắm trong ý thức hỗn loạn: "Cậu ăn trộm? Cậu hoặc là Mạnh Tế, các cậu đã trộm thứ gì ở trấn nhỏ Hồng Quang?!"
Không biết lời nào đã đánh trúng điểm mẫn cảm của Mã Khánh, hắn đột nhiên tỉnh lại, dại ra hai giây, ngừng cười, hai mắt trợn như sắp nứt ra, cật lực giãy giụa gào thét.
"Tôi... Tôi không có... Không phải tôi—— không phải!!! Tôi không phải tên trộm, tôi không có trộm đồ của quỷ, tôi không có lấy —— tôi bị ép buộc, chúng tôi đều là bị ép..."
Hắn vung vẩy hai tay, không còn bận tâm món đồ ôm trên tay nữa, mặc cho những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đó rơi xuống như sao băng, vẽ ra những chùm sáng ngắn ngủi trên không trung, rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy!
"———— A!!!" Mã Khánh thấy vậy lại càng hét lớn, như thể phát điên. Tiếng rít gào điên cuồng vang vọng giữa trấn nhỏ tĩnh mịch nghe như quỷ khóc.
Hành động lần này của hắn không chỉ lôi kéo tấm rèm cửa sổ vốn đã không đáng tin cậy bao nhiêu, khiến hắn rơi xuống, mà còn kéo theo mối nguy to cho Khương Dực đang lơ lửng cách hắn không xa. Nhiều lần, tay chân quay cuồng như cánh quạt kia thiếu chút nữa cắt phăng luôn vị quần chúng vây xem tự giờ này.
Hứng thú của vị quần chúng này cũng chợt giảm đi đáng kể, tầm mắt chuyển từ Mã Khánh đang mất kiểm soát tới những món đồ vỡ nát dưới kia, vẻ mặt Khương Dực hiện ra chút không kiên nhẫn, vứt điếu thuốc, leo xuống thêm mấy phần, tránh né sự phản kháng của người trước mặt, kẹp cổ đối phương.
Người bị treo một khắc trước còn như gà bị cắt tiết, lúc này lại bị siết đến ngạt thở, cổ họng khó khăn phát ra tiếng nghẹn ngào.
Khương Dực không vui, nói đến là đến, chỉ một đốm lửa cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ, có một chớp mắt Chúc Vi Tinh thật sự cho rằng hắn còn chưa cứu được người, đã bóp chết người ta trước rồi.
Cậu vội mở miệng ngăn cản: "Khương Dực... Không thể, tôi có chuyện muốn hỏi hắn."
Khương Dực rũ mắt nhìn xuống người dưới lầu, trong mắt lóe lên tia máu đỏ, trải qua mấy tầng sóng lớn mới bình tĩnh trở lại.
Mắt thấy hắn chuẩn bị nâng gà chết bằng lực cánh tay đáng kinh ngạc, Mã Khánh vì hoảng sợ hoặc thiếu dưỡng khí mà cả người vô lực, rốt cục thành thật nâng một tay víu lên bệ tường, bỗng nhiên vẻ mặt Chúc Vi Tinh biến sắc, kinh ngạc nhìn lên phía ban công.
Cậu trầm giọng nhắc nhở: "Khương Dực... Cẩn thận!"
Khương Dực như cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu. Từ trên đỉnh tháp ló ra một vệt đen, bóng lưng dưới trăng khô gầy như xương, ngũ quan mơ hồ hỗn độn dưới mái tóc rối, chỉ có đôi mắt trũng sâu đang trừng to như chuông đồng, lớn như vậy, nhưng lại không có chút thần hồn nào, mù mịt vô cùng.
Không cần đoán, Chúc Vi Tinh cũng biết là thần thánh phương nào.
"Khổng Cường..." Cậu lẩm bẩm cái tên này.
Người vừa xuất hiện quả thật là Khổng Cường, gã một thân lôi thôi rách rưới, như một kẻ lang thang vô gia cư, tay chân trơ gầy như củi khô, sa đọa đến mức nhìn không giống người sống nữa.
Ánh mắt gã nhìn Chúc Vi Tinh trước tiên, thâm trầm nham hiểm, sau đó nhìn đến Khương Dực, có chút co rúm lại, nhưng rồi cũng đáp lại bằng cái liếc lạnh lùng, lộ ra vẻ vò mẻ chẳng sợ nứt.
Gã nói: "Bọn mày muốn tao đến, tao đến đây."
Giọng gã khô khốc khàn đục, giống với người đã gọi điện thoại cho Chúc Vi Tinh, có điều so với Chúc Vi Tinh và Khương Dực, người phản ứng lớn nhất chính là Mã Khánh. Hắn như cá sắp chết, phát hiện có người kề dao tới gần, dù cho không còn chút sức lực nào thì cũng phải phép phồng mang trợn má lên.
Chúc Vi Tinh nghe hắn nói một cách yếu ớt: "Tôi đi lấy... Tôi sẽ đi lấy... Các người thả tôi ra...", giọng nói mang vẻ cầu xin bi thảm, trông đáng thương vô cùng.
Khổng Cường lại hưởng thụ sự cầu xin này của hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nếu đang ở trên mặt đất bằng phẳng, Khương Dực đã có thể một tay quật ngã người trước mặt, nhưng do địa hình hạn chế, cả người hắn phải bám vào mặt tường, dùng một tay kéo gánh, phải chịu sức nặng của hai người, đừng nói đến phản kháng, Khổng Cường chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, thì hắn ngay cả tự vệ cũng hết sức khó khăn.
Khương Dực lẳng lặng nhìn người phía trên đầu rút ra một con dao gọt hoa quả nhỏ, dài chừng ba-bốn tấc, từng chút từng chút lê đến năm ngón tay đang treo trên mép tường của hắn, vẻ mặt vô cảm.
Dưới lầu, Chúc Vi Tinh đã mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, sắc mặt cậu trắng bệch, thần sắc thay đổi hẳn.
"Khổng Cường", cậu bỗng nhiên mở miệng, "Đến cũng đã đến, nói rõ ràng mọi chuyện trước khi động thủ cũng chưa muộn."
Khổng Cường kê dao vào ngón trỏ của Khương Dực, miết một cái, vạch ra một vết máu thật sâu, nhìn chất lỏng ồ ồ chảy ra, gã cong mắt thỏa mãn, sau đó mới nhìn Chúc Vi Tinh dưới lầu.
"Đương nhiên phải nói rõ ràng, hạch toán từng hóa đơn một, đúng không, Khương Dực?"
Gã hỏi người dưới chân.
"Hai năm trước, vì cứu tên rác rưởi Chúc Vi Tinh này nên mới bị tao phế chân, lúc đòi nợ lại muốn tao hạ đao tự mình hại mình mới coi như hả giận. Khương Dực, phần ân tình này, tao không thể không trả lại mày nhỉ..."
Vừa nói gã vừa lảo đảo thay đổi tư thế ngồi xổm, xương chân gầy gò duỗi ra mấy đoạn góc cạnh kỳ dị dưới lớp quần, vặn vẹo biến dạng, hiển nhiên đã gần như tàn phế.
Gã có bệnh tiểu đường, những vết thương sâu hoắm trên người cũng không có cách nào trở lại bình thường, Chúc Vi Tinh đoán, hẳn là gã sống không còn lâu nữa.
Sợ nhất là kẻ liều mạng, kéo theo người ta cá chết lưới rách.
Thế mà Khương Dực đáp lại một cái cười lúm đồng tiền, vẻ mặt không quan tâm nhấc lên ngón út, phun từng chữ: "Đồ chết nhát."
Chúc Vi Tinh cau mày, chỉ lo cái tên đầu sắt không sợ chết này sẽ chọc giận tội phạm truy nã, nên vội lên tiếng hòng thu hút sự chú ý của Khổng Cường.
"Cần gì chứ, Khổng Cường, chỉ là trộm đồ mà thôi, nhiều nhất thêm tội cho vay tiền, mấy thứ đồ hư bị đập phá kia có thể giá trị bao nhiêu tiền, nói không chừng không ai truy cứu. Năm tháng như nước chảy mây trôi, có vào tù cũng là ngồi xổm ba, bốn năm, anh có nhiều kinh nghiệm xã hội như vậy, còn sợ cái này sao? Nếu thực sự hại chết người mới là tự mình tuyệt đường lui."
Khổng Cường quả nhiên bị lời nói của Chúc Vi Tinh tác động, gã đột nhiên nổi giận, cao giọng quát: "Tên oắt con chỉ biết bỏ trốn mỗi khi gặp chuyện như mày thì biết cái đách gì!"
Chúc Vi Tinh nói: "Nhưng tôi biết hết, hết thảy những gì các người đang bày mưu tính kế sau lưng, hết thảy ngọn nguồn, Mạnh Tế, Phó Uy chết như thế nào, tôi đều biết."
Hắn đã cướp xe đạp cũ của cậu, đến giờ cũng gần hai tiếng đồng hồ kể từ khi rời khỏi trường, quả thực đủ thời gian để người này đạp xe một đường từ nội thành lại đây.
Nhưng tại sao? Chẳng lẽ là Khổng Cường vẽ đường?
Rồi ai đã treo Mã Khánh lên lầu?
Con ngươi Mã Khánh chuyển loạn, bắt gặp tầm mắt Chúc Vi Tinh sau cửa sổ thì liền nở nụ cười vui vẻ, vừa cười vừa khua tay múa chân, không hề để tâm nguy hiểm đang cận kề.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm hắn một lúc, phát hiện trên kia Khương Dực đã lên đến tầng cao nhất, đang ngồi xổm quan sát địa hình.
Tòa tháp không giống với nhà dân, mỗi tầng cao gần năm mét, Mã Khánh đang lơ lửng ở giữa hai tầng, trên dưới không điểm tựa, Khương Dực cúi người hẳn sẽ không bắt được hắn, nếu như muốn tiếp cận, phải tìm được điểm tựa mà nắm, leo lên tầng cao nhất mà xuống cứu viện, vô cùng nguy hiểm.
Chúc Vi Tinh do dự không biết có nên ngăn lại động tác hấp tấp tùy tiện của người nọ hay không, mặc dù tính mạng của Mã Khánh đang bị đe dọa, nhưng cũng không cần Khương Dực lấy mạng đổi mạng. Lấy điện thoại ra xem tin nhắn cầu cứu ban nãy đã gửi đi, nơi đây hẻo lánh thế này, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới đợi được cứu viện đến.
Chúc Vi Tinh đang trầm ngâm thở dài, đột nhiên có tiếng vật gì đó rơi xuống, làm cậu sợ hết hồn.
Ló đầu ra xem, phát hiện đó là món đồ Mã Khánh đang ôm trước ngực, bấy giờ tuột tay rơi xuống đất.
"—— A a a a!!" Mã Khánh rít gào chói tai, ban đầu nghe như thống khổ tiếc nuối, nghe kĩ lại thế mà ẩn một chút sảng khoái khuây khoả: "Bảo bối của tôi... A cạc cạc ka ka ka kakakkk, bảo bối của tôi... Không... Ka ka k..."
Bảo bối gì?!
Chúc Vi Tinh không khỏi chú ý vào thứ còn lại trong tay hắn, xung quanh tối tăm, nhìn không rõ lắm. Cậu mở đèn pin điện thoại lên.
Ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt lộn ngược của Mã Khánh, phản chiếu cả nụ cười méo mó dữ tợn, áo đỏ lưỡi đỏ của hắn, giống như quỷ treo cổ.
Tựa như đoán được mục đích của Chúc Vi Tinh, Mã Khánh hốt hoảng cố gắng lấy quần áo che giấu vật trước ngực, cứ như sợ bảo bối bị người ta tìm thấy. Đáng tiếc vẫn bị Chúc Vi Tinh nhìn ra một chút manh mối.
Thủy tinh, gốm sứ, đồng thau, bạc, những món bị che đi này thực sự tinh xảo như báu vật. Trang sức? Đồ mỹ nghệ trang trí? Chỉ nhìn bằng mắt thường thì quả thực không phân rõ được giá trị.
Chúng từ đâu tới? Vì sao lại được Mã Khánh trân trọng như vậy?
Chúc Vi Tinh thắc mắc, lại thấy ánh sáng đèn pin chiếu vào cái đế mô hình bằng đồng, một biểu tượng quen thuộc đập vào mắt cậu.
Chạm trổ hoa văn điêu khắc... Hoàn nguyên phù hiệu?
Một cảm giác quen thuộc mơ hồ hiện ra trước mắt Chúc Vi Tinh. Chính là cái hộp nhạc cất trong ngăn tối của nhà họ Mạnh?! Trên nắp hộp cũng có cái ký hiệu này!
Chúc Vi Tinh lại hướng nguồn sáng xuống mắt cá chân Mã Khánh, cậu mới phát hiện thứ quấn ở chân hắn không phải dây đỏ gì hết, mà là một góc rèm cửa sổ trên lầu?
Đầu kia Khương Dực gạt bỏ khoảng cách, không chút do dự cởi áo khoác, hai ba bước leo xuống mặt tường tầng cao nhất, mượn bệ cửa sổ và lan can gỗ trang trí nhô ra, trong nháy mắt, hắn đã đến trước mặt Mã Khánh.
Chúc Vi Tinh bất giác nhìn hành động của hắn, tuy biết Khương Dực nhanh nhẹn gọn gàng, nhưng vẫn không khỏi thót tim như trước. Tòa tháp cao ít nhất mười mấy tầng, áo phông mỏng trên người Khương Dực bị gió thổi tung, như chiếc lá còn vắt vẻo trên cành cây khô chết ngày đông vậy, đung đưa rồi lại đung đưa, nhỡ mà rơi xuống thì chấm hết.
Cậu muốn mở miệng bảo Khương Dực chú ý an toàn, nhưng lại sợ phiền hắn phân tâm, nên chỉ có thể căng thẳng cắn chặt môi dưới, thấp thỏm siết chặt tay nắm bên mép cửa sổ.
Thực ra Khương Dực so với cậu tưởng tượng còn tự tại hơn nhiều, hắn cắn điếu thuốc trong miệng, treo lơ lửng giữa không trung lại còn nhàn hạ đổi tay kẹp, rít một hơi rồi phun ra một vòng khói lớn, tản ra theo gió, xong lại cắn điếu thuốc bên miệng.
Bất ngờ mà hợp tình hợp lý chính là, hắn không lập tức ra tay cứu Mã Khánh đang bị treo như lạp xưởng, trái lại ở trên cao nhìn xuống giáo huấn Chúc Vi Tinh đang đứng ngồi không yên dưới lầu.
"Ngó dáo dác cái gì đó? Không phải bảo cậu đứng yên ở đó sao?"
Chúc Vi Tinh phục hắn luôn, dù cậu có ý định phản bác cũng sẽ không chọn lúc này mà cãi nhau với tên coi trời bằng vung kia, đành phải thuận lời: "Tôi biết, tôi chỉ nhìn thôi, anh đưa cậu ta xuống rồi cũng xuống nhanh lên."
Giọng cậu nhẹ nhàng như dỗ dành, nhưng Khương Dực mà có thể tùy tiện nghe người ta nói thì đã không phải là Khương Dực, hắn vẫn bướng bỉnh như cũ: "Cậu không nhìn tôi thì nhìn cái gì? Còn mở cái đèn kia chói hỏng mắt tôi?"
Chúc Vi Tinh vội vàng cất điện thoại, nhìn dáng vẻ không gây sự không bỏ qua của hắn, cậu chỉ có thể hỏi: "Mục đích treo rèm hai chân Mã Khánh là gì đây?"
Khương Dực cau mày, miễn cưỡng quay đầu phối hợp xem xét chỗ kia, nói: "Tối quá."
Chúc Vi Tinh: "..."
Cậu chỉ có thể lấy điện thoại ra chiếu sáng lần nữa.
Tia sáng đơn bạc, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy đường viền lờ mờ trong phòng. Khương Dực híp mắt nghiên cứu nửa ngày, không chắc chắn nói.
"Như cái rạp hát? Phòng vẽ tranh? Hay là kho chứa đồ? Toàn là đồ hỏng, hừ, phần lớn đều phủ vải đỏ, còn có mấy tấm rèm bị hỏng, bên trong lớn quá, nhìn không rõ lắm."
Vải đỏ?
Đồ trang trí?
Mã Khánh... Mạnh Tế... trấn nhỏ Hồng Quang...
Từng đoạn từng đoạn thông tin lộn xộn len lỏi trong trí óc Chúc Vi Tinh, cộng thêm những phát hiện mới có liên quan gần đây, nhanh chóng được ghép nối, phân tích và trích xuất, trong phút chốc, cậu dường như đã chạm tới một góc chân tướng!
Vội ngẩng đầu, Chúc Vi Tinh hỏi Mã Khánh vẫn còn đang chìm đắm trong ý thức hỗn loạn: "Cậu ăn trộm? Cậu hoặc là Mạnh Tế, các cậu đã trộm thứ gì ở trấn nhỏ Hồng Quang?!"
Không biết lời nào đã đánh trúng điểm mẫn cảm của Mã Khánh, hắn đột nhiên tỉnh lại, dại ra hai giây, ngừng cười, hai mắt trợn như sắp nứt ra, cật lực giãy giụa gào thét.
"Tôi... Tôi không có... Không phải tôi—— không phải!!! Tôi không phải tên trộm, tôi không có trộm đồ của quỷ, tôi không có lấy —— tôi bị ép buộc, chúng tôi đều là bị ép..."
Hắn vung vẩy hai tay, không còn bận tâm món đồ ôm trên tay nữa, mặc cho những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đó rơi xuống như sao băng, vẽ ra những chùm sáng ngắn ngủi trên không trung, rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy!
"———— A!!!" Mã Khánh thấy vậy lại càng hét lớn, như thể phát điên. Tiếng rít gào điên cuồng vang vọng giữa trấn nhỏ tĩnh mịch nghe như quỷ khóc.
Hành động lần này của hắn không chỉ lôi kéo tấm rèm cửa sổ vốn đã không đáng tin cậy bao nhiêu, khiến hắn rơi xuống, mà còn kéo theo mối nguy to cho Khương Dực đang lơ lửng cách hắn không xa. Nhiều lần, tay chân quay cuồng như cánh quạt kia thiếu chút nữa cắt phăng luôn vị quần chúng vây xem tự giờ này.
Hứng thú của vị quần chúng này cũng chợt giảm đi đáng kể, tầm mắt chuyển từ Mã Khánh đang mất kiểm soát tới những món đồ vỡ nát dưới kia, vẻ mặt Khương Dực hiện ra chút không kiên nhẫn, vứt điếu thuốc, leo xuống thêm mấy phần, tránh né sự phản kháng của người trước mặt, kẹp cổ đối phương.
Người bị treo một khắc trước còn như gà bị cắt tiết, lúc này lại bị siết đến ngạt thở, cổ họng khó khăn phát ra tiếng nghẹn ngào.
Khương Dực không vui, nói đến là đến, chỉ một đốm lửa cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ, có một chớp mắt Chúc Vi Tinh thật sự cho rằng hắn còn chưa cứu được người, đã bóp chết người ta trước rồi.
Cậu vội mở miệng ngăn cản: "Khương Dực... Không thể, tôi có chuyện muốn hỏi hắn."
Khương Dực rũ mắt nhìn xuống người dưới lầu, trong mắt lóe lên tia máu đỏ, trải qua mấy tầng sóng lớn mới bình tĩnh trở lại.
Mắt thấy hắn chuẩn bị nâng gà chết bằng lực cánh tay đáng kinh ngạc, Mã Khánh vì hoảng sợ hoặc thiếu dưỡng khí mà cả người vô lực, rốt cục thành thật nâng một tay víu lên bệ tường, bỗng nhiên vẻ mặt Chúc Vi Tinh biến sắc, kinh ngạc nhìn lên phía ban công.
Cậu trầm giọng nhắc nhở: "Khương Dực... Cẩn thận!"
Khương Dực như cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu. Từ trên đỉnh tháp ló ra một vệt đen, bóng lưng dưới trăng khô gầy như xương, ngũ quan mơ hồ hỗn độn dưới mái tóc rối, chỉ có đôi mắt trũng sâu đang trừng to như chuông đồng, lớn như vậy, nhưng lại không có chút thần hồn nào, mù mịt vô cùng.
Không cần đoán, Chúc Vi Tinh cũng biết là thần thánh phương nào.
"Khổng Cường..." Cậu lẩm bẩm cái tên này.
Người vừa xuất hiện quả thật là Khổng Cường, gã một thân lôi thôi rách rưới, như một kẻ lang thang vô gia cư, tay chân trơ gầy như củi khô, sa đọa đến mức nhìn không giống người sống nữa.
Ánh mắt gã nhìn Chúc Vi Tinh trước tiên, thâm trầm nham hiểm, sau đó nhìn đến Khương Dực, có chút co rúm lại, nhưng rồi cũng đáp lại bằng cái liếc lạnh lùng, lộ ra vẻ vò mẻ chẳng sợ nứt.
Gã nói: "Bọn mày muốn tao đến, tao đến đây."
Giọng gã khô khốc khàn đục, giống với người đã gọi điện thoại cho Chúc Vi Tinh, có điều so với Chúc Vi Tinh và Khương Dực, người phản ứng lớn nhất chính là Mã Khánh. Hắn như cá sắp chết, phát hiện có người kề dao tới gần, dù cho không còn chút sức lực nào thì cũng phải phép phồng mang trợn má lên.
Chúc Vi Tinh nghe hắn nói một cách yếu ớt: "Tôi đi lấy... Tôi sẽ đi lấy... Các người thả tôi ra...", giọng nói mang vẻ cầu xin bi thảm, trông đáng thương vô cùng.
Khổng Cường lại hưởng thụ sự cầu xin này của hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nếu đang ở trên mặt đất bằng phẳng, Khương Dực đã có thể một tay quật ngã người trước mặt, nhưng do địa hình hạn chế, cả người hắn phải bám vào mặt tường, dùng một tay kéo gánh, phải chịu sức nặng của hai người, đừng nói đến phản kháng, Khổng Cường chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, thì hắn ngay cả tự vệ cũng hết sức khó khăn.
Khương Dực lẳng lặng nhìn người phía trên đầu rút ra một con dao gọt hoa quả nhỏ, dài chừng ba-bốn tấc, từng chút từng chút lê đến năm ngón tay đang treo trên mép tường của hắn, vẻ mặt vô cảm.
Dưới lầu, Chúc Vi Tinh đã mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, sắc mặt cậu trắng bệch, thần sắc thay đổi hẳn.
"Khổng Cường", cậu bỗng nhiên mở miệng, "Đến cũng đã đến, nói rõ ràng mọi chuyện trước khi động thủ cũng chưa muộn."
Khổng Cường kê dao vào ngón trỏ của Khương Dực, miết một cái, vạch ra một vết máu thật sâu, nhìn chất lỏng ồ ồ chảy ra, gã cong mắt thỏa mãn, sau đó mới nhìn Chúc Vi Tinh dưới lầu.
"Đương nhiên phải nói rõ ràng, hạch toán từng hóa đơn một, đúng không, Khương Dực?"
Gã hỏi người dưới chân.
"Hai năm trước, vì cứu tên rác rưởi Chúc Vi Tinh này nên mới bị tao phế chân, lúc đòi nợ lại muốn tao hạ đao tự mình hại mình mới coi như hả giận. Khương Dực, phần ân tình này, tao không thể không trả lại mày nhỉ..."
Vừa nói gã vừa lảo đảo thay đổi tư thế ngồi xổm, xương chân gầy gò duỗi ra mấy đoạn góc cạnh kỳ dị dưới lớp quần, vặn vẹo biến dạng, hiển nhiên đã gần như tàn phế.
Gã có bệnh tiểu đường, những vết thương sâu hoắm trên người cũng không có cách nào trở lại bình thường, Chúc Vi Tinh đoán, hẳn là gã sống không còn lâu nữa.
Sợ nhất là kẻ liều mạng, kéo theo người ta cá chết lưới rách.
Thế mà Khương Dực đáp lại một cái cười lúm đồng tiền, vẻ mặt không quan tâm nhấc lên ngón út, phun từng chữ: "Đồ chết nhát."
Chúc Vi Tinh cau mày, chỉ lo cái tên đầu sắt không sợ chết này sẽ chọc giận tội phạm truy nã, nên vội lên tiếng hòng thu hút sự chú ý của Khổng Cường.
"Cần gì chứ, Khổng Cường, chỉ là trộm đồ mà thôi, nhiều nhất thêm tội cho vay tiền, mấy thứ đồ hư bị đập phá kia có thể giá trị bao nhiêu tiền, nói không chừng không ai truy cứu. Năm tháng như nước chảy mây trôi, có vào tù cũng là ngồi xổm ba, bốn năm, anh có nhiều kinh nghiệm xã hội như vậy, còn sợ cái này sao? Nếu thực sự hại chết người mới là tự mình tuyệt đường lui."
Khổng Cường quả nhiên bị lời nói của Chúc Vi Tinh tác động, gã đột nhiên nổi giận, cao giọng quát: "Tên oắt con chỉ biết bỏ trốn mỗi khi gặp chuyện như mày thì biết cái đách gì!"
Chúc Vi Tinh nói: "Nhưng tôi biết hết, hết thảy những gì các người đang bày mưu tính kế sau lưng, hết thảy ngọn nguồn, Mạnh Tế, Phó Uy chết như thế nào, tôi đều biết."
/137
|