Chúc Vi Tinh lại nói, giọng điệu nghiêm túc hơn trước: "Nếu như loại bỏ vấn đề khóa cửa và thẻ phòng của sinh viên thì em kiến nghị nhà trường kiểm tra tấm thẻ phòng còn lại được lưu ở phòng quản lí. Liệu có sơ sót gì không? Có thể bị kẻ mang ý đồ xấu thừa dịp sơ hở mà lấy đi, trắng trợn phá hoại rồi còn vu oan giá hoạ cho người khác không?"
Lúc nói những lời này, tầm mắt cậu đảo vòng qua các sinh viên xung quanh một lượt, bao gồm cả bộ ba plastic. Ánh mắt thâm thúy lại uy nghiêm, dưới sự thăm dò của cậu, mấy người ngoài cuộc nhìn vào đều cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, không khỏi phải dời đi ánh mắt.
Chuyện này đặc biệt đơn giản, đặc biệt ngớ ngẩn. Nếu không phải mối quan hệ giữa cậu và bộ ba quá mức plastic, cần phải đối ngoại cẩn thận thì có lẽ đã xé rách da mặt cả rồi. Nhạc cụ quý giá không bị mất cũng không hư hại, chỉ phá hoại những đồ vật không quan trọng khác, đây rõ ràng là muốn trút giận và công kích một mục tiêu nhất định mà thôi. Chỉ là không biết mục tiêu này là bộ ba hay là Chúc Vi Tinh cậu đây.
Nói xong, Chúc Vi Tinh kết thúc cuộc gọi.
"Ngọn nguồn chính là như vậy, thầy đã đi tìm dì lao công để xác minh, sau đó sẽ tới đây." Cậu đến đây để xem là ai đang giở trò, vốn là hoài nghi bộ ba tự biên tự diễn, nhưng khi tận mắt thấy cảm xúc biến hóa của bọn họ bấy giờ, cậu chợt cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mấy người này không giống như có tham gia trong đó.
Cậu khiến bọn họ phải nhảy dựng lên phát rồ, mà bản thân lại nắm quyền khống chế toàn bộ quá trình, dáng vẻ bình tĩnh cao ngạo gần như khiến cho bộ ba tức đến ói máu. Nếu đổi thành Chúc Tịnh Tịnh trèo cao giẫm thấp ở quá khứ, cậu ta nào dám cho bọn họ loại sắc mặt này, thế nhưng với cái đầu hỏng của Chúc Vi Tinh bấy giờ thì lớn gan hơn vẻ tiểu nhân trước đây nhiều.
Coi như sự tình quả thực không phải cậu gây nên đi nữa, bộ ba vẫn cảm thấy tức cái lồng ngực, tùy tiện giao thẻ phòng của họ cho lao công, bản thân lại bày vẻ mặt giả tạo chính đáng như thế, bàn về mức độ đáng ghét thì, so với kẻ phá hoại phòng đàn cũng không kém là bao.
Gai Gai càng kích động hơn: "Cậu cho rằng như vậy thì sẽ không phải mẹ nó chuyện của cậu nữa sao? Thẻ đã qua tay cậu, không kể quá trình ra sao, nhưng với cái kết cục này cậu dám cam đoan hoàn toàn không liên quan đến mình sao hả?"
Lời này chính là vô lí tìm cớ, nếu Chúc Vi Tinh không tự mình đề phòng trước đó thì trăm phần trăm cái nồi này liền đổ lên đầu cậu. Bất quá thời gian lại trùng hợp như vậy, vừa vặn sau khi cậu lên lầu rồi rời đi, phòng đàn lập tức gặp họa, Chúc Vi Tinh – người tự biết thân mình từng gây thù chuốc oán không ít – quả thực không thể bảo đảm trăm phần trăm việc này không liên quan đến mình.
Thấy cậu không đáp, Gai Gai liền được nước lấn tới: "Trước khi tìm được kẻ đầu sỏ, cậu đừng hòng phủi mông bỏ đi, chung quy cũng phải cho một cái thái độ rõ ràng, nếu không thì đừng có mà biện minh."
"Cậu muốn thái độ gì?" Hắn quấy nhiễu như vậy, Chúc Vi Tinh có chút tò mò mục đích của hắn.
"Xin lỗi chứ sao!" Lý Lịch mở miệng, giả vờ rộng lượng nói: "Tiền nhạc phổ không cần cậu đền, tôi cũng biết nhà cậu có một đống người già yếu bệnh tật nên không làm khó dễ cậu, nhưng tốt xấu cũng phải ngay mặt nói lời xin lỗi."
"Dựa vào cái gì? Đã nói Chúc Vi Tinh ngay cả cửa phòng đàn cũng không vào, tại sao phải xin lỗi? Mấy người không tin lời cậu ấy thì cứ đợi các thầy cô điều tra ra đi. Coi như phải nói xin lỗi thì cũng là mấy người nói mới đúng, chụp mũ lung tung oan uổng người ta!" Tân Mạn Mạn không nhìn nổi lại nói lời công bằng.
Gai Gai vừa nghe, biểu tình càng đen hơn.
Mắt thấy hắn chuẩn bị công kích lại lớp trưởng, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên đưa tay ra: "Cho tôi nhìn nhạc phổ một chút."
Bộ ba plastic ngờ vực: "Cậu muốn làm gì?"
Chúc Vi Tinh kiên trì: "Đưa cho tôi."
Cậu nói chậm, nhưng từng tiếng hữu lực như là mệnh lệnh.
Khó hiểu hơn chính là, bộ ba liếc mắt nhìn nhau một cái, một trong số đó còn thực sự làm theo.
A Tiết nhặt vài tờ ít hỏng nhất đưa cho Chúc Vi Tinh, vẻ mặt lại là 'Để tôi coi gà mờ như cậu thì muốn xem cái gì'.
Chúc Vi Tinh vừa rồi nhìn thoáng qua đã cảm thấy quen mắt, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng thật là bộ <The Carnival of the Animals>.
Trùng hợp hơn, đó là bản hòa tấu của nữ nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Hồng Tử Huân.
"Cậu có bút không?" Cậu hỏi Tân Mạn Mạn.
Lớp trưởng sững sờ, trước tiên cẩn thận giúp Chúc Vi Tinh dựa vào tường đứng vững rồi mới tìm trong túi xách lấy ra cây bút đưa cho cậu.
Thấy cậu trực tiếp dùng bút viết lên nhạc phổ, A Tiết sốt ruột: "Này này này..."
Chúc Vi Tinh vẫy vẫy tờ giấy như giẻ rách trên tay: "Không được viết sao? Muốn lấy về trưng bày à?"
A Tiết nghẹn lời, cảm thấy khí thế của người này bữa nay thật mạnh, đè ép cả ba người bọn họ.
Không đợi trả lời, Chúc Vi Tinh mặc kệ hắn, cậu kê giấy vào mặt tường loạch xoạch viết xuống.
Tân Mạn Mạn ở bên cạnh liếc nhìn một lúc, đôi mắt dần dần trợn to. Chốc sau, cô ghé sát vào nhỏ giọng hỏi cậu: "Cậu biết bản này sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Ban chiều Lục Tiểu Ái có gửi bản điện tử cho tôi xem."
Tân Mạn Mạn: "Dùng cho buổi diễn của trường hả?"
Cậu gật đầu.
Tân Mạn Mạn cau mày: "Bản nhạc này là do tôi và Tiểu Ái cùng nhau tìm người làm, chúng tôi là một nhóm. Tối nay tôi dùng phòng đàn là của cô ấy cho mượn. Nhưng trong bản điện tử chỉ có hai khúc và." Cũng không có cái mà Chúc Vi Tinh đang sửa bây giờ.
> là bộ nhạc gồm 14 khúc nhạc ngắn, dù mỗi khúc dài không tới hai phút, nhưng gom cả bộ lại cũng dày chừng năm trang. Mấy khúc mà nhóm của Lý Lịch đang luyện đã được Tân Mạn Mạn xem qua, bọn họ tham khảo sáu khúc dùng cho buổi diễn, không bị trùng với nhóm của cô, trong file của Lục Tiểu Ái cũng không có.
Chúc Vi Tinh vẫn gật đầu: "Nhìn hai khúc kia khiến tôi nhớ lại mấy khúc khác."
Như vậy cũng được sao? Tân Mạn Mạn kinh ngạc: "Cậu khôi phục kí ức rồi?!"
"Thường thì tôi chỉ nhớ lại một phần kĩ năng và kiến thức lí thuyết rời rạc thôi, nhưng bộ này may mắn hơn, hình như tôi đã học thuộc rồi, muốn thử xem sao."
Chúc Vi Tinh vừa nói vừa viết không ngừng, tốc độ trôi chảy kia dường như không cần suy nghĩ chút nào, ở đâu ra loại thử như vậy. Đỉnh hơn nữa, những gì cậu viết không chỉ dùng cho bộ phận nhạc cụ thổi thôi, mà là bảng tổng hợp, có thể dùng cho đàn dây, thậm chí cả dương cầm. Nhưng phần khó nhất trong bản nhạc này của Hồng Tử Huân là cô đã chèn một bản concerto tự điều chỉnh dài 20 giây vào giữa mỗi khúc, dùng cho năm bộ đàn dây và piano đôi, nửa âm nửa không âm đồng thời, nhịp điệu vừa nhanh vừa vội, một khúc bọn họ cũng phải luyện một tháng, huống hồ là mười bốn khúc, thực sự khó mà tin nổi.
Vẻ mặt Tân Mạn Mạn càng thêm hồ đồ. Đây chỉ mới là mảnh kí ức rời rạc thôi, thế thì kí ức vẹn nguyên sẽ ra sao nữa? Chúc Vi Tinh trước kia có thực lực như vậy sao? Chẳng phải năm ngoái Tiểu Ái có nhắc về việc cậu ngay cả còn không nhớ à?
Không biết nghĩ đến cái gì, Tân Mạn Mạn lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho bạn mình.
Bộ ba ở bên cạnh cũng ba mặt nhìn nhau. Lý Lịch còn muốn chen vào nhưng bị Gai Gai ngăn lại. Hắn cười cười không phản đối, xem Chúc Vi Tinh như một tên hề, chờ coi trò cười của cậu.
Hơn mười phút sau, Chúc Vi Tinh buông bút. Vẫy vẫy cổ tay đau nhức, cậu đưa cho A Tiết xấp giấy.
"Tôi đã sửa lại được 1/3 số khúc bị bẩn rồi. Khúc nhạc ban đầu có chút sơ sót, vài cái thay đổi âm không chính xác, còn có cái mắc lỗi nhỏ khác, tôi đề nghị mấy người nên tìm người kiểm tra mấy phần còn lại."
Gai Gai vươn tay lấy một khúc từ tay A Tiết, khó mà tin nổi: "Mẹ nó, còn thật sự tự coi mình là nhà soạn nhạc à? Ở đây biểu diễn trực tiếp hay gì? Tùy tiện tìm ai trong trường để viết cũng không đến lượt cái loại dốt nát như cậu đâu. Nói nghe ghê gớm lắm, cậu đi diễn hài còn có tiền đồ hơn thổi sáo đó!"
Không được bọn họ tin tưởng, Chúc Vi Tinh có thể đoán trước được. Cậu cũng không cãi lại, chỉ để phần đã sửa qua một bên, tùy bọn họ có muốn lấy hay không. Cậu không cảm thấy áy náy, cậu làm được đến mức này đã là vô cùng quan tâm đến vụ án phá hoại mờ mịt này rồi, nếu không phải còn chưa khẳng định được kẻ phá hoại có đến gây chuyện vì cậu và bộ ba bọn họ là bị liên lụy không thì Chúc Vi Tinh đã sống chết mặc bay rồi.
Có điều cậu cảm thấy mình đã đủ tình nghĩa, nhưng mấy người này thì không nghĩ vậy, cứ muốn được nước lấn tới.
So với đổ trách nhiệm cho bên phòng đàn, hiển nhiên bọn họ càng muốn tìm Chúc Vi Tinh kiếm chuyện hơn.
Gai Gai thấy người định đi, mồm mép ngăn trở không thành thì bắt đầu động tay động chân. Chúc Vi Tinh vốn đã đứng không vững, bị Gai Gai dùng sức kéo một cái liền mất thăng bằng!
Tân Mạn Mạn còn đang nhìn mấy khúc nhạc bên kia không để ý kịp thời, Chúc Vi Tinh đã ngã sấp xuống hành lang.
Quần chúng vây xem so với ban nãy còn nhiều hơn, trong phòng ba vòng ngoài phòng ba vòng. Trong lúc hỗn loạn, ngón tay bị thương chưa lành của cậu bị người ta giẫm một cái, đau đến kêu rên.
Chân còn chưa khỏi, tay lại gặp xui xẻo, đúng là chó cắn áo rách* mà.
*Chó cắn áo rách: đang lâm cảnh khốn khó mà còn gặp xui rủi.
Chúc Vi Tinh ngửa đầu nhìn lên, phía trên lít nha lít nhít chân người, cũng không phân biệt được ai là thủ phạm.
Cuộn tròn ngón tay đau đớn đến tê dại, Chúc Vi Tinh vẫn luôn giữ vững phong độ tự giờ rốt cục cũng lạnh tanh mặt mày.
"Đừng giả..." Lý Lịch phía sau còn muốn kêu gào, chẳng biết vì sao lại đột ngột im bặt.
Tân Mạn Mạn vốn đang định bước tới giúp đỡ cũng đứng sững tại chỗ.
Khóe mắt Chúc Vi Tinh liếc thấy sinh viên xung quanh tản ra hai bên, có một người từ giữa chậm rãi đi tới, dừng bước trước mặt cậu.
Đợi nửa ngày không thấy Chúc Vi Tinh nhìn lên, người mới đến cực kì thiếu kiên nhẫn, khom người một cái liền ngồi xổm xuống.
Một bộ mặt cau có lọt vào tầm mắt Chúc Vi Tinh, khí chất nổi loạn không hợp với chỗ này chút nào, không ai khác chính là Khương Dực – người mà cậu nghĩ đã rời đi từ lâu.
Người này đến đây lúc nào? Đã vây xem bao lâu rồi?
"Ở ngoài kia ngồi trên đất chơi còn chưa đủ, còn phải chạy tới đây tiếp tục chơi sao?" Khương Dực không chút cảm thông mà châm chọc bộ dạng chật vật của người trước mặt, ngón tay treo hai cái nón bảo hiểm thảnh thơi lắc lư, không có cảm giác chút nào với bầu không khí khó chịu xung quanh.
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, không biết phải nói gì.
Khương Dực lại hỏi: "Cho nên, chuyện nát bét ở đây xong chưa?"
Có ý gì?
Cậu không theo kịp tiết tấu của tên du côn này. Hắn đơn thuần là tò mò muốn xem trò vui, hay là còn đang đợi đưa cậu về nhà?
Ý nghĩ thứ hai quá mức chân-thiện-mỹ, Chúc Vi Tinh không dám tin tưởng lắm.
Cậu không lên tiếng, Khương Dực liền quay sang bộ ba mà hỏi, đứng mũi chịu sào bị nhìn trúng chính là Gai Gai tích cực tự giờ kia, hắn ngoắc ngoắc tay.
"Cậu tới nói", vẻ mặt Khương Dực không có tí hung dữ nào, nhưng lại giống như đang vờn chó vờn mèo, "Chuyện nát bét này xong chưa?"
Chúc Vi Tinh đã rõ mười mươi tính khí của tên nhóc du côn này, có thể đưa cậu tới đây đã là mặt trời mọc đằng Tây rồi, kể chi đến lo chuyện bao đồng mà bất bình thay cậu.
Nhưng bộ ba không biết, bọn họ kinh ngạc nhìn cái người bỗng nhiên xuất hiện này, khí thế đặc biệt khủng bố, còn tưởng tên lưu manh nào đến cho Chúc Vi Tinh chỗ dựa, đang muốn chiến lại, ấy mà sau khi nhìn kĩ, phát hiện là Khương Dực thì lập tức chuyển sang kinh hãi cùng cực.
Đúng vậy, từ phản ứng cho thấy bọn họ biết đến Khương Dực. Mà không chỉ có bộ ba biết hắn, rất nhiều người xung quanh cũng biết, cũng nghe phong thanh về tính khí của vị này, nhìn thấy hắn xuất hiện thì đều bày ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Gai Gai mới vừa rồi còn nổ pháo, hiện tại bị Khương Dực chỉ tay một cái thì như pháo dính nước tắt phụp, miệng khép mở nửa ngày cũng không thả ra được cái rắm nào, thành công bị Khương Dực quăng cho một ánh mắt khinh thường.
"Điếc rồi? Hay câm? Trường này còn chiêu mộ tàn phế sao?" Khương Dực lầm bầm rồi lại nhìn qua A Tiết, "Đầu óc cậu chắc dùng được đi? Có thể nghe hiểu tiếng người không?"
A Tiết cũng cứng ngắc như tượng, mà so với Gai Gai thì đỡ hơn một chút, ít nhất còn biết gật đầu.
"Còn cái rắm nào muốn thả nữa không?"
A Tiết lập tức thức thời mà lắc đầu.
Khương Dực hài lòng, đem lực chú ý quay lại Chúc Vi Tinh vẫn đang ngồi trên hành lang.
"Còn không đi? Muốn ở đây ăn Tết à?" Vừa dứt lời, không cho Chúc Vi Tinh có cơ hội phát biểu ý kiến, Khương Dực đã một tay nắm lấy bả vai cậu, xách người lên như xách gà.
Người này có thể lên đây đưa cậu về đương nhiên là rất tốt, nhưng cái cậu lo lắng chính là bị hắn coi như người nộm mà xách tới xách lui như vậy, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào thế kia, tôn nghiêm ở đâu!
Rốt cục ác mộng cũng trở thành sự thật.
Xấu hổ là không tránh khỏi, nhưng cậu phán đoán xong tình hình trong hai giây, nhanh chóng từ bỏ phản kháng mà ngoan ngoãn phối hợp, trong vòng năm phút cố gắng coi mình như một cái bình thủy.
Nghĩ thì đơn giản như thế, ai ngờ sau khi Khương Dực nhấc cậu khỏi mặt đất thì hai tay trên vai lại trượt xuống sau eo cậu, động tác một nhịp dứt khoát, trực tiếp khiêng người lên vai trước mặt bàn dân thiên hạ!? Giống như khiêng một bao gạo xoàng xoàng vậy, dễ dàng nhấc chân bước đi.
Chúc Vi Tinh: "..."
Cậu rõ ràng nghe thấy mọi người xung quanh kinh ngạc mà hít khí.
"Khương Dực..." Chúc Vi Tinh không tin nổi, gọi hắn.
Tên nhóc du côn này vẫn tiếp tục bước đi.
"—— Khương Dực!" Chúc Vi Tinh lại gọi.
Tên nhóc du côn mắt điếc tai ngơ.
"Khương, Dực!" Cậu gằn từng tiếng, có vẻ tức giận rồi.
Đáp lại là ăn một cái tát vào mông.
"Còn gọi hồn nữa tôi trực tiếp ném cậu ra cửa sổ." Khương Dực đánh xong liền táo tợn nói.
Một cái tát kia không nặng, so với sức lực đáng sợ của Khương Dực thì chỉ như cù lét gãi ngứa mà thôi. Thế nhưng thực sự kì lạ, ở chỗ Khương Dực không nhìn thấy, Chúc Vi Tinh cúi đầu đã đỏ bừng cả mặt, không biết là xấu hổ hay tức giận. Tư duy nhạy bén từ trước tới giờ của cậu cũng nhất thời bó tay hết cách, chỉ đành nhắm mắt làm con rùa đen rút đầu.
Lúc chờ thang máy cũng có không ít bạn học đang ở đó, nhưng không ai lên tiếng cả, hiển nhiên là đang lặng lẽ quan sát nơi này.
Do đó một tiếng hét thảm vang lên liền đặc biệt đột ngột.
Cùng lúc, một tên nam sinh hơi mập đứng bên cạnh Khương Dực bỗng chạy đến một góc mà liên tục lăn lộn, ôm chân làm ổ ở đó nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Khương Dực ghét bỏ: "Mày gào cái gì."
Đối phương lập tức ngậm miệng.
Phạm vi tầm mắt toàn bộ ở trên đất của Chúc Vi Tinh nhìn rõ ràng cảnh tượng vừa rồi. Tên nhóc du côn này đang đứng đó bỗng nhiên không hiểu ra sao giẫm vào chân người ta một cái, phỏng chừng ngón chân của gã muốn gãy luôn, có thể không kêu gào hay sao.
Khương Dực như thể biết cậu đang nghĩ gì, hắn nhàn nhạt nói: "Cho nó dùng chân trả nợ, đáng đời."
Chúc Vi Tinh:?
Lúc nói những lời này, tầm mắt cậu đảo vòng qua các sinh viên xung quanh một lượt, bao gồm cả bộ ba plastic. Ánh mắt thâm thúy lại uy nghiêm, dưới sự thăm dò của cậu, mấy người ngoài cuộc nhìn vào đều cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, không khỏi phải dời đi ánh mắt.
Chuyện này đặc biệt đơn giản, đặc biệt ngớ ngẩn. Nếu không phải mối quan hệ giữa cậu và bộ ba quá mức plastic, cần phải đối ngoại cẩn thận thì có lẽ đã xé rách da mặt cả rồi. Nhạc cụ quý giá không bị mất cũng không hư hại, chỉ phá hoại những đồ vật không quan trọng khác, đây rõ ràng là muốn trút giận và công kích một mục tiêu nhất định mà thôi. Chỉ là không biết mục tiêu này là bộ ba hay là Chúc Vi Tinh cậu đây.
Nói xong, Chúc Vi Tinh kết thúc cuộc gọi.
"Ngọn nguồn chính là như vậy, thầy đã đi tìm dì lao công để xác minh, sau đó sẽ tới đây." Cậu đến đây để xem là ai đang giở trò, vốn là hoài nghi bộ ba tự biên tự diễn, nhưng khi tận mắt thấy cảm xúc biến hóa của bọn họ bấy giờ, cậu chợt cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mấy người này không giống như có tham gia trong đó.
Cậu khiến bọn họ phải nhảy dựng lên phát rồ, mà bản thân lại nắm quyền khống chế toàn bộ quá trình, dáng vẻ bình tĩnh cao ngạo gần như khiến cho bộ ba tức đến ói máu. Nếu đổi thành Chúc Tịnh Tịnh trèo cao giẫm thấp ở quá khứ, cậu ta nào dám cho bọn họ loại sắc mặt này, thế nhưng với cái đầu hỏng của Chúc Vi Tinh bấy giờ thì lớn gan hơn vẻ tiểu nhân trước đây nhiều.
Coi như sự tình quả thực không phải cậu gây nên đi nữa, bộ ba vẫn cảm thấy tức cái lồng ngực, tùy tiện giao thẻ phòng của họ cho lao công, bản thân lại bày vẻ mặt giả tạo chính đáng như thế, bàn về mức độ đáng ghét thì, so với kẻ phá hoại phòng đàn cũng không kém là bao.
Gai Gai càng kích động hơn: "Cậu cho rằng như vậy thì sẽ không phải mẹ nó chuyện của cậu nữa sao? Thẻ đã qua tay cậu, không kể quá trình ra sao, nhưng với cái kết cục này cậu dám cam đoan hoàn toàn không liên quan đến mình sao hả?"
Lời này chính là vô lí tìm cớ, nếu Chúc Vi Tinh không tự mình đề phòng trước đó thì trăm phần trăm cái nồi này liền đổ lên đầu cậu. Bất quá thời gian lại trùng hợp như vậy, vừa vặn sau khi cậu lên lầu rồi rời đi, phòng đàn lập tức gặp họa, Chúc Vi Tinh – người tự biết thân mình từng gây thù chuốc oán không ít – quả thực không thể bảo đảm trăm phần trăm việc này không liên quan đến mình.
Thấy cậu không đáp, Gai Gai liền được nước lấn tới: "Trước khi tìm được kẻ đầu sỏ, cậu đừng hòng phủi mông bỏ đi, chung quy cũng phải cho một cái thái độ rõ ràng, nếu không thì đừng có mà biện minh."
"Cậu muốn thái độ gì?" Hắn quấy nhiễu như vậy, Chúc Vi Tinh có chút tò mò mục đích của hắn.
"Xin lỗi chứ sao!" Lý Lịch mở miệng, giả vờ rộng lượng nói: "Tiền nhạc phổ không cần cậu đền, tôi cũng biết nhà cậu có một đống người già yếu bệnh tật nên không làm khó dễ cậu, nhưng tốt xấu cũng phải ngay mặt nói lời xin lỗi."
"Dựa vào cái gì? Đã nói Chúc Vi Tinh ngay cả cửa phòng đàn cũng không vào, tại sao phải xin lỗi? Mấy người không tin lời cậu ấy thì cứ đợi các thầy cô điều tra ra đi. Coi như phải nói xin lỗi thì cũng là mấy người nói mới đúng, chụp mũ lung tung oan uổng người ta!" Tân Mạn Mạn không nhìn nổi lại nói lời công bằng.
Gai Gai vừa nghe, biểu tình càng đen hơn.
Mắt thấy hắn chuẩn bị công kích lại lớp trưởng, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên đưa tay ra: "Cho tôi nhìn nhạc phổ một chút."
Bộ ba plastic ngờ vực: "Cậu muốn làm gì?"
Chúc Vi Tinh kiên trì: "Đưa cho tôi."
Cậu nói chậm, nhưng từng tiếng hữu lực như là mệnh lệnh.
Khó hiểu hơn chính là, bộ ba liếc mắt nhìn nhau một cái, một trong số đó còn thực sự làm theo.
A Tiết nhặt vài tờ ít hỏng nhất đưa cho Chúc Vi Tinh, vẻ mặt lại là 'Để tôi coi gà mờ như cậu thì muốn xem cái gì'.
Chúc Vi Tinh vừa rồi nhìn thoáng qua đã cảm thấy quen mắt, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng thật là bộ <The Carnival of the Animals>.
Trùng hợp hơn, đó là bản hòa tấu của nữ nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Hồng Tử Huân.
"Cậu có bút không?" Cậu hỏi Tân Mạn Mạn.
Lớp trưởng sững sờ, trước tiên cẩn thận giúp Chúc Vi Tinh dựa vào tường đứng vững rồi mới tìm trong túi xách lấy ra cây bút đưa cho cậu.
Thấy cậu trực tiếp dùng bút viết lên nhạc phổ, A Tiết sốt ruột: "Này này này..."
Chúc Vi Tinh vẫy vẫy tờ giấy như giẻ rách trên tay: "Không được viết sao? Muốn lấy về trưng bày à?"
A Tiết nghẹn lời, cảm thấy khí thế của người này bữa nay thật mạnh, đè ép cả ba người bọn họ.
Không đợi trả lời, Chúc Vi Tinh mặc kệ hắn, cậu kê giấy vào mặt tường loạch xoạch viết xuống.
Tân Mạn Mạn ở bên cạnh liếc nhìn một lúc, đôi mắt dần dần trợn to. Chốc sau, cô ghé sát vào nhỏ giọng hỏi cậu: "Cậu biết bản này sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Ban chiều Lục Tiểu Ái có gửi bản điện tử cho tôi xem."
Tân Mạn Mạn: "Dùng cho buổi diễn của trường hả?"
Cậu gật đầu.
Tân Mạn Mạn cau mày: "Bản nhạc này là do tôi và Tiểu Ái cùng nhau tìm người làm, chúng tôi là một nhóm. Tối nay tôi dùng phòng đàn là của cô ấy cho mượn. Nhưng trong bản điện tử chỉ có hai khúc
Chúc Vi Tinh vẫn gật đầu: "Nhìn hai khúc kia khiến tôi nhớ lại mấy khúc khác."
Như vậy cũng được sao? Tân Mạn Mạn kinh ngạc: "Cậu khôi phục kí ức rồi?!"
"Thường thì tôi chỉ nhớ lại một phần kĩ năng và kiến thức lí thuyết rời rạc thôi, nhưng bộ này may mắn hơn, hình như tôi đã học thuộc rồi, muốn thử xem sao."
Chúc Vi Tinh vừa nói vừa viết không ngừng, tốc độ trôi chảy kia dường như không cần suy nghĩ chút nào, ở đâu ra loại thử như vậy. Đỉnh hơn nữa, những gì cậu viết không chỉ dùng cho bộ phận nhạc cụ thổi thôi, mà là bảng tổng hợp, có thể dùng cho đàn dây, thậm chí cả dương cầm. Nhưng phần khó nhất trong bản nhạc này của Hồng Tử Huân là cô đã chèn một bản concerto tự điều chỉnh dài 20 giây vào giữa mỗi khúc, dùng cho năm bộ đàn dây và piano đôi, nửa âm nửa không âm đồng thời, nhịp điệu vừa nhanh vừa vội, một khúc bọn họ cũng phải luyện một tháng, huống hồ là mười bốn khúc, thực sự khó mà tin nổi.
Vẻ mặt Tân Mạn Mạn càng thêm hồ đồ. Đây chỉ mới là mảnh kí ức rời rạc thôi, thế thì kí ức vẹn nguyên sẽ ra sao nữa? Chúc Vi Tinh trước kia có thực lực như vậy sao? Chẳng phải năm ngoái Tiểu Ái có nhắc về việc cậu ngay cả
Không biết nghĩ đến cái gì, Tân Mạn Mạn lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho bạn mình.
Bộ ba ở bên cạnh cũng ba mặt nhìn nhau. Lý Lịch còn muốn chen vào nhưng bị Gai Gai ngăn lại. Hắn cười cười không phản đối, xem Chúc Vi Tinh như một tên hề, chờ coi trò cười của cậu.
Hơn mười phút sau, Chúc Vi Tinh buông bút. Vẫy vẫy cổ tay đau nhức, cậu đưa cho A Tiết xấp giấy.
"Tôi đã sửa lại được 1/3 số khúc bị bẩn rồi. Khúc nhạc ban đầu có chút sơ sót, vài cái thay đổi âm không chính xác, còn có cái mắc lỗi nhỏ khác, tôi đề nghị mấy người nên tìm người kiểm tra mấy phần còn lại."
Gai Gai vươn tay lấy một khúc từ tay A Tiết, khó mà tin nổi: "Mẹ nó, còn thật sự tự coi mình là nhà soạn nhạc à? Ở đây biểu diễn trực tiếp hay gì? Tùy tiện tìm ai trong trường để viết cũng không đến lượt cái loại dốt nát như cậu đâu. Nói nghe ghê gớm lắm, cậu đi diễn hài còn có tiền đồ hơn thổi sáo đó!"
Không được bọn họ tin tưởng, Chúc Vi Tinh có thể đoán trước được. Cậu cũng không cãi lại, chỉ để phần đã sửa qua một bên, tùy bọn họ có muốn lấy hay không. Cậu không cảm thấy áy náy, cậu làm được đến mức này đã là vô cùng quan tâm đến vụ án phá hoại mờ mịt này rồi, nếu không phải còn chưa khẳng định được kẻ phá hoại có đến gây chuyện vì cậu và bộ ba bọn họ là bị liên lụy không thì Chúc Vi Tinh đã sống chết mặc bay rồi.
Có điều cậu cảm thấy mình đã đủ tình nghĩa, nhưng mấy người này thì không nghĩ vậy, cứ muốn được nước lấn tới.
So với đổ trách nhiệm cho bên phòng đàn, hiển nhiên bọn họ càng muốn tìm Chúc Vi Tinh kiếm chuyện hơn.
Gai Gai thấy người định đi, mồm mép ngăn trở không thành thì bắt đầu động tay động chân. Chúc Vi Tinh vốn đã đứng không vững, bị Gai Gai dùng sức kéo một cái liền mất thăng bằng!
Tân Mạn Mạn còn đang nhìn mấy khúc nhạc bên kia không để ý kịp thời, Chúc Vi Tinh đã ngã sấp xuống hành lang.
Quần chúng vây xem so với ban nãy còn nhiều hơn, trong phòng ba vòng ngoài phòng ba vòng. Trong lúc hỗn loạn, ngón tay bị thương chưa lành của cậu bị người ta giẫm một cái, đau đến kêu rên.
Chân còn chưa khỏi, tay lại gặp xui xẻo, đúng là chó cắn áo rách* mà.
*Chó cắn áo rách: đang lâm cảnh khốn khó mà còn gặp xui rủi.
Chúc Vi Tinh ngửa đầu nhìn lên, phía trên lít nha lít nhít chân người, cũng không phân biệt được ai là thủ phạm.
Cuộn tròn ngón tay đau đớn đến tê dại, Chúc Vi Tinh vẫn luôn giữ vững phong độ tự giờ rốt cục cũng lạnh tanh mặt mày.
"Đừng giả..." Lý Lịch phía sau còn muốn kêu gào, chẳng biết vì sao lại đột ngột im bặt.
Tân Mạn Mạn vốn đang định bước tới giúp đỡ cũng đứng sững tại chỗ.
Khóe mắt Chúc Vi Tinh liếc thấy sinh viên xung quanh tản ra hai bên, có một người từ giữa chậm rãi đi tới, dừng bước trước mặt cậu.
Đợi nửa ngày không thấy Chúc Vi Tinh nhìn lên, người mới đến cực kì thiếu kiên nhẫn, khom người một cái liền ngồi xổm xuống.
Một bộ mặt cau có lọt vào tầm mắt Chúc Vi Tinh, khí chất nổi loạn không hợp với chỗ này chút nào, không ai khác chính là Khương Dực – người mà cậu nghĩ đã rời đi từ lâu.
Người này đến đây lúc nào? Đã vây xem bao lâu rồi?
"Ở ngoài kia ngồi trên đất chơi còn chưa đủ, còn phải chạy tới đây tiếp tục chơi sao?" Khương Dực không chút cảm thông mà châm chọc bộ dạng chật vật của người trước mặt, ngón tay treo hai cái nón bảo hiểm thảnh thơi lắc lư, không có cảm giác chút nào với bầu không khí khó chịu xung quanh.
Chúc Vi Tinh nhìn hắn, không biết phải nói gì.
Khương Dực lại hỏi: "Cho nên, chuyện nát bét ở đây xong chưa?"
Có ý gì?
Cậu không theo kịp tiết tấu của tên du côn này. Hắn đơn thuần là tò mò muốn xem trò vui, hay là còn đang đợi đưa cậu về nhà?
Ý nghĩ thứ hai quá mức chân-thiện-mỹ, Chúc Vi Tinh không dám tin tưởng lắm.
Cậu không lên tiếng, Khương Dực liền quay sang bộ ba mà hỏi, đứng mũi chịu sào bị nhìn trúng chính là Gai Gai tích cực tự giờ kia, hắn ngoắc ngoắc tay.
"Cậu tới nói", vẻ mặt Khương Dực không có tí hung dữ nào, nhưng lại giống như đang vờn chó vờn mèo, "Chuyện nát bét này xong chưa?"
Chúc Vi Tinh đã rõ mười mươi tính khí của tên nhóc du côn này, có thể đưa cậu tới đây đã là mặt trời mọc đằng Tây rồi, kể chi đến lo chuyện bao đồng mà bất bình thay cậu.
Nhưng bộ ba không biết, bọn họ kinh ngạc nhìn cái người bỗng nhiên xuất hiện này, khí thế đặc biệt khủng bố, còn tưởng tên lưu manh nào đến cho Chúc Vi Tinh chỗ dựa, đang muốn chiến lại, ấy mà sau khi nhìn kĩ, phát hiện là Khương Dực thì lập tức chuyển sang kinh hãi cùng cực.
Đúng vậy, từ phản ứng cho thấy bọn họ biết đến Khương Dực. Mà không chỉ có bộ ba biết hắn, rất nhiều người xung quanh cũng biết, cũng nghe phong thanh về tính khí của vị này, nhìn thấy hắn xuất hiện thì đều bày ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Gai Gai mới vừa rồi còn nổ pháo, hiện tại bị Khương Dực chỉ tay một cái thì như pháo dính nước tắt phụp, miệng khép mở nửa ngày cũng không thả ra được cái rắm nào, thành công bị Khương Dực quăng cho một ánh mắt khinh thường.
"Điếc rồi? Hay câm? Trường này còn chiêu mộ tàn phế sao?" Khương Dực lầm bầm rồi lại nhìn qua A Tiết, "Đầu óc cậu chắc dùng được đi? Có thể nghe hiểu tiếng người không?"
A Tiết cũng cứng ngắc như tượng, mà so với Gai Gai thì đỡ hơn một chút, ít nhất còn biết gật đầu.
"Còn cái rắm nào muốn thả nữa không?"
A Tiết lập tức thức thời mà lắc đầu.
Khương Dực hài lòng, đem lực chú ý quay lại Chúc Vi Tinh vẫn đang ngồi trên hành lang.
"Còn không đi? Muốn ở đây ăn Tết à?" Vừa dứt lời, không cho Chúc Vi Tinh có cơ hội phát biểu ý kiến, Khương Dực đã một tay nắm lấy bả vai cậu, xách người lên như xách gà.
Người này có thể lên đây đưa cậu về đương nhiên là rất tốt, nhưng cái cậu lo lắng chính là bị hắn coi như người nộm mà xách tới xách lui như vậy, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào thế kia, tôn nghiêm ở đâu!
Rốt cục ác mộng cũng trở thành sự thật.
Xấu hổ là không tránh khỏi, nhưng cậu phán đoán xong tình hình trong hai giây, nhanh chóng từ bỏ phản kháng mà ngoan ngoãn phối hợp, trong vòng năm phút cố gắng coi mình như một cái bình thủy.
Nghĩ thì đơn giản như thế, ai ngờ sau khi Khương Dực nhấc cậu khỏi mặt đất thì hai tay trên vai lại trượt xuống sau eo cậu, động tác một nhịp dứt khoát, trực tiếp khiêng người lên vai trước mặt bàn dân thiên hạ!? Giống như khiêng một bao gạo xoàng xoàng vậy, dễ dàng nhấc chân bước đi.
Chúc Vi Tinh: "..."
Cậu rõ ràng nghe thấy mọi người xung quanh kinh ngạc mà hít khí.
"Khương Dực..." Chúc Vi Tinh không tin nổi, gọi hắn.
Tên nhóc du côn này vẫn tiếp tục bước đi.
"—— Khương Dực!" Chúc Vi Tinh lại gọi.
Tên nhóc du côn mắt điếc tai ngơ.
"Khương, Dực!" Cậu gằn từng tiếng, có vẻ tức giận rồi.
Đáp lại là ăn một cái tát vào mông.
"Còn gọi hồn nữa tôi trực tiếp ném cậu ra cửa sổ." Khương Dực đánh xong liền táo tợn nói.
Một cái tát kia không nặng, so với sức lực đáng sợ của Khương Dực thì chỉ như cù lét gãi ngứa mà thôi. Thế nhưng thực sự kì lạ, ở chỗ Khương Dực không nhìn thấy, Chúc Vi Tinh cúi đầu đã đỏ bừng cả mặt, không biết là xấu hổ hay tức giận. Tư duy nhạy bén từ trước tới giờ của cậu cũng nhất thời bó tay hết cách, chỉ đành nhắm mắt làm con rùa đen rút đầu.
Lúc chờ thang máy cũng có không ít bạn học đang ở đó, nhưng không ai lên tiếng cả, hiển nhiên là đang lặng lẽ quan sát nơi này.
Do đó một tiếng hét thảm vang lên liền đặc biệt đột ngột.
Cùng lúc, một tên nam sinh hơi mập đứng bên cạnh Khương Dực bỗng chạy đến một góc mà liên tục lăn lộn, ôm chân làm ổ ở đó nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Khương Dực ghét bỏ: "Mày gào cái gì."
Đối phương lập tức ngậm miệng.
Phạm vi tầm mắt toàn bộ ở trên đất của Chúc Vi Tinh nhìn rõ ràng cảnh tượng vừa rồi. Tên nhóc du côn này đang đứng đó bỗng nhiên không hiểu ra sao giẫm vào chân người ta một cái, phỏng chừng ngón chân của gã muốn gãy luôn, có thể không kêu gào hay sao.
Khương Dực như thể biết cậu đang nghĩ gì, hắn nhàn nhạt nói: "Cho nó dùng chân trả nợ, đáng đời."
Chúc Vi Tinh:?
/137
|