Nghe Chủ nhiệm khoa hỏi, tổ trưởng Lý lắc đầu.
"Muốn đổi giảng viên sao, trong tổ chúng tôi chỉ có ba vị dạy thổi sáo thôi. Ngoại trừ thầy Trần thì hai vị khác đã đầy lớp rồi. Nếu muốn đổi thì những sinh viên khác cũng sẽ bị đổi theo, ảnh hưởng quá lớn."
Vô duyên vô cớ đổi giảng viên không phải là một chuyện nhỏ, nhóm sinh viên đã quen với cách dạy của một giảng viên nào đó sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Với cả sẽ không có giảng viên nào khác chịu tiếp nhận, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này từ Trần Chu sẽ thật khó mà làm người.
Chủ nhiệm khoa chỉ có thể chuyển qua Trần Chu lần nữa: "Thầy Trần, thầy vì những học sinh khác mà cân nhắc thì có thể hiểu được, nhưng cô Hạ nói cũng không phải không có lý. Học sinh có ý muốn học tập, chúng ta không nên cự tuyệt. Cậu ấy đang gặp khó khăn, thế thì một người thầy tốt phải càng nên giúp đỡ. Huống hồ đứa trẻ này không tới mức tội ác tày trời, tuy quá khứ có lỗi lầm là không đúng, nhưng cậu ấy cũng đã có ý muốn sửa, chúng ta không thể từ bỏ được, mà phải bao dung. Thầy là giảng viên chuyên môn của cậu ấy, trong vấn đề này, thầy không thể trốn tránh nghĩa vụ."
Đã nói đến mức này, thầy Trần cũng nghe ra được ý tứ, gã hơn ba mươi tuổi ngồi vào vị trí này thì hẳn nhiên không phải kẻ ngu dốt, nghĩ đến Phó Viện trưởng, gã chớp mắt một cái đã thu lại tức giận một nửa, lạnh lùng nhìn về phía Chúc Vi Tinh.
"Được rồi, cậu ta đã miễn cưỡng muốn học, tôi có thể dạy, có điều vì để bảo đảm chất lượng và tiến độ dạy học, tôi sẽ khá nghiêm khắc, hi vọng vị bạn học này có nghị lực và lòng kiên trì bền bỉ."
Lời vừa xong thì dù là ai cũng đều có thể nghe ra được sự gay gắt hống hách trong giọng điệu của gã, thậm chí còn ngầm ẩn chứa lời cảnh cáo. Có thể tưởng tượng được, sinh viên học với một người thầy đầy bụng oán khí như vậy sẽ phải chịu bao nhiêu áp lực. Nhưng Chúc Vi Tinh vẫn là cái thái độ kia, không vui không giận một bộ đúng mực, cũng không sợ Trần Chu âm thầm uy hiếp. Cậu chỉ yên lặng nhìn lại, thậm chí còn gật gật đầu, nhẹ giọng nói cám ơn. Phần bình tĩnh trầm ổn này cũng làm cho không ít thầy cô ở đây phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Tâm lí của đứa trẻ này không tầm thường đâu.
Vị giảng viên nào đó luôn miệng bảo rằng cậu sinh viên này không có giáo dưỡng phép tắc bla bla, gã ta bấy giờ lúng túng không thôi.
"Yêu cầu cao là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý đến phương pháp giảng dạy phù hợp với tâm lí học sinh, tiến hành từng bước mới tốt." Không ngờ Chủ nhiệm lại nói giúp cho Chúc Vi Tinh, thái độ trước sau như hai cực khác nhau làm cho mọi người đều có chút hoang mang.
Thấy Trần Chu không còn gì để nói, Chủ nhiệm khoa cảm thấy vấn đề đã được hòa giải thành công, liền ngọt ngào ra hiệu cho mọi người việc này đến đây là kết thúc.
Ra khỏi văn phòng, cô Hạ đi cạnh Chúc Vi Tinh tụt lại phía sau những người khác một đoạn dài, hiển nhiên là có lời muốn nói với cậu.
"Sao lại cáo trạng tới tận Phó Viện trưởng thế?" Cô Hạ thắc mắc, vấn đề nằm ở chỗ đối với chuyện vặt vãnh này mà Phó Viện trưởng cũng quản, rõ ràng nhà họ Chúc không có chút quan hệ nào với cấp lãnh đạo trường cả.
Chúc Vi Tinh một bộ khí thế xa cách vừa rồi bấy giờ đã thu lại không ít trước mặt cô giáo, hiện ra vẻ học sinh nhu thuận, thấp giọng nói ra nội tình: "Bởi vì em nói với Phó Viện trưởng, phóng viên muốn tới phỏng vấn em ạ."
Sự thực là, Chúc Vi Tinh không dùng sự tình với Trần Chu làm vấn đề đột phá để báo cáo với Phó Viện trưởng, sau khi cuộc gọi kết nối, cậu chỉ nói rằng mình bị tai nạn nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ, gần đây sau khi khôi phục thì không biết truyền thông từ chỗ nào biết được tin tức này, gọi điện nói muốn tới trường học phỏng vấn cậu. Chúc Vi Tinh nói mình rất sợ, lo lắng bản thân và nhà trường có thể gặp phiền toái gì đó, nên mới tìm đến số điện thoại trên trang web chính thức của Phó Viện trưởng mà gọi tới, nói nếu lỡ như phóng viên có đến, cậu cũng đã sớm thông báo cho nhà trường, để mọi người có thể chuẩn bị trước.
Việc mất trí nhớ này vốn là hiếm thấy, lại còn ngã từ tầng năm của một khách sạn ở trung tâm thành phố, người như vậy được phỏng vấn trên bản tin cũng là rất bình thường. Nghe nói một chương trình nổi tiếng trên đài truyền hình thành phố U muốn tìm hiểu về sinh hoạt hằng ngày cũng như việc học của Chúc Vi Tinh khôi phục lại thế nào, Phó Viện trưởng đương nhiên sẽ để bụng đến tình trạng hiện tại của cậu. Khi biết được kỹ năng chơi nhạc cụ của cậu bị mất đi hơn nửa, Phó Viện trưởng liền vội vàng nói rõ nhà trường có trách nhiệm giúp đỡ, sẽ căn dặn thầy cô để tâm đến cậu, mong cậu không cần có gánh nặng trong lòng, cứ để nhà trường cùng các thầy cô ở đây làm chủ.
Trong buổi nói chuyện, nếu cậu bài xích vị kia thì có thể đổi giảng viên chuyên môn khác hoặc tạm thời thay thế cũng được. Ngụ ý là, nhà trường sẽ giúp cậu giải quyết ổn thỏa mọi thứ, phóng viên có đến cũng không phải là chuyện xấu.
Cuộc nói chuyện trôi qua vui vẻ ấm áp, chỉ tiếc là quý nhân như Phó Viện trưởng luôn bận việc, nên mới truyền lời lại cho Chủ nhiệm khoa, kết cục thế nào cũng đã rõ.
Cô Hạ minh bạch: "Khi nào thì bên phóng viên kia đến?" Cô cũng cần phải làm chuẩn bị.
"Không biết ạ, em nói khi nào phóng viên liên lạc lại thì sẽ báo cho Phó Viện trưởng." Chúc Vi Tinh tựa như khẽ cười, "Nhưng chắc là em phải chủ động gửi tin tức đến đài truyền hình, bọn họ mới có thể đến đây..."
"... Cái gì?!"
Cô Hạ sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ của cậu, ngạc nhiên không thôi. Sự cố của Chúc Vi Tinh còn chưa có người gửi bài, phóng viên đương nhiên sẽ không biết đến, hóa ra nói phóng viên tới phỏng vấn đều là do cậu biên soạn ra?
"Vậy cậu sẽ giải thích với Phó Viện trưởng thế nào đây?"
"Phóng viên bận rộn, tin tức xã hội lại nhiều, người ta tìm được chủ đề khác mà quên mất em thì cũng là chuyện bình thường", Chúc Vi Tinh chỉ nói nhận được cuộc gọi của phóng viên, chứ chưa nói người ta nhất định sẽ đến, "Tuy nhiên, nếu như cần phỏng vấn thì bất cứ lúc nào cũng có thể." Cậu mà thực sự gửi bài đi, tỉ lệ được nhận cũng rất cao. Đối với thời đại thông tin hóa này thì, sức mạnh của dư luận là vô cùng lớn, lá bài này vẫn rất hữu dụng.
Mặc dù việc bán đi sự riêng tư là không tốt, nhưng đánh đổi quá khứ không đáng giá kia để lấy tương lai vô hạn, dĩ nhiên Chúc Vi Tinh cảm thấy đáng giá, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu thực sự đã cùng đường mạt lộ rồi. Xem ra trước mắt, chỉ cần vị Trần Chu kia thực hiện chức trách một cách bình thường, cậu sẽ không làm khó dễ gã ta, bản thân cậu cũng không khiến người khác yêu thích, hẳn nhiên không trách Trần Chu.
Điều này khiến cô Hạ bối rối, Tân Mạn Mạn ở phía sau cũng kinh ngạc đến mức làm rơi đồ trên tay.
Một đứa trẻ mới trên dưới hai mươi mà đã đem các thầy cô giáo sư lãnh đạo của một trường đại học quay đến mòng mòng như vậy, không biết nên nói là cậu thông minh hay là mưu mô mới đúng đây, đặc biệt lại còn ra dáng "Chả có gì to tát, sao phải ngạc nhiên".
"Cậu... đem tinh lực này mà chuyên tâm học hành đi." Cô Hạ vốn là người ngay thẳng, đó cũng là nguyên do mà cô dám thách đấu với Trần Chu. Nhưng đối mặt với vị sinh viên phức tạp này, cô nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ lưu lại một câu, thở dài quay người rời đi.
Chúc Vi Tinh cúi đầu, khiêm tốn tiếp thu. Khi cô giáo rời khỏi rồi, cậu quay lại giúp Tân Mạn Mạn nhặt đồ vừa rơi lên.
"Cái này bị hỏng rồi." Chúc Vi Tinh nói.
Tân Mạn Mạn vẫn còn ngẩn ra, rõ ràng cậu trai trước mắt đây đã tà ác lừa người như vậy, lại còn là lừa thầy giáo lừa cô giáo, nhưng cô lại không cảm thấy cậu xấu tính một chút nào, trái lại còn có chút bội phục.
"Cậu... Cậu..." Cô há miệng lắp bắp một hồi cũng không biết nói cái gì, khích lệ thì không đúng, khen ngợi cũng không được, cô nhìn xuống tấm biển Chúc Vi Tinh còn đang cầm trên tay, bèn nói: "... Đây là đồ bên buổi hòa nhạc Quốc Khánh đã dùng rồi. Không quan trọng lắm, còn có cái mới."
Chúc Vi Tinh cười: "Vậy xấu thế này rồi thì cho tôi được không? Tôi thấy nó có ích."
Vẫn giống như cái cười trong buổi phát sách lần trước, lặng tiếng điềm đạm, rõ ràng là tràn đầy xa cách, nhưng lại xa cách một cách nhẹ nhàng, không có chút phù phiếm tùy tiện nào giống như bọn con trai ở tuổi này, phối hợp với khí chất dáng vẻ của cậu, chỉ khiến người ta sinh ra thiện cảm mà thôi.
Tân Mạn Mạn lại đỏ mặt, vừa gật đầu vừa vội rời đi như cô Hạ trước đó.
***
Tốc độ làm việc của Chủ nhiệm khoa rất nhanh, đêm đó Chúc Vi Tinh đã có được phương thức liên lạc của Trần Chu, nhận được lịch học. Hai lớp học nhỏ lên lớp vào mỗi thứ ba, chiều thứ năm, ngày mai liền bắt đầu.
Có thể tham gia lớp học là một hướng đi tốt, thế nhưng vấn đề nhạc cụ cũng phải được giải quyết.
Tóm lại, kế hoạch của cậu là: trở về cội nguồn cũ, bảo đảm sinh hoạt, nỗ lực kiếm tiền.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại cậu có mấy tin nhắn đến. Chúc Vi Tinh còn tưởng là vị [Làm mưa làm gió] trong nhóm cẩu hữu kia, sau hôm đó thì hai người không liên lạc gì nữa, tin nhắn vẫn dừng lại tại mấy câu hỏi cậu gửi cho người kia. Hắn là ai, có quan hệ ra sao với Chúc Tịnh Tịnh? Điều này khiến Chúc Vi Tinh hết sức tò mò.
Kết quả không phải, người nhắn tên là [Rory]. Chúc Vi Tinh không cần mở cũng đã biết ai gửi. Phong cách lão gay như Jeff, Rory mấy loại này vốn thuộc về vị Tôn tổng đầy mỡ kia. Trừ cái tài khoản trong nhóm [Rùa Vàng] mà lần trước bị cậu kéo vào sổ đen kia, ông ta còn có một tài khoản nhỏ khác nữa. Không ngại Chúc Vi Tinh từ chối chút nào, thậm chí còn cứng đầu buông lời tình thú buồn nôn, chòng ghẹo không đúng nơi đúng chỗ, trêu đến mức cậu phản cảm không thôi.
Chúc Vi Tinh thực sự không lừa tên du côn, sau khi mất trí nhớ thì cậu không có hứng thú chút nào đối với người đồng giới. Không biết giới khoa học định nghĩa vấn đề này như thế nào, nhưng cậu luôn vững tin chính mình là trai thẳng không sai. Ngay cả ngoại hình ưu tú như Khương Dực mà cậu cũng chỉ thưởng thức bằng cái nhìn ngưỡng mộ như đa số con trai với nhau mà thôi, không hề chứa xíu xiu cảm xúc nào khác, huống chi là một ông chú mập mạp như vậy.
Ngày hôm sau Chúc Vi Tinh mở cửa quầy sớm hơn thường lệ, Ngư Chu Nhai chỉ mới tỉnh giấc mà cậu đã bận rộn mấy chập rồi.
Khi đám người Khương Dực đến nơi, từ xa đã nhìn thấy một thứ sáng lên lấp loá bị treo trên cây ngô đồng trước cửa quầy cách vách.
"Cái quỷ gì vậy?!" Quản Hiểu Lương che mặt, "Kính chiếu yêu à!? Đây là muốn bắt chúng ta sao hả!"
Trịnh Chiếu Văn cũng nhìn kĩ lại: "Dễ thấy quá."
Dĩ nhiên đó không phải gương, mà là một tấm biển hình tròn cao bằng một người, bên ngoài được bọc giấy bạc, trên đó dán mấy chữ "Quầy sữa Long Long " bằng băng dính huỳnh quang đủ màu, bên cạnh còn vẽ một con bò xấu xấu, dưới chân con bò còn buộc một dải ruy băng đón gió lay động, giống như phong cách nông nghiệp cổ điển thô sơ vào thời kì đầu cải cách và mở cửa của thế kỷ trước vậy. Bởi vì nó rất lớn, lại có nền màu bạc sáng choang, nên bị mặt trời chiếu sáng một cái liền tỏa ra hào quang lung linh tứ phía, bản thân như cái rốn phát sáng, trong nháy mắt trở thành sự tồn tại sáng chói nhất Ngư Chu Nhai.
A Bồn cũng bước tới nhìn: "Biển hiệu cũ thay đổi rồi hả? A, tôi muốn mù luôn rồi!"
"Đây là bảng hiệu à? Hay là quảng cáo? Trước đây gây ô nhiễm thính giác, hiện tại thì làm ô nhiễm thị giác, chúng ta bất quá chỉ ăn tôm hùm trước mặt cậu ta thôi, vậy mà cậu ta lại muốn chúng ta điếc với cả mù, đúng là một kẻ tàn nhẫn mà." Quản Hiểu Lương vừa ăn sáng vừa khen.
"Trước đây tôi cảm thấy cái cây này vướng víu, chắn hết cửa quầy phía sau, hiện tại thì xem, ai liếc mắt một cái cũng đều biết sau nó có một quầy hàng." Ông chủ nhỏ A Bồn khách quan đánh giá, "Thằng nhóc này cũng có nhiều ý tưởng đấy."
Thấy A Bồn đang định đi đến quầy sữa, Quản Hiểu Lương cản lại hỏi: "Anh đến quầy của cậu ta làm gì?"
A Bồn: "Tốt xấu gì cũng là hàng xóm, qua nhìn cái."
"Người ta không để ý đến chúng ta đâu, anh còn xem náo nhiệt cái gì, không thấy em trai A Sí của anh cũng không đi hay sao." Quản Hiểu Lương chỉ chỉ Khương Dực - người tự nãy giờ nhìn chằm chằm cái hình vẽ con bò xấu xí kia gần năm phút đồng hồ.
Vừa mới nói xong, em trai A Sí xoay chân một cái, đã đi đến quầy sữa bên kia.
Quản Hiểu Lương: "..."
A Bồn cười cười, cũng nối bước đến quầy sữa.
Quản Hiểu Lương thấy vậy, lập tức tò mò đuổi theo.
Sau quầy sữa, Chúc Vi Tinh đang viết gì đó trên bảng đen, cũng không quên giải thích với mọi người xung quanh: "...Hiện tại tham gia đặt sữa sẽ có ưu đãi. Ngắn hạn thì năm - mười ngày, dài hạn thì một tháng hay nửa năm, chúng tôi sẽ tặng quà, thời gian càng dài thì quà tặng càng lớn, đặt hàng một năm thì hiện tại có thể nhận một thùng sữa về nhà."
"Tôi đã viết chi tiết hoạt động ở đây", Chúc Vi Tinh chỉ chỉ bảng đen, "Ngoài quà tặng, còn có chiết khấu. Tháng sau so với tháng trước càng được chiết khấu lớn hơn, nếu đặt hàng nhiều hơn ba năm, chiết khấu sẽ càng khủng, giao hàng tận nơi, sẽ rất tiết kiệm chi phí. Đều là hàng xóm cũ với nhau, quầy hàng cũng đã mở bán ở đây lâu như vậy, nhà tôi ở đâu thì mọi người đều biết cả rồi, về vấn đề uy tín mọi người có thể yên tâm."
Cậu lấy ra một cái hộp lớn từ sau quầy: "Hôm nay cộng thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng sẽ có ba ngày rút thăm nhận thưởng, tất cả những ai đã mua sữa ở đây đều có tư cách tham gia. Tôi sẽ bốc thăm ra cho mọi người xem."
Chúc Vi Tinh vừa nói vừa lắc hộp, từ bên trong lấy ra một tờ giấy.
"Tôi nói tặng xe tặng nhà, mọi người sẽ không tin, quà tặng thực sự không đắt như vậy, nhưng tuyệt đối có ích. Phần thưởng có thể là một phiếu ưu đãi, các sản phẩm từ sữa hoặc đồ dùng hằng ngày. Giá cả tăng theo thứ tự, đắt nhất chính là một phiếu mua hàng 500 tệ tiền mặt trong siêu thị, tổng cộng có hai người, bạn tiêu tôi trả, cơ hội trúng thưởng là 90%."
Chúc Vi Tinh lần lượt mở từng tờ thăm trước mặt mọi người, quả nhiên một nửa trong số mười tờ trong đó đều là các giải vật chất cơ bản, một tờ trực tiếp trúng giải nhì.
Trước mắt quần chúng vây xem, cậu bỏ lại những tờ thăm đó trở về trong hộp rồi mở nắp ra cho mọi người xem: "Trong hộp không có tường kép, tôi làm hoạt động này là để quảng bá, muốn làm ăn với mọi người lâu dài, nếu gian dối tự phá bảng hiệu thì cái được không đủ bù đắp cái mất rồi."
Giọng điệu của cậu nhàn nhạt, không có gì nhiệt tình, như thể bạn có mua hay không cũng không phải việc gì to tát, nhưng cậu trai này có vẻ ngoài trầm tĩnh, giọng nói trong sáng rõ ràng, nói năng thẳng thắn, trật tự rõ ràng. Ít đi sự quá lời của con buôn thông thường, cậu chỉ như một người tiêu dùng cùng thuyền đang chia sẻ cho mọi người cái lợi chứ không phải đang chào hàng, khiến mọi người cảm thấy tin cậy một cách khó hiểu.
"Muốn đổi giảng viên sao, trong tổ chúng tôi chỉ có ba vị dạy thổi sáo thôi. Ngoại trừ thầy Trần thì hai vị khác đã đầy lớp rồi. Nếu muốn đổi thì những sinh viên khác cũng sẽ bị đổi theo, ảnh hưởng quá lớn."
Vô duyên vô cớ đổi giảng viên không phải là một chuyện nhỏ, nhóm sinh viên đã quen với cách dạy của một giảng viên nào đó sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Với cả sẽ không có giảng viên nào khác chịu tiếp nhận, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này từ Trần Chu sẽ thật khó mà làm người.
Chủ nhiệm khoa chỉ có thể chuyển qua Trần Chu lần nữa: "Thầy Trần, thầy vì những học sinh khác mà cân nhắc thì có thể hiểu được, nhưng cô Hạ nói cũng không phải không có lý. Học sinh có ý muốn học tập, chúng ta không nên cự tuyệt. Cậu ấy đang gặp khó khăn, thế thì một người thầy tốt phải càng nên giúp đỡ. Huống hồ đứa trẻ này không tới mức tội ác tày trời, tuy quá khứ có lỗi lầm là không đúng, nhưng cậu ấy cũng đã có ý muốn sửa, chúng ta không thể từ bỏ được, mà phải bao dung. Thầy là giảng viên chuyên môn của cậu ấy, trong vấn đề này, thầy không thể trốn tránh nghĩa vụ."
Đã nói đến mức này, thầy Trần cũng nghe ra được ý tứ, gã hơn ba mươi tuổi ngồi vào vị trí này thì hẳn nhiên không phải kẻ ngu dốt, nghĩ đến Phó Viện trưởng, gã chớp mắt một cái đã thu lại tức giận một nửa, lạnh lùng nhìn về phía Chúc Vi Tinh.
"Được rồi, cậu ta đã miễn cưỡng muốn học, tôi có thể dạy, có điều vì để bảo đảm chất lượng và tiến độ dạy học, tôi sẽ khá nghiêm khắc, hi vọng vị bạn học này có nghị lực và lòng kiên trì bền bỉ."
Lời vừa xong thì dù là ai cũng đều có thể nghe ra được sự gay gắt hống hách trong giọng điệu của gã, thậm chí còn ngầm ẩn chứa lời cảnh cáo. Có thể tưởng tượng được, sinh viên học với một người thầy đầy bụng oán khí như vậy sẽ phải chịu bao nhiêu áp lực. Nhưng Chúc Vi Tinh vẫn là cái thái độ kia, không vui không giận một bộ đúng mực, cũng không sợ Trần Chu âm thầm uy hiếp. Cậu chỉ yên lặng nhìn lại, thậm chí còn gật gật đầu, nhẹ giọng nói cám ơn. Phần bình tĩnh trầm ổn này cũng làm cho không ít thầy cô ở đây phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Tâm lí của đứa trẻ này không tầm thường đâu.
Vị giảng viên nào đó luôn miệng bảo rằng cậu sinh viên này không có giáo dưỡng phép tắc bla bla, gã ta bấy giờ lúng túng không thôi.
"Yêu cầu cao là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý đến phương pháp giảng dạy phù hợp với tâm lí học sinh, tiến hành từng bước mới tốt." Không ngờ Chủ nhiệm lại nói giúp cho Chúc Vi Tinh, thái độ trước sau như hai cực khác nhau làm cho mọi người đều có chút hoang mang.
Thấy Trần Chu không còn gì để nói, Chủ nhiệm khoa cảm thấy vấn đề đã được hòa giải thành công, liền ngọt ngào ra hiệu cho mọi người việc này đến đây là kết thúc.
Ra khỏi văn phòng, cô Hạ đi cạnh Chúc Vi Tinh tụt lại phía sau những người khác một đoạn dài, hiển nhiên là có lời muốn nói với cậu.
"Sao lại cáo trạng tới tận Phó Viện trưởng thế?" Cô Hạ thắc mắc, vấn đề nằm ở chỗ đối với chuyện vặt vãnh này mà Phó Viện trưởng cũng quản, rõ ràng nhà họ Chúc không có chút quan hệ nào với cấp lãnh đạo trường cả.
Chúc Vi Tinh một bộ khí thế xa cách vừa rồi bấy giờ đã thu lại không ít trước mặt cô giáo, hiện ra vẻ học sinh nhu thuận, thấp giọng nói ra nội tình: "Bởi vì em nói với Phó Viện trưởng, phóng viên muốn tới phỏng vấn em ạ."
Sự thực là, Chúc Vi Tinh không dùng sự tình với Trần Chu làm vấn đề đột phá để báo cáo với Phó Viện trưởng, sau khi cuộc gọi kết nối, cậu chỉ nói rằng mình bị tai nạn nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ, gần đây sau khi khôi phục thì không biết truyền thông từ chỗ nào biết được tin tức này, gọi điện nói muốn tới trường học phỏng vấn cậu. Chúc Vi Tinh nói mình rất sợ, lo lắng bản thân và nhà trường có thể gặp phiền toái gì đó, nên mới tìm đến số điện thoại trên trang web chính thức của Phó Viện trưởng mà gọi tới, nói nếu lỡ như phóng viên có đến, cậu cũng đã sớm thông báo cho nhà trường, để mọi người có thể chuẩn bị trước.
Việc mất trí nhớ này vốn là hiếm thấy, lại còn ngã từ tầng năm của một khách sạn ở trung tâm thành phố, người như vậy được phỏng vấn trên bản tin cũng là rất bình thường. Nghe nói một chương trình nổi tiếng trên đài truyền hình thành phố U muốn tìm hiểu về sinh hoạt hằng ngày cũng như việc học của Chúc Vi Tinh khôi phục lại thế nào, Phó Viện trưởng đương nhiên sẽ để bụng đến tình trạng hiện tại của cậu. Khi biết được kỹ năng chơi nhạc cụ của cậu bị mất đi hơn nửa, Phó Viện trưởng liền vội vàng nói rõ nhà trường có trách nhiệm giúp đỡ, sẽ căn dặn thầy cô để tâm đến cậu, mong cậu không cần có gánh nặng trong lòng, cứ để nhà trường cùng các thầy cô ở đây làm chủ.
Trong buổi nói chuyện, nếu cậu bài xích vị kia thì có thể đổi giảng viên chuyên môn khác hoặc tạm thời thay thế cũng được. Ngụ ý là, nhà trường sẽ giúp cậu giải quyết ổn thỏa mọi thứ, phóng viên có đến cũng không phải là chuyện xấu.
Cuộc nói chuyện trôi qua vui vẻ ấm áp, chỉ tiếc là quý nhân như Phó Viện trưởng luôn bận việc, nên mới truyền lời lại cho Chủ nhiệm khoa, kết cục thế nào cũng đã rõ.
Cô Hạ minh bạch: "Khi nào thì bên phóng viên kia đến?" Cô cũng cần phải làm chuẩn bị.
"Không biết ạ, em nói khi nào phóng viên liên lạc lại thì sẽ báo cho Phó Viện trưởng." Chúc Vi Tinh tựa như khẽ cười, "Nhưng chắc là em phải chủ động gửi tin tức đến đài truyền hình, bọn họ mới có thể đến đây..."
"... Cái gì?!"
Cô Hạ sửng sốt một chút mới hiểu được ý tứ của cậu, ngạc nhiên không thôi. Sự cố của Chúc Vi Tinh còn chưa có người gửi bài, phóng viên đương nhiên sẽ không biết đến, hóa ra nói phóng viên tới phỏng vấn đều là do cậu biên soạn ra?
"Vậy cậu sẽ giải thích với Phó Viện trưởng thế nào đây?"
"Phóng viên bận rộn, tin tức xã hội lại nhiều, người ta tìm được chủ đề khác mà quên mất em thì cũng là chuyện bình thường", Chúc Vi Tinh chỉ nói nhận được cuộc gọi của phóng viên, chứ chưa nói người ta nhất định sẽ đến, "Tuy nhiên, nếu như cần phỏng vấn thì bất cứ lúc nào cũng có thể." Cậu mà thực sự gửi bài đi, tỉ lệ được nhận cũng rất cao. Đối với thời đại thông tin hóa này thì, sức mạnh của dư luận là vô cùng lớn, lá bài này vẫn rất hữu dụng.
Mặc dù việc bán đi sự riêng tư là không tốt, nhưng đánh đổi quá khứ không đáng giá kia để lấy tương lai vô hạn, dĩ nhiên Chúc Vi Tinh cảm thấy đáng giá, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu thực sự đã cùng đường mạt lộ rồi. Xem ra trước mắt, chỉ cần vị Trần Chu kia thực hiện chức trách một cách bình thường, cậu sẽ không làm khó dễ gã ta, bản thân cậu cũng không khiến người khác yêu thích, hẳn nhiên không trách Trần Chu.
Điều này khiến cô Hạ bối rối, Tân Mạn Mạn ở phía sau cũng kinh ngạc đến mức làm rơi đồ trên tay.
Một đứa trẻ mới trên dưới hai mươi mà đã đem các thầy cô giáo sư lãnh đạo của một trường đại học quay đến mòng mòng như vậy, không biết nên nói là cậu thông minh hay là mưu mô mới đúng đây, đặc biệt lại còn ra dáng "Chả có gì to tát, sao phải ngạc nhiên".
"Cậu... đem tinh lực này mà chuyên tâm học hành đi." Cô Hạ vốn là người ngay thẳng, đó cũng là nguyên do mà cô dám thách đấu với Trần Chu. Nhưng đối mặt với vị sinh viên phức tạp này, cô nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ lưu lại một câu, thở dài quay người rời đi.
Chúc Vi Tinh cúi đầu, khiêm tốn tiếp thu. Khi cô giáo rời khỏi rồi, cậu quay lại giúp Tân Mạn Mạn nhặt đồ vừa rơi lên.
"Cái này bị hỏng rồi." Chúc Vi Tinh nói.
Tân Mạn Mạn vẫn còn ngẩn ra, rõ ràng cậu trai trước mắt đây đã tà ác lừa người như vậy, lại còn là lừa thầy giáo lừa cô giáo, nhưng cô lại không cảm thấy cậu xấu tính một chút nào, trái lại còn có chút bội phục.
"Cậu... Cậu..." Cô há miệng lắp bắp một hồi cũng không biết nói cái gì, khích lệ thì không đúng, khen ngợi cũng không được, cô nhìn xuống tấm biển Chúc Vi Tinh còn đang cầm trên tay, bèn nói: "... Đây là đồ bên buổi hòa nhạc Quốc Khánh đã dùng rồi. Không quan trọng lắm, còn có cái mới."
Chúc Vi Tinh cười: "Vậy xấu thế này rồi thì cho tôi được không? Tôi thấy nó có ích."
Vẫn giống như cái cười trong buổi phát sách lần trước, lặng tiếng điềm đạm, rõ ràng là tràn đầy xa cách, nhưng lại xa cách một cách nhẹ nhàng, không có chút phù phiếm tùy tiện nào giống như bọn con trai ở tuổi này, phối hợp với khí chất dáng vẻ của cậu, chỉ khiến người ta sinh ra thiện cảm mà thôi.
Tân Mạn Mạn lại đỏ mặt, vừa gật đầu vừa vội rời đi như cô Hạ trước đó.
***
Tốc độ làm việc của Chủ nhiệm khoa rất nhanh, đêm đó Chúc Vi Tinh đã có được phương thức liên lạc của Trần Chu, nhận được lịch học. Hai lớp học nhỏ lên lớp vào mỗi thứ ba, chiều thứ năm, ngày mai liền bắt đầu.
Có thể tham gia lớp học là một hướng đi tốt, thế nhưng vấn đề nhạc cụ cũng phải được giải quyết.
Tóm lại, kế hoạch của cậu là: trở về cội nguồn cũ, bảo đảm sinh hoạt, nỗ lực kiếm tiền.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại cậu có mấy tin nhắn đến. Chúc Vi Tinh còn tưởng là vị [Làm mưa làm gió] trong nhóm cẩu hữu kia, sau hôm đó thì hai người không liên lạc gì nữa, tin nhắn vẫn dừng lại tại mấy câu hỏi cậu gửi cho người kia. Hắn là ai, có quan hệ ra sao với Chúc Tịnh Tịnh? Điều này khiến Chúc Vi Tinh hết sức tò mò.
Kết quả không phải, người nhắn tên là [Rory]. Chúc Vi Tinh không cần mở cũng đã biết ai gửi. Phong cách lão gay như Jeff, Rory mấy loại này vốn thuộc về vị Tôn tổng đầy mỡ kia. Trừ cái tài khoản trong nhóm [Rùa Vàng] mà lần trước bị cậu kéo vào sổ đen kia, ông ta còn có một tài khoản nhỏ khác nữa. Không ngại Chúc Vi Tinh từ chối chút nào, thậm chí còn cứng đầu buông lời tình thú buồn nôn, chòng ghẹo không đúng nơi đúng chỗ, trêu đến mức cậu phản cảm không thôi.
Chúc Vi Tinh thực sự không lừa tên du côn, sau khi mất trí nhớ thì cậu không có hứng thú chút nào đối với người đồng giới. Không biết giới khoa học định nghĩa vấn đề này như thế nào, nhưng cậu luôn vững tin chính mình là trai thẳng không sai. Ngay cả ngoại hình ưu tú như Khương Dực mà cậu cũng chỉ thưởng thức bằng cái nhìn ngưỡng mộ như đa số con trai với nhau mà thôi, không hề chứa xíu xiu cảm xúc nào khác, huống chi là một ông chú mập mạp như vậy.
Ngày hôm sau Chúc Vi Tinh mở cửa quầy sớm hơn thường lệ, Ngư Chu Nhai chỉ mới tỉnh giấc mà cậu đã bận rộn mấy chập rồi.
Khi đám người Khương Dực đến nơi, từ xa đã nhìn thấy một thứ sáng lên lấp loá bị treo trên cây ngô đồng trước cửa quầy cách vách.
"Cái quỷ gì vậy?!" Quản Hiểu Lương che mặt, "Kính chiếu yêu à!? Đây là muốn bắt chúng ta sao hả!"
Trịnh Chiếu Văn cũng nhìn kĩ lại: "Dễ thấy quá."
Dĩ nhiên đó không phải gương, mà là một tấm biển hình tròn cao bằng một người, bên ngoài được bọc giấy bạc, trên đó dán mấy chữ "Quầy sữa Long Long " bằng băng dính huỳnh quang đủ màu, bên cạnh còn vẽ một con bò xấu xấu, dưới chân con bò còn buộc một dải ruy băng đón gió lay động, giống như phong cách nông nghiệp cổ điển thô sơ vào thời kì đầu cải cách và mở cửa của thế kỷ trước vậy. Bởi vì nó rất lớn, lại có nền màu bạc sáng choang, nên bị mặt trời chiếu sáng một cái liền tỏa ra hào quang lung linh tứ phía, bản thân như cái rốn phát sáng, trong nháy mắt trở thành sự tồn tại sáng chói nhất Ngư Chu Nhai.
A Bồn cũng bước tới nhìn: "Biển hiệu cũ thay đổi rồi hả? A, tôi muốn mù luôn rồi!"
"Đây là bảng hiệu à? Hay là quảng cáo? Trước đây gây ô nhiễm thính giác, hiện tại thì làm ô nhiễm thị giác, chúng ta bất quá chỉ ăn tôm hùm trước mặt cậu ta thôi, vậy mà cậu ta lại muốn chúng ta điếc với cả mù, đúng là một kẻ tàn nhẫn mà." Quản Hiểu Lương vừa ăn sáng vừa khen.
"Trước đây tôi cảm thấy cái cây này vướng víu, chắn hết cửa quầy phía sau, hiện tại thì xem, ai liếc mắt một cái cũng đều biết sau nó có một quầy hàng." Ông chủ nhỏ A Bồn khách quan đánh giá, "Thằng nhóc này cũng có nhiều ý tưởng đấy."
Thấy A Bồn đang định đi đến quầy sữa, Quản Hiểu Lương cản lại hỏi: "Anh đến quầy của cậu ta làm gì?"
A Bồn: "Tốt xấu gì cũng là hàng xóm, qua nhìn cái."
"Người ta không để ý đến chúng ta đâu, anh còn xem náo nhiệt cái gì, không thấy em trai A Sí của anh cũng không đi hay sao." Quản Hiểu Lương chỉ chỉ Khương Dực - người tự nãy giờ nhìn chằm chằm cái hình vẽ con bò xấu xí kia gần năm phút đồng hồ.
Vừa mới nói xong, em trai A Sí xoay chân một cái, đã đi đến quầy sữa bên kia.
Quản Hiểu Lương: "..."
A Bồn cười cười, cũng nối bước đến quầy sữa.
Quản Hiểu Lương thấy vậy, lập tức tò mò đuổi theo.
Sau quầy sữa, Chúc Vi Tinh đang viết gì đó trên bảng đen, cũng không quên giải thích với mọi người xung quanh: "...Hiện tại tham gia đặt sữa sẽ có ưu đãi. Ngắn hạn thì năm - mười ngày, dài hạn thì một tháng hay nửa năm, chúng tôi sẽ tặng quà, thời gian càng dài thì quà tặng càng lớn, đặt hàng một năm thì hiện tại có thể nhận một thùng sữa về nhà."
"Tôi đã viết chi tiết hoạt động ở đây", Chúc Vi Tinh chỉ chỉ bảng đen, "Ngoài quà tặng, còn có chiết khấu. Tháng sau so với tháng trước càng được chiết khấu lớn hơn, nếu đặt hàng nhiều hơn ba năm, chiết khấu sẽ càng khủng, giao hàng tận nơi, sẽ rất tiết kiệm chi phí. Đều là hàng xóm cũ với nhau, quầy hàng cũng đã mở bán ở đây lâu như vậy, nhà tôi ở đâu thì mọi người đều biết cả rồi, về vấn đề uy tín mọi người có thể yên tâm."
Cậu lấy ra một cái hộp lớn từ sau quầy: "Hôm nay cộng thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng sẽ có ba ngày rút thăm nhận thưởng, tất cả những ai đã mua sữa ở đây đều có tư cách tham gia. Tôi sẽ bốc thăm ra cho mọi người xem."
Chúc Vi Tinh vừa nói vừa lắc hộp, từ bên trong lấy ra một tờ giấy.
"Tôi nói tặng xe tặng nhà, mọi người sẽ không tin, quà tặng thực sự không đắt như vậy, nhưng tuyệt đối có ích. Phần thưởng có thể là một phiếu ưu đãi, các sản phẩm từ sữa hoặc đồ dùng hằng ngày. Giá cả tăng theo thứ tự, đắt nhất chính là một phiếu mua hàng 500 tệ tiền mặt trong siêu thị, tổng cộng có hai người, bạn tiêu tôi trả, cơ hội trúng thưởng là 90%."
Chúc Vi Tinh lần lượt mở từng tờ thăm trước mặt mọi người, quả nhiên một nửa trong số mười tờ trong đó đều là các giải vật chất cơ bản, một tờ trực tiếp trúng giải nhì.
Trước mắt quần chúng vây xem, cậu bỏ lại những tờ thăm đó trở về trong hộp rồi mở nắp ra cho mọi người xem: "Trong hộp không có tường kép, tôi làm hoạt động này là để quảng bá, muốn làm ăn với mọi người lâu dài, nếu gian dối tự phá bảng hiệu thì cái được không đủ bù đắp cái mất rồi."
Giọng điệu của cậu nhàn nhạt, không có gì nhiệt tình, như thể bạn có mua hay không cũng không phải việc gì to tát, nhưng cậu trai này có vẻ ngoài trầm tĩnh, giọng nói trong sáng rõ ràng, nói năng thẳng thắn, trật tự rõ ràng. Ít đi sự quá lời của con buôn thông thường, cậu chỉ như một người tiêu dùng cùng thuyền đang chia sẻ cho mọi người cái lợi chứ không phải đang chào hàng, khiến mọi người cảm thấy tin cậy một cách khó hiểu.
/137
|