Biệt thự cao ba tầng bao quanh hồ nước, hai bên không có hộ dân, trước cửa chỉ có một bến tàu, còn có du thuyền neo đậu.
Bốn hàng đèn chiếu giữa thảm cỏ dạ lên đường nét cao lớn bề thế của tòa biệt thự, những bức tường đá hoa cương vàng đen kết hợp với tường kính tối màu, kết cấu bán thạch bán trong suốt thế này khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy quen thuộc đến lạ. Cậu suy tư một phen mới phát hiện, hóa ra tòa nhà này trông giống cực kì với Nguyệt Quang Viên trên đường Cố Nhân Phường. Chỉ khác ở chỗ, một tòa thì trắng như tuyết, tòa kia lại tối đen hun hút.
Không biết cấu trúc bên trong thế nào.
Vào lúc Chúc Vi Tinh đang nghiền ngẫm tò mò thì cơ thể vô hình cùng góc nhìn của cậu đã tự giác phóng to tòa nhà như camera, từ ngoài vào trong rồi thuận lợi nhảy ra sau cửa.
Quả nhiên, bên trong tòa nhà cũng lộng lẫy không kém gì bên ngoài, những chiếc đèn chùm màu đen so le phản chiếu cả đại sảnh rộng lớn, phía trên trần nhà là bầu trời mờ sương, dưới sàn được trải thảm lông dê đen tuyền, tạo nên phong cách nội thất có chiều sâu và hết sức ấn tượng.
Rất đẹp rất thời thượng, nhưng Chúc Vi Tinh không phải đến đây để tham quan nhà người ta, sau một hồi xem xét, cậu đã tìm ra những điểm khác biệt ở đây.
Trong nhà dường như không có người, nhưng đèn đuốc lại sáng rực, giống hệt cái đêm cậu du hồn về tòa nhà cũ ở nhà họ Lâu. Và lần này, tại sao cậu lại du hồn đến đây?
Chúc Vi Tinh đoán, căn biệt thự này nhất định có gì đó khác thường.
Rất nhanh, Cậu đã cảm nhận được có một nguồn sức mạnh nào đó ở phía trước, dường như đang thu hút và kêu gọi cậu đến gần.
Chúc Vi Tinh nghe theo trực giác hướng đến nơi đó, cậu vốn tưởng nguồn sức mạnh kia ở trên lầu, nhưng khi đến trước cầu thang thì phát hiện nó ở tầng dưới.
Dọc xuống hai tầng, Chúc Vi Tinh nhìn thấy một căn phòng rộng lớn ở cuối hành lang.
Thấy cửa phòng không đóng, cậu do dự hai giây rồi bước vào, không phải, là lướt vào.
Giá sách, bàn làm việc, máy vi tính, màn hình chiếu, hóa ra đây là một thư phòng rộng lớn.
Điểm khác biệt so với thư phòng thông thường chính là có một mô hình bàn cát khổng lồ được đặt ở giữa phòng.
Chúc Vi Tinh đi tới, không cần nhìn kĩ mà chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra được sự khác thường.
Bên trái có ba tòa cao ốc cạnh nhau, bên phải có bốn, năm tòa kiến trúc xếp hàng, phía dưới bên phải là một dãy căn hộ nhỏ màu trắng, mà cả ba nơi này đều được nối với nhau bằng một con đường nhỏ hẹp ngổn ngang ở giữa.
Đây là mẫu mô hình của Bách hóa Cự Tượng, Bảo tàng Khoa học và Kĩ thuật, phòng hòa nhạc, Cố Nhân Phường... cùng với Linh Giáp, sống động như thật, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ bên trong, như thể mọi thứ bị thu nhỏ lại từng cái một.
Nhìn tất cả những thứ này, trong đầu Chúc Vi Tinh hiện lên bốn chữ —— "Hành lang bạch kim."
Phải chăng chủ nhân của căn biệt thự này chính là nguồn lực đứng sau thúc đẩy việc cải tạo khu thương mại? Nhưng đây cũng không phải là một công trình nghệ thuật quá khó khăn, có cần thiết phải chuyển mô hình về nhà mà thưởng thức nhìn chằm chằm nó cả ngày lẫn đêm hay không?
Quỷ dị hơn chính là, trên toàn bộ bàn cát có vô số xe cộ nhà cửa, nhưng lại chỉ có một mô hình người duy nhất.
Đếm một chút, thế mà đang đứng trước tòa số 7 ở Linh Giáp.
Chúc Vi Tinh không tin đây là sự trùng hợp, sau lưng cậu quả thực có một bàn tay, đóng vai thần linh điều khiển cuộc đời của cậu. Chỉ không biết người đó đối với mình, là nhiều lần mưu tính, hay là tâm huyết dâng trào tùy tiện chơi đùa.
Mà hắn, là ai?
Cố gắng cảm nhận lại xung quanh lần nữa, Chúc Vi Tinh phát hiện nguồn sức mạnh triệu hồi mình quả thực đang ở trong căn phòng này, nhưng cậu nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy. Mãi đến khi đến trước một bức tường, chậm rãi kề lại gần, cậu mới cảm giác được một lực hút như nam châm, Chúc Vi Tinh phát hiện, hóa ra điểm bất thường đang nằm ở phía bên kia?
Nhưng cậu không thấy cánh cửa nào dẫn đến đó, ngẫm nghĩ một chút, có lẽ bây giờ cậu không cần cửa làm gì.
Quả nhiên, ngay khi sinh ra ý muốn tiến về phía trước, bức tường trước mặt đã không còn là trở ngại nữa, linh hồn vô hình của cậu đã dễ dàng xuyên qua đó.
Vốn tưởng sau bức tường sẽ là một căn phòng bí mật nào đó, ai ngờ vào trong mới ngỡ ngàng, thế mà là một khu vườn trong nhà?!
Khu vườn có hình vòm bán nguyệt, vì nằm ở tầng hầm thứ hai nên bức tường phía sau được thiết kế vừa khít với mặt tiền bên ngoài của biệt thự năm tầng, mà trên tường được bao phủ lít nha lít nhít hoa Ông Lão màu trắng, một đường leo lên đến tầng cao nhất, trông như từng tầng mây nối tiếp chồng lên nhau, phía trên đỉnh có thể khép mở thông với bầu trời, có thể tránh mưa tránh nắng, mà lúc này đây, mái vòm đang được mở ra, trên cao có ánh trăng rơi xuống, có chút ánh bạc giữa màn đêm u tối.
Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn bức tường, một lúc lâu mới chậm rãi tiến lại gần, tìm được một cái hốc ở giữa, nơi được ánh trăng khuếch tán.
Trong hốc có một chiếc hũ ngọc trắng, bị dây leo tươi tốt che khuất, yên tĩnh bình yên, phảng phất như đang ngủ say.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Chúc Vi Tinh đã bị mê hoặc bởi một cảm giác gần gũi mãnh liệt, không tự chủ được mà tiến lại gần chiếc hũ nọ, giống như gặp phải một vòng xoáy bên bờ biển hay một cơn lốc xoáy giữa không trung, cơ thể vốn đang trôi nổi bồng bềnh của cậu ngày càng mỏng manh vụn vỡ, gần như trở nên hư vô.
Trong cơn choáng váng, Chúc Vi Tinh liều mạng lùi về sau, liều mạng chống cự, cậu không thể ở lại đây, mặc dù tro cốt trước mắt này đã từng là nơi trở về của cậu, nhưng hiện tại thì không được, cậu đã hứa với người kia, không thể nói không giữ lời, cậu phải trở về, phải trở về.
Có lẽ vì đã xa rời thể xác ban đầu quá lâu nên hồn phách đã không còn quá muốn nhận chủ nữa, hoặc có lẽ chấp niệm của Chúc Vi Tinh đủ mạnh cho nên ý chí của cậu đã chiến thắng nguồn sức mạnh thần bí phản khoa học kia, tại thời khắc sống còn, cậu đã thành công rời khỏi hũ ngọc trắng nọ, không bị mắc kẹt lại đó.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh đang choáng váng kiệt sức, khóe mắt cậu lại lóe lên một vệt màu lạnh lẽo.
Cậu theo đó nhìn lại, lập tức ngơ ngác sửng sốt.
Cách hốc lồng không xa, thực ra còn có một cái hốc khác, mà bên trong đó lại được đặt...một cái hũ khác?!!
Chúc Vi Tinh không thể tưởng nổi, dựa vào ánh trăng, cậu liên tục quan sát thật kĩ mới xác nhận mình không nhìn lầm.
Nhưng nếu như hũ trước mặt này là tro cốt của chính cậu thì một cái khác bên kia là của ai?
Ngay lúc Chúc Vi Tinh đang suy nghĩ và cố gắng sắp xếp manh mối thì bỗng có tiếng bước chân vang lên!
Cậu giật mình bất giác muốn tránh đi, nhưng lại lập tức nhớ ra mình du hồn nhiều lần như vậy cũng chỉ có Khương Dực nhận ra, người bình thường hẳn không phát hiện ra cậu.
Có điều Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy bất an trong lòng, theo từng bước chân đến gần, cậu cảm nhận được một nguồn lực mạnh mẽ và lạnh lẽo đang hướng về phía mình, đây là trạng thái mà cậu chưa bao giờ trải qua mỗi khi lang thang bên ngoài thế này.
Nhận ra âm thanh phát ra từ phía sau bức tường, Chúc Vi Tinh không khỏi lặng lẽ lui về sau.
Vừa mới quay người, cậu nghe thấy một giọng nam vang lên.
"Cậu muốn thế nào?"
Chúc Vi Tinh cứng đờ.
"Tôi.. Anh yên tâm, tôi hiểu rồi..."
Trong giây lát, Chúc Vi Tinh xác nhận hóa ra đối phương đang gọi điện thoại.
Nhưng Chúc Vi Tinh vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm được, giọng nói của người đàn ông kia rất nhẹ, đều đều bằng phẳng nhưng vô cùng lạnh lùng, trong lời nói không có chút cảm xúc nào của một người bình thường, như thể một cái máy không hơn.
Rõ ràng Chúc Vi Tinh mới là quỷ, nhưng cậu lại cảm thấy cái người bên ngoài bức tường kia còn nguy hiểm hơn mình.
Cũng may người kia chỉ nói hai câu, sau đó dần dần đi xa.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Chúc Vi Tinh mới bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng cậu không dám ở lại khu vườn nữa, nhìn hũ tro cốt lần cuối, Chúc Vi Tinh lui về bên trong thư phòng.
Chúc Vi Tinh còn chưa xác nhận được tòa nhà này thuộc về ai, cậu nghĩ mình có thể tìm thấy đáp án ở đây.
Ngoại trừ mẫu mô hình, trên bàn còn chất đống những chồng tài liệu, hiển nhiên chủ nhân của nó thường xuyên làm việc ở đây.
Nhưng Chúc Vi Tinh không có thực thể, cậu không thể tác động cũng thể chạm vào, đi quanh bàn hai vòng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bỗng nhiên, cậu phát hiện ngọn đèn trên bàn dường như nhấp nháy một chút khi bị mình quay quanh. Sợ là ảo giác, Chúc Vi Tinh lại thử nhiều lần, cho đến khi quay đến vòng thứ bảy thứ tám, cậu rõ ràng nhìn thấy, ngọn đèn kia quả thực có khoảnh khắc bừng sáng và tắt lịm đi.
Nó khiến cậu nhớ ngay đến một tình tiết thường thấy trong các bộ phim kinh dị, mỗi lần quỷ hồn xuất hiện, ánh đèn trong phòng đều sẽ chớp tắt phụ họa, chẳng lẽ đây là sự thật?
Bất kể là thật hay giả, Chúc Vi Tinh cũng bắt đầu nỗ lực thử nghiệm.
Cậu nhắm vào chiếc đèn trên trần, hi vọng làm chập mạch một cái, tốt nhất là có thể vỡ nát và rơi xuống, đập vào chồng tài liệu trên bàn, để cậu có thể xem bên trong bìa có trang nào ẩn giấu manh mối hay không.
Đáng tiếc, nghĩ thì đẹp, nhưng khả năng lại có hạn, ngoại trừ khiến cho bóng đèn chớp lóe thêm mấy lần thì không có cái rắm gì xảy ra nữa cả.
Có điều một trong những ưu điểm của Chúc Vi Tinh cậu, chính là không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, xem ra chỉ còn cách này, dù sao tạm thời cũng không thể quay về, cho nên cậu cứ ở đây thử đi thử lại nhiều lần.
Có lẽ là quen tay hay việc, hoặc chăng năng lượng được tích lũy dần dần, sau nhiều lần thất bại, Chúc Vi Tinh ôm một niềm hi vọng cuối cùng, rốt cục cũng lay động được đồ vật trong phòng!
Đáng tiếc lại không phải bóng đèn, theo một tiếng 'cạch', thế mà cậu mở được màn hình chiếu trong phòng lên.
Một mảnh trắng xóa hiện ra trên bức tường đối diện với bàn làm việc, không lâu sau liền có hình ảnh xuất hiện trên đó.
Chúc Vi Tinh vốn tưởng đây là một loại thông tin thương mại hoặc video hội nghị gì đó, kết quả nó lại hiện ra hình ảnh của một căn thư phòng khác.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh cảm thấy phong cách trang trí và nội thất của nơi này trông quen thuộc đến lạ kì thì có một người đàn ông bước vào trước ống kính.
Người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm cài cúc đến tận cổ, mái tóc được chải chuốt hết sức gọn gàng nhã nhặn.
Đáng tiếc so với bộ quần áo chỉnh tề thì gương mặt của anh trông hết sức hốc hác gầy gò, hai má đã hóp vào, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không có chút sắc thái hồng hào nào. Thứ coi được duy nhất còn lại chính là đôi mắt sáng ngời, trong trẻo mà kiên định, nhờ đó mà giúp anh dưới thần sắc héo úa bệnh tật lúc bấy giờ vẫn có thể giữ lại mấy phần tuấn tú đẹp đẽ như ngày xưa.
Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống trước ống kính, dường như có lời muốn nói nhưng nhất thời không thể cất lời, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm camera giây lát rồi mới nhẹ nhàng cất giọng.
Anh nói: "Vào lúc mọi người xem được đoạn video này, hẳn là tôi... đã đi rồi. Vậy nên tôi có vài điều muốn nói, cần phải thông báo với mọi người một chút."
"Có người từng nói với tôi rằng, Lâu thị... sớm muộn gì cũng sẽ phá sản. Hắn nói tôi biết vấn đề ở đâu. Không sai, tôi quả thực đã biết."
"Sáu mươi, bảy mươi năm qua, quyền lực của những người ra quyết định của Lâu thị quá mức tập trung, dẫn đến toàn bộ doanh nghiệp đều phải trông chờ vào phản ứng của các cấp lãnh đạo, một khi quyền lực trung tâm xảy ra vấn đề, trọng tâm cũng sẽ biến mất, cả tòa nhà theo đó mà sụp đổ. Trong bảy, tám năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng thay đổi chế độ vận hành của nó, nhưng có lẽ do tôi không đủ năng lực, hoặc chăng thời cơ chưa đúng, nên cuối cùng vẫn không thể thành công."
"Đây là lỗi của tôi, khó mà tránh được cửa ải này, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm. Chẳng bao lâu nữa, Lâu thị sẽ làm thủ tục giải thể phá sản, tôi sẽ cố gắng hết sức bán đấu giá tài sản để bồi thường, hi vọng có thể giảm bớt phần nào tổn thất của các vị. Cũng xin cảm ơn sự giúp đỡ và mọi nỗ lực của mọi người trong suốt thời gian qua, mong rằng sau khi rời khỏi Lâu thị, mọi người có thể đạt được mục tiêu của mình, mọi việc như ý."
Nói xong, anh đứng dậy và cúi đầu thật thấp trước ống kính.
"Xin lỗi."
Nửa phút sau, anh mới chậm rãi ngồi xuống lại, khắc đó như thể có chút choáng váng, phải dùng sức chống đỡ mặt bàn để giữ vững thân thể.
Lại qua mấy phút, anh điều hòa nhịp thở và lại ngẩng đầu nhìn vào camera.
Lần này, trên mặt của anh lộ ra một chút quyến luyến.
Anh nói: "Chị dâu, Đình Chi. Thật sự xin lỗi khi phải cho hai người một kết cục thế này. Chuyện của công ty em đã sắp xếp thỏa đáng, hai người không cần lo lắng nữa. Chỉ có... Điện FO, coi như là dụng tâm của riêng em, em đã giao nó cho một người bạn. Tuy rằng không tính là quen biết thân thiết, nhưng so với người trong công ty thì đáng tin cậy hơn nhiều. Chỉ tiếc là, sau này có thể nó sẽ bị đổi tên, có khả năng không còn mang họ Lâu nữa, không biết anh trai có trách em hay không. Nhưng ít nhất nó vẫn còn tồn tại nơi đó, sẽ không bị thanh lý hay chuyển nhượng, đồng thời với chút tiền này, không, là rất nhiều tiền, đã đủ để hai người sống một cuộc sống đủ đầy vô ưu vô lo."
"Cuối cùng, em chỉ muốn cảm ơn mọi người, cảm ơn chị dâu đã luôn đồng hành bên cạnh, và cảm ơn Đình Chi đã lớn lên cùng chú nhỏ."
Trông anh như có chút không muốn từ bỏ, vẻ mặt tràn ngập bi thương, nhưng rất nhanh đã kiềm xuống và thay bằng một nụ cười dịu dàng.
Sau đó là một đoạn dài trống rỗng, anh cứ im lặng ngồi ở đó.
Chúc Vi Tinh bên ngoài ống kính đã hiểu, đây là để cắt nối chỉnh sửa sau khi quay, anh tách ra để lại ba đoạn thoại, một cho Lâu thị, một cho người nhà, và đoạn cuối cùng này, hẳn là dành cho chính mình.
Quả nhiên, sau nửa phút trôi qua, người đàn ông luôn chống đỡ ngồi thẳng trên màn hình cuối cùng cũng mệt mỏi hạ đôi vai cứng đờ của mình xuống, khuôn mặt bình tĩnh cũng lộ rõ vẻ chán nản suy sụp.
Anh không nhìn về phía trước, chỉ bất động cúi thấp đầu, một lúc lâu sau thì khe khẽ thở dài.
"Tính ra, tôi thực sự đã phụ lòng rất nhiều người. Tôi từ bỏ âm nhạc, phụ lòng Hải tiên sinh, làm sụp đổ Lâu thị, phụ lòng bác cả và anh trai, cuối cùng ngay cả khỏe mạnh sống tiếp cũng không thể làm được, phụ lòng chị dâu cùng Đình Chi..."
Nói đến đây, anh rốt cục cũng ngẩng đầu lên, để lại cho mình câu nói sau cùng, kèm theo một nụ cười tự giễu.
Anh nói: "Cuộc đời của Lâu Minh Nguyệt này, có phải thất bại lắm không?"
- -------------------------
*Dẻ: Mỗi lần đọc những đoạn hồi ức về Lâu thiếu gia, đến tui còn cảm thấy muốn hồi sinh cậu ấy bằng mọi giá huống chi lão Khương. Thực sự là một cuộc đời mang gam trầm buồn vô cùng.
Bốn hàng đèn chiếu giữa thảm cỏ dạ lên đường nét cao lớn bề thế của tòa biệt thự, những bức tường đá hoa cương vàng đen kết hợp với tường kính tối màu, kết cấu bán thạch bán trong suốt thế này khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy quen thuộc đến lạ. Cậu suy tư một phen mới phát hiện, hóa ra tòa nhà này trông giống cực kì với Nguyệt Quang Viên trên đường Cố Nhân Phường. Chỉ khác ở chỗ, một tòa thì trắng như tuyết, tòa kia lại tối đen hun hút.
Không biết cấu trúc bên trong thế nào.
Vào lúc Chúc Vi Tinh đang nghiền ngẫm tò mò thì cơ thể vô hình cùng góc nhìn của cậu đã tự giác phóng to tòa nhà như camera, từ ngoài vào trong rồi thuận lợi nhảy ra sau cửa.
Quả nhiên, bên trong tòa nhà cũng lộng lẫy không kém gì bên ngoài, những chiếc đèn chùm màu đen so le phản chiếu cả đại sảnh rộng lớn, phía trên trần nhà là bầu trời mờ sương, dưới sàn được trải thảm lông dê đen tuyền, tạo nên phong cách nội thất có chiều sâu và hết sức ấn tượng.
Rất đẹp rất thời thượng, nhưng Chúc Vi Tinh không phải đến đây để tham quan nhà người ta, sau một hồi xem xét, cậu đã tìm ra những điểm khác biệt ở đây.
Trong nhà dường như không có người, nhưng đèn đuốc lại sáng rực, giống hệt cái đêm cậu du hồn về tòa nhà cũ ở nhà họ Lâu. Và lần này, tại sao cậu lại du hồn đến đây?
Chúc Vi Tinh đoán, căn biệt thự này nhất định có gì đó khác thường.
Rất nhanh, Cậu đã cảm nhận được có một nguồn sức mạnh nào đó ở phía trước, dường như đang thu hút và kêu gọi cậu đến gần.
Chúc Vi Tinh nghe theo trực giác hướng đến nơi đó, cậu vốn tưởng nguồn sức mạnh kia ở trên lầu, nhưng khi đến trước cầu thang thì phát hiện nó ở tầng dưới.
Dọc xuống hai tầng, Chúc Vi Tinh nhìn thấy một căn phòng rộng lớn ở cuối hành lang.
Thấy cửa phòng không đóng, cậu do dự hai giây rồi bước vào, không phải, là lướt vào.
Giá sách, bàn làm việc, máy vi tính, màn hình chiếu, hóa ra đây là một thư phòng rộng lớn.
Điểm khác biệt so với thư phòng thông thường chính là có một mô hình bàn cát khổng lồ được đặt ở giữa phòng.
Chúc Vi Tinh đi tới, không cần nhìn kĩ mà chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra được sự khác thường.
Bên trái có ba tòa cao ốc cạnh nhau, bên phải có bốn, năm tòa kiến trúc xếp hàng, phía dưới bên phải là một dãy căn hộ nhỏ màu trắng, mà cả ba nơi này đều được nối với nhau bằng một con đường nhỏ hẹp ngổn ngang ở giữa.
Đây là mẫu mô hình của Bách hóa Cự Tượng, Bảo tàng Khoa học và Kĩ thuật, phòng hòa nhạc, Cố Nhân Phường... cùng với Linh Giáp, sống động như thật, cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ bên trong, như thể mọi thứ bị thu nhỏ lại từng cái một.
Nhìn tất cả những thứ này, trong đầu Chúc Vi Tinh hiện lên bốn chữ —— "Hành lang bạch kim."
Phải chăng chủ nhân của căn biệt thự này chính là nguồn lực đứng sau thúc đẩy việc cải tạo khu thương mại? Nhưng đây cũng không phải là một công trình nghệ thuật quá khó khăn, có cần thiết phải chuyển mô hình về nhà mà thưởng thức nhìn chằm chằm nó cả ngày lẫn đêm hay không?
Quỷ dị hơn chính là, trên toàn bộ bàn cát có vô số xe cộ nhà cửa, nhưng lại chỉ có một mô hình người duy nhất.
Đếm một chút, thế mà đang đứng trước tòa số 7 ở Linh Giáp.
Chúc Vi Tinh không tin đây là sự trùng hợp, sau lưng cậu quả thực có một bàn tay, đóng vai thần linh điều khiển cuộc đời của cậu. Chỉ không biết người đó đối với mình, là nhiều lần mưu tính, hay là tâm huyết dâng trào tùy tiện chơi đùa.
Mà hắn, là ai?
Cố gắng cảm nhận lại xung quanh lần nữa, Chúc Vi Tinh phát hiện nguồn sức mạnh triệu hồi mình quả thực đang ở trong căn phòng này, nhưng cậu nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy. Mãi đến khi đến trước một bức tường, chậm rãi kề lại gần, cậu mới cảm giác được một lực hút như nam châm, Chúc Vi Tinh phát hiện, hóa ra điểm bất thường đang nằm ở phía bên kia?
Nhưng cậu không thấy cánh cửa nào dẫn đến đó, ngẫm nghĩ một chút, có lẽ bây giờ cậu không cần cửa làm gì.
Quả nhiên, ngay khi sinh ra ý muốn tiến về phía trước, bức tường trước mặt đã không còn là trở ngại nữa, linh hồn vô hình của cậu đã dễ dàng xuyên qua đó.
Vốn tưởng sau bức tường sẽ là một căn phòng bí mật nào đó, ai ngờ vào trong mới ngỡ ngàng, thế mà là một khu vườn trong nhà?!
Khu vườn có hình vòm bán nguyệt, vì nằm ở tầng hầm thứ hai nên bức tường phía sau được thiết kế vừa khít với mặt tiền bên ngoài của biệt thự năm tầng, mà trên tường được bao phủ lít nha lít nhít hoa Ông Lão màu trắng, một đường leo lên đến tầng cao nhất, trông như từng tầng mây nối tiếp chồng lên nhau, phía trên đỉnh có thể khép mở thông với bầu trời, có thể tránh mưa tránh nắng, mà lúc này đây, mái vòm đang được mở ra, trên cao có ánh trăng rơi xuống, có chút ánh bạc giữa màn đêm u tối.
Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn bức tường, một lúc lâu mới chậm rãi tiến lại gần, tìm được một cái hốc ở giữa, nơi được ánh trăng khuếch tán.
Trong hốc có một chiếc hũ ngọc trắng, bị dây leo tươi tốt che khuất, yên tĩnh bình yên, phảng phất như đang ngủ say.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Chúc Vi Tinh đã bị mê hoặc bởi một cảm giác gần gũi mãnh liệt, không tự chủ được mà tiến lại gần chiếc hũ nọ, giống như gặp phải một vòng xoáy bên bờ biển hay một cơn lốc xoáy giữa không trung, cơ thể vốn đang trôi nổi bồng bềnh của cậu ngày càng mỏng manh vụn vỡ, gần như trở nên hư vô.
Trong cơn choáng váng, Chúc Vi Tinh liều mạng lùi về sau, liều mạng chống cự, cậu không thể ở lại đây, mặc dù tro cốt trước mắt này đã từng là nơi trở về của cậu, nhưng hiện tại thì không được, cậu đã hứa với người kia, không thể nói không giữ lời, cậu phải trở về, phải trở về.
Có lẽ vì đã xa rời thể xác ban đầu quá lâu nên hồn phách đã không còn quá muốn nhận chủ nữa, hoặc có lẽ chấp niệm của Chúc Vi Tinh đủ mạnh cho nên ý chí của cậu đã chiến thắng nguồn sức mạnh thần bí phản khoa học kia, tại thời khắc sống còn, cậu đã thành công rời khỏi hũ ngọc trắng nọ, không bị mắc kẹt lại đó.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh đang choáng váng kiệt sức, khóe mắt cậu lại lóe lên một vệt màu lạnh lẽo.
Cậu theo đó nhìn lại, lập tức ngơ ngác sửng sốt.
Cách hốc lồng không xa, thực ra còn có một cái hốc khác, mà bên trong đó lại được đặt...một cái hũ khác?!!
Chúc Vi Tinh không thể tưởng nổi, dựa vào ánh trăng, cậu liên tục quan sát thật kĩ mới xác nhận mình không nhìn lầm.
Nhưng nếu như hũ trước mặt này là tro cốt của chính cậu thì một cái khác bên kia là của ai?
Ngay lúc Chúc Vi Tinh đang suy nghĩ và cố gắng sắp xếp manh mối thì bỗng có tiếng bước chân vang lên!
Cậu giật mình bất giác muốn tránh đi, nhưng lại lập tức nhớ ra mình du hồn nhiều lần như vậy cũng chỉ có Khương Dực nhận ra, người bình thường hẳn không phát hiện ra cậu.
Có điều Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy bất an trong lòng, theo từng bước chân đến gần, cậu cảm nhận được một nguồn lực mạnh mẽ và lạnh lẽo đang hướng về phía mình, đây là trạng thái mà cậu chưa bao giờ trải qua mỗi khi lang thang bên ngoài thế này.
Nhận ra âm thanh phát ra từ phía sau bức tường, Chúc Vi Tinh không khỏi lặng lẽ lui về sau.
Vừa mới quay người, cậu nghe thấy một giọng nam vang lên.
"Cậu muốn thế nào?"
Chúc Vi Tinh cứng đờ.
"Tôi.. Anh yên tâm, tôi hiểu rồi..."
Trong giây lát, Chúc Vi Tinh xác nhận hóa ra đối phương đang gọi điện thoại.
Nhưng Chúc Vi Tinh vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm được, giọng nói của người đàn ông kia rất nhẹ, đều đều bằng phẳng nhưng vô cùng lạnh lùng, trong lời nói không có chút cảm xúc nào của một người bình thường, như thể một cái máy không hơn.
Rõ ràng Chúc Vi Tinh mới là quỷ, nhưng cậu lại cảm thấy cái người bên ngoài bức tường kia còn nguy hiểm hơn mình.
Cũng may người kia chỉ nói hai câu, sau đó dần dần đi xa.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, Chúc Vi Tinh mới bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng cậu không dám ở lại khu vườn nữa, nhìn hũ tro cốt lần cuối, Chúc Vi Tinh lui về bên trong thư phòng.
Chúc Vi Tinh còn chưa xác nhận được tòa nhà này thuộc về ai, cậu nghĩ mình có thể tìm thấy đáp án ở đây.
Ngoại trừ mẫu mô hình, trên bàn còn chất đống những chồng tài liệu, hiển nhiên chủ nhân của nó thường xuyên làm việc ở đây.
Nhưng Chúc Vi Tinh không có thực thể, cậu không thể tác động cũng thể chạm vào, đi quanh bàn hai vòng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Bỗng nhiên, cậu phát hiện ngọn đèn trên bàn dường như nhấp nháy một chút khi bị mình quay quanh. Sợ là ảo giác, Chúc Vi Tinh lại thử nhiều lần, cho đến khi quay đến vòng thứ bảy thứ tám, cậu rõ ràng nhìn thấy, ngọn đèn kia quả thực có khoảnh khắc bừng sáng và tắt lịm đi.
Nó khiến cậu nhớ ngay đến một tình tiết thường thấy trong các bộ phim kinh dị, mỗi lần quỷ hồn xuất hiện, ánh đèn trong phòng đều sẽ chớp tắt phụ họa, chẳng lẽ đây là sự thật?
Bất kể là thật hay giả, Chúc Vi Tinh cũng bắt đầu nỗ lực thử nghiệm.
Cậu nhắm vào chiếc đèn trên trần, hi vọng làm chập mạch một cái, tốt nhất là có thể vỡ nát và rơi xuống, đập vào chồng tài liệu trên bàn, để cậu có thể xem bên trong bìa có trang nào ẩn giấu manh mối hay không.
Đáng tiếc, nghĩ thì đẹp, nhưng khả năng lại có hạn, ngoại trừ khiến cho bóng đèn chớp lóe thêm mấy lần thì không có cái rắm gì xảy ra nữa cả.
Có điều một trong những ưu điểm của Chúc Vi Tinh cậu, chính là không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, xem ra chỉ còn cách này, dù sao tạm thời cũng không thể quay về, cho nên cậu cứ ở đây thử đi thử lại nhiều lần.
Có lẽ là quen tay hay việc, hoặc chăng năng lượng được tích lũy dần dần, sau nhiều lần thất bại, Chúc Vi Tinh ôm một niềm hi vọng cuối cùng, rốt cục cũng lay động được đồ vật trong phòng!
Đáng tiếc lại không phải bóng đèn, theo một tiếng 'cạch', thế mà cậu mở được màn hình chiếu trong phòng lên.
Một mảnh trắng xóa hiện ra trên bức tường đối diện với bàn làm việc, không lâu sau liền có hình ảnh xuất hiện trên đó.
Chúc Vi Tinh vốn tưởng đây là một loại thông tin thương mại hoặc video hội nghị gì đó, kết quả nó lại hiện ra hình ảnh của một căn thư phòng khác.
Ngay lúc Chúc Vi Tinh cảm thấy phong cách trang trí và nội thất của nơi này trông quen thuộc đến lạ kì thì có một người đàn ông bước vào trước ống kính.
Người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm cài cúc đến tận cổ, mái tóc được chải chuốt hết sức gọn gàng nhã nhặn.
Đáng tiếc so với bộ quần áo chỉnh tề thì gương mặt của anh trông hết sức hốc hác gầy gò, hai má đã hóp vào, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không có chút sắc thái hồng hào nào. Thứ coi được duy nhất còn lại chính là đôi mắt sáng ngời, trong trẻo mà kiên định, nhờ đó mà giúp anh dưới thần sắc héo úa bệnh tật lúc bấy giờ vẫn có thể giữ lại mấy phần tuấn tú đẹp đẽ như ngày xưa.
Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống trước ống kính, dường như có lời muốn nói nhưng nhất thời không thể cất lời, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm camera giây lát rồi mới nhẹ nhàng cất giọng.
Anh nói: "Vào lúc mọi người xem được đoạn video này, hẳn là tôi... đã đi rồi. Vậy nên tôi có vài điều muốn nói, cần phải thông báo với mọi người một chút."
"Có người từng nói với tôi rằng, Lâu thị... sớm muộn gì cũng sẽ phá sản. Hắn nói tôi biết vấn đề ở đâu. Không sai, tôi quả thực đã biết."
"Sáu mươi, bảy mươi năm qua, quyền lực của những người ra quyết định của Lâu thị quá mức tập trung, dẫn đến toàn bộ doanh nghiệp đều phải trông chờ vào phản ứng của các cấp lãnh đạo, một khi quyền lực trung tâm xảy ra vấn đề, trọng tâm cũng sẽ biến mất, cả tòa nhà theo đó mà sụp đổ. Trong bảy, tám năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng thay đổi chế độ vận hành của nó, nhưng có lẽ do tôi không đủ năng lực, hoặc chăng thời cơ chưa đúng, nên cuối cùng vẫn không thể thành công."
"Đây là lỗi của tôi, khó mà tránh được cửa ải này, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm. Chẳng bao lâu nữa, Lâu thị sẽ làm thủ tục giải thể phá sản, tôi sẽ cố gắng hết sức bán đấu giá tài sản để bồi thường, hi vọng có thể giảm bớt phần nào tổn thất của các vị. Cũng xin cảm ơn sự giúp đỡ và mọi nỗ lực của mọi người trong suốt thời gian qua, mong rằng sau khi rời khỏi Lâu thị, mọi người có thể đạt được mục tiêu của mình, mọi việc như ý."
Nói xong, anh đứng dậy và cúi đầu thật thấp trước ống kính.
"Xin lỗi."
Nửa phút sau, anh mới chậm rãi ngồi xuống lại, khắc đó như thể có chút choáng váng, phải dùng sức chống đỡ mặt bàn để giữ vững thân thể.
Lại qua mấy phút, anh điều hòa nhịp thở và lại ngẩng đầu nhìn vào camera.
Lần này, trên mặt của anh lộ ra một chút quyến luyến.
Anh nói: "Chị dâu, Đình Chi. Thật sự xin lỗi khi phải cho hai người một kết cục thế này. Chuyện của công ty em đã sắp xếp thỏa đáng, hai người không cần lo lắng nữa. Chỉ có... Điện FO, coi như là dụng tâm của riêng em, em đã giao nó cho một người bạn. Tuy rằng không tính là quen biết thân thiết, nhưng so với người trong công ty thì đáng tin cậy hơn nhiều. Chỉ tiếc là, sau này có thể nó sẽ bị đổi tên, có khả năng không còn mang họ Lâu nữa, không biết anh trai có trách em hay không. Nhưng ít nhất nó vẫn còn tồn tại nơi đó, sẽ không bị thanh lý hay chuyển nhượng, đồng thời với chút tiền này, không, là rất nhiều tiền, đã đủ để hai người sống một cuộc sống đủ đầy vô ưu vô lo."
"Cuối cùng, em chỉ muốn cảm ơn mọi người, cảm ơn chị dâu đã luôn đồng hành bên cạnh, và cảm ơn Đình Chi đã lớn lên cùng chú nhỏ."
Trông anh như có chút không muốn từ bỏ, vẻ mặt tràn ngập bi thương, nhưng rất nhanh đã kiềm xuống và thay bằng một nụ cười dịu dàng.
Sau đó là một đoạn dài trống rỗng, anh cứ im lặng ngồi ở đó.
Chúc Vi Tinh bên ngoài ống kính đã hiểu, đây là để cắt nối chỉnh sửa sau khi quay, anh tách ra để lại ba đoạn thoại, một cho Lâu thị, một cho người nhà, và đoạn cuối cùng này, hẳn là dành cho chính mình.
Quả nhiên, sau nửa phút trôi qua, người đàn ông luôn chống đỡ ngồi thẳng trên màn hình cuối cùng cũng mệt mỏi hạ đôi vai cứng đờ của mình xuống, khuôn mặt bình tĩnh cũng lộ rõ vẻ chán nản suy sụp.
Anh không nhìn về phía trước, chỉ bất động cúi thấp đầu, một lúc lâu sau thì khe khẽ thở dài.
"Tính ra, tôi thực sự đã phụ lòng rất nhiều người. Tôi từ bỏ âm nhạc, phụ lòng Hải tiên sinh, làm sụp đổ Lâu thị, phụ lòng bác cả và anh trai, cuối cùng ngay cả khỏe mạnh sống tiếp cũng không thể làm được, phụ lòng chị dâu cùng Đình Chi..."
Nói đến đây, anh rốt cục cũng ngẩng đầu lên, để lại cho mình câu nói sau cùng, kèm theo một nụ cười tự giễu.
Anh nói: "Cuộc đời của Lâu Minh Nguyệt này, có phải thất bại lắm không?"
- -------------------------
*Dẻ: Mỗi lần đọc những đoạn hồi ức về Lâu thiếu gia, đến tui còn cảm thấy muốn hồi sinh cậu ấy bằng mọi giá huống chi lão Khương. Thực sự là một cuộc đời mang gam trầm buồn vô cùng.
/137
|