Bởi vì một câu nói của Khương Dực, tình cảnh nhất thời trở nên xấu hổ. Vẫn là Chúc Vi Tinh không chịu nổi bầu không khí khó xử này, cậu chủ động phá vỡ sự im lặng.
"Thật xin lỗi, tôi đột ngột dùng điện thoại Khương Dực liên lạc với các anh là vì có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, không biết có thể hay không?"
Giọng nói cậu mát lạnh, điệu bộ bình tĩnh, cách điện thoại lẽ ra phải nghe như xa cách, nhưng thái độ dè dặt lịch sự của cậu khiến cho cả đám thanh niên trước giờ giao lưu thô tục biểu thị tình anh em giang hồ lúc này nhận được sự tôn trọng mà kinh sợ.
Đợi Chúc Vi Tinh nói rõ mong muốn của mình xong, đám người được cậu vì một chuyện cỏn con mà trịnh trọng nhờ giúp đỡ như vậy hiển nhiên đều nhiệt tình hưởng ứng.
Đại Tôn: "Mặc dù viện Thể thao U không có môn lướt ván nhưng đội bơi lội của bọn tôi quen không ít thành viên của hội lướt ván đâu, hai vé đủ không?"
Chúc Vi Tinh: "Đủ rồi."
Lưu Chân To: "Ngoại trừ lướt ván, mấy môn thể thao mạo hiểm nhà hàng xóm cũng tuyệt lắm, cậu cần luôn không?"
Chúc Vi Tinh: "Không cần đâu."
Cây sào tre: "Vậy khi nào bọn cậu đến? Chúng tôi có thể tới đón."
Chúc Vi Tinh: "Không phải chúng tôi đi, mà là bạn tôi."
Đại Tôn: "Hai người không cân nhắc đến chơi sao? Sự kiện này kéo dài một tuần lễ lận, trong thời gian này đến chỗ bọn tôi lúc nào cũng được, có thẻ sinh viên còn được giảm 20% chi phí khách sạn đó, tôi có thể đặt chỗ giúp cậu..."
Bỗng một tiếng bíp lạnh lùng cắt ngang mấy lời dông dài vô nghĩa của đầu bên kia.
Khương Dực nghe không lọt tai lập tức cúp máy.
Chúc Vi Tinh: "?"
Khương Dực: "Để em gọi hỏi vé, ai mượn em tán gẫu vui vẻ với bọn nó như vậy?"
Chúc Vi Tinh: "..." Chẳng biết tai mắt nào của hắn nhìn thấy cậu tán gẫu vui vẻ? Hơn nữa người gọi điện thoại chính là hắn, không cho gọi nữa cũng là hắn, tốc độ trở bàn tay còn không nhanh bằng hắn đâu.
Tuy nhiên, quá trình mặc dù có chút vấp váp nhưng kết quả vẫn là như ý, Chúc Vi Tinh thành công lấy được vé vào cửa từ tay nhóm sinh viên nhiệt tình viện Thể thao U bèn gửi tin cho Lương Vĩnh Phú hay.
Vé là vé điện tử, còn cần phải dùng thẻ sinh viên viện Thể thao U trực tiếp đi đổi lấy vé cứng. Đối với việc này, Lương Vĩnh Phú tỏ vẻ gặp khó khăn.
Chúc Vi Tinh hôm nay không có thời gian đi mượn thẻ sinh viên, còn Lương Vĩnh Phú ngày mai phải đi làm cũng không có thời gian quay về lấy, như vậy sẽ bỏ lỡ buổi thi đấu buổi chiều mất.
Chúc Vi Tinh đưa ra đề nghị: "Tôi có thể đem tới cho anh."
Lương Vĩnh Phú ngạc nhiên: "Cậu giúp tôi đem đến công ty sao? Vậy sao được?"
Chúc Vi Tinh: "Ngày mai tôi có tiết buổi chiều, sáng lại không bận gì, không phải anh còn gửi tôi tài liệu về Hồng Quang đó sao? Chỉ là đáp lễ lại thôi."
Lương Vĩnh Phú do dự.
Chúc Vi Tinh: "Không tiện sao?"
Lương Vĩnh Phú: "Không, không có, tôi chỉ lo làm phiền cậu quá."
Chúc Vi Tinh: "Không sao, vậy cứ thế nhé."
Hẹn thời gian xong, Chúc Vi Tinh cúp điện thoại.
Đối diện với Khương Dực đang cau mày, cậu biết mình nên xin phép về vấn đề này: "Mai anh đi cùng tôi chứ?"
Khương Dực biết rõ còn hỏi: "Đi đâu?"
Chúc Vi Tinh: "Tập đoàn Thiên Sơn."
...
Mặc dù đã hạ quyết tâm điều tra Hồng Quang và Thiên Sơn, nhưng Chúc Vi Tinh cũng không ngờ cơ hội lại đến nhanh và thuận lợi như vậy.
Sáng hôm sau, Khương Dực chở Chúc Vi Tinh đến quận Z trên chiếc xe công vụ màu trắng của một khách hàng ở tiệm sửa xe. Đường có chút xa, nằm ở ngoại ô thành phố U, nhưng môi trường cũng không khác biệt là mấy. Đó là một trung tâm công nghệ đang phát triển của thành phố U. Khu công nghiệp đa dạng, nhiều công ty lớn san sát nhau, từ xa đã trông thấy hàng hàng các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau trải dài.
Trong đó, tập đoàn Thiên Sơn đặc biệt bắt mắt, dù không cao, chỉ hai mươi tầng, nhưng có diện tích cực kì rộng lớn, phía trước có một công viên lớn, bên ngoài là cây xanh bao quanh. Kiến trúc giữa hai tòa nhà có hình bán nguyệt kết nối lại với nhau, trông thế mà bên trong chứa gần mười nghìn nhân viên công tác hối hả mỗi ngày. Ban ngày ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt kính bên ngoài trông như một mái vòm trong suốt với không gian hùng vĩ ngời ngời, mà khi đêm xuống lại trông như một ngôi sao sáng rỡ đẹp đẽ không kém phần uy nghiêm.
Đây là sau khi Yến Cẩn Lương tiếp quản Thiên Sơn, hắn đã cho tiễn cái trụ sở cũ của Yến thị đi và xây dựng tòa nhà mới này trên đó, nghe nói nhà thiết kế đã chịu ảnh hưởng không ít từ kiến nghị của hắn, kết quả là phong cách độc đoán mà thời thượng này ngay lập tức được khen ngợi hết nấc.
Lúc Chúc Vi Tinh xem hình ảnh trên mạng thì đã thấy rất đẹp rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy như thế này, cậu vẫn có chút chấn động.
Song loại tập đoàn lớn như này, càng cao cấp thì càng bảo mật nghiêm ngặt, những người không có phận sự hiển nhiên không thể tùy tiện ra vào. Quả nhiên, Chúc Vi Tinh cùng Khương Dực lập tức bị bảo vệ chặn lại trước cổng, yêu cầu bọn cậu phải cấp thẻ xác minh thân phận.
Chúc Vi Tinh vừa rồi có gọi điện cho Lương Vĩnh Phú, nhưng đối phương có lẽ đang bận, không thể liên lạc được. Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể chờ đợi trước cổng.
Nhanh như vậy đã có thể kết nối được với tập đoàn Thiên Sơn là ngoài cả sự mong đợi của Chúc Vi Tinh, cậu đã chuẩn bị sẵn kiên nhẫn cho những chuyện bất ngờ như thế này từ sớm cho nên không hề lo lắng chút nào, tuy nhiên ngồi bên cạnh cậu lại là một quả bom nổ chậm. Theo thời gian dần trôi qua, Khương Dực cũng dần dần nổi lửa.
Thế mà lúc này lại còn gặp phải một cuộc va chạm nhỏ. Một chiếc Audi nhỏ bấy giờ cũng muốn vào cửa, đường lớn như vậy lại ngại không đủ, cứ bấm còi inh ỏi yêu cầu xe công vụ nhỏ lùi lại để cho hắn đi qua.
Nhân viên bảo vệ làm việc rất có trách nhiệm, anh ta mở cổng bên cạnh định cho chiếc Audi nhỏ vào trước. Thế nhưng người này lại ngại lui xe phiền phức, không muốn dịch chuyển một li. Còn bày trước mặt bảo vệ tấm thẻ đeo trước ngực cùng với đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay mình, dù không nói lời nào thì mọi cử chỉ đều tỏ rõ 'nếu việc quan trọng của tôi bị lỡ thì hạng tôm tép mấy người không đền nổi đâu'.
Chúc Vi Tinh liếc nhìn bảng tên của hắn qua kính xe, mơ hồ thấy đó là một nhân viên ở phòng hành chính, mà còn là tổ trưởng, họ Lưu.
Tinh anh công ty lớn bận rộn nhiều việc này có thể dọa bảo vệ cúi đầu, nhưng còn cái người tính nết không tốt bên cạnh Chúc Vi Tinh đây thì chưa chắc.
Mắt thấy đối phương một tay nắm vô-lăng một tay cầm cà phê vênh mặt hất hàm sai người lái xe phía trước, Khương Dực vốn ngồi im lặng tự giờ lại thực sự nghe theo ý hắn, chậm rãi rời đi.
Ngay khi đối phương cho rằng người nọ đã thuận theo mình, Khương Dực đang lùi ra một khoảng lại đột nhiên chuyển hướng, điều khiển xe công vụ nhỏ của mình tông mạnh vào chiếc Audi!
Tất nhiên sẽ không phải thực sự va chạm, trước khi đụng nhau, Khương Dực đã ngoặt gấp, tránh được trong gang tấc. Thế nhưng bấy nhiêu cũng đủ dọa cho chủ chiếc xe kia sợ hãi, phải luống cuống tay chân vào số xe, lùi lại tránh né, ngay cả cà phê vung vãi đầy người cũng không kịp bận tâm.
Đối với hành vi điên cuồng của tên này, bé Audi thiếu chút nữa tức hộc máu. Hắn định chửi ầm lên nhưng lập tức bị ánh mắt hung ác của Khương Dực trừng cho khiếp sợ không dám nói lời nào.
Vừa vặn, Lương Vĩnh Phú cuối cùng cũng gọi điện tới, Khương Dực thành công lấy được mật mã qua cửa, hắn đạp ga tiến vào công ty trước cái nhìn không cam lòng và xấu hổ của chiếc Audi kia.
Lái vào bãi đậu xe, Lương Vĩnh Phú đã đợi sẵn ở đó. Đối với việc Chúc Vi Tinh bị ngăn ngoài cổng anh ta hết sức áy náy, liên tục xin lỗi, nói rằng mình đang họp nên quên mất thời gian, không sắp xếp tốt cho hai người thực sự là thất lễ.
"Tôi có nhờ một đồng nghiệp chờ ở cổng chính, không ngờ hai người lại tìm ra cổng số 9, ở đây là đường nhanh nhất, nhưng cũng là cổng nhỏ, dễ bị kẹt lắm."
Chúc Vi Tinh tỏ vẻ không sao, chỉ cảm ơn vì những tài liệu mà anh đã cung cấp.
Lương Vĩnh Phú quả thực rất chu đáo, hồ sơ chuẩn bị cho Chúc Vi Tinh gồm toàn bộ thông tin quá khứ của trấn nhỏ Hồng Quang, còn được làm dấu, phân loại rất chi tiết và cẩn thận.
Chúc Vi Tinh có chút cảm động, sau khi đưa thẻ sinh viên cho đối phương cũng không vội rời đi mà do dự hỏi: "Tôi có thể đi nhờ phòng vệ sinh một chút không? Áo của tôi không cẩn thận bị làm bẩn."
Chỉ thấy khuỷu tay áo Chúc Vi Tinh có không ít vết bẩn mới, trông như vết cà phê.
Đợi Lương Vĩnh Phú hỏi, Chúc Vi Tinh qua loa nói rằng vừa có người làm đổ cà phê lên xe bọn cậu, lúc xuống xe cậu không chú ý nên cọ dính.
"Màu nhạt như vậy cậu phải lau nhanh đi, nếu không về giặt không sạch đâu. Vóc người chúng ta không chênh lệch nhiều lắm, trong phòng làm việc của tôi có cái áo khoác vừa vặn có thể cho cậu mượn, theo tôi lên lầu thay chút là được." Lương Vĩnh Phú hết sức ân cần.
Chúc Vi Tinh trông như chần chờ một chút rồi cũng đồng ý, cậu quay đầu lại nhìn Khương Dực, cái người này từ đầu tới cuối không có ý định cho Lương Vĩnh Phú chút mặt mũi nào, ngay cả xe cũng không xuống, sau khi cậu trao đổi ánh mắt với đối phương, ra hiệu sẽ mau chóng quay lại thì liền rời đi.
Cậu cùng với Lương Vĩnh Phú đi từ bãi đậu xe đến thang máy đi lên tầng trên.
Lương Vĩnh Phú giải thích: "Muốn lên trên tầng 17 phải có thẻ quản lí, tôi mới đến, cấp bậc chưa cao nên chỉ có thể nhập mật khẩu thôi."
Thấy Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn mình bấm số trên tường, Lương Vĩnh Phú cười nói: "Mật khẩu khá kì lạ, nó hơi dài, tôi với mấy đồng nghiệp khác đều đoán đây có phải là ngày kỉ niệm gì của ông chủ không, 20xx1113..."
Hồi lâu sau, Chúc Vi Tinh mới rời mắt khỏi bảng số thang máy: "Có lẽ vậy..."
Lên tới lầu mười chín, Lương Vĩnh Phú dẫn Chúc Vi Tinh đến phòng làm việc của mình. Anh ta ở cùng với ba người khác, bây giờ trong phòng không có ai, dường như đều đang bận rộn hết cả.
Chúc Vi Tinh thấy Lương Vĩnh Phú lấy áo khoác từ trong tủ đồ ra cho mình, còn xách theo một hộp cơm đẹp đẽ, nhưng mới vừa bước ra cửa đã bị người gọi lại.
"Tiểu Lương," người tới là một phụ nữ trung niên trông như thư kí, "Tôi có việc tìm cậu."
Lương Vĩnh Phú vội vàng tỏ vẻ cung kính: "Vâng, chị Tạ."
Thư kí Tạ: "Hôm qua nhân viên dọn vệ sinh đã dọn dọn dẹp phòng làm việc của ngài Yến, vứt đi chậu hoa trên bậu cửa sổ. Tôi hỏi thì người đó bảo là được sự cho phép của cậu, có thật vậy không?"
Lương Vĩnh Phú căng thẳng: "Đúng vậy, là tôi, giám đốc vắng mặt đã lâu, chậu hoa kia đã héo úa hết rồi, cô lao công nói không tìm được chị nên hỏi tôi, tôi mới..."
Thư kí Tạ nhíu mày lại.
Lương Vĩnh Phú nhanh nhẹn xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sai rồi, sau này sẽ không dám tùy ý quyết định chuyện gì trên lầu nữa."
Chị Tạ nhìn anh ta, lúc sau cảnh cáo nói: "Cậu biết thì tốt."
Lương Vĩnh Phú cúi đầu, tiếp đó lại thấy chị chìa tay ra trước mặt.
Lương Vĩnh Phú sửng sốt, cuối cùng vẫn giao cơm hộp trên tay ra.
Chị Tạ thở dài: "Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ngài Miêu không ăn những thứ này, cậu bận lo cũng chỉ phí công vô ích. Để tôi mang đi, sau khi tan làm sẽ trả lại cho cậu, mang về nhà ăn đi, đừng lãng phí."
Nói xong thì thản nhiên liếc nhìn Chúc Vi Tinh bên cạnh.
Chúc Vi Tinh lo lắng sự xuất hiện tùy tiện của mình cũng sẽ gây phiền toái cho Lương Vĩnh Phú, nhưng may thay, thư kí Tạ như không có gì thu lại ánh mắt, lướt qua cậu rồi rời đi. Vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Ừm, bộ phận nhân sự sao, tôi cần anh điều một hồ sơ cá nhân... À, là tổ trưởng tổ 2 của phòng hành chính, tên là... Lưu Phong. Nguyên nhân à? Đến họp muộn, một thân lôi thôi vào cửa vừa vặn bị quản lí Trương nhìn thấy, anh ấy đối với thái độ và hình tượng làm việc như vậy rất không hài lòng, đúng vậy... Lập tức chấm dứt hợp đồng lao động đi."
- ----------------------------
*Dẻ: Vị tổ trưởng Lưu này không ngờ có cơ hội được ông chủ suýt hun xe, rất là vinh hạnh nhé, coi như quà tạm biệt vậy hhh.
"Thật xin lỗi, tôi đột ngột dùng điện thoại Khương Dực liên lạc với các anh là vì có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, không biết có thể hay không?"
Giọng nói cậu mát lạnh, điệu bộ bình tĩnh, cách điện thoại lẽ ra phải nghe như xa cách, nhưng thái độ dè dặt lịch sự của cậu khiến cho cả đám thanh niên trước giờ giao lưu thô tục biểu thị tình anh em giang hồ lúc này nhận được sự tôn trọng mà kinh sợ.
Đợi Chúc Vi Tinh nói rõ mong muốn của mình xong, đám người được cậu vì một chuyện cỏn con mà trịnh trọng nhờ giúp đỡ như vậy hiển nhiên đều nhiệt tình hưởng ứng.
Đại Tôn: "Mặc dù viện Thể thao U không có môn lướt ván nhưng đội bơi lội của bọn tôi quen không ít thành viên của hội lướt ván đâu, hai vé đủ không?"
Chúc Vi Tinh: "Đủ rồi."
Lưu Chân To: "Ngoại trừ lướt ván, mấy môn thể thao mạo hiểm nhà hàng xóm cũng tuyệt lắm, cậu cần luôn không?"
Chúc Vi Tinh: "Không cần đâu."
Cây sào tre: "Vậy khi nào bọn cậu đến? Chúng tôi có thể tới đón."
Chúc Vi Tinh: "Không phải chúng tôi đi, mà là bạn tôi."
Đại Tôn: "Hai người không cân nhắc đến chơi sao? Sự kiện này kéo dài một tuần lễ lận, trong thời gian này đến chỗ bọn tôi lúc nào cũng được, có thẻ sinh viên còn được giảm 20% chi phí khách sạn đó, tôi có thể đặt chỗ giúp cậu..."
Bỗng một tiếng bíp lạnh lùng cắt ngang mấy lời dông dài vô nghĩa của đầu bên kia.
Khương Dực nghe không lọt tai lập tức cúp máy.
Chúc Vi Tinh: "?"
Khương Dực: "Để em gọi hỏi vé, ai mượn em tán gẫu vui vẻ với bọn nó như vậy?"
Chúc Vi Tinh: "..." Chẳng biết tai mắt nào của hắn nhìn thấy cậu tán gẫu vui vẻ? Hơn nữa người gọi điện thoại chính là hắn, không cho gọi nữa cũng là hắn, tốc độ trở bàn tay còn không nhanh bằng hắn đâu.
Tuy nhiên, quá trình mặc dù có chút vấp váp nhưng kết quả vẫn là như ý, Chúc Vi Tinh thành công lấy được vé vào cửa từ tay nhóm sinh viên nhiệt tình viện Thể thao U bèn gửi tin cho Lương Vĩnh Phú hay.
Vé là vé điện tử, còn cần phải dùng thẻ sinh viên viện Thể thao U trực tiếp đi đổi lấy vé cứng. Đối với việc này, Lương Vĩnh Phú tỏ vẻ gặp khó khăn.
Chúc Vi Tinh hôm nay không có thời gian đi mượn thẻ sinh viên, còn Lương Vĩnh Phú ngày mai phải đi làm cũng không có thời gian quay về lấy, như vậy sẽ bỏ lỡ buổi thi đấu buổi chiều mất.
Chúc Vi Tinh đưa ra đề nghị: "Tôi có thể đem tới cho anh."
Lương Vĩnh Phú ngạc nhiên: "Cậu giúp tôi đem đến công ty sao? Vậy sao được?"
Chúc Vi Tinh: "Ngày mai tôi có tiết buổi chiều, sáng lại không bận gì, không phải anh còn gửi tôi tài liệu về Hồng Quang đó sao? Chỉ là đáp lễ lại thôi."
Lương Vĩnh Phú do dự.
Chúc Vi Tinh: "Không tiện sao?"
Lương Vĩnh Phú: "Không, không có, tôi chỉ lo làm phiền cậu quá."
Chúc Vi Tinh: "Không sao, vậy cứ thế nhé."
Hẹn thời gian xong, Chúc Vi Tinh cúp điện thoại.
Đối diện với Khương Dực đang cau mày, cậu biết mình nên xin phép về vấn đề này: "Mai anh đi cùng tôi chứ?"
Khương Dực biết rõ còn hỏi: "Đi đâu?"
Chúc Vi Tinh: "Tập đoàn Thiên Sơn."
...
Mặc dù đã hạ quyết tâm điều tra Hồng Quang và Thiên Sơn, nhưng Chúc Vi Tinh cũng không ngờ cơ hội lại đến nhanh và thuận lợi như vậy.
Sáng hôm sau, Khương Dực chở Chúc Vi Tinh đến quận Z trên chiếc xe công vụ màu trắng của một khách hàng ở tiệm sửa xe. Đường có chút xa, nằm ở ngoại ô thành phố U, nhưng môi trường cũng không khác biệt là mấy. Đó là một trung tâm công nghệ đang phát triển của thành phố U. Khu công nghiệp đa dạng, nhiều công ty lớn san sát nhau, từ xa đã trông thấy hàng hàng các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau trải dài.
Trong đó, tập đoàn Thiên Sơn đặc biệt bắt mắt, dù không cao, chỉ hai mươi tầng, nhưng có diện tích cực kì rộng lớn, phía trước có một công viên lớn, bên ngoài là cây xanh bao quanh. Kiến trúc giữa hai tòa nhà có hình bán nguyệt kết nối lại với nhau, trông thế mà bên trong chứa gần mười nghìn nhân viên công tác hối hả mỗi ngày. Ban ngày ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt kính bên ngoài trông như một mái vòm trong suốt với không gian hùng vĩ ngời ngời, mà khi đêm xuống lại trông như một ngôi sao sáng rỡ đẹp đẽ không kém phần uy nghiêm.
Đây là sau khi Yến Cẩn Lương tiếp quản Thiên Sơn, hắn đã cho tiễn cái trụ sở cũ của Yến thị đi và xây dựng tòa nhà mới này trên đó, nghe nói nhà thiết kế đã chịu ảnh hưởng không ít từ kiến nghị của hắn, kết quả là phong cách độc đoán mà thời thượng này ngay lập tức được khen ngợi hết nấc.
Lúc Chúc Vi Tinh xem hình ảnh trên mạng thì đã thấy rất đẹp rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy như thế này, cậu vẫn có chút chấn động.
Song loại tập đoàn lớn như này, càng cao cấp thì càng bảo mật nghiêm ngặt, những người không có phận sự hiển nhiên không thể tùy tiện ra vào. Quả nhiên, Chúc Vi Tinh cùng Khương Dực lập tức bị bảo vệ chặn lại trước cổng, yêu cầu bọn cậu phải cấp thẻ xác minh thân phận.
Chúc Vi Tinh vừa rồi có gọi điện cho Lương Vĩnh Phú, nhưng đối phương có lẽ đang bận, không thể liên lạc được. Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể chờ đợi trước cổng.
Nhanh như vậy đã có thể kết nối được với tập đoàn Thiên Sơn là ngoài cả sự mong đợi của Chúc Vi Tinh, cậu đã chuẩn bị sẵn kiên nhẫn cho những chuyện bất ngờ như thế này từ sớm cho nên không hề lo lắng chút nào, tuy nhiên ngồi bên cạnh cậu lại là một quả bom nổ chậm. Theo thời gian dần trôi qua, Khương Dực cũng dần dần nổi lửa.
Thế mà lúc này lại còn gặp phải một cuộc va chạm nhỏ. Một chiếc Audi nhỏ bấy giờ cũng muốn vào cửa, đường lớn như vậy lại ngại không đủ, cứ bấm còi inh ỏi yêu cầu xe công vụ nhỏ lùi lại để cho hắn đi qua.
Nhân viên bảo vệ làm việc rất có trách nhiệm, anh ta mở cổng bên cạnh định cho chiếc Audi nhỏ vào trước. Thế nhưng người này lại ngại lui xe phiền phức, không muốn dịch chuyển một li. Còn bày trước mặt bảo vệ tấm thẻ đeo trước ngực cùng với đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay mình, dù không nói lời nào thì mọi cử chỉ đều tỏ rõ 'nếu việc quan trọng của tôi bị lỡ thì hạng tôm tép mấy người không đền nổi đâu'.
Chúc Vi Tinh liếc nhìn bảng tên của hắn qua kính xe, mơ hồ thấy đó là một nhân viên ở phòng hành chính, mà còn là tổ trưởng, họ Lưu.
Tinh anh công ty lớn bận rộn nhiều việc này có thể dọa bảo vệ cúi đầu, nhưng còn cái người tính nết không tốt bên cạnh Chúc Vi Tinh đây thì chưa chắc.
Mắt thấy đối phương một tay nắm vô-lăng một tay cầm cà phê vênh mặt hất hàm sai người lái xe phía trước, Khương Dực vốn ngồi im lặng tự giờ lại thực sự nghe theo ý hắn, chậm rãi rời đi.
Ngay khi đối phương cho rằng người nọ đã thuận theo mình, Khương Dực đang lùi ra một khoảng lại đột nhiên chuyển hướng, điều khiển xe công vụ nhỏ của mình tông mạnh vào chiếc Audi!
Tất nhiên sẽ không phải thực sự va chạm, trước khi đụng nhau, Khương Dực đã ngoặt gấp, tránh được trong gang tấc. Thế nhưng bấy nhiêu cũng đủ dọa cho chủ chiếc xe kia sợ hãi, phải luống cuống tay chân vào số xe, lùi lại tránh né, ngay cả cà phê vung vãi đầy người cũng không kịp bận tâm.
Đối với hành vi điên cuồng của tên này, bé Audi thiếu chút nữa tức hộc máu. Hắn định chửi ầm lên nhưng lập tức bị ánh mắt hung ác của Khương Dực trừng cho khiếp sợ không dám nói lời nào.
Vừa vặn, Lương Vĩnh Phú cuối cùng cũng gọi điện tới, Khương Dực thành công lấy được mật mã qua cửa, hắn đạp ga tiến vào công ty trước cái nhìn không cam lòng và xấu hổ của chiếc Audi kia.
Lái vào bãi đậu xe, Lương Vĩnh Phú đã đợi sẵn ở đó. Đối với việc Chúc Vi Tinh bị ngăn ngoài cổng anh ta hết sức áy náy, liên tục xin lỗi, nói rằng mình đang họp nên quên mất thời gian, không sắp xếp tốt cho hai người thực sự là thất lễ.
"Tôi có nhờ một đồng nghiệp chờ ở cổng chính, không ngờ hai người lại tìm ra cổng số 9, ở đây là đường nhanh nhất, nhưng cũng là cổng nhỏ, dễ bị kẹt lắm."
Chúc Vi Tinh tỏ vẻ không sao, chỉ cảm ơn vì những tài liệu mà anh đã cung cấp.
Lương Vĩnh Phú quả thực rất chu đáo, hồ sơ chuẩn bị cho Chúc Vi Tinh gồm toàn bộ thông tin quá khứ của trấn nhỏ Hồng Quang, còn được làm dấu, phân loại rất chi tiết và cẩn thận.
Chúc Vi Tinh có chút cảm động, sau khi đưa thẻ sinh viên cho đối phương cũng không vội rời đi mà do dự hỏi: "Tôi có thể đi nhờ phòng vệ sinh một chút không? Áo của tôi không cẩn thận bị làm bẩn."
Chỉ thấy khuỷu tay áo Chúc Vi Tinh có không ít vết bẩn mới, trông như vết cà phê.
Đợi Lương Vĩnh Phú hỏi, Chúc Vi Tinh qua loa nói rằng vừa có người làm đổ cà phê lên xe bọn cậu, lúc xuống xe cậu không chú ý nên cọ dính.
"Màu nhạt như vậy cậu phải lau nhanh đi, nếu không về giặt không sạch đâu. Vóc người chúng ta không chênh lệch nhiều lắm, trong phòng làm việc của tôi có cái áo khoác vừa vặn có thể cho cậu mượn, theo tôi lên lầu thay chút là được." Lương Vĩnh Phú hết sức ân cần.
Chúc Vi Tinh trông như chần chờ một chút rồi cũng đồng ý, cậu quay đầu lại nhìn Khương Dực, cái người này từ đầu tới cuối không có ý định cho Lương Vĩnh Phú chút mặt mũi nào, ngay cả xe cũng không xuống, sau khi cậu trao đổi ánh mắt với đối phương, ra hiệu sẽ mau chóng quay lại thì liền rời đi.
Cậu cùng với Lương Vĩnh Phú đi từ bãi đậu xe đến thang máy đi lên tầng trên.
Lương Vĩnh Phú giải thích: "Muốn lên trên tầng 17 phải có thẻ quản lí, tôi mới đến, cấp bậc chưa cao nên chỉ có thể nhập mật khẩu thôi."
Thấy Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn mình bấm số trên tường, Lương Vĩnh Phú cười nói: "Mật khẩu khá kì lạ, nó hơi dài, tôi với mấy đồng nghiệp khác đều đoán đây có phải là ngày kỉ niệm gì của ông chủ không, 20xx1113..."
Hồi lâu sau, Chúc Vi Tinh mới rời mắt khỏi bảng số thang máy: "Có lẽ vậy..."
Lên tới lầu mười chín, Lương Vĩnh Phú dẫn Chúc Vi Tinh đến phòng làm việc của mình. Anh ta ở cùng với ba người khác, bây giờ trong phòng không có ai, dường như đều đang bận rộn hết cả.
Chúc Vi Tinh thấy Lương Vĩnh Phú lấy áo khoác từ trong tủ đồ ra cho mình, còn xách theo một hộp cơm đẹp đẽ, nhưng mới vừa bước ra cửa đã bị người gọi lại.
"Tiểu Lương," người tới là một phụ nữ trung niên trông như thư kí, "Tôi có việc tìm cậu."
Lương Vĩnh Phú vội vàng tỏ vẻ cung kính: "Vâng, chị Tạ."
Thư kí Tạ: "Hôm qua nhân viên dọn vệ sinh đã dọn dọn dẹp phòng làm việc của ngài Yến, vứt đi chậu hoa trên bậu cửa sổ. Tôi hỏi thì người đó bảo là được sự cho phép của cậu, có thật vậy không?"
Lương Vĩnh Phú căng thẳng: "Đúng vậy, là tôi, giám đốc vắng mặt đã lâu, chậu hoa kia đã héo úa hết rồi, cô lao công nói không tìm được chị nên hỏi tôi, tôi mới..."
Thư kí Tạ nhíu mày lại.
Lương Vĩnh Phú nhanh nhẹn xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sai rồi, sau này sẽ không dám tùy ý quyết định chuyện gì trên lầu nữa."
Chị Tạ nhìn anh ta, lúc sau cảnh cáo nói: "Cậu biết thì tốt."
Lương Vĩnh Phú cúi đầu, tiếp đó lại thấy chị chìa tay ra trước mặt.
Lương Vĩnh Phú sửng sốt, cuối cùng vẫn giao cơm hộp trên tay ra.
Chị Tạ thở dài: "Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, ngài Miêu không ăn những thứ này, cậu bận lo cũng chỉ phí công vô ích. Để tôi mang đi, sau khi tan làm sẽ trả lại cho cậu, mang về nhà ăn đi, đừng lãng phí."
Nói xong thì thản nhiên liếc nhìn Chúc Vi Tinh bên cạnh.
Chúc Vi Tinh lo lắng sự xuất hiện tùy tiện của mình cũng sẽ gây phiền toái cho Lương Vĩnh Phú, nhưng may thay, thư kí Tạ như không có gì thu lại ánh mắt, lướt qua cậu rồi rời đi. Vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Ừm, bộ phận nhân sự sao, tôi cần anh điều một hồ sơ cá nhân... À, là tổ trưởng tổ 2 của phòng hành chính, tên là... Lưu Phong. Nguyên nhân à? Đến họp muộn, một thân lôi thôi vào cửa vừa vặn bị quản lí Trương nhìn thấy, anh ấy đối với thái độ và hình tượng làm việc như vậy rất không hài lòng, đúng vậy... Lập tức chấm dứt hợp đồng lao động đi."
- ----------------------------
*Dẻ: Vị tổ trưởng Lưu này không ngờ có cơ hội được ông chủ suýt hun xe, rất là vinh hạnh nhé, coi như quà tạm biệt vậy hhh.
/137
|