Chúc Vi Tinh làm ổ ở nhà mấy ngày, bỗng nhiên đem theo hộp sáo ra cửa.
Bà nội thấy, hỏi cậu: "Đi đâu?"
Chúc Vi Tinh nói: "Ngoài cổng, luyện sáo một chút, đến giờ cơm tối con sẽ về."
Bà nội gật đầu.
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Bà nội cần mua gì không? Lúc con về sẵn mua luôn ạ."
Từ khi xuất viện về nhà, biểu hiện của Chúc Vi Tinh vô cùng ngoan ngoãn lễ phép, cậu nghiêm túc xưng hô với bà là 'bà nội', so với quá khứ thì hoàn toàn không tưởng nổi. Một người từ trước đến giờ luôn thô lỗ cộc cằn muốn thay đổi lễ tiết thì đều phải theo trình tự mà học. Từ ngôn ngữ, cử chỉ tay chân, rồi hành vi từng cái một đều cần tiến bộ dần dần, mà Chúc Vi Tinh thì không, cử chỉ ăn nói thậm chí cả biểu cảm ánh mắt của cậu đều thay đổi long trời lở đất chỉ trong một đêm, như thể từ lúc sinh ra tự nhiên đã có, không hề làm bộ làm tịch bắt chước một cách miễn cưỡng gì hết. Nếu không phải do một tay bà nội nuôi cậu lớn, còn cho rằng cháu bà đã bị đánh tráo.
Tầm mắt bà nội dừng trên mặt cậu vài giây, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở Ngư Chu Nhai có một cửa hàng tạp hóa, con mua hai cân mì sợi về, sáng mai cho anh trai ăn sáng, nó thích ăn lắm."
Chúc Vi Tinh sảng khoái đáp ứng: "Được". Bà nội nguyện ý cho cậu tham gia vào việc trong nhà, cũng coi như là một loại biểu hiện chấp nhận.
Bà Chúc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cậu, nhớ tới quá khứ, nếu thấy bà mà quan tâm anh trai trước tiên thì đã sớm muốn nhảy dựng lên tới nóc nhà rồi.
"Tiền này cho con." Bà nội nói.
Chúc Vi Tinh lại từ chối: "Tiền lần trước cho con còn một trăm, đủ rồi ạ."
Sau khi ra cửa liền thấy một nhóm cô dì tụ lại dưới bóng mát nhặt rau tán gẫu, Chúc Vi Tinh vốn muốn nhanh chóng tránh đi, không nghĩ tới bị một ông cụ khiến cho cậu ngừng lại.
Ông cụ ngồi trước nhà xe, dưới mông là cái ghế đẩu nhỏ, trong tay dựng thẳng một tờ báo.
Hình ảnh này quen thuộc đến mức khiến Chúc Vi Tinh hoãn lại bước chân, cậu đi ra phía sau ông cụ, nhìn qua, trên báo quả là tràn đầy kết quả xổ số kiến thiết.
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, nhìn lại chu vi xung quanh, phòng ở tồi tàn, người bên trong ảo não, cảnh tượng nắng gắt chói chang,...
Sao lại hoàn mỹ trùng khớp với giấc mơ mấy ngày trước của cậu? Là ảo giác hay chỉ là trùng hợp thôi?
Chẳng lẽ cậu có năng lực báo trước sự việc? Quá mức buồn cười rồi.
Bỏ qua mấy ý nghĩ lung tung, sau khi cân nhắc lại hiện thực, Chúc Vi Tinh cảm thấy hẳn là trước đây ông cụ này có thói quen ngồi đây xem báo. Trong mơ có cảnh tượng này, ở trong Linh Giáp chuyển loạn, nhìn thấy dì Tống thấy quán mạt chược, thấy bà lão búi tóc nhặt rau ngoài hành lang, mọi thứ đều là một loại hồi ức cũ trong đầu cậu, không phải dị năng gì cả. Còn về hình ảnh cuối cùng, khi cậu chạy đến 407 âm thầm nhìn trộm hàng xóm chính là tình huống không khoa học, chỉ là yếu tố hoang đường thường có trong những giấc mơ mà thôi.
Đây không phải chứng tỏ cậu đang từ từ chuyển biến tốt hơn sao? Quá khứ bị lãng quên có thể nhớ lại được? Song, vừa nghĩ tới nhân phẩm của Chúc Tịnh Tịnh kia, Chúc Vi Tinh không biết có nên cao hứng hay không. Cậu giống như người bị bệnh tâm thần phân liệt vậy, xuất hiện nhân cách phụ biểu hiện bình thường, sợ rằng nhân cách chủ vặn vẹo lại quay về cắn nuốt lấy chính mình.
Tâm tình cậu hết sức phức tạp.
Thấy Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm vào tờ báo của mình mà ngây người, ông cụ ngẩng đầu cười nói với cậu: "Vi Tinh cháu cũng mua vé số à? Đài nào? Ông Lương xem giúp cháu."
Chúc Vi Tinh vội lắc đầu: "Không, ông tiếp tục xem đi ạ."
Trì hoãn bước chân như thế rốt cục bị dì Tống có cơ hội bắt được. Cách một cái ngã ba, dì Tống đang vo gạo từ xa hướng cậu hô gọi.
"Vi Tinh à, nghe nói hai ngày trước cháu bị ngất xỉu hả? Có sao không? Có cần đến bệnh viện khám lại không?"
Chị Trần bên cạnh một bên đánh giá cậu một bên nói: "Đúng rồi, ngày đó thằng nhóc du côn ôm cậu về, cả người cậu vô tri vô giác co quắp trên người hắn, chúng tôi nhìn mà sợ muốn chết, bà nội của cậu cũng bị dọa."
"Phải gọi xe cứu thương chứ", dì Tống hiển nhiên không phải lần đầu bàn tán chuyện trong ngõ với mọi người, nêu ra rất nhiều ý kiến, "Thanh niên trẻ tuổi như Khương Dực không hiểu biết cũng rất bình thường, người lớn bọn tôi hiểu nha, tôi xem trên tivi có nói, chấn động não ngất đi không thể tự ý ôm tới ôm lui mà phải đưa đến bệnh viện."
"Gọi xe cứu thương rất đắt, hơn nữa còn không đi vào trong hẻm được, thím xem chợ búa đông đúc bên ngoài, đợi xe đến được trước cửa nhà thì người đã đi tong rồi." chị Trần có kinh nghiệm chứng nhận, rất có quyền lên tiếng, "Thím không thấy sao, lúc đó tên du côn ôm Vi Tinh về, gọi đến nửa ngày vẫn bất tỉnh, hù chết mọi người, không phải không có người đề nghị gọi 120, tất cả đều tìm cách, mà một là sợ xe bị chặn bên ngoài, hai là tiền bạc, ba là lo thời gian không còn kịp nữa, cuối cùng cha của Long Long còn dắt xe đạp ra, nói mình đưa đi thì nhanh hơn."
"Vậy sao cuối cùng không đưa đi?", dì Vương đang cầm kẹp rút thịt giò lợn vừa nghe say sưa vừa ăn ngon lành hỏi, "Bà Chúc không nỡ chi tiền sao?"
"Lần này không trách bà cụ Chúc được", chị Trần bỗng nhiên nhỏ giọng, "Muốn trách thì trách tên du côn, người ta đều đang gấp đến đòi mạng, hắn ngược lại không việc gì, trực tiếp ôm người về nhà Chúc, bộ mặt không lo gì bảo không chết được."
"Thằng nhóc ấy nói trước đây lúc huấn luyện hắn đã thấy nhiều, liếc mắt liền biết đấy là thể lực yếu cộng với say nắng, ngủ một giấc là đỡ. Tất cả mọi người không tin hắn, hắn còn nói chờ mấy tiếng sau nếu như Vi Tinh vẫn không tỉnh, thì hắn tự mình ôm cậu ta đi bệnh viện, gánh hết tiền thuốc thang." Chị Trần bất đắc dĩ cảm thán, "Mấy người cũng biết bộ dạng kia của hắn, đứng ở đó cao to sừng sững trên đầu người ta, biểu tình lạnh lẽo chết chóc thì ai mà dám đối đầu với hắn chứ, nên đành để hắn ôm người về nhà Chúc thôi. Bất quá coi bộ tên ấy nói không sai, hiện tại Vi Tinh rất khỏe mà, so với lúc mới về còn có thịt hơn."
"Lời này cũng chỉ ăn may thôi, lỡ thật sự xảy ra chuyện thì xem xem thằng nhóc du côn ấy còn tiếp tục coi trời bằng vung được nữa không." Dì Tống không đồng ý, nhìn Vi Tinh, "Cháu có thấy không khỏe gì thì cứ đi tìm hắn mà tính sổ, kêu hắn mua đồ bổ hoa quả cho ăn, chị Trần làm chứng cho cháu."
"Thím Tống!" dì Vương ở một bên quái gở, "Thím xúi bậy chị Trần còn chưa đủ sao, hôm qua chơi mạt chược cô ấy thắng tiền mua đồ ăn cả ngày của thím rồi không nhớ à, nhưng thím xúi bậy Vi Tinh sẽ không có đức đâu nha, thân thể cậu ấy mới tốt lên, thím muốn để thằng nhóc du côn kia lại dọa cậu ấy bị bệnh nữa hay sao."
"Thực ra thằng nhóc đó nếu không phải lúc tìm người gây chuyện thì vẫn là rất tốt", chị Trần dĩ nhiên thay đổi ý tứ, "Có lòng giúp người, thím xem hắn cũng đối tốt với nhà tiểu Mạnh bao năm như vậy. Ngày đó mấy tên xấu xa kia đều khuyến khích hắn không cần lo cho Vi Tinh, nhưng hắn cũng không bỏ mặc, ôm người lên lầu rồi ở nhà Chúc đợi dì Tiêu trở về mới đi, hắn cũng không hư hỏng đến mức ấy, nếu không làm sao được mấy cô gái yêu thích như thế, thím xem cách mấy ngày đã có người theo đuổi đến trong ngõ kia kìa."
Chúc Vi Tinh yên lặng ở bên cạnh nghe nửa ngày, có chút ngạc nhiên ngày đó sau khi cậu ngất xỉu còn có đủ loại náo nhiệt như thế, càng bất ngờ hơn là Khương Dực lại rộng lượng như vậy, thật ra, nếu hắn cứ thế vứt cậu ở Ngư Chu Nhai thì cũng rất bình thường.
Mà mấy cô dì hàng xóm trước mặt đây quan tâm đến cậu đều là thật, có tâm nhiều chuyện xóm làng cũng là thật.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ mở miệng: "Cảm ơn dì, cháu không sao. Cháu phải giúp bà nội đi mua đồ, đi trước ạ."
Các dì được cậu nói chuyện khách sáo đến mức ngây cả ra, đợi phản ứng lại được thì người cũng đã đi xa.
Dì Vương nhìn bóng lưng của cậu trai mà than thở: "Thực sự là thay đổi rất nhiều, trước đây khóc lóc om sòm um trời làm tôi đến bây giờ đều không quên được, còn tưởng cậu ta đi theo con đường cũ của cha chứ, không nghĩ tới mới mấy ngày đã thành một người khác, vừa ngoan vừa lễ phép, thật kì lạ."
"Nếu đúng là cải tà quy chính, cũng coi như bà Chúc khổ tận cam lai, đứa nhỏ dáng dấp tốt như vậy, sau này nói không chừng còn có tiền đồ hơn tên du côn đó." dì Tống nói.
Nghe đến đây, ông Lương vẫn luôn cúi đầu xem báo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Tiểu Dực thì làm sao, tôi thấy Tiểu Dực cũng rất tốt, mẹ của nó những năm này không có ở nhà, một mình nó tự nuôi sống chính mình, cũng đều là học đại học giống nhau, lấy nhiều huy chương như vậy, cho thành phố U chúng ta không ít mặt mũi, dáng dấp cũng là tuyệt phối, có bao nhiêu đứa nhỏ ưu tú được như nó?"
"Trước kia là ưu tú, nhưng hiện tại thì..." dì Vương một bộ muốn nói lại thôi.
Ông Lương lắc đầu: "Vinh dự là cả đời, không phân trước kia hay là hiện tại."
Mấy dì nhìn nhau, có người chê cười: "Muốn nói ưu tú, cũng phải là Vĩnh Lệ Vĩnh Phú nhà ông ưu tú nhất chứ, trong ngõ không ai so được với con cháu nhà ông, có được hai sinh viên tài cao."
"Đúng đấy, đặc biệt là Vĩnh Phú, cháu tôi mà được một nửa của cậu ấy thôi tôi cũng mừng rồi."
Nghe lời khen tới tấp, ông Lương dường như chỉ coi đó là lời khách sáo, cười hai tiếng liền cúi đầu xem báo.
...
Bên này Chúc Vi Tinh đi qua các tòa nhà cổ xưa bên trong Linh Giáp, xách theo hộp sáo đi đến giữa khu phế tích bỏ hoang kia. Đều nói quyền không rời tay khúc không rời khẩu, nếu quyết định tiếp tục luyện sáo, thì mỗi ngày đều phải bỏ ra thời gian. Với cái trình độ va vấp cùng với lực xuyên thấu của ống sáo, luyện trong ngõ nhất định sẽ làm ồn mọi người, Chúc Vi Tinh chỉ có thể chọn nơi khác. Chọn mấy ngày liền nhìn trúng nơi này, rời nhà năm phút đồng hồ, không người cộng thêm trống trải, là một nơi tốt để cậu độc tấu.
Dừng lại trước bức tường xi măng, Chúc Vi Tinh mở hộp sáo ra, nhớ lại giáo trình, dùng vải sợi bông cùng que cời bắt đầu lau chùi ống sáo, so với lần đầu nhìn thấy, ống sáo đã thấy hào quang, nhưng đáng tiếc chỗ bị đen do oxy hóa không có cách nào khôi phục.
Trong thời gian qua, cậu cũng đã tranh thủ tìm hiểu về các loại ống sáo, phân theo chất liệu thì, kém cỏi nhất là đồng, sau đó là bạc, ngoài ra còn có hợp kim đồng và bạc, thường từ mấy ngàn cho đến mấy vạn. Cái này của cậu là bạc, chừng sáu-bảy ngàn, dân nghiệp dư có thể dùng, ở lĩnh vực thuộc về chuyên ngành thì vô cùng thê thảm, còn cực dễ bị rỉ sắt, chớ nói chi là bản thân cậu không để ý bảo dưỡng chút nào, nếu không phải điều kiện có hạn, âm sắc này quả thực không thể chịu được.
Mà so với bạc càng tốt hơn chính là hợp kim vàng và bạc, sau đó là vàng 14K, 24K, cuối cùng là bạch kim. Một nhánh ống sáo mười vạn, mấy trăm ngàn cũng chỉ là phổ thông, cấp đại sư đều là trăm vạn trở lên, chất liệu bất đồng thì âm sắc cũng bất đồng, đến người ngoài nghề cũng có thể nghe ra được khác nhau một trời một vực. Một ngày nào đó của mấy chục năm sau có lẽ Chúc Vi Tinh cũng có thể có được bảo bối cao cấp như vậy, điều kiện tiên quyết là cậu phải kiên trì, muốn có tiền mà chỉ trong thời gian ngắn ư, đừng có mơ.
Thay vì lấy ra toàn bộ ống sáo, cậu chỉ lấy đầu sáo, chuẩn bị xong tư thế, điều chỉnh hô hấp, Chúc Vi Tinh bắt đầu thổi lên. Nền tảng cơ bản cậu có, nhưng phần lớn đã quên mất, trong quá trình tìm về trí nhớ cơ bắp, cậu quyết định coi như mình là người mới, học tập lại từ đầu.
Điều này đối với người học nửa vời mà nói thì thực sự rất khó, so với người mới toanh thì lại càng khó hơn. Mà cái gọi là 'bắt đầu lại từ đầu' của người thổi sáo, thực sự là bắt đầu từ đầu sáo, tách ống sáo ra, chỉ thổi đầu sáo, kéo dài thổi lên, chính là thành công bước thứ nhất. Nếu có thiên phú thì mấy ngày đã có thể hoàn thành, phần lớn người ta cần mấy tuần hoặc thậm chí mấy tháng. Chúc Vi Tinh bây giờ có thể thổi lên, nhưng không thể duy trì âm sắc ổn định được, cậu phải luyện thêm nhiều. Đồng thời còn phải chú ý đến dáng đứng, giữ thăng bằng, khẩu hình miệng và nhịp thở, con đường thổi sáo của cậu chỉ mới vừa mới bắt đầu mà thôi.
Cứ đứt quãng khô khan vô vị như vậy luyện nửa giờ, ngày hè hoàng hôn dần chìm, một mảnh lam đậm với tầng tầng vàng chanh tràn ngập nơi đường chân trời phía xa, như thể những đám mây được nhuộm màu tinh xảo, cả một vùng đất hiện ra vẻ hoang vu mơ hồ.
Bỗng một tiếng vang trầm thấp khiến Chúc Vi Tinh đang chăm chú luyện tập giật mình, một hòn đá chừng nắm tay bị dùng sức nện ở một bên chân cậu, rơi xuống đất bể thành hai cánh hoa!
Chúc Vi Tinh sợ hết hồn, nhìn quanh một vòng, hướng bóng tối phía sau nhìn lại. Sau giây lát, cậu mới phát hiện bên tường cách đó không xa có ánh sáng lấp lóe.
Thì ra... Có người vẫn luôn ngồi ở chỗ đó?!
- ---------
***Lời tác giả:
Đoán xem là ai đang trộm nghe?
Người nào đó cẩu thả mười mấy chương, thực ra là có nguyên nhân, chương sau chính thức ra trận.
PS: Bộ này sẽ có một chút về lĩnh vực âm nhạc, tôi không phải dân chuyên nghiệp, chỉ viết mò, mọi người không cần tưởng thật.
Bà nội thấy, hỏi cậu: "Đi đâu?"
Chúc Vi Tinh nói: "Ngoài cổng, luyện sáo một chút, đến giờ cơm tối con sẽ về."
Bà nội gật đầu.
Chúc Vi Tinh lại hỏi: "Bà nội cần mua gì không? Lúc con về sẵn mua luôn ạ."
Từ khi xuất viện về nhà, biểu hiện của Chúc Vi Tinh vô cùng ngoan ngoãn lễ phép, cậu nghiêm túc xưng hô với bà là 'bà nội', so với quá khứ thì hoàn toàn không tưởng nổi. Một người từ trước đến giờ luôn thô lỗ cộc cằn muốn thay đổi lễ tiết thì đều phải theo trình tự mà học. Từ ngôn ngữ, cử chỉ tay chân, rồi hành vi từng cái một đều cần tiến bộ dần dần, mà Chúc Vi Tinh thì không, cử chỉ ăn nói thậm chí cả biểu cảm ánh mắt của cậu đều thay đổi long trời lở đất chỉ trong một đêm, như thể từ lúc sinh ra tự nhiên đã có, không hề làm bộ làm tịch bắt chước một cách miễn cưỡng gì hết. Nếu không phải do một tay bà nội nuôi cậu lớn, còn cho rằng cháu bà đã bị đánh tráo.
Tầm mắt bà nội dừng trên mặt cậu vài giây, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở Ngư Chu Nhai có một cửa hàng tạp hóa, con mua hai cân mì sợi về, sáng mai cho anh trai ăn sáng, nó thích ăn lắm."
Chúc Vi Tinh sảng khoái đáp ứng: "Được". Bà nội nguyện ý cho cậu tham gia vào việc trong nhà, cũng coi như là một loại biểu hiện chấp nhận.
Bà Chúc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cậu, nhớ tới quá khứ, nếu thấy bà mà quan tâm anh trai trước tiên thì đã sớm muốn nhảy dựng lên tới nóc nhà rồi.
"Tiền này cho con." Bà nội nói.
Chúc Vi Tinh lại từ chối: "Tiền lần trước cho con còn một trăm, đủ rồi ạ."
Sau khi ra cửa liền thấy một nhóm cô dì tụ lại dưới bóng mát nhặt rau tán gẫu, Chúc Vi Tinh vốn muốn nhanh chóng tránh đi, không nghĩ tới bị một ông cụ khiến cho cậu ngừng lại.
Ông cụ ngồi trước nhà xe, dưới mông là cái ghế đẩu nhỏ, trong tay dựng thẳng một tờ báo.
Hình ảnh này quen thuộc đến mức khiến Chúc Vi Tinh hoãn lại bước chân, cậu đi ra phía sau ông cụ, nhìn qua, trên báo quả là tràn đầy kết quả xổ số kiến thiết.
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, nhìn lại chu vi xung quanh, phòng ở tồi tàn, người bên trong ảo não, cảnh tượng nắng gắt chói chang,...
Sao lại hoàn mỹ trùng khớp với giấc mơ mấy ngày trước của cậu? Là ảo giác hay chỉ là trùng hợp thôi?
Chẳng lẽ cậu có năng lực báo trước sự việc? Quá mức buồn cười rồi.
Bỏ qua mấy ý nghĩ lung tung, sau khi cân nhắc lại hiện thực, Chúc Vi Tinh cảm thấy hẳn là trước đây ông cụ này có thói quen ngồi đây xem báo. Trong mơ có cảnh tượng này, ở trong Linh Giáp chuyển loạn, nhìn thấy dì Tống thấy quán mạt chược, thấy bà lão búi tóc nhặt rau ngoài hành lang, mọi thứ đều là một loại hồi ức cũ trong đầu cậu, không phải dị năng gì cả. Còn về hình ảnh cuối cùng, khi cậu chạy đến 407 âm thầm nhìn trộm hàng xóm chính là tình huống không khoa học, chỉ là yếu tố hoang đường thường có trong những giấc mơ mà thôi.
Đây không phải chứng tỏ cậu đang từ từ chuyển biến tốt hơn sao? Quá khứ bị lãng quên có thể nhớ lại được? Song, vừa nghĩ tới nhân phẩm của Chúc Tịnh Tịnh kia, Chúc Vi Tinh không biết có nên cao hứng hay không. Cậu giống như người bị bệnh tâm thần phân liệt vậy, xuất hiện nhân cách phụ biểu hiện bình thường, sợ rằng nhân cách chủ vặn vẹo lại quay về cắn nuốt lấy chính mình.
Tâm tình cậu hết sức phức tạp.
Thấy Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm vào tờ báo của mình mà ngây người, ông cụ ngẩng đầu cười nói với cậu: "Vi Tinh cháu cũng mua vé số à? Đài nào? Ông Lương xem giúp cháu."
Chúc Vi Tinh vội lắc đầu: "Không, ông tiếp tục xem đi ạ."
Trì hoãn bước chân như thế rốt cục bị dì Tống có cơ hội bắt được. Cách một cái ngã ba, dì Tống đang vo gạo từ xa hướng cậu hô gọi.
"Vi Tinh à, nghe nói hai ngày trước cháu bị ngất xỉu hả? Có sao không? Có cần đến bệnh viện khám lại không?"
Chị Trần bên cạnh một bên đánh giá cậu một bên nói: "Đúng rồi, ngày đó thằng nhóc du côn ôm cậu về, cả người cậu vô tri vô giác co quắp trên người hắn, chúng tôi nhìn mà sợ muốn chết, bà nội của cậu cũng bị dọa."
"Phải gọi xe cứu thương chứ", dì Tống hiển nhiên không phải lần đầu bàn tán chuyện trong ngõ với mọi người, nêu ra rất nhiều ý kiến, "Thanh niên trẻ tuổi như Khương Dực không hiểu biết cũng rất bình thường, người lớn bọn tôi hiểu nha, tôi xem trên tivi có nói, chấn động não ngất đi không thể tự ý ôm tới ôm lui mà phải đưa đến bệnh viện."
"Gọi xe cứu thương rất đắt, hơn nữa còn không đi vào trong hẻm được, thím xem chợ búa đông đúc bên ngoài, đợi xe đến được trước cửa nhà thì người đã đi tong rồi." chị Trần có kinh nghiệm chứng nhận, rất có quyền lên tiếng, "Thím không thấy sao, lúc đó tên du côn ôm Vi Tinh về, gọi đến nửa ngày vẫn bất tỉnh, hù chết mọi người, không phải không có người đề nghị gọi 120, tất cả đều tìm cách, mà một là sợ xe bị chặn bên ngoài, hai là tiền bạc, ba là lo thời gian không còn kịp nữa, cuối cùng cha của Long Long còn dắt xe đạp ra, nói mình đưa đi thì nhanh hơn."
"Vậy sao cuối cùng không đưa đi?", dì Vương đang cầm kẹp rút thịt giò lợn vừa nghe say sưa vừa ăn ngon lành hỏi, "Bà Chúc không nỡ chi tiền sao?"
"Lần này không trách bà cụ Chúc được", chị Trần bỗng nhiên nhỏ giọng, "Muốn trách thì trách tên du côn, người ta đều đang gấp đến đòi mạng, hắn ngược lại không việc gì, trực tiếp ôm người về nhà Chúc, bộ mặt không lo gì bảo không chết được."
"Thằng nhóc ấy nói trước đây lúc huấn luyện hắn đã thấy nhiều, liếc mắt liền biết đấy là thể lực yếu cộng với say nắng, ngủ một giấc là đỡ. Tất cả mọi người không tin hắn, hắn còn nói chờ mấy tiếng sau nếu như Vi Tinh vẫn không tỉnh, thì hắn tự mình ôm cậu ta đi bệnh viện, gánh hết tiền thuốc thang." Chị Trần bất đắc dĩ cảm thán, "Mấy người cũng biết bộ dạng kia của hắn, đứng ở đó cao to sừng sững trên đầu người ta, biểu tình lạnh lẽo chết chóc thì ai mà dám đối đầu với hắn chứ, nên đành để hắn ôm người về nhà Chúc thôi. Bất quá coi bộ tên ấy nói không sai, hiện tại Vi Tinh rất khỏe mà, so với lúc mới về còn có thịt hơn."
"Lời này cũng chỉ ăn may thôi, lỡ thật sự xảy ra chuyện thì xem xem thằng nhóc du côn ấy còn tiếp tục coi trời bằng vung được nữa không." Dì Tống không đồng ý, nhìn Vi Tinh, "Cháu có thấy không khỏe gì thì cứ đi tìm hắn mà tính sổ, kêu hắn mua đồ bổ hoa quả cho ăn, chị Trần làm chứng cho cháu."
"Thím Tống!" dì Vương ở một bên quái gở, "Thím xúi bậy chị Trần còn chưa đủ sao, hôm qua chơi mạt chược cô ấy thắng tiền mua đồ ăn cả ngày của thím rồi không nhớ à, nhưng thím xúi bậy Vi Tinh sẽ không có đức đâu nha, thân thể cậu ấy mới tốt lên, thím muốn để thằng nhóc du côn kia lại dọa cậu ấy bị bệnh nữa hay sao."
"Thực ra thằng nhóc đó nếu không phải lúc tìm người gây chuyện thì vẫn là rất tốt", chị Trần dĩ nhiên thay đổi ý tứ, "Có lòng giúp người, thím xem hắn cũng đối tốt với nhà tiểu Mạnh bao năm như vậy. Ngày đó mấy tên xấu xa kia đều khuyến khích hắn không cần lo cho Vi Tinh, nhưng hắn cũng không bỏ mặc, ôm người lên lầu rồi ở nhà Chúc đợi dì Tiêu trở về mới đi, hắn cũng không hư hỏng đến mức ấy, nếu không làm sao được mấy cô gái yêu thích như thế, thím xem cách mấy ngày đã có người theo đuổi đến trong ngõ kia kìa."
Chúc Vi Tinh yên lặng ở bên cạnh nghe nửa ngày, có chút ngạc nhiên ngày đó sau khi cậu ngất xỉu còn có đủ loại náo nhiệt như thế, càng bất ngờ hơn là Khương Dực lại rộng lượng như vậy, thật ra, nếu hắn cứ thế vứt cậu ở Ngư Chu Nhai thì cũng rất bình thường.
Mà mấy cô dì hàng xóm trước mặt đây quan tâm đến cậu đều là thật, có tâm nhiều chuyện xóm làng cũng là thật.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ mở miệng: "Cảm ơn dì, cháu không sao. Cháu phải giúp bà nội đi mua đồ, đi trước ạ."
Các dì được cậu nói chuyện khách sáo đến mức ngây cả ra, đợi phản ứng lại được thì người cũng đã đi xa.
Dì Vương nhìn bóng lưng của cậu trai mà than thở: "Thực sự là thay đổi rất nhiều, trước đây khóc lóc om sòm um trời làm tôi đến bây giờ đều không quên được, còn tưởng cậu ta đi theo con đường cũ của cha chứ, không nghĩ tới mới mấy ngày đã thành một người khác, vừa ngoan vừa lễ phép, thật kì lạ."
"Nếu đúng là cải tà quy chính, cũng coi như bà Chúc khổ tận cam lai, đứa nhỏ dáng dấp tốt như vậy, sau này nói không chừng còn có tiền đồ hơn tên du côn đó." dì Tống nói.
Nghe đến đây, ông Lương vẫn luôn cúi đầu xem báo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Tiểu Dực thì làm sao, tôi thấy Tiểu Dực cũng rất tốt, mẹ của nó những năm này không có ở nhà, một mình nó tự nuôi sống chính mình, cũng đều là học đại học giống nhau, lấy nhiều huy chương như vậy, cho thành phố U chúng ta không ít mặt mũi, dáng dấp cũng là tuyệt phối, có bao nhiêu đứa nhỏ ưu tú được như nó?"
"Trước kia là ưu tú, nhưng hiện tại thì..." dì Vương một bộ muốn nói lại thôi.
Ông Lương lắc đầu: "Vinh dự là cả đời, không phân trước kia hay là hiện tại."
Mấy dì nhìn nhau, có người chê cười: "Muốn nói ưu tú, cũng phải là Vĩnh Lệ Vĩnh Phú nhà ông ưu tú nhất chứ, trong ngõ không ai so được với con cháu nhà ông, có được hai sinh viên tài cao."
"Đúng đấy, đặc biệt là Vĩnh Phú, cháu tôi mà được một nửa của cậu ấy thôi tôi cũng mừng rồi."
Nghe lời khen tới tấp, ông Lương dường như chỉ coi đó là lời khách sáo, cười hai tiếng liền cúi đầu xem báo.
...
Bên này Chúc Vi Tinh đi qua các tòa nhà cổ xưa bên trong Linh Giáp, xách theo hộp sáo đi đến giữa khu phế tích bỏ hoang kia. Đều nói quyền không rời tay khúc không rời khẩu, nếu quyết định tiếp tục luyện sáo, thì mỗi ngày đều phải bỏ ra thời gian. Với cái trình độ va vấp cùng với lực xuyên thấu của ống sáo, luyện trong ngõ nhất định sẽ làm ồn mọi người, Chúc Vi Tinh chỉ có thể chọn nơi khác. Chọn mấy ngày liền nhìn trúng nơi này, rời nhà năm phút đồng hồ, không người cộng thêm trống trải, là một nơi tốt để cậu độc tấu.
Dừng lại trước bức tường xi măng, Chúc Vi Tinh mở hộp sáo ra, nhớ lại giáo trình, dùng vải sợi bông cùng que cời bắt đầu lau chùi ống sáo, so với lần đầu nhìn thấy, ống sáo đã thấy hào quang, nhưng đáng tiếc chỗ bị đen do oxy hóa không có cách nào khôi phục.
Trong thời gian qua, cậu cũng đã tranh thủ tìm hiểu về các loại ống sáo, phân theo chất liệu thì, kém cỏi nhất là đồng, sau đó là bạc, ngoài ra còn có hợp kim đồng và bạc, thường từ mấy ngàn cho đến mấy vạn. Cái này của cậu là bạc, chừng sáu-bảy ngàn, dân nghiệp dư có thể dùng, ở lĩnh vực thuộc về chuyên ngành thì vô cùng thê thảm, còn cực dễ bị rỉ sắt, chớ nói chi là bản thân cậu không để ý bảo dưỡng chút nào, nếu không phải điều kiện có hạn, âm sắc này quả thực không thể chịu được.
Mà so với bạc càng tốt hơn chính là hợp kim vàng và bạc, sau đó là vàng 14K, 24K, cuối cùng là bạch kim. Một nhánh ống sáo mười vạn, mấy trăm ngàn cũng chỉ là phổ thông, cấp đại sư đều là trăm vạn trở lên, chất liệu bất đồng thì âm sắc cũng bất đồng, đến người ngoài nghề cũng có thể nghe ra được khác nhau một trời một vực. Một ngày nào đó của mấy chục năm sau có lẽ Chúc Vi Tinh cũng có thể có được bảo bối cao cấp như vậy, điều kiện tiên quyết là cậu phải kiên trì, muốn có tiền mà chỉ trong thời gian ngắn ư, đừng có mơ.
Thay vì lấy ra toàn bộ ống sáo, cậu chỉ lấy đầu sáo, chuẩn bị xong tư thế, điều chỉnh hô hấp, Chúc Vi Tinh bắt đầu thổi lên. Nền tảng cơ bản cậu có, nhưng phần lớn đã quên mất, trong quá trình tìm về trí nhớ cơ bắp, cậu quyết định coi như mình là người mới, học tập lại từ đầu.
Điều này đối với người học nửa vời mà nói thì thực sự rất khó, so với người mới toanh thì lại càng khó hơn. Mà cái gọi là 'bắt đầu lại từ đầu' của người thổi sáo, thực sự là bắt đầu từ đầu sáo, tách ống sáo ra, chỉ thổi đầu sáo, kéo dài thổi lên, chính là thành công bước thứ nhất. Nếu có thiên phú thì mấy ngày đã có thể hoàn thành, phần lớn người ta cần mấy tuần hoặc thậm chí mấy tháng. Chúc Vi Tinh bây giờ có thể thổi lên, nhưng không thể duy trì âm sắc ổn định được, cậu phải luyện thêm nhiều. Đồng thời còn phải chú ý đến dáng đứng, giữ thăng bằng, khẩu hình miệng và nhịp thở, con đường thổi sáo của cậu chỉ mới vừa mới bắt đầu mà thôi.
Cứ đứt quãng khô khan vô vị như vậy luyện nửa giờ, ngày hè hoàng hôn dần chìm, một mảnh lam đậm với tầng tầng vàng chanh tràn ngập nơi đường chân trời phía xa, như thể những đám mây được nhuộm màu tinh xảo, cả một vùng đất hiện ra vẻ hoang vu mơ hồ.
Bỗng một tiếng vang trầm thấp khiến Chúc Vi Tinh đang chăm chú luyện tập giật mình, một hòn đá chừng nắm tay bị dùng sức nện ở một bên chân cậu, rơi xuống đất bể thành hai cánh hoa!
Chúc Vi Tinh sợ hết hồn, nhìn quanh một vòng, hướng bóng tối phía sau nhìn lại. Sau giây lát, cậu mới phát hiện bên tường cách đó không xa có ánh sáng lấp lóe.
Thì ra... Có người vẫn luôn ngồi ở chỗ đó?!
- ---------
***Lời tác giả:
Đoán xem là ai đang trộm nghe?
Người nào đó cẩu thả mười mấy chương, thực ra là có nguyên nhân, chương sau chính thức ra trận.
PS: Bộ này sẽ có một chút về lĩnh vực âm nhạc, tôi không phải dân chuyên nghiệp, chỉ viết mò, mọi người không cần tưởng thật.
/137
|