Khương Dực nói chuyện điện thoại xong quay vào cửa hàng thì thấy Chúc Vi Tinh đang đứng ngẩn ra trước một tủ kính.
Hắn bước tới nhìn xem, cũng cau mày.
Chúc Vi Tinh quay đầu, đối diện với vẻ mặt Khương Dực thì biết hắn cũng đã nhận ra.
Cậu nói: "Cái hộp Bát Âm này..."
Khương Dực: "Thứ đồ bị bọn ngu kia trộm trong tháp chuông nhà ma đem đi bán?" Còn bị Mã Khánh ôm trong tay khi bị treo lơ lửng trên tháp, bị Mạnh Tế giấu trong ngăn bí mật ở nhà?
Hắn nói không sai, nhưng Chúc Vi Tinh lại lắc đầu, cậu nói: "Cái hộp Bát Âm này có thể... là của tôi."
Khương Dực nhìn cậu.
"Không, không đúng," Chúc Vi Tinh bổ sung, "Tôi hỏi ông chủ, ông ấy nói đây chỉ là bản sao."
Chẳng trách ở trấn nhỏ Hồng Quang hay ở nhà Mạnh Tế, cậu đều có cảm giác quen thuộc đối với mấy món đồ này một cách khó hiểu, bấy giờ thông qua cuộc thi dương cầm nọ mà tìm lại được hơn nửa kí ức, cậu rốt cục cũng nhớ ra lai lịch của chúng.
Rất nhiều năm trước, cậu từng có một bộ sưu tập như vậy. Là khi còn bé cậu ngẫu nhiên nhìn thấy chúng trong cửa hàng mà thích thú, hôm sau anh trai liền mua về tặng cho cậu. Đó là hộp Bát Âm do chính chủ tiệm làm, mỗi cái nắp đều có kí hiệu khác nhau, cái cậu nhận được chính là một cái có kí hiệu hoàn nguyên.
Sau đó có khách tới nhà tỏ vẻ yêu thích, bởi vì cảm thấy món đồ cũng không có gì quá đặc biệt, cho nên cậu liền hào phóng tặng cho người ta.
Cho nên...
"Cho nên, lúc đó em tặng cho ai? Người đó sao lại đem món đồ này làm ra nhiều bản sao để trong nhà ma như vậy? Cái loại biến thái gì đây?" Khương Dực hậm hực chất vấn.
Chúc Vi Tinh lắc đầu, cậu muốn nói người nọ hẳn không phải là biến thái, mấy món đồ trong nhà ma có lẽ cũng không phải do hắn để vào, có khả năng hắn đem hộp nhạc tặng cho người khác, người ta cảm thấy đẹp nên muốn sưu tầm, hoặc làm ra bản sao.
Nhưng đối với sắc mặt lạnh lẽo đột ngột của Khương Dực, Chúc Vi Tinh há miệng, lại không thể phản bác.
Khương Dực nghiến răng hỏi: "Ai?!"
Chúc Vi Tinh không đáp, thấy Khương Dực sầm mặt muốn đi tìm chủ tiệm tra hỏi, cậu vội vàng ngăn lại.
"Chủ tiệm sẽ không nói đâu, bọn họ đều bảo mật thông tin khách hàng, ông ấy chỉ nói với tôi nhiều năm trước có người tìm ông ấy đặt làm không ít, những cái khác đều bị đem đi, chỉ còn lưu lại một mẫu này trong cửa hàng thôi."
"Vậy nên em biết đó là ai." Khương Dực khẳng định.
Chúc Vi Tinh khựng lại, trong đầu hiện ra một cái tên... nhà họ Yến.
Yến Diêu Chinh.
Nhà họ Yến và nhà họ Lâu từng có qua lại, đương nhiên không chỉ dừng lại ở bậc trưởng bối. Trước khi hai nhà náo loạn ra chuyện, quan hệ giữa Lâu Minh Giác và mấy thế hệ ba đời nhà họ Yến đều rất tốt, còn từng cùng nhau hợp tác làm ăn.
Lâu Minh Nguyệt cũng có bạn, tất nhiên không phải Yến Cẩn Lương từ nhỏ đã không biết lớn lên ở góc xó nào, mà là Yến Diêu Chinh, con trai của bác Yến Cẩn Lương, là anh họ của hắn, xếp thứ hai trong số các con cháu nhà họ Yến. Phần lớn thời gian trước khi Lâu Minh Nguyệt trưởng thành đều trải qua ở phòng đàn và nhà họ Lâu, cơ hội giao du với Yến Diêu Chinh thực ra không nhiều lắm, một năm nhiều nhất chỉ gặp hai, ba lần. Mà hắn quả thật là bạn bè tầm tuổi mà cậu quen biết nhất ngoài mấy sư huynh đệ và nhà họ Lâu ra.
Trong ấn tượng của cậu, Yến Diêu Chinh tính tình rất ôn hòa, không giống với tính cách ham lợi gian giảo của cha mình chút nào, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể nói chuyện được với Lâu Minh Nguyệt, hai người thỉnh thoảng hẹn nhau tán gẫu hay học bài, xem sách các loại. Mà hộp Bát Âm này, Chúc Vi Tinh nhớ rõ, năm đó chính là tặng cho hắn.
Chúc Vi Tinh nói: "Một người bạn bình thường."
Khương Dực nheo mắt lại: "Sao phải thêm hai chữ 'bình thường' vào bạn bè làm gì?"
Chúc Vi Tinh thầm nói, với cái vẻ mặt này của anh, tôi không thêm vào mà được sao?
Chúc Vi Tinh: "Bởi vì không thêm thì không có cách nào giải thích rõ ràng mối quan hệ chính xác giữa tôi với anh ta."
Khương Dực cười lạnh, trừng Chúc Vi Tinh một lúc lâu, sau đó quay người ra khỏi cửa hàng nhạc cụ.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ ôm hộp sáo đi theo phía sau hắn.
Khương Dực đi rất nhanh, khiến cậu đuổi theo hết sức gian nan, lúc đi qua hai con hẻm dài, Chúc Vi Tinh đã cách hắn rất xa, thấy dây giày đều bị tuột ra hết, cậu không tiến lên nữa.
Không nỡ đặt cây sáo mới mua xuống đất, cậu chỉ có thể cẩn thận ôm vào lòng, dọc theo bậc thềm ngồi xuống, Chúc Vi Tinh khó khăn cúi người buộc lại dây giày, lúc buộc sang cái còn lại thì có một đôi tay to nhanh hơn cậu một bước giành lấy, giúp cậu buộc ra một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, nhìn cái người vừa mất hút ban nãy đã quay lại ngồi xổm trước mặt cậu.
"Có đôi khi một người không quan trọng gì, bị người khác để bụng ngược lại sẽ trở nên đặc biệt hơn. Nếu anh muốn tôi cảm thấy anh ta đặc biệt thì cứ việc tiếp tục giận dỗi đi." Vẻ mặt Chúc Vi Tinh vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không vì Khương Dực tùy hứng mà dỗi lại, cậu chỉ nghiêm túc nói đạo lí với hắn.
Vẻ mặt Khương Dực vẫn không cam lòng: "Thật sự không quan trọng sao?"
Chúc Vi Tinh: "Không thì sao nữa?"
Khương Dực lại nói: "Em nhớ ra hắn."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Khương Dực nghiến răng nghiến lợi trách móc: "Cách hai đời mà còn nhớ."
Chúc Vi Tinh muốn nói mình cũng chỉ bỗng nhiên nhớ ra người này, vẫn là thông qua Hồng Tử Huân. Mà ngoại trừ Yến Diêu Chinh ra, cậu còn nhớ lại rất nhiều người, nhưng nghĩ lại thì những người cậu nhớ ra đều tương đối thân thiết cả.
Nhất thời khó lòng mà nói hết, đối với bản tính chiếm hữu ấu trĩ của Khương Dực, Chúc Vi Tinh hết sức dở khóc dở cười.
Khương Dực lại không cười, hắn đột nhiên hỏi: "Nếu như còn có lần sau, em sẽ nhớ tới ai?"
Vấn đề này khó hiểu đến lạ, không giống vấn đề mà một Khương Dực tự nhận mình ngầu nhất thế giới sẽ hỏi. Lần sau ở đâu ra? Mà lấy đâu ra loại nếu như thế này?
Nhưng sắc mặt Khương Dực tỏ vẻ trịnh trọng muốn biết, khiến Chúc Vi Tinh không thể cười đùa cho qua được.
Cậu bèn nói: "Tôi sẽ nhớ tới anh, bất kể là bao nhiêu lần."
Khương Dực nghe xong, lại không lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý thỏa mãn như thường lệ, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Chúc Vi Tinh, như thể muốn nhìn thấu trong lòng cậu.
Giây sau, Khương Dực châm biếm nở nụ cười, như tin, lại như không tin, như để ý, lại như không để ý lắm. Hắn gật đầu, thờ ơ lẩm bẩm: "Không sao..."
Lúc Chúc Vi Tinh còn chưa kịp phản ứng lại, một tay Khương Dực đã rút hộp sáo đang ngăn cách giữa hai người ra, một tay nắm lấy sau gáy Chúc Vi Tinh kéo người đến gần rồi nhanh chóng lấp đầy môi cậu.
Giọng điệu Khương Dực nhẹ như không, nhưng nụ hôn đột ngột lại hung mãnh vô cùng, hắn nghiền cắn môi cậu, lại quấn lấy đầu lưỡi dây dưa không dứt.
Ban ngày ban mặt còn đang ở đầu hẻm, mặc dù xung quanh tạm thời không có người qua lại, trên đỉnh đầu còn có bóng cây che chắn, nhưng hai tên nam sinh ở dưới bậc thềm ôm hôn thế này cũng quá mức trắng trợn tùy tiện. Chúc Vi Tinh vốn định ngăn lại, nhưng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Khương Dực thì giật mình hoảng hốt.
Khương Dực vừa xâm chiếm môi lưỡi người trong lòng, vừa chăm chú nhìn Chúc Vi Tinh, như không muốn bỏ lỡ dáng vẻ của đối phương khi đang chìm đắm trong nụ hôn một giây khắc nào. Ánh sáng trong đáy mắt Khương Dực cũng sâu nặng như nụ hôn của hắn vậy, giống như một con rắn khổng lồ đang dùng bữa, nó cuộn tròn quấn lấy con mồi trong lòng, từng tấc từng tấc mà nuốt chửng vào bụng.
Lúc đầu Chúc Vi Tinh còn có thể ngồi vững, còn có thể suy nghĩ, còn sợ ban ngày ban mặt thất thố trước người khác, nhưng theo nhiệt độ của nụ hôn và sự xẩu hổ thẹn thùng lan hết trên mặt, cả người cậu bất đắc dĩ hõm sâu vào trong ngực Khương Dực, mặc cho bản thân bị dây dưa càn quấy. Nhưng dù bị hôn đến thần trí mê man, Chúc Vi Tinh vẫn hoảng hốt hiểu ra ý nghĩa câu nói "Không sao" kia của Khương Dực.
Bất kể cậu có nhớ hay không, có lần sau hay không, Khương Dực cũng sẽ không để cho cậu quên mất mình, chạy trốn khỏi mình. Còn Yến Diêu Chinh, Giáp Ất Bính cái gì đó, có lẽ đối với Lâu Minh Nguyệt đời trước mà nói đã từng có một xu độ tồn tại, nhưng đối với Chúc Vi Tinh cả đời này mà nói thì không có khả năng lưu lại một chút lỗ trống quen biết nào.
********
Mặc dù Khương Dực bỏ qua không ít hiềm nghi về Yến Diêu Chinh, nhưng với Chúc Vi Tinh bản tính cẩn thận thì trong lòng ít nhiều gì cũng sinh ra hoài nghi.
Nếu như những bản khắc sao chép kia quả thật là do Yến Diêu Chinh làm ra, mà bất luận hắn xuất phát từ mục đích gì, thì mấy thứ này được đặt trong phòng sưu tập của tháp chuông ở trấn nhỏ Hồng Quang có phải thể hiện hắn có liên quan đến nơi đó hay không? Hắn ta mua nhà ở đó? Quen biết nhà đầu tư? Hay thuê một phòng? Nhưng sao lại không thấy sưu tập những vật phẩm khác, mà chỉ có những bản khắc sao chép này bày đầy phòng?
Càng nghĩ càng cảm thấy có chút quỷ dị.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ, Chúc Vi Tinh đang đi về phía lầu 7 bèn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đứa nhỏ mập mạp đỏ hoe mắt đang nằm nhoài trên cửa sổ nhìn mình.
Chúc Vi Tinh hỏi: "Làm sao vậy? Bị mẹ đánh sao?"
Long Long lắc đầu, hai mắt sưng to như hai cái phao: "Cố Giai Giai khóc rất lâu, em thấy bạn ấy khóc cũng không nhịn được."
Chúc Vi Tinh nhớ ra, hai người bọn nó hẹn nhau thần tượng ngôi sao, Tiêu Long Long yêu thích Âu Âu, Cố Giai Giai thì yêu thích Khải Khải.
Đoán được lí do đứa nhỏ thương tâm, Chúc Vi Tinh thở dài, không biết nên an ủi thế nào, không ngờ lại nghe Long Long hỏi: "Bọn họ nói Khải Khải bị quỷ hại chết, trên đời thật sự có quỷ sao?"
Chúc Vi Tinh sửng sốt: "Ai nói vậy?"
Long Long: "Cố Giai Giai bảo người trên mạng nói, bạn ấy cũng cho là như thế, bạn ấy nói chúng ta cần phải tìm ra con quỷ kia, báo thù cho Khải Khải, nhưng mà, nhưng mà em sợ quỷ..."
Chúc Vi Tinh nhíu mày: "Nếu như cậu ấy thật sự bị quỷ hại... Không phải Cố Giai Giai nói linh hồn chính là quỷ sao? Khải Khải hiện tại cũng biến thành linh hồn, lúc còn sống cậu ấy thua con quỷ kia, nhưng chết rồi thì cũng thành đồng loại với quỷ, sao cậu ấy chịu thua được, hai đứa phải để cho cậu ấy tự mình giải quyết vấn đề, lấy lại tôn nghiêm."
Long Long trợn to mắt, lâng lâng như say nhảy lên: "Đúng vậy! Em sẽ đi nói với Cố Giai Giai! Còn có những fan khác nữa, chúng ta không thể giúp, mà phải để cho Khải Khải tự mình đi bắt!"
Đứa nhỏ chạy như bay rời đi rồi, Chúc Vi Tinh vẫn không thôi nhíu mày.
Cậu lấy điện thoại ra, vừa đi lên lầu vừa đăng nhập vào diễn đàn giải trí Cơm cháy.
Tin tức về Khải Khải rất dễ tìm, hai ngày này gần như che ngợp cả bầu trời. Quả nhiên, hơn nửa bảng hot đều bị cậu ta chiếm sóng hết, tùy tiện mở ra một cái chính là phân tích toàn diện tình huống bất thường sau khi chết của cậu ta.
Bệnh nhân ung thư vì bệnh tật hoặc thuốc men, ảnh hưởng sinh lý tâm lý cùng trạng thái tinh thần nhiều không kể xiết, tâm lý trước tiên có vấn đề sau đó phá hủy khả năng miễn dịch dẫn đến bệnh tật cũng không phải là không thể, tất cả đều có căn cứ khoa học, bởi vậy quan điểm này vẫn còn không ít.
Nhưng nhiều công chúng Phổ La lại có xu hướng quan tâm nhiều đến những hiện tượng kì lạ mà khoa học không thể giải thích được hơn. Từ những vấn đề mà cư dân mạng liệt kê từng câu từng chữ mà nói, manh mối mơ hồ trước tiên không đề cập tới, chỉ cần mấy điều khả nghi nhất đã không lí nào phản bác được.
Giống như Chúc Vi Tinh thắc mắc, căn bệnh ung thư này của Khải Khải đến rất kì lạ, bệnh nhân giai đoạn cuối chức năng gan suy yếu phát bệnh tuy nhanh và bệnh tật rõ ràng, trước khi qua đời ốm o gầy yếu sắc mặt ố vàng, nhưng có nhanh hơn nữa cũng không đến mức như Khải Khải. Rõ ràng một tuần trước khi cậu ta mất tích còn ăn uống bình thường cộng thêm lên sân khấu, cũng có ảnh chụp người thật của người qua đường, trong hình trông trắng trẻo mập mạp hết sức khoẻ mạnh, nào giống với bệnh nhân ung thư thời kì cuối?
Hơn nữa, quần chúng báo cảnh sát nói nhìn thấy một người gầy gò lang thang đang hôn mê dưới gầm cầu, sau khi được đưa đến bệnh viện mới phát hiện là Khải Khải, cùng ngày nhập viện thì qua đời, xem lại camera giám sát thì phát hiện, người này vẫn luôn lẩm bẩm đi lang thang xung quanh, như trốn chạy ai đó, lại như bị ai đó truy đuổi, triệu chứng sợ hãi đến mức ngay cả cơm nước cũng không ăn.
Cuối cùng, có người mò ra được một trong những tài khoản weibo từ hộp thư của Khải Khải, mặc dù không thanh, nhưng chỉ cần nhìn vào ảnh chụp màn hình danh sách theo dõi của cậu ta là hiểu ngay.
[Kinh dịch phá cục bách pháp], [Phong thuỷ huyền diệu Cửu Tắc], [Bói toán mệnh lý Vương tiên sư],... [Càn khôn cung trắc bát tự], [Kỳ môn chưởng quẻ tính toán].
Ít nhất hơn một trăm tài khoản, cũng là mê tín đến điên rồi. Người như vậy không tìm chuyện, thì ai tìm chuyện đây.
Dù Chúc Vi Tinh cảm thấy việc này hơi kì lạ, nhưng cũng ôm nhiều ý nghĩ quan tâm đến tin tức thời sự đã xem qua.
Bỗng nhiên, ngón tay cậu dừng lại trên một trong những tên tài khoản trong danh sách đó.
Chúc Vi Tinh kinh ngạc phóng to nó ra, mới xác nhận mình không có hoa mắt.
Kẹp giữa danh sách tài khoản weibo phong thủy kinh dịch bói toán kia, có một cái tên trông rất quen...
[Cửu Vận Liên Hoa Hội].
- --------------------
Hắn bước tới nhìn xem, cũng cau mày.
Chúc Vi Tinh quay đầu, đối diện với vẻ mặt Khương Dực thì biết hắn cũng đã nhận ra.
Cậu nói: "Cái hộp Bát Âm này..."
Khương Dực: "Thứ đồ bị bọn ngu kia trộm trong tháp chuông nhà ma đem đi bán?" Còn bị Mã Khánh ôm trong tay khi bị treo lơ lửng trên tháp, bị Mạnh Tế giấu trong ngăn bí mật ở nhà?
Hắn nói không sai, nhưng Chúc Vi Tinh lại lắc đầu, cậu nói: "Cái hộp Bát Âm này có thể... là của tôi."
Khương Dực nhìn cậu.
"Không, không đúng," Chúc Vi Tinh bổ sung, "Tôi hỏi ông chủ, ông ấy nói đây chỉ là bản sao."
Chẳng trách ở trấn nhỏ Hồng Quang hay ở nhà Mạnh Tế, cậu đều có cảm giác quen thuộc đối với mấy món đồ này một cách khó hiểu, bấy giờ thông qua cuộc thi dương cầm nọ mà tìm lại được hơn nửa kí ức, cậu rốt cục cũng nhớ ra lai lịch của chúng.
Rất nhiều năm trước, cậu từng có một bộ sưu tập như vậy. Là khi còn bé cậu ngẫu nhiên nhìn thấy chúng trong cửa hàng mà thích thú, hôm sau anh trai liền mua về tặng cho cậu. Đó là hộp Bát Âm do chính chủ tiệm làm, mỗi cái nắp đều có kí hiệu khác nhau, cái cậu nhận được chính là một cái có kí hiệu hoàn nguyên.
Sau đó có khách tới nhà tỏ vẻ yêu thích, bởi vì cảm thấy món đồ cũng không có gì quá đặc biệt, cho nên cậu liền hào phóng tặng cho người ta.
Cho nên...
"Cho nên, lúc đó em tặng cho ai? Người đó sao lại đem món đồ này làm ra nhiều bản sao để trong nhà ma như vậy? Cái loại biến thái gì đây?" Khương Dực hậm hực chất vấn.
Chúc Vi Tinh lắc đầu, cậu muốn nói người nọ hẳn không phải là biến thái, mấy món đồ trong nhà ma có lẽ cũng không phải do hắn để vào, có khả năng hắn đem hộp nhạc tặng cho người khác, người ta cảm thấy đẹp nên muốn sưu tầm, hoặc làm ra bản sao.
Nhưng đối với sắc mặt lạnh lẽo đột ngột của Khương Dực, Chúc Vi Tinh há miệng, lại không thể phản bác.
Khương Dực nghiến răng hỏi: "Ai?!"
Chúc Vi Tinh không đáp, thấy Khương Dực sầm mặt muốn đi tìm chủ tiệm tra hỏi, cậu vội vàng ngăn lại.
"Chủ tiệm sẽ không nói đâu, bọn họ đều bảo mật thông tin khách hàng, ông ấy chỉ nói với tôi nhiều năm trước có người tìm ông ấy đặt làm không ít, những cái khác đều bị đem đi, chỉ còn lưu lại một mẫu này trong cửa hàng thôi."
"Vậy nên em biết đó là ai." Khương Dực khẳng định.
Chúc Vi Tinh khựng lại, trong đầu hiện ra một cái tên... nhà họ Yến.
Yến Diêu Chinh.
Nhà họ Yến và nhà họ Lâu từng có qua lại, đương nhiên không chỉ dừng lại ở bậc trưởng bối. Trước khi hai nhà náo loạn ra chuyện, quan hệ giữa Lâu Minh Giác và mấy thế hệ ba đời nhà họ Yến đều rất tốt, còn từng cùng nhau hợp tác làm ăn.
Lâu Minh Nguyệt cũng có bạn, tất nhiên không phải Yến Cẩn Lương từ nhỏ đã không biết lớn lên ở góc xó nào, mà là Yến Diêu Chinh, con trai của bác Yến Cẩn Lương, là anh họ của hắn, xếp thứ hai trong số các con cháu nhà họ Yến. Phần lớn thời gian trước khi Lâu Minh Nguyệt trưởng thành đều trải qua ở phòng đàn và nhà họ Lâu, cơ hội giao du với Yến Diêu Chinh thực ra không nhiều lắm, một năm nhiều nhất chỉ gặp hai, ba lần. Mà hắn quả thật là bạn bè tầm tuổi mà cậu quen biết nhất ngoài mấy sư huynh đệ và nhà họ Lâu ra.
Trong ấn tượng của cậu, Yến Diêu Chinh tính tình rất ôn hòa, không giống với tính cách ham lợi gian giảo của cha mình chút nào, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể nói chuyện được với Lâu Minh Nguyệt, hai người thỉnh thoảng hẹn nhau tán gẫu hay học bài, xem sách các loại. Mà hộp Bát Âm này, Chúc Vi Tinh nhớ rõ, năm đó chính là tặng cho hắn.
Chúc Vi Tinh nói: "Một người bạn bình thường."
Khương Dực nheo mắt lại: "Sao phải thêm hai chữ 'bình thường' vào bạn bè làm gì?"
Chúc Vi Tinh thầm nói, với cái vẻ mặt này của anh, tôi không thêm vào mà được sao?
Chúc Vi Tinh: "Bởi vì không thêm thì không có cách nào giải thích rõ ràng mối quan hệ chính xác giữa tôi với anh ta."
Khương Dực cười lạnh, trừng Chúc Vi Tinh một lúc lâu, sau đó quay người ra khỏi cửa hàng nhạc cụ.
Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ ôm hộp sáo đi theo phía sau hắn.
Khương Dực đi rất nhanh, khiến cậu đuổi theo hết sức gian nan, lúc đi qua hai con hẻm dài, Chúc Vi Tinh đã cách hắn rất xa, thấy dây giày đều bị tuột ra hết, cậu không tiến lên nữa.
Không nỡ đặt cây sáo mới mua xuống đất, cậu chỉ có thể cẩn thận ôm vào lòng, dọc theo bậc thềm ngồi xuống, Chúc Vi Tinh khó khăn cúi người buộc lại dây giày, lúc buộc sang cái còn lại thì có một đôi tay to nhanh hơn cậu một bước giành lấy, giúp cậu buộc ra một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, nhìn cái người vừa mất hút ban nãy đã quay lại ngồi xổm trước mặt cậu.
"Có đôi khi một người không quan trọng gì, bị người khác để bụng ngược lại sẽ trở nên đặc biệt hơn. Nếu anh muốn tôi cảm thấy anh ta đặc biệt thì cứ việc tiếp tục giận dỗi đi." Vẻ mặt Chúc Vi Tinh vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không vì Khương Dực tùy hứng mà dỗi lại, cậu chỉ nghiêm túc nói đạo lí với hắn.
Vẻ mặt Khương Dực vẫn không cam lòng: "Thật sự không quan trọng sao?"
Chúc Vi Tinh: "Không thì sao nữa?"
Khương Dực lại nói: "Em nhớ ra hắn."
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Khương Dực nghiến răng nghiến lợi trách móc: "Cách hai đời mà còn nhớ."
Chúc Vi Tinh muốn nói mình cũng chỉ bỗng nhiên nhớ ra người này, vẫn là thông qua Hồng Tử Huân. Mà ngoại trừ Yến Diêu Chinh ra, cậu còn nhớ lại rất nhiều người, nhưng nghĩ lại thì những người cậu nhớ ra đều tương đối thân thiết cả.
Nhất thời khó lòng mà nói hết, đối với bản tính chiếm hữu ấu trĩ của Khương Dực, Chúc Vi Tinh hết sức dở khóc dở cười.
Khương Dực lại không cười, hắn đột nhiên hỏi: "Nếu như còn có lần sau, em sẽ nhớ tới ai?"
Vấn đề này khó hiểu đến lạ, không giống vấn đề mà một Khương Dực tự nhận mình ngầu nhất thế giới sẽ hỏi. Lần sau ở đâu ra? Mà lấy đâu ra loại nếu như thế này?
Nhưng sắc mặt Khương Dực tỏ vẻ trịnh trọng muốn biết, khiến Chúc Vi Tinh không thể cười đùa cho qua được.
Cậu bèn nói: "Tôi sẽ nhớ tới anh, bất kể là bao nhiêu lần."
Khương Dực nghe xong, lại không lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý thỏa mãn như thường lệ, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Chúc Vi Tinh, như thể muốn nhìn thấu trong lòng cậu.
Giây sau, Khương Dực châm biếm nở nụ cười, như tin, lại như không tin, như để ý, lại như không để ý lắm. Hắn gật đầu, thờ ơ lẩm bẩm: "Không sao..."
Lúc Chúc Vi Tinh còn chưa kịp phản ứng lại, một tay Khương Dực đã rút hộp sáo đang ngăn cách giữa hai người ra, một tay nắm lấy sau gáy Chúc Vi Tinh kéo người đến gần rồi nhanh chóng lấp đầy môi cậu.
Giọng điệu Khương Dực nhẹ như không, nhưng nụ hôn đột ngột lại hung mãnh vô cùng, hắn nghiền cắn môi cậu, lại quấn lấy đầu lưỡi dây dưa không dứt.
Ban ngày ban mặt còn đang ở đầu hẻm, mặc dù xung quanh tạm thời không có người qua lại, trên đỉnh đầu còn có bóng cây che chắn, nhưng hai tên nam sinh ở dưới bậc thềm ôm hôn thế này cũng quá mức trắng trợn tùy tiện. Chúc Vi Tinh vốn định ngăn lại, nhưng ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Khương Dực thì giật mình hoảng hốt.
Khương Dực vừa xâm chiếm môi lưỡi người trong lòng, vừa chăm chú nhìn Chúc Vi Tinh, như không muốn bỏ lỡ dáng vẻ của đối phương khi đang chìm đắm trong nụ hôn một giây khắc nào. Ánh sáng trong đáy mắt Khương Dực cũng sâu nặng như nụ hôn của hắn vậy, giống như một con rắn khổng lồ đang dùng bữa, nó cuộn tròn quấn lấy con mồi trong lòng, từng tấc từng tấc mà nuốt chửng vào bụng.
Lúc đầu Chúc Vi Tinh còn có thể ngồi vững, còn có thể suy nghĩ, còn sợ ban ngày ban mặt thất thố trước người khác, nhưng theo nhiệt độ của nụ hôn và sự xẩu hổ thẹn thùng lan hết trên mặt, cả người cậu bất đắc dĩ hõm sâu vào trong ngực Khương Dực, mặc cho bản thân bị dây dưa càn quấy. Nhưng dù bị hôn đến thần trí mê man, Chúc Vi Tinh vẫn hoảng hốt hiểu ra ý nghĩa câu nói "Không sao" kia của Khương Dực.
Bất kể cậu có nhớ hay không, có lần sau hay không, Khương Dực cũng sẽ không để cho cậu quên mất mình, chạy trốn khỏi mình. Còn Yến Diêu Chinh, Giáp Ất Bính cái gì đó, có lẽ đối với Lâu Minh Nguyệt đời trước mà nói đã từng có một xu độ tồn tại, nhưng đối với Chúc Vi Tinh cả đời này mà nói thì không có khả năng lưu lại một chút lỗ trống quen biết nào.
********
Mặc dù Khương Dực bỏ qua không ít hiềm nghi về Yến Diêu Chinh, nhưng với Chúc Vi Tinh bản tính cẩn thận thì trong lòng ít nhiều gì cũng sinh ra hoài nghi.
Nếu như những bản khắc sao chép kia quả thật là do Yến Diêu Chinh làm ra, mà bất luận hắn xuất phát từ mục đích gì, thì mấy thứ này được đặt trong phòng sưu tập của tháp chuông ở trấn nhỏ Hồng Quang có phải thể hiện hắn có liên quan đến nơi đó hay không? Hắn ta mua nhà ở đó? Quen biết nhà đầu tư? Hay thuê một phòng? Nhưng sao lại không thấy sưu tập những vật phẩm khác, mà chỉ có những bản khắc sao chép này bày đầy phòng?
Càng nghĩ càng cảm thấy có chút quỷ dị.
Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ, Chúc Vi Tinh đang đi về phía lầu 7 bèn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đứa nhỏ mập mạp đỏ hoe mắt đang nằm nhoài trên cửa sổ nhìn mình.
Chúc Vi Tinh hỏi: "Làm sao vậy? Bị mẹ đánh sao?"
Long Long lắc đầu, hai mắt sưng to như hai cái phao: "Cố Giai Giai khóc rất lâu, em thấy bạn ấy khóc cũng không nhịn được."
Chúc Vi Tinh nhớ ra, hai người bọn nó hẹn nhau thần tượng ngôi sao, Tiêu Long Long yêu thích Âu Âu, Cố Giai Giai thì yêu thích Khải Khải.
Đoán được lí do đứa nhỏ thương tâm, Chúc Vi Tinh thở dài, không biết nên an ủi thế nào, không ngờ lại nghe Long Long hỏi: "Bọn họ nói Khải Khải bị quỷ hại chết, trên đời thật sự có quỷ sao?"
Chúc Vi Tinh sửng sốt: "Ai nói vậy?"
Long Long: "Cố Giai Giai bảo người trên mạng nói, bạn ấy cũng cho là như thế, bạn ấy nói chúng ta cần phải tìm ra con quỷ kia, báo thù cho Khải Khải, nhưng mà, nhưng mà em sợ quỷ..."
Chúc Vi Tinh nhíu mày: "Nếu như cậu ấy thật sự bị quỷ hại... Không phải Cố Giai Giai nói linh hồn chính là quỷ sao? Khải Khải hiện tại cũng biến thành linh hồn, lúc còn sống cậu ấy thua con quỷ kia, nhưng chết rồi thì cũng thành đồng loại với quỷ, sao cậu ấy chịu thua được, hai đứa phải để cho cậu ấy tự mình giải quyết vấn đề, lấy lại tôn nghiêm."
Long Long trợn to mắt, lâng lâng như say nhảy lên: "Đúng vậy! Em sẽ đi nói với Cố Giai Giai! Còn có những fan khác nữa, chúng ta không thể giúp, mà phải để cho Khải Khải tự mình đi bắt!"
Đứa nhỏ chạy như bay rời đi rồi, Chúc Vi Tinh vẫn không thôi nhíu mày.
Cậu lấy điện thoại ra, vừa đi lên lầu vừa đăng nhập vào diễn đàn giải trí Cơm cháy.
Tin tức về Khải Khải rất dễ tìm, hai ngày này gần như che ngợp cả bầu trời. Quả nhiên, hơn nửa bảng hot đều bị cậu ta chiếm sóng hết, tùy tiện mở ra một cái chính là phân tích toàn diện tình huống bất thường sau khi chết của cậu ta.
Bệnh nhân ung thư vì bệnh tật hoặc thuốc men, ảnh hưởng sinh lý tâm lý cùng trạng thái tinh thần nhiều không kể xiết, tâm lý trước tiên có vấn đề sau đó phá hủy khả năng miễn dịch dẫn đến bệnh tật cũng không phải là không thể, tất cả đều có căn cứ khoa học, bởi vậy quan điểm này vẫn còn không ít.
Nhưng nhiều công chúng Phổ La lại có xu hướng quan tâm nhiều đến những hiện tượng kì lạ mà khoa học không thể giải thích được hơn. Từ những vấn đề mà cư dân mạng liệt kê từng câu từng chữ mà nói, manh mối mơ hồ trước tiên không đề cập tới, chỉ cần mấy điều khả nghi nhất đã không lí nào phản bác được.
Giống như Chúc Vi Tinh thắc mắc, căn bệnh ung thư này của Khải Khải đến rất kì lạ, bệnh nhân giai đoạn cuối chức năng gan suy yếu phát bệnh tuy nhanh và bệnh tật rõ ràng, trước khi qua đời ốm o gầy yếu sắc mặt ố vàng, nhưng có nhanh hơn nữa cũng không đến mức như Khải Khải. Rõ ràng một tuần trước khi cậu ta mất tích còn ăn uống bình thường cộng thêm lên sân khấu, cũng có ảnh chụp người thật của người qua đường, trong hình trông trắng trẻo mập mạp hết sức khoẻ mạnh, nào giống với bệnh nhân ung thư thời kì cuối?
Hơn nữa, quần chúng báo cảnh sát nói nhìn thấy một người gầy gò lang thang đang hôn mê dưới gầm cầu, sau khi được đưa đến bệnh viện mới phát hiện là Khải Khải, cùng ngày nhập viện thì qua đời, xem lại camera giám sát thì phát hiện, người này vẫn luôn lẩm bẩm đi lang thang xung quanh, như trốn chạy ai đó, lại như bị ai đó truy đuổi, triệu chứng sợ hãi đến mức ngay cả cơm nước cũng không ăn.
Cuối cùng, có người mò ra được một trong những tài khoản weibo từ hộp thư của Khải Khải, mặc dù không thanh, nhưng chỉ cần nhìn vào ảnh chụp màn hình danh sách theo dõi của cậu ta là hiểu ngay.
[Kinh dịch phá cục bách pháp], [Phong thuỷ huyền diệu Cửu Tắc], [Bói toán mệnh lý Vương tiên sư],... [Càn khôn cung trắc bát tự], [Kỳ môn chưởng quẻ tính toán].
Ít nhất hơn một trăm tài khoản, cũng là mê tín đến điên rồi. Người như vậy không tìm chuyện, thì ai tìm chuyện đây.
Dù Chúc Vi Tinh cảm thấy việc này hơi kì lạ, nhưng cũng ôm nhiều ý nghĩ quan tâm đến tin tức thời sự đã xem qua.
Bỗng nhiên, ngón tay cậu dừng lại trên một trong những tên tài khoản trong danh sách đó.
Chúc Vi Tinh kinh ngạc phóng to nó ra, mới xác nhận mình không có hoa mắt.
Kẹp giữa danh sách tài khoản weibo phong thủy kinh dịch bói toán kia, có một cái tên trông rất quen...
[Cửu Vận Liên Hoa Hội].
- --------------------
/137
|