Phụ Sinh

Chương 100 - Việc làm bán thời gian

/137


Tin tức đầu tiên nhảy ra không phải Yến Cẩn Lương, mà là OKK, bộ đôi nam nữ nổi tiếng được Tiêu Long Long và anh trai cậu yêu thích. Nguyên nhân hiển nhiên do cậu ta đã phát ngôn về tái sinh thăng hoa gì đó trên chương trình mấy ngày trước, còn não tàn kêu gọi quần chúng cùng cầu nguyện thiền định với cậu ta nữa, khiến cho khán giả hết sức bất mãn.

Một nửa nghi ngờ cậu ta nếu không mắc chứng ảo tưởng, không bán hàng đa cấp, không tin tà giáo thì cũng là sau khi bị tai nạn xe không bị mất giọng mà ngược lại là mất não. Nhiều lần lên weibo vào nửa đêm ăn nói linh tinh, bị bộ phận PR trong công ty khẩn cấp xử lí mà không biết an phận, còn trực tiếp lên truyền hình phát rồ lên cơn điên, quả thực hết thuốc chữa.

Nửa còn lại thì tò mò một người tài nghệ tầm thường gia cảnh cũng tầm thường như vậy, vẫn luôn sống dưới cái bóng của bạn đồng hành, rốt cục sao lại đột nhiên thoát thai hoán cốt hóa thân thành một tài tử âm nhạc được muôn người chú ý như thế? Lẽ nào thật sự có lực lượng phi nhân loại nào đó ban phước cho sao?

Có điều đây cũng không nằm trong phạm vi Chúc Vi Tinh quan tâm, cậu nhanh chóng kéo xuống, tìm thấy tin tức có liên quan đến Yến Cẩn Lương trong bài viết thứ hai.

Trên trang nhất của báo Kinh tế và tài chính hôm nay, thương mại Hòa Mỹ tuyên cáo phá sản, từng sóng vai cùng Yến thị xưng là bá chủ thương mại, song bây giờ lại lật tàu chết trận, thanh lí tái cơ cấu.

Cư dân mạng dồn dập cảm thán: Lại khắc chết một cái nữa! Ai cũng đừng hòng trốn!

"Quy mô thương mại Hòa Mỹ năm đó không nhỏ hơn nhà họ Lâu, nhưng không tới 5 năm cũng đóng cửa. Từ nhà máy Trúc Thạch đến tập đoàn Lâu thị, Yến thị, rồi đến thương mại Hòa Mỹ hôm nay, thật sự đã chứng minh ai đối đầu với Yến Cẩn Lương cũng sẽ không có kết quả tốt."

"Mệnh cách thực sự quá hung, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết. Nhưng nếu là tôi, tôi cũng sẽ cạnh tranh làm ăn với hắn ta."

"Hiện tại bắt tay với nghĩa địa Hồng Quang còn kịp không? Lúc còn sống không thể trên cơ hắn, nhưng sau khi chết thì tranh thủ làm hàng xóm với Yến Lục thiếu cũng được!"

"Có phải ảo giác của tôi hay không, tin tức về Thiên Sơn thì ngập trời như mọi khi, nhưng Yến Lục thiếu ngoại trừ cái lần bị chụp ảnh ăn cơm với Qủy Vương ngoài Hồng Quang thì không thấy tin tức gì nữa vậy?"

"Đúng đó, ngay cả một lần chụp chính diện cũng không có, tất cả đều là chụp trộm, sao lại kín tiếng đến vậy?"

"Hắn vẫn luôn kín tiếng mà, do giới truyền thông cứ nhất quyết đuổi theo hắn thôi. Cũng không phải không có tin tức gì, hai ngày trước không phải có bức ảnh mới bị quăng lên đó sao? Link dẫn đường [ Yến Cẩn Lương ra vào nhà khu B, đi thăm bạn? Hẹn hò? Hành tung bí ẩn! ]"

"Có mỗi một bức chụp lén bóng lưng lên xe thì tính là gì chứ? Có thể so với bức ảnh chơi tennis chụp ngay gương mặt to chính diện à! Đỉnh của chóp!"

"Bộ ảnh khai mạc sân tennis mới đúng là tuyệt cmn vời! Dù cho qua bảy, tám năm rồi tôi vẫn meo meo lén sưu tầm cho đến giờ! Cởi bỏ âu phục thì còn đâu bá tổng nữa! Rõ ràng là học sinh cấp ba mới vừa trưởng thành mà!"

"Bí ẩn cái rắm, cũng không phải lần đầu tiên hắn đến đó, chỉ là có nhà trong khu B mà thôi, giá nhà cổ kiểu Tây hàng năm đều tăng, người giàu có đều có nhà ở khu B hết, hắn không thể có một cái à?"

Có một bức ảnh được đăng ở cuối bình luận, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng nhìn thấy mặt mũi lão đại trong truyền thuyết của tập đoàn Thiên Sơn.

Người trong ảnh một tay đút túi, một tay cầm vợt tennis, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, giày đen, lười nhác đứng trước cánh phóng viên đến phỏng vấn. Chân dài vai rộng, mày kiếm mắt sao. Nếu như màu đen cũng có ánh sáng thì đó chính là màu sắc bao phủ quanh thân người này. Không biết là do trang phục hay là cách quay chụp, ấn tượng đầu tiên của Chúc Vi Tinh cũng là sự trẻ trung, thực sự trẻ đến bất ngờ. Tính ra vị lão đại này lúc đó cũng phải 27, 28 tuổi, mà người trong hình nhìn thế nào cũng như mới 20 thôi.

Tuy nhiên, vẻ ngoài sáng chói của vị ôn thần này cũng không cản trở khí chất mạnh mẽ và sâu sắc của hắn, ngay cả khi đối mặt với giới truyền thông, đôi mày của hắn cũng cau chặt, tràn đầy hung hăng kiêu ngạo và hống hách, không có ý muốn làm ăn hòa thuận chút nào.

Nhìn gương mặt kia, cậu mơ hồ có chút quen thuộc, nhưng Chúc Vi Tinh tìm lại kí ức liên quan đến hắn trong quá khứ hồi lâu cũng không ra, cực kì mờ nhạt.

Khi Khương Lai đến nơi, chỉ thấy Chúc Vi Tinh nhìn chăm chăm điện thoại mà ngẩn người, gọi hai lần cậu mới ngẩng đầu lên.

Chúc Vi Tinh đi theo Khương Lai về phía trước, đi mười mấy mét thì tiến vào một quán cà phê tên là "Số 77". Vách trúc bao quanh các khóm hoa tươi chi chít, phong cách trang trí quen thuộc khiến Chúc Vi Tinh nhớ đến đài quan sát của quán cà phê lộ thiên trên tầng ba ở quảng trường Thiên Lam, hóa ra chỗ này chính là cửa hàng chính ở Cố Nhân Phường mà Khương Lai đã nhắc tới.

Khương Lai hiển nhiên là khách quen, giống như đã sớm biết cậu sẽ dắt người đến phỏng vấn, bọn cậu vừa vào trong đã được quản lí ra tiếp đón. Thấy Chúc Vi Tinh, vị quản lí này lại giống với nhân viên tiếp tân ở quán bar Ngọ Sơn ngày đó, cho rằng cậu có dáng dấp của khách hàng, không ngờ lại là người đến làm công. Sau khi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, anh dẫn người đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu hỏi cặn kẽ.

Chủ quán cà phê là một người đam mê nhạc cổ điển, trong quán có sân khấu trình diễn, các nhạc công năm trước đã nghỉ việc, nên muốn tuyển thêm người mới. Người quản lí hỏi Chúc Vi Tinh am hiểu nhạc cụ nào.

Chúc Vi Tinh quét mắt qua đó, thấy trên sân khấu có ba bốn loại nhạc cụ bao gồm cả piano và violin.

Cậu nói: "Mấy cái đó."

Quản lí mỉm cười: "Cái nào?"

Chúc Vi Tinh: "Mấy cái trên sân khấu."

Quản lí: "Cái nào trên sân khấu?"



Chúc Vi Tinh vốn định uyển chuyển bày tỏ, giờ chỉ có thể dứt khoát nói thẳng: "Tất cả nhạc cụ trên sân khấu, thêm cả ống sáo nữa."

Nụ cười của vị quản lí hơi khựng lại, "Biểu diễn thử một chút được không?"

"Được."

Thấy Chúc Vi Tinh quyết đoán lên sân khấu, quản lí nhìn Khương Lai như đang nói, điều kiện rất tốt, chỉ là cậu ta có hơi Versailles*.

(*Cung điện Versailles của Pháp: ở đây hiểu theo nghĩa từ lóng của TQ, dùng để mô tả sự khoe khoang khiêm tốn, nhằm chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc tài năng của họ một cách tế nhị.)

Nhưng mười phút sau, quản lí đã đơ mặt nhìn Chúc Vi Tinh bình thản bước xuống sân khấu.

Khương Lai thì lại hưng phấn vỗ tay, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Oa, Vi Tinh! Mới có qua một kì nghỉ đông mà tài nghệ của cậu tiến bộ nhiều dữ vậy, do lần trước chỉ đệm nhạc nên không phát huy được sao?"

Mỗi ngày Chúc Vi Tinh đều nhặt nhạnh lại những kí ức và kĩ năng chơi nhạc cụ đã quên, dù sao trí nhớ cơ bắp của Chúc Tịnh Tịnh cũng không quen với những thứ này. Mặc dù được Khương Lai khen ngợi, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy tốc độ khôi phục của mình còn chậm hơn cậu tưởng, cho nên hôm nay cậu chỉ chọn biểu diễn piano và vilolin để đảm bảo an toàn. May thay khuyết điểm ở một buổi biểu diễn cấp độ này cũng đã thừa sức đáp ứng vị trí công việc bán thời gian ở đây rồi.

Quả nhiên, sau khi quản lí hoàn hồn lại thì hết sức ngạc nhiên, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với Chúc Vi Tinh, nhưng anh vẫn cần xin chỉ thị của ông chủ nên bảo bọn cậu chờ một chút.

Trong lúc chờ đợi, Khương Lai nhiệt tình đề nghị dẫn cậu đi tham quan một vòng quán, Chúc Vi Tinh cũng muốn làm quen với môi trường làm việc nên đồng ý. Hai người cẩn thận đi vòng qua đường mòn tránh các vị khách trong quán.

Nội thất trong quán được trang trí đẹp mắt, bầu không khí yên tĩnh sạch sẽ, có thể thấy ông chủ rất có gu.

"Cậu thấy thế nào?" Khương Lai hỏi, "Cà phê ở đây rất ngon, tay nghề ông chủ rất cao, nghe nói còn đích thân tạo phúc lợi cho nhân viên nữa, cậu ở lại đây có thể thưởng thức rồi."

Chúc Vi Tinh thận trọng: "Hi vọng là vậy, còn chưa chắc được nhận mà."

Khương Lai: "Nhất định là được, nếu không thì ông chủ sẽ giải thích thế nào..."

Chúc Vi Tinh: "Cái gì?"

Khương Lai: "À, ý tôi là, cậu giỏi như vậy mà không nhận, ông chủ làm sao giải thích với tôi đây, tôi chính là khách ruột của quán đó!"

Hai người đến trước một bức tường ảnh, hầu hết là treo ảnh đen trắng, kĩ xảo chụp chuyên nghiệp, phong cách đa dạng, rất có phong cách nghệ thuật.

Chúc Vi Tinh nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp sân khấu, đàn ghi ta, micro, loa, dàn trống, cùng với người trên sân khấu xen lẫn với nhau, ánh đèn lập lòe chớp tắt.

Khương Lai: "Ông chủ quán thời niên thiếu ngông cuồng chơi Rock n' Roll, còn thành lập một ban nhạc nữa, chú ấy là tay trống."

Chúc Vi Tinh nhìn kĩ, quả nhiên trong mấy bức ảnh đều là một tay đánh trống đang đối diện với ống kính, là một chàng trai tuấn tú hàm hậu, trong ảnh áng chừng khoảng hai mươi tuổi.

Khương Lai: "Có điều ban nhạc đã giải tán trong vòng hai năm, hiện tại chú ấy lại đam mê nhạc cổ điển, đúng là khó lường."

Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói: "Nuo Dance Club sao?"

Khương Lai vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao cậu biết!?"

Chúc Vi Tinh chỉ vào một bức ảnh, có một cậu trai đang ôm đàn ghi ta không lộ mặt, sau lưng in một chữ "Nuo" rất nhỏ.

Khương Lai khen: "Cậu tinh mắt thật đó! Chính là họ!"

Chúc Vi Tinh hỏi: "Vậy quán này là do thần tượng của cậu mở ra sao?!"

Khương Lai do dự: "Miễn cưỡng coi như vậy đi, mà cũng không phải, thần tượng của tôi thực ra chỉ có một, không phải tay trống, mà là tay chơi Bass! Kĩ xảo của anh ấy bình thường thôi, nhưng ở trên sân khấu lại cực kì ngầu!"



Thấy cậu cười đến kiêu ngạo đắc ý, Chúc Vi Tinh như bị lây nhiễm, nhịn không được cũng hơi cong khóe miệng.

Bọn họ ở đây phiếm chuyện, đợi đến khi quản lí nhận lệnh của ông chủ quay trở lại. Như Khương Lai đã nói, Chúc Vi Tinh tài sắc vẹn toàn như vậy đương nhiên sẽ được nhận. Có điều khiến Chúc Vi Tinh bất ngờ chính là, bọn họ trả thù lao cực kì cao, so với quán bar Ngọ Sơn lúc trước còn cao hơn gấp mười lần.

Tham khảo giá thị trường trong giới làm thêm chơi đàn trên diễn đàn của trường mà nói, mức lương này cũng không tính là quá cao, nhưng cũng đủ khiến Chúc Vi Tinh cậu được sủng mà sợ.

"Ông chủ của chúng tôi đang ở trên lầu, anh ấy mới vừa nghe cậu đàn, cảm thấy cậu xứng đáng nhận mức giá này."

Thuận theo ánh mắt của quản lí, Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai hàm hậu trong bức ảnh, không, hiện tại phải là một người đàn ông chững chạc thành thục, đang đứng trước tay vịn cầu thang, mỉm cười gật đầu với Chúc Vi Tinh.

Chúc Vi Tinh: "Cảm ơn."

Thừa dịp Chúc Vi Tinh đi kí hợp đồng làm thêm, Khương Lai quay người chạy lên lầu. Hí ha hí hửng đứng trước mặt ông chủ, cười hỏi người đang khuất sau bức tường thủy tinh cách đó mấy bước: "Dì Lan ơi, con làm có tốt không!?"

Hạ Linh Lan vẫn nhìn theo bóng dáng gầy gò đang đi xa, tiếng đàn vừa nghe cứ quanh quẩn trong đầu cô, như thể trùng lặp đan xen với kí ức nào đó trong quá khứ. Mãi đến khi Khương Lai hỏi lại lần nữa, cô mới hoảng thần chớp mắt, như chớp đi ánh nước đọng nơi đáy mắt, cô ngẩng lên xoa đầu Khương Lai đã đến bên cạnh: "Con làm rất tốt."

Khương Lai nói: "Con còn lo sẽ bị Vi Tinh phát hiện, bởi vì cậu ấy thật sự rất thông minh, rất khó bị lừa, lại còn không muốn dễ dàng nhận quà, lần trước lúc cậu ấy ngất xỉu ở buổi khai trương FO, anh Thân muốn bồi thường, Vi Tinh cứ liên tục từ chối, may là lần này cậu ấy không nghi ngờ gì."

Hạ Linh Lan cau mày: "Trương Thân? Bọn họ từng tiếp xúc với nhau rồi sao?"

Khương Lai gật đầu, cẩn thận kể lại khoảng thời gian Chúc Vi Tinh nằm viện vì sự kiện đó.

Hạ Linh Lan suy tư.

"Chị họ, cậu nhóc này là ai vậy? Đình Chi có họ hàng gì với cậu ấy sao?" Ông chủ mặt tròn nhìn ra sự quan tâm của Hạ Linh Lan, bèn hỏi.

Hạ Linh Lan chỉ nói: "Coi như vậy đi."

Ông chủ: "Nếu thế thì em nhất định sẽ quan tâm."

********

Gác lại việc buôn bán ở quầy sữa, Chúc Vi Tinh liền đi làm thêm, nhận được phản hồi rất lớn vào ngày đầu tiên đi làm ở Số 77. Cậu chơi bản (Hình ảnh phản chiếu trong nước) của Debussy, khúc này có độ khó chuyên nghiệp cao, cực kì lộng lẫy và đẹp đẽ. Tiếng đàn được hỗ trợ bởi các kĩ năng tuyệt đỉnh vang lên liên tục, như một bức màn nước lấp lánh trong trẻo được dựng lên xung quanh Chúc Vi Tinh, phản chiếu màu trắng trong của chiếc áo sơ mi, óng ánh các sắc độ khác nhau, sáng tối chập chờn, chói mắt đến mức hư ảo.

Khách hàng trong quán ngay cả khi uống nước cũng không dám cúi đầu, xung quanh sân khấu rất khó tìm thấy chỗ trống.

Có người khi rời đi còn không nhịn được đặt một nhành hoa mộc lan lên nắp đàn, Chúc Vi Tinh đang chơi đàn không kịp từ chối, mỗi ngày sau khi kết thúc, cậu với cây đàn của mình gần như bị phủ đầy mộc lan trắng, xung quanh toàn là hoa với hoa.

Tình huống tương tự cũng xuất hiện khi cậu kéo violin và chơi đàn hạc, rất nhiều người không hẳn là hiểu về âm nhạc, nhưng người đẹp và tiếng đàn hay thì vẫn có thể nhận biết được, nếu không phải trong quán không cho phép quay chụp, e là Chúc Vi Tinh có thể khiến số 77 trở thành nơi nổi tiếng thứ hai sau Nguyệt Quang Viên ở Cố Nhân Phường rồi.

Thỉnh thoảng cậu sẽ cảm thấy mình thực sự có mệnh vất vả, có lẽ cuộc sống trải qua không phong phú sẽ khiến cậu có cảm giác như chịu tội, hoặc có lẽ, chỉ có bận rộn mới có thể làm cho suy nghĩ của cậu bảo trì vận hành ở tốc độ cao, không đến mức vì một vài chuyện hay một vài người nào đó mà mất đi bình tĩnh.

Thế là một ngày của Chúc Vi Tinh được sắp xếp như sau: Có tiết học, không có giờ làm thêm, thời gian còn lại sẽ dùng để luyện tập nhạc cụ, cậu sẽ đến phòng làm việc ngoài trường học của thầy Tuyên. Điều kiện ở đó tốt hơn cậu nghĩ, được trang bị đầy đủ thiết bị, có phòng đàn độc lập, hết sức yên tĩnh và riêng tư. Quan trọng hơn là, ở đó có phòng ăn có cả phòng tập thể dục, Chúc Vi Tinh không cần đến viện Thể thao U bị gió thổi mệt người nữa.

Khương Dực cũng nói được làm được, từ ngày đó trở đi cũng không chủ động đi tìm Chúc Vi Tinh, thậm chí cũng không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Đi học, đi làm, luyện tập hay giải trí, rõ ràng người đã từng xoay quanh cậu khắp nơi, quay đầu là thấy ngay, nhưng hiện tại chỉ cần Chúc Vi Tinh không đến tiệm sửa xe, không mở cửa sổ, là có thể cắt đứt liên lạc với người nọ.

Chúc Vi Tinh đã bắt đầu có vòng giao tiếp mới, sau khi làm thêm xong cậu sẽ hẹn Khương Lai đến phòng thiết bị, đến thư viện, cũng sẽ cùng Lục Tiểu Ái thảo luận về vấn đề học tập, thậm chí là Lương Vĩnh Phú, Lương Vĩnh Lệ, gặp nhau ở hành lang đều có thể gật đầu chào hỏi, trò chuyện đầy thiện chí.

Có Khương Dực hay không, cuộc sống của Chúc Vi Tinh dường như cũng không thay đổi gì.

Nhưng điều này vẫn không khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, mà trái lại, mỗi khi nghĩ đến có lẽ từ nay sẽ dần dần trở nên xa cách với hắn như người xa lạ, sẽ khiến Chúc Vi Tinh mơ hồ sinh ra lo lắng bất an, dường như còn có chút sợ hãi.

Nhưng khiến Chúc Vi Tinh sợ hãi hơn chính là, kì hạn mười ngày chỉ còn lại có hai ngày.

- ----------------------------

/137

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status