Chúc Vi Tinh ngã từ trên lầu xuống.
Tầng thứ năm.
Không chết.
Khi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện Trung ương thành phố U, cậu đã tắt thở, nhưng nhờ tài y thuật siêu phàm của bác sĩ trưởng, nên cậu đã đến tận Quỷ Môn quan rồi mà còn được kéo trở lại.
Sau hơn mười giờ phẫu thuật cộng thêm hôn mê một tuần trong ICU, Chúc Vi Tinh rốt cục tỉnh dậy. Nói về thương thế thì, sau ót cậu bị thủng một cái lỗ, nhưng may mắn không bị hủy dung hay tàn phế.
Chỉ là...cậu đã quên hết tất cả.
Đúng vậy, cốt truyện giống như tình tiết phim truyền hình máu chó - Chúc Vi Tinh bị mất trí nhớ.
...
Trong căn phòng phổ thông bốn người, bác sĩ đến kiểm tra phòng.
Trên giường bệnh, trong khi Chúc Vi Tinh nghe bác sĩ hỏi thăm, bụng cậu đau quặn lên, đầu choáng váng, trên mặt tận lực kiềm chế, thế nhưng thân thể lại run rẩy không ngừng được, tiết trời mới tháng tám mà đã toát mồ hôi lạnh cả người.
"... Đêm qua không ngủ ngon phải không? Lại gặp ác mộng sao?" Bác sĩ Chủ nhiệm cẩn thận tìm hiểu tình trạng của bệnh nhân.
Chúc Vi Tinh nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn như muốn nuốt chửng lấy cậu. Mở mắt ra, xua đi bóng chồng kì quái, cậu thấp giọng đáp một tiếng.
Vị Chủ nhiệm lại hỏi: "Thế cậu có nhớ được chút gì không? Những chi tiết vụn vặt, hay mảnh vỡ thoáng hiện gì đó?"
Chúc Vi Tinh lắc đầu, bấy giờ trong đầu cậu như có cái phễu, chỉ hút vào chứ không có ra.
"Biên bản giám định cho thấy chức năng cơ thể đang hồi phục, còn những phản ứng tiêu cực đều là di chứng của chấn động não. Sau một thời gian ngắn hẳn sẽ thuyên giảm. Cứ tiếp tục quan sát, đừng lo lắng. Còn về vấn đề trí nhớ... do kết cấu não phức tạp và có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng, chúng tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác được. Gần như mọi thứ đều phụ thuộc vào thời gian và bản thân bệnh nhân."
Thấy tình hình của cậu, Chủ nhiệm muốn kê một số loại thuốc tốt để giảm bớt các triệu chứng của Chúc Vi Tinh, Phó Chủ nhiệm phía sau lại nhỏ giọng: "Khách sạn Cao Lãng đã thanh toán một phần viện phí cho cậu ấy, nhưng các chi phí sau đó thì không được bổ sung." Ngụ ý là hiện tại dùng thuốc tốt sẽ không được phù hợp lắm.
Chủ nhiệm nhìn về phía Chúc Vi Tinh, thấy người kia mờ mịt chớp mắt, tựa hồ nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
Phó Chủ nhiệm trực tiếp giải thích với người trên giường: "Khách sạn là nơi xảy ra sự cố - chính là nơi cậu ngã lần này. Cảnh sát điều tra nói rằng khách sạn có trách nhiệm nhất định, nhưng không phải là bên chịu trách nhiệm chính. Họ đã trả chi phí cấp cứu và nhập viện, còn phí nằm viện lại là bệnh viện tạm ứng. Chúng tôi khuyên cậu trước tiên nên đợi tình trạng của mình ổn định để cảnh sát đến và lập biên bản, nhưng dựa trên tình trạng trí nhớ hiện tại thế này của cậu, có vẻ như họ cũng không thể hỏi ra được kết quả gì. Chúng tôi cũng đã liên lạc với gia đình và nhà trường của cậu, phía gia đình thì không liên lạc được, còn trường học lại đang trong kỳ nghỉ hè, với cả muốn hồi phục cũng phải qua một đoạn thời gian nữa..."
Nói chuyện được nửa đường thì bị Chủ nhiệm cắt ngang, ông nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu trai kia, thở dài: "Thuốc an thần vẫn là nên tiếp tục dùng, nếu không sẽ nghiêm trọng đến mức không thể ăn uống hay chìm vào giấc ngủ, thế thì hồi phục làm sao được, chờ khi khác tốt lên một chút lại nói tiếp đi."
Đợi đến khi bác sĩ đi khỏi, dì ở giường bên cạnh lặng lẽ nhìn cậu trai trẻ cứ không ngừng run rẩy, dì múc một ít cháo trắng từ trong chiếc nồi nhỏ của mình rồi bưng lên.
"Uống một chút đi này, ngọt lắm."
Chúc Vi Tinh hoa mắt đến mức khó nhìn thấy được thứ gì, phải một lúc sau mới nhìn rõ đồ vật cùng nét quan tâm hiển hiện trên mặt người kia.
Chỉ là lòng tốt của dì lại bị Chúc Vi Tinh lắc đầu từ chối.
"Không cần, cảm ơn..."
Đại khái là đang mang bệnh trong người, giọng nói của cậu nhẹ mỏng, ngữ khí giống như một cậu bé hãy còn chưa đổi giọng, nhưng từ thẻ bệnh án trên đầu giường, có thể thấy rõ cậu đã mười chín tuổi rồi.
Người dì cau mày: "Bác sĩ đã nói cháu phải ăn nhiều hơn mới khỏe lại được, thêm nữa không có ai đến xem..." Dì ấy muốn nói rằng cậu không có ai đến thăm và chăm sóc, một thân một mình như thế có thể tự phục hồi được không? Nhưng cuối cùng dì cũng không lắm miệng.
Đứa nhỏ này bị thương nặng như vậy, lại ở lâu trong bệnh viện, cho dù không phải là người địa phương, lẽ ra mấy ngày nay cha mẹ và người thân của nó cũng phải đi tàu hỏa đến rồi, nhưng hiện tại đến cả cái bóng cũng không thấy. Nhìn bộ dáng gầy gò đáng thương, không ai kề cận chăm sóc này, chứng tỏ trong nhà phải vô tâm đến mức nào chứ. Còn có bạn học này kia, cũng chẳng thấy tăm hơi, rõ ràng trước đó cảnh sát đã giúp liên hệ cả rồi.
Bác gái đã có lòng nghi vấn như vậy, Chúc Vi Tinh làm sao có thể không có?
Trước khi mở mắt, cậu cảm thấy dường như mình đã ở trong lòng đất cả trăm năm, bị chôn vùi trong bóng tối sâu thẳm vô cùng vô tận, một mình chạy loạn rồi giãy giụa, rốt cục cũng gian nan thoát khỏi sự trói buộc của cái chết, giành được cuộc sống tự do, nhưng khi mở mắt ra, thế giới đối với cậu vẫn là mờ mịt trống rỗng như vậy.
Cậu đã cố gắng nhớ lại, rằng mình là ai, rằng sinh hoạt trong quá khứ là như nào, rằng cớ sự dẫn đến vụ tai nạn này ra làm sao và những kí ức vụn vỡ khác nữa, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Chỉ cần cậu tự hỏi một chút, đầu óc lập tức choáng váng quay cuồng, chẳng nhìn rõ được thứ gì, chóng mặt buồn nôn, đêm đến không thể vào giấc, tinh thần vô cùng sa sút.
Chúc Vi Tinh không thể không tạm dừng mạch suy nghĩ.
Mang theo vỏn vẹn một cái tên, cậu chìm vào giấc ngủ nông và yếu ớt.
...
Giường bệnh của Chúc Vi Tinh ở cạnh cửa sổ, ước chừng hai tuần, cậu đã có thể loay xoay trên giường mà nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đây là bệnh viện trung tâm của thành phố U, điều kiện rất tốt, bệnh nhân ra vào cổng viện nhiều vô kể, cha mẹ quan tâm, người yêu lo lắng, bạn bè an ủi, chẳng có mấy ai đến bệnh viện một mình cả. Không giống như Chúc Vi Tinh, ngồi cũng ngồi không vững, đã lâu như vậy rồi, vẫn chỉ có một mình.
Nhưng dường như cậu cũng không mấy để ý, hết ngắm nhìn người ra người vào trước cổng rồi lại đến hoa cỏ trong bệnh viện.
Cậu ở tầng sáu, nhìn xuống dưới là từng mảng xanh lớn của cây cỏ. Hai ngày qua, rất nhiều công nhân đang cấy hoa và cây mới dưới cái nắng gay gắt, đem từng cây cao cỡ nửa người đặt vào hốc lớn, lấp đất tưới tiêu. Có một số đã nở hoa, mỗi đóa hoa to nhỏ cỡ nắm tay, treo ngược như những chiếc chuông trắng điểm trên những thân cây thô, cũng chừng mấy chục đóa, tụ lại cùng nhau trông thật bắt mắt, mỗi khi gió phảng phất thổi qua, dường như có thể nghe thấy tiếng chuông đinh linh linh thanh thúy reo vang.
Phó Chủ nhiệm trẻ tuổi lại đến kiểm tra phòng, Chúc Vi Tinh hỏi anh ta: "Đây là loại hoa gì thế?"
Cậu rất ít nói, từ khi tỉnh lại đến nay cũng không mở miệng được mấy lần, không phải đang ngủ thì cũng là ôm bụng co quắp nằm một góc, bác sĩ nghe cậu chủ động bắt chuyện, nghiên cứu một lúc ngoài cửa sổ rồi nói: "Nó có vẻ là một loại cây bụi, có tên là Lan tục đoạn đuôi phượng."
Lan đuôi phượng...
Chúc Vi Tinh gặm nhấm cái tên này.
"Đang giữa hè làm sao lại dời cây thế này?" Bác sĩ cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng vậy đó, anh có nhớ không bác sĩ Hồ? Tầng dưới này vốn là một mảnh hoa hướng dương, những mùa hoa trước nở rất đẹp. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mấy ngày trước, bệnh viện có người đến dời hết chúng đi và thay vào loại cây này đây." Cô y tá nhỏ đi bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc.
Hai người ngẫu nhiên tán gẫu vài câu, cô y tá lại khéo léo nhắc đến viện phí lần nữa, tuy rằng bọn họ cũng biết thúc giục cậu trai bị mất trí nhớ này đều sẽ không có kết quả gì, nhưng còn có thể tìm ai đây? Cảnh sát bên kia cũng chỉ ứng phó cho có, còn tin tức hữu ích lại chẳng thấy đâu.
Chúc Vi Tinh gật đầu, đôi môi tái nhợt mở ra khép lại biểu thị sẽ tìm cách xoay sở, lời nói chân thành lại thêm một chút xấu hổ, khiến cô y tá nhỏ ngược lại không đành lòng, cũng không thể lại mở miệng bức người.
Chờ mọi người đi rồi, Chúc Vi Tinh cầm lấy khăn tắm, chậm rãi chống đỡ xuống giường.
Dì ở giường bên cạnh vội vàng ngăn cậu không được động đậy lung tung, định đi tới giúp đỡ nhưng Chúc Vi Tinh lắc đầu từ chối, một mình lấy tốc độ như rùa bò mà vịn tường đi về phía trước.
"Ây, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào bướng bỉnh như vậy..." Dì ở phía sau bất đắc dĩ nói.
Chẳng qua cũng chỉ có mấy bước chân, vậy mà Chúc Vi Tinh phải tốn năm phút đồng hồ để mà đi đến được toilet trong phòng. Cố chống đỡ cơn choáng váng, ù tai cùng buồn nôn, cậu dựa vào bồn rửa tay thở hổn hển một lúc mới ngẩng đầu lên.
Trong gương là một cậu trai ốm yếu, không cao lắm nhưng rất gầy, không biết là do vóc người bẩm sinh hay ăn uống không được tốt. Tóc bị cạo sạch, qua hai tuần cũng chỉ mới bao phủ một lớp xanh lởm chởm trên da đầu, ngay cả khi được quấn bằng băng vải thật dày, cũng có thể nhìn ra được hộp sọ tròn bất thường.
Đầu thì tròn, nhưng cằm lại rất nhọn, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xám và sưng lên, nhưng trên khuôn mặt là đường nét tinh xảo, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, tách lẻ đã xinh đẹp, hợp lại cùng nhau lại càng xinh đẹp hơn, là kiểu nét đẹp thiên về nữ tính.
Chúc Vi Tinh loạng choạng về phía trước một chút, nhìn khuôn mặt phóng đại ở trước mắt, có thể trông thấy rõ cặp lông mày dài và nhướng lên của mình. Trên lông mày đã được tỉa qua, hai tai xỏ khuyên, một cái bốn lỗ, một cái chín lỗ, tổng cộng là mười ba lỗ khuyên.
Đó là khuôn mặt của chính cậu, nhưng Chúc Vi Tinh lại cảm thấy rất xa lạ, mỗi lần nhìn thấy cảm giác càng thêm nặng nề.
Cậu nhìn chằm chằm vào gương và tự hỏi lần nữa: Đây là ai? Đây là tôi sao? Tôi là ai?
Chẳng bao lâu, những cảm xúc vô nghĩa này được dập tắt, thở hắt ra, Chúc Vi Tinh vốc nước rửa mặt, cởi quần áo và lau người. Mấy ngày nay của cậu chính là như vậy, run rẩy và lảo đảo, cũng may hiện giờ đang là giữa hè, một chút nước lạnh liền đảm bảo sạch sẽ.
Thân hình mảnh mai nhợt nhạt để trần, Chúc Vi Tinh quay người lại sau khi lau xong đằng trước, ngước mắt lên, tầm mắt rơi xuống, cậu nhìn thấy một bông hoa trên xương bướm nhô lên bên trái, một bông hoa râm bụt đỏ tươi.
Màu sắc rực rỡ tạo cảm giác kiều diễm tinh tế nổi bật trên làn da trắng ngần gần như trong suốt của Chúc Vi Tinh, nó đối diện trực tiếp với vị trí trái tim phía trước, vươn ra những cành cây mỏng manh, như thể đi xuyên qua lồng ngực để bắt lấy thứ đang đập loạn bên trong.
Mang thứ như thế này trên người, cùng với vẻ ngoài vốn không có bao nhiêu khí khái đàn ông, Chúc Vi Tinh nhìn cậu trai không thể chối cãi trong gương, cau mày tỏ vẻ không thích chút nào...
- --
*Chú thích:
1. Hoa Lan tục đoạn đuôi phượng:
2. Hoa râm bụt hay dâm bụt đều như nhau. Người Trung Quốc còn gọi loại hoa dâm bụt đỏ là cây Phật tang, dịch ra là dâu bụt, không chừng đọc trại thành dâm bụt/râm bụt cũng nên.
Tầng thứ năm.
Không chết.
Khi được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện Trung ương thành phố U, cậu đã tắt thở, nhưng nhờ tài y thuật siêu phàm của bác sĩ trưởng, nên cậu đã đến tận Quỷ Môn quan rồi mà còn được kéo trở lại.
Sau hơn mười giờ phẫu thuật cộng thêm hôn mê một tuần trong ICU, Chúc Vi Tinh rốt cục tỉnh dậy. Nói về thương thế thì, sau ót cậu bị thủng một cái lỗ, nhưng may mắn không bị hủy dung hay tàn phế.
Chỉ là...cậu đã quên hết tất cả.
Đúng vậy, cốt truyện giống như tình tiết phim truyền hình máu chó - Chúc Vi Tinh bị mất trí nhớ.
...
Trong căn phòng phổ thông bốn người, bác sĩ đến kiểm tra phòng.
Trên giường bệnh, trong khi Chúc Vi Tinh nghe bác sĩ hỏi thăm, bụng cậu đau quặn lên, đầu choáng váng, trên mặt tận lực kiềm chế, thế nhưng thân thể lại run rẩy không ngừng được, tiết trời mới tháng tám mà đã toát mồ hôi lạnh cả người.
"... Đêm qua không ngủ ngon phải không? Lại gặp ác mộng sao?" Bác sĩ Chủ nhiệm cẩn thận tìm hiểu tình trạng của bệnh nhân.
Chúc Vi Tinh nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn như muốn nuốt chửng lấy cậu. Mở mắt ra, xua đi bóng chồng kì quái, cậu thấp giọng đáp một tiếng.
Vị Chủ nhiệm lại hỏi: "Thế cậu có nhớ được chút gì không? Những chi tiết vụn vặt, hay mảnh vỡ thoáng hiện gì đó?"
Chúc Vi Tinh lắc đầu, bấy giờ trong đầu cậu như có cái phễu, chỉ hút vào chứ không có ra.
"Biên bản giám định cho thấy chức năng cơ thể đang hồi phục, còn những phản ứng tiêu cực đều là di chứng của chấn động não. Sau một thời gian ngắn hẳn sẽ thuyên giảm. Cứ tiếp tục quan sát, đừng lo lắng. Còn về vấn đề trí nhớ... do kết cấu não phức tạp và có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng, chúng tôi cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác được. Gần như mọi thứ đều phụ thuộc vào thời gian và bản thân bệnh nhân."
Thấy tình hình của cậu, Chủ nhiệm muốn kê một số loại thuốc tốt để giảm bớt các triệu chứng của Chúc Vi Tinh, Phó Chủ nhiệm phía sau lại nhỏ giọng: "Khách sạn Cao Lãng đã thanh toán một phần viện phí cho cậu ấy, nhưng các chi phí sau đó thì không được bổ sung." Ngụ ý là hiện tại dùng thuốc tốt sẽ không được phù hợp lắm.
Chủ nhiệm nhìn về phía Chúc Vi Tinh, thấy người kia mờ mịt chớp mắt, tựa hồ nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
Phó Chủ nhiệm trực tiếp giải thích với người trên giường: "Khách sạn là nơi xảy ra sự cố - chính là nơi cậu ngã lần này. Cảnh sát điều tra nói rằng khách sạn có trách nhiệm nhất định, nhưng không phải là bên chịu trách nhiệm chính. Họ đã trả chi phí cấp cứu và nhập viện, còn phí nằm viện lại là bệnh viện tạm ứng. Chúng tôi khuyên cậu trước tiên nên đợi tình trạng của mình ổn định để cảnh sát đến và lập biên bản, nhưng dựa trên tình trạng trí nhớ hiện tại thế này của cậu, có vẻ như họ cũng không thể hỏi ra được kết quả gì. Chúng tôi cũng đã liên lạc với gia đình và nhà trường của cậu, phía gia đình thì không liên lạc được, còn trường học lại đang trong kỳ nghỉ hè, với cả muốn hồi phục cũng phải qua một đoạn thời gian nữa..."
Nói chuyện được nửa đường thì bị Chủ nhiệm cắt ngang, ông nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu trai kia, thở dài: "Thuốc an thần vẫn là nên tiếp tục dùng, nếu không sẽ nghiêm trọng đến mức không thể ăn uống hay chìm vào giấc ngủ, thế thì hồi phục làm sao được, chờ khi khác tốt lên một chút lại nói tiếp đi."
Đợi đến khi bác sĩ đi khỏi, dì ở giường bên cạnh lặng lẽ nhìn cậu trai trẻ cứ không ngừng run rẩy, dì múc một ít cháo trắng từ trong chiếc nồi nhỏ của mình rồi bưng lên.
"Uống một chút đi này, ngọt lắm."
Chúc Vi Tinh hoa mắt đến mức khó nhìn thấy được thứ gì, phải một lúc sau mới nhìn rõ đồ vật cùng nét quan tâm hiển hiện trên mặt người kia.
Chỉ là lòng tốt của dì lại bị Chúc Vi Tinh lắc đầu từ chối.
"Không cần, cảm ơn..."
Đại khái là đang mang bệnh trong người, giọng nói của cậu nhẹ mỏng, ngữ khí giống như một cậu bé hãy còn chưa đổi giọng, nhưng từ thẻ bệnh án trên đầu giường, có thể thấy rõ cậu đã mười chín tuổi rồi.
Người dì cau mày: "Bác sĩ đã nói cháu phải ăn nhiều hơn mới khỏe lại được, thêm nữa không có ai đến xem..." Dì ấy muốn nói rằng cậu không có ai đến thăm và chăm sóc, một thân một mình như thế có thể tự phục hồi được không? Nhưng cuối cùng dì cũng không lắm miệng.
Đứa nhỏ này bị thương nặng như vậy, lại ở lâu trong bệnh viện, cho dù không phải là người địa phương, lẽ ra mấy ngày nay cha mẹ và người thân của nó cũng phải đi tàu hỏa đến rồi, nhưng hiện tại đến cả cái bóng cũng không thấy. Nhìn bộ dáng gầy gò đáng thương, không ai kề cận chăm sóc này, chứng tỏ trong nhà phải vô tâm đến mức nào chứ. Còn có bạn học này kia, cũng chẳng thấy tăm hơi, rõ ràng trước đó cảnh sát đã giúp liên hệ cả rồi.
Bác gái đã có lòng nghi vấn như vậy, Chúc Vi Tinh làm sao có thể không có?
Trước khi mở mắt, cậu cảm thấy dường như mình đã ở trong lòng đất cả trăm năm, bị chôn vùi trong bóng tối sâu thẳm vô cùng vô tận, một mình chạy loạn rồi giãy giụa, rốt cục cũng gian nan thoát khỏi sự trói buộc của cái chết, giành được cuộc sống tự do, nhưng khi mở mắt ra, thế giới đối với cậu vẫn là mờ mịt trống rỗng như vậy.
Cậu đã cố gắng nhớ lại, rằng mình là ai, rằng sinh hoạt trong quá khứ là như nào, rằng cớ sự dẫn đến vụ tai nạn này ra làm sao và những kí ức vụn vỡ khác nữa, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Chỉ cần cậu tự hỏi một chút, đầu óc lập tức choáng váng quay cuồng, chẳng nhìn rõ được thứ gì, chóng mặt buồn nôn, đêm đến không thể vào giấc, tinh thần vô cùng sa sút.
Chúc Vi Tinh không thể không tạm dừng mạch suy nghĩ.
Mang theo vỏn vẹn một cái tên, cậu chìm vào giấc ngủ nông và yếu ớt.
...
Giường bệnh của Chúc Vi Tinh ở cạnh cửa sổ, ước chừng hai tuần, cậu đã có thể loay xoay trên giường mà nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đây là bệnh viện trung tâm của thành phố U, điều kiện rất tốt, bệnh nhân ra vào cổng viện nhiều vô kể, cha mẹ quan tâm, người yêu lo lắng, bạn bè an ủi, chẳng có mấy ai đến bệnh viện một mình cả. Không giống như Chúc Vi Tinh, ngồi cũng ngồi không vững, đã lâu như vậy rồi, vẫn chỉ có một mình.
Nhưng dường như cậu cũng không mấy để ý, hết ngắm nhìn người ra người vào trước cổng rồi lại đến hoa cỏ trong bệnh viện.
Cậu ở tầng sáu, nhìn xuống dưới là từng mảng xanh lớn của cây cỏ. Hai ngày qua, rất nhiều công nhân đang cấy hoa và cây mới dưới cái nắng gay gắt, đem từng cây cao cỡ nửa người đặt vào hốc lớn, lấp đất tưới tiêu. Có một số đã nở hoa, mỗi đóa hoa to nhỏ cỡ nắm tay, treo ngược như những chiếc chuông trắng điểm trên những thân cây thô, cũng chừng mấy chục đóa, tụ lại cùng nhau trông thật bắt mắt, mỗi khi gió phảng phất thổi qua, dường như có thể nghe thấy tiếng chuông đinh linh linh thanh thúy reo vang.
Phó Chủ nhiệm trẻ tuổi lại đến kiểm tra phòng, Chúc Vi Tinh hỏi anh ta: "Đây là loại hoa gì thế?"
Cậu rất ít nói, từ khi tỉnh lại đến nay cũng không mở miệng được mấy lần, không phải đang ngủ thì cũng là ôm bụng co quắp nằm một góc, bác sĩ nghe cậu chủ động bắt chuyện, nghiên cứu một lúc ngoài cửa sổ rồi nói: "Nó có vẻ là một loại cây bụi, có tên là Lan tục đoạn đuôi phượng."
Lan đuôi phượng...
Chúc Vi Tinh gặm nhấm cái tên này.
"Đang giữa hè làm sao lại dời cây thế này?" Bác sĩ cảm thấy kỳ lạ.
"Đúng vậy đó, anh có nhớ không bác sĩ Hồ? Tầng dưới này vốn là một mảnh hoa hướng dương, những mùa hoa trước nở rất đẹp. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mấy ngày trước, bệnh viện có người đến dời hết chúng đi và thay vào loại cây này đây." Cô y tá nhỏ đi bên cạnh cũng không khỏi thắc mắc.
Hai người ngẫu nhiên tán gẫu vài câu, cô y tá lại khéo léo nhắc đến viện phí lần nữa, tuy rằng bọn họ cũng biết thúc giục cậu trai bị mất trí nhớ này đều sẽ không có kết quả gì, nhưng còn có thể tìm ai đây? Cảnh sát bên kia cũng chỉ ứng phó cho có, còn tin tức hữu ích lại chẳng thấy đâu.
Chúc Vi Tinh gật đầu, đôi môi tái nhợt mở ra khép lại biểu thị sẽ tìm cách xoay sở, lời nói chân thành lại thêm một chút xấu hổ, khiến cô y tá nhỏ ngược lại không đành lòng, cũng không thể lại mở miệng bức người.
Chờ mọi người đi rồi, Chúc Vi Tinh cầm lấy khăn tắm, chậm rãi chống đỡ xuống giường.
Dì ở giường bên cạnh vội vàng ngăn cậu không được động đậy lung tung, định đi tới giúp đỡ nhưng Chúc Vi Tinh lắc đầu từ chối, một mình lấy tốc độ như rùa bò mà vịn tường đi về phía trước.
"Ây, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào bướng bỉnh như vậy..." Dì ở phía sau bất đắc dĩ nói.
Chẳng qua cũng chỉ có mấy bước chân, vậy mà Chúc Vi Tinh phải tốn năm phút đồng hồ để mà đi đến được toilet trong phòng. Cố chống đỡ cơn choáng váng, ù tai cùng buồn nôn, cậu dựa vào bồn rửa tay thở hổn hển một lúc mới ngẩng đầu lên.
Trong gương là một cậu trai ốm yếu, không cao lắm nhưng rất gầy, không biết là do vóc người bẩm sinh hay ăn uống không được tốt. Tóc bị cạo sạch, qua hai tuần cũng chỉ mới bao phủ một lớp xanh lởm chởm trên da đầu, ngay cả khi được quấn bằng băng vải thật dày, cũng có thể nhìn ra được hộp sọ tròn bất thường.
Đầu thì tròn, nhưng cằm lại rất nhọn, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xám và sưng lên, nhưng trên khuôn mặt là đường nét tinh xảo, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, tách lẻ đã xinh đẹp, hợp lại cùng nhau lại càng xinh đẹp hơn, là kiểu nét đẹp thiên về nữ tính.
Chúc Vi Tinh loạng choạng về phía trước một chút, nhìn khuôn mặt phóng đại ở trước mắt, có thể trông thấy rõ cặp lông mày dài và nhướng lên của mình. Trên lông mày đã được tỉa qua, hai tai xỏ khuyên, một cái bốn lỗ, một cái chín lỗ, tổng cộng là mười ba lỗ khuyên.
Đó là khuôn mặt của chính cậu, nhưng Chúc Vi Tinh lại cảm thấy rất xa lạ, mỗi lần nhìn thấy cảm giác càng thêm nặng nề.
Cậu nhìn chằm chằm vào gương và tự hỏi lần nữa: Đây là ai? Đây là tôi sao? Tôi là ai?
Chẳng bao lâu, những cảm xúc vô nghĩa này được dập tắt, thở hắt ra, Chúc Vi Tinh vốc nước rửa mặt, cởi quần áo và lau người. Mấy ngày nay của cậu chính là như vậy, run rẩy và lảo đảo, cũng may hiện giờ đang là giữa hè, một chút nước lạnh liền đảm bảo sạch sẽ.
Thân hình mảnh mai nhợt nhạt để trần, Chúc Vi Tinh quay người lại sau khi lau xong đằng trước, ngước mắt lên, tầm mắt rơi xuống, cậu nhìn thấy một bông hoa trên xương bướm nhô lên bên trái, một bông hoa râm bụt đỏ tươi.
Màu sắc rực rỡ tạo cảm giác kiều diễm tinh tế nổi bật trên làn da trắng ngần gần như trong suốt của Chúc Vi Tinh, nó đối diện trực tiếp với vị trí trái tim phía trước, vươn ra những cành cây mỏng manh, như thể đi xuyên qua lồng ngực để bắt lấy thứ đang đập loạn bên trong.
Mang thứ như thế này trên người, cùng với vẻ ngoài vốn không có bao nhiêu khí khái đàn ông, Chúc Vi Tinh nhìn cậu trai không thể chối cãi trong gương, cau mày tỏ vẻ không thích chút nào...
- --
*Chú thích:
1. Hoa Lan tục đoạn đuôi phượng:
2. Hoa râm bụt hay dâm bụt đều như nhau. Người Trung Quốc còn gọi loại hoa dâm bụt đỏ là cây Phật tang, dịch ra là dâu bụt, không chừng đọc trại thành dâm bụt/râm bụt cũng nên.
/137
|