Dìu Tử Thanh vào trong sương phòng mình, Đoạn phu nhân cẩn thận đóng cửa phòng lại. Không đợi Tử Thanh mở miệng, Đoạn phu nhân đã đặt tay lên môi nàng: “Con đừng nói gì cả, chốc lát nữa Đỗ y quan sẽ trị thương cho con, hắn là người của ta, con để cho hắn bắt mạch, hắn sẽ không đem chuyện con là thân nữ nhi nói thật ra ngoài.”
Tử Thanh cả kinh: “Sao bà lại biết ta là….”
Đoạn phu nhân hai mắt rưng rưng nhìn Tử Thanh thật sâu: “Là nữ nhi của mình, như thế nào lại nhận sai được?”
“Không đúng, ta không có khả năng là nữ nhi của bà, ta không thuộc về Đại Đường này, ta kỳ thật đến từ thời hiện đại…” Tử Thanh vội vàng lắc đầu: “Ta là một cô nhi, phụ mẫu ta hẳn là ở thế kỷ hai mươi mốt mới đúng, không phải là ở Đại Đường.”
Nước mắt rớt rơi, Đoạn phu nhân xoa lên cái bớt trên cánh tay trái của Tử Thanh: “Hài tử đáng thương, nhất định là bị kinh sợ nên mới nói mê sảng nhiều như vậy. Con có cái bớt này, vậy thì chính là hài tử của ta, ta sẽ không nhận sai, tuyệt đối không nhận lầm đâu!”
“Không phải, ta thật sự không phải!” Tử Thanh khẩn trương, phải nói thế nào thì vị phu nhân này mới hiểu được đây?
“Về thân thế của con, về sau ta sẽ nói cho con chi tiết, hiện tại quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng điều trị thương thế.” Đứng đậy, lo lắng đến dậm chân: “Đỗ y quan này sao lại đến chậm như vậy?”
“Phu nhân đừng vội, không phải ta đến rồi sao?” Một thanh âm vang lên ngoài cửa, Đoạn phu nhân mừng rỡ mở cửa, đón một vị y quan sắc mặt trắng nõn mặt thanh y vào.
Nhìn hắn khoảng tầm bốn mươi tuổi, mặt lại không có râu, mở miệng thì nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, làm cho Tử Thanh hoài nghi chẳng lẽ đây lại là một ngươi nữ phẫn nam trang?
“Ngươi mau giúp nữ nhi của ta xử lý vết thương, ta đi quấn lấy An Lộc Sơn, không cho hắn tiến vào. Nhớ rõ, tuy nàng là thân nữ nhi nhưng giờ phút này có thân phận là An Khánh Ân, đừng để lộ chân tướng!” Nói xong, Đoạn phu nhân lại liếc nhìn Tử Thanh thật sâu, mở cửa đi ra ngoài.
“Nữ nhi?” Đỗ y quan kinh ngạc đóng cửa lại, thấy cái bớt hình đầu sói trên cánh tay trái của Tử Thanh, nhất thời giật mình: “Người còn sống, ha ha, cuối cùng lão thiên cũng không bạc đãi công chúa!”
“Công chúa?” Tử Thanh lại không hiểu ra sao.
“Chuyện về công chúa sau này sẽ nói hết cho người, hiện tại để lão nô giúp người trị thương trước đã, còn thỉnh công tử ngài cởi y phục, ta bôi thuốc sẽ tốt hơn.”
“Ngươi đừng lại đây! Để dược cho ta là được rồi, ta tự mình làm!” Tử Thanh hoảng sợ lui lại, trời ạ, nàng cũng không muốn cởi quần áo trước mặt một ngươi kỳ dị như thế.
“Ha ha, vậy lão nô chỉ có thể động thủ!” Lời chưa nói xong đã xuất thủ điểm trúng huyệt đạo của Tử Thanh. Đỗ y quan cười hắc hắc, một phen liền cởi y bào của Tử Thanh xuống.
Trời ạ! Tử Thanh vừa định kêu to, á huyệt liền cũng bị điểm nốt, lần này thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
May mà Đỗ y quan coi như quen tay, vung tay vài cái liền bôi thuốc xong, kéo cổ tay Tử Thanh bắt đầu bắt mạch: “A? Kỳ quái?” Nhìn kỹ sắc mặt Tử Thanh, không khỏi giật mình: “Không phải người ăn kỳ dược gì đấy chứ? Có thể biến mạch tướng từ âm mạch thành dương mạch?” Nói xong liền giải khai á huyệt của Tử Thanh.
“Ta không biết đã ăn cái gì, dù sao thì là bị một lão bà bà không hiểu ra sao ném một viên dược hoàn vào miệng!” Càng nghĩ càng giận dữ, Tử Thanh nổi giận đùng đùng trừng mắt với Đỗ y quan: “Ngươi hôm nay thực khinh người quá đáng!” Quái nhân! Một ngày hôm nay gặp phải hai quái nhân! Một là Đoạn phu nhân loạn nhận nữ nhi, một là bị quái y quan bạo lực này!
“Ta…”
“Thương thế Ân nhi của ta thế nào?” Thanh âm của An Lộc Sơn đột nhiên vang lên bên ngoài.
Hoảng sợ giải khai huyệt đạo của Tử Thanh, giúp Tử Thanh mặc y bào vào, nghiêm nghị đứng thẳng bên người nàng.
Cửa bị đẩy ra, An Lộc Sơn nhìn thấy Tử Thanh đang há mồm liền cất tiếng cười to: “Ân nhi a Ân nhi, ngươi đúng là phúc tinh của lão tử!”
“Phúc tinh?” Tử Thanh không khỏi bối rối.
“Ngươi còn không biết nhỉ? Mới vừa rồi triều đình hạ chỉ, ban thưởng cho lão tử rất nhiều cây cam!” An Lộc Sơn vô cùng đắc ý, nhìn vết máu trên y bào Tử Thanh, nhướng mày: “Người đâu, đem y quan mang lên cho Lục công tử!” Nói xong liền nhìn về phía Đỗ y quan: “Thương thế của Ân nhi không có việc gì chứ?”
“Đúng vậy, thương thế của hắn không có vấn đề gì chứ?” Đoạn phu nhân ở một bên lo lắng hỏi.
Đỗ y quan ôm quyền: “Bẩm Vương gia, bẩm phu nhân, Lục công tử chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần đắp thuốc đúng hạn thì tất nhiên không có việc gì.”
Tử Thanh hít một hơi, nhưng mà mình là bị ngao khuyển cắn a! Thời đại này lại không có vắc – xin phòng chó dại, trăm ngàn lần đừng mắc phải mới được!
Bọn nha hoàn bưng lên áo khoác lông cừu trắng muốt, giáp bạch ngân, đặt ở bên giường: “Thỉnh công tử thay y phục.”
“Cái này…ta muốn tắm rửa trước đã rồi mới lại thay đồ, giờ chưa thay vội…”
“Nghe thấy công tử nói không? Còn không mau đi chuẩn bị nước ấm! Hầu hạ công tử tắm rửa!” An Lộc Sơn đột nhiên quát lên chói tai, đáng sợ tới mức vài nha hoàn vội vàng liên tục nói: “Nô tỳ đáng chết” rồi lui xuống, chuẩn bị nước ấm.
“Bẩm báo đại nhân! Cầu Lâm đại nhân đã đem phần thưởng của triều đình ban cho tới đại đường!” Một binh sĩ đột nhiên tiến vào bẩm báo!
An Lộc Sơn đột nhiên vỗ bụng cười to: “Tới tốt lắm! Vừa vặn để cho diễn tử diễn một vở hay!” Nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Tử Thanh: “Hảo Ân nhi, ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt trước đi, chờ ngươi khỏe lên lão tử sẽ mang ngươi đi săn!”
Tử Thanh sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện thì An Lộc Sơn đã rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Đoạn phu nhân nhìn xem không có người nào rảnh rỗi ở chung quanh, liền nghiêm túc nhìn Đỗ y quan: “Thương thế của nàng thật sự là không có việc gì sao?”
“Tất nhiên là vô sự, chỉ là nàng vừa tắm rửa thì tất nhiên phải bôi thuốc lại một lần nữa.” Nhìn Tử Thanh: “Lúc đó…”
“Tự ta làm được!” Tử Thanh vội vàng mở miệng.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, dược để ta bôi là được. Đỗ y quan, đưa thuốc trị thương cho ta, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, lão nô cáo từ.” Đem gói thuốc trị thương giao cho Đoạn phu nhân, Đỗ y quan ôm quyền: “Lão nô đi trước sắc cho công tử chút thuốc tiêu độc tiêu hỏa, trong chốc lát sẽ sai người đưa tới cho công tử.” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dường như ngừng lại một chút, quay đầu nói: “Công chúa, hôm nay lấy máu nhận thân, lão nô biết dùng là chính máu của người, thấy huyết dung hòa, lão nô cũng biết nhiều năm như vậy người vẫn còn dùng loại dược đó. Năm đó là vì để cho phu nhân giả mang thai sinh hạ hài tử không bị kiểm nghiệm ra là con hoang nên mới để cho người ăn thứ dược đó, để chuẩn bị thỉnh thoảng cần đến. Mặc kệ là làm thế nào, máu đó cũng đều đã tương dung. Nhưng mà, công chúa, dược đó hại thân, nhớ lấy không cần uống nữa.”
“Ta không muốn sinh hài tử cho An Lộc Sơn! Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ.”
“Ai…” Đỗ y quan thở dài cảm thán, nhưng rồi cũng im lặng lui xuống.
Đoạn phu nhân bình tĩnh nhìn Tử Thanh, ánh mắt chứa một tia mờ mịt: “Con rất giống chàng, nhưng mà có một số việc hiện tại ta không thể nói cho con, giờ quan trọng nhất là con phải mau chóng bồi dưỡng thân thể cho tốt, nếu không lúc thiên hạ đại biến, nếu trên người có thương tích thì cho dù là chạy nạn cũng phải cố hết sức hơn so với thường nhân.”
“Thiên hạ đại biến?” Chẳng lẽ nàng biết “Loạn An Sử” sắp xảy ra sao?
“Hài tử, con đừng sợ, lúc này đây nương mặc kệ có chuyện gì phát sinh thì cũng đều sẽ dùng cả tánh mạng mình để bảo vệ con!” Nâng tay vuốt ve khuôn mặt Tử Thanh, niềm từ ái đều tràn đầy trong ánh mắt, sâu sắc thấm vào trái tim Tử Thanh.
Năm đó mẹ cũng từng nhìn mình như thế sao?
Tử Thanh không khỏi cảm thấy đau xót, cười nhẹ, lẩm bẩm nói: “Có thể có một mẫu thân như người, thật đúng là hạnh phúc.”
Gượng cười, Đoạn phu nhân ôm chặt Tử Thanh: “Hài tử ngốc…”
Thở dài thầm than, tâm Tử Thanh là một mảnh ảm đạm, nay thân phận biến thành nhi tử của An Lộc Sơn, chỉ sợ muốn thoát thân trở về Lạc Dương đã khó lại càng thêm khó. Nhã nhi a Nhã nhi, đến bao giờ mới có thời gian gặp lại nàng được đây?
Tử Thanh cả kinh: “Sao bà lại biết ta là….”
Đoạn phu nhân hai mắt rưng rưng nhìn Tử Thanh thật sâu: “Là nữ nhi của mình, như thế nào lại nhận sai được?”
“Không đúng, ta không có khả năng là nữ nhi của bà, ta không thuộc về Đại Đường này, ta kỳ thật đến từ thời hiện đại…” Tử Thanh vội vàng lắc đầu: “Ta là một cô nhi, phụ mẫu ta hẳn là ở thế kỷ hai mươi mốt mới đúng, không phải là ở Đại Đường.”
Nước mắt rớt rơi, Đoạn phu nhân xoa lên cái bớt trên cánh tay trái của Tử Thanh: “Hài tử đáng thương, nhất định là bị kinh sợ nên mới nói mê sảng nhiều như vậy. Con có cái bớt này, vậy thì chính là hài tử của ta, ta sẽ không nhận sai, tuyệt đối không nhận lầm đâu!”
“Không phải, ta thật sự không phải!” Tử Thanh khẩn trương, phải nói thế nào thì vị phu nhân này mới hiểu được đây?
“Về thân thế của con, về sau ta sẽ nói cho con chi tiết, hiện tại quan trọng nhất chính là phải nhanh chóng điều trị thương thế.” Đứng đậy, lo lắng đến dậm chân: “Đỗ y quan này sao lại đến chậm như vậy?”
“Phu nhân đừng vội, không phải ta đến rồi sao?” Một thanh âm vang lên ngoài cửa, Đoạn phu nhân mừng rỡ mở cửa, đón một vị y quan sắc mặt trắng nõn mặt thanh y vào.
Nhìn hắn khoảng tầm bốn mươi tuổi, mặt lại không có râu, mở miệng thì nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, làm cho Tử Thanh hoài nghi chẳng lẽ đây lại là một ngươi nữ phẫn nam trang?
“Ngươi mau giúp nữ nhi của ta xử lý vết thương, ta đi quấn lấy An Lộc Sơn, không cho hắn tiến vào. Nhớ rõ, tuy nàng là thân nữ nhi nhưng giờ phút này có thân phận là An Khánh Ân, đừng để lộ chân tướng!” Nói xong, Đoạn phu nhân lại liếc nhìn Tử Thanh thật sâu, mở cửa đi ra ngoài.
“Nữ nhi?” Đỗ y quan kinh ngạc đóng cửa lại, thấy cái bớt hình đầu sói trên cánh tay trái của Tử Thanh, nhất thời giật mình: “Người còn sống, ha ha, cuối cùng lão thiên cũng không bạc đãi công chúa!”
“Công chúa?” Tử Thanh lại không hiểu ra sao.
“Chuyện về công chúa sau này sẽ nói hết cho người, hiện tại để lão nô giúp người trị thương trước đã, còn thỉnh công tử ngài cởi y phục, ta bôi thuốc sẽ tốt hơn.”
“Ngươi đừng lại đây! Để dược cho ta là được rồi, ta tự mình làm!” Tử Thanh hoảng sợ lui lại, trời ạ, nàng cũng không muốn cởi quần áo trước mặt một ngươi kỳ dị như thế.
“Ha ha, vậy lão nô chỉ có thể động thủ!” Lời chưa nói xong đã xuất thủ điểm trúng huyệt đạo của Tử Thanh. Đỗ y quan cười hắc hắc, một phen liền cởi y bào của Tử Thanh xuống.
Trời ạ! Tử Thanh vừa định kêu to, á huyệt liền cũng bị điểm nốt, lần này thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
May mà Đỗ y quan coi như quen tay, vung tay vài cái liền bôi thuốc xong, kéo cổ tay Tử Thanh bắt đầu bắt mạch: “A? Kỳ quái?” Nhìn kỹ sắc mặt Tử Thanh, không khỏi giật mình: “Không phải người ăn kỳ dược gì đấy chứ? Có thể biến mạch tướng từ âm mạch thành dương mạch?” Nói xong liền giải khai á huyệt của Tử Thanh.
“Ta không biết đã ăn cái gì, dù sao thì là bị một lão bà bà không hiểu ra sao ném một viên dược hoàn vào miệng!” Càng nghĩ càng giận dữ, Tử Thanh nổi giận đùng đùng trừng mắt với Đỗ y quan: “Ngươi hôm nay thực khinh người quá đáng!” Quái nhân! Một ngày hôm nay gặp phải hai quái nhân! Một là Đoạn phu nhân loạn nhận nữ nhi, một là bị quái y quan bạo lực này!
“Ta…”
“Thương thế Ân nhi của ta thế nào?” Thanh âm của An Lộc Sơn đột nhiên vang lên bên ngoài.
Hoảng sợ giải khai huyệt đạo của Tử Thanh, giúp Tử Thanh mặc y bào vào, nghiêm nghị đứng thẳng bên người nàng.
Cửa bị đẩy ra, An Lộc Sơn nhìn thấy Tử Thanh đang há mồm liền cất tiếng cười to: “Ân nhi a Ân nhi, ngươi đúng là phúc tinh của lão tử!”
“Phúc tinh?” Tử Thanh không khỏi bối rối.
“Ngươi còn không biết nhỉ? Mới vừa rồi triều đình hạ chỉ, ban thưởng cho lão tử rất nhiều cây cam!” An Lộc Sơn vô cùng đắc ý, nhìn vết máu trên y bào Tử Thanh, nhướng mày: “Người đâu, đem y quan mang lên cho Lục công tử!” Nói xong liền nhìn về phía Đỗ y quan: “Thương thế của Ân nhi không có việc gì chứ?”
“Đúng vậy, thương thế của hắn không có vấn đề gì chứ?” Đoạn phu nhân ở một bên lo lắng hỏi.
Đỗ y quan ôm quyền: “Bẩm Vương gia, bẩm phu nhân, Lục công tử chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần đắp thuốc đúng hạn thì tất nhiên không có việc gì.”
Tử Thanh hít một hơi, nhưng mà mình là bị ngao khuyển cắn a! Thời đại này lại không có vắc – xin phòng chó dại, trăm ngàn lần đừng mắc phải mới được!
Bọn nha hoàn bưng lên áo khoác lông cừu trắng muốt, giáp bạch ngân, đặt ở bên giường: “Thỉnh công tử thay y phục.”
“Cái này…ta muốn tắm rửa trước đã rồi mới lại thay đồ, giờ chưa thay vội…”
“Nghe thấy công tử nói không? Còn không mau đi chuẩn bị nước ấm! Hầu hạ công tử tắm rửa!” An Lộc Sơn đột nhiên quát lên chói tai, đáng sợ tới mức vài nha hoàn vội vàng liên tục nói: “Nô tỳ đáng chết” rồi lui xuống, chuẩn bị nước ấm.
“Bẩm báo đại nhân! Cầu Lâm đại nhân đã đem phần thưởng của triều đình ban cho tới đại đường!” Một binh sĩ đột nhiên tiến vào bẩm báo!
An Lộc Sơn đột nhiên vỗ bụng cười to: “Tới tốt lắm! Vừa vặn để cho diễn tử diễn một vở hay!” Nói xong liền quay đầu nhìn thoáng qua Tử Thanh: “Hảo Ân nhi, ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt trước đi, chờ ngươi khỏe lên lão tử sẽ mang ngươi đi săn!”
Tử Thanh sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện thì An Lộc Sơn đã rời đi.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Đoạn phu nhân nhìn xem không có người nào rảnh rỗi ở chung quanh, liền nghiêm túc nhìn Đỗ y quan: “Thương thế của nàng thật sự là không có việc gì sao?”
“Tất nhiên là vô sự, chỉ là nàng vừa tắm rửa thì tất nhiên phải bôi thuốc lại một lần nữa.” Nhìn Tử Thanh: “Lúc đó…”
“Tự ta làm được!” Tử Thanh vội vàng mở miệng.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, dược để ta bôi là được. Đỗ y quan, đưa thuốc trị thương cho ta, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, lão nô cáo từ.” Đem gói thuốc trị thương giao cho Đoạn phu nhân, Đỗ y quan ôm quyền: “Lão nô đi trước sắc cho công tử chút thuốc tiêu độc tiêu hỏa, trong chốc lát sẽ sai người đưa tới cho công tử.” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dường như ngừng lại một chút, quay đầu nói: “Công chúa, hôm nay lấy máu nhận thân, lão nô biết dùng là chính máu của người, thấy huyết dung hòa, lão nô cũng biết nhiều năm như vậy người vẫn còn dùng loại dược đó. Năm đó là vì để cho phu nhân giả mang thai sinh hạ hài tử không bị kiểm nghiệm ra là con hoang nên mới để cho người ăn thứ dược đó, để chuẩn bị thỉnh thoảng cần đến. Mặc kệ là làm thế nào, máu đó cũng đều đã tương dung. Nhưng mà, công chúa, dược đó hại thân, nhớ lấy không cần uống nữa.”
“Ta không muốn sinh hài tử cho An Lộc Sơn! Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ.”
“Ai…” Đỗ y quan thở dài cảm thán, nhưng rồi cũng im lặng lui xuống.
Đoạn phu nhân bình tĩnh nhìn Tử Thanh, ánh mắt chứa một tia mờ mịt: “Con rất giống chàng, nhưng mà có một số việc hiện tại ta không thể nói cho con, giờ quan trọng nhất là con phải mau chóng bồi dưỡng thân thể cho tốt, nếu không lúc thiên hạ đại biến, nếu trên người có thương tích thì cho dù là chạy nạn cũng phải cố hết sức hơn so với thường nhân.”
“Thiên hạ đại biến?” Chẳng lẽ nàng biết “Loạn An Sử” sắp xảy ra sao?
“Hài tử, con đừng sợ, lúc này đây nương mặc kệ có chuyện gì phát sinh thì cũng đều sẽ dùng cả tánh mạng mình để bảo vệ con!” Nâng tay vuốt ve khuôn mặt Tử Thanh, niềm từ ái đều tràn đầy trong ánh mắt, sâu sắc thấm vào trái tim Tử Thanh.
Năm đó mẹ cũng từng nhìn mình như thế sao?
Tử Thanh không khỏi cảm thấy đau xót, cười nhẹ, lẩm bẩm nói: “Có thể có một mẫu thân như người, thật đúng là hạnh phúc.”
Gượng cười, Đoạn phu nhân ôm chặt Tử Thanh: “Hài tử ngốc…”
Thở dài thầm than, tâm Tử Thanh là một mảnh ảm đạm, nay thân phận biến thành nhi tử của An Lộc Sơn, chỉ sợ muốn thoát thân trở về Lạc Dương đã khó lại càng thêm khó. Nhã nhi a Nhã nhi, đến bao giờ mới có thời gian gặp lại nàng được đây?
/105
|