Vương Minh Nguyệt làm loạn trước cửa phủ của Tư Đồ Thừa Thiên, không những không gặp được hắn mà còn bị ép trở về. Vương Thái hậu không kiếm chuyện với hắn thì hắn cũng chẳng thèm để ý.
Nghe thuộc hạ báo rằng nhà họ Vương muốn kết thân với nhà họ Chu, Tư Đồ Thừa Thiên im lặng nửa ngày rồi nói: “Không cần quan tâm đến bọn họ, thuận theo tự nhiên đi.” Hắn ước gì Vương Viêm kia mau mau cưới vợ để khỏi phải nhớ thương Lý Tử Du nữa. Hơn nữa nếu không phải Vương Viêm còn có chút lương tâm thì hắn đã sớm đối phó tên đó rồi.
Chu gia mặc dù cũng được coi là hoàng thân quốc thích nhưng đại trưởng công chúa tuổi tác đã cao, Vương thái hậu muốn lợi dụng đại trưởng công chúa để ngăn cản hắn sao? Tư Đồ Thừa Thiên cười lạnh. Nếu Chu gia an phận thủ thường thì hắn sẽ tạm thời không đụng đến nhưng nếu có tâm tư khác thì cũng không thể trách hắn vô tình được.
Tạm thời chưa tính đến Vương thái hậu, chờ hắn rước dâu về rồi nói sau. Nói đến cưới vợ, Tư Đồ Thừa Thiên liền cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào. Trước kia người khác luôn dùng hết cớ này đến cớ khác muốn hắn thành thân, vì mục đích gì thì không cần nói cũng biết. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy phiền phức, đương nhiên sẽ không đồng ý nhưng hiện tại thì hắn lại nôn nóng muốn thành thân. Một người gặp được người mình thích đã không dễ dàng, hắn một thân quyền thế ngập trời vì sao lại không cưới một người mình thích chứ? Dựa vào quan hệ thông gia để củng cố địa vị thì chỉ có những kẻ không có tự tin vào bản thân mới làm thôi, Tư Đồ Thừa Thiên không cần.
Có lẽ một khắc kia Tử Du cứu hắn thì hắn đã có quyết định này rồi. Thời điểm khi hắn ngất xỉu, hắn đã nghĩ rằng hắn không sống nổi nhưng ai ngờ cuối cùng hắn không chỉ sống sót mà còn quen biết được Tử Du. Hắn sẽ không cô đơn nữa. Sau này tất cả đều sẽ tốt, hiện tại hắn thấy thời gian sao trôi qua chậm quá.
—-
Chu gia
Lão thái quân Chu gia cũng chính là đại trưởng công chúa một mình ở phủ trưởng công chúa, gọi con lớn nhất của mình là Chu Văn Khánh qua. Mặc dù đã rời cung nhiều năm nhưng đại trưởng công chúa nhất định có người ở trong cung nên bà đã biết chuyện Vương thái hậu muốn nhị chất nữ của bà gả cho chất nhi của Thái hậu. Vì vậy bà mới gọi phụ thân của Nhị cô nương đến để nói chuyện này.
Nhưng dù bà có khuyên can thế nào thì con lớn cũng muốn gả Nhị cô nương cho Vương Viêm.
“Mẫu thân tuổi tác đã cao không cần phải quan tâm nhiều đến chuyện bên ngoài đâu. Con cháu có phúc của con cháu. Đó là phúc khí của Nhị nha đầu. Sau này Chu gia của chúng ta có thể gần thêm một bước với hoàng thất.” Đại lão gia Chu gia nói.
Đại trưởng công chúa chống quải trượng, mắng: “Nhà họ Vương kia không phải thứ gì tốt. Chẳng qua là ỷ có Vương thái hậu chống lưng mới có thể trụ đến bây giờ. Sau này Vương thái hậu mất rồi, ta dám cam đoan đối tượng chịu khổ đầu tiên sẽ là nhà họ Vương! Con có biết vốn dĩ nhà họ Vương nhắm đến cô nương nhà nào không? Chính là Tứ cô nương phủ Trấn Viễn hầu! Lý Tứ cô nương bây giờ ở đâu? Nàng hiện tại đang sống tốt trong phủ của Ninh vương đấy. Liên lụy thế nào con hiều được không? Vậy mà cũng dám tùy tiện đáp ứng! Đến lúc Chu gia ta bị liên lụy thì xem con còn nói như thế được không!”
Chu đại lão gia lơ đễnh, nói: “Nhiếp Chính vương không có nhỏ nhen vậy đâu. Sao có thể vì một nữ nhân mà đối nghịch với Vương thái hậu chứ? Nếu thật sự là thế thì khi Trần thái hậu chết sao hắn lại không giúp đỡ đối phó với Vương thái hậu? Phải biết rằng dù Trần thái hậu có chết vì nguyên nhân dì thì cũng có liên quan đến Vương thái hậu. Nhưng Nhiếp chính vương lại chẳng làm gì cả, chứng tỏ là còn kiêng kị Vương thái hậu mà toàn bộ hậu cung lại nằm hết trong tay Vương thái hậu. Con cũng không phải kẻ ngốc, nếu không hiểu rõ thì sẽ không đáp ứng chuyện này. Vì thế mẫu thân không cần phải lo lắng, Chu gia chúng ta có thể có lại vinh quang hay không chính là phải xem mối hôn sự này có thành hay không.”
Trong lòng Chu đại lão gia hiểu được rằng tuy phụ thân lấy công chúa nhưng lại đường làm quan lại không tốt, hơn nữa dù có mang danh là hoàng thân quốc thích nhưng cơ hội tốt như vậy không bắt lấy mới là lạ. Vì thế cho dù mẫu thân có nói thế nào thì ông ta cũng phải đáp ứng mối hôn sự này.
Đại trưởng công chúa thấy không thể khuyên nhủ được con lớn thì thở dài: “Vốn dĩ ta muốn kết thân với Ninh vương chúng ta nhưng bây giờ con đã kết thân với nhà họ Vương rồi, ta cũng khó mở miệng được. Thôi thôi, con cũng nói con cháu có phúc của con cháu. Ta cũng sống không được bao nhiêu năm nữa, tùy các con muốn làm gì thì làm.”
Chu lão gia vội hỏi: “Mẫu thân nói lời này là sao? Chẳng lẽ chúng ta cùng nhà họ Vương kết thân rồi thì không thể kết thân với Nhiếp chính vương nữa sao? Con và các huynh đệ đều có nữ nhi mà.”
Đại trưởng công chúa lắc đầu, nói: “Đã muộn rồi. Mọi chuyện đã thành ra như thế thì không thể làm gì nữa. Chỉ mong ta đoán sai, hi vọng các con có thể tuân thủ bổn phận, để lại đường lui cho Chu gia ta.”
Chu đại lão gia nghe không vảo, cảm thấy mẫu thân nói sai rồi. Kết thân với nhà họ Vương là chuyện tốt cỡ nào chứ, vậy mà mẫu thân lại sợ này sợ kia, một chút uy nghiêm của công chúa cũng không có. Nhưng mà có thể không quan tâm đến chuyện kết thân với Nhiếp chính vương sao? Chu đại lão gia trong lòng suy tính, không làm chính phi cũng không sao, làm sườn phi cũng tốt. Quên đi, trước tiên không cần tính đến chuyện này, định hôn sự với nhà họ Vương trước đã. Ông nhất định phải suy tính kĩ càng.
Ông nghĩ đến con trai mình Chu Đồng Bảo lại không khỏi đau đầu. Mẫu thân mọi việc đều quản rất tốt nhưng lại quá cưng chiều tôn tử, khiến nó biến thành tiểu bá vương ở kinh thành. Nó không thiếu chuyện thị phi, ai ai cũng cáo trạng nó. Chuyện lần trước với phủ Bình Nam hầu, tuy Nhị công tử là thứ xuất nhưng ngươi cũng không thể thiến người ta như thế. Cả kinh thành từ trên xuống dưới ai cũng biết mà nó còn không thừa nhận. Nghịch tử này sau này phải làm thế nào mới đúng đây? Nếu ông muốn xen vào thì mẫu thân sẽ che chở. Ông không quản thì đến lúc xảy ra chuyện, người ta tìm đến Chu gia thì lại tính sổ lên đầu ông.
Nghĩ đến đây, ông nói với đại trưởng công chúa: “Mẫu thân à, cứ để Đồng Bảo rãnh rỗi mỗi ngày như thế cũng không phải là tốt. Có thể nào xin Nhiếp Chính vương cho nó chút chuyện để làm không? Đến lúc đó nó sẽ không ngồi không gây chuyện như bây giờ.”
Đại trưởng công chúa nói: “Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới. Con đừng tưởng ta chỉ biết cưng chiều nó. Đồng Bảo của chúng ta thật ra cũng là một đứa trẻ tốt. Con gửi một bái thiếp đến phủ Nhiếp Chính vương, ngày mai ta sẽ đến gặp Ninh vương chất nhi.” Ta cũng muốn xem hắn sẽ tỏ thái độ gì.
Vì vậy Tư Đồ Thừa Thiên liền nhận được bái thiếp của Chu gia. Hắn nói: “Giờ Mùi ngày mai chuẩn bị nghênh đón đại trưởng công chúa.”
—
Đại trưởng công chúa dẫu sao cũng là trưởng bối nên Tư Đồ Thừa Thiên vẫn hành lễ một chút với bà. Đại trưởng công chúa cười nói: “Thừa Thiên điệt nhi càng ngày càng có phong thái. Tiên đế có một đệ đệ như con ở dưới cửu tuyền thì cũng an tâm. Haizz, lại nói hoàng gia chúng ta cũng thật bất hạnh, cốt nhục tương tàn, người hoàng thất cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Ta cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp lại họ dưới hoàng tuyền.”
Tư Đồ Thừa Thiên nói: “Cô cô không cần quá bi thương. Bây giờ mọi chuyện đều đã ổn. Hoằng Nhi cũng tiến bộ nhiều, chờ nó trưởng thành rồi cử hành đại hôn thì hoàng thất sẽ lại con đàn cháu đống.”
“Như vậy chẳng phải sẽ còn phải chờ nhiều năm nữa sao?”, đại trưởng công chúa nói, “Con cũng thật là. Đã hơn hai mươi rồi mà còn chưa thành hôn. Còn Vĩnh An nữa, cũng đã lớn rồi, nếu không lập gia đình thì sẽ thành gái lỡ thì. Tuy nói rằng nữ nhi hoàng gia không lo lắng chuyện thành thân nhưng nếu kéo dài thì cũng kì cục lắm. Con nói xem cái gì Ninh Bình kia chẳng phải đã sớm lập gia đình rồi sao? Sao Vĩnh An vẫn còn ham chơi như thế?”
“Là Bình Ninh, không phải Ninh Bình.” Tư Đồ Thừa Thiên cười nói.
“Ta bất kể nó có là Ninh Bình hay Bình Ninh, dù sao nó cũng lập gia đình rồi. Mới được tìm về đã được gả đi rồi, ngược lại các con xem, cả hai đều chưa thành gia, ta thấy trong lòng thật nôn nóng đấy. Con là thúc thúc, hay là con thành thân trước đi.” Lời này là đại công chúa muốn thử xem có phải giống như lời đồn đại chất nhi mình muốn cưới Lý Tứ cô nương hay không. Nếu hắn không thừa nhận thì có nghĩa là mặc dù hắn coi trọng Lý Tứ cô nương nhưng không đến mức có thể thành thân, như vậy người khác còn có cơ hội. Còn nếu hắn thừa nhận thì sau này mình phải tạo quan hệ tốt với Lý Tứ cô nương. Một cô nương có thể khiến cho chất nhi mở miệng muốn cưới nàng thì nhất định không đơn giản.
Nghe thuộc hạ báo rằng nhà họ Vương muốn kết thân với nhà họ Chu, Tư Đồ Thừa Thiên im lặng nửa ngày rồi nói: “Không cần quan tâm đến bọn họ, thuận theo tự nhiên đi.” Hắn ước gì Vương Viêm kia mau mau cưới vợ để khỏi phải nhớ thương Lý Tử Du nữa. Hơn nữa nếu không phải Vương Viêm còn có chút lương tâm thì hắn đã sớm đối phó tên đó rồi.
Chu gia mặc dù cũng được coi là hoàng thân quốc thích nhưng đại trưởng công chúa tuổi tác đã cao, Vương thái hậu muốn lợi dụng đại trưởng công chúa để ngăn cản hắn sao? Tư Đồ Thừa Thiên cười lạnh. Nếu Chu gia an phận thủ thường thì hắn sẽ tạm thời không đụng đến nhưng nếu có tâm tư khác thì cũng không thể trách hắn vô tình được.
Tạm thời chưa tính đến Vương thái hậu, chờ hắn rước dâu về rồi nói sau. Nói đến cưới vợ, Tư Đồ Thừa Thiên liền cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào. Trước kia người khác luôn dùng hết cớ này đến cớ khác muốn hắn thành thân, vì mục đích gì thì không cần nói cũng biết. Lúc đó hắn chỉ cảm thấy phiền phức, đương nhiên sẽ không đồng ý nhưng hiện tại thì hắn lại nôn nóng muốn thành thân. Một người gặp được người mình thích đã không dễ dàng, hắn một thân quyền thế ngập trời vì sao lại không cưới một người mình thích chứ? Dựa vào quan hệ thông gia để củng cố địa vị thì chỉ có những kẻ không có tự tin vào bản thân mới làm thôi, Tư Đồ Thừa Thiên không cần.
Có lẽ một khắc kia Tử Du cứu hắn thì hắn đã có quyết định này rồi. Thời điểm khi hắn ngất xỉu, hắn đã nghĩ rằng hắn không sống nổi nhưng ai ngờ cuối cùng hắn không chỉ sống sót mà còn quen biết được Tử Du. Hắn sẽ không cô đơn nữa. Sau này tất cả đều sẽ tốt, hiện tại hắn thấy thời gian sao trôi qua chậm quá.
—-
Chu gia
Lão thái quân Chu gia cũng chính là đại trưởng công chúa một mình ở phủ trưởng công chúa, gọi con lớn nhất của mình là Chu Văn Khánh qua. Mặc dù đã rời cung nhiều năm nhưng đại trưởng công chúa nhất định có người ở trong cung nên bà đã biết chuyện Vương thái hậu muốn nhị chất nữ của bà gả cho chất nhi của Thái hậu. Vì vậy bà mới gọi phụ thân của Nhị cô nương đến để nói chuyện này.
Nhưng dù bà có khuyên can thế nào thì con lớn cũng muốn gả Nhị cô nương cho Vương Viêm.
“Mẫu thân tuổi tác đã cao không cần phải quan tâm nhiều đến chuyện bên ngoài đâu. Con cháu có phúc của con cháu. Đó là phúc khí của Nhị nha đầu. Sau này Chu gia của chúng ta có thể gần thêm một bước với hoàng thất.” Đại lão gia Chu gia nói.
Đại trưởng công chúa chống quải trượng, mắng: “Nhà họ Vương kia không phải thứ gì tốt. Chẳng qua là ỷ có Vương thái hậu chống lưng mới có thể trụ đến bây giờ. Sau này Vương thái hậu mất rồi, ta dám cam đoan đối tượng chịu khổ đầu tiên sẽ là nhà họ Vương! Con có biết vốn dĩ nhà họ Vương nhắm đến cô nương nhà nào không? Chính là Tứ cô nương phủ Trấn Viễn hầu! Lý Tứ cô nương bây giờ ở đâu? Nàng hiện tại đang sống tốt trong phủ của Ninh vương đấy. Liên lụy thế nào con hiều được không? Vậy mà cũng dám tùy tiện đáp ứng! Đến lúc Chu gia ta bị liên lụy thì xem con còn nói như thế được không!”
Chu đại lão gia lơ đễnh, nói: “Nhiếp Chính vương không có nhỏ nhen vậy đâu. Sao có thể vì một nữ nhân mà đối nghịch với Vương thái hậu chứ? Nếu thật sự là thế thì khi Trần thái hậu chết sao hắn lại không giúp đỡ đối phó với Vương thái hậu? Phải biết rằng dù Trần thái hậu có chết vì nguyên nhân dì thì cũng có liên quan đến Vương thái hậu. Nhưng Nhiếp chính vương lại chẳng làm gì cả, chứng tỏ là còn kiêng kị Vương thái hậu mà toàn bộ hậu cung lại nằm hết trong tay Vương thái hậu. Con cũng không phải kẻ ngốc, nếu không hiểu rõ thì sẽ không đáp ứng chuyện này. Vì thế mẫu thân không cần phải lo lắng, Chu gia chúng ta có thể có lại vinh quang hay không chính là phải xem mối hôn sự này có thành hay không.”
Trong lòng Chu đại lão gia hiểu được rằng tuy phụ thân lấy công chúa nhưng lại đường làm quan lại không tốt, hơn nữa dù có mang danh là hoàng thân quốc thích nhưng cơ hội tốt như vậy không bắt lấy mới là lạ. Vì thế cho dù mẫu thân có nói thế nào thì ông ta cũng phải đáp ứng mối hôn sự này.
Đại trưởng công chúa thấy không thể khuyên nhủ được con lớn thì thở dài: “Vốn dĩ ta muốn kết thân với Ninh vương chúng ta nhưng bây giờ con đã kết thân với nhà họ Vương rồi, ta cũng khó mở miệng được. Thôi thôi, con cũng nói con cháu có phúc của con cháu. Ta cũng sống không được bao nhiêu năm nữa, tùy các con muốn làm gì thì làm.”
Chu lão gia vội hỏi: “Mẫu thân nói lời này là sao? Chẳng lẽ chúng ta cùng nhà họ Vương kết thân rồi thì không thể kết thân với Nhiếp chính vương nữa sao? Con và các huynh đệ đều có nữ nhi mà.”
Đại trưởng công chúa lắc đầu, nói: “Đã muộn rồi. Mọi chuyện đã thành ra như thế thì không thể làm gì nữa. Chỉ mong ta đoán sai, hi vọng các con có thể tuân thủ bổn phận, để lại đường lui cho Chu gia ta.”
Chu đại lão gia nghe không vảo, cảm thấy mẫu thân nói sai rồi. Kết thân với nhà họ Vương là chuyện tốt cỡ nào chứ, vậy mà mẫu thân lại sợ này sợ kia, một chút uy nghiêm của công chúa cũng không có. Nhưng mà có thể không quan tâm đến chuyện kết thân với Nhiếp chính vương sao? Chu đại lão gia trong lòng suy tính, không làm chính phi cũng không sao, làm sườn phi cũng tốt. Quên đi, trước tiên không cần tính đến chuyện này, định hôn sự với nhà họ Vương trước đã. Ông nhất định phải suy tính kĩ càng.
Ông nghĩ đến con trai mình Chu Đồng Bảo lại không khỏi đau đầu. Mẫu thân mọi việc đều quản rất tốt nhưng lại quá cưng chiều tôn tử, khiến nó biến thành tiểu bá vương ở kinh thành. Nó không thiếu chuyện thị phi, ai ai cũng cáo trạng nó. Chuyện lần trước với phủ Bình Nam hầu, tuy Nhị công tử là thứ xuất nhưng ngươi cũng không thể thiến người ta như thế. Cả kinh thành từ trên xuống dưới ai cũng biết mà nó còn không thừa nhận. Nghịch tử này sau này phải làm thế nào mới đúng đây? Nếu ông muốn xen vào thì mẫu thân sẽ che chở. Ông không quản thì đến lúc xảy ra chuyện, người ta tìm đến Chu gia thì lại tính sổ lên đầu ông.
Nghĩ đến đây, ông nói với đại trưởng công chúa: “Mẫu thân à, cứ để Đồng Bảo rãnh rỗi mỗi ngày như thế cũng không phải là tốt. Có thể nào xin Nhiếp Chính vương cho nó chút chuyện để làm không? Đến lúc đó nó sẽ không ngồi không gây chuyện như bây giờ.”
Đại trưởng công chúa nói: “Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới. Con đừng tưởng ta chỉ biết cưng chiều nó. Đồng Bảo của chúng ta thật ra cũng là một đứa trẻ tốt. Con gửi một bái thiếp đến phủ Nhiếp Chính vương, ngày mai ta sẽ đến gặp Ninh vương chất nhi.” Ta cũng muốn xem hắn sẽ tỏ thái độ gì.
Vì vậy Tư Đồ Thừa Thiên liền nhận được bái thiếp của Chu gia. Hắn nói: “Giờ Mùi ngày mai chuẩn bị nghênh đón đại trưởng công chúa.”
—
Đại trưởng công chúa dẫu sao cũng là trưởng bối nên Tư Đồ Thừa Thiên vẫn hành lễ một chút với bà. Đại trưởng công chúa cười nói: “Thừa Thiên điệt nhi càng ngày càng có phong thái. Tiên đế có một đệ đệ như con ở dưới cửu tuyền thì cũng an tâm. Haizz, lại nói hoàng gia chúng ta cũng thật bất hạnh, cốt nhục tương tàn, người hoàng thất cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Ta cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp lại họ dưới hoàng tuyền.”
Tư Đồ Thừa Thiên nói: “Cô cô không cần quá bi thương. Bây giờ mọi chuyện đều đã ổn. Hoằng Nhi cũng tiến bộ nhiều, chờ nó trưởng thành rồi cử hành đại hôn thì hoàng thất sẽ lại con đàn cháu đống.”
“Như vậy chẳng phải sẽ còn phải chờ nhiều năm nữa sao?”, đại trưởng công chúa nói, “Con cũng thật là. Đã hơn hai mươi rồi mà còn chưa thành hôn. Còn Vĩnh An nữa, cũng đã lớn rồi, nếu không lập gia đình thì sẽ thành gái lỡ thì. Tuy nói rằng nữ nhi hoàng gia không lo lắng chuyện thành thân nhưng nếu kéo dài thì cũng kì cục lắm. Con nói xem cái gì Ninh Bình kia chẳng phải đã sớm lập gia đình rồi sao? Sao Vĩnh An vẫn còn ham chơi như thế?”
“Là Bình Ninh, không phải Ninh Bình.” Tư Đồ Thừa Thiên cười nói.
“Ta bất kể nó có là Ninh Bình hay Bình Ninh, dù sao nó cũng lập gia đình rồi. Mới được tìm về đã được gả đi rồi, ngược lại các con xem, cả hai đều chưa thành gia, ta thấy trong lòng thật nôn nóng đấy. Con là thúc thúc, hay là con thành thân trước đi.” Lời này là đại công chúa muốn thử xem có phải giống như lời đồn đại chất nhi mình muốn cưới Lý Tứ cô nương hay không. Nếu hắn không thừa nhận thì có nghĩa là mặc dù hắn coi trọng Lý Tứ cô nương nhưng không đến mức có thể thành thân, như vậy người khác còn có cơ hội. Còn nếu hắn thừa nhận thì sau này mình phải tạo quan hệ tốt với Lý Tứ cô nương. Một cô nương có thể khiến cho chất nhi mở miệng muốn cưới nàng thì nhất định không đơn giản.
/125
|