Edit: Jess93
"Tông chủ, Thủy Ly Âm đạo hữu Tử Dương Môn tới cửa bái phỏng."
Nghe được môn hạ đệ tử đưa tin, thần sắc Thịnh Chấn Hải có một chút vi diệu, nói ra: "Để cho nàng tới đây."
Chờ đệ tử đưa tin đi xuống, Thịnh Vân Thâm đặc biệt chờ ở chỗ này xem náo nhiệt kinh ngạc nói: "Cha, con nhớ được hai mươi năm trước, Thiên Âm lão tổ của Tử Dương Môn thu một thiếu nữ thiên tài âm tu, gọi là Thủy Ly Âm, không phải là vị này chứ?"
"Đúng vậy." Thịnh Chấn Hải trầm giọng nói: "Xem ra Tôn chưởng môn vì Ngộ Châu, thập phần bỏ được."
Nếu như lúc trước Thịnh Chấn Hải còn không thể xác định Tôn Vô Âm có đánh chủ ý lên Ninh Ngộ Châu hay không, hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định.
Ở trong mắt thế nhân, Ninh Ngộ Châu là thiên tài tinh thông đan khí trận, cho nên Tôn Vô Âm cũng đẩy ra một thiên tài. Nếu hai người thật sự nhìn vừa ý, đến lúc đó thiên tài cùng thiên tài kết hợp, sẽ chỉ truyền ra một giai thoại được mọi người ca tụng, tô điểm cho đẹp mục đích thông gia phía sau, cũng làm cho Tử Dương Môn được cả danh và lợi.
Quả nhiên, có thể lên làm chưởng môn Tử Dương Môn, bàn tính này đánh cho rất tốt.
Hai cha con nói bậy vài câu, liền thấy đệ tử Thiên Vân Phong dẫn một nữ tử mặc váy vân la màu trăng ngà, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất trần tiến đến.
Nữ tử kia nhìn thấy Thịnh Chấn Hải, làm lễ hậu bối, trầm giọng nói: "Thủy Ly Âm của Tử Dương Môn bái kiến Thịnh tông chủ."
Thủy Ly Âm tuy là đệ tử cốt cán của Tử Dương Môn, nhưng bởi vì chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Không, lại chỉ tới lấy đan, còn chưa tới mức khiến tông chủ Xích Tiêu Tông dành thời gian gặp mặt. Chẳng qua bởi vì đệ tử Tử Dương Môn tới lấy đan lần đầu tiên, cộng thêm Thịnh Chấn Hải cũng muốn nhìn xem Tử Dương Môn phái đệ tử nào tới, liền đặc biệt để trống thời gian.
Thủy Ly Âm cũng không vì người mình gặp là Thịnh Chấn Hải mà kích động, thần sắc bình tĩnh, nhất cử nhất động đều hết sức ổn trọng.
Mặc kệ các trưởng bối có tính toán gì, Thịnh Chấn Hải sẽ không so đo với một tiểu bối, tỏ vẻ hòa ái mà nói: "Thủy cô nương tới lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan sao?"
"Đúng vậy, vãn bối phụng mệnh chưởng môn, đến đây lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Thủy Ly Âm nói rõ, giọng nói của nàng êm tai linh hoạt kỳ ảo, như gió mát trong sơn cốc, nghe giọng nói này, giống như thính giác được hưởng thụ một trận.
Đương nhiên, hai cha con ở đây vì biết dự định của Tử Dương Môn, ngược lại là không có chú ý tới điểm này, tâm tình hết sức vi diệu.
Chẳng qua trên mặt bọn hắn cũng không lộ ra chút nào, Thịnh Chấn Hải lật tay, lấy ra năm bình linh đan, giao cho Thủy Ly Âm, nói ra: "Đây là năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, Thủy cô nương mời xem xét."
Nghe được năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, sắc mặt bình tĩnh của Thủy Ly Âm rốt cuộc bị phá vỡ, hơi có chút mừng rỡ nói: "Đa tạ Thịnh tông chủ! Không cần, vãn bối tin tưởng Thịnh tông chủ và Xích Tiêu Tông."
Cho dù bởi vì năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm mà có chút mừng rỡ, cũng không vì vậy mà thất thố, làm ra chuyện thất lễ.
Thịnh Chấn Hải càng nhìn càng cảm thấy Thủy Ly Âm này quả nhiên ưu tú như trong lời đồn, không hổ là đệ tử thiên tài được Tử Dương Môn khen ngợi ngàn năm khó gặp một lần, được dạy bảo vô cùng xuất sắc. Nếu như không có Tôn Vô Âm tính toán, đoán chừng ông ấy sẽ thập phần thưởng thức hậu bối này.
Thủy Ly Âm nhận lấy năm bình linh đan kia, tỏ vẻ cảm kích nói: "Thịnh tông chủ, trước khi đi, chưởng môn từng giao phó cho Ly Âm, sau khi nhận được Tịnh Linh Vô Cấu đan, phải đích thân cảm tạ Ninh công tử, cũng đưa lên vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan. Không biết Ninh công tử có thể thuận tiện gặp vãn bối một mặt?"
Quả nhiên tới.
Hai cha con Thịnh Chấn Hải nghĩ, Tôn Vô Âm kia quả nhiên có chuẩn bị mà đến.
Tôn Vô Âm nói rõ muốn để Thủy Ly Âm và Ninh Ngộ Châu gặp mặt một lần, ngay cả lấy cớ đều đường hoàng như vậy. Nếu là thanh niên tài tuấn khác, nghe nói như thế tự nhiên sẽ không từ chối, ngược lại cảm thấy có thể tiếp xúc với đệ tử thiên tài thanh danh lan xa ra ngoài của Tử Dương Môn, cũng là một chuyện tốt.
Thịnh Chấn Hải nói: "Thực sự không trùng hợp, Ngộ Châu bế quan, Thủy cô nương có thể đem vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan giao cho ta, chờ sau khi hắn xuất quan lại đưa cho hắn."
Sau khi nghe xong, Thủy Ly Âm có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Nàng ta đem vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan chuyển giao cho Thịnh Chấn Hải, rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Thịnh Vân Thâm yên tĩnh đợi một bên cảm thấy rốt cuộc đến phiên mình ra sân, vội vàng nói: "Cha, ta đi tiễn nàng nha."
Thủy Ly Âm nhịn không được liếc hắn ta một cái.
Thịnh Chấn Hải giới thiệu bọn họ với nhau: "Thủy cô nương, đây là khuyển tử Thịnh Vân Thâm."
Làm thiên tài âm tu được Tử Dương Môn xem trọng, Thủy Ly Âm toàn tâm toàn ý tu luyện, cực ít đi ra ngoài, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên Thịnh Vân Thâm nhìn thấy nàng ta, Thủy Ly Âm cũng là như thế. Mà mấy tháng trước thí luyện tại bí cảnh Phong Ma, Thủy Ly Âm đúng lúc bế quan, không có đi.
Thịnh Vân Thâm tiến lên, chấp tay nói: "Thủy cô nương, tại hạ Thịnh Vân Thâm."
Thủy Ly Âm khẽ gật đầu, hữu lễ mà nói: "Thịnh công tử."
Tu vi của nàng ta cao hơn Thịnh Vân Thâm một cảnh giới, chẳng qua dù sao đối phương cũng là nhi tử tông chủ Xích Tiêu Tông, nên có lễ vẫn là về.
Thịnh Chấn Hải thấy thế, càng cảm thấy cô nương này không tệ, đối đãi người khác tìm không ra một chút khuyết điểm, được dạy bảo đến thật sự là quá tốt, tốt đến mức rất khó làm cho người ta chán ghét.
Quả nhiên, Tôn Vô Âm dự định thật tinh, phái một người đệ tử như thế tới đây.
Lấy thân phận của Thịnh Vân Thâm, đương nhiên có thể tự mình tiễn khách rời đi, Thủy Ly Âm không có lý do từ chối.
Chẳng qua nàng ta đã thành quen được thanh niên tài tuấn quay xung quanh lấy lòng, cho rằng Thịnh Vân Thâm cũng là một trong những thanh niên tài tuấn kia, nhưng mà chờ hai người tiếp xúc, Thủy Ly Âm rất nhanh liền phát hiện cũng không phải như vậy.
Bởi vì ánh mắt Thịnh Vân Thâm nhìn nàng ta không phải loại cảm thấy hứng thú hoặc là ái mộ kia, ngược lại có chút quái dị.
Thịnh Vân Thâm mang theo Thủy Ly Âm vừa đi tới chân núi Thiên Vân Phong, đột nhiên bước chân dừng lại, kinh ngạc nói: "Văn Thỏ Thỏ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thủy Ly Âm nghi hoặc mà nhìn sang, phát hiện trên cây cách đó không xa, một con yêu thỏ lông trắng đang ngồi xổm, yêu thỏ kia nho nhỏ, lớn hơn bàn tay một chút, nhìn tựa như chỉ là thỏ con, nhưng khí tức ẩn giấu trên thân, dường như là.. Một con thỏ biến dị.
Thủy Ly Âm mắt sắc hơi thâm, xem ra nội tình Xích Tiêu Tông quả nhiên thâm hậu, trên đường tùy tiện đụng phải một con yêu thỏ đều là yêu thú biến dị.
Văn Thỏ Thỏ ôm một viên linh quả, bình tĩnh ngồi xổm ở nơi đó mà gặm, không để ý hai người dưới cây, giống như nó thật sự chỉ ngồi xổm ở đây ngắm phong cảnh.
Thủy Ly Âm nhìn một chút, không hiểu sao cảm thấy con yêu thỏ kia giống như đang nhìn nàng ta.
Hẳn là ảo giác đi.
Thịnh Vân Thâm tự nhiên biết vì sao Văn Thỏ Thỏ lại ở đây, cho nên hắn ta đặc biệt dừng lại gọi nó, để Văn Thỏ Thỏ có thể thấy Thủy Ly Âm rõ ràng, sau đó trở về bẩm báo với tiểu sư muội.
Tiểu sư muội và Ninh sư đệ cũng không có xuất hiện, tự nhiên rõ ràng ý của bọn họ, hai cha con Thịnh Chấn Hải đều cảm thấy bọn họ làm rất đúng, không cần thiết cùng Tử Dương Môn chơi trò thông gia này, thời gian tu luyện còn không đủ, ai có thời gian rảnh rỗi đó? May mắn Thủy Ly Âm thoạt nhìn là một người lý trí, dù không biết nàng ta đến cùng có biết dự định của Tôn chưởng môn hay không, ít nhất nàng ta không có biểu hiện ra ý tứ muốn gặp Ninh Ngộ Châu.
"Văn Thỏ Thỏ, không có việc gì thì mau về đi, tránh khỏi tiểu sư muội tìm ngươi." Thịnh Vân Thâm làm bộ nói một câu.
Sau khi rời khỏi Thiên Vân Phong, Thủy Ly Âm nói: "Con yêu thú biến dị kia là sư muội Thịnh công tử dưỡng?"
"Chính là tiểu sư muội A Xúc."
Sau khi nghe xong, Thủy Ly Âm liền rõ ràng chủ nhân yêu thỏ là đệ tử Thịnh Chấn Hải mới thu nhận hai năm trước.
Đến bên ngoài tông môn, Thủy Ly Âm hướng Thịnh Vân Thâm chắp tay cảm tạ hắn ta đưa tiễn, liền ngự khí rời đi, dáng người yểu điệu xuất trần đi xa, thắng được không ít ánh mắt si ngốc của đệ tử trông coi ngoài cửa Xích Tiêu Tông.
Đưa tiễn khách nhân xong, Thịnh Vân Thâm đặc biệt chạy đến Tụ Thúy Phong, đã thấy tiểu sư muội ôm Văn Thỏ Thỏ đang nói chuyện.
"Tiểu sư muội." Thịnh Vân Thâm nói: "Văn Thỏ Thỏ đã nói cho ngươi chưa? Tử Dương Môn phái đệ tử tới lấy đan là Thủy Ly Âm, nàng ta là một đại mỹ nữ đấy, năm nay ba mươi tuổi, đã là cảnh giới Nguyên Không sơ kỳ, là thiên tài âm tu của Tử Dương Môn.."
Văn Kiều thản nhiên lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh.
"Tiểu sư muội, ngươi cảm thấy thế nào?" Thịnh Vân Thâm hỏi.
Văn Kiều liếc hắn ta một cái, nói ra: "Thịnh sư huynh, ta không cảm thấy thế nào cả."
"Thật sự? Làm sao có thể."
Văn Kiều thấy hắn ta không tin, nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói ra: "Nàng ta thật lớn tuổi."
Thịnh Vân Thâm: "..."
Thịnh Vân Thâm không phản bác được.
Ngẫm lại tuổi của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, một người hai mươi hai tuổi, một người mười tám tuổi, so với những người ba mươi tuổi, quả thực lớn một chút.
Nhưng người tu luyện cũng không nhìn tuổi tác, chỉ cần tu vi nâng lên, tuổi thọ gia tăng, thanh xuân mãi mãi, lại dùng một ít Ngưng Nhan đan trú nhan, căn bản liền nhìn không ra tuổi tác. Tuổi tác gì đó, tại giới tu luyện là một khái niệm rất mơ hồ, có rất ít người coi trọng tuổi tác.
Người tu luyện tuyển đạo lữ, cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề tuổi tác, một lão tổ cảnh giới Nguyên Đế sống mấy ngàn tuổi, cùng một người trẻ tuổi mười tám tuổi kết làm đạo lữ, vẫn như thường không ai dám nói cái gì.
Văn Kiều không để ý tới hắn ta, ôm Văn Thỏ Thỏ về động phủ.
Ninh Ngộ Châu đang chế tác phù mực, thấy nàng trở về, hỏi: "Mới vừa rồi là Thịnh sư huynh tới?"
Văn Kiều ừm một tiếng, nhìn xem phù mực trên bàn không nói chuyện.
Thế là Ninh Ngộ Châu cũng không có hỏi, hai người căn bản không để ý tới người Tử Dương Môn. Đương nhiên, dù sao cũng nhận thù lao của người ta, chuyện nên làm vẫn phải làm, chuyện khác khỏi tính đi.
Hai người hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện này, nên làm gì thì làm.
Nhưng mà nửa tháng sau, Tử Dương Môn bên kia đột nhiên truyền đến tin tức, nói sau khi Thủy Ly Âm đến Xích Tiêu Tông lấy đan, cũng không về Tử Dương Môn, mà là mất tích, nghe nói trước khi nàng ta mất tích địa phương xuất hiện cuối cùng là thành Đài Trạch.
Ngoài ra, Xích Tiêu Tông đúng lúc cũng nhận được tin tức, gần đây trong thành Đài Trạch xuất hiện chuyện kỳ quái, có rất nhiều người tu luyện phát cuồng mất đi lý trí mà không có lý do, vì thế tổn thương không ít người, dường như bị quái bệnh gì.
Thành Đài Trạch mời rất nhiều đan sư tiến đến xem xét, lại tìm không ra bệnh gì, dưới sự bất đắc dĩ, đành phải cầu cứu Xích Tiêu Tông.
Thịnh Chấn Hải gọi mấy người đệ tử vào Thiên Vân Phong, đem hai chuyện này nói với bọn hắn.
Tần Hồng Đao không ở đây, nhận nhiệm vụ của sư môn đi ra ngoài rồi, chẳng biết lúc nào trở về, chỉ có bốn người Dịch Huyễn và Thịnh Vân Thâm, Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều.
Chờ sau khi Thịnh Chấn Hải nói xong, Thịnh Vân Thâm không kịp chờ đợi nói: "Cha ơi, thành Đài Trạch này không phải là thành phụ thuộc tông môn chúng ta sao? Tại sao Thủy Ly Âm lại mất tích tại thành Đài Trạch? Sẽ không phải là âm mưu của Tử Dương Môn, muốn vu oan cho chúng ta chứ?"
Thịnh Chấn Hải không muốn để ý tới nhi tử ngu xuẩn này, rõ ràng ông ấy và phu nhân đều là người thông minh, tại sao lại sinh ra một đứa ngốc như thế?
Ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thủy Ly Âm là đệ tử thiên tài Tử Dương Môn coi trọng, cho dù muốn tính kế, cũng sẽ không lấy một đệ tử thiên tài tiền đồ vô lượng đi mưu hại, Tử Dương Môn làm việc không có ngu như vậy. Huống chi, dựa vào địa vị Xích Tiêu Tông chúng ta, Tử Dương Môn vạn vạn sẽ không làm loại chuyện này."
Thịnh Vân Thâm a một tiếng, gãi đầu một cái: "Con đây không phải cảm thấy chuyện này xuất hiện quá mức trùng hợp nha, chỉ sợ Tử Dương Môn tưởng rằng chúng ta làm ra, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Chấn Hải cảm thấy mệt lòng, khoát tay áo: "Chưởng môn Tử Dương Môn còn chưa có hồ đồ đến mức độ này, Tôn chưởng môn chỉ hi vọng ta phái người hỗ trợ tìm kiếm Thủy Ly Âm."
"Người phái đi lần này, nếu như là Ninh sư đệ là tốt nhất, đúng hay không?" Thịnh Vân Thâm người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái.
Hả?
Dịch Huyễn nhịn không được nhìn sư phụ và mấy người sư đệ muội một chút, phát hiện dường như đã phát sinh chuyện gì mà hắn ta không biết.
Ninh Ngộ Châu hòa khí mà nhìn Thịnh Vân Thâm, bộ dáng hiền lành lịch sự kia, Thịnh Chấn Hải nhìn thấy trong lòng cảm thấy chột dạ.
Vì không cho nhi tử ngốc thật sự làm ra chuyện gì khiến cho người ta muốn đánh chết, vội vàng nói: "Thủy Ly Âm kia, ta quả thực muốn phái người đi tìm, dù sao người cũng mất tích tại thành phụ thuộc tông môn chúng ta, phải bày ra chút thái độ. Ngoài ra, thành Đài Trạch phát sinh quái sự, cũng phải điều tra rõ ràng."
Dịch Huyễn rất nhanh hiểu rõ ý tứ sư phụ gọi bọn hắn đến đây, nói: "Sư phụ, người muốn cho ta đi?"
"Đúng vậy, thuận tiện mang mấy người sư đệ sư muội của ngươi cùng đi, để bọn hắn đi lịch luyện một chút." Thịnh Chấn Hải nói, thở dài, yêu thương mà liếc nhìn nhi tử ngốc, "Đặc biệt là Vân Thâm, thật sự là quá ngốc, hi vọng ngươi trải qua nhiều chuyện một chút, có thể trở nên thông minh một chút, để cho ta bớt quan tâm."
"Cha!" Thịnh Vân Thâm kháng nghị, nào có ai nói nhi tử mình như vậy?
Thịnh Chấn Hải không để ý tới hắn ta, dặn dò Dịch Huyễn vài câu, liền để bọn hắn lập tức xuất phát.
Chuyện lạ ở thành Đài Trạch vẫn không có cách nào tra ra, lo lắng có biến cố gì, việc này không thể lề mề, tốt nhất mau chóng đi tới đó.
Về phần Thủy Ly Âm mất tích, Thịnh Chấn Hải đã khiến người gửi tin đến thành Đài Trạch, để thành chủ thành Đài Trạch phái người đi tìm, đồng thời cũng phái đệ tử khác trong tông môn tới đó, không có để Dịch Huyễn bọn họ vừa phải đi tìm người, vừa phải xử lý quái sự trong thành Đài Trạch.
Lại phái mấy người đệ tử này ra ngoài, Thịnh Chấn Hải cũng có suy tính trong lòng.
Dịch Huyễn có tu vi cảnh giới Nguyên Linh, có thể một mình đảm đương một phía, Ninh Ngộ Châu là luyện đan sư, có thể giúp một tay xem xét tình huống những người tu luyện phát cuồng tại thành Đài Trạch kia, xem thử có thể trị hay không. Mà Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm, đúng là bổ sung, đi xem chút việc đời.
Người tu luyện cũng không thể một mực bế quan tu luyện, nếu không dễ dàng gặp được bình cảnh, tâm cảnh cũng không thể đi lên, lịch luyện là việc vô cùng cần thiết.
** *
Lúc này bốn người sư huynh đệ cưỡi pháp khí phi hành xuất phát.
Tốc độ của pháp khí phi hành so với ngự khí phi hành nhanh hơn một chút, chẳng qua đẳng cấp pháp khí phi hành của Dịch Huyễn không cao, chỉ là cấp huyền, bọn họ bỏ ra hai ngày thời gian, mới đến thành Đài Trạch.
Lúc đi vào thành Đài Trạch, vừa lúc là chạng vạng tối.
Bọn họ xuống khỏi pháp khí phi hành ở bên ngoài thành Đài Trạch, đang chuẩn bị vào thành, đột nhiên phát hiện có rất nhiều người tu luyện vào thành giống như bọn họ, từng người phong trần mệt mỏi, tỏ vẻ lo lắng.
Một màn này khiến bốn người Dịch Huyễn hết sức nghi hoặc.
Thành Đài Trạch phát sinh quái sự, người tu luyện phát cuồng một cách khó hiểu, vẫn tra không ra nguyên nhân, ấn theo đạo lý sau khi chuyện này truyền đi, người tu luyện hẳn là tránh không kịp, nào biết còn có nhiều người tu luyện vọt tới thành Đài Trạch như vậy, hoàn toàn tương phản với cảnh dấu chân rải rác như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Thịnh Vân Thâm nhịn không được truyền âm cho mấy người: Nhị sư huynh, các ngươi xem, những người này có phải là ngốc hay không, làm sao đều chạy tới nơi này? Chẳng lẽ bọn họ không sợ quái sự tại thành Đài Trạch sao? Ngộ nhỡ bọn họ cũng bị lây nhiễm thì làm sao bây giờ?
Mấy người Dịch Huyễn đều không nói chuyện, yên lặng quan sát những người tu luyện kia.
Bởi vì nhiều người vào thành, ngoài cửa thành xếp hàng thành một đội ngũ thật dài.
Cửa thành Đài Trạch rộng lớn, dù nhiều người vào thành, cũng không cần xếp hàng đi vào, nhưng bởi vì gần đây thành Đài Trạch phát sinh quái sự và chuyện Thủy Ly Âm mất tích, toàn thành cảnh giới, chỉ được phép vào không cho phép ra, mỗi người tu luyện vào thành đều bị kiểm tra cẩn thận, xác nhận thân phận, nên mới tạo thành loại tình huống này.
Bốn người Dịch Huyễn đi theo xếp hàng, không có trực tiếp chứng minh thân phận đi vào.
Thịnh Vân Thâm là người không chịu ngồi yên, lúc đang xếp hàng, rất nhanh liền cùng người xung quanh bắt chuyện, hỏi: "Các ngươi đã nghe nói chuyện lạ của thành Đài Trạch sao?"
Được hắn ta bắt chuyện chính là một thiếu niên dung mạo tuấn tú, nhìn bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ sầu lo.
Thiếu niên kia nói: "Làm sao không biết? Cho dù biết cũng muốn đến nha. Ai, các ngươi cũng là vì Thủy tiên tử mà đến sao?"
"Cái gì?" Thịnh Vân Thâm có chút ngơ ngác.
Thiếu niên kia không có chú ý tới vẻ mặt của hắn ta, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nói ra: "Nghe nói Thủy tiên tử mất tích, chúng ta đều vô cùng sốt ruột, không thấy nàng mạnh khỏe, sao có thể yên tâm? Cho dù là đầm rồng hang hổ, cũng muốn xông vào một lần, chỉ mong có thể mau chóng cứu Thủy tiên tử ra.."
Không nghĩ tới thiếu niên kia còn chưa nói hết lời, xung quanh liền vang lên một dải thanh âm: "Ngươi cũng là vì Thủy tiên tử mà đến?"
"Ta cũng vậy, thật là đúng dịp."
"Đúng vậy, hóa ra tất cả mọi người đều như vậy.."
Bốn sư huynh đệ Dịch Huyễn yên lặng không nói lời nào.
Bọn họ rốt cuộc được kiến thức âm tu Tử Dương Môn được hoan nghênh đến mức nào, mất tích một người, bát phương lo nghĩ, nhao nhao chạy đến chỗ nguy hiểm hỗ trợ tìm kiếm.
"Tông chủ, Thủy Ly Âm đạo hữu Tử Dương Môn tới cửa bái phỏng."
Nghe được môn hạ đệ tử đưa tin, thần sắc Thịnh Chấn Hải có một chút vi diệu, nói ra: "Để cho nàng tới đây."
Chờ đệ tử đưa tin đi xuống, Thịnh Vân Thâm đặc biệt chờ ở chỗ này xem náo nhiệt kinh ngạc nói: "Cha, con nhớ được hai mươi năm trước, Thiên Âm lão tổ của Tử Dương Môn thu một thiếu nữ thiên tài âm tu, gọi là Thủy Ly Âm, không phải là vị này chứ?"
"Đúng vậy." Thịnh Chấn Hải trầm giọng nói: "Xem ra Tôn chưởng môn vì Ngộ Châu, thập phần bỏ được."
Nếu như lúc trước Thịnh Chấn Hải còn không thể xác định Tôn Vô Âm có đánh chủ ý lên Ninh Ngộ Châu hay không, hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định.
Ở trong mắt thế nhân, Ninh Ngộ Châu là thiên tài tinh thông đan khí trận, cho nên Tôn Vô Âm cũng đẩy ra một thiên tài. Nếu hai người thật sự nhìn vừa ý, đến lúc đó thiên tài cùng thiên tài kết hợp, sẽ chỉ truyền ra một giai thoại được mọi người ca tụng, tô điểm cho đẹp mục đích thông gia phía sau, cũng làm cho Tử Dương Môn được cả danh và lợi.
Quả nhiên, có thể lên làm chưởng môn Tử Dương Môn, bàn tính này đánh cho rất tốt.
Hai cha con nói bậy vài câu, liền thấy đệ tử Thiên Vân Phong dẫn một nữ tử mặc váy vân la màu trăng ngà, dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất trần tiến đến.
Nữ tử kia nhìn thấy Thịnh Chấn Hải, làm lễ hậu bối, trầm giọng nói: "Thủy Ly Âm của Tử Dương Môn bái kiến Thịnh tông chủ."
Thủy Ly Âm tuy là đệ tử cốt cán của Tử Dương Môn, nhưng bởi vì chỉ có tu vi cảnh giới Nguyên Không, lại chỉ tới lấy đan, còn chưa tới mức khiến tông chủ Xích Tiêu Tông dành thời gian gặp mặt. Chẳng qua bởi vì đệ tử Tử Dương Môn tới lấy đan lần đầu tiên, cộng thêm Thịnh Chấn Hải cũng muốn nhìn xem Tử Dương Môn phái đệ tử nào tới, liền đặc biệt để trống thời gian.
Thủy Ly Âm cũng không vì người mình gặp là Thịnh Chấn Hải mà kích động, thần sắc bình tĩnh, nhất cử nhất động đều hết sức ổn trọng.
Mặc kệ các trưởng bối có tính toán gì, Thịnh Chấn Hải sẽ không so đo với một tiểu bối, tỏ vẻ hòa ái mà nói: "Thủy cô nương tới lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan sao?"
"Đúng vậy, vãn bối phụng mệnh chưởng môn, đến đây lấy Tịnh Linh Vô Cấu đan."
Thủy Ly Âm nói rõ, giọng nói của nàng êm tai linh hoạt kỳ ảo, như gió mát trong sơn cốc, nghe giọng nói này, giống như thính giác được hưởng thụ một trận.
Đương nhiên, hai cha con ở đây vì biết dự định của Tử Dương Môn, ngược lại là không có chú ý tới điểm này, tâm tình hết sức vi diệu.
Chẳng qua trên mặt bọn hắn cũng không lộ ra chút nào, Thịnh Chấn Hải lật tay, lấy ra năm bình linh đan, giao cho Thủy Ly Âm, nói ra: "Đây là năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, Thủy cô nương mời xem xét."
Nghe được năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm, sắc mặt bình tĩnh của Thủy Ly Âm rốt cuộc bị phá vỡ, hơi có chút mừng rỡ nói: "Đa tạ Thịnh tông chủ! Không cần, vãn bối tin tưởng Thịnh tông chủ và Xích Tiêu Tông."
Cho dù bởi vì năm mươi viên Tịnh Linh Vô Cấu đan cực phẩm mà có chút mừng rỡ, cũng không vì vậy mà thất thố, làm ra chuyện thất lễ.
Thịnh Chấn Hải càng nhìn càng cảm thấy Thủy Ly Âm này quả nhiên ưu tú như trong lời đồn, không hổ là đệ tử thiên tài được Tử Dương Môn khen ngợi ngàn năm khó gặp một lần, được dạy bảo vô cùng xuất sắc. Nếu như không có Tôn Vô Âm tính toán, đoán chừng ông ấy sẽ thập phần thưởng thức hậu bối này.
Thủy Ly Âm nhận lấy năm bình linh đan kia, tỏ vẻ cảm kích nói: "Thịnh tông chủ, trước khi đi, chưởng môn từng giao phó cho Ly Âm, sau khi nhận được Tịnh Linh Vô Cấu đan, phải đích thân cảm tạ Ninh công tử, cũng đưa lên vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan. Không biết Ninh công tử có thể thuận tiện gặp vãn bối một mặt?"
Quả nhiên tới.
Hai cha con Thịnh Chấn Hải nghĩ, Tôn Vô Âm kia quả nhiên có chuẩn bị mà đến.
Tôn Vô Âm nói rõ muốn để Thủy Ly Âm và Ninh Ngộ Châu gặp mặt một lần, ngay cả lấy cớ đều đường hoàng như vậy. Nếu là thanh niên tài tuấn khác, nghe nói như thế tự nhiên sẽ không từ chối, ngược lại cảm thấy có thể tiếp xúc với đệ tử thiên tài thanh danh lan xa ra ngoài của Tử Dương Môn, cũng là một chuyện tốt.
Thịnh Chấn Hải nói: "Thực sự không trùng hợp, Ngộ Châu bế quan, Thủy cô nương có thể đem vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan giao cho ta, chờ sau khi hắn xuất quan lại đưa cho hắn."
Sau khi nghe xong, Thủy Ly Âm có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Nàng ta đem vật liệu Tịnh Linh Vô Cấu đan chuyển giao cho Thịnh Chấn Hải, rất nhanh liền cáo từ rời đi.
Thịnh Vân Thâm yên tĩnh đợi một bên cảm thấy rốt cuộc đến phiên mình ra sân, vội vàng nói: "Cha, ta đi tiễn nàng nha."
Thủy Ly Âm nhịn không được liếc hắn ta một cái.
Thịnh Chấn Hải giới thiệu bọn họ với nhau: "Thủy cô nương, đây là khuyển tử Thịnh Vân Thâm."
Làm thiên tài âm tu được Tử Dương Môn xem trọng, Thủy Ly Âm toàn tâm toàn ý tu luyện, cực ít đi ra ngoài, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên Thịnh Vân Thâm nhìn thấy nàng ta, Thủy Ly Âm cũng là như thế. Mà mấy tháng trước thí luyện tại bí cảnh Phong Ma, Thủy Ly Âm đúng lúc bế quan, không có đi.
Thịnh Vân Thâm tiến lên, chấp tay nói: "Thủy cô nương, tại hạ Thịnh Vân Thâm."
Thủy Ly Âm khẽ gật đầu, hữu lễ mà nói: "Thịnh công tử."
Tu vi của nàng ta cao hơn Thịnh Vân Thâm một cảnh giới, chẳng qua dù sao đối phương cũng là nhi tử tông chủ Xích Tiêu Tông, nên có lễ vẫn là về.
Thịnh Chấn Hải thấy thế, càng cảm thấy cô nương này không tệ, đối đãi người khác tìm không ra một chút khuyết điểm, được dạy bảo đến thật sự là quá tốt, tốt đến mức rất khó làm cho người ta chán ghét.
Quả nhiên, Tôn Vô Âm dự định thật tinh, phái một người đệ tử như thế tới đây.
Lấy thân phận của Thịnh Vân Thâm, đương nhiên có thể tự mình tiễn khách rời đi, Thủy Ly Âm không có lý do từ chối.
Chẳng qua nàng ta đã thành quen được thanh niên tài tuấn quay xung quanh lấy lòng, cho rằng Thịnh Vân Thâm cũng là một trong những thanh niên tài tuấn kia, nhưng mà chờ hai người tiếp xúc, Thủy Ly Âm rất nhanh liền phát hiện cũng không phải như vậy.
Bởi vì ánh mắt Thịnh Vân Thâm nhìn nàng ta không phải loại cảm thấy hứng thú hoặc là ái mộ kia, ngược lại có chút quái dị.
Thịnh Vân Thâm mang theo Thủy Ly Âm vừa đi tới chân núi Thiên Vân Phong, đột nhiên bước chân dừng lại, kinh ngạc nói: "Văn Thỏ Thỏ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thủy Ly Âm nghi hoặc mà nhìn sang, phát hiện trên cây cách đó không xa, một con yêu thỏ lông trắng đang ngồi xổm, yêu thỏ kia nho nhỏ, lớn hơn bàn tay một chút, nhìn tựa như chỉ là thỏ con, nhưng khí tức ẩn giấu trên thân, dường như là.. Một con thỏ biến dị.
Thủy Ly Âm mắt sắc hơi thâm, xem ra nội tình Xích Tiêu Tông quả nhiên thâm hậu, trên đường tùy tiện đụng phải một con yêu thỏ đều là yêu thú biến dị.
Văn Thỏ Thỏ ôm một viên linh quả, bình tĩnh ngồi xổm ở nơi đó mà gặm, không để ý hai người dưới cây, giống như nó thật sự chỉ ngồi xổm ở đây ngắm phong cảnh.
Thủy Ly Âm nhìn một chút, không hiểu sao cảm thấy con yêu thỏ kia giống như đang nhìn nàng ta.
Hẳn là ảo giác đi.
Thịnh Vân Thâm tự nhiên biết vì sao Văn Thỏ Thỏ lại ở đây, cho nên hắn ta đặc biệt dừng lại gọi nó, để Văn Thỏ Thỏ có thể thấy Thủy Ly Âm rõ ràng, sau đó trở về bẩm báo với tiểu sư muội.
Tiểu sư muội và Ninh sư đệ cũng không có xuất hiện, tự nhiên rõ ràng ý của bọn họ, hai cha con Thịnh Chấn Hải đều cảm thấy bọn họ làm rất đúng, không cần thiết cùng Tử Dương Môn chơi trò thông gia này, thời gian tu luyện còn không đủ, ai có thời gian rảnh rỗi đó? May mắn Thủy Ly Âm thoạt nhìn là một người lý trí, dù không biết nàng ta đến cùng có biết dự định của Tôn chưởng môn hay không, ít nhất nàng ta không có biểu hiện ra ý tứ muốn gặp Ninh Ngộ Châu.
"Văn Thỏ Thỏ, không có việc gì thì mau về đi, tránh khỏi tiểu sư muội tìm ngươi." Thịnh Vân Thâm làm bộ nói một câu.
Sau khi rời khỏi Thiên Vân Phong, Thủy Ly Âm nói: "Con yêu thú biến dị kia là sư muội Thịnh công tử dưỡng?"
"Chính là tiểu sư muội A Xúc."
Sau khi nghe xong, Thủy Ly Âm liền rõ ràng chủ nhân yêu thỏ là đệ tử Thịnh Chấn Hải mới thu nhận hai năm trước.
Đến bên ngoài tông môn, Thủy Ly Âm hướng Thịnh Vân Thâm chắp tay cảm tạ hắn ta đưa tiễn, liền ngự khí rời đi, dáng người yểu điệu xuất trần đi xa, thắng được không ít ánh mắt si ngốc của đệ tử trông coi ngoài cửa Xích Tiêu Tông.
Đưa tiễn khách nhân xong, Thịnh Vân Thâm đặc biệt chạy đến Tụ Thúy Phong, đã thấy tiểu sư muội ôm Văn Thỏ Thỏ đang nói chuyện.
"Tiểu sư muội." Thịnh Vân Thâm nói: "Văn Thỏ Thỏ đã nói cho ngươi chưa? Tử Dương Môn phái đệ tử tới lấy đan là Thủy Ly Âm, nàng ta là một đại mỹ nữ đấy, năm nay ba mươi tuổi, đã là cảnh giới Nguyên Không sơ kỳ, là thiên tài âm tu của Tử Dương Môn.."
Văn Kiều thản nhiên lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh.
"Tiểu sư muội, ngươi cảm thấy thế nào?" Thịnh Vân Thâm hỏi.
Văn Kiều liếc hắn ta một cái, nói ra: "Thịnh sư huynh, ta không cảm thấy thế nào cả."
"Thật sự? Làm sao có thể."
Văn Kiều thấy hắn ta không tin, nghĩ nghĩ, nghiêm trang nói ra: "Nàng ta thật lớn tuổi."
Thịnh Vân Thâm: "..."
Thịnh Vân Thâm không phản bác được.
Ngẫm lại tuổi của Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, một người hai mươi hai tuổi, một người mười tám tuổi, so với những người ba mươi tuổi, quả thực lớn một chút.
Nhưng người tu luyện cũng không nhìn tuổi tác, chỉ cần tu vi nâng lên, tuổi thọ gia tăng, thanh xuân mãi mãi, lại dùng một ít Ngưng Nhan đan trú nhan, căn bản liền nhìn không ra tuổi tác. Tuổi tác gì đó, tại giới tu luyện là một khái niệm rất mơ hồ, có rất ít người coi trọng tuổi tác.
Người tu luyện tuyển đạo lữ, cho tới bây giờ cũng không phải là vấn đề tuổi tác, một lão tổ cảnh giới Nguyên Đế sống mấy ngàn tuổi, cùng một người trẻ tuổi mười tám tuổi kết làm đạo lữ, vẫn như thường không ai dám nói cái gì.
Văn Kiều không để ý tới hắn ta, ôm Văn Thỏ Thỏ về động phủ.
Ninh Ngộ Châu đang chế tác phù mực, thấy nàng trở về, hỏi: "Mới vừa rồi là Thịnh sư huynh tới?"
Văn Kiều ừm một tiếng, nhìn xem phù mực trên bàn không nói chuyện.
Thế là Ninh Ngộ Châu cũng không có hỏi, hai người căn bản không để ý tới người Tử Dương Môn. Đương nhiên, dù sao cũng nhận thù lao của người ta, chuyện nên làm vẫn phải làm, chuyện khác khỏi tính đi.
Hai người hoàn toàn không hề để tâm đến chuyện này, nên làm gì thì làm.
Nhưng mà nửa tháng sau, Tử Dương Môn bên kia đột nhiên truyền đến tin tức, nói sau khi Thủy Ly Âm đến Xích Tiêu Tông lấy đan, cũng không về Tử Dương Môn, mà là mất tích, nghe nói trước khi nàng ta mất tích địa phương xuất hiện cuối cùng là thành Đài Trạch.
Ngoài ra, Xích Tiêu Tông đúng lúc cũng nhận được tin tức, gần đây trong thành Đài Trạch xuất hiện chuyện kỳ quái, có rất nhiều người tu luyện phát cuồng mất đi lý trí mà không có lý do, vì thế tổn thương không ít người, dường như bị quái bệnh gì.
Thành Đài Trạch mời rất nhiều đan sư tiến đến xem xét, lại tìm không ra bệnh gì, dưới sự bất đắc dĩ, đành phải cầu cứu Xích Tiêu Tông.
Thịnh Chấn Hải gọi mấy người đệ tử vào Thiên Vân Phong, đem hai chuyện này nói với bọn hắn.
Tần Hồng Đao không ở đây, nhận nhiệm vụ của sư môn đi ra ngoài rồi, chẳng biết lúc nào trở về, chỉ có bốn người Dịch Huyễn và Thịnh Vân Thâm, Ninh Ngộ Châu, Văn Kiều.
Chờ sau khi Thịnh Chấn Hải nói xong, Thịnh Vân Thâm không kịp chờ đợi nói: "Cha ơi, thành Đài Trạch này không phải là thành phụ thuộc tông môn chúng ta sao? Tại sao Thủy Ly Âm lại mất tích tại thành Đài Trạch? Sẽ không phải là âm mưu của Tử Dương Môn, muốn vu oan cho chúng ta chứ?"
Thịnh Chấn Hải không muốn để ý tới nhi tử ngu xuẩn này, rõ ràng ông ấy và phu nhân đều là người thông minh, tại sao lại sinh ra một đứa ngốc như thế?
Ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thủy Ly Âm là đệ tử thiên tài Tử Dương Môn coi trọng, cho dù muốn tính kế, cũng sẽ không lấy một đệ tử thiên tài tiền đồ vô lượng đi mưu hại, Tử Dương Môn làm việc không có ngu như vậy. Huống chi, dựa vào địa vị Xích Tiêu Tông chúng ta, Tử Dương Môn vạn vạn sẽ không làm loại chuyện này."
Thịnh Vân Thâm a một tiếng, gãi đầu một cái: "Con đây không phải cảm thấy chuyện này xuất hiện quá mức trùng hợp nha, chỉ sợ Tử Dương Môn tưởng rằng chúng ta làm ra, vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Thịnh Chấn Hải cảm thấy mệt lòng, khoát tay áo: "Chưởng môn Tử Dương Môn còn chưa có hồ đồ đến mức độ này, Tôn chưởng môn chỉ hi vọng ta phái người hỗ trợ tìm kiếm Thủy Ly Âm."
"Người phái đi lần này, nếu như là Ninh sư đệ là tốt nhất, đúng hay không?" Thịnh Vân Thâm người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái.
Hả?
Dịch Huyễn nhịn không được nhìn sư phụ và mấy người sư đệ muội một chút, phát hiện dường như đã phát sinh chuyện gì mà hắn ta không biết.
Ninh Ngộ Châu hòa khí mà nhìn Thịnh Vân Thâm, bộ dáng hiền lành lịch sự kia, Thịnh Chấn Hải nhìn thấy trong lòng cảm thấy chột dạ.
Vì không cho nhi tử ngốc thật sự làm ra chuyện gì khiến cho người ta muốn đánh chết, vội vàng nói: "Thủy Ly Âm kia, ta quả thực muốn phái người đi tìm, dù sao người cũng mất tích tại thành phụ thuộc tông môn chúng ta, phải bày ra chút thái độ. Ngoài ra, thành Đài Trạch phát sinh quái sự, cũng phải điều tra rõ ràng."
Dịch Huyễn rất nhanh hiểu rõ ý tứ sư phụ gọi bọn hắn đến đây, nói: "Sư phụ, người muốn cho ta đi?"
"Đúng vậy, thuận tiện mang mấy người sư đệ sư muội của ngươi cùng đi, để bọn hắn đi lịch luyện một chút." Thịnh Chấn Hải nói, thở dài, yêu thương mà liếc nhìn nhi tử ngốc, "Đặc biệt là Vân Thâm, thật sự là quá ngốc, hi vọng ngươi trải qua nhiều chuyện một chút, có thể trở nên thông minh một chút, để cho ta bớt quan tâm."
"Cha!" Thịnh Vân Thâm kháng nghị, nào có ai nói nhi tử mình như vậy?
Thịnh Chấn Hải không để ý tới hắn ta, dặn dò Dịch Huyễn vài câu, liền để bọn hắn lập tức xuất phát.
Chuyện lạ ở thành Đài Trạch vẫn không có cách nào tra ra, lo lắng có biến cố gì, việc này không thể lề mề, tốt nhất mau chóng đi tới đó.
Về phần Thủy Ly Âm mất tích, Thịnh Chấn Hải đã khiến người gửi tin đến thành Đài Trạch, để thành chủ thành Đài Trạch phái người đi tìm, đồng thời cũng phái đệ tử khác trong tông môn tới đó, không có để Dịch Huyễn bọn họ vừa phải đi tìm người, vừa phải xử lý quái sự trong thành Đài Trạch.
Lại phái mấy người đệ tử này ra ngoài, Thịnh Chấn Hải cũng có suy tính trong lòng.
Dịch Huyễn có tu vi cảnh giới Nguyên Linh, có thể một mình đảm đương một phía, Ninh Ngộ Châu là luyện đan sư, có thể giúp một tay xem xét tình huống những người tu luyện phát cuồng tại thành Đài Trạch kia, xem thử có thể trị hay không. Mà Văn Kiều và Thịnh Vân Thâm, đúng là bổ sung, đi xem chút việc đời.
Người tu luyện cũng không thể một mực bế quan tu luyện, nếu không dễ dàng gặp được bình cảnh, tâm cảnh cũng không thể đi lên, lịch luyện là việc vô cùng cần thiết.
** *
Lúc này bốn người sư huynh đệ cưỡi pháp khí phi hành xuất phát.
Tốc độ của pháp khí phi hành so với ngự khí phi hành nhanh hơn một chút, chẳng qua đẳng cấp pháp khí phi hành của Dịch Huyễn không cao, chỉ là cấp huyền, bọn họ bỏ ra hai ngày thời gian, mới đến thành Đài Trạch.
Lúc đi vào thành Đài Trạch, vừa lúc là chạng vạng tối.
Bọn họ xuống khỏi pháp khí phi hành ở bên ngoài thành Đài Trạch, đang chuẩn bị vào thành, đột nhiên phát hiện có rất nhiều người tu luyện vào thành giống như bọn họ, từng người phong trần mệt mỏi, tỏ vẻ lo lắng.
Một màn này khiến bốn người Dịch Huyễn hết sức nghi hoặc.
Thành Đài Trạch phát sinh quái sự, người tu luyện phát cuồng một cách khó hiểu, vẫn tra không ra nguyên nhân, ấn theo đạo lý sau khi chuyện này truyền đi, người tu luyện hẳn là tránh không kịp, nào biết còn có nhiều người tu luyện vọt tới thành Đài Trạch như vậy, hoàn toàn tương phản với cảnh dấu chân rải rác như trong tưởng tượng của bọn hắn.
Thịnh Vân Thâm nhịn không được truyền âm cho mấy người: Nhị sư huynh, các ngươi xem, những người này có phải là ngốc hay không, làm sao đều chạy tới nơi này? Chẳng lẽ bọn họ không sợ quái sự tại thành Đài Trạch sao? Ngộ nhỡ bọn họ cũng bị lây nhiễm thì làm sao bây giờ?
Mấy người Dịch Huyễn đều không nói chuyện, yên lặng quan sát những người tu luyện kia.
Bởi vì nhiều người vào thành, ngoài cửa thành xếp hàng thành một đội ngũ thật dài.
Cửa thành Đài Trạch rộng lớn, dù nhiều người vào thành, cũng không cần xếp hàng đi vào, nhưng bởi vì gần đây thành Đài Trạch phát sinh quái sự và chuyện Thủy Ly Âm mất tích, toàn thành cảnh giới, chỉ được phép vào không cho phép ra, mỗi người tu luyện vào thành đều bị kiểm tra cẩn thận, xác nhận thân phận, nên mới tạo thành loại tình huống này.
Bốn người Dịch Huyễn đi theo xếp hàng, không có trực tiếp chứng minh thân phận đi vào.
Thịnh Vân Thâm là người không chịu ngồi yên, lúc đang xếp hàng, rất nhanh liền cùng người xung quanh bắt chuyện, hỏi: "Các ngươi đã nghe nói chuyện lạ của thành Đài Trạch sao?"
Được hắn ta bắt chuyện chính là một thiếu niên dung mạo tuấn tú, nhìn bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ sầu lo.
Thiếu niên kia nói: "Làm sao không biết? Cho dù biết cũng muốn đến nha. Ai, các ngươi cũng là vì Thủy tiên tử mà đến sao?"
"Cái gì?" Thịnh Vân Thâm có chút ngơ ngác.
Thiếu niên kia không có chú ý tới vẻ mặt của hắn ta, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nói ra: "Nghe nói Thủy tiên tử mất tích, chúng ta đều vô cùng sốt ruột, không thấy nàng mạnh khỏe, sao có thể yên tâm? Cho dù là đầm rồng hang hổ, cũng muốn xông vào một lần, chỉ mong có thể mau chóng cứu Thủy tiên tử ra.."
Không nghĩ tới thiếu niên kia còn chưa nói hết lời, xung quanh liền vang lên một dải thanh âm: "Ngươi cũng là vì Thủy tiên tử mà đến?"
"Ta cũng vậy, thật là đúng dịp."
"Đúng vậy, hóa ra tất cả mọi người đều như vậy.."
Bốn sư huynh đệ Dịch Huyễn yên lặng không nói lời nào.
Bọn họ rốt cuộc được kiến thức âm tu Tử Dương Môn được hoan nghênh đến mức nào, mất tích một người, bát phương lo nghĩ, nhao nhao chạy đến chỗ nguy hiểm hỗ trợ tìm kiếm.
/256
|