Edit: Jess93
Lúc Kiều Nhạc Thủy đến tìm bọn họ, liền trông thấy đống linh thạch tại đại sảnh trong động phủ.
Gần đây nghèo đến mức sắp ăn đất, Kiều công tử trông thấy đống linh thạch này, đôi mắt liền dời không được, hai mắt đều sắp bốc lên linh quang, có chút hưng phấn hỏi: "Những linh thạch này từ đâu ra vậy?"
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Đây là A Xúc kiếm được trên lôi đài trong gần đây.
"
"Lôi đài?" Kiều Nhạc Thủy rất nhanh liền nhớ tới lôi đài khiêu chiến rất được người tu luyện yêu thích trong thành Đan Phù, kinh ngạc hỏi: "Văn cô nương, ngươi thật sự đi đánh lôi đài? Chẳng lẽ ngươi khiêu chiến chính là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh?"
Văn Kiều rụt rè gật đầu.
Kiều Nhạc Thủy lập tức không nói ra lời, nhiều linh thạch như vậy, rốt cuộc nàng đánh bao nhiêu trận, lại thắng bao nhiêu người, mới có thể thắng về một đống linh thạch? Nhìn xem tiểu cô nương người ta, một mình liền có thể thắng nhiều linh thạch như vậy; nhìn lại bản thân, một kẻ ăn bám huynh trưởng, rời khỏi sự che chở của ca ca hắn, nghèo đến nỗi chỉ có thể cạp đất.
.
Kiều Nhạc Thủy đột nhiên muốn tự bế.
Ninh Ngộ Châu liếc hắn một cái, lúc này mới chậm rãi nói: "Kiều công tử, ngày hôm nay gọi ngươi qua đây, là muốn nói một chút về chuyện trị liệu cho ngươi.
"
Kiều Nhạc Thủy biến sắc, nghĩ đến ngày mai chính là đầu tháng, không khỏi khẩn trương hỏi: "Ninh công tử, cần ta làm cái gì?"
"Cái gì cũng không cần, ngươi chờ ở đây là tốt rồi.
"
Kiều Nhạc Thủy a một tiếng, dán mắt vào hắn.
Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối hẳn, Ninh Ngộ Châu đột nhiên bảo Văn Kiều trói Kiều Nhạc Thủy lại.
Kiều Nhạc Thủy còn đang ngẩn ra, đã bị Văn Kiều dùng Thiên Ti đằng buộc thành bánh bao thịt, trong lòng lại dâng lên một loại bóng ma tâm lý bị trói, hơi run rẩy hỏi: "Văn cô nương, nhất định phải trói ta sao?"
"Đương nhiên, miễn cho lúc ngươi phát tác thần trí mơ hồ, phá hoại khắp nơi.
" Văn Kiều nói như chuyện đương nhiên.
Kiều Nhạc Thủy không có cách nào biện hộ cho chính mình, chỉ có thể buồn bực a một tiếng.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, mỗi lần cứ đến ngày đầu tháng, hắn sẽ mất đi thần trí, cứ vô tri vô giác như thế vượt qua ba ngày.
Trước đây, ba ngày kia, mặc dù hắn không có thần trí, không biết mình làm cái gì, nhưng lại biết một mình ở bên ngoài, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, còn phải lo lắng lúc mình đánh mất thần trí đi ra ngoài bị người ta phát hiện, sau đó bị người ta xem như hắn bị tẩu hỏa nhập ma mà xử lý, chết cũng không có chỗ kêu oan.
So với tình huống nửa năm kia, hiện tại mặc dù bị trói, nhưng ít ra hắn an toàn.
Kiều Nhạc Thủy rất nhanh liền an ủi xong bản thân, ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia chờ đợi thời gian đến.
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cũng không có đi nghỉ ngơi, mà là ngồi uống trà nói chuyện phiếm ở trong sảnh, cũng coi là bồi Kiều Nhạc Thủy đi.
Thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, hai con yêu thú đã lấy ra cây mía biển bắt đầu gặm.
Gặm xong một rổ, Văn Thỏ Thỏ nhảy lên bờ vai Văn Kiều, nằm yên ở đó làm một con mao đoàn, chỉ có Văn Cổn Cổn, tiếp tục lấy ra trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh, cái miệng nho nhỏ không ngừng nhai nuốt, Tử Trúc cứng rắn biến mất từng khúc từng khúc ở bên trong cái miệng nhỏ kia, phát ra tiếng nhấm nuốt rộp rộp.
Âm thanh này vang lên rõ ràng ở bên trong đại sảnh an tĩnh, ánh mắt Kiều Nhạc Thủy dần dần qua rơi xuống trên thân Văn Cổn Cổn, cứ như vậy nhìn nó ăn cây trúc, vậy mà trực tiếp nhìn tới rạng sáng.
Lúc rạng sáng, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều chú ý tới thần sắc Kiều Nhạc Thủy dần dần trở nên mơ màng hỗn độn, đôi mắt nhiễm lên tơ máu, cuối cùng hai mắt biến thành một màu đỏ đục ngầu.
Như là một người tẩu hỏa nhập ma, Kiều Nhạc Thủy bắt đầu giằng co, gào thét muốn công kích toàn bộ sinh linh chung quanh.
Ninh Ngộ Châu đi tới trước mặt hắn.
Kiều Nhạc Thủy há miệng muốn cắn hắn, sau khi phát hiện cắn không tới, nhào đầu về phía hắn.
Văn Kiều kéo lấy Thiên Ti đằng sang một chỗ khác, vỗ xuống đầu của hắn: "An phận một chút, Ninh ca ca đây là muốn trị liệu cho ngươi đấy.
"
An phận là không thể nào, một người không có thần trí làm sao có thể an phận? Văn Kiều chỉ có thể trói hắn và cây cột chung một chỗ, cố định ở đó, thuận tiện Ninh Ngộ Châu xem xét tình huống của hắn.
Kế tiếp, Ninh Ngộ Châu dùng ngón tay điểm vào trán của hắn.
Kiều Nhạc Thủy đột nhiên điên cuồng gào thét, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, mặc dù không có thần trí, nhưng thức hải bị xâm lấn, vẫn sẽ kháng cự theo bản năng.
Thấy hắn giãy dụa quá kịch liệt, Văn Kiều lo lắng Kiều Nhạc Thủy sẽ làm Ninh Ngộ Châu bị thương, vội hỏi: "Phu quân, muốn đánh hắn ngất xỉu hay không?"
Kiều Nhạc Thủy rốt cuộc là người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh, cho dù hiện tại bị thương, thức hải rộng lớn và lực lượng cũng không phải người tu luyện cảnh giới Nguyên Mạch có thể so sánh, Văn Kiều lo lắng thần thức Kiều Nhạc Thủy sẽ công kích Ninh Ngộ Châu đang dò xét thức hải hắn.
"Không cần.
" Ninh Ngộ Châu giảm bớt thời gian trả lời một câu.
Văn Kiều thấy hắn tập trung tinh thần chú ý, nửa khuôn mặt có hơi banh lại, không còn dám lên tiếng quấy rầy, liền ở một bên bảo vệ bọn họ, chỉ cần có gì không đúng, người bị đập ngất đầu tiên chính là Kiều Nhạc Thủy.
May mắn, chờ sau khi Ninh Ngộ Châu thu tay lại, Kiều Nhạc Thủy đều không có bị đánh ngất, còn có thể hạnh phúc gào thét với Văn Kiều bọn họ.
"Phu quân, sao rồi?" Văn Kiều hỏi.
Ninh Ngộ Châu nói: "Tình huống trong thức hải của hắn còn nghiêm trọng hơn ta nghĩ, nếu như ví von thức hải người tu luyện thành biển cả, thời điểm bình thường, thức hải đều là gió êm sóng lặng.
Nhưng thức hải của hắn không chỉ phi thường hỗn loạn, bên trong thức hải còn có một loại vật chất hắc ám, vật kia dường như dính trong thức hải của hắn, đang cắn nuốt thần trí của hắn.
"
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Ninh Ngộ Châu không có để Văn Kiều đánh ngất Kiều Nhạc Thủy.
Tình huống thức hải lúc ngất và tỉnh táo không giống nhau, Ninh Ngộ Châu cần xem xét tình trạng thức hải của Kiều Nhạc Thủy lúc tỉnh táo và điên loạn, mới có thể phỏng đoán tình huống thức hải của hắn.
Mà lần này, cũng làm cho hắn thấy rõ ràng, những thứ phá hủy thức hải Kiều Nhạc Thủy hóa ra là một loại vật chất hắc ám, trông tựa như từng khối thi ban bám trên thi thể người, cho người ta một loại cảm giác chẳng lành.
Muốn chữa khỏi cho Kiều Nhạc Thủy, đầu tiên phải thanh trừ hết những vật chất hắc ám đáng sợ này, kế tiếp mới có thể tiến hành trị liệu.
Nghe xong giải thích của hắn, Văn Kiều có chút sợ hãi: "Có thể trị không?"
"Ta thử một chút.
"
Ninh Ngộ Châu không nhiều lời, hắn lấy ra không ít thứ từ trong túi trữ vật, đặt từng thứ lên bàn, gần như chiếm cứ cả cái bàn.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn ngồi xổm ở trước bàn đá, nhìn một chút, chờ phát hiện một bình ngọc trong đó có chứa Âm Dương tuyền, lập tức xù lông, vội vàng né ra xa.
Ninh Ngộ Châu lấy ra một cái bát ngọc, đầu tiên đổ ra ba viên linh đan tròn trịa như ngọc vào bát ngọc.
Linh đan kia tỏa ra một mùi đan hương thơm ngát, chính là Cửu Âm Tứ Khí đan Ninh Ngộ Châu bảo Kiều Nhạc Thủy thu thập linh thảo linh dược luyện chế ra gần đây.
Kế tiếp hắn lại lấy tới một cái muỗng ngọc làm từ Băng Ngọc, bỏ vào một khối mật chi nhỏ màu tím đen, tán thành bột phấn, sau đó đổ vào trong bát ngọc, trộn đều với mấy viên Cửu Âm Tứ Khí đan kia.
Làm xong những việc này, hắn lấy một cái hộp ngọc ướp lạnh trên bàn, mở ra.
Khí tức băng lãnh lan ra, chỉ thấy trong hộp ngọc có một nhánh Thực Tâm thảo ngàn năm, nó dính chút bớt chàm, như thứ trên xương người chết, rất độc, chạm vào sẽ xui xẻo, để cho người ta vừa thấy liền không nhịn được muốn né ra xa.
Văn Kiều biết độc tính của Thực Tâm thảo ngàn năm rất lợi hại, không nghĩ tới còn cần dùng tới thứ này.
Trước tiên, Ninh Ngộ Châu dùng linh lực bọc lấy nhánh Thực Tâm thảo ngàn năm kia, sau đó lại lấy ra một cái bát ngọc, đổ ra mấy giọt Âm Dương tuyền từ trong bình, nhanh chóng ném nhánh Thực Tâm thảo ngàn năm kia vào trong nước suối màu trắng đen.
Thực Tâm thảo ngàn năm nhanh chóng hòa tan trong nước Âm Dương tuyền, phát ra một tiếng xèo xèo, nước Âm Dương tuyền giống như sôi trào, bốc lên bọt nước nhỏ bé, một cỗ khí tức âm lãnh đến cực điểm tràn ngập trong không khí.
Mặc kệ là Văn Kiều hay là hai con yêu thú, đều bị cỗ khí tức âm lãnh kia chấn nhiếp tâm thần, ngay cả Kiều Nhạc Thủy bị trói vào cây cột giống như cũng an phận hơn.
Mặc dù bị khí tức trong phòng làm cho toàn thân run rẩy, nhưng Văn Kiều vẫn không có dời ánh mắt, nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu đang bận rộn.
Thẳng đến Âm Dương tuyền trong bát ngọc bình tĩnh trở lại, Ninh Ngộ Châu liền đem linh đan và bột phấn mật chi trong một cái bát ngọc khác đổ vào trong nước Âm Dương tuyền, nước Âm Dương tuyền lại sôi trào lên, nước suối trắng đen rõ ràng lại nhanh chóng hòa tan những vật này, rõ ràng chỉ có mấy giọt nước suối Âm Dương tuyền trong bát, nhưng hết lần này tới lần khác lại có thể hòa tan tất cả những vật đụng vào nó, Âm Dương tuyền trong bát giống như nhiều hơn trước, mấy giọt biến thành non nửa bát.
Văn Kiều trông thấy sững sờ, chỉ cảm thấy thủ pháp này của Ninh Ngộ Châu, không giống như muốn luyện đan, nhưng muốn làm gì nàng lại không nói ra được.
Ninh Ngộ Châu tiếp tục cầm những vật khác trên bàn, đều đâu vào đấy bỏ chúng nó vào trong bát ngọc, hòa tan với nước suối Âm Dương tuyền.
Mãi đến rạng sáng, đồ vật bên trong bát ngọc rốt cuộc biến thành ba viên đan trắng đen rõ ràng, viên đan kia còn tỏa ra một mùi thơm ngát làm tâm thần người ta thanh thản.
Văn Kiều hít thật sâu một hơi, cảm thấy tinh thần đều vì đó rung một cái.
Hai con yêu thú cũng như thế, nhao nhảo nhảy lên mặt bàn, nhìn chằm chằm ba viên đan bên trong bát ngọc kia, nước bọt đều sắp chảy ra, lúc này làm sao còn nhớ rõ, trong bát ngọc này vốn dĩ chứa Âm Dương tuyền, chính là thứ làm bọn chúng vô cùng e ngại, mà bên trong ba viên đan này lại có nước suối Âm Dương tuyền.
"Phu quân, đây là cái gì?" Nàng không kịp chờ đợi hỏi.
Từ khi Ninh Ngộ Châu bắt đầu bận rộn, giày vò tới nửa đêm, rốt cuộc đạt được ba viên đan màu trắng đen này, làm cho nàng có một loại cảm giác mở rộng tầm mắt.
Nàng xem không hiểu Ninh Ngộ Châu làm cái gì, không hề giống luyện đan, nhưng kết quả lại làm ra ba viên đan giống linh đan này -- tất nhiên, nghĩ đến các loại vật liệu Ninh Ngộ Châu bày ra lúc trước, đều là bọn họ thu thập được trong những năm này, không chỉ có linh thảo linh dược cấp cao, còn cần đồ vật hiếm gặp tại tu luyện giới như Âm Dương tuyền, mật chi, có thể thấy được giá trị ba viên đan này.
"Đây là Âm Dương Niết Bàn Chân đan.
" Ninh Ngộ Châu lấy ra một viên đan màu trắng đen nhìn một chút, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Loại Chân đan này, không thể dùng lò đan luyện chế, chỉ có thể trộn thành như thế, xem như một loại hợp đan.
"
Văn Kiều nghe được mơ mơ màng màng, hỏi: "Nó có tác dụng gì?"
"Đã là Âm Dương Niết Bàn Chân đan, tất nhiên là là niết bàn mà sinh, có thể dùng nó cắn nuốt giết chết vật chất hắc ám trong thức hải Kiều Nhạc Thủy.
"
Văn Kiều giật mình: "Cắn nuốt giết chết những vật chất hắc ám đó, Kiều Nhạc Thủy liền có thể niết bàn mà sinh.
"
Ninh Ngộ Châu tán thưởng gật đầu, giải thích như vậy cũng không có vấn đề gì.
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của hai con yêu thú, Ninh Ngộ Châu thu hồi hai viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, còn lại một viên, bị hắn đút cho Kiều Nhạc Thủy.
Cả đêm nay, Kiều Nhạc Thủy đều rất hăng hái, vẫn muốn tránh thoát Thiên Ti đằng trói lại hắn, coi như không ai để ý đến hắn, thỉnh thoảng còn có thể rống lên vài tiếng cho thấy sự tồn tại của hắn.
Sau khi được đút Âm Dương Niết Bàn Chân đan, Kiều Nhạc Thủy trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu, đột nhiên phát ra một tiếng gầm điên cuồng, giãy dụa dữ dội hơn, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Văn Kiều giật nảy mình, đang định hỏi cần đánh hắn ngất xỉu hay không, liền thấy Kiều Nhạc Thủy ngoẹo đầu, đã mất đi ý thức.
Ninh Ngộ Châu niết lấy cổ tay của hắn kiểm tra một lát, nói với Văn Kiều: "Có thể thả hắn ra.
" Văn Kiều ừm một tiếng, khống chế Thiên Ti đằng mang hắn từ trên cây cột, sau đó đặt ở trên giường bên cạnh.
Nửa ngày sau, Kiều Nhạc Thủy rốt cuộc tỉnh lại.
Sắc mặt của hắn tái nhợt đến mức trong suốt, một đôi mắt như động vật đều không còn chút ánh sáng, cả người giống như tiểu bạch hoa bị ngược đãi, run run rẩy rẩy ngồi dậy, hai mắt đăm đăm nhìn về phía trước.
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Ngươi thấy sao rồi?"
Kiều Nhạc Thủy quay đầu nhìn hắn, khàn giọng mà nói: "Thật không tốt, đau đầu, buồn nôn, muốn ói.
.
"
"Bình thường, về sau sẽ tốt hơn.
" Ninh Ngộ Châu hết sức bình tĩnh: "Linh đan đưa cho ngươi trước đó còn không? Cứ theo ta phân phó, ăn mấy viên là tốt rồi.
"
Kiều Nhạc Thủy ngơ ngác a một tiếng, trước tiên nuốt một viên Ngũ Chuyển Thanh Dương đan, lại nuốt Dưỡng Nguyên đan và Ngưng Nguyên đan.
Sau đó không lâu, Kiều Nhạc Thủy đột nhiên phát hiện cảm giác tiêu cực quấy nhiễu hắn rất nhanh liền biến mất, thậm chí thức hải vẫn luôn đau âm ỉ trong mấy ngày này, vậy mà phát ra một loại khí tức mát lạnh thoải mái dễ chịu, bị khí tức này ảnh hưởng, toàn thân trên dưới đặc biệt dễ chịu, cả người đều thoải mái.
Hắn sửng sốt một lát, ngạc nhiên nói: "Ninh công tử, ta giống như tốt hơn rồi.
"
Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ nhìn hắn chằm chằm, phảng phất đang xác nhận hắn thực sự tốt sao?
Ninh Ngộ Châu bảo hắn đưa tay, kiểm tra thân thể cho hắn, đồng thời cũng đặc biệt kiểm tra thức hải của hắn, nói ra: "Không tệ, qua hai tháng nữa, đoán chừng có thể trị tốt.
"
Sau khi Kiều Nhạc Thủy hỏi rõ hắn, khuôn mặt hưng phấn đến mức đỏ bừng một trận, đúng như Ninh Ngộ Châu nói lúc trước, chỉ cần ba tháng là có thể trị tốt cho hắn.
Vui vẻ rất nhiều, hắn nhịn không được hỏi thăm, trong khoảng thời gian rạng sáng đến hừng đông này, lúc hắn mất đi ý thức, đã xảy ra chuyện gì, bọn họ làm sao trị cho hắn?
Ninh Ngộ Châu cũng không giấu hắn, đưa ra bình ngọc chứa Âm Dương Niết Bàn Chân đan.
Kiều Nhạc Thủy mở bình linh đan ra, một hương thơm không nói lên lời xông vào mũi, để tinh thần người ta vì đó mà phấn chấn.
Nhìn chằm chằm hai viên linh đan màu trắng đen trong bình linh đan, Kiều Nhạc Thủy nhịn xuống xúc động muốn nuốt nó xuống, hỏi đây là linh đan gì.
"Đây là Âm Dương Niết Bàn Chân đan.
"
Ninh Ngộ Châu nói tình huống trong thức hải của hắn, cùng tác dụng của Âm Dương Niết Bàn Chân đan, Kiều Nhạc Thủy nghe xong sững sờ, nghĩ đến giá trị hai viên Chân đan trong tay này suýt chút nữa cầm không nổi.
Mặc dù Ninh Ngộ Châu không nói khi luyện chế linh đan này cần dùng tài liệu gì, nhưng chỉ cần nhìn hiệu quả kia liền biết, tất nhiên dùng không ít linh dược cao cấp, chắc chắn không phải hiện tại nghèo rớt mồng tơi như hắn có thể thanh toán.
Kiều Nhạc Thủy tê cả da đầu, chỉ có thể gửi hi vọng khi gặp được ca ca hắn, đến lúc đó có thể giúp hắn trả nợ, bằng không thì hắn chỉ có thể bán chính mình cho Ninh Ngộ Châu bọn họ trả nợ.
Kiều Nhạc Thủy nghiêm mặt nói: "Ninh công tử, đại ân đại đức của ngài, tại hạ suốt đời khó quên, sau này có gì cần, ngài cứ việc phân phó.
"
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Lời này của Kiều công tử ta nhớ kỹ, về sau nếu có gì cần, quả thực có thể sẽ làm phiền ngươi.
"
"Không có vấn đề!"
Kiều Nhạc Thủy hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác, trả lời rất khí phách.
Trong mắt hắn, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều là người tốt, bình thường người tốt sẽ không để cho hắn đi làm chuyện xấu lương tâm bất an, trong lòng hắn hoàn toàn không có áp lực.
Còn lại hai viên Âm Dương Niết Bàn Chân đan, Ninh Ngộ Châu thu lại, chờ đầu tháng sau, khi Kiều Nhạc Thủy phát tác lại cho hắn dùng.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào, mãi đến khi khí tức Chân đan biến mất, bọn nó ủ rũ cúi đầu nằm ở nơi đó, giống như không có sinh khí.
Ninh ca ca vậy mà có thể làm ra Chân đan tuyệt thế cỡ này, lại không có phần của bọn nó, quá tàn khốc.
Ninh Ngộ Châu không để ý hai con yêu thú diễn tinh này, sau khi đuổi Kiều Nhạc Thủy rời đi, bọn họ nghỉ ngơi trong động phủ một ngày, liền rời khỏi động phủ, đi vào trong thành.
Còn không có tới gần lôi đài khiêu chiến, Hùng Ngôn không biết nhảy ra từ nơi nào, ngạc nhiên nói: "Ninh lão đệ, muội tử, ta rốt cuộc chờ được ngươi, hôm nay các ngươi muốn tới lôi đài sao?"
Ninh Ngộ Châu cười nói: "Ta không phải, chỉ có A Xúc đến lôi đài.
"
Văn Kiều gật đầu, loại chuyện chém chém giết giết này không thích hợp với Ninh ca ca, chỉ có một mình nàng đánh.
Hùng Ngôn mừng rỡ: "Muội tử, ngày hôm nay chúng ta đánh một trận.
"
Văn Kiều không để ý tới hắn ta, quay đầu nói với Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta đưa chàng tới thành đông trước.
"
Phù lục sư Đan Phù Tông sẽ giảng giải về phù lục cho các phù lục sư khác ở thành đông thành Đan Phù vào đầu tháng, nơi đó có một rừng bia phù lục, là chỗ rất thích hợp giảng đạo.
Hùng Ngôn vội vã không nhịn nổi mà nói: "Vậy chúng ta mau đưa Ninh lão đệ qua đó, sau đó liền đi lôi đài.
"
Nói xong, so với hai người còn nóng vội hơn, đẩy bọn họ đi về phía có rừng bia phù lục.
.
/256
|