Edit: Jess93
Cá voi sát thủ nhìn chằm chằm đám hải thú kia rời xa nó, đột nhiên ẩn vào trong nước, giống như một u linh, tới gần những hải thú đó.
Đám hải thú cảm giác được cá voi sát thủ tới gần, sợ đến mức vội ẩn vào trong nước, bơi về nơi xa, cá voi sát thủ đuổi theo sau lưng chúng, nhất định phải cướp được linh đan của chúng nó.
Đám hải thú một đuổi một chạy, ở trong biển càng bơi càng xa.
Cá voi sát thủ rốt cuộc cắn cái đuôi một con cá heo cấp bảy, cắn đến cái đuôi kia máu me đầm đìa, để cá heo phun ra linh đan vừa nuốt cho nó.
Cá heo phát ra một tiếng kêu đau đớn, không phải nó không muốn cho linh đan, mà là linh đan kia đã bị nó ăn.
Đồ tốt đương nhiên phải ăn ngay lập tức, bằng không giữ lại cho bị cướp sao? Quy tắc sinh tồn của hải thú để bọn chúng hết sức rõ ràng loại vật như linh đan này, tốt nhất nên trực tiếp ăn hết, chỉ có nuốt vào bụng mới là của mình.
Cá voi sát thủ rất tức giận, há miệng chuẩn bị cắn rớt cái đuôi cá heo, đột nhiên một bàn tay xuất hiện, nắm cái đuôi của nó, xách nó lên.
Cá voi sát thủ bị bàn tay kia xách ra khỏi mặt biển, nước biển ào ào trượt xuống dọc theo thân thể cao lớn cá voi sát thủ, rơi vào trong biển.
Những hải thú khác thấy cảnh này, dồn dập bơi về, trồi lên mặt biển, khi thấy rõ người xách cá voi sát thủ đứng trên mặt biển, nhao nhao vui vẻ kêu lên.
Xách cá voi sát thủ chính là một nữ tử mặc váy dài màu lam, dáng người cao gầy thon dài, nàng cười híp mắt nói: "Nghe nói gần đây các ngươi đều không trở về khe Tinh Việt, từng đứa từng đứa đều chạy ra bên ngoài, tại sao đều chạy đến chỗ này?"
Đám hải thú lại là kêu to một trận, các loại âm thanh pha tạp cùng một chỗ.
Sau khi nữ tử váy lam nghe xong, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Lúc này, cá voi sát thủ bị nàng xách cái đuôi trên mặt biển nhịn không được giằng co, hướng về nàng gọi bậy một trận.
Nữ tử váy lam tiện tay lắc lắc cái đuôi của nó, bộ dáng thư giãn thích ý kia, giống như xách một con mèo nhỏ, mà không phải là một con cá voi sát thủ nặng mười mấy tấn.
Cá voi sát thủ to lớn treo ở giữa không trung, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tựa như một con cá muối bị treo ngược lên phơi nắng, đám hải thú từng bị nó ức hiếp trông thấy nhao nhao vui vẻ nhảy dựng lên.
Cá voi sát thủ bị nữ tử váy lam trừng trị đến không dám nổi cáu, không còn dám tùy tiện lộn xộn, cũng đảm bảo không còn ức hiếp những hải thú khác, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia có chút uất ức.
"Được rồi, mang ta đi tìm Tiểu Đồn, thuận tiện gặp hai nhân tu kia."
Nữ tử váy lam nói xong, ném cá voi sát thủ về trong biển, nhẹ nhàng rơi xuống trên lưng cá voi sát thủ.
Cá voi sát thủ không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn chở nàng, bơi về phía nơi chúng nó và nhân tu trao đổi linh đan.
** *
Văn Kiều đang trò chuyện với cá heo nhỏ và báo biển về vùng biển này, thừa cơ hiểu rõ nhiều một ít tình huống xung quanh, đột nhiên phát hiện được gì đó, sắc mặt biến hóa, bỗng nhiên đứng lên.
Ở bên trong cảm giác của nàng, có một nhân vật cực kỳ mạnh đang đến gần nơi này.
Văn Thỏ Thỏ cũng lập tức cảm giác được tồn tại cường đại kia đang hướng đến chỗ này, trong nháy mắt lông trên thân xù lên, thân thể dính thật chặt trên thân Văn Kiều, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Vào lúc Văn Kiều nghiêm túc nhìn về hải vực mênh mông phía trước, Ninh Ngộ Châu đi ra từ bên trong phi thuyền.
Hắn đi đến trước phi thuyền, nhìn về phía trước, Văn Cổn Cổn theo sát bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời.
Văn Kiều trông thấy hắn, vội ngự kiếm bay lên, nhỏ giọng nói: "Phu quân, chàng có muốn về không gian tránh một chút hay không?"
Ninh Ngộ Châu thấy được sự khẩn trương và lo lắng trên mặt nàng, nhịn không được lộ ra nụ cười, nói ra: "Không cần, ta và nàng cùng một chỗ."
"Nhưng mà.."
Ninh Ngộ Châu giữ chặt bàn tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt thành quyền của nàng, nhẹ nhàng nói: "A Xúc, không cần phải lo lắng, có lẽ không phải chuyện xấu."
"Ý chàng là.."
Ninh Ngộ Châu lại mỉm cười với nàng, nhìn về phía đám hải thú trong biển kia, chỉ thấy lúc này chúng nó vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng thanh thản, xoay tới xoay lui ở trong biển, cũng không bị ảnh hưởng bởi khí tức cường hãn đang tới gần nơi này, thậm chí mấy con cá heo nhỏ còn nhao nhao nhảy ra mặt biển, trong đó con cá heo nhỏ kia vui vẻ nhảy cao nhất.
Phản ứng của đám hải thú, để trong lòng Ninh Ngộ Châu hiển hiện một loại suy đoán nào đó.
Văn Kiều cũng không ngốc, lúc trước chỉ là quá khẩn trương, lo lắng kẻ đến không có ý tốt, bây giờ nghe hắn nói, cũng kịp phản ứng, nhìn nhìn hải thú phía dưới, như có điều suy nghĩ.
Tuy là như thế, thần sắc Văn Kiều vẫn cực kì ngưng trọng, cảnh giác nhìn mặt biển.
Hai người đứng trước phi thuyền, nhìn về hải vực nơi xa, chờ đợi tồn tại cường đại kia đến.
Sau đó không lâu, bọn họ nhìn thấy một con cá voi sát thủ cùng mấy con hải thú bơi về phía này.
Trên lưng cá voi sát thủ đứng vững một nữ tử mặc váy dài màu lam, tư thái yểu điệu, nữ tử kia đón gió mà đứng, gió biển nhấc lên váy dài của nàng. Dung mạo của nàng tươi đẹp, vóc người cao gầy thon dài, mặt mày sắc bén tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng cho nàng, toàn thân khí thế cường đại, khiến người không dám nhìn thẳng nàng, vô thức thấp hơn nàng một đoạn.
Cá voi sát thủ chở nữ tử kia theo gió vượt sóng mà đến, bọt nước tóe lên không có dính vào làn váy nữ tử kia nửa phần.
Hải thú đi cùng xung quanh giống như bảo vệ nữ tử trên lưng cá voi sát thủ.
Thấy cảnh này, trong nháy mắt Văn Kiều liền rõ ràng thân phận của nữ tử này.
Lúc trước bọn họ từ chỗ cá heo nhỏ biết trong vùng biển này có hải thú cấp vương, trong gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ, thì có hai hải thú cấp vương. Nữ tử váy lam này chính là yêu tu hóa hình cấp vương, có thể là thành viên gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ.
Nữ tử này cũng không có che giấu khí tức người tu luyện cấp cao thuộc về cảnh giới Nguyên Hoàng trên người nàng, mà nàng cũng không cần đặc biệt che giấu cái gì, cứ như vậy trương dương mà tới.
Văn Kiều hiểu rõ, nữ tử váy lam này rõ ràng muốn chấn nhiếp bọn họ.
Chuyện phát sinh kế tiếp, cũng chứng thực suy đoán của bọn họ.
Chỉ thấy cá heo nhỏ vốn đang vui sướng khiêu vũ ở trong nước, sau khi phát hiện nữ tử kia, phát ra một tiếng cá heo to rõ, nhanh chóng bơi qua phía nữ tử kia, sau đó vây quanh nữ tử váy lam kia xoay tới xoay lui.
Lúc nghe được cá heo nhỏ hướng về nữ tử kia gọi "Mẫu thân," Văn Kiều rốt cuộc xác định nữ tử này là một trong hai hải thú cấp vương tại gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ, một yêu tu hóa hình.
Mặc dù biết nàng là mẫu thân cá heo nhỏ, nhưng Văn Kiều không có buông lỏng chút nào, toàn thân căng thẳng.
Yêu tu và nhân tu có một mối quan hệ đối lập tự nhiên, rất ít có yêu tu và nhân tu có thể chung sống hòa bình. Nghe nói rất nhiều yêu tu có ấn tượng không tốt đối với nhân tu, xem nhân tu là địch, bởi vì trong lúc đó không cách nào điều hòa mâu thuẫn, nhóm yêu tu lựa chọn cùng nhân tu nước giếng không phạm nước sông.
Nếu như yêu tu này cũng căm thù nhân tu, Văn Kiều muốn bảo đảm bọn họ có thể ngay lập tức trốn vào trong không gian.
Trong sự cảnh giác của Văn Kiều, chỉ thấy nữ tử váy lam đưa tay sờ sờ cá heo nhỏ, ngón tay thon dài điểm vào đầu của nó một cái, nhìn như đụng chạm thân mật, thật ra là một loại thuật dò xét, thăm dò tình huống thân thể con của nàng, nếu như bị thương, liền có thể lập tức dò xét ra.
Cá heo nhỏ hoàn toàn không biết gì cả cọ cọ tay của nữ tử, sau đó lại bơi về hướng phi thuyền, bỗng nhiên nhảy ra mặt nước, hướng Văn Kiều kêu vài tiếng.
Sau khi nghe hiểu ý của nó, Văn Kiều lộ vẻ mặt cổ quái.
Cá heo nhỏ này quả nhiên hết sức đơn thuần, vậy mà nói cho nàng, mẫu thân nó tới, sẽ giúp bọn họ tìm rất nhiều linh thực trong biển, có thể đổi càng nhiều linh đan, nó rất vui vẻ.
Văn Kiều không phản bác được.
Cá heo nhỏ nói nghe một chút coi như xong, không thể làm thật.
Nữ tử váy lam cũng nghe được cá heo nhỏ nói, cười nhẹ nhàng mà nhìn hai nhân loại bên trên phi thuyền, cũng không nói lời nào.
Nàng xinh đẹp khí khái hào hùng giống như minh châu trong biển sâu, không tỳ vết chút nào, trong đôi mắt màu đen ngẫu nhiên lướt qua mấy tia sáng màu lam. Đây là đặc điểm yêu tu, mặc dù sau khi yêu thú hóa hình, bộ dáng cũng không khác gì nhân tu, nhưng ánh mắt của bọn nó thỉnh thoảng sẽ có mấy phần thú tính đặc thù, sẽ chiết xạ ra những tia sáng màu sắc khác.
Văn Kiều lạnh mặt đứng ở nơi đó, khí tức trên thân ẩn ẩn có chút lưu động, bất động thanh sắc kéo Ninh Ngộ Châu bảo vệ ở sau lưng.
Chỗ bọn họ đứng cao hơn nữ tử váy lam đứng trên lưng cá voi sát thủ, lại không hề có cảm giác ở trên cao nhìn xuống, ngược lại cho bọn họ một loại cảm giác thấp hơn nàng một đoạn.
Mặc dù trông bộ dáng nữ tử này rất hòa thuận, cũng không có lập tức ra tay với bọn họ, nhưng tu vi của đối phương còn đó, tuỳ tiện liền có thể nghiền ép bọn họ, không phải là điều bọn họ có thể chủ quan.
Ngay lúc Văn Kiều nghĩ có nên chào hỏi vị tiền bối yêu tu này trước hay không, thăm dò một chút thái độ của nàng, Ninh Ngộ Châu mở miệng: "Vị tiền bối này, vãn bối Ninh Ngộ Châu, đây là vị hôn thê Văn Kiều của vãn bối, chúng ta đến từ Thánh Vũ đại lục, vô ý xâm nhập nơi đây, còn xin tiền bối chớ trách."
Giọng nói Ninh Ngộ Châu không nhanh không chậm, ôn nhuận nhu hòa, không có tính công kích chút nào, rất dễ để cho người ta sinh lòng hảo cảm.
Ánh mắt nữ tử váy lam quả nhiên rơi xuống trên thân Ninh Ngộ Châu.
Văn Kiều quay đầu nhìn hắn, phát hiện mặc kệ gặp được chuyện gì, cực ít có thể nhìn thấy hắn biến sắc, trong giọng nói của hắn ẩn chứa ôn hòa ung dung, sẽ luôn để cho người xung quanh bất giác đem lực chú ý rơi xuống trên người hắn, sau đó chú ý tới hắn.
Cũng bởi vì như thế, mặc kệ thân ở chỗ nào, Ninh Ngộ Châu luôn có thể ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong đám người, trời sinh liền có một loại mị lực khiến cho người ta nhịn không được thân cận, bất giác buông xuống mấy phần đề phòng.
Bây giờ đối mặt vị yêu tu hóa hình cảnh giới Nguyên Hoàng này, cho dù thực lực của đối phương cường hãn, thái độ Ninh Ngộ Châu vẫn không thay đổi gì.
Ánh mắt yêu tu trên lưng cá voi sát thủ lướt qua trên thân hai người, rốt cuộc mở miệng: "Lá gan của ngươi ngược lại rất lớn."
Thần thái của nàng mang theo vài phần hờ hững, giống như cũng không đem tính toán của bọn họ đặt ở trong mắt.
Thân ở hải vực lạ lẫm, đối mặt yêu tu hóa hình cảnh giới Nguyên Hoàng, không chỉ không có tránh né, ngược lại lớn mật thiết lập ván cờ dẫn nàng tới, không thể không nói, sở tác sở vi của người này quả thật khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng lại chưa quá phản cảm, đến mức không có giống gặp được những nhân tu khác, ngay lập tức liền đuổi đi, hoặc trực tiếp giết chết.
Thái độ yêu tu đối với nhân tu xưa nay cũng không quá thân thiện, cũng rất khó thích những nhân tu tham lam kia.
Ninh Ngộ Châu vẫn bộ dáng ôn hòa, khóe môi mỉm cười, trong lúc vung tay nhấc chân thể hiện rõ sự thanh nhã đoan chính.
Hắn giống như trời sinh liền biết nên thể hiện mình người trước mặt khác như thế nào, lại làm thế nào để xóa đi cảnh giác của người bên ngoài đối với hắn, khiến đối phương coi trọng.
Cho dù là yêu tu, sau khi tiếp xúc với hắn, cũng sẽ không lựa chọn lập tức ra tay với hắn, từ đó để hắn có cơ hội thể hiện thủ đoạn và năng lực của hắn, tiếp theo đạt được kết quả hắn muốn.
Văn Kiều trông thấy thần sắc yêu tu trên lưng cá voi sát thủ, tâm thần căng cứng rốt cuộc thư giãn mấy phần.
Mặc dù Văn Kiều vẫn muốn dẫn tới yêu tu vùng biển này, nhưng sở tác sở vi của nàng, đều dựa vào ý định ban đầu, thật ra cũng không biết lúc nào có thể đạt được mục đích, đã có chuẩn bị chiến đấu trong thời gian dài.
Mà giờ khắc này, nàng mới phát hiện, phu quân nhà nàng mặc dù một mực đợi bên trong phi thuyền, cũng không quá để ý tới chuyện bên ngoài, thật ra mọi việc đều nắm giữ trong tay hắn. Nữ yêu tu này xuất hiện, đã nằm trong dự đoán của hắn, thậm chí ngay cả phản ứng của đối phương, đều ở bên trong dự đoán của hắn.
Rõ ràng cá heo nhỏ chỉ ngẫu nhiên nhắc vài câu về mẫu thân nó, vẫn là nàng thuật lại cho hắn nghe, hắn vậy mà có thể từ trong vài lời kia, phỏng đoán ra tính tình mẫu thân cá heo nhỏ, tiện đà biết ứng đối ra sao.
Đương nhiên, nếu như đến không phải là mẫu thân cá heo nhỏ, mà là một yêu thú hóa hình khác, Ninh Ngộ Châu sẽ dùng một thái độ phù hợp khác. Với thủ đoạn của Ninh Ngộ Châu, vẫn có thể khiến cho yêu tu kia buông xuống sát ý đối với bọn họ sau khi đối phương xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, để hắn có đủ thời gian thương lượng với đối phương.
Ninh Ngộ Châu hết sức rõ ràng, một luyện đan sư có thuật luyện đan tinh xảo, sẽ là dụ hoặc cực lớn đối với yêu tu.
Quả nhiên, liền nghe được nữ tử váy lam trên lưng cá voi sát thủ hỏi: "Các ngươi là luyện đan sư?"
"Ta là luyện đan sư." Ninh Ngộ Châu nói.
Nữ tử váy lam nhịn không được cười lên, nụ cười của nàng rất cởi mở, lộ ra một cỗ đại khí tươi đẹp, nói ra: "Các ngươi dẫn ta tới nơi này, đây là có chuyện nhờ chúng ta?"
Cá heo nhỏ mặc dù rời nhà trốn đi, nhưng thành viên gia tộc hải thú đâu có thể thật sự không quan tâm tới nó? Nếu không phải xác nhận nó không có gặp nguy hiểm, làm sao cho phép nó một mực đợi ở chỗ này, đã sớm mang nó trở về.
Nữ tử váy lam sẽ đích thân đến tìm nhi tử, cũng là muốn đến xem hai nhân tu xâm nhập vùng biển này.
Ninh Ngộ Châu cũng không giấu diếm, nói sự thật: "Không dối gạt tiền bối, vãn bối và vị hôn thê là ngoài ý muốn đến chỗ này, chúng ta muốn về Thánh Vũ đại lục, nhưng Vô Tận Hải vô biên vô hạn, dựa vào bản lĩnh chúng ta, lại không biết làm sao trở về, vì vậy muốn xin giúp đỡ từ yêu tu trong biển, nếu tiền bối có thể đưa chúng ta trở về, tất có hậu tạ."
Sau khi nữ tử váy lam nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
"Thánh Vũ đại lục trong lời ngươi nói, bản tọa cũng chưa từng nghe đến." Nữ tử váy lam nói như thật: "Chẳng qua, đại lục cách nơi đây gần nhất, bản tọa ngược lại là biết."
Hai mắt Văn Kiều hơi sáng, mặc dù không phải Thánh Vũ đại lục, nhưng đại lục khác cũng được, dù sao cũng tốt hơn một mực vây ở Vô Tận Hải.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Không biết tiền bối có thể cho biết một chút?"
Nữ tử váy lam ý vị không rõ liếc hắn một cái, ánh mắt rơi xuống bên trên phi thuyền, đột nhiên hỏi: "Các ngươi có Duyên Thọ đan?"
"Không có." Ninh Ngộ Châu nói: "Chẳng qua ta có thể luyện."
Văn Kiều nháy mắt, đột nhiên nhớ tới bọn họ lấy được gốc Duyên Thọ thảo bên trong bí cảnh Thiên Đảo kia, trước đây khi dưỡng thương trong không gian, nàng thừa cơ giục sinh vài gốc Duyên Thọ thảo, cũng đạt được không ít hạt giống.
Có Duyên Thọ thảo, tất nhiên có thể luyện Duyên Thọ đan, chẳng qua bởi vì bọn họ cũng không cần, cho nên Ninh Ngộ Châu cũng không có vội vã luyện Duyên Thọ đan.
Ánh mắt nữ tử váy lam hơi sáng, nụ cười trên mặt ngược lại thu liễm, trở nên nghiêm túc.
"Chuyện này là thật? Các ngươi như dám lừa gạt bản tọa, bản tọa sẽ để cho các ngươi biết hậu quả." Nàng lạnh lùng nói, uy áp thuộc về yêu thú cấp cao tràn ngập ở chung quanh.
Nhóm hải thú sợ đến mức dồn dập nhảy lên mà trốn đi.
Sắc mặt Văn Kiều hơi trắng bệch, lại không có tránh ra, chóng đỡ uy áp của nàng.
Sắc mặt Ninh Ngộ Châu trầm xuống, nói ra: "Nếu tiền bối không tin, có thể đến phi thuyền một lát."
Nữ tử váy lam nhìn kỹ hắn, Ninh Ngộ Châu không tránh không né.
Ở trong mắt rất nhiều yêu tu, nhân tu gian trá giảo hoạt, không ít yêu tu bị thiệt thòi trên tay nhân tu, khiến yêu tu cũng không tin tưởng nhân tu. Nữ tử váy lam tất nhiên sẽ hoài nghi Ninh Ngộ Châu chỉ là vì tìm hải thú hỗ trợ mà thiết hạ mưu kế.
Lúc này nữ tử váy lam này lại không nở nụ cười xinh đẹp như lúc mới gặp, bộ dáng băng lãnh, hết sức phù hợp với ấn tượng của thế nhân đối với hải thú, cường đại mà băng lãnh, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Lúc này Văn Kiều mới rõ ràng, lúc trước yêu tu này cũng không đem bọn họ để vào mắt, cho nên ngay cả uy áp đều chẳng muốn phóng ra đối với bọn họ. Cũng may yêu tu này xem ở mặt mũi cá heo nhỏ, không có đi lên liền ra tay với bọn họ.
Trong bầu không khí ngưng trọng này, ào một tiếng vang lên, chỉ thấy con cá heo nhỏ kia nhảy ra khỏi mặt nước, nghi ngờ mà nhìn nữ tử váy lam băng lãnh kia, phảng phất có chút không hiểu.
Nữ tử váy lam đưa tay vỗ vỗ cá heo nhỏ, nói ra: "Bản tọa tạm thời tin tưởng các ngươi."
Sắc mặt Ninh Ngộ Châu không thay đổi, bày ra động tác mời, nhìn như khiêm tốn, lại có mấy phần ngạo mạn.
Nữ tử váy lam ý vị không rõ liếc hắn một cái, bờ môi hơi nhếch lên, lúc chuẩn bị tiến lên phi thuyền, đột nhiên cá heo nhỏ ngậm lấy váy nàng.
Lúc nhìn nó, vẻ băng lãnh trên mặt nữ tử váy lam thối lui, nhìn có chút từ ái, dịu dàng hỏi: "Tiểu Đồn, làm gì vậy?"
Cá heo nhỏ lắc lắc cái đuôi, phát ra một tiếng kêu cao vút.
Nữ tử váy lam duỗi ra ngón tay điểm vào đầu của nó, cười nói: "Điều này không thể được, con không thể rời nước quá lâu. Muốn giống như ta, phải cố gắng tu luyện, chỉ cần sau khi con hóa hình, muốn đi chỗ nào mà không được?"
Cá heo nhỏ ngốc nghếch mà nhìn nàng, bộ dáng hết sức vô tội.
Cá voi sát thủ nhìn chằm chằm đám hải thú kia rời xa nó, đột nhiên ẩn vào trong nước, giống như một u linh, tới gần những hải thú đó.
Đám hải thú cảm giác được cá voi sát thủ tới gần, sợ đến mức vội ẩn vào trong nước, bơi về nơi xa, cá voi sát thủ đuổi theo sau lưng chúng, nhất định phải cướp được linh đan của chúng nó.
Đám hải thú một đuổi một chạy, ở trong biển càng bơi càng xa.
Cá voi sát thủ rốt cuộc cắn cái đuôi một con cá heo cấp bảy, cắn đến cái đuôi kia máu me đầm đìa, để cá heo phun ra linh đan vừa nuốt cho nó.
Cá heo phát ra một tiếng kêu đau đớn, không phải nó không muốn cho linh đan, mà là linh đan kia đã bị nó ăn.
Đồ tốt đương nhiên phải ăn ngay lập tức, bằng không giữ lại cho bị cướp sao? Quy tắc sinh tồn của hải thú để bọn chúng hết sức rõ ràng loại vật như linh đan này, tốt nhất nên trực tiếp ăn hết, chỉ có nuốt vào bụng mới là của mình.
Cá voi sát thủ rất tức giận, há miệng chuẩn bị cắn rớt cái đuôi cá heo, đột nhiên một bàn tay xuất hiện, nắm cái đuôi của nó, xách nó lên.
Cá voi sát thủ bị bàn tay kia xách ra khỏi mặt biển, nước biển ào ào trượt xuống dọc theo thân thể cao lớn cá voi sát thủ, rơi vào trong biển.
Những hải thú khác thấy cảnh này, dồn dập bơi về, trồi lên mặt biển, khi thấy rõ người xách cá voi sát thủ đứng trên mặt biển, nhao nhao vui vẻ kêu lên.
Xách cá voi sát thủ chính là một nữ tử mặc váy dài màu lam, dáng người cao gầy thon dài, nàng cười híp mắt nói: "Nghe nói gần đây các ngươi đều không trở về khe Tinh Việt, từng đứa từng đứa đều chạy ra bên ngoài, tại sao đều chạy đến chỗ này?"
Đám hải thú lại là kêu to một trận, các loại âm thanh pha tạp cùng một chỗ.
Sau khi nữ tử váy lam nghe xong, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Lúc này, cá voi sát thủ bị nàng xách cái đuôi trên mặt biển nhịn không được giằng co, hướng về nàng gọi bậy một trận.
Nữ tử váy lam tiện tay lắc lắc cái đuôi của nó, bộ dáng thư giãn thích ý kia, giống như xách một con mèo nhỏ, mà không phải là một con cá voi sát thủ nặng mười mấy tấn.
Cá voi sát thủ to lớn treo ở giữa không trung, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, tựa như một con cá muối bị treo ngược lên phơi nắng, đám hải thú từng bị nó ức hiếp trông thấy nhao nhao vui vẻ nhảy dựng lên.
Cá voi sát thủ bị nữ tử váy lam trừng trị đến không dám nổi cáu, không còn dám tùy tiện lộn xộn, cũng đảm bảo không còn ức hiếp những hải thú khác, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nữ tử kia có chút uất ức.
"Được rồi, mang ta đi tìm Tiểu Đồn, thuận tiện gặp hai nhân tu kia."
Nữ tử váy lam nói xong, ném cá voi sát thủ về trong biển, nhẹ nhàng rơi xuống trên lưng cá voi sát thủ.
Cá voi sát thủ không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn chở nàng, bơi về phía nơi chúng nó và nhân tu trao đổi linh đan.
** *
Văn Kiều đang trò chuyện với cá heo nhỏ và báo biển về vùng biển này, thừa cơ hiểu rõ nhiều một ít tình huống xung quanh, đột nhiên phát hiện được gì đó, sắc mặt biến hóa, bỗng nhiên đứng lên.
Ở bên trong cảm giác của nàng, có một nhân vật cực kỳ mạnh đang đến gần nơi này.
Văn Thỏ Thỏ cũng lập tức cảm giác được tồn tại cường đại kia đang hướng đến chỗ này, trong nháy mắt lông trên thân xù lên, thân thể dính thật chặt trên thân Văn Kiều, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Vào lúc Văn Kiều nghiêm túc nhìn về hải vực mênh mông phía trước, Ninh Ngộ Châu đi ra từ bên trong phi thuyền.
Hắn đi đến trước phi thuyền, nhìn về phía trước, Văn Cổn Cổn theo sát bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời.
Văn Kiều trông thấy hắn, vội ngự kiếm bay lên, nhỏ giọng nói: "Phu quân, chàng có muốn về không gian tránh một chút hay không?"
Ninh Ngộ Châu thấy được sự khẩn trương và lo lắng trên mặt nàng, nhịn không được lộ ra nụ cười, nói ra: "Không cần, ta và nàng cùng một chỗ."
"Nhưng mà.."
Ninh Ngộ Châu giữ chặt bàn tay bởi vì khẩn trương mà nắm chặt thành quyền của nàng, nhẹ nhàng nói: "A Xúc, không cần phải lo lắng, có lẽ không phải chuyện xấu."
"Ý chàng là.."
Ninh Ngộ Châu lại mỉm cười với nàng, nhìn về phía đám hải thú trong biển kia, chỉ thấy lúc này chúng nó vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng thanh thản, xoay tới xoay lui ở trong biển, cũng không bị ảnh hưởng bởi khí tức cường hãn đang tới gần nơi này, thậm chí mấy con cá heo nhỏ còn nhao nhao nhảy ra mặt biển, trong đó con cá heo nhỏ kia vui vẻ nhảy cao nhất.
Phản ứng của đám hải thú, để trong lòng Ninh Ngộ Châu hiển hiện một loại suy đoán nào đó.
Văn Kiều cũng không ngốc, lúc trước chỉ là quá khẩn trương, lo lắng kẻ đến không có ý tốt, bây giờ nghe hắn nói, cũng kịp phản ứng, nhìn nhìn hải thú phía dưới, như có điều suy nghĩ.
Tuy là như thế, thần sắc Văn Kiều vẫn cực kì ngưng trọng, cảnh giác nhìn mặt biển.
Hai người đứng trước phi thuyền, nhìn về hải vực nơi xa, chờ đợi tồn tại cường đại kia đến.
Sau đó không lâu, bọn họ nhìn thấy một con cá voi sát thủ cùng mấy con hải thú bơi về phía này.
Trên lưng cá voi sát thủ đứng vững một nữ tử mặc váy dài màu lam, tư thái yểu điệu, nữ tử kia đón gió mà đứng, gió biển nhấc lên váy dài của nàng. Dung mạo của nàng tươi đẹp, vóc người cao gầy thon dài, mặt mày sắc bén tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng cho nàng, toàn thân khí thế cường đại, khiến người không dám nhìn thẳng nàng, vô thức thấp hơn nàng một đoạn.
Cá voi sát thủ chở nữ tử kia theo gió vượt sóng mà đến, bọt nước tóe lên không có dính vào làn váy nữ tử kia nửa phần.
Hải thú đi cùng xung quanh giống như bảo vệ nữ tử trên lưng cá voi sát thủ.
Thấy cảnh này, trong nháy mắt Văn Kiều liền rõ ràng thân phận của nữ tử này.
Lúc trước bọn họ từ chỗ cá heo nhỏ biết trong vùng biển này có hải thú cấp vương, trong gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ, thì có hai hải thú cấp vương. Nữ tử váy lam này chính là yêu tu hóa hình cấp vương, có thể là thành viên gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ.
Nữ tử này cũng không có che giấu khí tức người tu luyện cấp cao thuộc về cảnh giới Nguyên Hoàng trên người nàng, mà nàng cũng không cần đặc biệt che giấu cái gì, cứ như vậy trương dương mà tới.
Văn Kiều hiểu rõ, nữ tử váy lam này rõ ràng muốn chấn nhiếp bọn họ.
Chuyện phát sinh kế tiếp, cũng chứng thực suy đoán của bọn họ.
Chỉ thấy cá heo nhỏ vốn đang vui sướng khiêu vũ ở trong nước, sau khi phát hiện nữ tử kia, phát ra một tiếng cá heo to rõ, nhanh chóng bơi qua phía nữ tử kia, sau đó vây quanh nữ tử váy lam kia xoay tới xoay lui.
Lúc nghe được cá heo nhỏ hướng về nữ tử kia gọi "Mẫu thân," Văn Kiều rốt cuộc xác định nữ tử này là một trong hai hải thú cấp vương tại gia tộc hải thú chỗ cá heo nhỏ, một yêu tu hóa hình.
Mặc dù biết nàng là mẫu thân cá heo nhỏ, nhưng Văn Kiều không có buông lỏng chút nào, toàn thân căng thẳng.
Yêu tu và nhân tu có một mối quan hệ đối lập tự nhiên, rất ít có yêu tu và nhân tu có thể chung sống hòa bình. Nghe nói rất nhiều yêu tu có ấn tượng không tốt đối với nhân tu, xem nhân tu là địch, bởi vì trong lúc đó không cách nào điều hòa mâu thuẫn, nhóm yêu tu lựa chọn cùng nhân tu nước giếng không phạm nước sông.
Nếu như yêu tu này cũng căm thù nhân tu, Văn Kiều muốn bảo đảm bọn họ có thể ngay lập tức trốn vào trong không gian.
Trong sự cảnh giác của Văn Kiều, chỉ thấy nữ tử váy lam đưa tay sờ sờ cá heo nhỏ, ngón tay thon dài điểm vào đầu của nó một cái, nhìn như đụng chạm thân mật, thật ra là một loại thuật dò xét, thăm dò tình huống thân thể con của nàng, nếu như bị thương, liền có thể lập tức dò xét ra.
Cá heo nhỏ hoàn toàn không biết gì cả cọ cọ tay của nữ tử, sau đó lại bơi về hướng phi thuyền, bỗng nhiên nhảy ra mặt nước, hướng Văn Kiều kêu vài tiếng.
Sau khi nghe hiểu ý của nó, Văn Kiều lộ vẻ mặt cổ quái.
Cá heo nhỏ này quả nhiên hết sức đơn thuần, vậy mà nói cho nàng, mẫu thân nó tới, sẽ giúp bọn họ tìm rất nhiều linh thực trong biển, có thể đổi càng nhiều linh đan, nó rất vui vẻ.
Văn Kiều không phản bác được.
Cá heo nhỏ nói nghe một chút coi như xong, không thể làm thật.
Nữ tử váy lam cũng nghe được cá heo nhỏ nói, cười nhẹ nhàng mà nhìn hai nhân loại bên trên phi thuyền, cũng không nói lời nào.
Nàng xinh đẹp khí khái hào hùng giống như minh châu trong biển sâu, không tỳ vết chút nào, trong đôi mắt màu đen ngẫu nhiên lướt qua mấy tia sáng màu lam. Đây là đặc điểm yêu tu, mặc dù sau khi yêu thú hóa hình, bộ dáng cũng không khác gì nhân tu, nhưng ánh mắt của bọn nó thỉnh thoảng sẽ có mấy phần thú tính đặc thù, sẽ chiết xạ ra những tia sáng màu sắc khác.
Văn Kiều lạnh mặt đứng ở nơi đó, khí tức trên thân ẩn ẩn có chút lưu động, bất động thanh sắc kéo Ninh Ngộ Châu bảo vệ ở sau lưng.
Chỗ bọn họ đứng cao hơn nữ tử váy lam đứng trên lưng cá voi sát thủ, lại không hề có cảm giác ở trên cao nhìn xuống, ngược lại cho bọn họ một loại cảm giác thấp hơn nàng một đoạn.
Mặc dù trông bộ dáng nữ tử này rất hòa thuận, cũng không có lập tức ra tay với bọn họ, nhưng tu vi của đối phương còn đó, tuỳ tiện liền có thể nghiền ép bọn họ, không phải là điều bọn họ có thể chủ quan.
Ngay lúc Văn Kiều nghĩ có nên chào hỏi vị tiền bối yêu tu này trước hay không, thăm dò một chút thái độ của nàng, Ninh Ngộ Châu mở miệng: "Vị tiền bối này, vãn bối Ninh Ngộ Châu, đây là vị hôn thê Văn Kiều của vãn bối, chúng ta đến từ Thánh Vũ đại lục, vô ý xâm nhập nơi đây, còn xin tiền bối chớ trách."
Giọng nói Ninh Ngộ Châu không nhanh không chậm, ôn nhuận nhu hòa, không có tính công kích chút nào, rất dễ để cho người ta sinh lòng hảo cảm.
Ánh mắt nữ tử váy lam quả nhiên rơi xuống trên thân Ninh Ngộ Châu.
Văn Kiều quay đầu nhìn hắn, phát hiện mặc kệ gặp được chuyện gì, cực ít có thể nhìn thấy hắn biến sắc, trong giọng nói của hắn ẩn chứa ôn hòa ung dung, sẽ luôn để cho người xung quanh bất giác đem lực chú ý rơi xuống trên người hắn, sau đó chú ý tới hắn.
Cũng bởi vì như thế, mặc kệ thân ở chỗ nào, Ninh Ngộ Châu luôn có thể ngay lập tức trở thành tiêu điểm trong đám người, trời sinh liền có một loại mị lực khiến cho người ta nhịn không được thân cận, bất giác buông xuống mấy phần đề phòng.
Bây giờ đối mặt vị yêu tu hóa hình cảnh giới Nguyên Hoàng này, cho dù thực lực của đối phương cường hãn, thái độ Ninh Ngộ Châu vẫn không thay đổi gì.
Ánh mắt yêu tu trên lưng cá voi sát thủ lướt qua trên thân hai người, rốt cuộc mở miệng: "Lá gan của ngươi ngược lại rất lớn."
Thần thái của nàng mang theo vài phần hờ hững, giống như cũng không đem tính toán của bọn họ đặt ở trong mắt.
Thân ở hải vực lạ lẫm, đối mặt yêu tu hóa hình cảnh giới Nguyên Hoàng, không chỉ không có tránh né, ngược lại lớn mật thiết lập ván cờ dẫn nàng tới, không thể không nói, sở tác sở vi của người này quả thật khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng lại chưa quá phản cảm, đến mức không có giống gặp được những nhân tu khác, ngay lập tức liền đuổi đi, hoặc trực tiếp giết chết.
Thái độ yêu tu đối với nhân tu xưa nay cũng không quá thân thiện, cũng rất khó thích những nhân tu tham lam kia.
Ninh Ngộ Châu vẫn bộ dáng ôn hòa, khóe môi mỉm cười, trong lúc vung tay nhấc chân thể hiện rõ sự thanh nhã đoan chính.
Hắn giống như trời sinh liền biết nên thể hiện mình người trước mặt khác như thế nào, lại làm thế nào để xóa đi cảnh giác của người bên ngoài đối với hắn, khiến đối phương coi trọng.
Cho dù là yêu tu, sau khi tiếp xúc với hắn, cũng sẽ không lựa chọn lập tức ra tay với hắn, từ đó để hắn có cơ hội thể hiện thủ đoạn và năng lực của hắn, tiếp theo đạt được kết quả hắn muốn.
Văn Kiều trông thấy thần sắc yêu tu trên lưng cá voi sát thủ, tâm thần căng cứng rốt cuộc thư giãn mấy phần.
Mặc dù Văn Kiều vẫn muốn dẫn tới yêu tu vùng biển này, nhưng sở tác sở vi của nàng, đều dựa vào ý định ban đầu, thật ra cũng không biết lúc nào có thể đạt được mục đích, đã có chuẩn bị chiến đấu trong thời gian dài.
Mà giờ khắc này, nàng mới phát hiện, phu quân nhà nàng mặc dù một mực đợi bên trong phi thuyền, cũng không quá để ý tới chuyện bên ngoài, thật ra mọi việc đều nắm giữ trong tay hắn. Nữ yêu tu này xuất hiện, đã nằm trong dự đoán của hắn, thậm chí ngay cả phản ứng của đối phương, đều ở bên trong dự đoán của hắn.
Rõ ràng cá heo nhỏ chỉ ngẫu nhiên nhắc vài câu về mẫu thân nó, vẫn là nàng thuật lại cho hắn nghe, hắn vậy mà có thể từ trong vài lời kia, phỏng đoán ra tính tình mẫu thân cá heo nhỏ, tiện đà biết ứng đối ra sao.
Đương nhiên, nếu như đến không phải là mẫu thân cá heo nhỏ, mà là một yêu thú hóa hình khác, Ninh Ngộ Châu sẽ dùng một thái độ phù hợp khác. Với thủ đoạn của Ninh Ngộ Châu, vẫn có thể khiến cho yêu tu kia buông xuống sát ý đối với bọn họ sau khi đối phương xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, để hắn có đủ thời gian thương lượng với đối phương.
Ninh Ngộ Châu hết sức rõ ràng, một luyện đan sư có thuật luyện đan tinh xảo, sẽ là dụ hoặc cực lớn đối với yêu tu.
Quả nhiên, liền nghe được nữ tử váy lam trên lưng cá voi sát thủ hỏi: "Các ngươi là luyện đan sư?"
"Ta là luyện đan sư." Ninh Ngộ Châu nói.
Nữ tử váy lam nhịn không được cười lên, nụ cười của nàng rất cởi mở, lộ ra một cỗ đại khí tươi đẹp, nói ra: "Các ngươi dẫn ta tới nơi này, đây là có chuyện nhờ chúng ta?"
Cá heo nhỏ mặc dù rời nhà trốn đi, nhưng thành viên gia tộc hải thú đâu có thể thật sự không quan tâm tới nó? Nếu không phải xác nhận nó không có gặp nguy hiểm, làm sao cho phép nó một mực đợi ở chỗ này, đã sớm mang nó trở về.
Nữ tử váy lam sẽ đích thân đến tìm nhi tử, cũng là muốn đến xem hai nhân tu xâm nhập vùng biển này.
Ninh Ngộ Châu cũng không giấu diếm, nói sự thật: "Không dối gạt tiền bối, vãn bối và vị hôn thê là ngoài ý muốn đến chỗ này, chúng ta muốn về Thánh Vũ đại lục, nhưng Vô Tận Hải vô biên vô hạn, dựa vào bản lĩnh chúng ta, lại không biết làm sao trở về, vì vậy muốn xin giúp đỡ từ yêu tu trong biển, nếu tiền bối có thể đưa chúng ta trở về, tất có hậu tạ."
Sau khi nữ tử váy lam nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
"Thánh Vũ đại lục trong lời ngươi nói, bản tọa cũng chưa từng nghe đến." Nữ tử váy lam nói như thật: "Chẳng qua, đại lục cách nơi đây gần nhất, bản tọa ngược lại là biết."
Hai mắt Văn Kiều hơi sáng, mặc dù không phải Thánh Vũ đại lục, nhưng đại lục khác cũng được, dù sao cũng tốt hơn một mực vây ở Vô Tận Hải.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: "Không biết tiền bối có thể cho biết một chút?"
Nữ tử váy lam ý vị không rõ liếc hắn một cái, ánh mắt rơi xuống bên trên phi thuyền, đột nhiên hỏi: "Các ngươi có Duyên Thọ đan?"
"Không có." Ninh Ngộ Châu nói: "Chẳng qua ta có thể luyện."
Văn Kiều nháy mắt, đột nhiên nhớ tới bọn họ lấy được gốc Duyên Thọ thảo bên trong bí cảnh Thiên Đảo kia, trước đây khi dưỡng thương trong không gian, nàng thừa cơ giục sinh vài gốc Duyên Thọ thảo, cũng đạt được không ít hạt giống.
Có Duyên Thọ thảo, tất nhiên có thể luyện Duyên Thọ đan, chẳng qua bởi vì bọn họ cũng không cần, cho nên Ninh Ngộ Châu cũng không có vội vã luyện Duyên Thọ đan.
Ánh mắt nữ tử váy lam hơi sáng, nụ cười trên mặt ngược lại thu liễm, trở nên nghiêm túc.
"Chuyện này là thật? Các ngươi như dám lừa gạt bản tọa, bản tọa sẽ để cho các ngươi biết hậu quả." Nàng lạnh lùng nói, uy áp thuộc về yêu thú cấp cao tràn ngập ở chung quanh.
Nhóm hải thú sợ đến mức dồn dập nhảy lên mà trốn đi.
Sắc mặt Văn Kiều hơi trắng bệch, lại không có tránh ra, chóng đỡ uy áp của nàng.
Sắc mặt Ninh Ngộ Châu trầm xuống, nói ra: "Nếu tiền bối không tin, có thể đến phi thuyền một lát."
Nữ tử váy lam nhìn kỹ hắn, Ninh Ngộ Châu không tránh không né.
Ở trong mắt rất nhiều yêu tu, nhân tu gian trá giảo hoạt, không ít yêu tu bị thiệt thòi trên tay nhân tu, khiến yêu tu cũng không tin tưởng nhân tu. Nữ tử váy lam tất nhiên sẽ hoài nghi Ninh Ngộ Châu chỉ là vì tìm hải thú hỗ trợ mà thiết hạ mưu kế.
Lúc này nữ tử váy lam này lại không nở nụ cười xinh đẹp như lúc mới gặp, bộ dáng băng lãnh, hết sức phù hợp với ấn tượng của thế nhân đối với hải thú, cường đại mà băng lãnh, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
Lúc này Văn Kiều mới rõ ràng, lúc trước yêu tu này cũng không đem bọn họ để vào mắt, cho nên ngay cả uy áp đều chẳng muốn phóng ra đối với bọn họ. Cũng may yêu tu này xem ở mặt mũi cá heo nhỏ, không có đi lên liền ra tay với bọn họ.
Trong bầu không khí ngưng trọng này, ào một tiếng vang lên, chỉ thấy con cá heo nhỏ kia nhảy ra khỏi mặt nước, nghi ngờ mà nhìn nữ tử váy lam băng lãnh kia, phảng phất có chút không hiểu.
Nữ tử váy lam đưa tay vỗ vỗ cá heo nhỏ, nói ra: "Bản tọa tạm thời tin tưởng các ngươi."
Sắc mặt Ninh Ngộ Châu không thay đổi, bày ra động tác mời, nhìn như khiêm tốn, lại có mấy phần ngạo mạn.
Nữ tử váy lam ý vị không rõ liếc hắn một cái, bờ môi hơi nhếch lên, lúc chuẩn bị tiến lên phi thuyền, đột nhiên cá heo nhỏ ngậm lấy váy nàng.
Lúc nhìn nó, vẻ băng lãnh trên mặt nữ tử váy lam thối lui, nhìn có chút từ ái, dịu dàng hỏi: "Tiểu Đồn, làm gì vậy?"
Cá heo nhỏ lắc lắc cái đuôi, phát ra một tiếng kêu cao vút.
Nữ tử váy lam duỗi ra ngón tay điểm vào đầu của nó, cười nói: "Điều này không thể được, con không thể rời nước quá lâu. Muốn giống như ta, phải cố gắng tu luyện, chỉ cần sau khi con hóa hình, muốn đi chỗ nào mà không được?"
Cá heo nhỏ ngốc nghếch mà nhìn nàng, bộ dáng hết sức vô tội.
/256
|