Edit: Bất Niệm
“Mẫu phi có kế sách gì?” Bùi Chương vừa nghe liền lập tức tỉnh táo tinh thần.
Mục quý phi nhìn đóa hoa mới hé nhụy ngoài cửa sổ, híp mắt nói: “Khí trời ấm áp, bọn họ cũng nên xuống núi rồi. La phi cũng không còn được mấy ngày nữa… Hơn nữa, cũng sắp đến thọ thần của Phụ hoàng con rồi…”
…
Trong lúc Mục quý phi và Bùi Chương đang âm thầm tính kế, Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh và một đám người nữa lại cực kỳ cao hứng chơi đùa ở sơn trang.
Có người ngồi ở cửa chính, có người đi săn thú, cả ngày bọn họ hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại chơi, thích ý vô cùng. Nếu nói bọn họ còn điều gì phiền não thì chính là việc phải vắt hết óc suy nghĩ xem ngày mai nên chơi cái gì vui hơn hôm nay... Nếu như có thể, thật lòng bọn họ không muốn xuống núi, cuộc sống trên núi thật tốt đẹp, còn dưới núi chỉ là gió tanh mưa máu.
Bọn họ có thể vịn vào lý do thân thể Nhan Thế Ninh không khỏe để ở trên núi đến hết tháng ba, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kéo dài quá trung tuần tháng tư.
Ngày mười hai tháng tư, trong nội cung truyền tin đến, La phi qua đời.
Lúc nghe được tin, Nhan Thế Ninh đang ôm bụng ngồi dưới mái hiên xem Tiểu Ất thi đấu vật với thị vệ của Diên Đế. Tiểu Ất cực kỳ hèn hạ vô sỉ, âm thầm đi đến trêu chọc người ta, sau đó thừa dịp người ta không chú ý liền mãnh liệt dùng sức quật ngã người ta, thị vệ kia tức giận đến hai mắt bốc hỏa, nhưng Cửu vương gia người ta lại đang vui vẻ ngồi bên cạnh nên hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, sau đó quay đầu lại ra hiệu với đồng bọn, nhớ đề phòng tên khốn kia!
Ngay lúc mọi người đang chơi say sưa nhất, một thái giám vội vàng chạy vào.
Nghe xong tin dữ, Nhan Thế Ninh hoảng hốt một chút, sau đó quay đầu lại, lẩm bẩm với Bùi Cẩn, “Sao đột nhiên lại thế được?”
Bùi Cẩn sớm đã nghe được tin nên cũng không quá mức ngạc nhiên. Có điều vì lo lắng cho thân thể của Nhan Thế Ninh, cho nên hắn mới không nói cho nàng biết. Càng đến gần ngày sinh, tinh thần của Nhan Thế Ninh càng trở nên bất ổn, thỉnh thoảng sẽ có chút đau thương vô cớ, nếu để nàng biết chuyện của La phi, chỉ sợ sẽ lại ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Nắm lấy tay của nàng, Bùi Cẩn nói với thái giám báo tin kia, “Bản vương biết rồi, buổi chiều chúng ta sẽ trở về.”
Thực ra qua ba tháng, mọi người cũng biết sắp đến lúc phải trở về, cho nên cũng đã sớm thu thập xong xuôi hành lý, hiện tại Bùi Cẩn ra lệnh một tiếng, một canh giờ sau, mọi người đã chờ sẵn để xuất phát.
Trên xe ngựa trở về kinh, Nhan Thế Ninh vuốt ve bụng bầu bảy tháng của mình, lông mày cau lại, “La phi chỉ hơn thiếp có vài tuổi, thế mà... Thật sự là đáng tiếc!”
“Người có mệnh.” Bùi Cẩn trấn an.
Nhan Thế Ninh thở dài, nghĩ đến Tiểu Thập Tam, nàng lại nói: “Không biết sau này Tiểu Thập Tam sẽ ra sao nữa... Sau này, đệ ấy chính là một đứa bé không nơi nương tựa...”
Lời này của nàng đã đánh động đến tâm tư của Bùi Cẩn, thật ra hắn cũng rất quan tâm tới ấu đệ này của mình, trước kia là vì Tiểu Thập Tam thật thà phúc hậu, hiện lại, lại nhiều hơn một phần thương tiếc.
Lúc còn nhỏ, hắn cũng không nơi nương tựa, hiện tại, lại đổi thành Tiểu Thập Tam.
“Bùi Cẩn...” Nhan Thế Ninh có chủ ý trong lòng, vì thế liền kéo tay áo Bùi Cẩn.
“Ừ?”
“Chúng ta đón Tiểu Thập Tam đến ở trong phủ có được không?”
Bùi Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn thấp thỏm của Nhan Thế Ninh thì khẽ động tâm. Hắn đã sớm cân nhắc qua chuyện này, sau khi La phi chết, Tiểu Thập Tam không nơi nương tựa, lại là đứa bé không được cưng chiều, nhất định là rất đáng thương, lúc hắn còn nhỏ, may mà còn có Trân quý phi và Trấn Nam vương, còn Tiểu Thập Tam lại không có một ai! Nhưng sau một phen suy tính thiệt hơn, hắn lại bỏ qua ý nghĩ này, quả thật là đón Tiểu Thập Tam đến phủ sẽ rất có lợi với Tiểu Thập Tam, nhưng với hắn mà nói, lại là trăm hại không lợi… Nếu như chẳng may Tiểu Thập Tam xảy ra chuyện gì, kể cả là chuyện nhỏ nhất đi nữa thì phủ Hiền Vương của hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích! Mà Thất ca Bùi Chương của hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Nghĩ tới đây, Bùi Cẩn thở dài nói: “Chúng ta là xuất phát từ hảo tâm, nhưng chỉ sợ là lợi bất cập hại!”
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thế Ninh liền có chút ảm đạm. Những thứ Bùi Cẩn suy nghĩ, nàng cũng đã nghĩ đến, cho nên lúc mở miệng ra hỏi nàng mới có chút thấp thỏm. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng, tất cả là vì thiên tính của người làm mẹ… Nếu như con của nàng phải lưu lạc tới mức đấy, dĩ nhiên nàng cũng sẽ hi vọng có người có thể chìa tay ra giúp đỡ Tiểu Thập Tam!
Nhưng Bùi Cẩn cũng không nói sai, bọn họ không sợ gì khác, chỉ sợ lợi bất cập hại!
Tiểu Thập Tam ở trong cung mặc dù bi thảm, nhưng chỉ cần Diên Đế còn tại vị thì Tiểu Thập Tam sẽ bình yên vô sự. Một khi bọn họ tiếp nhận, Tiểu Thập Tam sẽ phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng!
“Tiểu Thập Tam thật đáng thương, mới có năm tuổi mà...”
Biết là trong lòng Nhan Thế Ninh vẫn còn khó chịu, Bùi Cẩn liền trấn an nàng, “Con người lúc còn sống sẽ khó tránh khỏi phải chịu qua đau khổ giày vò, Tiểu Thập Tam... Ta tin tưởng đệ ấy có thể sống tốt! Con đường tương lai của đệ ấy còn rất dài! Còn chúng ta, nếu muốn bảo hộ Tiểu Thập Tam thật tốt, chỉ có một cách là trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không sợ bất kỳ kẻ nào uy hiếp! Trước khi đạt được mục đích này, chúng ta không được có bất kỳ sai lầm nào! Về phần Tiểu Thập Tam... Trước mắt cứ để đệ ấy một mình trong cung tập sống kiên cường đi!”
Nhan Thế Ninh nghe giọng nói kiên định của hắn thì dần dần bình tâm trở lại, sau đó nặng nề gật đầu.
Một hồi lâu sau, Bùi Cẩn lại nói: “Lần này xuống núi, đồng nghĩa với việc cuộc sống an ổn của chúng ta sẽ chấm dứt!”
Nhan Thế Ninh hiểu rõ ý của hắn, nhớ tới Mục quý phi hòa nhã mỉm cười và vẻ mặt ngạo nghễ của Bùi Chương, đáy lòng của nàng liền có chút trầm trọng.
Rắn độc ngủ đông xong, nhất định sẽ phát động công kích!
Theo bản năng, Nhan Thế Ninh liền bảo vệ bụng của mình.
…
Tang lễ của La phi không hề long trọng, thậm chí còn có chút đơn giản, nguyên nhân cũng không phải bởi vì La phi không được sủng ái, mà là mấy năm gần đây thiên tai nhân họa, quốc khố trống rỗng. Trước đây tang kỳ của Hoàng Hậu và Thái Tử đã quá mức long trọng rồi, nay lại mất đi một vị phi tử nữa, Diên Đế liền quyết định bỏ bớt quy tắc rườm rà.
Nhan Thế Ninh đang mang thai, dĩ nhiên là không thể đến gần những nơi không tốt, cho nên nàng chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn về phía Tiểu Thập Tam. Có điều Tiểu Thập Tam quá nhỏ, lại có nhiều người vây xung quanh như vậy, nàng không thể nhìn thêm được gì nữa. Vì vậy nàng chỉ có thể chờ Bùi Cẩn kể lại.
“Tiểu Thập Tam lớn đến giờ nhưng lại không chịu nói chuyện, trước kia còn có thể ê a một hai chữ, hiện lại không biết có phải là bị đả kích bởi cái chết của Mẫu phi hay không mà không chịu nói một chữ nào, chỉ mím môi yên lặng chảy nước mắt.” Bùi Cẩn thở dài.
Nhan Thế Ninh vừa nghĩ tới cảnh đó liền thấy chua xót cả lòng, hốc mắt cũng ươn ướt, “Vậy nếu không làm gì thì chàng đến xem Tiểu Thập Tam đi.”
“Ta cũng muốn nhưng Tiểu Thập Tam lại bị một đám cung nữ thái giám vây xung quanh, ta cũng không có cách nào nói chuyện với nó được.”
Nghe vậy, Nhan Thế Ninh liền im lặng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Bùi Cẩn nắm tay của nàng, nói: “Chờ qua bảy ngày tang đầu của La phi, chúng ta sẽ tới thăm Tiểu Thập Tam, được không?”
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh chuẩn bị kế hoạch đi gặp Tiểu Thập Tam, không ngờ, Tiểu Thập Tam lại tìm tới bọn họ trước.
…
Mười chín tháng tư, bảy ngày tang đầu tiên của La phi kết thúc, không khí bi thương trong nội cung đã phai nhòa gần hết. Dù sao La phi cũng chỉ là một phi tử không được sủng ái, hơn nữa còn sinh hạ một Hoàng tử bệnh tật, Diên Đế lạnh nhạt, cho nên người dưới cũng lạnh nhạt theo.
Nhan Thế Ninh nhìn vàng mã còn lưu lại trên ngọn cây, lại nhìn một đám cung nữ đang cười nói vui vẻ khoe áo mới, không khỏi có chút thổn thức.
Bùi Cẩn biết tâm tư của nàng, sợ nàng lại đau thương, liền trêu chọc, “Ái phi, mấy ngày gần đây nàng trở nên đặc biệt đa sầu đa cảm nha, không phải là tiểu hồ ly chết bầm trong bụng nàng lại náo loạn đấy chứ?”
Vì Bùi Cẩn luôn tâm huyết dâng trào mà đặt biệt danh cho nàng, nên Nhan Thế Ninh cũng ăn miếng trả miếng đáp lễ lại, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy “hồ ly tinh” là thích hợp nhất, có điều... Bùi Cẩn hắn không phải là hồ ly thường, mà là hồ ly thành tinh! Như vậy, nếu lão Cửu là một lão hồ ly, thì con của hắn dĩ nhiên là tiểu hồ ly chết bầm!
Bình thường Bùi Cẩn đều liều chết chứ không chịu nhận biệt danh này, hiện tại lại nói như vậy, chẳng qua là vì muốn trêu chọc nàng vui vẻ.
… Cái gì mà hồ ly tinh, thật khó nghe!
Thấy khóe môi Nhan Thế Ninh kéo ra một nụ cười, Bùi Cẩn lập tức rèn sắt khi còn nóng, thấy bốn bề vắng lặng, hắn liền ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Ái phi, chúng ta sinh tiếp một tiểu sư tử được không? Tiểu hồ ly và tiểu sư tử, cỡ nào sung sướng a ~ ~”
Nói xong lại nghĩ đến cái gì, hắn liền lắc đầu, nhíu mày nói: “Không được, không được! Chờ sinh tiểu hồ ly xong đã, còn tiểu sư tử... Hay là chờ thêm một thời gian nữa đi! Ừ, ít nhất phải là hai năm!”
Nếu không cẩn thận làm ra tiểu sư tử, chẳng phải hắn sẽ phải tự chịu khổ thêm một thời gian dài nữa sao?
Thật là muốn nghẹn chết người ta mà!
Nhan Thế Ninh sao lại không biết suy nghĩ đen tối này của Bùi Cẩn, thấy hắn suốt ngày nhớ kỹ chuyện này, nàng không khỏi nhìn trời, không biết nên nói gì!
Đang lúc Bùi Cẩn định nói tiếp thì Nhan Thế Ninh lại đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của hắn, nàng nhìn về phía hòn non bộ cách đó không xa, cau mày nói: “Trên đó có người?”
Bùi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, ngay chỗ khe hở của hòn non bộ lộ ra một cái đầu nhỏ.
“Tiểu Thập Tam?” Nhận ra người nọ là ai, Bùi Cẩn cả kinh nói.
Tiểu Thập Tam thấy bọn họ phát hiện ra mình, con ngươi đảo một vòng, thấy bên cạnh không có người khác liền chui ra ngoài.
“Sao đệ lại trốn ở đây? Thái giám cung nữ của đệ đi đâu hết rồi?” Thấy bên cạnh Tiểu Thập Tam không có ai đi cùng, Nhan Thế Ninh không khỏi nhăn mày lại.
Tiểu Thập Tam ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thế Ninh, sau đó lại cúi đầu nhìn bụng của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương nổi lên một ánh sáng khác thường.
Thấy Tiểu Thập Tam mím miệng, hốc mắt hồng hồng, Nhan Thế Ninh lại đau lòng.
Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh có chút khó khăn khi khom người xuống nói chuyện với Tiểu Thập Tam thì vội vàng bế người lên, hỏi: “Một mình đệ trốn ở đây làm gì?”
Tiểu Thập Tam duỗi ngón tay ra, chỉ vào Bùi Cẩn.
Bùi Cẩn nhếch lông mày, hỏi: “Đệ ở đây chờ ta?”
Tiểu Thập Tam nhìn thẳng vào mắt của hắn, nghiêm túc gật đầu.
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh nhìn nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên, sau đó mới hỏi tiếp: “Vậy đệ đợi ta có chuyện gì sao?”
Tiểu Thập Tam suy nghĩ một chút, liền móc một vật từ trong tay áo ra.
Vừa nhìn thấy vật kia, Nhan Thế Ninh lập tức chấn động cả người.
Hóa ra là cây trâm mà La phi từng muốn tặng cho nàng nhưng lại bị nàng uyển chuyển cự tuyệt...
“Mẫu phi có kế sách gì?” Bùi Chương vừa nghe liền lập tức tỉnh táo tinh thần.
Mục quý phi nhìn đóa hoa mới hé nhụy ngoài cửa sổ, híp mắt nói: “Khí trời ấm áp, bọn họ cũng nên xuống núi rồi. La phi cũng không còn được mấy ngày nữa… Hơn nữa, cũng sắp đến thọ thần của Phụ hoàng con rồi…”
…
Trong lúc Mục quý phi và Bùi Chương đang âm thầm tính kế, Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh và một đám người nữa lại cực kỳ cao hứng chơi đùa ở sơn trang.
Có người ngồi ở cửa chính, có người đi săn thú, cả ngày bọn họ hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại chơi, thích ý vô cùng. Nếu nói bọn họ còn điều gì phiền não thì chính là việc phải vắt hết óc suy nghĩ xem ngày mai nên chơi cái gì vui hơn hôm nay... Nếu như có thể, thật lòng bọn họ không muốn xuống núi, cuộc sống trên núi thật tốt đẹp, còn dưới núi chỉ là gió tanh mưa máu.
Bọn họ có thể vịn vào lý do thân thể Nhan Thế Ninh không khỏe để ở trên núi đến hết tháng ba, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kéo dài quá trung tuần tháng tư.
Ngày mười hai tháng tư, trong nội cung truyền tin đến, La phi qua đời.
Lúc nghe được tin, Nhan Thế Ninh đang ôm bụng ngồi dưới mái hiên xem Tiểu Ất thi đấu vật với thị vệ của Diên Đế. Tiểu Ất cực kỳ hèn hạ vô sỉ, âm thầm đi đến trêu chọc người ta, sau đó thừa dịp người ta không chú ý liền mãnh liệt dùng sức quật ngã người ta, thị vệ kia tức giận đến hai mắt bốc hỏa, nhưng Cửu vương gia người ta lại đang vui vẻ ngồi bên cạnh nên hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, sau đó quay đầu lại ra hiệu với đồng bọn, nhớ đề phòng tên khốn kia!
Ngay lúc mọi người đang chơi say sưa nhất, một thái giám vội vàng chạy vào.
Nghe xong tin dữ, Nhan Thế Ninh hoảng hốt một chút, sau đó quay đầu lại, lẩm bẩm với Bùi Cẩn, “Sao đột nhiên lại thế được?”
Bùi Cẩn sớm đã nghe được tin nên cũng không quá mức ngạc nhiên. Có điều vì lo lắng cho thân thể của Nhan Thế Ninh, cho nên hắn mới không nói cho nàng biết. Càng đến gần ngày sinh, tinh thần của Nhan Thế Ninh càng trở nên bất ổn, thỉnh thoảng sẽ có chút đau thương vô cớ, nếu để nàng biết chuyện của La phi, chỉ sợ sẽ lại ảnh hưởng đến tâm tình của nàng.
Nắm lấy tay của nàng, Bùi Cẩn nói với thái giám báo tin kia, “Bản vương biết rồi, buổi chiều chúng ta sẽ trở về.”
Thực ra qua ba tháng, mọi người cũng biết sắp đến lúc phải trở về, cho nên cũng đã sớm thu thập xong xuôi hành lý, hiện tại Bùi Cẩn ra lệnh một tiếng, một canh giờ sau, mọi người đã chờ sẵn để xuất phát.
Trên xe ngựa trở về kinh, Nhan Thế Ninh vuốt ve bụng bầu bảy tháng của mình, lông mày cau lại, “La phi chỉ hơn thiếp có vài tuổi, thế mà... Thật sự là đáng tiếc!”
“Người có mệnh.” Bùi Cẩn trấn an.
Nhan Thế Ninh thở dài, nghĩ đến Tiểu Thập Tam, nàng lại nói: “Không biết sau này Tiểu Thập Tam sẽ ra sao nữa... Sau này, đệ ấy chính là một đứa bé không nơi nương tựa...”
Lời này của nàng đã đánh động đến tâm tư của Bùi Cẩn, thật ra hắn cũng rất quan tâm tới ấu đệ này của mình, trước kia là vì Tiểu Thập Tam thật thà phúc hậu, hiện lại, lại nhiều hơn một phần thương tiếc.
Lúc còn nhỏ, hắn cũng không nơi nương tựa, hiện tại, lại đổi thành Tiểu Thập Tam.
“Bùi Cẩn...” Nhan Thế Ninh có chủ ý trong lòng, vì thế liền kéo tay áo Bùi Cẩn.
“Ừ?”
“Chúng ta đón Tiểu Thập Tam đến ở trong phủ có được không?”
Bùi Cẩn nhìn vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn thấp thỏm của Nhan Thế Ninh thì khẽ động tâm. Hắn đã sớm cân nhắc qua chuyện này, sau khi La phi chết, Tiểu Thập Tam không nơi nương tựa, lại là đứa bé không được cưng chiều, nhất định là rất đáng thương, lúc hắn còn nhỏ, may mà còn có Trân quý phi và Trấn Nam vương, còn Tiểu Thập Tam lại không có một ai! Nhưng sau một phen suy tính thiệt hơn, hắn lại bỏ qua ý nghĩ này, quả thật là đón Tiểu Thập Tam đến phủ sẽ rất có lợi với Tiểu Thập Tam, nhưng với hắn mà nói, lại là trăm hại không lợi… Nếu như chẳng may Tiểu Thập Tam xảy ra chuyện gì, kể cả là chuyện nhỏ nhất đi nữa thì phủ Hiền Vương của hắn cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích! Mà Thất ca Bùi Chương của hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Nghĩ tới đây, Bùi Cẩn thở dài nói: “Chúng ta là xuất phát từ hảo tâm, nhưng chỉ sợ là lợi bất cập hại!”
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thế Ninh liền có chút ảm đạm. Những thứ Bùi Cẩn suy nghĩ, nàng cũng đã nghĩ đến, cho nên lúc mở miệng ra hỏi nàng mới có chút thấp thỏm. Nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng, tất cả là vì thiên tính của người làm mẹ… Nếu như con của nàng phải lưu lạc tới mức đấy, dĩ nhiên nàng cũng sẽ hi vọng có người có thể chìa tay ra giúp đỡ Tiểu Thập Tam!
Nhưng Bùi Cẩn cũng không nói sai, bọn họ không sợ gì khác, chỉ sợ lợi bất cập hại!
Tiểu Thập Tam ở trong cung mặc dù bi thảm, nhưng chỉ cần Diên Đế còn tại vị thì Tiểu Thập Tam sẽ bình yên vô sự. Một khi bọn họ tiếp nhận, Tiểu Thập Tam sẽ phải đối mặt với nguy cơ trùng trùng!
“Tiểu Thập Tam thật đáng thương, mới có năm tuổi mà...”
Biết là trong lòng Nhan Thế Ninh vẫn còn khó chịu, Bùi Cẩn liền trấn an nàng, “Con người lúc còn sống sẽ khó tránh khỏi phải chịu qua đau khổ giày vò, Tiểu Thập Tam... Ta tin tưởng đệ ấy có thể sống tốt! Con đường tương lai của đệ ấy còn rất dài! Còn chúng ta, nếu muốn bảo hộ Tiểu Thập Tam thật tốt, chỉ có một cách là trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức không sợ bất kỳ kẻ nào uy hiếp! Trước khi đạt được mục đích này, chúng ta không được có bất kỳ sai lầm nào! Về phần Tiểu Thập Tam... Trước mắt cứ để đệ ấy một mình trong cung tập sống kiên cường đi!”
Nhan Thế Ninh nghe giọng nói kiên định của hắn thì dần dần bình tâm trở lại, sau đó nặng nề gật đầu.
Một hồi lâu sau, Bùi Cẩn lại nói: “Lần này xuống núi, đồng nghĩa với việc cuộc sống an ổn của chúng ta sẽ chấm dứt!”
Nhan Thế Ninh hiểu rõ ý của hắn, nhớ tới Mục quý phi hòa nhã mỉm cười và vẻ mặt ngạo nghễ của Bùi Chương, đáy lòng của nàng liền có chút trầm trọng.
Rắn độc ngủ đông xong, nhất định sẽ phát động công kích!
Theo bản năng, Nhan Thế Ninh liền bảo vệ bụng của mình.
…
Tang lễ của La phi không hề long trọng, thậm chí còn có chút đơn giản, nguyên nhân cũng không phải bởi vì La phi không được sủng ái, mà là mấy năm gần đây thiên tai nhân họa, quốc khố trống rỗng. Trước đây tang kỳ của Hoàng Hậu và Thái Tử đã quá mức long trọng rồi, nay lại mất đi một vị phi tử nữa, Diên Đế liền quyết định bỏ bớt quy tắc rườm rà.
Nhan Thế Ninh đang mang thai, dĩ nhiên là không thể đến gần những nơi không tốt, cho nên nàng chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn về phía Tiểu Thập Tam. Có điều Tiểu Thập Tam quá nhỏ, lại có nhiều người vây xung quanh như vậy, nàng không thể nhìn thêm được gì nữa. Vì vậy nàng chỉ có thể chờ Bùi Cẩn kể lại.
“Tiểu Thập Tam lớn đến giờ nhưng lại không chịu nói chuyện, trước kia còn có thể ê a một hai chữ, hiện lại không biết có phải là bị đả kích bởi cái chết của Mẫu phi hay không mà không chịu nói một chữ nào, chỉ mím môi yên lặng chảy nước mắt.” Bùi Cẩn thở dài.
Nhan Thế Ninh vừa nghĩ tới cảnh đó liền thấy chua xót cả lòng, hốc mắt cũng ươn ướt, “Vậy nếu không làm gì thì chàng đến xem Tiểu Thập Tam đi.”
“Ta cũng muốn nhưng Tiểu Thập Tam lại bị một đám cung nữ thái giám vây xung quanh, ta cũng không có cách nào nói chuyện với nó được.”
Nghe vậy, Nhan Thế Ninh liền im lặng, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi.
Bùi Cẩn nắm tay của nàng, nói: “Chờ qua bảy ngày tang đầu của La phi, chúng ta sẽ tới thăm Tiểu Thập Tam, được không?”
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh chuẩn bị kế hoạch đi gặp Tiểu Thập Tam, không ngờ, Tiểu Thập Tam lại tìm tới bọn họ trước.
…
Mười chín tháng tư, bảy ngày tang đầu tiên của La phi kết thúc, không khí bi thương trong nội cung đã phai nhòa gần hết. Dù sao La phi cũng chỉ là một phi tử không được sủng ái, hơn nữa còn sinh hạ một Hoàng tử bệnh tật, Diên Đế lạnh nhạt, cho nên người dưới cũng lạnh nhạt theo.
Nhan Thế Ninh nhìn vàng mã còn lưu lại trên ngọn cây, lại nhìn một đám cung nữ đang cười nói vui vẻ khoe áo mới, không khỏi có chút thổn thức.
Bùi Cẩn biết tâm tư của nàng, sợ nàng lại đau thương, liền trêu chọc, “Ái phi, mấy ngày gần đây nàng trở nên đặc biệt đa sầu đa cảm nha, không phải là tiểu hồ ly chết bầm trong bụng nàng lại náo loạn đấy chứ?”
Vì Bùi Cẩn luôn tâm huyết dâng trào mà đặt biệt danh cho nàng, nên Nhan Thế Ninh cũng ăn miếng trả miếng đáp lễ lại, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng vẫn cảm thấy “hồ ly tinh” là thích hợp nhất, có điều... Bùi Cẩn hắn không phải là hồ ly thường, mà là hồ ly thành tinh! Như vậy, nếu lão Cửu là một lão hồ ly, thì con của hắn dĩ nhiên là tiểu hồ ly chết bầm!
Bình thường Bùi Cẩn đều liều chết chứ không chịu nhận biệt danh này, hiện tại lại nói như vậy, chẳng qua là vì muốn trêu chọc nàng vui vẻ.
… Cái gì mà hồ ly tinh, thật khó nghe!
Thấy khóe môi Nhan Thế Ninh kéo ra một nụ cười, Bùi Cẩn lập tức rèn sắt khi còn nóng, thấy bốn bề vắng lặng, hắn liền ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Ái phi, chúng ta sinh tiếp một tiểu sư tử được không? Tiểu hồ ly và tiểu sư tử, cỡ nào sung sướng a ~ ~”
Nói xong lại nghĩ đến cái gì, hắn liền lắc đầu, nhíu mày nói: “Không được, không được! Chờ sinh tiểu hồ ly xong đã, còn tiểu sư tử... Hay là chờ thêm một thời gian nữa đi! Ừ, ít nhất phải là hai năm!”
Nếu không cẩn thận làm ra tiểu sư tử, chẳng phải hắn sẽ phải tự chịu khổ thêm một thời gian dài nữa sao?
Thật là muốn nghẹn chết người ta mà!
Nhan Thế Ninh sao lại không biết suy nghĩ đen tối này của Bùi Cẩn, thấy hắn suốt ngày nhớ kỹ chuyện này, nàng không khỏi nhìn trời, không biết nên nói gì!
Đang lúc Bùi Cẩn định nói tiếp thì Nhan Thế Ninh lại đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời của hắn, nàng nhìn về phía hòn non bộ cách đó không xa, cau mày nói: “Trên đó có người?”
Bùi Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, ngay chỗ khe hở của hòn non bộ lộ ra một cái đầu nhỏ.
“Tiểu Thập Tam?” Nhận ra người nọ là ai, Bùi Cẩn cả kinh nói.
Tiểu Thập Tam thấy bọn họ phát hiện ra mình, con ngươi đảo một vòng, thấy bên cạnh không có người khác liền chui ra ngoài.
“Sao đệ lại trốn ở đây? Thái giám cung nữ của đệ đi đâu hết rồi?” Thấy bên cạnh Tiểu Thập Tam không có ai đi cùng, Nhan Thế Ninh không khỏi nhăn mày lại.
Tiểu Thập Tam ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thế Ninh, sau đó lại cúi đầu nhìn bụng của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương nổi lên một ánh sáng khác thường.
Thấy Tiểu Thập Tam mím miệng, hốc mắt hồng hồng, Nhan Thế Ninh lại đau lòng.
Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh có chút khó khăn khi khom người xuống nói chuyện với Tiểu Thập Tam thì vội vàng bế người lên, hỏi: “Một mình đệ trốn ở đây làm gì?”
Tiểu Thập Tam duỗi ngón tay ra, chỉ vào Bùi Cẩn.
Bùi Cẩn nhếch lông mày, hỏi: “Đệ ở đây chờ ta?”
Tiểu Thập Tam nhìn thẳng vào mắt của hắn, nghiêm túc gật đầu.
Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh nhìn nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên, sau đó mới hỏi tiếp: “Vậy đệ đợi ta có chuyện gì sao?”
Tiểu Thập Tam suy nghĩ một chút, liền móc một vật từ trong tay áo ra.
Vừa nhìn thấy vật kia, Nhan Thế Ninh lập tức chấn động cả người.
Hóa ra là cây trâm mà La phi từng muốn tặng cho nàng nhưng lại bị nàng uyển chuyển cự tuyệt...
/85
|